Chương 278: Gia đình nhà họ Đinh
Thấy thái độ có chút cợt nhả của Thắng, bà chủ quán nước khó chịu ra mặt, không vui nhìn hắn.
“Cậu là người dưới xuôi, sao biết được sự đáng sợ của Thần Hổ! Tôi có lòng tốt nhắc nhở, tin hay không thì tùy hai người.”
“Chị nói nơi đây có Thần Hổ cùng Ma Trành? Vậy có thể nói cho tôi biết nơi chúng ở được không? Nói không phải ngoa, tôi cũng là một thầy pháp cao tay, biết đâu tôi có thể ra tay diệt trừ đám yêu ma này!”
Nhìn thái độ nghiêm túc của bà chủ quán nước, Thắng cũng thu hồi sự lấc cấc vừa rồi, thay bằng giọng điệu nghiêm túc hơn.
Nhưng đập vào tai bà chủ quán nước lại giống như bông đùa, bởi vừa rồi đối phương còn tỏ thái độ cợt nhả, cộng với hiện tại nói mình là thầy mo (thầy pháp) tự tin có thể diệt trừ Ma Trành, khiến bà ta càng khẳng định đối phương đang chêu đùa mình.
“Hừ, đến thầy Mo Lang còn không thể đối phó Thần Hổ, trẻ tuổi như cậu cũng đòi ra tay? Đúng là tuổi trẻ, cái gì cũng dám nói.”
Bà chủ quán cười lạnh, nói với giọng khinh bỉ.
“Tôi...” Thắng còn định cùng đối phương đối chất vài câu, nhưng Ánh ngồi một bên kéo tay hắn lại, ra hiệu cho hắn không nên làm loạn.
Cảm thấy nói thực đối phương cũng chưa chắc tin, nên thôi, hắn đành mặc kệ bà chủ quán nước, uống một ngụm nước trà.
Trà xanh được lấy sẵn từ lá trà rừng tươi, uống vào có chút chát, không đắng, thêm chút thanh thanh, lại kèm thêm sự mát lạnh của đá, khiến hắn vơi đi phần nào khó chịu trong lòng.
“Chị nói gia đình nhà bà Hồng bị Thần Hổ để ý, là chuyện gì sảy ra?” Ánh nhẹ giọng, hướng bà chủ quán nước dò hỏi.
Thấy người phụ nữ trẻ tuổi dưới xuôi này vừa xinh đẹp, thuận mắt, lại nhẹ nhàng lễ phép, khiến người phụ nữ u 40 này sinh ra thiện cảm, cũng nhanh chóng vất bỏ cái thái độ chán ghét vừa rồi.
“Ý cô là con du (con dâu) nhà họ Đinh? Người vừa mới mất?”
“Đúng, tôi muốn biết lý do vì sao bà ấy c·hết!” Ánh nghiêm túc gật đầu.
Bên cạnh nàng, Thắng cũng vểnh tai lên nghe ngóng, dù sao hắn cũng thực tò mò về nguyên nhân c·ái c·hết của bà Hồng.
Thấy Ánh nghiêm túc như vậy, bà chủ quán nước liền hơi hạ thấp đầu xuống, hướng nàng thì thầm.
“Chuyện là...”
20 năm về trước, vùng này còn hoang vắng, chỉ có vài hộ dân sinh sống, khi đó, có một người phụ nữ dưới xuôi mang theo thương thế lên bản bọn họ, khi đó bà chủ quán này mới có 19, nên vẫn nhớ rõ ràng.
Khi người phụ nữ kia nên bản nhờ giúp đỡ, vì trên người toàn là máu me nên không ai dám tiến lại gần. Bấy giờ, chỉ có một hộ gia đình nhỏ, là nhà họ Đinh tình nguyện ra tay cứu giúp.
Sau một năm, người phụ nữ này khỏi hoàn toàn thương thế, quyết định ở lại bản làng sinh sống, không tiếp tục xuống dưới xuôi.
Vì có nhan sắc chim sa cá lặn, xinh đẹp tuyệt trần, nên có rất nhiều trai tráng trong làng tới làm quen, nhưng tất cả đều bị cạch mặt, bởi lúc bấy giờ, người phụ nữ này đã cùng con trai nhà họ Đinh lảy sinh tình ý, cuối cùng dưới sự chứng kiến của cả làng, tổ chức một buổi đám cưới long trọng.
Cứ vậy yên bình sống được sáu năm, bất ngờ có một đám người kỳ lạ kéo lên bản làng, tàn sát người vô tội.
Cũng là người phụ nữ dưới xuôi kia đứng ra, tiêu diệt đám người này, đánh cho thừa sống thiếu c·hết.
Nhưng thay vì cảm ơn, người dân trong làng bắt đầu bài xích, và cho rằng đám người kia chính là do nàng ta kéo tới.
