Chương 297: Với làm đại ca
Bảy giờ sáng, khi mặt trời vừa treo đến lưng chừng, cũng là lúc đám chim non ríu rít, líu lo trên các chạc cây lớn đón chào ngày mới.
Các vị phụ huynh cũng bắt đầu dẫn con em mình ra khỏi nhà để đưa tới trường đi học, tất cả đều là những bà mẹ trẻ, không thì trung niên, chỉ lác đác vài người đàn ông, nhưng đa phần đều đã có tuổi hoặc tàn tật.
Chiến tranh sắp diễn ra, những người đàn ông khoẻ mạnh đều đã đi đặc huấn, chuẩn bị tham gia chiến trường, vì con cháu mình mà hi sinh, dù biết chắc chắn phải c·hết, nhưng vẫn tình nguyện viết đơn tham gia. Bởi trong người bọn họ đều có chung một ngọn lửa, đó là ngọn lửa yêu nước rực cháy trong tim không bao giờ lụi tàn.
Thế nên lúc này đây, trên đường lớn chỉ còn lại các học sinh có độ tuổi từ 16 đổ xuống, cùng với đó là các bà mẹ, hoặc lác đác vài ông già có tuổi đang đưa cháu đi học mà thôi, không có lấy một trai tráng khỏe mạnh.
Đủ thấy tình hình lúc này nguy cơ tới mức nào. Dù Việt Nam không phải là nơi diễn ra c·hiến t·ranh, nhưng vị trí lại giáp ranh với Trung Quốc, hiện tại nơi đó đang là tiêu điểm của toàn bộ thế giới, chính quyền cần phải làm ra chút đề phòng cũng là dễ hiểu.
Thắng cầm trên tay giấy đăng ký nhập ngũ, khuôn mặt hắn nghệt ra không biết nói gì.
Sáng ngày hôm nay, khi hắn đi vào trung tâm thành phố, vì bản thân cùng Với bị mất liên lạc, nên hắn đã đi tới cục công an gần đó nhờ giúp đỡ.
Không tới thì không sao, tới rồi hắn lập tức bị khai báo đủ loại giấy tờ, mà má nó, hắn là người xuyên không, thì lấy đâu ra giấy tờ tùy thân chứ! Vậy lên đành nói bừa.
Cũng may hiện tại hệ thống căn cước gắn chíp chưa có, để tìm được dữ liệu của hắn cũng cần mất chút thời gian, bởi lúc này hệ thống tại trên tổng đang bị tắc nghẽn vì hồ sơ đăng ký nhập ngũ, vậy là hắn thành công thoát được một kiếp.
Nhưng trước khi đi, hắn còn được một vị công an dúi vào tay tờ giấy đăng ký nhập ngũ, cùng với đó là vài câu cổ động.
“Hãy yên tâm đi chiến đấu, nếu cậu có vợ con gì, cứ bảo tôi, tôi giúp cậu chăm sóc.”
Moá nó, khôn như ông, quê tôi nấu hết với riềng rồi!
Thắng tuy hậm hực, nhưng không dám nói gì. Bởi hiện tại hắn cũng cần đối phương giúp đỡ, tìm kiếm tung tích của Với.
Được cái mấy anh công an nơi đây cũng khá là nhiệt tình, chỉ trong vòng 30 phút, hắn đã bị đá ra khỏi trụ sở công an.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì đã tới giờ họ làm việc đâu! Họ đồng ý gặp Thắng, để hắn vào khai báo là vì thấy tên này đã đủ tuổi nhập ngũ, nên cho vào kiểm tra tuổi tác cùng sơ yếu lý lịch. Hệ thống chưa tra được ra, nhưng nhìn đối phương lại như 20, 21, thế nên mấy anh công an này vất luôn cho hắn giấy đăng ký nhập ngũ rồi đuổi đi, dù sao c·hiến t·ranh cũng sắp tới, phía trên động viên tuyển thêm nhân lực tham gia đặc huấn, nhìn đối phương cũng không phải trẻ con, nên mấy người này cũng không quan tâm tới sơ yếu lý lịch của Thắng làm gì.
Vào lính cũng chỉ là binh nhì, trừ khi đối phương được thăng thì mới cần tra rõ lý lịch.
Cầm giấy đăng ký nhập ngũ trên tay, Thắng chẹp miệng một cái, tiện tay quẳng đi.
Bảo hắn đi nhập ngũ? Khỏi đi! Hắn là muốn đi vào chiến trường, tham gia chiến đấu, bắt hồn địch thôn phệ.
Hắn không muốn bản thân mình c·hết dí tại biên giới, nơi không có một tên địch nào xuất hiện.
