Chương 276: Hoạ phù trữ vật.
“Anh có chuyện gì muốn nói?”
Ánh hơi nghi hoặc, nhìn về phía Thắng hỏi lại.
Đang mải mê ngắm nhìn cặp giò trắng muốt thì bỗng bị Ánh đánh tỉnh, khiến hắn có chút ngại ngùng gãi đầu.
“A... tôi muốn nhờ cô...”
Thắng còn chưa nói hết câu, chiếc điện thoại tại phía trong phòng nàng đã réo lên từng hồi, ngăn hắn tiếp tục nói.
“Cô nghe điện thoại trước đi...”
Hắn ra hiệu cho Ánh.
Dù sao vấn đề mua giấy cùng chu sa cũng khá quan trọng, hắn sợ đối phương vì tiếng chuông điện thoại đánh động, dẫn tới không nghe rõ những gì hắn nói, nên trước tiên để cô nàng nghe hết cuộc gọi.
“Được rồi, anh chờ tôi một chút.”
Ánh gật đầu, toan quay người vào trong, nhưng khi chân trái vừa bước về phía trước, liền bị hẫng một nhịp, ngã ngửa về phía sau.
Thắng thấy vậy, đã ngay lập tức phản ứng, đưa tay đỡ lấy cô nàng.
Lọt thỏm trong lòng, Ánh trừng lớn mắt nhìn lên trần nhà, vừa hay Thắng đang cúi xuống, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh đã từng yêu qua một lần, nhưng vì nàng là con nhà gia giáo, nên lễ nghi rất khắt khe, việc động chạm lứa đôi chỉ dừng ở mức nắm tay đi dạo, chưa một lần tiếp xúc gần như vậy.
Hơi thở từ Thắng thả ra, bên trong có ẩn chứa linh khí lưu động, nên Ánh có thể ngửi thấy chút hương thơm thoang thoảng.
Đây không phải mùi bạc hà, hay mùi thơm nhân tạo, đó là một mùi hương nguyên thủy, mùi hương của giống đực khi nhìn thấy giống cái, vô thức thả ra.
Cả hai vô thức nín thở, tim cũng đập thực nhanh, ánh mắt mê mang không nối thoát, tưởng chừng như thế giới xung quanh đang cô đọng thì...
“reng reng, ren reng... Ta là tề thiên đại thánh, náo loạn thiên cung! Ai dám gọi lão tôn? Chờ đấy 2giây, lão tôn ra ngay!...”
Tiếng điện thoại nằm vang lên réo rắt từng đợt, khiến cả hai từ trong bần thần lập tức tỉnh hồn lại.
Ánh đỏ bừng khuôn mặt, nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Thắng, vội vàng chạy về phía chiếc điện thoại, bắt đầu ấn nghe máy.
Thắng đứng bên ngoài, bần thần nhìn về phía hai cánh tay mình, vô thức đưa lên mũi ngửi... thực con mẹ nó thơm!
“Cái gì?”
Còn đang trầm mê trong hương thơm nơi tay, hắn liền nghe thấy một tiếng quát lớn, giật mình ngẩng đầu, hắn nhìn thấy Ánh đang biến đổi sắc mặt, vừa mới đỏ hồng hiện tại đã xám ngoét như không dám tin điều gì đó.
“Là từ khi nào ạ?... hôm qua?... vâng, con biết rồi, mai con sẽ ghé qua... vâng, vâng...”
Ánh liên tục gật đầu, hướng chiếc điện thoại vâng dạ.
Hẳn là người nhà có chuyện, nhìn thái độ như vậy, hẳn là trưởng bối nàng gọi tới...
“Có chuyện gì sao?”
Thấy Ánh đã bỏ máy xuống, Thắng mới lo lắng hướng cô nàng dò hỏi.
“Bà Hồng... mất rồi.”
Ánh ngơ ngác nhìn về phía Thắng.
“Mất? Sao có thể, mới tuần trước bà ta còn khoẻ như vâm, sao có thể c·hết được!”