Trùng hợp năm đó lại có một con hổ hung dữ xuất hiện gần bản làng, bắt đi lượng lớn gia cầm của người dân, thi thoảng còn săn cả dân bản, khiến mọi người hoảng sợ không thôi.
Sau sự kiện đám người lạ mặt dưới xuôi lên tàn sát, lại thêm Thần Hổ xuất hiện t·ấn c·ông gia súc cùng dân làng, cả bản làng bấy giờ càng thêm chắc chắn, người phụ nữ này là điềm xấu, mang tai hoạ lên bản làng, ra sức xua đuổi người phụ nữ về dưới xuôi.
Để khẳng định với mọi người hai việc này khác nhau, và không có cái gọi là Thần Hổ tồn tại, nàng đã tự mình cầm theo giáo mác, tiến vào rừng sâu, săn đầu mãnh hổ kia.
Cuối cùng sau bao ngày tháng, nàng ta cũng thành công tiêu diệt con hổ đã hoành hành thôn bản, xách theo đầu nó trở lại, treo trên cao cho mọi người chứng kiến.
Không biết là do Mo làng sợ hãi nàng sẽ c·ướp mất địa vị của mình, hay sợ mọi người mất dần niềm tin với thần thánh, y đã nhân cơ hội lúc dân làng bàng hoàng mà kháo với mọi người rằng, người phụ nữ đó đã g·iết sứ giả của Giàng, tức ông Thần Hổ, nếu không trục xuất ả, Giàng sẽ giáng xuống buôn làng một h·ình p·hạt đẫm máu.
Tin lời thầy Mo, cả làng dùng đủ loại gậy gộc, xua đuổi người phụ nữ dưới xuôi này.
Đứng trước lòng người nóng lạnh, người phụ nữ kia chẳng thể làm gì, đành bỏ lại con, một mình khăn gói rời đi, đến nay cũng được 14 năm.
Nàng về bản, là vì nghe tin bố mẹ chồng nàng đ·ã c·hết hết, chỉ còn chồng nàng cùng người con trai...
Nhưng về chưa được bao lâu, tang ma eeng-mạng (bố, mẹ) chưa được chôn cất, chồng nàng sau khi đến nhà mo lang cũng ngay lập tức g·ặp n·ạn, c·hết bất đắc kỳ tử.
Không tin tà, nghĩ rằng mo lang là người đã hại chồng mình, nàng ta liền cầm theo một con dao nhọn hướng nhà thầy mo hỏi tội, không biết bên trong diễn ra những gì, mọi người chỉ biết, sau khi nàng ta từ nhà thầy mo trở về, liền thân mang trọng bệnh, nằm liệt giường, hai hôm sau thì mất, chỉ còn lại một người con trai là Đinh Công Với...
...
Đi trên con đường gồ ghề đầy đá sỏi, Thắng cùng Ánh miên man suy nghĩ, mặc kệ ánh chiều tà đang buông dần xuống, in trên nền đất là hai bóng người đung đưa qua lại.
“Tôi thực không hiểu...” Thắng gãi gãi đầu, đôi mắt híp lại như đang nhớ lại khuôn mặt hoà ái của bà Hồng.
“Bà Hồng đã có chồng con, sao còn vất cho tôi cái mỵ nhãn? Không những thế, cư xử với tôi cũng rất tốt, chẳng lẽ lâu ngày không có nam nhân, nên thiếu thốn?”
Hắn thực khó hiểu, theo như những gì người đàn bà tại quán nước kia kể, thì bà Hồng đã là người có chồng con.
Nghe được lời nói của Thắng, Ánh có chút buồn cười, tuy vẫn u buồn, nhưng khó mà kìm lòng được trước sự ngờ nghệch của đối phương.
“Chắc anh hiểu lầm, với ai thân thiết, bà ấy cũng đều hành xử như vậy. Chính vì bà ấy nhiều lần làm như vậy với bố tôi, mới khiến mẹ tôi tức ói máu, không thèm về căn biệt thự đấy ở.
Tôi ở với bà ấy cũng được một thời gian, nên biết cái tính quan tâm thái quá, dễ khiến người khác hiểu lầm.”
“Là vậy sao?”
Thắng ngại ngùng, gãi gãi đầu.
Hắn nhớ lại rồi, quả thực, mỗi khi bà Hồng nhìn hắn, đều tràn đầy tình cảm, thứ tình cảm đó không phải nam nữ mà hắn từng nghĩ, đó thực ra là một loại mẫu tử thiêng liêng.
Hẳn là vì xa con mình quá lâu, khiến bà ấy nhớ con da diết, để có thể ngăn lại lỗi nhớ này, bà đành dùng tất cả tình yêu thương đang bị kìm nén hướng mọi người xung quanh thả ra, chăm sóc tận tình, quên đi nỗi nhớ trong tim.
Hắn thực sự không hiểu vì sao bà Hồng lại không mang theo đứa con trai, lại để nó ở lại cùng gia đình nhà chồng. Nếu vì lý do không được quyền nuôi con, cũng được phép về thăm nó chứ! Nhưng đây lại không có lấy một lần, phải chăng là do bên nhà chồng quá khắt khe?
