Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 281: Trả Thù?




Chương 281: Trả Thù?

Trong một căn nhà sàn tại lưng chừng núi Văn Sơn, đang có hai thân ảnh già dặn, ngồi trước một bàn thờ tổ.

Trong hai kẻ này, có một kẻ khoác một thân hắc y, tay cầm một chiếc quạt, đang nghiêm trang quỳ gối, trên đầu đội một chiếc khăn trắng kỳ lạ, mắt nhắm chặt uy nghiêm.

Vừa nhìn liền biết, đây là một vị thầy mo người Mường.

Tên thầy mo này liên tục lung lay, miệng lẩm bẩm chú ngữ, thân thể đang nghiêng ngả như sắp đổ, cả người thấm đẫm mồ hôi, lay lắt một hồi, liền ngay lập tức đổ nhào ra sau, miệng phun một ngụm máu đỏ.

“Có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông bên cạnh kinh ngạc, nhíu mày nhìn tên thầy mo.

“Ặc... có... có cao thủ!”

Tên thầy mo ằng ặc, miệng phun ra vài ngụm máu tươi, kinh hãi nhìn về phía người đàn ông.

“Cao thủ? Cao thủ ở đâu ra? Chẳng lẽ là hai người trẻ tuổi đã vào làng lúc ban chiều?”

Người đàn ông nhanh chóng tiến lại gần tên thầy mo, đưa tay nắm cổ áo đối phương tra hỏi.

“Đúng... đúng... là bọn chúng...” Tên thầy mo thều thào, miệng há hốc, máu tươi cũng điên cuồng trào ra.

Trong làng bản, khắp nơi đều có tai mắt của tên thầy mo lang, ngay khi Thắng cùng Ánh đi vào bản làng, tìm kiếm gia đình nhà họ Đinh, đã bị người của mo lang để ý và theo dõi.

Vì hai người bọn họ đều là người dưới xuôi, theo như lời kể của đám tay chân thì Ánh và Thắng trông khá tầm thường, giống một đôi tình nhân lên đây du lịch, trông không có gì nguy hiểm, nên hắn cùng tên đồng bạn cũng không thèm để ý.

Nếu hai người này thực cùng gia đình nhà họ Đinh kia có quan hệ, hắn không ngại thịt luôn cả hai, làm lễ tế ma nhân.

Nhưng thực không ngờ, hai người này lại là thầy pháp, không những vậy lại còn rất cao tay, khiến tên thầy mo lấy làm kinh hãi.

“Hừ, ta tưởng là cao nhân ở đâu! Nếu chỉ là lũ nhóc con, vậy thì dễ làm!” Tên đàn ông khinh thường nhìn thầy mo lang. “Đi, chúng ta đi bắt bọn chúng. Ta sẽ cho ông chiêm ngưỡng lần nữa sự bá đạo của tông sư võ học!”

“Không... hắn... hắn có pháp bảo.” Tên thầy mo sợ hãi, nắm lấy tay người đàn ông, liên tục lắc đầu.

“Pháp bảo? Haha, ngoài súng ra, Sát Lang ta chẳng sợ thứ gì! Đến Hắc Dạ Xoa còn bị ta g·iết, chỉ là hai tên nhóc con miệng còn hôi sữa, có gì ta phải sợ?”

Người đàn ông ha hả cười lớn, đôi bàn tay nắm chặt, phát ra vài tiếng răng rắc.



“Bọn này chắc hẳn là đám cô nhi, được Hắc Dạ Xoa nuôi nấng, muốn tới đây báo thù... Hắc Dạ Xoa a Hắc Dạ Xoa, cả một đời sát thủ, cuối cùng vẫn bị chính tay ta g·iết, đến cả thế hệ sau của mình, cũng sắp sửa bị ta tiêu diệt...”

Bỏ lại tên thầy mo nhu nhược, người đàn ông này một mình rời đi, tiến về phía ngôi nhà, nơi mà Thắng cùng Ánh đang tại.

Nhìn bóng lưng khuất dần sau cánh cửa, tên thầy mo lang cố kìm nén thương thế, bò ra lan can nhà, há miệng ra, nôn một búng máu lớn.

Sau một hồi, ông ta mới bình ổn lại, nhanh chóng tiến tới bàn thờ, khấn vái vài câu thần chú, rồi đưa tay lấy một bình gốm sứ đã có chút ngả màu, lốc ừng ực.

Được một hồi, khuôn mặt xám ngoét của ông ta mới hồng hào đôi chút.

Không tiếp tục chờ đợi, ông ta nhanh chóng thu dọn đống đồ đạc, cất toàn bộ bát hương vào bên trong một cái túi vải, nơi chính diện của bàn thờ cũng ngay lúc này lộ ra một quyển sách dày cộp, màu đỏ, phía trên hoạ vài từ chữ nôm.

