Chương 277: Thần Hổ
Sáng ngày hôm sau, Thắng dậy sớm chuẩn bị chút đồ dùng đi đường. Nói là dậy sớm thì cũng không phải, bởi cả đêm hắn thức để hoạ phù, chỉ đến dạng sáng là thiền tĩnh một lúc, để phục hồi chút tinh thần lực, nói đúng hơn là hắn một đêm không ngủ.
Ánh hôm nay dậy cũng sớm, mới 4 giờ cô nàng đã đi xuống dưới nhà.
Nhìn đôi mắt có chút thâm quầng, tiều tụy, Thắng đoán được cô nàng hẳn ngủ cũng không vào giấc.
Cả hai hỏi thăm nhau một chút rồi ai vào việc nấy.
Ánh thì sắm sửa lại đồ đạc vào một chiếc balo, Thắng thì nấu nướng tại trong bếp.
Đồ đạc cần dùng hắn cũng đã chuẩn bị từ tối hôm qua, chỉ có hai bộ quần áo do Ánh mua tặng cùng chút đồ dùng cá nhân, mấy thứ này hắn đều cho vào balo.
Để bảo quản độ bền của trữ vật phù, hắn không dám nhét đồ cá nhân vào bên trong, sợ lấy ra lấy vào nhiều sẽ giảm độ bền, nên những đồ sinh hoạt nhẹ nhàng, hắn đều để trong balo, chỉ có trường thương cùng bùa chú là hắn cất trong trữ vật phù.
Nấu nướng xong, cả hai bắt đầu ngồi ăn sáng, trong khi dùng bữa, không nói với nhau nửa lời.
Tâm tình của Ánh hiện tại không tốt, Thắng thực không biết phải an ủi làm sao, âu cũng là nhân sinh thường tình, đời người cũng phải trải qua một lần cảm giác mất mác, muốn mạnh mẽ và hạnh phúc hơn, phải tự kéo mình ra khỏi nỗi đau đớn này...
Dùng xong bữa sáng, đồng hồ cũng đã điểm 7 giờ, cả hai mới bắt đầu cầm lên đồ đạc, đi ra khỏi căn biệt thự.
Trước khi đi, Thắng không quên thay nước cùng mấy bát gạo lớn cho lũ gà.
Lần này đi xa, khả năng phải 3 đến 4 ngày mới về, sợ bọn này c·hết đói, hắn mới thả vào trong thùng cát tông lượng lớn thức ăn cùng nước uống.
Ổn thoả, hắn mới cùng Ánh lên đường.
Xe không có, hai người chỉ có thể đi bộ ra đường lớn, bắt một chuyến xe khách để lên đường mà thôi.
Khi qua trạm, hai người không hề thấy kiểm lâm gác cổng, vì là cổng đóng, nên cả hai đành phải lục đục trèo tường.
Đoán hẳn đám người này bỏ việc, dẫn nhau đi ăn sáng, nhắm chút rượu đây mà, cũng phải dù sao sáng sớm cũng đâu có lâm tặc đâu.
Hai người nhanh chóng ra ngoài đường lớn, nơi có đông dân cư sinh sống.
Lúc này Ánh mới lấy ra chiếc điện thoại, hình như gọi điện cho ai đó, lúc sau, có một chiếc xe khách 6 chỗ dừng ngay trước mặt bọn họ.
Nhìn động thái chào hỏi của tên tài xế đối với Ánh, Thắng đoán được tám đến chín phần hai người này nhận biết nhau, tên này hẳn là do Ánh gọi tới để lai bọn hắn về quê bà Hồng.
Đối phương cũng hướng Thắng chào hỏi qua, nhưng hắn chỉ bắt tay xã giao, cũng không muốn tiếp xúc nhiều, được cái tên tài xế này cũng biết điều, không tiếp tục cùng hắn làm quen, mà quay sang chém gió với Ánh.
Thắng nhàm chán, ngả người sang một bên chợp mắt, cả một đêm luyện phù, chỉ dưỡng thần được có hai tiếng, khiến tinh thần hắn có chút mệt mỏi, vừa đặt lưng vào ghế, hắn đã mơ màng lúc nào không hay.
Ánh sau khi cùng tên tài xế này tâm sự một lúc, cũng mệt mỏi th·iếp đi, chỉ còn lại một người đang căng mắt, đó là tên tài xế...
Băng qua các cung đường lớn, tốn hơn bốn tiếng đồng hồ, Thắng cùng Ánh cuối cùng cũng tiến vào địa phận thành phố Hoà Bình, nhưng chiếc xe vẫn bon bon lăn bánh, không có dấu hiệu dừng lại.
Bởi quê nhà bà Hồng nằm tại xã Văn Sơn, Lạc Sơn, Hoà Bình, nên có chút xa, phải mất khoảng tiếng đồng hồ nữa, bọn họ mới tới nơi.