Theo ký ức mơ hồ về thế giới này, sau khi diễn ra cuộc chiến, Việt Nam không hề bị t·ấn c·ông, mọi thứ diễn ra quá suôn sẻ. Chỉ đến khi d·ịch b·ệnh bùng phát, đất nước tươi đẹp này mới chìm trong đau khổ.
Nên việc tham gia q·uân đ·ội đối với hắn là không có tác dụng gì.
“Đành vậy, đành quay lại con đường cũ, nơi đám người kia mới đánh nhau hôm qua vậy!”
Thắng lẩm bẩm, nhanh chóng rảo bước về phía trước.
Chẳng bao lâu, hắn đã đi tới ngã ba, nơi hôm qua hắn đã cùng Với tạm biệt.
Đưa mắt nhìn qua, hắn thấy trên mặt đường bằng phẳng, loang lổ là những v·ết m·áu lớn, tuy đã được người dân nơi đây vệ sinh, nhưng vẫn không thể tẩy đi những vất hằn trên mặt đường do máu tươi để lại.
“Hôm qua chém nhau ác liệt như vậy, hẳn là c·hết cũng kha khá người đi!” Thắng tặc lưỡi một cái, không tiếp tục nhìn đường, nhanh chóng đi tới bà cụ quán nước hôm qua để hỏi thăm tình hình.
“Bà cụ!”
“A, chàng trai trẻ...” Bà cụ chủ quán nước đang mải cặm cụi với đống đồ hàng, khi nghe được có người gọi, bà liền vô thức ngẩng đầu nhìn lên, thấy người tới là Thắng, bà cũng hoà ái chào lại.
Dù sao bà lão vẫn còn minh mẫn, cách nói chuyện cũng như trang phục của Thắng lại không giống người bản địa, hôm qua tạt qua uống nước, bà là nhớ rõ hai người phương xa này, hiện tại đối phương lại qua đây, bà cụ cũng ngay lập tức nhận ra.
“Bà cho con hỏi...”
Thắng thấy bà lão có vẻ vẫn nhận ra mình, liền vui vẻ hỏi chuyện.
Sau một hồi lân la, hắn biết được đệ tử mình đã cùng tên nhóc tóc chào mào kia rời đi. Còn phương hướng cụ thể? Bà cụ không nhớ, bởi bà mải chuẩn bị đồ đạc, nên không mấy để ý.
Biết hỏi thêm cũng chẳng có kết quả gì, hắn đành tạm biệt bà cụ, quay người rời đi.
Người ta nói ‘đường đi ở trong miệng’ quả không sai, sau khi rời khỏi quán nước, hắn nhanh chóng hướng dân bản địa hỏi thăm về đám nhóc con loi choi hôm qua, và thành công thu được tin tức tốt.
Đám nhóc này là một lũ đầu trộm đuôi c·ướp, làm việc cho bọn xã hội đen, địa bàn ngay tại phía bắc.
Biết được vị trí cụ thể, Thắng vội vàng đi theo những thông tin này tìm tới địa bàn của đám loi choi kia.
Cũng chẳng mất bao lâu, hắn đã có mặt tại một công xưởng bỏ hoang.
“Mày là ai!?” Một thằng nhóc độ tuổi tầm 12, tay cầm dao phay hướng Thắng quát lớn.
“Ơ, con mẹ nó. Thằng nhõi con láo toét này, dám xưng mày tao với tao!?”
Thắng xắn tay áo lên, bước lên một bước, đưa tay ra tát cho nó một cái, tốc độ hắn tuy đã thả chậm, nhưng một thằng nhóc 12 tuổi sao có thể đón đỡ được.
Chỉ thấy bàn tay hắn xé gió, chạm nhẹ lên má thằng bé 12 tuổi kia, một âm thanh chát chúa vang lên, khiến mấy thằng nhóc bên cạnh trợn mắt há mồm.
“A...a... oa, oa...”
Thằng bé 12 tuổi này đau đớn, vô thức đưa tay lên ôm má, mồm gào lên oa oa.
“Có chuyện gì!?”
Nghe được tiếng khóc oai oái của mấy thằng nhóc trông cửa, tưởng là có địch tập kích, Mạnh Điên dẫn theo đám người cùng vị đại ca mới kết bái hôm qua hùng hổ đi ra.
Hôm qua, sau khi Hải Xẹo hiển lộ thần uy, hắn thực sợ hãi đối phương. Nhưng hôm nay đã khác, hắn phát hiện người thanh niên nhà quê khi trước thế mà cũng là cao thủ. Để nhanh chóng ôm được bắp đùi này, hắn đã không tiếc giá nào cùng đối phương kết nghĩa huynh đệ, gọi đối phương hai tiếng đại ca.
Hiện tại băng nhóm của hắn đã có cao thủ võ học, hắn không nhất thiết phải sợ Hải Xẹo nữa.
