Chương 294: Sư phụ trải đường?
Đương lúc Thắng mải mê suy nghĩ về quá khứ, tương lai, thì sâu bên trong thức hải, một thân ảnh bỗng dưng mở trừng hai mắt, đôi mắt chứa đầy tinh quang nhìn về phía linh hồn Thắng đã thăng hoa thành thần hồn.
“Hmm... tên này... thế mà chỉ mất có vài tháng đã phục hồi từ linh hồn về lại thần hồn... quả là không hổ danh kẻ đã bắt ta nhốt vào đây... hức hức...”
Thiên đạo wolf nước mắt lưng tròng, thút thít nhìn về phía thần hồn Thắng.
Hắn khóc một phần là vui mừng, một phần là nghĩ mà sầu tâm tư.
Vui là vì tên chủ nhân này cuối cùng cũng có thể tiến hành tu luyện trở nên mạnh, và hắn cũng không cần phải lo lắng đến tính mạng sau này của bản thân.
Còn sầu là vì... cứ mỗi lần nghĩ tới cái cảnh sắp thoát khỏi lao tù, lại bị một tên nhân loại kỳ lạ giữ lại bắt ký khế ước chủ nô, làm hắn giờ đây vĩnh viễn mất đi tự do, bị trói buộc tại nơi này, hỏi sao không sầu.
Lúc trước bị nhốt tại trong thức hải, tuy gò bó, nhưng khả năng được tự do là khá cao nếu tên nhân loại này c·hết. Hiện tại thì hay rồi, bị ký khế ước chủ nô, lại còn là sinh tử phù, nếu tên nhân loại này c·hết hắn chắc chắn cũng c·hết theo.
Tuy không còn bị gông tại một chỗ như trước, nhưng bắt đầu từ bây giờ hắn phải quanh quẩn tại trong thức hải tên kia sinh sống thì cũng có khác mẹ gì đâu!
Thực sự rất sầu nha! Thực muốn hú lên vài tiếng thương tâm...
Vất lại các xúc tình tiêu cực ra sau đầu, thiên đạo wolf bắt đầu động thân.
Tên nhân loại kỳ lạ kia, kẻ mang trang phục bạch sắc đã giao cho hắn một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, đó là hướng tên chủ nhân hiện tại chỉ dạy một loại công pháp thần cấp.
Hiện tại tên chủ nhân này đã đạt tới thần hồn cấp bậc, đã đủ điều kiện để truyền dạy công pháp theo lời tên nhân loại kia.
Tại phía xa, nơi trung tâm của thức hải.
Thắng đang ngồi đó, tự trách bản thân quá vội vàng thì bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một luồng uy thế đương dùng tốc độ cực nhanh vọt tới bên này.
Theo bản năng, hắn hơi lách mình một cái, đứng dậy đề phòng.
“Ngươi là...?” Thắng hơi híp mắt lại, nhìn về phía thân ảnh huyền ảo đang phiêu phù tại không trung
“Haha... ta là sư phụ của ngươi! Còn không mau hướng ta quỳ bái!?” Thiên đạo wolf càn rỡ, lơ lửng trên không trung nhìn xuống Thắng.
Khi Đỗ Phong thay đổi ký ức của Thắng, tên Wolf này cũng có mặt, hắn là biết tên tân chủ nhân này có khả năng đã bị thay đổi ký ức, nên hắn đánh liều, thử lừa gạt Thắng, xem có ăn được quả ngọt hay không.
Dù sao so với việc bị coi thành nô lệ, trở thành sư phụ của đối phương cũng ngon nghẻ hơn nhiều.
“Sư phụ ta?” Thắng híp mắt lại, nhìn Wolf.
Wolf gật đầu, tay hơi chắp ra sau thể hiện một cỗ thượng vị giả. “Phải!”
‘Nhìn tên ngốc này nghi hoặc như vậy, hẳn là đã mất đoạn ký ức về ta. Hay a, vừa hay chiếm chút tiện nghi...’ Wolf xoa tay, âm thầm suy tính.
Thắng đứng một bên không thèm nói gì, liền tưởng tượng ra một cái điếu cày lớn, chẳng nói chẳng rằng, cứ vậy vác theo cái điếu cày lao vọt về phía wolf.
Không chút hoa mỹ chiêu thức, hắn chỉ hơi vung tay, chiếc điếu cày đã ngay lập tức xé gió, đánh cái cốp lên đầu wolf.