Cứ vậy, chiếc xe 6 chỗ chạy một mạch, đi xuyên qua thành phố, theo QL 12B, tiến về Văn Sơn.
Thời kì này xe cộ chưa đến mức đông đúc, ồ ạt, nhà nhà đều có xe con như thế giới của Thắng 2023, nên cũng không gặp cái gọi là tắc nghẽn, rất nhanh chóng đã tới được xã Văn Sơn, Lạc Sơn, Hoà Bình.
Dựa theo địa chỉ mà bố vợ, à không, bố Ánh đã đưa, hai người men theo vài ngã rẽ quanh co, thi thoảng lại hỏi dân bản địa, Ánh và Thắng cũng đã tới được ngôi làng, nơi tổ chức đám tang cho bà Hồng.
Vì chiếc xe 6 chỗ quá to, không thể đi vào đường làng, nên tên tài xế đành phải ở phía ngoài thuê tạm một căn phòng nghỉ, chờ đợi bọn họ.
Men theo con đường đất đỏ khô cằn, xung quanh toàn là ruộng đồng bao la, hai người nhanh chóng cuốc bộ đi qua, tới một gốc cây đa đầu làng.
Bên dưới gốc đa có một quán nước nhỏ, phía trên căng một tấm bạt, bên dưới là ba cái ghế gỗ dài, quây quanh một cái bàn gỗ đơn sơ, phía trên có đủ loại trái cây, nước uống.
Trời tuy không nóng, nhưng đi một chặng đường dài cũng khiến hai người cảm thấy khô hết cổ họng, nhân tiện vào hỏi đường, Thắng đánh bụng làm một chén chà đá.
Khi hai người vừa mới cách quán nước vài mét, liền nhìn thấy một chị gái độ khoảng 40.
Đầu đội một chiếc khăn trắng, trên thân khoác một bộ áo nâu, khá giống với áo cánh của phụ nữ Kinh, nhưng nó lại ngắn hơn, dài đến chấm eo lưng, xẻ giữa, không khuy, không đóng cúc, để lộ cái yếm đỏ mang nhiều hoa văn bên trong.
Bên dưới chị ta vận một bộ váy màu đen, đầy huyền bí, trên bộ váy còn có một bộ phận khá bắt mắt, đó là cạp váy, trái ngược với sự huyền bí màu đen, cạp váy lại được may, dệt với nhiều hoa văn đặc sắc đầy nổi bật, tạo nên một điểm nhấn đáng chú ý của bộ trang phục truyền thống người Mường.
Nhìn người phụ nữ này, Thắng đoán đây hẳn là bà chủ, liền kéo Ánh vào quầy nước ngồi, tạm thời nghỉ chân.
Thấy có khách, lại là người dưới xuôi, khiến người phụ nữ này có chút kinh ngạc.
“Chị chủ quán, cho em một cốc trà đá!” Thắng gọi xong cho mình, liền quay qua hỏi Ánh. “Cô uống gì?”
“Tôi uống gì cũng được...” Ánh miễn cưỡng mỉm cười.
Đi một chặng đường dài, cộng với nỗi buồn bà Hồng mất, khiến cô nàng mệt mỏi và tiều tụy đi nhiều.
“Vậy chị cho em hai cốc trà đá!” Thắng hướng chủ quán cao giọng.
“Được rồi!” Người phụ nữ gật đầu, nhanh chóng quay người, lấy chút đá lạnh thả từ một thùng xốp thả vào hai cốc, rồi lấy siêu nước cũ kĩ đã ngả màu bên cạnh rót vào hai cốc đá một đợt nước xanh vàng nhạt.
“Hai cô cậu là người dưới xuôi lên?” Người phụ nữ đưa về phía Thắng cùng ánh hai cốc trà xanh, tò mò hỏi.
“Vâng, bọn em từ Quảng Ninh tới đây, vì có người quen mới mất, quê lại trên này, nên muốn lên đây thăm viếng.”
Ánh hơi sượng cười, hướng người phụ nữ kia gật đầu.
“Vậy sao? Để đi từ Quảng Ninh lên tới đây cũng khá tốn thời gian, hai người hẳn là đã rất mệt... không ấy, hai người tạm thời nghỉ ngơi, hiện tại đang là chính ngọ, không nên vào thăm viếng, kẻo lại gặp xúi quẩy.”
Người phụ nữ mỉm cười, hướng hai người đưa ra lời khuyên chân thành.
“Sao lại vậy ạ?” Ánh không hiểu, nhìn về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ liếc mắt, nhìn ngó xung quanh, khi thấy mọi thứ yên tĩnh, mới hướng hai người thì thầm.
“Giàng ơi, chính ngọ là giờ thiêng, nơi đây đang có ma trành lộng hành, nếu hai người mà lên thăm viếng lúc này, sẽ bị nhiễm âm khí.
