Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 279: Xác chết sống lại.




Chương 279: Xác chết sống lại.

“Chuyện này để mai nói được không? Hiện tại cũng muộn rồi, bụng tôi lại chưa ăn cái gì, đang réo hết cả lên đây.”

Thắng đứng một bên, cắt ngang lời của hai người.

Đi cả một buổi, đầu giờ chiều chỉ làm chút trà xanh, rồi lại lục đục đi tìm nhà bà Hồng, đến tối muộn mới tới nơi, cơm canh còn chưa đụng tới một hột, khiến bụng hắn lúc này đang réo lên đòi ăn.

Vừa rồi, vì mải chú ý tới người thanh niên trước mặt, Ánh cũng không để ý tới dạ dày trống rỗng, hiện tại có Thắng nhắc nhở, nàng mới cảm thấy cồn cào.

“Cậu là Đinh Công Với? Không biết bao nhiêu tuổi? Xưng hô thế nào?”

Thắng đặt chiếc balo xuống, hướng Với đang đứng tần ngần một chỗ hỏi.

“Tôi 19 tuổi. Tứa, cái thích gọi sao thì gọi.” Với lạnh nhạt đáp.

(tứa: anh, cái: chị)

“Tôi tên Ánh, 24 tuổi...” Ánh nhẹ nhàng giới thiệu, đưa tay qua tính cùng đối phương bắt tay.

Nhưng Với vẫn lạnh nhạt đứng đấy, tỏ ra thái độ chán ghét. Hẳn là từ bé bị mẹ bỏ rơi, nên chàng trai trẻ này có chút ác cảm với những người phụ nữ dưới xuôi.

“Tôi tên Thắng, 25 tuổi. Rất hân hạnh được làm quen. Không biết nhà Với có nước nóng hay không? Cho bọn tôi xin ít nước làm bát mỳ.”

Thắng đặt balo xuống sàn, hơi ngẩng đầu nhìn Với.

Thấy đối phương lặn lội đường xa tới đây viếng thăm, Với cũng thu hồi cái thái độ khó chịu của mình, đi vào trong buồng, lấy ra một cái phích nước.

“Trong đây có nước nóng. Hai người cứ tự nhiên dùng.”

“Cảm ơn cậu!” Ánh đưa tay tiếp cái phích, hướng Với cảm ơn.

“Không có gì...” Với nói xong, đang định quay người đi vào trong buồng, thì bị Thắng đứng bên cạnh tóm lấy cánh tay, Với hơi nhíu mày dò hỏi. “Tứa còn việc gì sao?”

“Hiện tại trời đã tối muộn, từ đây đi ra ngoài đường lớn phải mất tận 40 phút, Với có thể cho bọn tôi ở nhờ tại đây một đêm hay không?”



“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hai người.”

Nói rồi, Với liền không để ý tới hai người, đi vào buồng trong.

Ánh và Thắng nhìn nhau, cũng không nói thêm gì, bắt đầu đổ nước vào hộp mỳ tôm, chuẩn bị qua loa cho bữa tối.

Với từ trong buồng vác ra hai cái chiếu cùng mùng mền.

Tuy khoang ngoài đã có bốn cỗ quan tài, nhưng không gian vẫn còn rộng lắm, vừa đủ thêm hai cái giường lớn.

Với nhanh chóng giúp hai người trải chiếu, phủ mền mùng, chẳng mấy chốc, hai chiếc chiếu cùng mền đã được chải ra, tươm tất.

“Ở đây, chúng tôi đi ngủ sớm lắm.” Với dặn dò. “Hai người ăn xong cũng nên sớm nghỉ ngơi, mai còn về dưới xuôi!”

Đoạn, Với trở lại buồng trong. Chỉ còn Thắng và Ánh ở khoang ngoài.

Vì cả hai đã có chút mệt sau một ngày dài đi đường, nên chẳng ai nói với ai câu nào mà tự nằm xuống đi ngủ.

Khoang nhà tuy rộng, nhưng vì có bốn cỗ quan tài xếp thành hàng với nhau, đối diện với bàn thờ, nên chỗ họ nằm lại ngay dưới chân quan tài, cách khoảng hai mét.

Hai cỗ quan tài có chứa t·hi t·hể ông bà nội Với đang bắt đầu phân hủy, lại gần với bọn họ, nên thi thoảng hai người vẫn có thể ngửi thấy một mùi h·ôi t·hối từ bên trong bốc lên, thả ra ngoài.