Thắng kinh ngạc hô lớn.
Mới cách đây một tuần, trước khi đi, bà Hồng còn nhờ hắn chăm sóc ngôi nhà, khi đó, sức khỏe bà ta không dám nói là siêu nhân, nhưng mạnh hơn hắn là khẳng định.
Là người trong nghề, hắn vừa nhìn cũng nhận ra bà Hồng là dân võ lâu năm, không thể dễ dàng c·hết vậy được, dù cho có t·ai n·ạn xe, cũng có thể dùng tới nội lực ngăn cản nội thương, từ đó kiếm về một mạng.
Nếu mà c·hết dễ dàng như vậy, chỉ có thể do bà ta gặp phải cao thủ trên một cấp á·m s·át mà thôi.
“Tôi không biết, bố tôi vừa nói, bà ấy mất từ hôm qua. C·hết vì bệnh... bệnh gì được chứ? Bà ấy là người khá am hiểu y thuật, sao có thể dễ dàng c·hết như vậy được...”
Ánh có chút suy sụp ngồi thừ tại ghế, cô vẫn không dám tin bà Hồng đã ra đi.
Dù sao bà Hồng cũng đã vào nhà bọn họ được hơn chục năm, từ khi nàng vẫn còn học cấp hai, bà Hồng đã tới đây giúp việc.
Từng có một thời kỳ nàng về đây học tập, cũng là bà Hồng chăm sóc cho từng ly từng tí, về một phía cạnh nào đó, nàng coi bà Hồng như người thân trong nhà vậy.
Hiện tại nghe đối phương đã không còn tại trần thế, nàng thực không dám tin.
“Vậy ngày mai cô sẽ về quê bà Hồng thăm viếng sao?”
Thắng trầm ngâm, nhìn về phía Ánh.
Theo như cuộc đối thoại vừa rồi của Ánh với bố vợ tương lai, hắn có thể xác định được đối phương chuẩn bị về quê bà Hồng, tiến hành thăm viếng.
“Vâng.” Ánh gật đầu, đôi mắt tràn đầy sự u buồn.
“Nếu được... cô có thể cho tôi theo với được không?”
Dù sao bà Hồng cũng đã chăm sóc hắn suốt hai tháng qua, nếu không có bà ấy cùng Ánh giúp đỡ, sợ là bản thân đã quy thiên, nên lần này hắn muốn cùng Ánh đồng hành, về quê bà Hồng thăm viếng, thắp cho bà một nén nhang, coi như cảm ơn.
“Sao anh lại muốn đi theo?” Ánh không hiểu, đôi mắt u buồn nhìn về phía Thắng.
“Chỉ là muốn nhìn thấy người giúp đỡ tôi lần cuối mà thôi...”
Thắng đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía bầu trời đầy sao đang phát sáng.
“Với lại... bà Hồng không thể dễ dàng c·hết như vậy, tôi nghi là có ẩn tình bên trong. Lần này đi theo cô, ngoài việc thắp một nén nhang cảm tạ, còn muốn tìm ra chân tướng...” Thắng âm thầm tự nói, không dám hướng Ánh nói ra suy nghĩ của mình.
Kẻ g·iết được bà Hồng, chắc chắn không phải tên đơn giản, nhưng vẫn chưa là cái vẹo gì để hắn phải hoảng sợ, nếu so về độ nguy hiểm, hắn phải hơn một bậc, trừ khi đối phương là luyện khí đỉnh phong, hoặc trúc cơ kỳ thì may ra ăn được hắn.
Mà ở cái thời đại này, tông sư võ học cũng chỉ như luyện khí cửu trọng, thủ đoạn cũng chỉ có ám kình, nếu đọ với ấn phù của hắn, chỉ cần trăm lá ỉ·a c·hảy phù, cũng đủ khiến đối phương mất đi sức chiến đấu.
Đấy là còn chưa kể tới dẫn phù, gọi thiên đạo pháp tắc trợ công, nếu dùng cả loại này, sợ rằng tông sư sẽ hôi phi yên diệt.
“Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi, mai chúng ta lên đường.”
Thắng hơi gật đầu với Ánh, khuyên bảo một câu rồi đóng lại cánh cửa.
Nhìn biểu hiện của nàng, hẳn là rất sốc khi nghe tin bà Hồng mất, hiện tại tâm trạng đối phương không được tốt, không nên tâm sự quá nhiều, những lúc như vậy, nên để bản thân nàng ta tự chữa lành, can thiệp quá sâu cũng không tốt.
Thắng trở về gian phòng, ngồi ngốc tại trên ghế.
Mai là ngày lên đường, về quê bà Hồng, ngoài việc thăm viếng, hắn còn muốn tìm ra chân tướng, giúp đối phương an nghỉ, coi như là trả cái ân tình đã giúp hắn suốt thời gian qua.
Nhưng theo góc độ suy luận của hắn, kẻ hại c·hết bà Hồng, không phải là kẻ tầm thường.
Bởi từ lời nói của Ánh vừa rồi, bà Hồng c·hết là do bệnh.
Nhưng mấy ngày ở chung, hắn đã từng tiếp xúc qua mạch đập của đối phương, không hề có tật bệnh gì trong người, đến Ánh cũng khẳng định, bà Hồng rất khoẻ khoắn, không có bệnh ẩn.
Như vậy, khả năng cao bà Hồng đã bị trúng độc hoặc bị một cao thủ ám kình ám toán.
Tuy thời kỳ này cao thủ tông sư có thể sử dụng ám kình không có mấy, nhưng vẫn tồn tại, chỉ là sống ẩn dật mà thôi, để đề phòng, hắn quyết định sẽ cầm theo cây trường thương phòng thân.
Nói là dẫn phù có thể một kích tất sát đối phương, nhưng thời gian kích hoạt lại tận một phút. Với cao thủ tông sư cấp bậc, thời gian một phút cũng đủ đánh cho Thắng thành đầu heo.
Còn ấn phù thì khỏi, bởi hiện tại trong đống phù chú hắn có, đều là đuổi ma, đuổi tà, vừa rồi nói hắn trên tông sư một đẳng cấp, đấy là chém gió chút, chứ nếu xét theo khả năng đối chiến, cũng là một 9 một 10.
Nói ngang với tông sư là vì hiện tại Thắng b·ị t·hương, nếu còn tại thời kỳ đỉnh cao, một quyền tất sát cũng không phải là bố láo, nhưng hiện tại hắn lại khá thảm, nên cũng khó mà phán định được thực tế tình hình.
Vậy nên tạm thời mấy cái này đều bị hắn bỏ qua, chuyển tới võ thuật giao đấu.
Tay không thì lại bất lợi, nên hắn quyết định dùng tới trường thương, nhưng hiện tại thứ này không được phép lưu thông bên ngoài, nếu có giấy phép thì không nói, đây hắn lại không có giấy tờ gì, cầm hiên ngang giữa đường thực là hành động ngu dốt, nếu b·ị b·ắt được thì xác định...
“Đành vậy, chế tác trước một tấm trữ nạp phù vậy!”
Thắng chẹp miệng một cái, liền rời đi phòng ngủ, hướng sân thượng đi lên.
Vì tầng thượng của căn biệt thự này có mái vòm tự động, tất cả đều là bằng những thấu kính trong suốt, nên hắn mới không sợ mưa to mà phơi trên này bất kể ngày đêm.
Cắt đi một tầng thịt trăn, lớn khoảng một gang tay, hắn mới hài lòng về lại phòng ngủ.
Trước khi hoạ phù, hắn đã luộc lại chỗ máu gà, để chuẩn bị làm thức ăn cho bản thân, bồi bổ huyết nhục, lần này hoạ phù, hắn cần dùng tới huyết nhục của mình tới hoạ.
Sau khi chuẩn bị tất cả đâu vào đấy, hắn mới xếp tấm da trăn ngay ngắn dưới sàn nhà, đưa tay ra, cắt một đoạn v·ết t·hương nhỏ, cho huyết dịch tuôn trào.
