Chương 284: Nhận đồ đệ
Sau khoảng một tiếng đồng hồ, Thắng cũng đã thôn phệ hoàn toàn lũ hồn ma.
Nhìn bức tường kết giới trước mặt, Thắng đưa tay đánh ra một kích... không hề có tác dụng, toàn bộ cơ thể hắn đều có thể đi xuyên qua.
Hắn có thể không màng tới thứ này mà rời đi nơi đây, nhưng hắn lại không làm vậy. Bởi hắn biết, thứ này mà không hủy, chắc chắn sẽ gây ra nhiều hệ lụy sau này.
Nhất là với người dân bản nơi đây.
Chỉ cần dân bản c·hết, linh hồn bọn họ sẽ bị trận pháp này thu hút, thi nhau kéo tới đây bám trụ trần gian, không chịu đi siêu thoát, về lâu về dài, ắt sẽ sinh ra oán khí, trở thành oán linh.
Oán linh bắt được mạng người, sẽ thành ma quỷ, tàn sát người trong vùng, như vậy, người thôn bản sẽ chịu hoạ sát thân.
Đấy là còn chưa nói, nếu tên thầy mo kia về đây, chắc chắn sẽ thu được lượng lớn âm binh, rất nguy hiểm.
Nếu tận thế không đến, hắn cũng không ngại tại đây chờ một hai năm. Nhưng tận thế sắp tới đến chân, chỉ còn 6 đến 7 tháng nữa, hắn không thể ở đây chờ tên mo Lang kia về, vì vậy, trước khi đi, hắn cần dẹp cái trận đồ này.
Hắn lấy ra cây cốt tiên, bắt đầu kích hoạt hai loại pháp tắc lôi và hoả. Cả hai đều thuộc loại chí dương chí cương hệ, rất phù hợp để phá vỡ trận đồ thuộc hắc ám pháp tắc.
Chờ một phút qua đi, cây cốt tiên lúc này đã được bao trùm bởi một lớp lửa quang, cùng với đó là vài tia điện lưu thi thoảng ẩn hiện.
Không làm ra cái gì hoa mỹ động tác, hắn chỉ dơ cao tay lên, hướng bức tường kết giới quất tới, một đoàn hoả diễm hừng hực xuất hiện, kèm theo đó là một trận lôi minh nổ vang, đánh cho toàn bộ kết giới nứt toác.
Trận pháp do tên mo Lang hoạ, tuy đã dùng đến huyết nhục để hoạ phù, nhưng cấp bậc chỉ ở mức nửa vời, còn chưa chạm tới chuẩn pháp tắc.
Nên khi bị lôi hoả pháp tắc từ cốt tiên quất lên, bức tường kết giới này đã không chịu được nổi, bắt đầu xuất hiện nứt toác.
Thắng lại quất thêm phát thứ hai, toàn bộ kết giới đổ rạp, đến lần thứ ba thì tan thành mây khói.
“Anh... không sao chứ?”
Ngay khi Thắng từ trong kết giới huyết hồng vừa rồi đi ra, Ánh đã ngay lập tức chạy tới, lo lắng hỏi han.
“Tôi không sao.” Hắn hơi mỉm cười, say đắm nhìn cô nàng.
Quả nhiên, một cô gái xinh đẹp, dù trong trạng thái nào vẫn khiến cho người ta cảm giác say đắm.
“Tứa... tên mo Lang, sao rồi?” Với đi tới, đôi mắt chờ mong nhìn Thắng.
“Xin lỗi cậu, khi tôi tới, hắn đã bỏ chạy rồi!” Thắng đặt tay lên vai Với, nhẹ nhàng nói.
Hẳn là thằng bé đang rất thất vọng, kẻ thù ngay trong tầm mắt, tưởng rằng sẽ ngay lập tức trả được mối thù này, vậy mà tên mo Lang đó chạy quá nhanh...
“Đừng lo, tôi sẽ giúp cậu tìm ra tên đó.” Ánh đứng một bên, an ủi chàng trai trẻ tuổi.
Nàng nói như vậy cũng không phải là chém gió, bởi bố nàng là người thuộc xã hội thượng lưu, cũng trong vòng chính trị, có quen biết nhiều, chỉ cần nhờ ông giúp đỡ, một kẻ như thầy mo Lang có gì mà không tìm được.
“Thật sao? Cái không lừa tôi?” Với tràn đầy hi vọng, nhìn về phía Ánh.