Vì đang mải thể hiện bản thân là một kẻ thần bí, Wolf hoàn toàn thả lỏng, đôi mắt nhắm tịt giống một vị thần minh, nên khi bị Thắng đánh tới, hắn không hề phát hiện, chỉ khi chiếc điếu cày thành công đánh vào đầu hắn vang lên cái cốp, hắn mới định hồn lại.
Một cảm giác đau đớn truyền tới, khiến Wolf méo xệch mặt lại. Theo bản năng, nó định rút lui khỏi vị trí cũ, nhưng lại bị Thắng chiếm mất tiên cơ.
Chỉ thấy Thắng đưa tay trái kéo chân nó lại, đè mạnh xuống nền đất, rồi dùng cái điếu cày bên tay phải gõ liên hồi lên đầu Wolf. Mỗi cú dã mạnh như trời giáng, vang liên hồi những thanh âm binh boong. Wolf nằm bên dưới, đôi mắt đã bị chiếc điếu cày đánh cho xây xẩm mặt mày, quên mất trời đất.
Sau một hồi cuồng đánh, Thắng mới coi như đã cái tay, phất tay cho cái điếu cày tan biến rồi mới nhìn xuống thiên đạo Wolf mà nói.
“Mẹ mày thiên đạo! Tưởng tao quên mày à? Nói! Sao mày lại thoát được lao tù trong tiềm thức của tao!?”
“A, đại nhân tha mạng! Ta không biết gì nha! Là do một người tên Vi Đức đã giúp ta khai mở, nhờ ta chăm sóc ngài a!”
Wolf sợ hãi, vội chuyển loạn con ngươi, đưa ra một câu trả lời mà y coi là thoả đáng.
Theo như những gì mà hắn tiếp nhận được từ người đàn ông mặc bạch bào kia, ngoài kiến thức về Tạo Thế pháp, còn có cả thông tin về sư phụ của tên tân chủ nhân này, Vi Đức thần tộc.
Hắn không biết tên mặc bạch bào kia là ai, nhưng theo hắn suy đoán hẳn là người có liên quan đến tên tân chủ nhân.
Dù sao cũng không rõ đối phương là ai, tên tân chủ nhân chắc cũng không biết danh tính thực của kẻ mặc bạch bào này, thôi thì cứ quẳng ra một mớ thông tin mờ mịt, để sư phụ của tên tân chủ nhân này cõng nồi là hợp lý nhất.
“Vi Đức? Không lẽ ông ấy còn lại một tia thần hồn?” Thắng hơi nhíu mày, âm thầm thả ra thần hồn đảo qua thức hải không gian, truy tìm tung tích của sư phụ mình.
Nhưng sau một hồi dà xoát, hắn đành thất vọng rồi. Bởi trong thức hải cùng tiềm thức, hắn không hề thấy sự hiện hữu của sư phụ mình.
“Thiên đạo, sau khi sư phụ ta thả ngươi ra, có dặn dò gì hay không?”
Wolf gật đầu lia lịa. “Có! Sư phụ ngài bảo ta chăm sóc cho ngài a! Không những vậy còn truyền thụ cho ta một môn công pháp gọi là Tạo Thế pháp, đợi khi linh hồn ngài tiến vào thần hồn cấp thì dạy ngài cách tu luyện!”
“Vậy thì đúng là sư phụ rồi... hẳn là trong lần dịch chuyển thời không, ta tiến vào trọng thương trạng thái. Sư phụ đã sử dụng chút tàn hồn, thả tên này ra, giúp ta trải đường sao?”
Thắng âm thầm ngẫm nghĩ.
Sau khi thiên đạo wolf nhắc tới Tạo Thế pháp, hắn liền tin phần nào lời nói của đối phương.
Không những thế, hắn còn ẩn ẩn cảm nhận được một sợi dây liên kết giữa bản thân với wolf, sau khi kiểm tra lại đàng hoàng, hắn phát hiện bản thân vậy mà cùng tên thiên đạo này ký kết khế ước chủ nô, và bản thân là người nắm toàn quyền sinh tử của đối phương.
Từ những điều này suy ra, hẳn là sư phụ hắn vì lo lắng, sợ tên thiên đạo này nhân lúc bản thân yếu nhược, phòng đối phương đánh chiếm cơ thể, nên người đã ra tay trước, giúp hắn dẹp đi mầm mống nguy hại.
“Đại nhân, ngài mau tới a! Ta giúp ngài truyền thụ Tạo Thế pháp!”
Sợ đối phương nhớ lại cái hành động chiếm tiện nghi của mình vừa rồi, thiên đạo Wolf vội vàng thay đổi chủ đề.