Để Ánh không bị phiền nhiễu bởi những hương thơm khó ngửi này, Thắng nhường cho cô nàng bộ mền phía sau, sát với vách tường.

Dù vậy, Ánh vẫn trằn trọc mãi không tài nào ngủ được, có lẽ không quen chỗ, nên nàng mới bị khó ngủ.

Quay đầu sang một bên, nàng thấy Thắng không hề nằm ngủ, trái lại hắn còn đang bất động, ngồi ngay ngắn tại trên bộ mền.

Chân kiết già, tay thủ ấn, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở hài hoà.

“Là thiền định sao?” Ánh lẩm bẩm, nhìn chằm chằm về phía Thắng.

Chỉ được một lúc, nàng liền mệt mỏi, đảo mắt qua bốn cỗ quan tài.

Ánh sáng mông lung dưới màn đêm vô tận của người dân bản mường, chút lập loè yếu ớt của ngọn đèn dầu lung lay trên bàn thờ gia tiên, hư vô mờ ảo chiếu sáng bốn cỗ quan tài.



Từ trong mơ màng, nàng thấy có một bàn tay thô ráp, đang dơ lên cao, đặt lên thành cỗ quan tài. Giật mình, nàng liền bật dậy, đưa tay dụi mắt, xem có phải bản thân hoa mắt hay không.

Để nàng hãi hùng là... đó vậy mà sự thật, không phải mơ.

Làm nghề y bao năm, sờ vào xác người cũng đã nhiều, nàng chưa bao giờ có cái cảm giác sợ hãi khi thấy n·gười c·hết. Nhưng lần này thì khác, nàng thực sợ rồi.

Người đ·ã c·hết đi không hề đáng sợ, đáng sợ là đ·ã c·hết rồi còn có thể đứng dậy doạ người.

Dưới ánh đèn dầu lập loè, một cái đầu người từ bên trong dần dần nhô lên, đó là một người đàn ông. Người này chính là chồng của bà Hồng, bố Với.

Lúc mới lên nhà, nàng đã nhìn qua bốn cỗ t·hi t·hể, của ông bà Với lẫn vợ chồng bà Hồng, nhưng khi đó nàng thấy khuôn mặt bọn họ đều là nhẹ nhàng, nhắm mắt, còn hiện tại nàng nhìn thấy lại là hình ảnh hung tợn, cặp mắt trừng lớn, miệng há ra phì phò, từ bên trong thả ra vài cỗ sương khói, cùng với đó là khuôn mặt trắng bệch, xanh lét.

Chưa dừng lại tại đó, ba cỗ quan tài bên cạnh cũng bắt đầu rục rịch, cả dì Hồng của nàng lẫn ông bà nội Với cũng bất ngờ bật ra khỏi quan tài, khiến Ánh xám ngoét mặt lại, không còn một giọt máu, sợ hãi trừng lớn mắt, nhìn về phía đối diện.

Bốn cỗ t·hi t·hể đứng đấy, tử khí bốc lên, tản ra tứ phía.

Ánh vô thức co người lại, núp sau lưng Thắng. Không biết vì sao, những lúc như này, nàng lại thấy bóng lưng hắn thực sự an toàn.

Bốn cỗ t·hi t·hể này sau khi đứng dậy, liền không nói lăng gì, bật ra khỏi quan tài, trừng lớn mắt nhìn về phía hai người.

Lúc này, Thắng cũng từ trong thiền định tỉnh táo lại, đôi mắt sắc bén nhìn về phía bốn cỗ t·hi t·hể đã bị thi biến kia.

“Thi trùng?” Thắng hơi híp mắt lại, âm thầm đánh giá bốn cỗ xác sống trước mặt.

Từ trên người chúng, hắn không cảm nhận năng lượng của virus zombie, nhưng từ hơi thở mà bốn xác c·hết này bộc phát ra ngoài, có bảy đến tám phần tương tự thi trùng.

“Khặc... khặc... khặc... thức ăn....”

Chồng bà Hồng nhếch mép cười lớn, lộ ra bộ răng nanh sắc nhọn của y, thèm khát nhìn Ánh và Thắng.

“Mới sinh ra đã khai thông linh trí, đầu thi trùng này quả thực không tầm thường.” Thắng âm thầm ngẫm nghĩ.



Không kịp chờ đợi, tên thi trùng này đã ngay lập tức hướng hai người công kích, tốc độ thực nhanh, chỉ mới chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Thắng.