Cái này hắn không biết, cũng không dám quản nhiều thêm nữa...
Hai người tiếp tục thong dong trên con đường làng, dựa theo chỉ điểm của người phụ nữ bán nước mà vòng vo đủ loại ngõ ngách.
Phải đến khi trời sẩm tối, bọn họ mới đến một căn nhà sàn được cho là nhà họ Đinh, bên ngoài căn nhà đang chăng đầy vải trắng.
Nhìn khung cảnh t·ang t·hương, lại có chút u uất này, khiến hai người cảm giác hơi lạnh gáy.
Thắng nghiêm nghị, đảo mắt nhìn quanh.
Tuy hiện tại thiên nhãn của hắn không thể mở, nhưng giác quan của hắn vẫn còn nhạy bén, hắn có thể cảm nhận được, quanh đây âm khí rất nặng.
“Có ai ở nhà không? Cho hỏi đây có phải nhà của Đinh Công Với hay không?”
Ánh hơi ngó nghiêng, hướng nhà trên gọi với.
Nhưng đáp lại những câu hỏi của cô là một không gian yên tĩnh, không có lấy một câu trả lời, mọi thứ lặng ngắt như tờ, chỉ có chút ánh sáng lấp loé bên trên.
“Vào nhà thôi...” Ánh đưa tay kéo góc áo Thắng.
Hắn gật đầu, cả hai chầm chậm bước lên bậc thang, hướng trên nhà đi tới.
Không gian xunh quanh yên tĩnh, chỉ mỗi tiếng ọp ẹp từ những tấm ván gỗ cũ kĩ bên dưới chân, vang lên mỗi khi bàn chân hai người đặt lên rồi đè xuống.
Lên trên nhà, hai người nhìn thấy tại gian chính, đang có bốn cỗ quan tài ngay ngắn bên trong, xung quanh không có ai, chỉ có một ngọn đèn dầu heo hắt, lấp loé.
Trên vách có treo một tuýp bóng đèn, nhưng nhìn hiện trạng đen nhèm cùng cũ kĩ, hẳn là đã hỏng được một thời gian...
Hai người không tiếp tục đánh giá ngôi nhà, mà tiến lại gần bốn hòm quan tài.
Cả bốn cỗ đều chưa được đậy lắp, bên trong đang có bốn cỗ t·hi t·hể đang nghiêm trang nằm đấy.
Trong bốn cỗ t·hi t·hể này, có hai cỗ thi hài sắp tiến vào quá trình phân hủy, tuy đã được phủ lên một tầng dược vật áp mùi, nhưng cả hai vẫn có thể ngửi được một tầng tử khí.
“Đây là...” Ánh nhìn vào bên trong quan tài, vô thức nói một câu.
“Đó là ông và mế (bà) của tôi!”
Một tiếng nói ồm ồm, pha chút khàn đặc vang lên từ phía trước hai người.
Cả hai vì mải chú ý tới hai di hài đang bốc mùi, bất ngờ bị một tiếng nói làm cho giật mình, ngước lên nhìn thì thấy đó là một chàng thanh niên tuổi 19 đôi mươi, mới từ buồng trong đi ra.
“Cậu là...?” Thắng hơi híp mắt, nhìn về phía đối phương.
“Hai người hẳn là bạn của mạng (mẹ) tôi?” Chàng thanh niên không thèm trả lời câu hỏi của Thắng, mà lạnh nhạt hướng hai người hỏi lại.
“Tôi là Ánh, là người từng được mẹ cậu chăm sóc...” Ánh nhẹ nhàng, hướng chàng thanh niên người mường kia giới thiệu.
“Hừ, con trai mình không chăm, lại đi chăm người ngoài... thực nực cười.”
Chàng thanh niên cười gằn, đôi mắt bên trong tràn đầy căm phẫn cùng uất nghẹn.
“Thực ra...” Ánh tuy đứng xa, nhưng vẫn nghe được đối phương lẩm bẩm, đang tính mở miệng biện minh cho bà Hồng thì đối phương đã dành nói trước.
“Hai người tới đây làm gì? Là để đem tôi rời khỏi đây sao? Vậy thì khỏi, tôi không rời xa bản làng của tôi đâu!”
Chàng thanh niên nghiêm túc, kiên định nhìn về phía Ánh.
Thấy đối phương kiên định như vậy, Ánh thực không biết phải làm sao.
Lần này lên đây, ngoài việc thăm viếng bà Hồng, cô còn một nhiệm vụ nữa, đó là mang theo con trai bà Hồng về thủ đô sinh sống.
Bà Hồng đã từng cứu bố cô một mạng, để trả ơn, ông đã chấp nhận một yêu cầu trước khi c·hết của bà, đó là cưu mang Đinh Công Với, con trai của bà tại trên bản làng Văn Sơn.