Chương 292: Người không vì mình, trời tru đất diệt
Đang tâm sự với đệ tử mình, Nguyệt lão bỗng cảm nhận được thứ gì đó, liền rùng mình một cái, nhanh chóng hướng Hải Xẹo cuồng hô.
“Không được! Tên đó đang tới, mau chạy!”
“Tên nào...?” Hải Xẹo đang thoải mái ngồi xổm trên tảng đá, thả mình vào cảm giác nâng nâng, khi nghe được sư phụ mình loạn hô, liền có chút khó hiểu, đầu đầy dấu hỏi chấm.
Không đợi hắn kịp định thần, liền thấy nơi xa, sau những dạng cây lớn có một bóng người dần dần hiển lộ ra.
Khi thấy rõ bóng đen đó là ai, Hải Xẹo mới tụt cả cu lại, sợ hãi kinh hô.
“Là hắn!”
“Mẹ nó, còn đứng đấy? Mau chạy a!!!”
Nguyệt lão trong chiếc vòng hoảng sợ, điên cuồng loạn hô, thúc giục tên học trò này.
Không biết tại sao, khi thấy Thắng, lão lại cảm thấy sợ hãi tột độ, giống với hàng trăm triệu năm trước, khi tên Thần Ma di tộc xuyên qua thời không, đánh chiếm thượng giới (vũ trụ 100 triệu năm trước) lão cũng đã từng một lần chịu phải cái cảnh sợ vãi đái khi đứng trước tên Thần Ma, hiện tại thấy Thắng, lỗi sợ này lại dấy lên trong tâm, khiến lão loạn nhịp liên tục.
“A!”
Nghe được lời thúc giục của sư phụ mình, Hải Xẹo bất giác hô lên một câu, rồi nhanh chóng đứng dậy, co cẳng bỏ chạy.
Mặc kệ bên dưới vẫn còn t·rần t·ruồng, cứt vẫn còn bám tại phía sau, Hải Xẹo dùng tốc độ cực nhanh lao qua dòng suối, phóng vào rừng cây phía đối diện.
Lúc này, Thắng cũng đã men theo đường mòn đi vào con suối, khi thấy Hải Xẹo đang đại tiện, liền có chút không dám nhìn, nhưng khi thấy đối phương vậy mà xách quần lên chạy, hắn liền không suy nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo sau.
Mẹ nó, thuốc bổ ngay trước mặt mà còn để vuột mất, thì đúng là một thằng vô tích sự!
Mặc kệ cứt đái đối phương bay về phía mình, Thắng dùng tốc độ cực nhanh lách qua, theo sau đối phương.
Khói bụi tung tóe, kết hợp với cứt đái bay tứ tung, Thắng khó chịu đến nhăn nhó mặt mày.
Cứ đuổi theo như vậy cũng không phải cách. Riêng việc đi tại phía sau đối phương, liên tục lách người né tránh cứt đái va vào người thì cũng hết hơi, sợ là đến ngày mai cũng chưa chắc đã bắt được tên này. Cần phải làm cho đối phương lập tức dừng lại.
“Đành vậy...”
Thắng lẩm bẩm, từ trong trữ vật phù lấy ra một tấm phù văn, chẳng nói chẳng rằng, đưa tay quẳng mạnh về phía Hải Xẹo.
Băng phù!
Tấm phù xé gió, bay vọt đến thân Hải Xẹo. Ngay khi tấm phù dán lên thân thể hắn, liền xuất hiện một tầng băng sương mờ nhạt, quấn quanh phạm vi 5cm của tấm phù.
Đang chạy bạt mạng, Hải Xẹo bất giác run lên, bởi vừa xong, hắn cảm nhận được một trận lạnh lẽo đánh lên lưng hắn, hơi lạnh đến quá bất ngờ, khiến hắn tí thì mất đà ngã lăn ra đất, may có Nguyệt lão kịp thời nhắc nhở, kéo hắn tỉnh hồn lại.
Cắn răng, Hải Xẹo mặc kệ lạnh giá, vẫn một đường vọt đi.
Không có quần che, nên mỗi bước chạy của hắn, con cu đều vắt qua vắt lại, thực đáng thương, khu rừng này lại lắm cây gai nhỏ, nên mỗi khi hắn băng qua những bụi cây này, đều cứa lên con cu của hắn một vết xước lớn.
