Chương 285: Tạm biệt
Tại một bản làng nhỏ thuộc xã Văn Sơn, nơi chỉ có khoảng 50 hộ dân sinh sống đang có một đ·ám c·háy lớn, lửa phất lên hừng hực.
Khoảng 6 giờ sáng, khi các nông dân trong bản chuẩn bị lên nương làm việc đồng áng, thì phát hiện ngôi nhà tại cuối bản đang lửa cháy hừng hực.
Lửa cháy quá to, không ai dám liều mình lao vào ứng cứu, chỉ dám đứng ngoài nhìn xem, cũng có nhiều người muốn dùng nước d·ập l·ửa, nhưng ngọn lửa này dưới sự thúc đẩy của gió xuân, càng thêm rực cháy.
“Nhà ai bị cháy thế?”
“Là nhà họ Đinh... cả nhà c·hết hết, hiện tại chỉ còn mỗi đứa trẻ kia, giờ chắc cũng c·hết trong đ·ám c·háy rồi...”
“Mau mau đi tìm thầy mo Lang...”
Khi cả dân bản đang náo loạn, người thì đứng xa chỉ chỏ tiếc thương, kẻ thì nháo nhác ngược xuôi tìm cách d·ập l·ửa, thì lúc này, tại ngoài cổng làng, trên con đường đê gập ghềnh sỏi đá, đang có ba thân ảnh thong thả bước đi.
“Anh không về cùng tôi sao?” Ánh có chút tiếc nuối nhìn Thắng.
Vừa rồi, khi mặt trời mới ló dạng, Thắng đã gọi hai người dậy, chuẩn bị lên đường.
Vì để tránh cho kẻ ác lấy đi thi hài bà Hồng, hắn đã hoả thiêu cả gia đình, như vậy, dù có c·hết đi, bốn người đó cũng không bị kẻ khác luyện thi.
Cảm nhận được tận thế sắp đến, sức mạnh còn chưa phục hồi, Thắng quyết định nhân lúc thế giới còn yên bình, đi ngao du tứ phương, tìm những nơi có điểm đồn là ma quái, tới đó bắt ma.
Sau khi nếm được chút ngon ngọt từ đám linh hồn tại nhà mo Lang, hắn biết bản thân nếu muốn nhanh chóng có thực lực, thì chỉ có một cách thôi, đó là săn lùng đám cô hồn dã quỷ.
Vì vậy ngay khi ba người ra khỏi bản làng, Thắng đã hướng Ánh nói chuyện, muốn cùng đối phương tách ra.
“Đúng vậy, tận thế sắp đến rồi, nên tôi cần phải chuẩn bị một chút!” Thắng gật đầu.
“Vậy... tận thế thực sự sẽ tới sao?” Ánh lo lắng nhìn Thắng.
Trước hắn nói, nàng hoàn toàn không tin, nhưng sau ngày hôm qua, thấy đối phương sử dụng thần thông, nàng liền bắt đầu tin tưởng.
“Tôi nói rồi, tận thế chắc chắn sẽ tới, nên mới cảnh báo từ trước. Trên thế giới này, có nhiều cái cô không thể tưởng tượng được đâu.”
Thắng trầm ngâm một chút, lại nhìn Ánh nói tiếp.
“Lần này tôi muốn nhờ cô một Việc.”
“Việc gì?” Ánh nghi hoặc nhìn Thắng.
“Hờ hờ... cho tôi vay chút tiền...” Thắng ngại ngùng gãi gãi đầu.
Hắn mới tới thế giới này chưa lâu, khi tỉnh dậy cũng là trong nhà cô nàng, tiền nong hắn không có một cắc, hiện tại đi lang bạt, hắn thực khó mà sống được.
“Anh cần bao nhiêu?” Ánh mỉm cười nhìn hắn.
“Hờ hờ... từng này thôi!” Thắng đưa năm ngón tay lên, ngại ngùng gãi đầu.
