Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 383: Nhị đệ tử




Chương 383: Nhị đệ tử

Một ngày nhàm chán cứ vậy trôi qua, chẳng mấy chốc hoàng hôn buông xuống. Lúc này, mọi người trong căn biệt thự đều đã xong xuôi hết việc. Đồ đạc cho lễ cưới đã sắm sửa xong, phòng trong đến đải sảnh cũng đã được trang hoàng. Giờ là lúc mọi người chuẩn bị cơm tối, nhậu nhẹt, chờ đồng hồ điểm đến 0 giờ 0 phút là đón năm mới an khang.

Hôm nay qua phụ Thắng không chỉ có Bảo, mà cả tên đồng nghiệp của gã cũng theo phụ một tay. Cơm nước đã nấu xong, hắn cũng thuận theo cái nghĩa mà giữ chân người lại dùng cơm, uống chút rượu mừng.

Được cái đối phương cũng thoải mái, khi hắn vừa mở lời cũng đã gật đầu cái rụp. Riêng chỉ có Bảo, tên nhị đệ tử này lại mạn phép từ chối.

Chẳng là vụ cương thi xuất hiện hại người vẫn chưa được giải quyết xong, đám quái nhân này vẫn ẩn mình trong thành phố chờ đợi g·iết người. Thấy bảo đêm nay là ngày trọng đại, đám cương thi đó sẽ ra ngoài đại sát, hắn cần ra ngoài cùng các chiến sĩ cảnh sát chống lại cương thi, ngăn chúng hại người.

Nếu đổi lại trước đây, hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến người đời. Việc mình, mình sống, việc ta, ta làm. Chả phải bận tâm đến ai, đỡ mệt mỏi. Nhưng do lần này đã khác, hắn đã không còn là một thanh niên trẻ tuổi tầm thường, không còn là một tên kiểm lâm nhàm chán. Nay hắn đã khác xưa, hiện hắn đã ở một cương vị khác, không phải ai cũng có thể sánh được.

Lần trước tham gia cùng các sĩ quan cảnh sát chiến đấu, hắn đã được mọi người coi thành kỳ nhân, và được bên nhà nước ký hợp đồng cố vấn. Hắn chuyên về tâm linh nên đã được bổ nhiệm thành một quan chức đặc biệt, chuyên đi giải quyết dị tượng trong khu vực.

Cũng vì cái chức, cái danh này gắn lên thân, hắn lại càng ngày đêm cống hiến. Thứ nhất là vì nước an ổn, thứ hai là vì dân hạnh phúc. Phải sớm ngày dẹp tan đám cương thi này, lấy lại bình yên cho nhân dân.

Sức càng lớn, chức càng cao, hắn lại càng thấy bản thân thật nhiều trách nhiệm.

Trước đây bản thân là ích kỷ, nhưng hiện tại vì cộng đồng. Hắn lại cảm thấy thật sự đáng sống.

Không phải ai cũng có đủ tỉnh thức để thoát khỏi cái cánh cửa ái kỷ, tiến ra bên ngoài, vì người khác liều thân. Chỉ có nhìn thấy được thực chất của nó, mới có đủ can đảm bỏ qua lợi ích của mình mà cống hiến ra bên ngoài, không vì tư lợi.

Hắn lúc đầu định bụng nhờ sư phụ giúp một tay, vì đám cương thi này mạnh lắm. Lần trước chiến đấu, chỉ một tên bán đại cương thi đã khiến hắn chật vật, suýt m·ất m·ạng.

Phải biết, trong giới cương thi có chia cấp bậc đàng hoàng. Thấp nhất là cương thi thường, sau là đại cương thi, tiếp đến cương thi tinh.

Con bán đại cương thi mà Bảo đối đầu khi trước chỉ là một con đang ngấp nghé đại cương thi cảnh giới, quyền năng vẫn chưa có nhiều. Nhưng nếu xét về đồng cấp, đầu cương thi này hẳn là đang luyện khí tứ trọng, cao hơn Bảo hẳn hai cảnh giới.

Khi đó ứng chiến, may bản thân có được lượng lớn lô phù, đem ra đáp vào mặt đối phương nên mới sống được một kiếp. Cũng trong tình thế nguy nan lần đó, hắn đã thành công đột phá, tiến vào luyện khí tam trọng.

Nay biết hiểm nguy sẽ đến, thực muốn hướng sư phụ cầu trợ một phen. Nhưng thấy người ta đang vui vẻ chờ đón năm mới cùng đại gia đình, hắn cũng ngại mở lời.



Thôi thì là hoạ cũng khó tránh, cứ đương đầu đại đi. Sống thì đón năm mới, c·hết thì tạm biệt cuộc đời.