Vừa chịu cái lạnh tại sau lưng, lại hứng trọn những nỗi đau rát buốt tại đầu kẹc, khiến hắn ủy khuất đến phát khóc.
69 tuổi, đã qua một kiếp sống của đời người, nhân sinh cũng đã thấu hiểu, đáng ra tầm tuổi này hắn phải được an dưỡng bên con cháu, hưởng thụ hạnh phúc bên gia đình giống những người cùng tuổi. Nhưng lúc này đây, thay vì được an dưỡng tuổi già, hắn lại trần như nhộng, chạy băng băng qua cánh rừng gai góc, khiến tiểu đệ của hắn c·hấn t·hương nặng, không những vậy còn đang sợ hãi cầu sinh. Thực sự là thảm...
Đó là nỗi khổ của Hải Xẹo, còn đối với Thắng, đối phương làm sao, hắn cũng mặc kệ. Bởi việc trước mắt, hắn cần bắt được tên này, tra hỏi về oan hồn bên cạnh đối phương.
Hắn không biết oan hồn này tồn tại thế nào, tại sao lại đi theo đối phương, nhưng hắn biết chắc một điều, oan hồn này rất mạnh, phải tương đương với cấp sư đỉnh phong, hoặc mạnh hơn. Bởi thông qua ấn đường của Hải Xẹo, hắn nhìn thấy một nuồng hắc ám, cùng tử khí rất đậm đặc.
Nếu cắn nuốt được linh hồn này, khả năng cao hắn sẽ tiến vào cấp linh tầng thứ, đến khi đó, hắn liền có thể tu luyện Tạo Thế pháp rồi.
Nhìn tên nhóc này t·rần t·ruồng, mặc kệ những bụi gai sắc nhọn cứa qua thân, vẫn một mực phóng về phía trước, Thắng nhíu lại lông mày, âm thầm lấy ra vài tấm ấn Băng phù, quẳng về phía Hải Xẹo.
Hắn không chút tiếc của, liên tục vất ra chục lá phù băng, tất cả đều xảo diệu đánh lên hệ thống kinh mạch của Hải Xẹo.
Hắn biết, nếu muốn dựa vào ấn Băng phù để dừng đối phương lại là không thể nào, bởi những tấm phù băng này chỉ có tác dụng hạ nhiệt độ xung quanh xuống vài độ c, không hề có khả năng đóng băng. Vì tất cả những lá bùa này đều được tạo ra bởi các vật liệu kém chất lượng, nên tác dụng không phải quá mạnh.
Nếu so với những lá bùa được hoạ trên giấy hoàng chỉ, những lá bùa mà Thắng đang dùng lúc này không hề có tính sát thương, chỉ là kích phát tạm thời năng lực của pháp tắc mà thôi. Mà những năng lực này cũng chỉ là cấp thấp, còn chưa chạm tới ngụy pháp tắc chứ đừng nói tới việc gây sát thương
Biết được điểm này, nên Thắng đã dùng chút kiến thức y học của mình, kết hợp với mấy tấm bùa băng, đánh vào các hệ thống kinh lạc của đối phương.
Khi chạy hay hoạt động mạnh, máu sẽ dồn về tim và thúc đẩy tim hoạt động tích cực hơn để bơm máu đi các cơ quan khác, giúp các mạch máu giảm được tình trạng xơ cứng. Và đặc biệt, khi máu được lưu thông tới các vùng cơ bắp hoạt động mạnh, sẽ giúp chúng dẻo dai hơn và bền bỉ hơn.
Để ngăn lại đối phương tiếp tục chạy, Thắng đã đánh chủ ý vào các kinh lạc của đối phương bằng cách đánh các tấm phù văn băng hệ lên chúng.
Sử dụng cái lạnh để hãm lại tốc độ vận chuyển máu, giảm đi lượng oxy cung cấp đến các khối cơ. Không những thế, khi cơ thể bị nhiễm lạnh, các chức năng của các cơ quan sẽ bị r·ối l·oạn như loạn nhịp tim, tụt huyết áp, suy hô hấp, xuất huyết tiêu hóa, co giật...
Với cơ thể phàm tục của Hải Xẹo, Thắng dám chắc đối phương sẽ không trụ nổi qua một tiếng đồng hồ.
