Chương 282: Ngươi... không đau sao?
Nhìn ánh mắt căm phẫn, lại chất chứa một cơn cuồng nộ, chỉ cần cái bọc này bị kích nổ, chắc chắn sẽ trở thành một quả bom khủng bố.
Tên nhóc này nếu được đào tạo, chắc chắn sẽ trở thành một con hung thú bá đạo.
Thắng tạm thời thu tâm mến tài, lúc này hắn chỉ quan tâm tới tên thầy mo Lang kia mà thôi.
Trên tay đối phương đang nắm giữ lượng lớn linh hồn, một đám âm binh có thể kết nối với thần Trùng, chỉ cần hắn thôn phệ được đám này, hắn sẽ không sợ tận thế.
“Hãy chỉ cho tôi nhà thầy mo Lang, tôi sẽ giúp cậu trả thù!”
Thắng nắm chặt đôi vai gầy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Với.
Với lúc này đã không còn mơ màng, thay vào đó là một sự tức giận hừng hực trong con ngươi, Với quay qua nhìn Thắng với đôi mắt mang theo chút khẩn cầu.
“Tôi sẽ đưa anh tới đó... thay vào đó, anh hãy giúp tôi g·iết c·hết tên khốn mo Lang!”
“Được, vậy cậu hãy đi trước dẫn đường.”
Thắng vỗ nhẹ lên vai Với, hơi lách người qua một bên, nhường một lối đi cho Với.
Với đứng dậy, lấy một chiếc đèn pin bằng inox, màu bạc, xung quanh đã xám xịt màu, cũ kĩ. Cậu bật lên, cả không gian mịt mờ, ngay lập tức sáng bừng.
“Đi thôi!” Với cầm đèn pin đi trước.
Ánh và Thắng cũng nhanh chóng theo sau, đi xuống dưới nhà.
Cả ba đang định hướng về phía nhà mo Lang thì bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh lực lưỡng, đứng chặn lối đi của ba người.
“Ai?” Với gằn giọng, chiếu đèn pin về phía trước mặt.
Hiện tại Với đang rất muốn phanh thây tên thầy mo, cậu thực sự không muốn để cái cảm giác uất nghẹn này trong lồng ngực, cậu muốn xả hết, xả hết lên người tên thầy mo Lang.
“Vậy ra... các ngươi chính là kẻ đã khiến tên đó trọng thương!? Thực đáng khen, mới có tí tuổi đã luyện được một thân bản lĩnh như vậy, thực khiến ta kinh ngạc, nhưng cũng chỉ có vậy, rồi các ngươi sẽ được cùng Hắc Dạ Xoa gặp mặt dưới địa ngục.”
Người đàn ông lạ mặt hơi híp lại ánh mắt, ngăn cản chút chói mắt từ phía đèn pin của Với chiếu rọi vào, tia mắt qua ba người, rồi dừng tại trên thân Thắng.
Từ trên người thanh niên trẻ tuổi này, hắn cảm nhận được một cỗ huyết khí trùng thiên, huyết khí khá thịnh... nhưng hắn lại có thể ẩn ẩn bắt được một tia không đúng, tên thanh niên này...hơi thở có chút loạn.
Hắn liền lập tức khẳng định, khả năng cao đối phương đang bị trọng thương. Hẳn là b·ị t·hương khi đấu với xác của Hắc Dạ Xoa...
“Hai người đứng quá một bên, tên này... không phải hạng xoàng xĩnh!”
Thắng đi lên trước, gạt hai người qua một bên.
“Hà hà, muốn một mình đánh với ta? Thực là có bản lĩnh!” người đàn ông lạ mặt nhếch mép khinh bỉ.
Đối với hắn, Thắng chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, dám đứng trước mặt hắn làm càn, chỉ là do tầm nhìn hạn hẹp, chưa nhìn thấy trời cao đất dày, ngông cuồng mà thôi.
Thấy đối phương đứng đực một chỗ, không có ý định ra tay, vẫn một bộ ta là thần nhân dáng vẻ, khiến Thắng bức bối trong lòng.
Con mẹ nó, hiện tại hắn đang rất gấp, tên này lại cứ đứng đấy khoa môi múa mép, đánh thì đánh mẹ đi, cứ càm ràm, khiến hắn tức giận không thôi.
Nếu không ra tay, vậy thì ta ra tay trước vậy!
Thắng bước chân trái lên, tụ lực đạp mạnh xuống nền đất, làm mặt đất hõm vào một hố sâu, cơ thể hắn cũng theo đó bắn đi như đạn đạo, hướng người đàn ông kia đánh ra một quyền.