“Không cần. Ta vốn cũng có Tạo Thế pháp!” Thắng lắc đầu.
“Cái gì? Vậy sao tên khốn đó lại truyền công pháp cho ta? Hắn là lừa người sao!?” Nghe được lời nói của Thắng, Wolf tức giận hô to.
Thấy tên wolf dám nói sư phụ mình là tên khốn, Thắng hơi nhướng mày nhìn về phía đối phương.
Biết mình lỡ mồm, thiên đạo wolf liền nhanh chóng thu hồi cái biểu cảm tức giận vừa rồi, vội vàng tiến tới bên người Thắng, đưa tay đấm bóp bả vai chủ nhân.
“Đại nhân, tiểu wolf lỡ mồm... ha... ha.”
“Hừ, lần sau chú ý mồm miệng!”
“Vâng!” Thiên đạo wolf gật đầu xưng phải.
“Vậy... ngài tính khi nào tu luyện Tạo Thế pháp?”
Wolf thực có chút vội vàng, hiện tại bản thân đã bị trói buộc với Thắng, nên hắn thực muốn tên chủ nhân này nhanh chóng biến mạnh, như vậy hắn mới sống được nha.
“Bây giờ không được, bởi Tạo Thế pháp đòi hỏi thần hồn phải cường thịnh. Thần hồn ta phải tiến vào cấp linh tầng thứ, mới có thể tiến hành tu luyện môn công pháp này.”
Thắng phiền muộn không thôi. Đáng lý ra hiện tại hắn đã có thể tu luyện Tạo Thế pháp, bởi sau khi tiến vào thần hồn cảnh giới, hắn đã khai mở được sáng tạo pháp tắc. Chỉ là thần hồn hiện tại hắn còn khá nhược, sau khi sáng tạo sẽ không có dư thừa tinh lực tới chăm thế giới, như vậy công sức sẽ đổ sông đổ biển.
Việc sáng tạo thế giới không chỉ tạo ra một thế giới khác, mà còn đòi hỏi người sáng tạo thế giới đó phải có thời gian chăm sóc, tu dưỡng nó. Giống như trái đất và các hành tinh, phải luôn quay xung quanh mặt trời, thì sự sống trên trái đất mới tồn tại. Và để sáng tạo một thế giới, cũng đòi hỏi chủ nhân phải liên tục chăm bẵm, nhất là lúc mới tạo giới khi thế giới đó chưa đi vào quỹ đạo, kẻ luyện Tạo Thế pháp phải 24/24 vận hành thế giới đó.
Chính vì vậy, để tu luyện Tạo Thế pháp, đòi hỏi người luyện phải có thần hồn đủ mạnh để có thể trụ được một đoạn thời gian khoảng 1 tháng, chỉ chú tâm vào việc vận hành thế giới mới.
Cũng vì yêu cầu khắt khe này, hắn mới không vội tu luyện Tạo Thế pháp.
“A... ngài không thể tu luyện? Sao có thể. Vị kia nói ngài khi tiến vào thần hồn, đã có thể tu luyện Tạo Thế pháp mà!?”
Thiên đạo wolf không hiểu, rõ ràng tên kia có nhắc qua mình, sau khi chủ nhân hiện tại tiến vào thần hồn cảnh giới, chính bản thân hắn sẽ phải truyền thụ toàn bộ Tạo Thế pháp cho đối phương, giúp đối phương tu luyện. Người đó không nói phải lên cấp linh mới tu luyện được a!
“Thần hồn đã có thể tu luyện, nhưng ở thần hồn cấp ta không thể vận hành thế giới. Nếu như có người thay ta vận hành....”
Thắng hơi đảo mắt, đôi mắt đang mông lung bỗng sáng rực, vỗ tay một cái.
“Đúng nha! Chỉ cần có người thay ta tới vận hành, thì ta sẽ không phải động tới tay chân nữa rồi!”
Sau đó, hắn quay lại nhìn về phía wolf, đôi mắt tràn đầy tinh quang.
Thiên đạo wolf chính là thiên đạo, là một kẻ từng làm chủ một giới, có kinh nghiệm vận hành pháp tắc bên trong. Không những thế hiện tại tên này còn mang trong mình pháp tu Tạo Thế, là một ứng cử viên phù hợp.
“Thì ra là vậy... đó là nguyên nhân vì sao sư phụ lại bắt tên thiên đạo này kí khế ước chủ nô, rồi truyền cho đối phương Tạo Thế pháp... đây chẳng phải là đang dọn đường cho mình sao!?”