Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 293: Tụt hậu




Chương 293: Tụt hậu

Hải Xẹo nghe được lời khẳng định chắc nịch từ Thắng, liền yên tâm phần nào.

Nhưng Nguyệt lão tại trong chiếc vòng lại không hề yên tâm như vậy, lúc này lão già đó đang điên cuồng chửi đổng, đào mả cha nhà Hải Xẹo lên chửi không thương tiếc đây.

“Tiên sư nhà mày. Tên ăn cháo đá bát... tên khốn nạn....!!!”

Sống chui sống lủi hàng chục triệu năm, tìm tòi mãi mới kiếm được một bộ thân thể có tư chất, đang tính nuôi dưỡng tên nhóc này đến trình độ nhất định sẽ tiến hành đoạt xá trọng sinh. Hiện tại thì hay rồi, trọng sinh còn chưa được, đã có nguy cơ mất đi tính mạng, hỏi sao lão già không tức!

“Sư phụ, ta thực xin lỗi a! Người không vì mình thì trời tru đất diệt. Ta cũng chỉ muốn giữ cái mạng nhỏ này...”

Hải Xẹo làm bộ áy náy truyền âm, nhưng ngoài mặt lại nhanh chóng dựt mạnh sợi dây chuyền xuống, đưa tới trước mặt Thắng. Mặc kệ Nguyệt lão tại trong thức hải hắn loạn chửi.

“Thưa thầy, đây chính là sợi dây chuyền có chứa oán linh...”

Gọi thầy là thể hiện lòng tôn kính của bản thân đối với một thầy pháp. Khi chưa biết đối phương là ai, Hải Xẹo dùng xưng hô anh em thể hiện sự tôn trọng, khi biết Thắng là thầy pháp, liền nhanh chóng đổi câu từ cùng tông giọng, sao cho bản thân là bề dưới.

Với một kẻ biết thân biết phận như vậy, đối phương hẳn là sẽ bỏ qua đi! Hải Xẹo thầm nghĩ.

Nhìn thằng nhóc trước mặt cung kính như vậy, tốc độ lật mặt phải nói là thực nhanh, khiến Thắng âm thầm gật đầu. Trẻ nhỏ biết điều.

Hắn đưa tay tiếp nhận chiếc vòng cổ, từ phía trên, hắn cảm nhận được một luồng sát phạt chi ý, cùng với đó là hắc ám tử quang đang quanh quẩn tại sợi dây chuyền.

Bên trong còn ẩn ẩn tồn tại một loại linh hồn tinh khiết, tuy rất mạnh nhưng đã suy nhược đến mức lụi tàn.

Thắng thích thú cầm sợi dây chuyền trên tay lật qua lật lại nhìn, càng nhìn, hắn lại càng yêu thích không thôi.

Sợi dây chuyền này dài khoảng 30 cm, phía trước là một khối ngọc hình lục giác, nhỏ bằng ngón tay cái, thi thoảng phát ra ánh hào quang lam nhạt. Phần thân là các khối kim loại kỳ lạ được đúc kết tách rời, sau đó móc nối vào nhau như một sợi xích sắt, có màu đen kịt, vừa u ám lại thêm phần huyền bí, trông cực kỳ lạ mắt.

“Thầy... thả tôi ra được rồi chứ?” Hải Xẹo lo lắng, hơi đưa mắt đánh giá tên thầy pháp trước mặt, rất sợ đối phương thay đổi ý định, không làm theo giao kèo mà ra tay g·iết người.

“A...! tí thì quên mất.” Thắng ngại ngùng gãi đầu, vội thả thằng nhóc 14 tuổi xuống.

Dù sao mục đích của hắn cũng là tên oan hồn bên cạnh thằng nhóc này, hiện tại đã thu vào tay, cũng không cần dây dưa với đối phương làm gì.



“Được rồi... cậu có thể đi!” Thắng phất phất tay, ý đuổi đối phương nhanh chóng rời đi.

Hải Xẹo cũng không ở lại làm màu, vội quay người vọt đi. Hắn sợ nếu ở lại lâu, đối phương sẽ phát hiện ra bản thân là người xuyên việt, lúc đấy muốn chạy cũng không kịp.

Nhìn Hải Xẹo đi xa, bóng lưng cũng khuất dần sau những dạng cây, Thắng mới thu hồi ánh mắt, bắt đầu tiến hành kiểm tra chiếc vòng cổ.

Hắn không phải kẻ s·át n·hân, nếu đối phương thực sự không có thù hằn gì với mình, hắn thực lười ra tay. Nói đúng hơn là đạo đức làm người không cho hắn làm thế.

“Tiểu bảo bảo, ra chào hai tiếng ông nội!”