Với người bản địa thì không sao, nhưng với người dưới xuôi mà dính phải mấy cái này, dễ bị ma trành quấn thân, dẫn tới thần hổ xuất hiện, bắt hai người đi đó.”
“Ặc... chị tin vào mấy cái vớ vẩn này à?” Thắng sặc nước, có chút buồn cười nhìn bà chủ quán.
Thời đại nào rồi còn ma với quỷ, lại còn ma trành, thần hổ, thực là buồn cười.
“Trên đời làm gì có ma quỷ?” Ánh không tin, nhìn về phía bà chủ quán.
“Cô cậu là người dưới xuôi, không tin cũng phải... mà hai người tính vào thăm viếng nhà ai? Tôi là dân tại đây, hẳn là biết gia đình nhà họ.”
Bà chủ quán nhấp một ly trà xanh, tò mò hướng hai người nhìn lại.
“Bà ấy tên Bùi Thị Hồng!” Ánh cũng có chút chờ mong, nhìn về phía bà chủ quán nước.
Dù sao thông tin mà bố cô cho, cũng chỉ có vị trí khái quát ngôi làng này, còn địa điểm cụ thể, ông cũng không rõ lắm.
“Bùi Thị Hồng? Tôi chưa nghe đến cái tên này bao giờ... có khi nào cô nhầm rồi không?” Bà chủ quán nước đăm chiêu, nghi hoặc nhìn Ánh.
“Không, bà ấy tên thật là Bùi Thị Hồng, có một người con trai tên là Đinh Công Với.”
Ánh lắc đầu, quả quyết khẳng định tên thực của bà Hồng là Bùi Thị Hồng.
“Cô vừa nói con trai bà ta tên gì?”
Nhưng bà chủ quán lại không thèm để ý tới thái độ của Ánh, ngay lập tức gặng hỏi lại cô nàng.
“Con trai bà ấy tên... Đinh Công Với.” Ánh có chút nghi hoặc nhìn về phía bà chủ quán nước.
Nhưng lúc này đối phương đã không còn bình tĩnh, hài hoà như lúc đầu, mà thay vào đó là một khuôn mặt sợ hãi, xám ngoét lại.
“Có chuyện gì vậy chị chủ quán?”
Thắng hơi kinh nghi, nhìn về phía người phụ nữ u40 này.
“Tôi khuyên hai người tốt nhất rời đi, không nên vào gia đình đó!” Người phụ nữ trông có vẻ sợ hãi, lo lắng nhìn về phía hai người.
“Tại sao lại như vậy? Sao chúng tôi không thể đến đó thăm viếng?” Ánh hơi nhíu lông mày nhìn về phía chủ quán nước.
Bà chủ quán hoảng loạn nhìn ngó xung quanh, khi thấy không gian vắng ngắt như tờ, chỉ có cây đa cùng hai người khách lạ từ xuôi lên đây, mới hạ thấp người xuống, hướng hai người thì thầm.
“Nhà họ Đinh trong ngôi làng này bị thần Hổ chú ý. Nghe đồn, thầy Mo Lang trong làng nói gia đình này vì phạm tội xúc phạm bề trên, bị Giàng quở trách, sai xử thần Hổ tới lấy mạng cả nhà, hiện tại con dâu của họ đ·ã c·hết. Không lâu nữa, những người liên quan tới gia đình này sẽ bị Ma Trành, bầy tôi của thần Hổ bắt đi.
Tránh rước họa vào thân, tôi khuyên hai người, tốt nhất không nên vào trong đó thăm viếng, kẻo Ma Trành để ý, bắt luôn hai người.”
“Thần Hổ? Thực là, cùng lắm chỉ là một con mèo cỡ lớn, có gì đáng sợ? Nói không ngoa, nó gặp tôi còn phải vãi cứt!”
Thắng lắc đầu khinh bỉ.
Thần Hổ? Cùng lắm chỉ là một con hung thú đói khát trong rừng sâu, thi thoảng bắt dân bản địa cùng gia súc về ăn mà thôi, có gì đáng sợ? Sức cùng lắm cũng ngang bán linh, tương đương với luyện khí cửu trọng, ngang một tên tông sư võ học chứ mấy, có trường thương trong tay thì hắn sợ gì.
Còn Ma Trành? Bọn này cũng chỉ là truyền thuyết của người Mường, là một đám oan hồn bị con hổ kia g·iết c·hết, không thể siêu thoát, hoá thành một lũ oan hồn đi dẫn dụ người khác đến hang ổ của đầu mãnh hổ kia, để nó ăn thịt, tạo thêm một lượng mới ma trành.
Nói không phải chém gió chứ Thắng hiện tại đang rất cần gặp được lũ Ma Trành này, bởi thần hồn của hắn muốn tăng nhanh thì chỉ có cách thôn phệ linh hồn số lượng lớn, từ một phía cạnh nào đó, Ma Trành chính là tài nguyên hiếm có, ngàn năm có một mà Thắng muốn gặp.