Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 283: Buffet




Chương 283: Buffet

“Hai người có tính đến nhà tên mo Lang không?” Với đứng bên cạnh nhìn, giọng điệu có chút không vui.

“Đúng rồi, còn chính sự.” Thắng từ trong sung sướng tỉnh táo lại, vội đẩy Ánh ra, tiến lại chỗ cái xác người đàn ông, cầm lên cây Trấn Ma Thương.

Ánh lúc này cũng đã tỉnh táo lại, khuôn mặt nàng vô thức đỏ bừng lên, vì cái hành động thiếu suy nghĩ của mình vừa rồi.

Xấu hổ c·hết đi được!

“Đi thôi!” Thắng cầm Trấn Ma Thương, đưa mắt đánh hiệu cho Với dẫn đường.

Với gật đầu, tay cầm chiếc đèn pin bao cấp đi trước.

Thắng nhân lúc này, thôi động phệ hồn pháp, hướng linh hồn của tên sát thủ kia cắn nuốt. Một lượng lớn tri kiến thức ồ ạt đánh vào tiềm thức của hắn, vì hiện tại đang lúc cấp bách, hắn không vội tiếp thu đoàn ký ức này, mà chuyển nó sang dạng thước phim, nhốt tại một góc nơi tiềm thức.

Xong xuôi đâu đấy, hắn mới động thân, cùng Ánh đi phía sau Với.

Dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn pin bao cấp, ba người nhanh chóng luồn lách qua những cung đường gồ ghề, men theo các con mương bạt ngàn lúa mạ, trải qua một đoạn đường núi, cuối cùng cũng tới một căn nhà sàn heo hút tại lưng chừng đồi.

Căn nhà một mình, trơ trọi giữa đất rừng linh thiêng, thi thoảng lại phát ra vài tia sáng mờ nhạt, như một con đom đóm suy yếu đang cố gắng phát sáng trong đêm.

“Hai người đứng ngoài này, để mình tôi vào là được. Đây, cầm lấy, nếu có gì thì cứ dụng thoải mái đi, ma quỷ rất sợ mấy thứ này.” Thắng đưa cho hai người một lô mới phù văn, dặn dò cẩn thận, mới chầm chậm tiến vào căn nhà sàn này.

Đối phương có thể luyện thi, chế luyện một cao thủ cấp tông thành con rối, thủ đoạn như vậy, sợ là bên người không chỉ một con thi nhân.

Thắng âm thầm phán đoán, khả năng cao đối phương còn vài đầu nhân thi, để tránh bị ám toán bất ngờ, hắn tính một mình đi lên nhà, còn Ánh và Với sẽ ở lại nơi đây.

Nhưng có vẻ hắn suy nghĩ thừa, khi hắn lên tới nhà trên, không hề thấy tung tích của tên thầy mo già, thi nhân cũng không có một bóng, chỉ thấy xung quanh nền nhà, vương vãi máu tươi, chiếc bàn thờ gia tiên cũng lung tung tùng phèo, bát hương đã mất hút, tượng thờ cũng chẳng thấy đâu, chỉ còn mỗi tàn nhang vương vãi trên bề mặt.



“Khốn nạn, bọn này chạy thật nhanh!” Thắng tức giận gầm lên, đưa tay đấm mạnh lên sàn nhà, làm lõm xuống một tấc.

Hắn không ngờ, bản thân vẫn là tới chậm một bước, để đối phương bỏ chạy.

Hiện tại đuổi theo có thể kịp, nhưng hắn lại không biết mò đường nào, rất có khả năng đối phương đã chui vào rừng chạy trốn.

Rừng thiêng nước độc, đi vào mà không có kiến thức sinh tồn và thông hiểu địa hình, rất dễ nhầm đường, lạc lối, bị trầm mê bên trong không thấy đường ra.

Trong khi đó sức mạnh hiện tại của hắn mới chỉ bình ổn, bản thân cũng không phải dân bản địa, địa hình nơi đây lại không thông thuộc, giờ đuổi theo sợ là sẽ đưa bản thân vào thế bất lợi.

