Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 275: Gậy như ý muốn hàng yêu!




Chương 275: Gậy như ý muốn hàng yêu!

Ngày hôm sau, vẫn như thường lệ, Thắng dậy từ rất sớm, mới 4 giờ sáng tinh mơ hắn đã đi tới phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Hôm qua xem dự báo thời tiết, hắn thấy hôm nay trời nắng to, rất phù hợp để đi săn thú, nên chuẩn bị nấu chút cơm nắm để mang theo đi đường.

Đang lúc cặm cụi nấu nướng, phía sau hắn, Nguyệt đang ngáp ngắn ngáp dài tiến lại gần.

“Oa...”

“Tên khốn nhà anh dậy thực là sớm a!”

Thắng hơi quay đầu nhìn về phía Nguyệt, có chút kinh ngạc hô lên: “Cô dậy cũng rất sớm, tôi còn tưởng tiểu thư đài các như các cô đều sẽ ngủ đến 12 giờ trưa mới dậy đây!”

“Bình thường cũng là vậy, nhưng hôm nay là thứ hai, tôi còn phải về trường đi học, nếu không phải chị tôi đòi về đây, tôi cũng chẳng thèm tới đây làm gì!”

Nguyệt dụi mắt, cái mũi xinh xắn khịt khịt vài cái, đôi mắt còn đang mơ màng ngủ liền lập tức sáng rực, miệng chảy dãi ròng ròng nhìn về phía Thắng.

“Anh nấu thức ăn đó hả?”

“Đúng rồi, tôi đang làm chút cơm...” Thắng gật đầu, đưa tay đảo lại chỗ thịt đang xèo xèo trên chảo.

Nghe vậy, Nguyệt vô thức nuốt một ngụm nước miếng, hôm qua nàng đã thưởng thức qua tài nghệ của Thắng, nên nàng biết mấy thứ đồ này tuyệt phẩm tới mức nào, nó còn kích thích hơn cả chơi đồ, nên khi biết đối phương đang nấu thức ăn, nàng thực không kiềm chế nổi, muốn ngay lập tức thưởng thức.

Chỉ là, cái tôi nàng quá lớn, thực không dám hướng đối phương khen ngợi.

Người ta nói, muốn lấy lòng một người phụ nữ, thì nên đi qua đường dạ dày, như vậy sẽ hiệu quả hơn, và lúc này cũng là như vậy, nếu không phải vì chút khúc mắc của tối hôm qua, nàng thực muốn bám dính với tên đực rựa này, bắt đối phương làm đồ ăn cho mình đây.

Nguyệt không kịp chờ đợi, nhanh chóng vệ sinh răng miệng, rồi lao một mạch tới phòng bếp, hướng Thắng xin chút thức ăn.



Con hàng này thực biết ăn, không những ăn hết nửa chảo, mà còn xin thêm một hộp thức ăn để mang đi, sau khi đã thoả mãn, nàng mới nhảy lên xe, một mình trở về thủ đô, để lại chị ruột tại đây với hắn.

Há há... một nam một nữ ở một mình tại căn biệt thự trong rừng, thực khiến Thắng phấn khích... rất chờ mong cái cảnh quần nhau trên sô pha, thảo phạt dưới hồ nước, đánh dã chiến nơi núi rừng a!

Nhìn chỗ thịt còn lại trong chảo, chỉ còn lác đác vài miếng, Thắng đành lấy trong tủ ra vài cân thịt trăn, tiếp tục chế biến món mới.

Xong xuôi đâu đấy, hắn mới đóng hộp, cho vào balo, để lại một chảo thịt cho Ánh dùng tới cả ngày, bắt đầu hành trang tiến vào rừng sâu săn bắn.

Trước khi đi, không quên viết một tờ giấy dặn dò, nhân tiện nhờ cô nàng thay mình chăm sóc đàn gà.

Dựa vào con đường mà bản thân đã mở từ hôm qua, Thắng chả mấy chốc đã đi sâu vào khu rừng, tiếp tục cuộc săn bắn của ngày hôm nay.

Phía bên ngoài, ánh mặt trời ngày một chói chang, nhưng vì đầu xuân, nên không hề gay gắt, nắng nóng, trái lại còn dịu nhẹ, thoang thoảng chút gió bay.

Ánh tỉnh dậy trong cơn mơ màng, đi xuống dưới lầu.

Thấy không gian vắng lặng, không có ai, nàng liền có chút lo lắng.

Nguyệt đã về Hà Nội từ sớm, để chuẩn bị đi học sau bao ngày nghỉ lễ, bà Hồng cũng đã về quê vì nhà có chút việc, hiện tại nơi đây chỉ còn mỗi nàng và Thắng.

Lúc này không thấy đối phương đâu, khiến nàng có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy của hắn để trên mặt bàn, nàng liền thở phào, hạ xuống tâm tư.

Thấy đồng hồ đã điểm 8 giờ 30, Ánh liền dựa theo lời của Thắng, múc một nắm gạo đem ra cho lũ gà tại trong thùng cát tông ăn, rồi mới dùng tới bữa sáng.

Thi thoảng nhàm chán, nàng lại mở chút ti vi lên coi thời sự, hiện tại tình hình thế giới đang khá căng thẳng, khả năng cao sẽ sảy ra một cuộc c·hiến t·ranh, mà Việt Nam lại khá gần chiến trường, nên rất nhiều người Việt quan tâm tới tin tức, thời sự lúc này.

Ánh có gia đình là tầng lớp thượng lưu, chính trị, nên mấy vấn đề này cũng rất là quan tâm.



