Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 296: Mất mẹ nó chiếc xe




Chương 296: Mất mẹ nó chiếc xe

Khối tinh cầu này mới được tạo ra, vẫn còn trong trạng thái tân sinh, chưa đủ lớn để làm một tiểu hành tinh bình thường.

Nếu xét theo kích cỡ trong vũ trụ, khối cầu này chỉ như một tảng thiên thạch cỡ nhỏ mà thôi, hay nói đúng hơn là một hạt bụi lớn, chưa đủ điều kiện thực hiện lần một bing bang.

Để thực hiện v·ụ n·ổ bing bang, chế tạo ra hàng ngàn khối cầu nhỏ, Thắng cần để quả cầu 1 mét này lớn mạnh, phát triển đến khi năng lượng bên trong nó đậm đặc.

Giống như một đưá trẻ sau khi lớn, linh hồn sẽ vững mạnh, đợi khi c·hết, ba hồn bảy vía sẽ thoát ra. Các hồn vía này sẽ lại hoá thành năng lượng, phân tán ra khắp nơi, mỗi một hồn vía lại đầu thai kiếp sống mới, các linh hồn đó sẽ tiếp tục lớn lên, đợi đến khi trưởng thành, lại c·hết tiếp.

Những linh hồn này lại tiếp tục phân ra làm 3 hồn bảy vía, phát tán, tìm kiếm tân sinh mệnh, cứ vậy, đưa thế giới ngập tràn trong năng lượng, tạo cho thế giới nhiều tài nguyên phong phú bởi những năng lượng sinh mệnh này.

Để có thể sáng tạo ra một tân vũ trụ bằng khối cầu nhỏ bé này không phải ngày một ngày hai là có thể làm xong, hắn cần bỏ ra lượng lớn thời gian cùng khả năng chăm chút thì may ra mới làm được.

May thay, hiện tại có thiên đạo wolf. Hắn chỉ cần vất cho tên này tới điều hành, nhìn khối tinh cầu phát triển, đợi đúng thời cơ thì cho nó p·hát n·ổ bing bang, sau đó tiến hành vận chuyển pháp tắc, dẫn dắt các khối năng lượng nhỏ mới sinh ra từ v·ụ n·ổ thành các tân khối cầu, từ đó sáng tạo thiên hà là được.

Được cái kiến thức về vũ trụ, quỹ đạo xoay chuyển giữa các ngôi sao, cự ly hoạt động của thiên hà trong vũ trụ hắn đã từng xem qua. Tuy hiện tại hắn không nhớ, nhưng chỉ cần lục tung những ký ức tại trong tiềm thức là sẽ thấy ngay. Chỉ cần cho Wolf những thứ này, hắn có thể yên tâm giao mọi vấn đề nặng nhọc này cho tên đó rồi.

Sau khi xác định được bước đi, hắn liền nhanh chóng tìm tới các kiến thức về thiên văn học, thu hết vào một khối cầu ký ức, quẳng cho wolf xem xét.

“Đây là các dữ kiện về thiên hà, vũ trụ. Ngươi xem xét, nếu thấy có điểm nào hợp lý, thì thêm thắt vào vũ trụ của chúng ta.



Tương lai có thành Sáng Tạo Chi Thần hay không, là tùy thuộc vào ngươi đấy!”

Thắng để lại một lời động viên, rồi sau đó rời khỏi thức hải.

Wolf lúc này đâu còn tâm thái buồn bực như trước, sau khi được tên chủ nhân này giao cho trọng trách lớn như vậy, đã không kìm được bản thân, lấy dây cột tóc lại, quyết dùi mài kinh sử, học hết kiến thức về khoa học vũ trụ.

Nghĩ về viễn cảnh không xa, bản thân nắm trong tay cả vũ trụ rộng lớn, thực khiến tim chó của wolf vui vẻ gào hú.

Thấy Wolf hào hứng, quyết tâm như vậy, Thắng mới hài lòng rời đi.

Nhìn bầu trời đã đen kịt một mảnh, xung quanh toàn là cây cối che chắn, không thấy lối ra, khiến Thắng hơi nhíu mày lại, vội đưa tay lên xem giờ.

Đôi mắt của hắn vốn đã siêu việt thường nhân, với màn đêm u ám của khu rừng, không đủ tầm để che đi sự minh mẫn trong đó.

“Đã 3 giờ sáng rồi sao!?” Thắng kinh ngạc.

Khi bản thân đuổi theo tên nhóc gầy gò kia là trời vẫn còn sáng, mặt trời kéo l·ên đ·ỉnh đầu, khoảng đâu đấy mười một mười hai giờ trưa. ấy vậy mà lúc này đồng hồ đã điểm ba giờ, bầu trời cũng đã tối đen, chính tỏ đang là ba giờ sáng.

Thôn phệ xong sợi tàn hồn kia cùng chế tạo tiểu tinh cầu làm hắn mất tận 15 tiếng, mất nhiều thời gian như vậy khiến Thắng có chút không dám tin.



Không tiếp tục để ý thời gian, hắn bắt đầu xem xét chiến lợi phẩm, đó là chiếc vòng kỳ lạ có chứa sợi tàn hồn khi trước.