“Thật!” Ánh gật đầu chắc nịch.
“Chuyện đó để sau đi. Chuyện trước mắt là về nghỉ ngơi, rồi mai còn làm đám ma cho bố mẹ và ông bà cậu nữa!” Thắng đứng một bên, nhìn xem đồng hồ, lúc này cũng đã mười một giờ đêm rồi, không còn sớm nữa.
“Được rồi...” Ánh cùng Với gật đầu đồng ý.
Cả ba cứ vậy rời đi, trở về căn nhà nhỏ của Với.
Thắng phụ Với đưa mấy cái xác vào trong quan tài, Ánh thì giúp các t·hi t·hể sửa sang quần áo cùng khâu lại các bộ phận nãy bị Thắng đá gãy.
Não của bà nội Với vì quá nhầy nhụa, lại đang phân hủy, khá là khó khăn để nhồi nhét vào trong, nhưng cũng may, trình độ của nàng không phải là tầm thường, với lại, đối phương cũng chỉ là một cái xác nên cũng không tốn quá nhiều công sức.
Xong xuôi đâu đấy, mấy người mới mệt mỏi dừng tay.
Vì hiện tại không còn thầy mo giúp bốn người họ làm lễ, nên Thắng đành phải thay thế, làm lại cái lễ cầu siêu,
Làm vậy chỉ là cho có lệ, chứ thực ra linh hồn của cả bốn người đã bị tên mo Lang kia thu về làm âm binh, đến bát hương, tượng thờ âm binh cũng đã được tên thầy mo thu hồi, thì sao có thể siêu thoát được cho bọn họ đây, việc hắn làm chỉ là giúp bốn người họ khi c·hết rồi có đầy đủ nghi lễ mà thôi.
Sau một hồi khấn vái, tụng chú đại Bi, đồng hồ cũng đã điểm 2 giờ sáng.
Lúc này, bên ngoài chỉ còn Thắng và Với, còn Ánh vì mệt mỏi, đã vào buồng trong nghỉ ngơi trước.
“Cậu không ngủ sao?” Thắng đưa mắt nhìn qua Với, tên nhóc này hiện tại đang ngồi phía sau, chờ đợi nhìn hắn.
“Không, tôi có chuyện muốn nói với tứa.”
“Chuyện gì?” Thắng hơi nghi hoặc nhìn Với.
“Tứa là thầy mo đúng không?”
“Nói theo phía cạnh nào đó thì tôi đúng là thầy mo, nhưng thực tế tôi lại không phải thầy mo.” Thắng lắc đầu.
“Nhưng tứa lại có thể đánh bại những con ma của nhà mo Lang, vậy tứa là thầy mo rồi...” Với nhanh mồm nói.
“Haiz, cứ coi là vậy đi.” Thắng gãi đầu, không biết giải thích ra sao.
Cái hắn dùng để đánh bại tên mo Lang kia là bằng pháp tắc, tuy thông qua trung gian là bùa chú nhưng hắn thực không phải thầy mo.
Giải thích cho một kẻ không biết gì như Với, hắn thực sự lười giải thích rõ ràng.
“Xin tứa, hãy nhận tôi làm đồ đệ!”
Với không đợi Thắng làm ra phản ứng, đã nhanh chóng quỳ xuống sàn, dập đầu về phía trước.
“Cái này...” Thắng có chút khó khăn.
Hắn có ý định xây dựng một thế lực nhỏ, cùng mình vật lộn trong tận thế, nhưng vì mục tiêu lúc này là trở lên mạnh, không có thời gian cho việc đi thu nhận kẻ khác, nên xây dựng thế lực lúc này với hắn là một chuyện ngoài tầm với.
Từ trên người Với, hắn có thể thấy được sự căm phẫn của hận thù, cùng với đó là kiên định trong hai con ngươi. Nếu xét tổng thể, Với chính là một mầm mống tốt để rèn đúc thành một tên cao thủ sau này.
Chỉ là, lúc này hắn không có thời gian dạy bảo, chăm sóc một tên nhóc con, hắn cần phải mạnh lên, như vậy khi tận thế đến, hắn liền có đủ sức chống đỡ.
Thấy Thắng im lặng không nói một lời, Với liền dập đầu liên tục vào sàn nhà, vang lên vài tiếng đông đông, vùng da trán không chịu được tác động, nhanh chóng bung ra một miệng v·ết t·hương, máu chảy lênh láng ra sàn.
