Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 366: Liên hoàn kế




Chương 366: Liên hoàn kế

Trung tâm thành phố Hải Tây, nơi vừa bị cộng hoà nhân dân Trung Hoa dân quốc thả bom nguyên tử.

Toàn bộ thành phố lúc này đã tan hoang, đổ nát. Khắp nơi đều là khói lửa mù mịt, giăng kín cả trời xanh.

Trên không trung.

Một thân ảnh gầy gò, tiều tụy đang lơ lửng trên bầu trời thành phố.

Người này thân mặc rằn ri, đeo quân hàm nước Nga. Vừa nhìn liền biết đối phương là lính Nga, chỉ là nét mặt lại mang chất châu á.

Với mái tóc đen nhánh bồng bềnh trong gió, lại thêm con mắt trái đỏ hồng lộ hoa văn, trông hắn thực phong trần và dị biệt.

Chỉ thấy hắn lơ lửng trên không trung, đôi mắt híp lại chăm chú nhìn thần thụ đang bị héo rụi bởi nhiệt độ cao của bom nguyên tử.

Vừa rồi hai quả bom p·hát n·ổ, chỉ phá hủy toàn bộ thành phố, còn cây thần thụ thì vẫn sừng sững tại giữa trung tâm.

Tuy trên thân thể đã bao phủ lượng lớn v·ết t·hương, các cành lá cũng bị cháy rụi hết sạch. Nhưng thần thụ vẫn hiên ngang đứng đấy, không có giấu hiệu suy tàn.

Người thanh niên kia không biết lẩm bẩm cái gì, trước mặt liền xuất hiện một vòng xoắn ốc, đem toàn bộ cơ thể chính mình hút vào trong.

Nếu Thắng ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc hô lên. “Uchiha Obito!”

...

Hướng tây nam, cách Hải Tây khoảng hơn 200km theo đường chim bay có một quân đoàn đang chật vật, ngăn cản sóng xung kích.

“Tất cả! Mau trốn sau lưng ta!”

Hắc Dạ Xoa đứng trước, điên cuồng thôi động pháp tắc không gian cấp thấp trong thân thả ra bên ngoài.

Trọng điệp giam cầm pháp, giam cầm tường!

Giọng nói của nàng tuy không lớn, nhưng có thể truyền vào tai đám binh sĩ tại phía sau rõ ràng.

Đám binh sĩ nghe được lệnh của Hắc Dạ Xoa, liền không suy nghĩ nhiều, chạy đến phía sau nàng trốn tránh.

Một làn sóng xung kích mạnh mẽ từ Hải Tây bắn ra, đánh lên tấm khiên vô hình của Hắc Dạ.

Dù đã ở một khoảng cách xa, sóng xung kích cũng đã giảm đi nhiều. Nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được một trận rung động mạnh mẽ từ tấm khiên giam cầm của mình.



“May mà rời đi sớm, nếu ở lại, hoặc gần thêm... sợ là...” Hắc Dạ Xoa vừa nghĩ, đã sợ đến lạnh người.

Bọn họ hiện tại đã cách Hải Tây được hơn 200km, nhưng sức tàn phá từ sóng xung kích của bom nguyên tử mang lại khiến Hắc Dạ Xoa phải kinh sợ.

Vừa rồi, tuy pháp tắc của nàng đã thành công ngăn cản toàn bộ sóng xung kích. Nhưng đổi lại thần hồn cùng linh lực của nàng cũng bị hao mòn đến cạn kiệt.

Nếu nàng gần hơn v·ụ n·ổ, khả năng cao là c·hết hoặc trọng thương.

Nghĩ thôi đã thấy sợ.

Nàng âm thầm may mắn, may mà bản thân đã ra quyết định đúng đắn không ở lại, nếu không giờ này khó mà toàn mạng trở ra.

Nhớ lại lúc đó, sau khi được người đàn ông lạ mặt cứu, nàng còn định xâm nhập toà căn cứ khoa học kia để c·ướp đồ.

Nhưng sau khi vào, thu được một chút tài liệu, huyết thanh còn chưa kịp lấy đã bị Phùng Minh ra tay ngăn cản.

Phùng Minh lúc đó đã lấy lại được thần trí, sức lực cũng khỏe dị thường. Trong khi đó, linh lực cùng thần hồn của nàng đã bị hao sạch khi đánh với Kaguya.

Lo sợ đối phương sẽ lại hoá thành một tên quái vật, Hắc Dạ Xoa đã quyết định mang theo một xấp tài liệu rút lui.

