Chương 280: Thầy Mo Lang
“Hai người mau trốn vào trong buồng, cầm theo xấp giấy này, nếu bọn chúng t·ấn c·ông, thì ngay lập tức dùng tới!”
Thắng không quay đầu, chỉ vất ra sau cho Ánh một đống bùa chú, đôi mắt nghiêm nghị đề phòng lũ nhân thi.
Hiện tại đối mặt hắn là một con thi trùng có cấp bậc ngang với tông sư, cùng ba tên đồng bọn, tuy không mạnh, nhưng độ nguy hiểm lấy đông áp yếu vẫn là có.
Một mình hắn đánh với t·hi t·hể bà Hồng đã có chút vướng tay, giờ lại phải bảo vệ hai người Ánh cùng Với thực sự có chút khó khăn, thay vì cứ kè kè bên hai người bọn họ, hắn quyết định cho hai người một lô lớn bùa chú tự phòng thân.
Tuy không thể tiêu diệt thi trùng, nhưng dùng tới phòng thân lại rất hiệu quả.
“Vậy còn anh?” Ánh lo lắng nhìn Thắng.
“Không cần phải lo cho tôi! Cô mau cầm theo đống bùa này đi vào trong phòng. Nếu thấy tên nào tiến tới, thì cứ thẳng tay vất về phía đối phương, chúng sẽ tự khác b·ị đ·ánh bay ra ngoài!”
Thắng không quay đầu, nhưng vẫn hướng phía sau hô lên.
Ngay khi Ánh còn đang lưỡng lự, tên thi trùng mới bị đá bay ra ngoài đã leo lên trên nhà, hướng về phía Với công kích.
Thấy vậy, Thắng không nghĩ ngợi nhiều, vội đưa tay bắn ra vài lá bùa chú, khiến tên thi trùng kia bay ngược ra xa.
“Mế...!” Với rơm rớm nước mắt, hướng bộ t·hi t·hể b·ị đ·ánh bay vừa rồi hô lên.
“Đừng làm loạn, mế của cậu đ·ã c·hết! Mế hiện tại đã là xác sống, không còn là mế khi xưa, giờ cậu đi qua chắc chắn sẽ bị đối phương công kích!” Thắng hơi quay đầu, hướng Với gằn giọng.
“Tôi không tin, mế rất thương tôi, chắc chắn mế sẽ không hại tôi!” Với quả quyết, vọt qua người Thắng tiến về phía bà nội mình.
Chỉ là, khi cậu vừa tới gần mế, cái xác đã nhanh chóng dơ lên đôi bàn tay thô ráp, đã có vài chỗ phân hủy hướng khuôn mặt Với cào cấu, mắt trợn ngược, mồm há ra, bên trong tràn ra những búng máu lớn, hướng cổ cậu toan cắn tới.
“Không. Mế... là con... là Với đây...!” Với sợ hãi ngồi bệt xuống đất, hoảng sợ rụt người về sau.
Nhưng cái xác đâu muốn bỏ qua cho Với, chỉ thấy nó lúc này đang nhanh chóng bò tới chỗ cậu, bàn tay vì dùng quá lực mà bay ra vài ngón, để lộ chút xương trắng hếu cùng lớp thịt đang dần thối rữa.
Thắng tại phía sau thấy vậy, liền hừ lạnh một tiếng, hắn chẳng nói chẳng rằng, nhanh chân phi tới, giáng một cước vào đầu bà lão, uy lực cực mạnh, khiến cái đầu biến dạng, đôi tròng mắt cũng vì thế lồi cả ra, để lộ bên trong đám ròi bọ đang ngo ngoe lúc nhúc.
Nhìn tới đây, Với liền có cảm giác cờn cợn trong cổ họng, không thể làm chủ, cậu liền há mồm, phun ra toàn bộ thức ăn đã dùng khi trước.
“Mau kéo thằng nhóc này vào bên trong, đừng đứng đực ngoài này, mau lên!” Thắng gầm lên.
Biết tình hình khẩn cấp, bản thân cũng chẳng giúp được gì, Ánh đành cắn răng, làm theo lời Thắng, đưa tay vơ vội đống bùa mà hắn vừa vất ra khi trước, rồi kéo Với chạy vào buồng trong.
Với lúc này đã sợ hãi đến mức sững người, chân tay cũng không còn chi giác, cứ để mặc Ánh xồng xộc kéo vào.
Một đầu quái vật đã được giải quyết, hiện tại còn hai tên cấp thấp và một tên cấp cao nữa.