Nhưng có vẻ như hắn đánh giá thấp tên sư phụ vô tâm của mình. Tuy Thắng khá lười quan tâm tới hai tên đệ tử này, nhưng việc liên quan đến an nguy của hai người bọn họ hắn vẫn là nhìn một hai.

Thông qua ấn đường hắc sắc của Bảo, Thắng cũng đã nhìn ra vài điểm bất thường, lại thêm đối phương nhăn nhó, lưỡng lự như muốn nói gì nhưng lại thôi hắn, đành mở ra thiên nhĩ thông để nghe ngóng.

Khi biết rõ mọi việc, hắn ta liền cười thầm trong lòng.

“Tên đệ tử này cũng thật biết điều...”

Đoạn, hắn liền tóm gáy con gà trống đang dãy đành đạch đạp mái tại một bên lên đưa cho Bảo.

“Đêm nay lạnh, cầm theo đầu gà này làm chút nồi lẩu. Ít nhất nó cũng giúp anh ấm bụng!”

“Sư phụ, đây là?” Bảo nghi hoặc, không hiểu nhìn Thắng.

“Cứ cầm theo, ít nhiều gì nó cũng có tác dụng...” Vừa nói, hắn vừa đưa cho Bảo một túi thơm nhỏ, dặn. “Đây là thức ăn của nó, khi nào nó kêu lên hai tiếng thì cho nó ăn. Nhớ, không được bỏ nó ở nhà một mình, phải luôn xách theo bên người. Nếu nó không có tác dụng gì thì cứ thịt ra, làm nồi lẩu cũng coi như là ấm bụng!”

Nghe vậy, đầu gà trống liền rối rít kêu gào.

‘Đại nhân, đêm nay giao thừa ta là muốn cùng các ái thê đón năm mới a! Ta không đi đâu cả quác... quác!’

Thắng chả thèm bận tâm tới đầu gà trống, chỉ chẹp miệng tiếc của đạo. “Chậc chậc, đầu gà trống này loạn kêu như vậy chắc bị bệnh... hay là đem đi thịt đây! Đáng tiếc, đáng tiếc... như vậy lũ gà mái sẽ không có trống, đống tiên đơn cấp hai mà ta mới luyện chế lại không có người dùng... hay là kiếm đầu gà trống khác nuôi ta?”

Nghe đến đây, lão thần kê đang ra sức dãy dụa liền lập tức im bặt. Đôi mắt mới vừa ai oán nãy đã hoá thành quang minh, hùng dũng mà quác quác đạo.

‘Moá, vì nghĩa diệt thân. Ta là thần kê tạ thế, cần phải giúp dân trừ loạn... Đại nhân, xin ngài hãy để ta cùng tên nhóc kia đi trừa gian diệt ác, đem công danh về cho ngài!’

“Chậc, chậc... rất có cốt khí, vậy mới đáng mặt thần kê chứ...!”

Thắng nhẹ gật đầu, quẳng cho Bảo đầu gà trống.



Bảo ngơ ngác, vô thức tiếp nhận con gà. Sau một hồi, hắn mới tỉnh táo lại, toan trả lại sư phụ con gà rừng sặc sỡ kia, nhưng người nhất quyết lắc đầu.

Thấy vậy, hắn đành cảm tạ sư phụ, dẫn theo đầu gà trống sặc sỡ này rời đi.

Nhìn sắc trời đang ngày một nhá nhem, Bảo biết hiện tại cũng không còn sớm. Hắn nhanh chóng vào phòng bảo vệ, tìm kiếm đống đồ bắt ma.

Một cây kiếm gỗ đào, một túi bột gạo nếp trắng cùng một balo lớn phù văn.

Kiếm gỗ đào này là Bảo tự chế tạo, vì không phải nghệ nhân nên hắn đã thuê các xưởng làm mộc chế tác một thanh kiếm gỗ bằng thân đào tươi. Xong sau đó khắc phía trên đó những loại phù văn cấp thấp, gọi là khai quang.

Loại này kiếm gỗ tuy uy lực không lớn, nhưng vẫn có hiệu quả với đám cương thi thường.

Gạo nếp trắng là hắn học theo các bộ phim mao sơn thuật, thử mua chút ít để phòng thân. Thấy trên phim tác dụng của loại gạo này rất tốt, còn thực tế ra sao hắn không rõ ràng. Lần này mua về một túi nhỏ không phải để phòng thân, chủ yếu là thử nghiệm xem có tác dụng hay không, để lần sau đi bắt cương thi có cái mà dùng.

Mấy cái trên cũng chỉ là chiêu số dùng để phòng hờ, cái hắn tin tưởng nhất vẫn là đống phù văn cất trong balo.

Thấy đồ đạc đã đủ, hắn liền xách balo lên, dẫn theo con gà trống sặc sỡ đi ra khỏi phòng bảo vệ.