Thắng thả vào trong chiếc vòng một sợi ý niệm, ý đồ muốn đánh động oan hồn bên trong.

“Hừ, khốn nạn phàm nhân! Ngươi dám bảo ta tiểu bảo bảo?”

Đường đường là một vị đại tông chủ, đứng đầu toàn bộ giới vực, lại bị một tên nhóc con phàm nhân khinh thị, khiến Nguyệt lão sôi máu sồng sộc lên.

Tuy lão già này đã được hơn chục triệu năm tuổi, nhưng sau khi bị đoạ đày trong này, lâu ngày không giao tiếp, đã khiến tâm thần tên này sinh ra biến dị, không còn bình ổn như khi tại thế, rất dễ xúc động, nổi nóng.

“Ây da, quả nhiên trong này có một sợi tàn hồn! Không những thế, còn là sợi tàn hồn của Giới toạ viên mãn cấp! Tuy đã suy nhược đến mức bán linh, nhưng không thể phủ nhận sợi tàn hồn này thực đầy dinh dưỡng...

Nếu ta ăn vào, bản thân chắc chắn sẽ tiến vào thần hồn cảnh giới. Haha!”

Thắng vui vẻ cười lớn, nhìn Nguyệt lão với đôi mắt thèm thuồng.

Nguyệt lão trong chiếc vòng đờ đẫn, nhìn linh hồn Thắng đang lơ lửng tại không trung giữa không gian chiếc vòng.

‘Mẹ nó, lão già ta cứ tưởng đối phương chỉ là một tên thầy pháp tầm thường của hạ giới. Nhưng nhìn xem, từ độ tinh thuần cho đến khả năng khống hồn, đều có thể sánh ngang với một tên giới toạ.

Không biết vì nguyên nhân gì đối phương chỉ là linh hồn cấp thấp, nhưng ta dám khẳng định, tên này không phải phàm nhân!’

‘Mẹ nó, ngu rồi! Biết vậy đã không nhảy ra loạn chửi a!’

Nguyệt lão khóc không ra nước mắt.



Nhìn tổng quan, từ khả năng khống hồn lẫn tinh thuần tại linh hồn đối phương, Nguyệt lão dám khẳng định bản thân hiện tại không phải là đối thủ. Nếu đổi lại vài ngày trước, chưa dùng tới hoá thần, lão tự tin dám khẳng định một tay có thể trấn áp đối phương.

Nhưng lúc này lại khác, đối phương hoàn toàn nằm trên kèo.

“Đại nhân! Vừa rồi là tiểu bối lỡ mồm, không nhận ra đại nhân, mong đại nhân tha tội!”

Thắng kinh ngạc nhìn xuống phía dưới, nơi Nguyệt lão vừa mới hùng hổ lao ra, miệng oang oang nói lớn, vậy mà lúc này đây, đối phương lại quỳ xuống dập đầu với hắn.

Cũng phải thôi, dù sao Nguyệt lão cũng là một tên cáo già, sống qua những hàng chục triệu năm, nên rất quý cái mạng nhỏ. Nhất là lúc này, khi phát hiện đối phương là một tên có trình độ cao hơn mình, tất nhiên sẽ hạ cái sĩ diện xuống để cầu một đường sống.

Cáo già thì cáo già, nhưng kế sách này lại hoàn toàn không có tác dụng gì với Thắng. Bởi mục đích của hắn chính là thôn phệ linh hồn đối phương, không cần biết đúng sai thế nào, cứ trước tiên đề thăng linh hồn chính mình cái đã, đó mới là chân lý lúc này.

Chẳng nói chẳng rằng, Thắng đưa tay ra, miệng bắt đầu niệm chú.

Nguyệt lão khi thấy đối phương không trả lời, cũng chẳng làm gì mình, liền âm thầm vui sướng, vì bản thân đang gúi gầm đầu, nên không biết động tác của Thắng, lão còn nghĩ rằng đối phương cả tin, đã tha thứ cho mình.

“Tên phàm nhân ngu ngốc, đợi ta lấy lại được sức mạnh, sẽ chiếm lấy thân thể ngươi! Chơi nữ nhân ngươi! Cho ngươi tức c·hết!!! Còn tên đệ tử kia nữa, ta cũng phải băm thây ngươi ra trăm mảnh! Tiểu Hải!”

Nguyệt lão cúi đầu, đôi mắt âm thầm lộ ra rét lạnh quang mang.

“Đại nhân, ngài.... cái này, cái này...”

Nguyệt lão ngẩng đầu, tính hướng Thắng nịnh nọt một hai câu, nhưng khi thấy phía sau đối phương xuất hiện một đầu hung mãnh bạo long, liền sinh ra sợ hãi tâm tư.

Không biết tại sao, nhưng khi thấy đầu hư ảnh bạo long này xuất hiện, Nguyệt lão không tự chủ được mà run rẩy toàn bộ linh hồn.