Thắng đề phòng nhìn ba cỗ t·hi t·hể đang nhanh chóng ổn định lại thân hình, từ từ hạ thấp trọng tâm, lấy ra cốt tiên từ trong balo.
Sau khi cầm được cốt tiên trên tay, hắn liền dơ cao tay, quất thật mạnh xuống nền nhà, vang lên vài tiếng chát chúa.
Cốt tiên được làm từ xương trăn, rất cứng và rắn chắc, phòng khi sử dụng bị bung ra, hắn đã khoét một lỗ hổng giữa các đốt, luồn qua chúng một sợi dây dù bền chắc rồi gắn vào một cái cán gỗ tự chế.
Trên cốt tiên, hắn hoạ bốn loại đồ án dẫn pháp phù, gồm băng, hoả, lôi và thủy.
Hiện tại địch nhân là một cao thủ cấp tông, lại còn là thi trùng diễn hoá, hắn liền ngay lập tức muốn thử sức mạnh của cốt tiên xem sao.
Kích hoạt dẫn phù, lôi điện pháp tắc, khởi!
Vì là dẫn phù, nên thời gian kích hoạt phải lên tới một phút, nhưng để chờ được thần khí hiển lộ thần uy, hắn phải câu kéo, để đám thi trùng này tạm dừng công kích...
Và có vẻ như... đám thi trùng này thực sự muốn cùng hắn chơi kéo dài thời gian, bọn này vậy mà mở mồm ra nói chuyện.
“Ngươi... là thầy mo dưới xuôi?” Giọng nói khàn đặc, lại có chút lơ lớ của người mường phát ra từ phía di hài bà Hồng.
Thấy tên thi trùng này có thể nói chuyện với đầy đủ chủ ngữ, lại còn biết đến thầy pháp, thầy mo, Thắng liền âm thầm kinh ngạc. “Mấy tên này, không phải thi trùng... hẳn là có người giật dây!”
“Đúng.” Thắng lạnh nhạt nhìn về phía cái xác, trên tay vẫn cầm khư khư cốt tiên.
“Ta và ngươi... nước sông không phạm nước giếng... vậy sao dám nhúng tay vào chuyện của ta?”
“Hừ, là các ngươi ra tay t·ấn c·ông trước, ta chỉ là tự vệ mà thôi!” Thắng hừ lạnh, lý lẽ đường hoàng đối trả.
“Vậy... chúng ta hẳn là hiểu lầm... việc đến đây... dừng lại đi thôi. Ta sẽ bỏ qua, tha các ngươi một mạng... nhưng, tên nhóc kia phải giao cho ta!”
Thi thể bà Hồng đưa tay chỉ về phía sau Thắng, nơi Ánh cùng Với đang ẩn nấp trong buồng.
“Haha, nếu ta không giao thì sao?” Thắng nhếch mép cười lạnh, ý vị thâm trường nhìn về phía đối phương.
“Vậy thì... c·hết!!!” Bà Hồng rít lên từng tiếng, lập tức động thân, lao vọt về phía Thắng.
Hai tên thi trùng phía sau cũng không rảnh, ngay khi đồng bạn phóng đi, bọn chúng cũng ngay tại phía sau trợ công, rất có bài bản.
“Lũ tôm tép!” Thắng khinh bỉ, cầm lên cốt tiên đang lạch tạch bên cạnh, hướng về phía trước quất đi.
Vừa rồi buôn dưa lê, bán dưa chuột, hắn đã hoàn thành việc khai mở lôi phù, hiện tại là lúc cho đối phương ăn phải quả đắng.
“Khặc... khặc... Ngươi nghĩ nãy giờ ta để ngươi sống, là thực động nhân tâm sao? Chẳng qua cỗ thân thể này mới vừa thức dậy, nên ta còn hơi gượng gạo khi điều khiển, hiện tại quen thuộc rồi, cũng là lúc ngươi đi c·hết!”
Bà Hồng phá lên cười, điệu cười man rợ, kèm theo đó là một giọng đàn ông khàn đặc trôi chảy từ miệng bà Hồng phát ra, không hề ngắt quãng như vừa rồi.
Nói về phía cạnh nào đó, kẻ đang ở trong thân thể bà Hồng là một người đàn ông.
Tên này dùng tốc độ cực nhanh, thoắt cái đã đứng ngay trước mặt Thắng, nhếch lên cái miệng lớn, để lộ hàm răng sắc nhọn, trắng hếu khằng khặc cười lớn.