“Với! Dừng lại ngay!” Thắng lo lắng, giữ lại vai thằng bé.
“Nếu tứa không đồng ý, tôi sẽ dập đầu đến khi c·hết mới thôi!”
Đôi mắt kiên định, tràn đầy phẫn nộ của Với khiến Thắng run lên.
Tên nhóc này thực sự hận đến điên rồi, nếu hắn không đồng ý, thằng nhóc thực đập đầu cho đến khi c·hết.
Tiếng động của Với quá lớn, khiến Ánh đang nghỉ ngơi tại trong buồng cũng vội vã chạy ra.
Vừa rồi, khi đang chuẩn bị vào giấc ngủ, nàng mơ thấy xung quanh toàn là xác sống, đang lúc hoảng sợ, nàng bỗng bị một trận đông đông tiếng động đánh tỉnh, tưởng mấy tên xác sống lại tiếp tục t·ấn c·ông, nàng vội chạy ra ngoài hô lớn.
“Có chuyện gì vậy? Xác c·hết lại sống dậy sao?”
Thấy Ánh hoảng hốt, Thắng lắc đầu, chỉ tay về phía Với mà nói.
“Cô xem v·ết t·hương trên trán thằng bé, sơ cứu qua cho nó, tránh bị nhiễm trùng. Còn mấy cái xác kia, cô yên tâm, nó không thể cựa quậy được nữa đâu!”
Đông đông!
Vừa rời khỏi tay của Thắng, Với liền tiếp tục dập đầu.
“Với! Cậu làm cái trò gì vậy!?” Ánh hoảng hốt, vội tiến tới ngăn Với lại.
“Tứa không nhận tôi làm đệ tử, tôi sẽ tại đây dập đầu, đến khi nào tứa chịu thu nhận tôi thì thôi!” Với tránh né Ánh, liên tục hướng mặt sàn va đập.
Thấy tên nhóc này kiên quyết như vậy, Thắng không thể làm gì khác hơn ngoài đồng ý.
“Được rồi, tôi sẽ nhận cậu là đệ tử! Vừa rồi lạy quá ba vái, coi như đã tiến vào môn hộ! Hiện tại cậu đã yên tâm, để cô ấy băng bó v·ết t·hương cho chưa?”
Cuối cùng cũng nghe được đối phương đồng ý, Với mới xúc động, rưng rưng nước mắt.
“Thầy, từ giờ Với sẽ đi theo, phụng sự cho thầy!”
Theo quan niệm bái sư của người trên bản, nhất là thầy mo trong làng, các học đồ sẽ đi theo, cung phụng, làm những việc lặt vặt do thầy mo sai bảo, luôn bên cạnh, hỗ trợ thầy mo.
Với cùng Thạnh từng là bạn của nhau, nên Với hiểu khá rõ vai trò của một tên đệ tử khi đi theo thầy mo.
“Được rồi, hiện tại băng bó v·ết t·hương đi, rồi tính sau!” Thắng khoát tay, ra hiệu cho Ánh nhanh chóng băng bó.
Cũng may, trong balo của Ánh có chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, thuốc men, nên chẳng mấy chốc, cái trán của Với đã được băng bó một vòng.
“Được rồi, mọi người đi ngủ sớm đi, mai chúng ta còn lên đường!”
Thấy Với đã ổn định, Thắng mới hài lòng gật đầu, ra hiệu cho mọi người đi nghỉ sớm.
Hiện tại cũng đã muộn, chỉ còn vài tiếng nữa thôi, mặt trời sẽ lên cao, với hắn thì không sao, nhưng người thường như Ánh cùng Với thì lại khác, rất dễ ảnh hưởng đến cơ thể, nên mới đuổi hai người này đi ngủ sớm.
(3 giờ sáng còn sớm...)
Chờ Ánh tiến vào trong buồng, Thắng mới ngay ngắn ngồi xuống, bắt đầu tĩnh toạ.
Với không hiểu thầy mình đang làm gì, nhưng hiện tại cậu rất mệt, không thể thức được thêm, đôi mắt trĩu nặng dần dần buông xuống, cơn buồn ngủ ập tới lúc nào không hay.
Ngoài trời, những cơn gió lạnh đầu mùa lất phất thổi qua, thi thoảng lại có chút sương sớm vương vãi trên các tán lá, phía xa xa, tại đằng đông tít tắp, một khối cầu đỏ rực đang dần dần nhô lên, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu...