Chương 286: Huấn luyện
“Giờ... giờ phải làm sao? Sư phụ?” Với đứng phía sau, thở hồng hộc như trâu, mệt mỏi hỏi sư phụ mình.
“Còn làm gì, cuốc bộ thôi.” Thấy tên đệ tử này không được, xách mỗi cái balo 20 cân chạy một đoạn đã thở hồng hộc, thực khiến Thắng có chút lo lắng.
“Nào, lại đây. Đưa balo đây, chắc là nặng lắm hả?” Thắng vẫy vẫy tay, gọi Với lại gần.
“Vâng, thưa sư phụ.” Với thật thà gật đầu, đưa cho sư phụ mình chiếc balo.
Hẳn là sư phụ thấy mình mệt, nên muốn giúp mình một tay đây mà, quả là ta không bái nhầm thầy.
Thắng mở balo ra, lôi toàn bộ đồ đạc ra ngoài, buộc riêng vào một cái túi, sau đó đi sang bệ đường, nhặt một khối đá khoảng chục cân, dán lên đó một tấm bùa, rồi quẳng vào bên trong, sau đó mới nhét đống quần áo vào.
“Sư phụ, ngài làm gì vậy?” Với khó hiểu, tò mò đứng phía sau nhìn.
“Đeo lên đi!” Thắng quẳng chiếc balo cho Với.
Với đưa tay tiếp nhận, lực đạo quá mạnh, kết hợp với sức nặng của chiếc balo, theo quán tính, Với lảo đảo ra sau, súyt thì ngã nhào ra đất.
“Cái này...” Với méo xệch miệng, nhìn sư phụ mình.
“Muốn trả thù tên mo Lang kia không? Nếu muốn thì đeo vào. Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ huấn luyện cậu!” Thắng phủi bụi đất trên hai bàn tay, bắt đầu khệnh khạng đi trước.
“Bài tập đầu tiên của chúng ta, đó chính là thể lực cùng sức mạnh! Thể lực không có, lấy đâu ra sức mà vật lộn với địch nhân? Vậy nên, hãy chăm chỉ vác cái balo đó, như vậy, cậu mới có năng lực mà trả thù!”
Với nhìn chiếc balo nằm chềnh ềnh dưới đất, cậu có chút lưỡng lự, nhưng khi nhớ tới cảnh tên khốn nạn kia dám điều khiển xác gia đình mình, cậu không kìm được mà run lên trong lòng, đôi vàn tay cũng vì căm hận mà nắm đến chảy cả máu, Với cắn răn, xách cái balo c·hết tiệt này lên, đeo ra sau người.
Chiếc balo rất nặng, nếu cộng đống đồ với hòn đá mà sư phụ mới vất vào, sức nặng phải lên đến 50 cân.
Nếu là bình thường, cậu có thể thoải mái bê vác, bởi con dân bản làng mà, sức khỏe của cậu trên hẳn người xuôi một bậc.
Chỉ là, vừa rồi phải vác theo chiếc balo chạy hùng hục, cậu đã hoàn toàn thấm mệt, hiện tại sư phụ lại gia tăng sức nặng, khiến cậu có chút không chịu nổi, nhưng khi nghĩ tới mối hận trong lòng, Với càng thêm kiên định, vác theo chiếc balo chạy hùng hục theo sau như không biết mệt.
Thắng thả chậm cước bộ, nhìn tên đệ tử này, âm thầm hài lòng.
Rất có ý chí cố gắng, hắn rất thích thu nhận một tên đệ tử như vậy.
Trong các lò võ chuyên đi đấu giải quốc tế, đa phần đều là các thành phần mất cha, mất mẹ hoặc gia cảnh nợ nần, không có đường lui. Đây là những thành phần dễ dàng đi tới đỉnh cao của đấu võ đài nhất, bởi bọn họ không có gì để mất, đám người này sẵn sàng điên cuồng vì một mục tiêu, dù cho có khổ cực thế nào, họ vẫn có thể chịu được.
Đây chính là một trong những yếu tố tạo lên thiên tài, sự đè ép của cuộc sống, hoàn cảnh đưa đẩy, sẽ khiến một con chó ngoan thành một loài động vật hung dữ, tàn bạo.
Hiện tại Đinh Công Với cũng vậy, thằng nhóc chịu đả kích từ việc mất gia đình, hiện tại trong đầu nó chỉ còn trả thù và trả thù. Một yếu tố quan trọng giúp nó vượt qua được sự lười biếng, sự sợ hãi không dám bước ra vòng an toàn.
Những kẻ không còn gì để mất như Với chính là một đám điên cuồng, không sợ trời, không sợ đất.
Thế nên mới nói, kẻ dám vùng vẫy trong vũng bùn, chắc chắn sẽ hoá chân long.
Thắng không phải kẻ tài giỏi gì, mắt nhìn người cũng không, nhưng hắn biết, muốn đào tạo ra một tên cao thủ, phải dựa các yếu tố trên.
Nên khi thấy được ngọn lửa hừng hực trong đôi mắt Với, hắn dám khẳng định tên này chắc chắn sẽ làm lên đại sự, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Sư phụ, con... khát.” Tiếng nói của Với vang lên, đưa Thắng từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại.
Với vẫn hồng hộc chạy, hiện tại thằng nhóc đã vượt qua giới hạn của bản thân, lúc này nó đã không còn cảm nhận được sự mệt mỏi nữa, chỉ cảm thấy toàn thân tràn trề sức mạnh.
Với không biết, nhưng Thắng lại biết, hiện tại tên nhóc này đã căng cứng toàn bộ bắp thịt, các khối cơ đang giãn nở ra, nếu không nghỉ ngơi, sợ là các khối cơ sẽ bị tàn phá, mang hoạ sau này.
“Được rồi, dừng lại thôi!” Thắng thả chậm cước bộ, hướng Với hô lên.
“Con vẫn còn sức!” Với lúc này tuy đã hết mệt, nhưng toàn thân cậu lúc này đang tràn đầy nhức đau, cảm giác các thớ cơ như đang liên tục bị xé rách vậy.
Nhưng vì để có được sức mạnh trả thù, Với thầm nhủ phải cố hơn nữa.
“Nghỉ ngơi đi, chạy thêm nữa chỉ tổn phá hủy cơ thể mà thôi.” Thắng đưa tay giữ Với lại.
Sức cùng lực kiệt, Với mất đà ngã nhào ra đất, các thớ cơ nhức nhối va vào mặt đường, khiến cậu nhóc nhăn nhó mặt mày... thực sự là quá đau!
Tính đứng dậy một phen, nhưng vì quá đau nhức, khiến Với không thể đứng dậy, bởi toàn bộ cơ bắp của cậu vì hoạt động quá sức, dẫn tới rạn nứt bên trong, hiện tại đến chống tay để đỡ người dậy cậu cũng không làm được, đủ thấy cơ bắp đã b·ị t·hương tổn tới mức nào.
Thấy vậy, Thắng không đành lòng đi tới, chỉ tay lên đầu Với, bắt đầu thôi động linh hồn.
Hiện tại thần hồn của hắn chưa phục hồi, chỉ ở mức linh hồn mà thôi, nhưng vì hiện tại Với không thể tự tiến hành động đậy, rất khó để tu luyện công pháp. Nên Thắng cắn răng, cắt đi một phần linh hồn, truyền vào trong đó Huyết Mệnh pháp, truyền thụ cho Với.
Coi như là bỏ chút vốn, đầu tư cho tương lai vậy.
Với nằm mệt mỏi dưới đất, đôi mắt trĩu đến mức không thể mở được ra, chỉ có thể mệt nhọc rên lên hừ hừ.
Đang đắm chìm trong đau đớn, bỗng Với cảm nhận được một nguồn năng lượng kỳ lạ, chạy thẳng vào não mình, xong sau đó có một đoạn ký ức kỳ lạ hiện lên, bên trong có một bộ công pháp.
Cũng ngay lúc đó, Với nghe được tiếng của sư phụ mình nhắc nhở.
“Dựa theo các yếu quyết đó, điều huyết vào các khối cơ, ngươi sẽ bình ổn trở lại!”
Với không chút nghi ngờ, ngay khi sư phụ nhắc nhở, hắn đã ngay lập tức điều động huyết khí trong thân, hướng các lớp cơ đang đau nhức điều tới.
Chỉ sau một hồi, toàn bộ cơ bắp của Với đã khỏi hoàn toàn, nhưng đổi lại, lượng máu trong người cậu cũng rút đi rất nhiều.
Với đứng dậy, đôi môi tái mét vì thiếu máu trầm trọng bập bẹ vài câu cảm ơn.
“Đây, ăn đi.” Thắng đưa cho Với một khối thịt lớn.
Đây là thịt trăn, đã được hắn chế biến từ trước, để tránh việc để lâu bị hỏng, hắn chế biến theo kiểu thịt hun khói, vừa có thể để lâu, lại không cần chế biến nhiều.
Sau khi dùng huyết mệnh công, Với cũng cảm thấy đói bụng, cậu liền tiếp nhận khối thịt lớn của sư phụ mình, ăn lấy ăn để.
Chỉ vài phút sau, khuôn mặt cậu lại hồng hào, tươi tắn như lúc ban đầu.
“Sao? Hiện tại thử cảm nhận cơ thể xem, có thay đổi gì không.” Thắng thích thú đứng tại một bên, nhắc nhở.
Với làm theo lời sư phụ, thử làm ra vài động tác hít đất, đánh đấm lung tung quyền, cậu cảm thấy người mình thật sự là sung mãn, nếu có một con trâu mộng tại đây, cậu chắc chắn sẽ chặn lại được nó.
“Con cảm giác bản thân rất khoẻ, khoẻ hơn trước rất nhiều!”
“Đó là đương nhiên, vì các khối cơ của cậu sau khi bị hoạt động với cường độ cao, đã tiến vào quá trình xé rách. Hiện tại nó được chữa trị, đã tăng lên độ dẻo dai bên trong, chỉ cần liên tục rèn luyện với cường độ như vậy, trong vòng một năm, cậu có thể sánh ngang với một vận động viên chuyên nghiệp!”
Thắng cảm thấy mình thực giỏi khi nghĩ ra được cách huấn luyện này.
“Vậy con sẽ tiếp tục rèn luyện!” Với phấn khích.
“Ấy, ấy. Dừng lại! Tuy hiện tại các khối cơ đã lành lại, nhưng lương thực của chúng ta không còn nhiều, cậu mà tiếp tục dùng huyết mệnh công, sẽ không có đủ thịt để cậu phục hồi huyết nhục đâu. Nên hiện tại cứ tiến hành đi bộ là được!”
Thắng toát cả mồ hôi hột, vội ngăn tên đệ tử này lại.
Chỗ thịt trăn hắn mang theo đã không còn nhiều, tưởng bản thân chỉ đi vài ngày, không nghĩ sẽ đi xa kiếm ăn, nên chỉ cầm theo có vài miếng.
Nếu bây giờ Với tiếp tục chạy, chỉ trụ được vài tiếng đồng hồ, là chỗ thịt này của hắn sẽ sạch banh, không còn một mống.
Muốn phục vụ nhu cầu rèn luyện, bọn họ cần tìm được siêu thị, mua lượng lớn socola hoặc kiếm các hiệu thuốc có loạI bổ máu thì may ra.
Với lại, vì các lớp cơ này vừa mới hồi phục, không tránh khỏi bọn chúng còn quá non, nếu chịu phải cường độ cao hoạt động, sợ là trấn thương sẽ càng nặng hơn trước, khi đó hiệu quả sẽ giảm, nguyên liệu nạp vào trong cơ thể cũng tăng lên, thực sự không tốt chút nào, nên Thắng mới ngăn cản là vậy.
Một ngày chỉ cần một lần vượt quá giới hạn, xé rách các lớp cơ là được rồi.
Nghe sư phụ nói vậy, Với cũng không tiếp tục rèn luyện, mà thong thả đi cùng sư phụ mình.
“Uống nước đi!” Thắng đưa cho Với một chai nước.
“Ực... phụt!” Với mới tu một hớp, đã vội nhổ ra. “Sư phụ, sao mặn thế!?”
“Đó là muối, vừa rồi chạy một đường dài như vậy, cậu chắc chắn đã mất rất nhiều muối. Nên tôi mới để cậu uống.”
Thắng đi bên cạnh, đủng đỉnh giải thích.
Nghe sư phụ nói cũng có lý, dù sao đối phương cũng là một cao thủ, chắc chắn kiến thức đầy mình, Với liền lựa chọn tin tưởng, đưa chai nước muối kia nốc hết.
“Moá, cậu muốn bị đột quỵ hay sao mà uống hết hẳn chai muối?” Thắng hoảng hồn, vội c·ướp lại chai nước.
“Ặc, con tưởng...” Với ngơ ngác, không biết nói gì.
“Thằng ngốc này...” Thắng lắc đầu ngán ngẩm nhìn về phía Với.
Đúng là dân quê, chả hiểu cái gì.