Nếu Thắng ở đây, hắn sẽ ngay lập tức nhận ra quyển sách này chính là ký sự của hậu nhân Quỷ Ma hai tên kia, quyển sách mà bản thân hắn đã từng đọc tại dưới hầm rượu trong trung tâm thành phố Uông Bí.

Tên thầy mo này không hề tỏ ra kinh ngạc khi thấy cuốn sách, có vẻ như hắn đã quen thuộc thứ này từ trước, chỉ thấy hắn đang nhanh chóng thu lại quyển sách kia, vội vàng đưa tay lấy một con dao mèo đang được treo trên vách tường.

Xong đâu đấy hắn mới vội vàng đi xuống dưới lầu, lớn giọng gọi.

“Thạnh đâu!?”

“Con đây thưa thầy!” Từ trong gian bếp đi ra một chành thanh niên trẻ khoẻ, tuổi đôi mươi, tay cầm theo một siêu nước nóng, hẳn là đang đun nước uống.

“Mau, mau. Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta rời khỏi đây!”

Tên thầy mo hướng người thanh niên hối thúc.

“Có chuyện gì vậy thầy? Thần Hổ t·ấn c·ông làng sao?” Người thanh niên tên Thạnh khó hiểu, đầu đầy hỏi chấm.

“Sao cũng được, không nhanh chúng ta c·hết chắc?” Tên thầy mo lo lắng, thúc giục đối phương.

Thạnh là trẻ mồ côi, từ bé đã theo mo lang học thuật, trong mắt Thạnh, thầy mo Lang như một vị thần nhân, chỉ sau mỗi Giàng, bởi trong thâm tâm cậu, người thầy này chưa bao giờ sợ một thứ gì, kể cả thần hổ.

Ấy vậy mà lúc này, người mà Thạnh tôn thờ lại đang sợ hãi, khiến Thạnh cũng bất giác run theo.

Thấy thầy mình nghiêm trọng như vậy, Thạnh cũng không tiếp tục hỏi, vội vàng chạy vào trong phòng, thu dọn những đồ đạc cần dùng, đến siêu nước mới đun sôi cũng bị cậu vất lăn lộn một bên.

Mo Lang đứng ngoài đợi cũng không rảnh rỗi, chỉ thấy hắn đưa tay lên, dùng con dao mèo sắc lẹm cứa vào một vết sâu hoắm, vài sợi huyết nhục theo đó tuôn ra.



Hắn bắt đầu đi quanh căn nhà sàn, miệng lẩm bẩm vài câu chú ngữ, tay thì rê lên nền đất, thi thoảng lại hoạ trên các cột trụ nhà vài ký tự khó hiểu.

Phải đâu đấy chục phút, hắn mới hoàn thành nghi thức kỳ lạ này.

Ngay khi hắn hoàn thành, Thạnh cũng đã thu dọn xong đống đồ đạc, vác theo một cái tay lải lớn, chạy ngay ra chỗ thầy mình.

“Đi thôi!” Thấy đệ tử mình đã thu dọn xong, tên thầy mo Lang liền gật đầu ra hiệu, cả hai cứ vậy rời đi nơi đây.

Mặc cho đêm tối, đường núi hiểm trở, hai thầy trò vẫn không dùng tới đèn pin hay đuốc lửa để đi đường, cứ vậy âm thầm luồn lách qua những cung đường mòn, cắm thẳng vào rừng sâu.

...

Sau khi Thắng xử lý xong cỗ t·hi t·hể của bà Hồng, xác định đối phương đã bất động, hắn mới yên tâm, cùng hai con thi trùng còn lại đối chiến.

Ngoài khả năng chịu đòn ra, hai cỗ thân thể tầm thường này không phải hắn đối thủ, chỉ với vài cú quất, cả hai đã chầu trời.

Xác định được mọi thứ đã an toàn, Thắng mới gọi Ánh cùng Với đi ra.

Nhìn căn nhà hoang tàn, xung quanh đều bị đập vỡ, không ra hình thù một căn nhà, trên sàn thì be bét não cùng thịt vụn, vương vãi khắp nơi.

Xác hai bố con nhà họ Đinh cùng người con dâu đều đã khét lẹt, không gian xung quanh chỉ còn mùi thịt nướng.

Với suy sụp, ngã quỵ xuống, Ánh thấy vậy liền vội vàng đưa tay ra đỡ.

Thảm cảnh này tuy có hơi kinh dị, nhưng với một người hành y như nàng, đây chưa đáng là gì, bởi nàng còn nhìn thấy nhiều cảnh tượng khủng bố hơn.

Nhưng vì cảnh tượng này lại là người nhà bà Hồng, nên nàng thực không muốn nhìn, bởi... quá thảm rồi.

“Với, cậu biết nhà mo của làng này ở đâu không?” Thắng không có thời gian cùng hai người này thương tiếc, bởi vừa rồi khi đối chiến, hắn dám khẳng định có kẻ đứng sau.