Quả nhiên, chưa chạy được bao lâu, tên Hải Xẹo kia đã bắt đầu xuất hiện những trạng thái không tốt, hô hấp dần dần gấp rút, nhịp tim cũng điên cuồng nhảy loạn, mồ hôi lạnh lẫn mồ hôi nóng liên tục chảy ra, khiến hắn bất giác run lên cầm cập. Tốc độ cũng vì thế mà biến chậm không ít.
Nhìn thân ảnh gầy gò đang ngày một chậm, Thắng tại phía sau khằng khặc cười lớn.
“Nhanh, tao sắp bắt được mày rồi! Chạy nhanh a!”
Nương theo lời nói, Thắng nhanh nhẹn giống như u linh, thoắt cái đã đến bên cạnh Hải Xẹo. Hắn đưa tay trảo một cái, tóm gọn cái cổ thằng nhóc 14 tuổi này lên không trung.
“Nhóc con, chạy a. Chạy tiếp đi nha!”
“Khốn nạn...”
Hải Xẹo bất lực, không dám dãy dụa, chỉ nghiến răng ken két, âm thầm chửi rủa. Nhưng dù sao tên này cũng là một lão già hơn 60 tuổi, đời trước không biết là cáo hay gà, nhưng cũng là người đã từng trải đời thì cũng không phải kẻ ngu. Ngay khi bị Thắng tóm cổ, rất biết thân biết phận, ngoan ngoãn, không dám tỏ ra địch ý.
“Anh trai, chúng ta có thù hằn gì với nhau sao?” Hải Xẹo làm bộ vô hại, dùng đôi mắt đáng thương nhìn Thắng.
Hắn thực không hiểu, vì lý do gì mà tên này lại truy đuổi hắn dai như vậy, dù là người của tên Mạnh Điên cũng không điên cuồng tới mức độ này. Với lại, theo như thông tin hắn có được, bên đám Mạnh Điên không hề có cao thủ cấp bậc như này tồn tại, hẳn là người từ vùng ngoàI tới, truy đuổi hắn là vì hiểu lầm đi!
“Thù hằn? Không ta với ngươi không hề có thù hằn...” Thắng lắc đầu.
“Vậy sao anh lại truy đuổi tôi?”
“Vì sao a? Vì tôi là thầy bắt ma nha!”
Thắng đưa tay ra, lắc lư vài tấm phù văn trước mặt Hải Xẹo như đang chứng minh cho đối phương biết về thân phận của mình.
Nghe được Thắng giới thiệu, Hải liền rùng mình một cái.
Chẳng lẽ... đối phương phát hiện mình là người đ·ã c·hết, đoạt xác trọng sinh, lần này truy đuổi là muốn tróc hồn mình ra sao?
Càng nghĩ, Hải Xẹo càng sợ hãi không thôi. Mới sống lại một kiếp, còn chưa hưởng thụ thú vui nam nữ, đã vội c·hết tiếp lần nữa, thực khiến hắn không cam lòng.
“Bắt... bắt ma? Tôi... tôi có phải ma đâu mà anh đòi bắt!”
Dù không biết đối phương có thực đoán ra mình là người c·ướp xác trọng sinh hay không, nhưng trước mắt cứ chống chế cái đã.
“Đúng, cậu không phải ma. Nhưng trên người cậu, tôi thấy có một luồng tử khí. Hẳn là có tiếp xúc qua với oan hồn một thời gian.
Tôi không biết nó giúp ích gì cho cậu, nhưng vì lương tâm nghề nghiệp, tôi vẫn khuyên cậu, tránh xa mấy thứ tà ma đó ra, rồi đưa tôi thứ đồ có oan hồn đang ám, để tôi diệt trừ nó, tránh nó gây hoạ cho muôn dân!”
Thắng hướng Hải Xẹo nhìn lại, chính nghĩa ngôn từ khuyên bảo đối phương.
Hải Xẹo khi nghe được Thắng lời nói, liền hạ xuống cái tâm s·ợ c·hết. Bởi từ lời nói của đối phương, hắn nhận ra tên thầy pháp trước mặt này không hề biết hắn là người trọng sinh, nên lỗi sợ bị bại lộ bí mật bản thân là người đoạt xá cũng nhẹ nhàng tán đi không ít.