Người đàn ông trung niên còn đang dùng mắt chó khinh thường người khác liền bị Thắng bất thình lình xuất hiện trước mặt mà hốt hoảng.
Quả nhiên, danh hiệu tông sư cũng không phải dùng để chưng, chỉ một tích tắc, người đàn ông này đã ngay lập tức làm ra phản ứng, lách người sang một bên né đòn.
Nhưng tốc độ của Thắng nhanh lắm, tên này sao có thể so bì, tuy đã kịp thời làm ra phản ứng, nhưng cú đấm vẫn sượt qua mép cằm, lưu lại một đạo v·ết t·hương.
“Cái quái gì?” Người đàn ông kinh hãi, vô thức đưa tay lên sờ v·ết t·hương tại cằm, thấy có vài tia máu, liền ý thức được tên trẻ tuổi này... là một cao thủ thực sự.
Còn đang kinh hãi, bỗng bên tai vang lên một tiếng xé gió. Chinh chiến nhiều năm, trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử, đã đúc cho hắn một bộ thân thể với các giác quan nhạy bén, giác quan hắn mách bảo, nếu không né tránh nhanh, hắn sẽ về với tổ tiên, đắp lên một phần mộ.
Ngay khi bên tai vang lên tiếng gió thổi, hắn đã ngay lập tức nghiêng người né tránh.
Cú đá vào huyệt thái dương của Thắng cứ vậy bị đối phương dễ dàng né tránh.
Vừa lách người về sau, tên đàn ông lạ mặt đã nhanh chóng lùi lại phía sau, đôi mắt căng thẳng nhìn Thắng, mồ hôi lạnh vô thức chảy ra, ướt cả khe đít.
“Thật nguy hiểm!” Người đàn ông thầm hô, biết đối phương không phải kẻ tầm thường, hắn liền rút từ bên hông ra một con dao găm.
“Ta xin lỗi vì đã đánh giá thấp ngươi, nhưng hiện tại báo cho ngươi một tin buồn, ngươi c·hết chắc rồi!” Người đàn ông tràn đầy tự tin nhìn Thắng.
Đấu tay đôi, hắn phát hiện đối phương ra đòn rất được, lực đạo cũng rất căng, mỗi phát cũng phải ngàn cân cự lực, mạnh kinh khủng.
Trong khi đó một đấm và đá toàn lực của hắn chỉ ở mức 800 cân mà thôi. Dù sao hắn cũng là sát thủ, khả năng mạnh nhất không phải cận thân đối quyền, mà là dùng v·ũ k·hí tới g·iết người.
Hiện tại bản thân có một con dao găm, còn đối phương lại chỉ có tay không ứng chiến, hắn dám khẳng định chỉ với một nốt nhạc, sẽ tiễn được tên nhóc này đến tây thiên.
Muốn thắng hắn? Mơ đi, trừ khi kiếm được một thanh trường kiếm hoặc v·ũ k·hí dài thì may ra.
Ánh cùng Với đứng một bên nhìn xem, khi thấy tên đàn ông kia rút ra một con dao găm sáng loáng, liền lập tức lo lắng cho Thắng.
“Ngươi chơi bẩn, dùng v·ũ k·hí! Có ngon thì cùng ông chơi tay không!” Thắng tỏ vẻ giận dữ, không cam lòng, hướng đối phương phỉ nhổ.
“Hừ, nhóc con. Ra xã hội làm ăn bươn chải, có thế thì phải dùng, không có thế thì phải dùng mưu hèn kế bẩn để mà tạo thế! Chỉ có bọn ngu mới tin vào hai chữ công bằng!”
Người đàn ông lạ mặt khinh bỉ, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Thắng.
Thắng thấy vậy, đang định né tránh, nhưng đã muộn, đối phương đã bất tốc, xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Một thanh âm trầm thấp phát ra, đó là tiếng kim loại đâm vào da thịt.
Ánh đứng đằng xa thấy thế, liền kinh hoảng hét lên: “Không!!!”
Với thì thẫn thờ, quỵ xuống nền đất...
Thắng vô thức đưa tay lên, một đoàn huyết nhục đỏ tươi đang tí tách rơi xuống mặt đất.
Người đàn ông thấy vậy liền nhếch mép mỉm cười, một nụ cười đầy tàn nhẫn cùng khinh thường.
Hắn hơi ghé vào tai Thắng thì thầm: “Tên nhóc ngu ngốc, nếu có kiếp sau. Thì hãy khôn ra một chút. Thấy đối phương có lợi thế hơn mình, thì tốt nhất nên chạy, đừng có nóng đầu như hôm nay...”
Tiếng thì thầm nhỏ bé, như tiếng muỗi vo ve, tuy bé, nhưng Thắng có thể nghe được rõ ràng.