Cả hai đi ra đường lớn chờ xe, chẳng mấy chốc, đối diện hắn dừng lại một chiếc xe BMW 530i.

“Thầy Bảo.” Kính xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt một người đàn ông trông khá đứng tuổi.

Theo lễ, Bảo cũng vui vẻ đáp lại. “Chào anh.”

“Thầy mau lên xe, tôi sẽ chở thầy tới nơi đó...”

“Tốt...” Bảo gật đầu, sau đó mở cửa, kéo theo đầu gà trống chui vào trong xe.



“Thầy, con gà trống này thật đẹp. Thầy kiếm ở đâu ra vậy?”

Người đàn ông thấy Bảo nựng con gà trên tay, lại nhìn bộ lông sặc sỡ của nó, gã liền lấy làm thích thú dò hỏi.

“Nó sao? Đây là sủng vật của sư phụ tôi...”

“Ồ, không lẽ là ngài tính dùng máu gà để trị cương thi?”

Theo như người đàn ông biết, trong mấy bộ phim cổ trang, đa số các thầy pháp đều dùng tới máu gà và gạo nếp để đánh thi. Giờ lại thấy Bảo cầm theo một con gà trống đi bắt cương thi, khó tránh khỏi nghĩ việc g·iết gà lấy máu.

Nghe được người đàn ông lời nói, Bảo cũng là mê man.

Trên phim ảnh, hắn là biết tác dụng của máu gà, chúng rất hữu dụng trong việc khống chế cương thi. Nhưng trong cuốn sổ tay mà sư phụ vất cho hắn lại không hề có cách dùng máu gà, tất cả chỉ có phù văn đạo thuật.

Cũng chính vì vậy hắn mới không hiểu tại sao sư phụ lại vất cho mình con gà này mà không phải pháp bảo gì đó. Hiện lại nghe được người đàn ông lời nói, hắn liền đoán phải chăng dụng ý của sư phụ là dùng máu gà tới hoạ phù?

Càng nghĩ, càng thấy hợp lý. Trước khi đi, sư phụ còn nói nếu đói làm nồi lẩu... hẳn là đại ý sau khi dùng hết máu, gà c·hết rồi có thể đem ra nấu lẩu a!

Ây, sư phụ thế mà chu toàn. Không nghĩ tới vừa giúp mình tính kế, còn cung cấp thức ăn đón giao thừa. Quả là sư phụ, dự liệu như thần.

Nếu Thắng ở đây, biết được tiếng lòng của Bảo thì chắc khóc thét. Hắn đưa cho tên đệ tử này con gà trống, đơn giản là vì hiện tại nó đã không phải đầu gà bình thường.

Thường ngày quanh quẩn trong căn biệt thự, không bao giờ thể hiện bản lĩnh nên Bảo không biết. Sau khi ăn lượng lớn tiên đan, đầu gà trống này đã trở thành một con bán thần kê chính hiệu, cấp bậc hiện tại cũng phải tương đương với luyện khí cửu trọng đỉnh tiêm.

Nếu đấu một một, chưa chắc nó ăn được cương thi đồng cấp. Nhưng đấu dưới cấp, nó vẫn thừa sức ăn lại. Huống hồ đám cương thi xung quanh Uông Bí mạnh nhất cũng chỉ ở cấp bán đại cương thi, mà dù là cỡ đại cương thi cũng không phải đầu gà trống này đối thủ, trừ khi là thành tinh cương thi mới có thể ăn được lão thần kê.

Việc bắt đầu gà trống này đi cùng Bảo đơn giản là theo làm bảo mẫu, bảo vệ tên nhị đệ tử này an toàn mà thôi.

Thắng chắc cũng không ngờ tên ngốc này lại đáo để tới vậy, chỉ với vài lời bông đùa của mình mà đối phương đã nghĩ ngay tới thịt gà lẩu rồi... chậc chậc chậc, thật là sư phụ nào, đệ tử nấy mà.

Không tiếp tục cùng người đàn ông bắt chuyện, Bảo an tĩnh nhắm mắt, dưỡng thần, phục hồi chút thể lực để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.

Tối nay, dân cư đi lại trên đường không hề đông đúc như mọi năm, tất cả mọi người đều đã an ổn tại trong nhà từ sáu giờ tối, đến canh một là không ai dám rời nhà.

Như mọi năm, người dân sẽ nô nức đi xem bắn pháo hoa, rồi mới rủ nhau về quây quần đón năm mới. Nhưng vì năm nay quá quỷ dị, không biết vì sao liên tục sảy ra những v·ụ t·hảm s·át trên toàn thành phố Uông Bí, dẫn tới dân chúng cùng quan chức lãnh đạo lo ngại, khuyến khích người dân đón giao thừa trong nhà, cũng hạn chế bắn pháo hoa.

Nên năm nay đặc biệt im ắng, âm u đến đáng sợ....