Hắn bắt đầu hoạ pháp tắc không gian, loại dẫn phù lên bề mặt tấm da trăn đã được chế tác.
Kẻ chơi không gian hệ như hắn, tuy chỉ là chuẩn không gian, nhưng thế phù hắn là nhớ rõ ràng, nên chẳng khó khăn gì để hoạ ra một tấm phù lục không gian.
Nhưng vì tấm da này chưa chế tác hoàn hảo, nên Thắng cũng không dám hoạ quá lớn, quá cao cấp, chỉ dám hoạ ngụy không gian, để hiện tại dùng tạm, sợ hoạ chuẩn pháp tắc, lát hoạ thêm ấn phù lên, tấm da lại không chịu được mà p·hát n·ổ, thì cũng uổng công.
Chẳng mất bao lâu, khoảng hơn tiếng gì đấy, hắn cũng đã thành công hoạ xong ngụy pháp tắc không gian.
Trên tấm da trăn lúc này là chằng chịt những nét vẽ nghệch ngoạc, nhưng bố cục lại khá đồng bộ với nhau, hài hoà chiếm tại trung tâm tấm da trăn.
Xong bước thứ nhất, hoạ dẫn phù. Đến bước thứ hai, hoạ ấn phù.
Để tạo ra không gian, hắn cần kích hoạt dẫn phù, đợi khi không gian mở ra, hắn sẽ hoạ lên đó một tầng ấn phù trấn áp nó. Như vậy, khi hắn muốn mở không gian, chỉ cần kích hoạt ấn phù là có thể lấy đồ mà không cần chờ tới một phút, giống dẫn phù.
Có ưu điểm, thì cũng có nhược điểm, chính vì có sự chồng chéo này, nên uy lực của dẫn phù cũng sẽ bị suy giảm đi rất nhiều, đó là lý do vì sao các loại dẫn phù công kích không thể dùng tới cách này để cải tạo tốc độ nổ của phù.
Cứ vậy hùng hục đến nửa đêm, hắn cũng chế tác xong trữ vật phù.
Tấm phù lúc này đã được hắn gấp gọn lại thành một khối da dày, vuông góc, được buộc bởi bốn sợi cước đều nhau giống như bánh trưng vậy.
Để đề phòng, hắn còn buộc thêm một tầng dây cước làm thành vòng cổ, tránh việc bị rơi.
Kiểm tra không gian, tuy chỉ có 3 mét vuông, nhưng như vậy là vừa đủ cho hắn cất thương rồi.
Nhìn thấy thành quả, hắn cảm thấy như vậy cũng là quá hài lòng, vượt qua mong đợi của hắn rất nhiều, chỉ là, sau một lần sử dụng, tấm da này lại xuất hiện một tia nứt nhỏ, tuy là vậy nhưng cũng không đáng kể, dựa vào khả năng bào mòn, hắn dự tính có thể dùng được tận một năm.
Hắn không vội đi ngủ, mà tận dụng lốt chỗ huyết nhục trong thân, hoạ thêm mấy ấn phù.
Vì hiện tại chỉ có thể hoạ cấp thấp, mà sắp tới kẻ địch có thể là cao thủ ẩn thế, may thì là tông sư đổ xuống, đen thì là tông sư đổ lên, nên hắn không thể hoạ đuổi ma phù được, bởi không thể dùng tới đuổi người.
Hắn chỉ đành hoạ chục tấm Ỉa chảy phù! Một loại cấp thấp, không gây nguy hiểm tới tính mạng kẻ khác, nhưng sẽ khiến kẻ đó b·ị đ·au bụng đến mức buồn ỉa.
Trong tác chiến mà bị loại này đánh vào người, tuy không thể hạ sát đối phương, nhưng hiệu quả đánh lừa địch là rất tốt. Nên để phòng, Thắng vẫn là hoạ ra cái loại đặc biệt này.