Linh tính lão mách bảo, cái thứ quỷ quái kia rất đáng sợ, nó có thể gây nguy hại tới bản thân, nếu không tránh né, sẽ m·ất m·ạng như chơi.

Nói thì chậm, nhưng diễn ra lại nhanh.

Ngay khi Nguyệt lão phát hiện hư ảnh đầu bạo long tại phía sau lưng Thắng, cũng là lúc phệ hồn pháp của Thắng đã thành hình, đang nhanh chóng lao vọt tới Nguyệt lão.

Phệ hồn pháp há to miệng máu, đớp một cú thật mạnh lên thân thể Nguyệt lão, làm lão già này sợ hãi, vội vàng theo bản năng tránh né.



Tuy không thể một phát nuốt trọn, nhưng vẫn cắn mất một miếng lớn trên thân Nguyệt lão, khiến lão già này khuyết một lỗ lớn trên thân.

Nguyệt lão sợ hãi, vội vàng co cẳng bỏ chạy, bay vòng vòng xung quanh không gian, trốn chạy đầu khủng long bạo chúa hung mãnh do Thắng gọi ra.

Vì bản thân vốn đã yếu nhược, vừa rồi lại bị cắn mất bộ phận trên thân, nên Nguyệt lão lúc này đã hoàn toàn suy yếu, chẳng trụ được bao lâu, liền bị đầu khủng long này bắt kịp, điên cuồng cắn xé.

Dưới cơn đau cùng cực, đau thấu tận linh hồn, Nguyệt lão điên cuồng hướng Thắng cầu xin tha mạng. Nhưng đáp lại lão là một bộ mặt lạnh tanh, không chút biểu cảm, khiến lão già lạnh ngắt tim gan.

Trước khi c·hết, lão còn cố vùng vẫy, chửi rủa Thắng thậm tệ. Nhưng tiếc thay, dù chửi đã cái mồm cũng không thể giúp lão được thêm một lần sống.

Sau khi thôn phệ xong Nguyệt lão, Thắng cũng lập tức rời khỏi không gian của chiếc vòng. Bắt đầu ngồi xuống tĩnh toạ, tiến vào quá trình hấp thụ, đồng bộ với linh hồn đối phương.

Đã trải qua nhiều lần cắn nuốt, cùng kinh nghiệm đồng bộ hoá ký ức ngoại lai, chỉ chưa đầy một tiếng, toàn bộ linh hồn cùng ký ức của Nguyệt lão đã hoàn toàn được hắn thôn phệ, và tiếp nhận hoàn toàn.

“Ồ, thật không ngờ... tên này lại là tông chủ của tiên vực... hửm? Tên Thần Minh đó sao lại quen thuộc như vậy? Không hề giống với ký ức của mình...”

Tiếp nhận toàn bộ ký ức của Nguyệt lão, Thắng thấy rõ được thân thế lẫn cuộc đời của đối phương.

Theo như những gì hắn thấy được, Nguyệt lão sau khi đánh với tên Thần Minh kia, liền thua trận thảm bại, tàn hồn chui vào chiếc vòng cổ này trốn tránh, sau lưu lạc xuống địa cầu.

Nhưng làm hắn kinh ngạc nhất chính là, tên Thần Minh kia trông cực kỳ quen thuộc, không hề mờ ảo như khối ký ức mơ hồ kia.

“Đau... đau đầu quá...”

Thắng hơi nhăn nhó mặt mày, ôm c·hặt đ·ầu mình. Cùng lúc đó, một khối ký ức nhỏ bé le lói qua các khối ký ức lớn, đánh vào não bộ hắn.

“Tên đó là... Atticus? Đúng rồi, tên đó chính là Atticus!”

Tiếp nhận xong luồng ký ức nhỏ bé này, Thắng liền bừng tỉnh đại ngộ, sực nhớ ra diện mạo của tên Thần Minh này giống ai. Giống kẻ đã từng tính kế hắn tại Hư Không giới, Atticus tên người ngoài hành tinh kia!

“Sau v·ụ n·ổ thời không, tên đó vậy mà không c·hết!? Còn mạnh đến mức trở thành Thần? Khốn nạn thực sự. Nếu biết vậy, ta cũng ở lại tu luyện cho rồi.”

Aaa. Thắng tức giận, nhìn lên trời cao nghiến răng ken két.

Nếu không phải bé muốn về nhà, thì bây giờ bé cũng mạnh không kém tên khốn nạn kia.

Nhớ lại khi đó, một tay bé cũng g·iết được tên Atticus này, giờ thì hay rồi, một tay đối phương có thể tiêu diệt bé!!!

Nghĩ thôi đã thấy phiền lòng!