Chương 365: Sợ
Theo hướng ba chiếc phi cơ vừa bay đi không lâu, khoảng hơn chục phút gì đấy. Thắng thấy nơi đó có một cây nấm khổng lồ mọc lên, mang theo uy thế khủng bố đánh lên tận trời.
Thiên nhãn thông cùng thiên nhĩ thông của hắn tuy là thần thông, nhưng chỉ thấy được phạm vi khoảng 200km đổ về.
Trong khi đó khoảng cách từ Hải Tây cho đến Darlag lại mất tận 450km theo đường chim bay. Thành thử ra hắn chỉ nhìn và nghe được các sự vật hiện tượng tại khoảng cách 200km, nếu xa hơn liền sẽ không thấy rõ.
Nhưng với khoảng cách 250 km xa vời còn lại, hắn lại thấy cột nấm to lớn rõ ràng, các sóng xung kích cũng ồ ạt mở rộng tới 300km. Đủ thấy uy lực của hai quả bom này uy lực khủng bố tới mức độ nào.
Dù cách xa đến bốn trăm cây số, hắn vẫn có thể cảm nhận được dư chấn của v·ụ n·ổ. Những cơn gió cuồn cuộn, mang theo chất phóng xạ bay tới Darlag.
Hai quả bom này rõ ràng không phải loại bom nguyên tử bình thường. Bởi những loại mà Mỹ từng chế tạo, thả xuống Nhật Bản chỉ có sức công phá từ 100 cho đến 160 km bán kính.
Còn hai quả mà Trung Quốc vừa thả rõ ràng mạnh mẽ hơn, bán tính tàn phá có thể lên tới 300km, đủ thấy nó kinh khủng tởm đến mức độ nào.
Tuy dư chấn bởi v·ụ n·ổ khi lan tới Darlag đã không còn sóng xung kích, tất cả chỉ còn là những cơn cuồng phong bị thổi đến đây. Nhưng tại trong không khí, chúng vẫn mang theo chút ít chất phóng xạ.
Với hắn thì không sao, nhưng với người thường lại là một hồi tai hoạ.
“Đây là...?” Thắng híp mắt, nhìn về phía mấy tên phàm nhân mới thò đầu hóng chuyện, vì dính phải phóng xạ mà nằm lăn ra đất ho lụ khụ. “Nhiễm phóng xạ sao?”
Hắn nghi hoặc.
Tuy trong không khí có chút ít chất phóng xạ, nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Bởi nơi này cách Hải Tây khá xa, việc con người có thể dễ dàng bị phóng xạ nhanh chóng xâm nhập, phát bệnh là điều thực sự khó hiểu.
Hắn không hiểu khoa học, nói đúng hơn dốt đặc cán mai. Nhưng kiến thức về các loại phản ứng khi cơ thể bị dính phóng xạ hắn vẫn là có chút ít.
Việc vừa mới tiếp xúc vài tia phóng xạ nhỏ nhoi không thể nào khiến con người ta nhanh chóng hình thành bệnh tật được. Cái gì thì cái, cứ phải trải qua một đoạn thời gian cơ thể mới sinh ra biến dị.
Ấy vậy mà giờ đây, chỉ là một làn gió nhẹ kèm theo chút phóng xạ thôi, đã khiến đám dân chúng tại nơi này lăn lộn trên nền đất, máu tươi vẩy ra đỏ cả đại địa.
“Biến dị rồi....”
Đám người đang ho lụ khụ trên mặt đất bỗng chân tay ghẻ lở, con ngươi trợn lớn, máu chảy ròng ròng trông thực kinh dị.
Những người không chịu được đau thì nhanh chóng c·hết đi, mất sinh mệnh. Những người còn có thể kiên trì thì đều cắn răng chống đỡ.
Càng chống đỡ, thân thể bọn họ càng thêm hoại tử, máu từ trên người cũng ồ ạt đổ xuống mặt đất.
“Không được, là ác nhân!” Thắng kinh biến, thầm hô không ổn.