“5 trăm triệu? Tôi không có nhiều tiền đến vậy...” Ánh xụ mặt.
“Ây, tôi chỉ cần 5 củ thôi, 5 trăm triệu cầm làm gì?” Thắng ngây người, vội vàng giải thích.
Hắn tính mượn cô nàng 5 củ để mua tạm một con xe gắn máy đời cũ, nhân tiện mua chút giấy hoàng chỉ. Trên quãng đường đi, tiện thể lấy danh thầy trừ ma, đi lừa lọc chút tiền...
“Ít vậy sao? Tôi còn tưởng anh là tên l·ừa đ·ảo, muốn quỵt tôi 5 trăm triệu.” Ánh thở ra một hơi, liền lấy ra từ trong túi xách một tấm thẻ ATM rồi nói. “Trong đây có 70 triệu, mật khẩu là 6 số 2, anh muốn tiêu gì thì tiêu.”
“Có hơi nhiều... cô có tiền mặt không? Vất tôi 5 củ là được rồi!” Thắng có chút ngại, không dám cầm tấm thẻ mà Ánh đưa cho.
“Tôi bảo anh cầm, thì anh cứ cầm đi!” Ánh tóm lấy tay hắn, nhét tấm thẻ vào bên trong.
Thắng trên mặt thì miễn cưỡng, nhưng bàn tay đã giữ chặt tấm thẻ, như sợ nó mọc cánh bay mất.
“Được rồi, vậy anh có về lại biệt thự thăm tôi không...” Ánh hơi ngại ngùng, khuôn mặt xinh đẹp hơi cúi xuống, không dám nhìn Thắng lấy một lần.
“Có, chắc chắn tôi sẽ về, bởi nơi đó có một nửa trái tim của tôi mà...” Thắng hơi nghiêng người, thì thầm vào tai Ánh.
Hương thơm nhè nhẹ đầy mùi nam tính toả ra, khiến Ánh mê mẩn đắm chìm bên trong, gương mặt nàng bất giác đỏ bừng, lại còn nghe được lời nói dịu dàng của đối phương, khiến tim nàng đánh oanh oanh từng tiếng, cảm giác như con tim sắp văng ra ngoài vậy.
“Vậy... vậy... tôi đi trước.” Ánh ngại ngùng, quay người định chạy đi, nhưng Thắng ở phía sau đã nhanh chóng nắm lại tay nàng.
Cảm giác thô cứng, rắn chắc nhưng lại tràn đầy ấm áp khiến Ánh ngại ngùng đến mức muốn cắm hẳn mặt xuống mương.
“Từ đã, trước khi đi, tôi muốn nhờ cô một việc nữa!” Thắng nghiêm túc nhìn Ánh.
“Có... có chuyện gì sao?” Ánh ngại ngùng không dám ngẩng đầu.
“Đây là Thanh Linh Công pháp bản một, cô cầm về tu luyện. Công pháp này sẽ giúp cho cơ thể sinh ra linh khí, có thể cường thân kiện thể. Về nhà, nhớ chăm chỉ tu luyện.
Còn nữa, nếu cô có nhiều tiền, hay bất động sản gì, thì cứ bán hết đi, giá rẻ cũng được, rồi dùng số tiền đấy xây dựng xung quanh căn biệt thự của chúng ta một bức tường cao khoảng 5 mét, sau đó hãy thu mua lượng lớn lương thực. Tận thế đến, nơi đó sẽ là điểm an trú của gia đình cô và tôi!”
Thắng nhét vào tay cô nàng một quyển sổ nhỏ, rồi sau đó dặn dò.
Thanh Linh Công là một loại công pháp chủ tu cho phái nữ, đây là một loại bí pháp cổ của thần tộc tại tiên vực, Thắng đã dựa vào ký ức của sư phụ mình, viết lại bộ công pháp này.