Hắn chẳng thể làm gì khác ngoài tha cho tên thầy mo Lang kia.

Hậm hực, Thắng đành chán nản xách theo cây trường thương xuống dưới nhà.

Ngay khi hắn bước xuống cầu thang, một đoàn kỳ dị phù văn huyết sắc tại dưới chân cột nhà sàn, bùng lên, bao trùm toàn bộ căn nhà vào bên trong.

Với cùng Ánh đang nhìn chăm chăm vào bậc thềm đầy chờ mong. Người thì mong Thắng khi đi xuống sẽ xách theo tên thầy mo, người thì mong Thắng không cần phải chiến đấu, chỉ cần bình an là được rồi...

Thấy Thắng đi ra, tay không trống rỗng, Với hơi nhíu mày nghi hoặc, chỉ có Ánh là âm thầm thở nhẹ một hơi.

Nhưng ngay khi cô buông lỏng tâm tư, một đoàn huyết sắc quang mang lập tức dội lên, nó giống như một bức tường không khí, nhưng lại mang theo một màu đỏ rực chặn ngang bên ngoài căn nhà. Thắng lúc này đã hoàn toàn bị nhốt tại bên trong.

“Chuyện gì vậy?” Với kinh ngạc hô lên.

Ánh không nói một lời, chỉ lo lắng nhìn về phía Thắng.

Lúc này, bên trong đoàn kết giới kỳ lạ, Thắng hơi nheo lại đôi mắt, đánh giá tình hình xung quanh.



Hắn biết, cái thứ kỳ dị này không phải là một bức tường màu đỏ bình thường, nó là một kết giới gì đó, tuy không am hiểu lắm về kết giới, nhưng hắn có thể thông qua cảm nhận của bản thân, phán đoán được đôi phần, thứ này có chút hắc ám...

“Đó là...” Thắng nhìn về phía kết giới, miệng lẩm bẩm.

...

Trong màn đêm cô đặc tại vùng rừng Văn Sơn, đang có hai thân ảnh mò mẫm đi đường, tuy đường đồi núi có chút gập ghềnh khó đi, nhưng vẫn không tài nào làm chậm tốc độ của hai người.

“Thầy, vừa rồi thầy làm pháp gì tại nhà của chúng ta vậy?” Thạnh tò mò, không hiểu nhìn về phía mo Lang.

Cậu đi theo thầy từ bé, tuy đã được dạy toàn bộ y bát, nhưng vẫn có nhiều chỗ chưa hiểu, nhất là pháp trận vừa rồi thầy dùng, trông nó rất lạ và kỳ dị.

Thấy học trò mình tò mò, tên mo Lang cũng không tỏ ra khó chịu, trái lại còn lấy làm hài lòng. Dù sao thằng nhóc cũng là học trò do lão tự mình dạy bảo từ khi còn bé, rất có tố chất làm mo, nên lão không tiếc chút nào sở học, sẵn sàng truyền thụ hết.

“Đó là tụ ma trận, một loại trận pháp thu hút lượng lớn oan hồn. Chỉ cần kẻ nào đi vào bên trong sát trận đó, ắt sẽ bị đám linh hồn đó đánh cho ba hồn bảy vía nát tan!”

“Nghe thực đáng sợ!” Thạnh ôm cái bọc, miệng thì thào.

“Haha, trận pháp này chỉ dùng để đánh nhân loại. Đi! Chúng ta tiếp tục lên đường, chờ đến nơi an nhàn, ta sẽ dạy con vài loại trận pháp! Nên nhớ, hệ phái chúng ta lấy sát làm đầu, không được nhân từ với kẻ khác... biết chưa?”

“Con biết rồi! Vậy... chúng ta sẽ đi đâu thầy?”

“Chúng ta sẽ hướng đông bắc. Nghe nói, Quảng Ninh, vùng than đá này không có thầy pháp tồn tại, vừa hay chúng ta tới kiếm chác một chút...”