Ác nhân tại tận thế là một trong đám sinh vật đầu tiên, cùng zombie xuất hiện. Chúng mạnh mẽ, lại có trí tuệ.
Một tên ác nhân vừa sinh ra đã mang trong mình cấp sư đỉnh phong, có thể một tay tiêu diệt trăm tên Mãnh Hổ quân thừa sức.
Với những luồng ký ức mờ ảo mà bản thân có, hắn dám chắc những tên đang bị biến đổi, gắng gượng kia chính là ác nhân trong tương lai.
“Phải tiêu diệt đám người này...” Hắn lẩm bẩm, toan ra tay triệt hạ đám thường dân đang biến đổi kia thì bỗng phía sau vang lên một tiếng gào rú.
Gào!
Một gã trung niên với đôi mắt trắng dã, mang theo hung tính lao về phía hắn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Zombie!
Thắng kinh dị rên lên một tiếng, quay người đá cho đầu zombie mới ra đời này tan thây.
Con zombie đầu tiên ra đời, có tiềm năng trở thành thi vương cứ vậy tan xác.
“Con mẹ nó, vậy là con tàu thời gian của mình vẫn là bị cho nổ sao!?” Hắn xụ mặt lại, ai oán.
Con tàu của hắn rất kiên cố, dù có bị sức mạnh của dòng thời gian oanh tạc thì vẫn kiên cường không nát. ấy vậy mà chỉ với hai quả bom nguyên tử, liền thành chất dẫn, tăng cường sức mạnh cho chất phóng xạ. (hắn không biết, ngoài con tàu giúp chất phóng xạ tăng cường độ nguy hiểm, còn có huyết thanh tại trong căn hầm cũng góp công.)
Tuy tại trong ký ức của hắn cũng có sự kiện này tồn tại. Nhưng niềm tin đặt vào con tàu còn lớn hơn cả dự báo tương lai, nên khi xác nhận được tàu thời gian hoàn toàn nát, hắn liền thất vọng.
Còn tại sao hắn dám khẳng định con tàu đã nổ mà không tận mắt thấy, là vì đám nhân loại xung quanh đây đang nhanh chóng biến dị thành zombie và ác nhân. Hai loại sinh vật quái đản do con tàu thời gian cùng chất phóng xạ trong bom nguyên tử kết hợp với nhau mà tạo thành.
Đảo mắt qua xung quanh, những cái xác mới lăn lộn nay đã bắt đầu đứng dậy, thay nhau hướng hắn công kích.
“Hừ...” Hắn lạnh lùng, lách người né tránh. Một cước đưa lên, đá bay đám zombie đang lao lại gần.
Đám zombie này mới đản sinh nên cấp bậc mới chỉ là bán linh. Tuy nhiên, sức mạnh chúng vẫn hơn người thường rất nhiều.
“Số lượng cũng thật nhiều a!” Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn xung quanh đánh giá.
Dù dân chúng nơi đây đã di tản đi không ít, nhưng kẻ nghèo khó ở lại cũng không phải lác đác vài người.
Số lượng cũng phải hơn ngàn hộ dân chưa đi, nhìn trên đường lít nha lít nhít zombie đang chầm chậm lại đây là cũng đủ phán đoán được một hai.
Với thiên nhãn thông, hắn có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh của Darlag lúc này.
Khắp nơi trong thành phố, đều là dân chúng đang từ từ biến đổi. Những con zombie thành công sinh ra thì nhanh chóng hướng hắn di chuyển tới. Hẳn là mùi hương người rất dễ nhận biết, nên cả đám không hẹn mà cùng nhau hướng bên này đi qua.
“Tổng là trăm tên ác nhân đang trong quá trình biến đổi, còn lại hơn ngàn tên đã thành zombie...” Hắn lẩm bẩm tính toán.
Zombie và ác nhân là hai loài sinh vật tiến hóa khác nhau. Nhưng xét theo phía cạnh nào đó, chúng vẫn được coi là cùng chung tộc đàn. Chỉ là khả năng tiến hoá cùng sức mạnh không giống nhau mà thôi.