Vì thời gian có hạn, trong một đêm hắn không thể hoạ hết được cả một quyển, với lại, dù chỉ là quyển mở đầu cũng chưa chắc Ánh luyện được hết trong một năm, nên tạm thời cứ chuẩn bị trước như vậy, đợi đến khi tận thế hàng lâm, cô nàng còn có chút sức mạnh mà phòng thân.
Nhân tiện dặn dò đối phương xây dựng lên chỗ trú ẩn, tránh việc tận thế tới lại chạy ngược chạy xuôi, cũng rất khổ cực.
“Được... được rồi...” Ánh nhỏ giọng lí nhí.
Hẳn là do đối phương động chạm, khiến cô nàng ngại ngùng.
“Vậy... không còn chuyện gì, tôi đi trước đây!”
Nói rồi, Ánh rụt lại cánh tay, quay người bỏ chạy, để lại phía sau một mảng trời bụi khói.
Nhìn bóng lưng cô nàng dần đi xa, Thắng chẹp chẹp miệng khen. “Người đâu mà dễ thương...”
“Thầy, vậy chúng ta sẽ đi đâu?” Với đứng tại đằng sau, lưng đeo một cái balo lớn, chờ mong nhìn thầy mình.
“Chúng ta trước tiên cứ đi ra khỏi bản đã, kiếm cây ATM rút tiền, rồi mua tạm một cái xe máy, sau đó mới tính tiếp được. À mà quên, từ giờ đừng gọi tôi là thầy, đổi thành sư phụ đi.”
Thắng ngó nghiêng nhìn trời, ánh nắng chói chang khiến hắn phải nhíu lại đôi mày rậm.
“Dạ vâng, thưa sư phụ.” Với hào hứng đứng tại phía sau Thắng, nhanh chóng vơi đi phần nỗi đau mất gia đình.
Từ bé đến lớn, cậu chưa một lần được ra khỏi bản, hiện tại sắp được theo chân sư phụ ra ngoài đó đây, thực khiến cậu vui sướng.
“A, quên mất... hình như quanh đây không có cây rút tiền...” Thắng méo xệch mặt.
Hắn nhớ lúc đi đường, xung quanh đây không có lấy một cây rút tiền, hiện tại là năm 2013, việc chuyển tiền cũng chưa thịnh hành với người dân, đa phần mọi người giao dịch bằng tiền mặt, ít ai chơi qua tài khoản như hiện đại lắm.
Bây giờ muốn rút tiền, thì hắn phải ra ngoài quốc lộ, đi vào khu vực lắm dân cư thì may ra có một cây ATM để rút.
“Không được, phải đi nhờ xe cô ấy lên thành phố mới được, nếu không chỉ có cuốc bộ!” Thắng lẩm bẩm, vội vàng quay lại hô Với. “Đi, chúng ta mau ra ngoài đường lớn!”
Thấy sư phụ mình vội vàng như vậy, Với cũng biết tình hình khẩn cấp, cậu liền nhanh chóng đuổi theo sau Thắng.
10 phút sau, cả hai đã ra ngoài đường lớn, nhìn phía xa, chiếc xe 6 chỗ đã bon bon được trăm mét, dần dần khuất bóng sau ngã rẽ ra quốc lộ.
“Moá, sao cô ấy chạy nhanh vậy?” Thắng méo mó nhìn về phía xa, nơi bóng xe đã mất dạng.
Một cô gái bình thường như Ánh, lại có thể ra ngoài trước hắn, trong khi đó hắn đã chạy thục mạng, thực sự là nghi ngờ nhân sinh.
Hắn là không biết, ngoài làm bác sĩ, Ánh còn là vận động viên chạy nước rút, tốc độ phải nói là rất nhanh, dù cho hắn mạnh, cũng chưa chắc chạy bằng người ta, với lại, kể từ khi ăn những món ăn do hắn chế biến, cường độ thân thể cũng như sức bền, Ánh đã vượt xa trước đây rất nhiều.