Tên thầy mo Lang giương mắt lên cao, chờ mong nhìn về phương xa, chỉ cần bọn họ tới được một nơi không có thầy pháp, chắc chắn sẽ gây dựng lại được cái danh tiếng của thầy mo Lang.

Còn đám người đã phá hủy chuyện tốt của hắn? Hắn tin chắc đối phương sẽ bị tụ ma trận đánh cho tán hồn, tán phách. Nếu không tán hồn tán phách thì cũng suy yếu pháp lực, không thể tiếp tục đuổi theo bọn hắn.



Vừa rồi khi khởi trận pháp này, hắn đã thiêu đốt lượng lớn pháp lực trong thân, hiện tại đã bị sụt giảm tu vi, chờ đến khi hắn bình ổn lại, chắc chắn sẽ quay lại, tìm kiếm đám người đã phá hỏng chuyện tốt của mình để mà trả thù.

...

Nhìn đám linh hồn loạn chuyển xung quanh, con thì đầu tóc rũ rượi, con thì nhe răng nhếch mép, để lộ bộ răng trắng hếu lượn lờ xung quanh.

Trái với khuôn mặt xám ngoét của Ánh và Với, Thắng lại rất phấn khích nhìn đây hết thảy.

“Buffet, một bữa buffet sao?” Thắng vui vẻ, vội vàng quay trở lại gian trên.

Ánh đứng bên ngoài, nhìn thấy Thắng nhanh chóng chạy trở về nhà trên, liền không khỏi lo lắng.

Sau khi trở lại khoang trên, hắn liền ngay lập tức ngồi xuống tĩnh toạ, bắt đầu tiến vào thiền định trạng thái.

Đám linh hồn kia tưởng Thắng sợ hãi, vội vàng đuổi theo sau, muốn tranh nhau c·ướp cái xác này.

Thắng không hề kháng cự, trái lại còn nhiệt tình mời đám oan hồn này vào trong thân thể mình chơi.

Cả trăm tên hồn ma lúc nhúc, chen nhau đi vào cơ thể Thắng. Nhìn thấy cảnh này, Thắng vui vẻ cười khằng khặc.

Ngay khi đám linh hồn tại trong thức hải hắn loạn bay, muốn tìm linh hồn thực sự của hắn để cắn nuốt, chiếm đoạt cơ thể, bỗng trên bầu trời vô tận của thức hải xuất hiện một đầu khủng long bạo chúa, uy áp trùng thiên, đang nhanh chóng hướng đám oan hồn lít nhít bên dưới loạn cắn.

Nó đi tới đâu, đám linh hồn này bị thịt tới đó.

Đám oan hồn này tuy chỉ là hồn ma, nhưng cũng từng là người, linh trí vẫn có, khi thấy bạo long khủng bố, bọn chúng liền nhao nhao phóng ra khỏi cơ thể của Thắng.

Đen đủi cho đám hồn ma, ngay khi bọn chúng muốn thoát ra ngoài, Thắng đã kịp nhốt toàn bộ bọn chúng ở lại thức hải, để mặc bọn chúng loạn gào, hắn vẫn một đường vui vẻ sai sử bạo long cắn nuốt.

Chẳng mất bao lâu, hơn trăm mạng đã bị bạo long thôn phệ sạch sẽ, giúp linh hồn hắn một đường tăng nhanh, thương thế trong linh hồn cũng đã hoàn toàn được chữa trị, đáng tiếc, chỗ linh hồn này tuy nhiều, cô đặc, nhưng lại chứa quá nhiều oán niệm.

Khi hắn rút ra tinh túy của linh hồn để thôn phệ, chỉ được vài tia nhỏ nhoi, còn lại hắn đều phải đổ đi hết, nên khi thôn phệ, hắn chỉ kiếm chác được chút ít... nhưng như vậy cũng ổn rồi, còn hơn là về tay không.