Vừa ra ngoài, hắn liền nhìn thấy một người thanh niên độ khoảng 23, 24 đang hung tợn trợn mắt nhìn về phía tên đàn em trông cửa.
“Đù mé, là sư phụ của đại ca!” Mạnh điên âm thầm kinh hô.
Sau khi đưa Với về địa bàn của mình, cùng đối phương kết nghĩa huynh đệ, hắn mới biết người thanh niên khi sáng truy đuổi HảI Xẹo chính là sư phụ của vị đại ca này.
Biết đối phương không phải kẻ dễ trêu, Mạnh Điên đã ngay lập tức thay đổi sắc mặt, đang hung thần ác sát liền ngoan ngoãn như cún con.
“Tiền bối đại giá quang lâm, tiểu Mạnh chưa kịp ra đón, thật thất lễ!”
Dựa theo cách hành lễ trong phim tàu, Mạnh Điên bắt chước không sai một ly.
Theo như hắn nghĩ, những người trong giang hồ hẳn là thích xưng hô theo phong cách cổ trang.
“Sư phụ!” Với từ phía sau Mạnh đi qua, vui vẻ hướng Thắng hô lớn.
Thấy đệ tử mình vẫn bình an, Thắng cũng coi như thả xuống một hơi, không tiếp tục để ý tới đám nhóc loi choi này.
“Đi, chúng ta mau đi thôi. Thời gian không còn nhiều nữa!”
Thắng phất tay, ra hiệu cho Với nhanh chóng cùng mình lên đường.
Trước khi rời đi cục công an, hắn đã hứa với đám người nơi đó lát nữa sẽ quay lại nộp giấy, sợ tới hẹn mà không đến, bọn họ sẽ cho người đi tìm, gông hắn về cục, bắt gia nhập quân ngũ thì c·hết.
Nhân lúc còn sớm, nhanh chóng dẫn theo tên đệ tử này chuồn nhanh a!
Với chẳng nói chẳng rằng, liền ngoan ngoãn chạy theo sau sư phụ mình, bỏ mặc thằng em mới kết nghĩa đang nghệt mặt tại phía sau.
“Cái quỷ gì? Cứ nói đi là đi như vậy?” Mạnh méo xệch mặt lại.
Hôm qua để kết thân với tên kia, hắn đã bỏ ra một số tiền lớn nhằm chiêu đãi đối phương, muốn nhờ đối phương thay mình tiêu diệt đám người Hải Xẹo, giờ ăn xong rồi, lại muốn cắp đít bỏ đi, hắn thực không cam tâm.
“Đại ca chờ đã!”
Mạnh Điên nhanh chân chặn đầu hai người.
Thấy vậy, Thắng hơi híp mắt lại lạnh lùng nhìn.
Hôm qua hắn không muốn ra tay, đơn giản là vì không muốn tốn thời gian với bọn này, hiện tại hắn đang bận, tên này lại tiến lên chặn đường, làm mất thời gian của hắn, lần này hắn thực không ngại đưa tay tiễn đối phương lên đường đâu!
Thấy sư phụ mình không vui, Với đành đứng ra khuyên bảo, dù sao tối qua cũng được đối phương chăm sóc chu đáo, lại còn nhận mình là đại ca. Thân làm đại ca, hắn phải ra tay giúp tiểu đệ của mình.
“Sư phụ, thằng nhóc này tên Mạnh, biệt danh Mạnh Điên. Hôm qua nó đã cùng con kết nghĩa huynh đệ, đã hứa giúp bọn chúng ngăn cản tên Hải Xẹo kia... giờ chúng ta đi, sợ là thằng nhóc này sẽ bị tên nhóc Hải Xẹo kia đem người tới trả thù...”
“Ồ, còn có chuyện như vậy!?”
Thắng chỉ ồ lên một tiếng, rồi không nói gì nhiều, lục trong túi quần lấy ra một đống lớn phù văn, quẳng cho Mạnh Điên.
“Đây là phù văn, chúng có thể phóng hoả đốt nhà, kêu gọi lôi điện công kích. Chỉ cần các ngươi nhỏ một giọt máu lên tấm phù này, sau 1 phút, nó sẽ phát huy tác dụng.
Ta cho các ngươi đống này, hẳn là thừa sức tiêu diệt đám người kia đi!
Nhận lấy, coi như đây là quà cảm ơn của ta khi các ngươi thay ta chăm sóc tên đồ đệ ngu ngốc này!”
Mạnh Điên vô thức tiếp nhận đống giấy vụn, ngơ ngác nhìn hai thầy trò nhà Thắng ngày càng đi xa.
“Con mẹ nó, cái quỷ gì vậy!?”