Ngay khi hắn định đưa tay b·óp c·ổ Thắng, liền bị một luồng đ·iện g·iật chạy dọc khắp thân, đánh lên toàn bộ đại não, khiến hắn đau đớn, xụi lơ trên mặt đất.
“Chuyện... chuyện gì?” Hắn mếu máo, thều thào, nhìn về phía Thắng.
“Ôi Giàng ơi...!”
Còn chưa động đậy được thân thể, hắn đã ngay lập tức bị một trận roi điện quất lên thân, mỗi cú quất đều mang theo một luồng lôi điện uy thế đánh vào thân thể hắn, khiến hắn đau đớn không thôi.
...
Cách xa bản làng, đi về phía rừng núi có một căn nhà sàn đơn bạc nằm tại lưng chừng, đó là nơi ở của mo Lang, người có quyền thế không kém gì Lang Đạo trong vùng.
(lang đạo: trưởng làng)
Mo Lang tên thật là Giàng A Lang, từ nhỏ đã theo thầy học đạo, được truyền thụ toàn bộ y bát, và trở thành một thầy mo có tiếng tại bản làng.
20 năm trước, từ dưới xuôi đi lên một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, da trắng như tuyết, mắt phượng lung linh, khiến hắn vừa nhìn đã rục rịch lửa tình.
Hắn định dùng thế của thầy Mo, muốn cưỡng dâm nàng, giống với bao cô gái trong nàng khác.
Nhưng hắn lại đánh giá thấp cô nàng dưới xuôi kia, ngay trong đêm lẻn vào phòng nàng, định cuồng hoan một phen, liền bị đối phương một trảo nắm dái, bóp méo hai hòn cà, dứt phăng tứ tung, khiến hắn đau đớn đến mức nín thở.
Cũng may bản thân có Giàng phù hộ, hắn kéo được một mạng về căn nhà tại trong núi, nhưng vì mất đi tinh hoàn, khiến hắn không thể động tâm với đàn bà, cái niềm vui thú cũng theo đó mất đi.
Sinh hận, hắn ghi tạc nỗi căm hờn này, chờ thời cơ đến, sẽ ra tay g·iết cả nhà người phụ nữ kia.
Quả nhiên, Giàng đã thương hắn, tạo cho hắn một cơ hội có một không hai.
Sáu năm sau đó, có một nhóm người kỳ lạ, thân mặc hắc sắc y phục, lên bản tìm người, mục tiêu của bọn chúng chính là người phụ nữ kia, hắn đã âm thầm báo cho đám người này về tung tích của người phụ nữ dưới xuôi.
Tưởng rằng có thể nhờ bọn họ, mượn dao g·iết người, ai ngờ đám người kia nhanh chóng bị đối phương g·iết c·hết.
Thấy cách này không được, hắn lại dùng cách mê muội người dân, để dồn ép cô ta.
Cuối cùng cũng thành công, đuổi được ả xuống vùng xuôi, nhưng mối thù thực sự hắn chưa trả được, bởi người phụ nữ đó chưa c·hết, lũ gia đình nhà họ Đinh vẫn còn sống, nên hắn âm thầm chờ, chờ một ngày có thể ra tay g·iết đối phương cả nhà.
Giàng lại lần nữa có mắt, mới cách đây không lâu, từ dưới xuôi đi lên một người đàn ông, với thân thủ phi phàm, có thể một mình đánh ngã chục tên ma nhân do hắn chế luyện ra.
Sau một hồi cùng đối phương chuyện trò, hắn liền hiểu rõ tại sao người phụ nữ dưới xuôi kia lại mạnh tới vậy, thì ra ả ta là một tên sát thủ, và tên trước mặt này cũng lên đây truy tìm tung tích của ả.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn, hắn liền cùng tên dưới xuôi này lập chút kế hoạch, dụ người phụ nữ kia về.
Lần này mục đích của hắn không chỉ phục thù, mà còn muốn rút hồn đối phương để luyện âm binh, còn xác thì chế tác thành ma nhân, đi theo mình làm con rối. Với thân thủ tốt như vậy, hắn tin rằng, bản thân sẽ luyện chế ra một tên âm binh cùng thi nhân mạnh nhất, từ đó hắn cũng không phải sợ đến các thầy mo xung quanh, một mình có thể làm bá chủ cả vùng Hoà Bình này.
Nhưng đáng hận thay, kế hoạch đang suôn sẻ, chỉ còn 1% tiến trình nữa thôi, g·iết c·hết con trai của người phụ nữ đó, hắn liền có thể an nhiên mà sống, nhưng không biết từ đâu, chui ra một tên thầy pháp, đánh cho hắn không kịp xoay sở.