“Ngươi... ngươi.” Thắng trợn mắt, kinh hãi nhìn người đàn ông.
“Sao? Rất kinh hãi đi? Đứng trước mặt ta, ngươi phải kinh hãi ngay từ đầu mới phải!” Người đàn ông nhếch miệng, hơi nghiêng đầu nhìn Thắng.
“Không... ý ta là ngươi không thấy đau sao?” Thắng thu hồi cái bộ dáng kinh sợ vừa rồi, có chút khó hiểu nhìn người đàn ông.
“Đau? Ngươi nói cái quái gì vậy?” Người đàn ông nghi hoặc.
“A, thì là bụng ngươi ấy! Chảy nhiều máu thế này... không thấy đau sao?” Thắng lại đưa tay, xuống bụng đối phương bóp bóp.
Một trận nhức nhối phóng đến tận óc, khiến người đàn ông nhăn nhó mặt mày, vô thức nhìn xuống dưới bụng.
Lúc này, tại bụng gã, đang có một cây trường thương, đâm xuyên qua bụng, máu của gã đang từ nơi đó chảy ra, lênh láng khắp mặt đất.
“Cái này... sao, sao có thể?” Người đàn ông sợ hãi, không dám tin vào mắt mình, đưa tay sờ lên miệng v·ết t·hương, nơi đó vẫn đang có lượng lớn huyết nhục chảy ra òng ọc.
Vừa rồi, khi tên sát thủ cầm theo con dao găm phi tới trước mặt Thắng, hắn đã kịp lấy ra cây trường thương, lợi dụng bóng tối của màn đêm, kết hợp với sự tự tin của địch nhân, hắn đã thành công kích sát đối phương, với chỉ một chiêu.
Xuất kỳ bất ý! Khiến đối phương không thể đề phòng, đã ngay lập tức bị dính chiêu, c·hết cũng tức đến ói máu.
“A, còn tại sao ta không b·ị t·hương! Là vì có cái này!” Thắng vạch áo lên, cho đối phương nhìn thấy bên trong hắn, là một mảnh trang phục kỳ lạ có màu bạc xẫm.
Đây chính là trang phục phi hành gia, được tạo lên bởi nhiều loại vật chất kỳ lạ, có thể chống được một kích tối hậu của cấp hoàng đổ xuống, một con dao nhỏ tầm thường sao có thể gây nên chút sát thương.
Bộ quần áo vốn đã bị bà Hồng quẳng vào trong kho, may thay, lúc hắn đi cho gà ăn thì tìm được lại, liền ngay lập tức cải tạo lại, thành một bộ áo lót phòng thân.
Vì có bộ này trong người, Thắng mới dám chơi trò lấy mạng đổi mạng như vậy. Nếu bản thân mà không có đồ phòng thân, chắc chắn hắn sẽ chơi kế khác.
“Khốn... khốn nạn...” Người đàn ông tức giận, mồm phun ra một ngụm máu tươi, trừng lớn mắt nhìn Thắng, từ từ ngã ngửa ra sau.
Thắng tiến lại gần kiểm tra, thì thấy đối phương đã hoàn toàn tắc thở, không còn một tia khí tức.
C·hết trong tức giận, c·hết khi mắt còn mở trừng thao láo, một c·ái c·hết thật là đau khổ a!
Thắng ngẩng đầu lên nhìn hai người Ánh và Với đang thẫn thờ một bên, há mồm hô lớn.
“Sao vậy? Sao mấy người lại khóc thút thít vậy?”
Ánh thấy Thắng vẫn bình an, liền ngay lập tức chạy tới, ôm chầm hắn vào lòng.
Nàng không biết cái cảm xúc này là gì, nàng chỉ biết vừa rồi, khi Thắng bị tên kia cầm dao đâm, nàng bỗng nhớ lại cảnh hai người cùng nhau nấu nướng, cùng nhau ăn cơm...
Tuy chỉ mới đây, được có vài ngày, nhưng vẫn đủ để nàng xao xuyến, sinh lòng luyến lưu.
Tình cảm mới vừa chớm nở, tuy chưa mặn nồng, nhưng cái chớm nở này nó lại mạnh hơn gấp mấy lần những cặp đôi đang yêu nhau.
Nên khi thấy Thắng b·ị đ·âm một nhát, lòng nàng bỗng quặn lại.
Hiện tại thấy Thắng bình an, nàng thực không kìm được lòng, liền bổ nhào về phía đối phương.
Thắng cũng không biết làm gì hơn, ngoài nhắm mắt hưởng thụ, quên mẹ nó mất cái mục tiêu hiện tại là bắt bằng được tên thầy mo Lang.