Nhưng chấp niệm của nàng với con tàu thời gian vẫn còn đấy. Nàng muốn trước khi v·ụ n·ổ sảy ra, thu hồi lõi con tàu.

Chỉ cần thu hồi được thứ này, d·ịch b·ệnh sẽ không bùng phát.

Đáng tiếc, đối phương quá khó đối phó. Dù nàng có năm lần bảy lượt tiến công, vẫn luôn bị Phùng Minh dễ dàng ngăn cản.

Đối phương khi thì hoá thành một tên có thể biến tóc thành màu vàng, lúc lại khờ khạo như thằng đần nhưng lại có thể một tát đánh nàng bay xa.

Mà trong những lần đó, nàng kinh hãi nhất là cái trạng thái ngố tàu của hắn. Đôi mắt khờ khạo, cù lần. Miệng liên tục lẩm bẩm đồ khuyến mãi, hàng giảm giá...

Cũng chính ở trạng thái này, dù nàng có dùng hết toàn lực phóng ra, cũng không thể ngăn cản một tát của đối phương. May mà khi đó nàng không phóng sát ý, nếu không hiện tại đã không còn mạng.

Sau biết không thể cường công, Hắc Dạ Xoa mới rút quân về một ngọn núi, cách 170km Hải Tây cố thủ. Chờ đợi thời cơ để trộm.

Nhưng để nàng phải thất vọng rồi. Thời điểm Trung Quốc cho đạn h·ạt n·hân công kích, đánh nổ toàn bộ Hải Tây đã đến.

Biết ở lại cũng không thể ngăn cản, nhân lúc đạn h·ạt n·hân còn chưa công phá. Nàng liền dẫn theo q·uân đ·ội Mỹ rút lui.

Cũng may, khi mọi người vừa chạy được hơn chục cây số thì đạn h·ạt n·hân p·hát n·ổ.

Sóng xung kích oanh tạc bắn ra, lao về phía bọn họ.



Được cái khoảnh cách xa, lại có đồi núi giúp cản một phần lực, nhờ vậy Hắc Dạ Xoa mới dễ dàng ứng đối.

“Mọi người mau chóng rút lui, không nên ở lại nơi này quá lâu!” Hắc Dạ Xoa quay người, nhìn đám người đang loạn thất bát tao, nhắc nhở. “Trong không khí có chứa phóng xạ, mọi người nên cẩn thận một chút. Nếu có mặt nạ phòng độc thì mau đeo vào.”

Đám binh sĩ nghe vậy cũng dạ dạ vâng vâng, nhưng không một ai lấy ra mặt nạ phòng độc.

Bởi theo bọn họ thấy, bom nguyên tử khi nổ tuy có sản sinh ra chất phóng xạ, nhưng đó là ở một trong phạm vi nhất định. Hiện tại đã xa đến 200km rồi thì còn gì chất phóng xạ? Nếu có thì âu cũng là chút ít, không đáng kể.

Nên lời nhắc nhở của Hắc Dạ Xoa bọn họ không mấy để tâm. Chỉ nghĩ vị đại nhân này đang lo lắng thừa.

Thấy đám người này bỏ hoài tai, nàng cũng chẳng nhiều lời. Đưa mắt nhìn về phía Hải Tây lần cuối, rồi thở dài theo q·uân đ·ội Mỹ rời đi.

...

Ngày 27/12/2013, toàn bộ thế giới chấn động khi Trung Quốc dám tự tay thả bom nguyên tử xuống một thành phố trong chính lãnh thổ của mình.

Một hành động vô nhân đạo, khủng bố của nhà nước Trung Hoa khiến cho các quốc gia trên toàn thế giới lo ngại.

Đám người chống đảng khi thấy được tin tức này liền không kìm được lòng mà phấn khích, nhanh chóng dùng miệng lưỡi con người phát tán, thêm mắm thêm muối cho quần chúng nhân dân rơi vào hoảng sợ.

Lợi dụng điểm này, bọn người khủng bố bắt đầu lộ diện. Dùng danh nghĩa cách mạng chống lại nhà nước, nhằm lật đổ chính quyền.

Toàn bộ đất nước Trung Hoa khi đó đã rơi vào thời kỳ hoảng loạn, khắp nơi thành phố lớn nhỏ đều có lửa đỏ rực cháy.

...

Bắc Kinh.