Nhấc chiếc vòng cổ lên cao, hắn đưa thần hồn tiến vào bên trong chiếc vòng, cẩn thận tỉ mỉ đánh giá không gian.

Trong chiếc vòng là một không gian rộng lớn, có diện tích khoảng 400 triệu km vuông, gần bằng diện tích trái đất. Với diện tích lớn như vậy, hắn đảm bảo có thể đưa toàn bộ nhân loại vào đây sinh sống, nhưng đáng tiếc là nơi này chỉ chứa được vật không có linh trí, còn vật sống có linh trí lại không thể vất vào bên trong.

Muốn đưa được sinh vật có linh trí vào trong sinh sống, bắt buộc hắn phải cải tạo lại nơi này mới được. Nhưng hiện tại hắn vẫn còn nhỏ yếu, chưa thể cải tạo lại nơi này, nên chỉ tạm thời dùng nó làm nhà kho chứa đồ mà thôi, vừa hay, dùng tới thay thế tấm phù trữ vật vẫn là ok.

Đảo thần hồn qua toàn bộ không gian, kiểm tra xem có bảo vật gì còn tại nơi này hay không, dù sao đối phương cũng là một tên tông chủ có tiếng tại tiên vực, ít nhiều cũng phải chuẩn bị chút tiền của để bản thân sau khi trọng sinh còn dùng tới chứ!

Mang theo phấn khích tâm tình, hắn một vòng đảo quanh tiểu không gian. Mò mãi mới thấy một núi tài bảo, tưởng là được ăn ngon một vố, ai ngờ đống thiên tài địa bảo này sau khi bị hắn chạm tay liền hoá thành bụi bặm. Khiến hắn thất vọng không thôi.

Tại bên trong mò mẫm thêm một tiếng, sau khi xác định bên trong chẳng còn cái mẹ gì, hắn mới thất vọng rời đi. Trước khi đi không quên đem toàn bộ phù văn cùng Trấn Ma Thương quẳng vào trong này.

Rời khỏi vùng không gian, Thắng đưa mắt nhìn lên bầu trời vẫn còn đang nhá nhem. Sắc trời của những ngày cuối tháng ba, vẫn âm u như vậy, chưa vội sáng như những ngày hè oi ả.

Nhìn lên chiếc đồng hồ, lúc này kim giờ đã chỉ 4 giờ 20 phút sáng.

“Muộn rồi, nên về xem thằng nhóc Với thế nào!” Thắng chẹp miệng lầm bầm.



Hắn rời đi cũng đã được hơn 15 tiếng, không biết tình hình của Với ra sao

Tuy có chút bận tâm nhưng hắn cũng không quá lo lắng, bởi tên nhóc này sau vài ngày cùng hắn tiến vào quá trình tu luyện khắc khổ, đã mạnh đến mức thường nhân không thể đối phó. Trừ khi đối phương dùng tới v·ũ k·hí nóng, còn cỡ như giáo mác, đâm được vào người nó còn khó chứ đừng nói đến gây lên thương tổn.

Ngoài cao thủ võ sư trở lên, không ai có thể đánh bại Đinh Công Với.

Hắn dám khẳng định điều này là thực, bởi thằng nhóc này không những được Thắng huấn luyện cho một thân kiên cố, còn mang theo trên mình huyết mệnh công, nếu để thằng nhóc này ăn lượng lớn thịt bò, chất bổ máu, Thắng dám khẳng định thằng nhóc có thể một tay ngang quyền đối phó tông sư không bị yếu thế.

Men theo con đường mòn khi trước đã đi, Thắng nhanh chóng trở lại nơi đã cất chiếc xe máy lúc ban sáng.

“Hả!? Xe đâu rồi?”

Thắng ngơ ngác, đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm tung tích của chiếc xe máy mà hắn đã mượn được từ Mạnh Điên lúc sáng.

Nhưng kỳ lạ là dù hắn có mò hết bụi cỏ này, sang bụi cỏ khác, hết ngọn cây này, sang ngọn cây khác cũng không tìm thấy chiếc xe máy lúc sáng đâu, kể cả chiếc xe dính cứt của Hải Xẹo, cũng chẳng còn hình bóng.

“Con mẹ nó, đừng nói là bị trộm mất rồi nhé!?” Thắng vò đầu bứt tai, nghiến răng tức giận.

Từ nơi này về lại trung tâm thành thị, cũng phải mất 30 phút chạy xe, tuy không quá dài nhưng với người đi bộ cũng không phải là quá ngắn.

“Mẹ nó, đành vậy. Cuốc bộ cho khoẻ người... dù sao hôm nay cũng là một ngày may mắn, nên vui vẻ, nên vui vẻ A...!” Thắng chẹp miệng, tự an ủi bản thân, rồi sau đó thả mình đi vào trong màn đêm vô tận.

Bầu trời tháng ba se lạnh lại ẩm ướt, ứ đọng trên tầng trời hơi nước thả xuống khắp nhân gian, phủ lên muôn vật một màn sương mờ nhạt, khiến những người nông dân dậy sớm cơm nước để ra đồng cũng phải bất giác rùng mình vì cái lạnh của ngày mới.