“Nếu để đám quái vật này rời đi, ắt Trung Quốc sẽ dính phải một hồi hạo kiếp...”
Hắn tính toán, định bụng kệ mẹ bọn này phát triển. Để chúng t·ấn c·ông, cắn xé đám người Trung Hoa... nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lương tâm hắn không cho phép.
Dù sao kẻ làm sai vẫn là chính quyền Trung Quốc, dân chúng của họ cũng không có lỗi lầm gì.
Trông vậy chứ dân Trung họ cũng hiếu khách, phóng khoáng như người Việt vậy. Hắn từng tiếp xúc với một số thành phần, đều là người tốt tính.
Vả lại, trong Trung Quốc cũng có dân tộc Kinh. Là đồng bào người Việt xa xưa từng bị Trung Quốc đô hộ, đồng hoá. Tuy hiện tại bọn họ không coi Việt Nam là quê nhà, nhưng với tinh thần tương thân tương ái, hắn không đành lòng để đám người này c·hết một cách oan uổng như vậy.
“Thôi thì giúp dân chúng thoát khỏi cảnh lầm than vậy...”
Nói rồi, hắn liền thả người, bay vọt vào trong đám zombie.
Mượn hoa dâng phật.
Nói là vì chúng sanh rồi ra tay tiêu diệt xác sống chỉ là mõm. Chứ thực chất mục đích của hắn vẫn là gặt hái một hồi rau hẹ.
Cả một thành phố rộng lớn, có đến hàng ngàn người hoá zombie. Tuy ba hồn bảy vía đã không còn đầy đủ, nhưng nếu đem mấy cái xác sống này chém g·iết hắn vẫn thu được lượng lớn linh hồn năng lượng nha.
Một kẻ tham lam như hắn mà để đám quái vật này tiếp tục sinh tồn thì chỉ có quỷ mới tin.
...
Thắng: Ta là người nhân nghĩa, đừng có vu oan cho ta! Ta giúp người là vì chính nghĩa, thu linh hồn chỉ là tiện tay... đừng có vu khống ta!
Tác: ta xây dựng nhân vật, chẳng lẽ lại không biết tính cách của ngươi?
Thắng:...
...
Hắn như một đầu lão hổ đang sắp c·hết đói lao vào cắn xé bầy dê non.
Pháp tắc không gian liên tục thả ra, phá không quyền liên tục oanh kích. Đánh cho zombie tan tác không lối về.
Cứ mỗi chỉ lao lên là ăn ngay một đòn vào mồm. Dù có là răng nanh cứng rắn, hay giàu có mạ vàng thì vẫn b·ị đ·ánh cho tan tành, nổ xác.
Hoàn toàn không chịu nổi một quyền.
Cũng phải thôi, vì hiện tại zombie mới đản sinh không lâu. Cấp bậc mới chỉ là bán linh sơ kỳ, lại cộng với việc hắn đương là cấp linh đỉnh phong, sở hữu đủ loại pháp tắc thì dù có là ác nhân cũng không phải là đối thủ, nói gì tới đám zombie cấp thấp này.
Trông vậy thôi, chứ vất thử một con zombie vào khu vực có người sống xem. Đảm bảo không tới vài giây, đối phương đã bị zombie xơi tái.
Dù nó chỉ là bán linh, nhưng vẫn mạnh hơn người thường gấp mấy lần.
Đáng tiếc, bọn này số nhọ. Gặp ngay phải tên quái vật không những trên cấp, mà còn có khả năng vượt cấp g·iết địch.
Chẳng mất bao lâu, toàn bộ zombie trong Darlag đã bị hắn tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn lại trăm tên ác nhân vẫn trong quá trình biến đổi.
Để tiến hóa thành ác nhân, cần tiêu tốn thời gian rất nhiều. Không như zombie, chỉ cần đau khổ, vật vã rồi lăn ra c·hết là biến hoá. Đám ác nhân này cần trải qua một lần đau khổ cùng cực, biến dị tâm tính thì mới thành ác nhân.