“Bản tin ngày mới...

Trung Quốc tuyên bố đã phát minh ra một loại siêu v·ũ k·hí, có thể phá hủy một mảnh lục địa...

Các chuyên gia phân tích, đây có thể là động thái phô trương bên phía Trung Quốc dàn dựng, muốn thể hiện bản lĩnh cũng như độ nguy hiểm của bọn họ, nhằm đe doạ các cường quốc khác...

Thay vì tỏ ra thái độ yếu thế, Hoa Kỳ đã hướng các cường quốc ký kết đồng minh, tiến hành liên minh thành một khối, chống lại độc tài Trung Quốc.

Sau đây là bài phát biểu của tổng thống Hoa Kỳ đương nhiệm...”

Tiếp theo cũng chẳng có gì khác ngoài bới móc nhau, tìm ra những điểm xấu tệ của Trung Quốc, bắt đầu tiến hành chỉ trích các thứ, nhất là sự kiện Thiên An Môn năm 1989, được vị tổng thống này đưa ra nói nhiều nhất.

Kết quả cuối cùng vẫn là thiếu quyền dân chủ, cần được giải phóng...

Ánh nhàm chán lại tắt ti vi, tất cả những thông tin này, ngày nào nàng cũng xem đến chán ỉa rồi, mọi thứ vẫn căng thẳng như vậy, chưa thấy có sự kiện gì đáng lưu ý diễn ra.

Thế giới hiện tại vẫn đang hoà bình, chỉ là nói mồm với nhau mà thôi. Nhưng nàng biết, đây chỉ là yên bình trước cơn bão, khả năng cao thế giới sẽ rơi vào tận thế thời kỳ như Thắng nói.

Nhưng nàng tin vào việc nhân loại tàn sát nhau, dẫn tới thời kỳ đen tối hơn là xác sống xuất hiện. Bởi một người trong ngành y như nàng, chư nhìn thấy loại virus nào có thể đưa n·gười c·hết thành xác sống cả, âu cũng chỉ là giả thuyết, viễn tưởng trên phim ảnh mà thôi...

Một ngày cứ vậy trôi qua, không có gì đáng chú ý xuất hiện.

Chiều tối, Thắng cũng đã hoàn thành cuộc đi săn, và trở về căn biệt thự trước khi đêm xuống.

Hôm nay không tốt như hôm qua, nhưng được cái hắn mang về được hai con dúi đực to bằng bắp đùi, cùng với đó là đủ loại dược liệu khá quý, tuy tất cả chỉ có niên đại chục năm, nhưng tác dụng vẫn là rất tốt.

Ánh lại tiếp tục hỗ trợ Thắng, cùng nhau làm thịt thú rừng, nhìn hai người bên nhau, trông không khác gì một cặp vợ chồng son mới cưới.



Nấu nướng xong, cả hai lại cùng nhau ăn uống, thi thoảng tâm sự đôi ba câu.

Có mấy lần Thắng nhắc nhở đối phương về tận thế, xác sống xuất hiện, động vật biến dị, nhưng Ánh vẫn chỉ là cười trừ cho qua, gật đầu lấy lệ, dù sao cái thông tin động vật biến dị cùng xác c·hết sống lại thực sự hư huyễn, khó mà chấp nhận được nếu không tận mắt nhìn thấy.

Ăn uống xong xuôi, cả hai lại cùng nhau thu dọn, rồi mới về phòng.

Vẫn vậy, vẫn như mọi ngày, Thắng bắt đầu tiến hành tu luyện hoạ phù văn.

Ngay khi chuẩn bị hoạ phù, hắn sực nhớ ra hình như bản thân chưa nhờ Ánh mua hộ giấy Hoàng Chỉ cùng chu sa.

Thế là hắn phải dừng lại việc hoạ phù, nhanh chóng lên phòng đối phương, muốn hướng nàng nhờ vả.

Đưa tay gõ lên tấm cửa gỗ đắt tiền,Thắng hồi hộp chờ đợi.

Đêm khuya thanh vắng, người ta thiếu nữ đơn phương một phòng, hiện tại mình lên q·uấy n·hiễu, sợ là đối phương sẽ nghĩ mình là người xấu...

Kệ mẹ nó, việc này hệ trọng, không thể kéo dài, để có thực lực sống trong tận thế, vài cái hiểu lầm có là gì...

Thắng gạt bỏ cái cảm giác lo lắng này sang một bên, đứng ngay ngắn tại trước cửa, hướng cánh cửa gõ vài tiếng cộc cộc.

“Anh Thắng?” Giọng nói nhỏ nhẹ của Ánh từ trong phòng ngủ trong trẻo vang ra.

“Vâng, là tôi! Tôi có việc muốn nhờ cô giúp!”

“Vậy sao? Anh đợi tôi chút!”

Thắng đứng tại bên ngoài có thể nghe thấy tiếng dép loẹt quẹt trên nền nhà, đang ngày một gần tới cửa.

Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ cái thân ảnh nhỏ bé, lại có chút quyến rũ của Ánh.

Cô nàng lúc này đã thay một bộ đồ ngủ, áo dài quá mông, trân trần trắng muốt, không biết là nàng ta đang mặc quần đùi hay thực t·rần t·ruồng, nhưng chỉ mới nhìn thôi, đã khiến Thắng xuân tình rạo rực.

Yêu nghiệt, đợi lão tôn sau khi thỉnh kinh, sẽ một gậy đ·ánh c·hết ngươi! Không, phải là nhiều gậy đ·ánh c·hết ngươi mới đúng!!!