Thấy vậy, Thắng liền nhanh chóng lấy ra một tấm phù chú, vất về phía đối phương.

Bùa đuổi ma hay trừ ma, đều là loại bùa được khắc hoạ một tầng đồ án quang minh pháp tắc. Tuy lực sát thương không có, nhưng khả năng bài xích những thực thể, sinh vật hắc ám lại rất có tác dụng, nhất là những loại sinh vật như thi trùng, hoặc cương thi gì đấy.

Khi tấm bùa này vừa vất ra, dán tại trên thân di hài chồng bà Hồng, đã ngay lập tức hiển lộ thần uy, đánh cho tên thi trùng này lảo đảo lui lại.

Thấy vậy, đám thi trùng còn lại như có linh tính, trợn mắt nhìn về phía hắn. Đến cả Ánh cũng không dám tin, nhìn về phía người đàn ông trước mặt này.

Trước đây những lời hắn nói, nàng đều không tin là thật, còn nghĩ tên này vì b·ị t·hương nặng, nên đầu óc có chút vấn đề.

Nhất là ban trưa, tên này còn tự nhận mình là một thầy pháp có thể bắt ma. Với một kẻ vô thần, tin vào khoa học duy vật như nàng hoàn toàn không tin những lời hắn nói.

Nhưng hiện tại, từ những gì chính nàng nhìn thấy, chứng kiến tận mắt, nàng liền tin tưởng người đàn ông này... không hề chém gió... hắn thực sự là một thầy bùa bắt ma, cao thủ.

“Khè khè... t·ấn c·ông...” Bốn tên thi trùng nhe răng, há miệng gào thét, hướng hai người lao tới.

Vừa rồi chỉ là một đầu, hắn có thể đủng đỉnh ứng chiến, nhưng lần này lại có tới bốn đầu, trong đó lại có một đầu là cao thủ ngang cấp tông sư, hắn không thể khinh địch.

Bốn tên thi trùng vừa tới, hắn đã ngay lập tức đứng dậy, xoay người 180 độ đá vào eo một tên, cú đá xé gió, mang theo uy thế 980 cân đánh lên người đối phương, khiến cơ thể của tên thi trùng này móp vào, bay ngược ra xa.

Oanh!

Một tiếng động lớn phát ra khi cái xác va vào bức tường gỗ. Cú đá quá mạnh, khiến bức tường gỗ này không chịu được lực mà vỡ ra, cái xác cứ vậy bị một cước đá bay ra ngoài.

Ngay khi đồng bạn đị đá bay, ba tên còn lại cũng đã vồ tới trước mặt Thắng.

Hắn không hoảng, chỉ rên lên một tiếng, đưa tay vất ra ba tấm phù văn, loại trừ tà, quẳng về phía ba cỗ t·hi t·hể kia.

Hai t·hi t·hể kia là của chồng bà Hồng lẫn mẹ chồng, nên tốc độ ra đòn lẫn né tránh đều khá chậm chạp, yếu nhược, dễ dàng bị hai lá bùa của Thắng đánh lên thân, b·ị b·ắn bay ra ngoài, chỉ còn mỗi di hài của bà Hồng là kịp làm ra phản ứng, né tránh lá bùa của hắn.

Bà Hồng khi sống không biết mạnh tới mức nào, nhưng khi c·hết đi thân thủ thực sự nhanh nhẹn lắm, ngay khi thoát khỏi lá bùa, bà ta liền ngay lập tức thay đổi tư thế, hướng đầu hắn đá tới.

Tuy Thắng không phải cao thủ võ học, nhưng ở thế giới cũ, hắn cũng từng giao đấu qua bằng tay không, vận dụng kỹ xảo để chiến đấu, ngay khi bà Hồng dơ cao gối, xoay hông quét về phía đầu hắn, hắn đã ngay lập tức hạ thấp trọng tâm, lấy chân trái làm trụ, vững vàng xoay người, nhấc gót phải đá về sau, cú đá đầy uy lực giáng lên ngực t·hi t·hể bà Hồng, đánh bay bà ta ra xa.

Nghe được động tĩnh lớn, Với từ buồng trong hớt hải chạy ra, lo lắng hô lên.

“Có chuyện gì vậy?”

Khi nhìn thấy toàn bộ khung cảnh khoang ngoài, cậu kinh ngạc đến sững người lại, ông bà cậu, bố mẹ cậu thế mà đã hoá thành quỷ, đang hướng hai người dưới xuôi công kích.