Những việc vừa rồi không phải tự nhiên diễn ra, chắc chắn có người sử dụng tà thuật, đánh lên bốn cỗ t·hi t·hể này vài loại hắc ám pháp tắc.

Để làm được điều này, chỉ có các thầy pháp, thầy mo mới có thể hoạ ra pháp tắc, người thường chắc chắn không thể làm được.

Và những cái xác này đều đã được thầy mo làm lễ qua, còn tại sao không đem chôn luôn thì Thắng cũng hiểu rồi, đây là muốn sử dụng trùng tang, để bắt linh hồn người luyện âm binh, nhân tiện nuôi luôn cương thi.

Đó là lý do vì sao đối phương còn muốn để bốn hòm quan tài tại đây, đó là muốn hoá cả gia đình này thành ma, hồn luyện binh, xác luyện rối.



Thực là tàn độc thủ đoạn!

Để ngăn cản đối phương tiếp tục làm ra những hành động thương thiên hại lý, hắn cần phải tới nơi đó tiêu diệt đối phương. Nhưng vì không biết nhà thầy mo Lang, nên hắn chỉ có thể đặt hi vọng vào Với.

“Thầy mo...?” Với đần độn tựa người vào Ánh, đôi mắt mờ mịt nhìn về Thắng. “Để làm gì...?”

“Còn để làm gì? Đây tất cả đều là do tên mo Lang đó làm ra, hắn muốn g·iết cả nhà cậu. Hồn thì luyện âm binh, xác c·hết thì chế khôi lỗi! Muốn ngăn cản hắn, cứu rỗi linh hồn của gia đình cậu thoát khỏi kiếp âm binh, chúng ta phải bắt được hắn, như vậy mới giải phóng được các linh hồn đang bị nhốt!”

Thắng gằn giọng, khuôn mặt tràn đầy giận dữ.

Hắn lúc này thực đang tức giận, tức giận không phải đối phương làm mấy việc thương thiên hại lý, mà là giận không thể ngay lập tức có mặt tại nhà đối phương, một miệng nuốt hết đám âm binh, đề thăng thần hồn a!

Thần hồn hắn tấn cấp thực sự rất khó, hiện tại biết đối phương vậy mà nuôi âm binh, cùng thần Trùng Tang có liên kết, nếu hắn dựa vào đây, bắt được tung tích của thần trùng tang, sau đó thôn phệ, chắc chắn linh hồn hắn sẽ đột phá thần hồn, một đường thẳng tới cấp linh tầng thứ.

Vậy nên lúc này hắn thực vội, rất sợ đối phương co giò bỏ trốn.

“Kẻ gây ra những chuyện này... là thầy mo Lang?” Với vẫn đờ đẫn, đưa mắt nhìn về phía Thắng.

“Đúng vậy! Cậu có muốn cha mẹ, ông bà mình siêu thoát hay không? Có muốn trả thù hay không?” Thắng đưa tay ra nắm vào đôi bờ vai nhỏ gầy, liên tục lắc mạnh cho đối phương tỉnh táo.

Ánh ngồi một bên, nhìn thấy Thắng thất thố như vậy, liền lo lắng không thôi.

“Trả thù....?” Với đang chìm trong đau khổ, khi nhớ lại quá khứ, những hình ảnh vui vẻ bên gia đình, đầm ấm vui sướng khiến cậu bất giác chảy ra vài giọt lệ buồn.

Những hình ảnh khi xưa lại bất giác hiện lên, khi đó Với mới có 6 tuổi, eeng và mạng còn chưa xa nhau, cậu vẫn còn vui vẻ hồn nhiên bên mạng, được mạng chăm sóc nâng niu.

Nhưng rồi một ngày, mạng bị thầy mo Lang chỉ điểm là điềm xui, để dân làng đuổi mạng cậu đi.

Khi đó còn bé, chưa hiểu chuyện, Với còn tưởng mạng mình ghét mình, bỏ đi biệt xứ. Khi về, mạng lại cầm dao lên tìm thầy mo Lang, nhưng đến lúc về thì lại mang bệnh, hai ngày sau là c·hết.

Lúc đó cậu còn tưởng mạng mình bị Giàng trừng phạt.

Hiện tại có những ký ức này ùa về, sâu chuỗi lại với nhau, cậu mới ngộ ra một điều, thì ra bản thân đã trách nhầm mạng... tất cả những chuyện khốn khổ này, đều là do tên thầy mo Lang kia mà ra...

Hỏi cậu có giận không? Không! Cậu chỉ hận mình quá ngu dốt và yếu kém, mới để gia đình đến nông nỗi này.

Muốn Trả Thù không?

“Trả thù...?” Với mơ màng, trong đôi mắt ngờ nghệch, mù mịt kia, đang dần bùng lên một tia lửa giận.

“Tôi phải.... trả thù....!”