Ở đây có trăm tên, tất cả đều đang tiến hoá đến giai đoạn cuối cùng. Sau lần biến dị này, nơi đây sẽ có đến trăm tên ác nhân cấp sư.
Dù hắn có mạnh đến mức độ nào thì cũng không ngu tới mức tin tưởng bản thân có thể dễ dàng một mình chiến hết trăm tên trên cấp.
Nên là nhân lúc đám sinh vật này còn đang quằn quại, hắn không ngại giúp đỡ bọn chúng hạ xuống một đao.
Linh hồn cấp sư trông có vẻ ngon đấy, nhưng an toàn bản thân vẫn là điều cần được ưu tiên.
Sau khi hạ sát toàn bộ zombie cũng như ác nhân trong thành phố này, hắn liền tìm tới một toà nhà cao, bình đạm ngồi trên đó thôi động tụ hồn trận.
Trận vừa lên, oan hồn, ác niệm liền thi nhau bay tới như con thiêu thân. Ngồi trong trận pháp, hắn thả ra một đầu bạo long, điên cuồng hướng những oan hồn vừa tới cắn xé.
Với số lượng ngàn người, nói ra cũng không phải là ít. Nhưng nếu ngàn người này gộp lại chỉ được một phần nhỏ thì cũng không phải là quá lớn con số.
Tuy ít là vậy, nhưng hắn vẫn rất dễ dãi, không hề chê bai hãy ghét bỏ. Thịt muỗi mà, dù ít cũng là thịt. Tích tiểu thành đại, hắn không sợ thịt ít, hắn chỉ sợ không có thịt để tích mà thôi.
Phải đâu đấy khoảng nửa tiếng đồng hồ, những linh hồn, ác niệm tại đây cũng đã bị hắn thôn phệ hoàn toàn.
“Nên rời đi thôi, Ánh hẳn là đang rất mong mình...”
Hắn liếc mắt nhìn ngày trên chiếc smartphone. Hiện tại đã là 24, 25 rồi, khoảng cách đón tến dương lịch còn mấy ngày nữa.
Hắn đã hứa trước ngày đó sẽ cùng Ánh về thăm gia đình, tiện ra mắt họ hàng để tới tết nguyên đán qua ăn tết cùng luôn đây.
Giờ thấy thời gian trôi nhanh như vậy, hắn không nhịn được mà có chút lo lắng.
Trước là lo lắng không về kịp, làm trễ hẹn với Ánh. Sau là sợ bố vợ tương lai, sợ đối phương khó tính, không đồng ý hắn với nàng quen nhau.
Cái gì thì cái, từ trước tới nay cái khoản ra mắt cha mẹ, họ hàng là cái gì đó rất chi là áp lực. Dù là bá đạo như hắn cũng không kìm được lòng mà run rẩy một hai khi nghĩ tới cảnh cùng bố vợ ngồi chơi, uống nước chè.
“Hay là ta trốn?” Hắn thực sự xoắn xuýt. “Không được, việc này trước sau cũng phải làm... con mẹ nó, nếu ông già đó mà không đồng ý, ta cho lão một bạt tai là được chứ gì!?”
Hắn hắng giọng, hùng hổ doạ người. Có vẻ như vì quá sợ hãi nên y mới dùng tới cách này để giảm áp lực.
“Hừ, ta đường đường là một tên chủ thần, sợ chi dăm ba tên phàm nhân? Trong mắt ta, đám người này chỉ bằng cái mắt muỗi!” Càng nói, hắn càng cảm thấy tự tin tràn trề. Cái suy nghĩ sợ hãi cũng theo đó bay đi biệt tích.
Hắn tự tin, oai phong đi về phía Tứ Xuyên. Trời đất hắn còn không sợ, thì bố vợ có là cái gì mà hắn phải run?
Nhưng tư thế oai phong chưa được bao lâu liền ỉu xìu.
“Nhưng ta thật sợ gặp phụ huynh nha...”