Chỉ là, tử khí quấn thân, oan hồn hiện hữu là cái quỷ gì? Từ khi hắn tái sinh, đâu có gặp phải con ma nào ngoài Nguyệt lão... không lẽ, kẻ mà tên thầy pháp này nhắm vào chính là Nguyệt lão??? Không thể nào, Nguyệt lão luôn tại trong không gian của chiếc vòng, sao đối phương có thể nhìn ra Nguyệt lão tồn tại???
“Tiểu Hải... không được để tên đó biết được sự hiện diện của ta!”
Nguyệt lão trong chiếc vòng, âm thầm truyền âm cho Hải Xẹo.
Nguyệt lão dù sao cũng từng là một người đứng đầu tại thượng giới, vì trốn tránh tên Thần Minh mà lưu lạc xuống trái đất. Tuy thân tàn, lạc phách nhưng một thân bản lĩnh vẫn còn, ngay khi Hải Xẹo vặn vẹo suy nghĩ, tránh cho tên này có ý định ngu ngốc, lão đã vội vàng đứng ra, nhắc nhở, thực sợ tên đệ tử này đem mình đi bán.
“Sư phụ, ngài có thể tiếp tục tiến vào trạng thái hoá thần hay không?”
Thấy sư phụ mình hiện lên, Hải Xẹo phấn khích trong lòng.
Hoá thần là một loại pháp tắc cao cấp của sư phụ hắn, khi sử dụng, Nguyệt lão có thể thay thế Hải Xẹo điều khiển cơ thể, sở hữu sức mạnh khủng bố. Lần trước đánh vào tổng bộ đám xã hội đen, hắn cũng nhờ sư phụ dùng tới chiêu này mới dễ dàng chặn lại súng ống, một thân càn quét cả trụ sở.
Nhưng bù lại, sau khi dùng loại pháp này, sư phụ hắn sẽ bị suy nhược thần hồn, nên bình thường rất ít khi dùng, nói đúng hơn là đã dùng mất một lần, hiện tại không thể tiếp tục dùng.
“Không được! Ta mới dùng hoá thần được vài ngày trước. Hiện tại không thể sử dụng...” Nguyệt lão lắc đầu.
“Vậy phải làm sao?” Hải Xẹo lúc này thực lo lắng rồi.
“Đệ tử của ta. Ngươi chịu khó ăn chút khổ. Cứ để tên đó g·iết c·hết, sau đó ta sẽ dùng dưỡng hồn tới thu hồn ngươi vào đây. Rồi tìm một cơ thể khác nhường ngươi trọng sinh!”
“Không được!” Nghe được sư phụ mình lời nói, Hải Xẹo dãy nảy. “Nhỡ sư phụ không kịp ra tay, chẳng phải con sẽ c·hết hay sao?”
Hắn là người trọng sinh, nên rất quý cái mạng nhỏ này, dù là tân sinh, hắn cũng không muốn bỏ qua nó.
Tuy chỉ ở chung vài tháng, nhưng với cái đầu óc già dặn của mình, hắn nhìn ra được vài điểm bất thường của Nguyệt lão.
Không biết lão già này có ý đồ gì, nhưng trước mắt, vì cái gọi là tu tiên con đường, hắn mới ngậm bộ hòn làm ngọt bái đối phương làm sư. Hiện tại tính mạng bị đe doạ, đối phương lại muốn mình làm tốt thí, thay lão già đi c·hết, với một kẻ ham sống s·ợ c·hết như hắn, có con kẹc hắn hi sinh cho.
Đương lúc Nguyệt lão tại trong thức hải thao thao bất tuyệt thuyết phục đệ tử mình, Hải Xẹo đã vô cùng kiên định, ngẩng đầu nhìn Thắng.
“Thầy pháp, anh là thầy bắt ma? Chỉ cần tôi đưa anh đồ vật có chứa oan hồn đó, anh sẽ tha tôi sao?”
Thắng gật đầu. “Đúng, công việc của tôi là bắt ma, không gây hại đến con người! Nếu cậu giao ra đồ vật có chứa oán linh, tôi sẽ thả cậu. Còn nếu cậu không giao, tôi sẽ quy cậu thành kẻ nuôi dưỡng oan hồn, luyện tà thuật, ra tay giúp dân diệt trừ!”
Đối với Thắng, chỉ có oan hồn mới gợi lên cho hắn sự hứng thú, còn nhân loại bình thường như Hải Xẹo? Thực không chút hấp dẫn!