“Chủ tịch. Đám người đó lộ diện rồi! Không những thế, số lượng còn nhiều hơn chúng ta dự tính... v·ũ k·hí cũng được trang bị đầy đủ, hẳn là có người tiếp tay từ trước...”

Đại tướng Tô Trung đi tới phía sau chủ tịch nước Tô Văn Minh, báo cáo.

“Hmmm... vậy sao.. đây hẳn là do bên phía Nato đám người mưu mô...” Tô Văn Minh lắc trên tay chiếc ly rượu vang, đôi mắt híp lại nhìn ra ngoài cửa sổ. “Việc tôi giao cho đồng chí...”

“Đã làm xong, thưa chủ tịch!”

“Tốt, mai chúng ta sẽ tới họp báo. Thông báo nhường lại quyền hành cho đám người cách mạng...”



“Chủ tịch, không được! Như vậy chẳng phải nhà nước chúng ta sẽ...”

Tô Văn Minh lắc đầu: “Trong cao tầng chúng ta có nội gián, khả năng cao vị trí của các đồng chí Mãnh Hổ quân đã bị chú ý, trói chân.

Nếu đánh, bọn họ chắc chắn sẽ không thể kịp thời tới đây ứng cứu. Khi đó quân cách mạng ồ vào, chúng ta sẽ khó mà sống được.

Trong khi đó địch nhân không chỉ những đám người này, còn có lũ đế quốc vừa mới thất bại tại Hải Tây...”

“Nhưng ngài nhượng quyền cho đám người cách mạng đó, liệu có được?” Tô Trung lo lắng.

“Được chứ. Tuy hiện tại chúng ta yếu thế, nhưng đám người đó đâu biết lá bài tẩy của chúng ta là gì? Cũng không biết đạn h·ạt n·hân chúng ta giấu ở đâu.

Nếu chúng ta thỏa hiệp, cho đám người này quyền hành đất nước. Đổi lại để chúng ta một con đường sống, chắc chắn là đồng ý.”

“Ngài không sợ lũ hán gian này lật lọng?”

“Hahaha... lật lọng? Với một con chó bị dồn tới chân tường, thì người sợ phải là bọn hắn!

Đấy là còn chưa kể... ta tính dùng tài liệu cùng đống huyết thanh cấp hai kia tới làm giá trị giao dịch đây...”

“Tài liệu nghiên cứu cùng huyết thanh cấp hai? Thứ đó chẳng phải còn chưa thành công hay sao? Ngài là tính...?”

“Đúng vậy, để đám người này sử dụng, sản xuất ra K.39, sau đó hóa thành quái vật, tự cắn xé nhau chẳng phải vui hơn sao?

Còn chưa hết đâu. Sau khi quân cách mạng lên nắm quyền, chắc chắn sẽ cùng Nato sảy ra chút xung đột.

Có thể sẽ không ác liệt, nhưng nếu ta tung ra đống tài liệu này... chậc chậc, động vật mà, thấy đồ ngon ắt tự cắn nhau mà thôi!”

Nghe vậy, Tô Trung hít một hơi khí lạnh, đôi mắt hoảng sợ nhìn vị chủ tịch nước đang khoái chí cười trước mặt.

Dùng đạn h·ạt n·hân làm kế nghi binh, không cho quân cách mạng làm liều.

Sau nhường lại toàn bộ quyền hành đất nước cho bọn chúng, như sợ không đủ gây chú ý, còn tung ra đống tài liệu huyết thanh cấp hai làm mồi lửa để rời tầm mắt của đám Nato từ mình sang lũ hán gian đương khởi nghĩa kia.

Lợi dụng điểm này, bọn họ có thể ẩn mình trong màn đêm, nhường ánh sáng cho quân cách mạng.

Kim thiền thoát xác. Dùng quân cách mạng làm vật thế thân, để bản thân thoát đi trong im lặng.

Đợi tới khi đám người cách mạng đó sản xuất ra một lô k.39, lại tiến hành phục dụng... Chắc chắn Nato cùng đám hán gian này sẽ cắn nhau loạn xạ.

Tới khi đó, bọn họ liền hoá thành chim sẻ rình sau lưng, chờ bọ ngựa bắt ve sầu.

Liên hoàn kế, đây rõ ràng là liên hoàn kế a.

Tô Trung thán phục nhìn về phía Tô Văn Minh.

Bàn luận một lúc, hắn liền cáo từ chủ tịch Tô, nhanh chóng rời khỏi căn biệt phủ đi làm chính sự.