Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 400: Thần thai




Chương 400: Thần thai

Tiến thoái lưỡng nan a!

Hắn ngồi trầm tư suy nghĩ, không biết nên làm cái gì cho phải.

Tính toán định bụng cử Với đi, nhưng thằng nhóc này sau khi đình trệ tu vi đã vào rừng sâu tu luyện, không có ở nhà.

Giờ mà mò mẫm vào rừng tìm kiếm tên nhóc đó cũng thật quá tội. Nếu là khi trước, hắn có thể dùng truyền âm thuật cùng tên nhóc đó câu thông, nhưng hiện tại pháp thuật không thể sử dụng, việc liên lạc với một người ở xa cũng khó khăn rất nhiều.

“Chẳng lẽ lại nhờ vợ?” Hắn gãi gãi đầu.

Ánh hiện tại tuy mới đạt tới cấp linh tầng một, nhưng dựa vào tiểu xảo, kỹ thuật mà hắn truyền dạy, có thể tự do tự tại đi qua triều zombie.

Nhưng đó là zombie bình thường, còn ở Lào Cai lại có một tên ác nhân, cấp bậc thấp nhất cũng là bán sư hoặc chuẩn sư. Với cấp bậc hiện tại của Ánh, dùng để chạy còn được, chứ ở lại đánh nhau... chậc chậc, thực không khác gì dâng mỡ lên miệng mèo.

Mà Thắng lại là người yêu vợ hơn hết thảy, sẽ không dám để Ánh đi vào hiểm nguy. Nhưng để mặc kệ cho dân chúng gặp hoạ cũng không phải tác phong làm việc của hắn.

“Thôi vậy, đành nhờ vợ yêu dùng thần thức liên lạc với thằng nhóc đó mới được!”

Ánh có thể không làm gì được lũ ác nhân, nhưng Với lại khác. Tên nhóc này tuy vẫn đang kẹt ở cấp linh đỉnh phong, nhưng với thân thể cứng rắn lại thêm kỹ thuật mà hắn truyền dạy, chắc chắn có thể cùng ác nhân đối chiến. Nếu tên này khôn khéo, có khi ăn tốt cả đối phương.

Nghĩ là làm, hắn ngay lập tức điều chỉnh lại thái độ, chạy nhanh lên phòng tìm Ánh.

“Hả, người đâu?” Hắn ngó nghiêng, ráo rác tìm kiếm.

Tìm quanh sân vườn, cả trên sân thượng cũng chẳng thấy, khiến hắn nghi hoặc không thôi.

“Đi đâu rồi!?” Hắn gãi đầu. “Không lẽ dưới tầng hầm?”

Căn biệt thự trước đây không có hầm ngầm, nhưng vì nơi đây thiếu phòng y tế dược liệu, nên Ánh đã cho người đào hầm, xây nên một căn phòng dưới đất với đầy đủ trang thiết bị y khoa tiện nghi.

Lần mò theo dọc hành lang nhỏ bé, đen ngòm, dần dần hắn đi tới một đầu thông đạo có chút ánh sáng mờ ảo, lấp loé.

“Quả nhiên là ở đây.”

Thấy bên trong có bóng người, Thắng lắc đầu, có chút hối hận khi nghĩ tới thái độ của mình ban nãy. “Ít ra dỗi cũng không bỏ về nhà mẹ đẻ, nhưng lại tự chui xuống đây tủi thân... haizzz, mình cũng thật là...”



Thấy người mình yêu trốn xuống đây khóc lóc, hắn thực cảm thấy bản thân đúng là súc vật, không có tí gì gọi là người chồng giỏi giang, vậy mà trước đây miệng lưỡi trơn tru ‘về đây anh nuôi, sống với anh là muôn ngày hạnh phúc’ giờ thì hay rồi, để con gái nhà người ta tủi thân.

Haizzz, hắn thở dài, bước sải chân đi tới cửa, toan đi vào bên trong an ủi người vợ mà hắn hết mực thương yêu, nhưng không biết nghĩ làm sao, chân mới bước gần tới cửa hắn liền dừng lại, đầu hơi thò vào trong, đôi mắt láo liêng dò xét.

“Này thì thái độ với bà này! Này thì này!!!”

Trong căn phòng nhợt nhạt ánh sáng, hắn thấy một người phụ nữ tay cầm con dao, đang điên cuồng phanh thây con gấu bông màu hồng.

Hình ảnh mà hắn tưởng tượng, người phụ nữ yếu đuối, khóc vì tủi thân không hề tồn tại. Cái hắn thấy chỉ có một cảnh tượng t·ang t·óc, huyết nhục... à nhầm, huyết bông. Bởi bên trong kia, phần lõi bông của con gấu màu hồng đang bay lên tung tóe. Nếu đó là nội tạng, sợ là đã vung vãi khắp căn phòng hầm.

“Ui mẹ!” Hắn kinh hãi khi thấy rõ người đó không phải ai xa lạ, chính là người vợ mà hắn rất thương yêu.

“Không thể nào!” Hắn như không dám tin vào mắt mình, sợ hãi nấp sau bức tường đá lạnh giá.

Ánh thường ngày rất hiền dịu, sao tự nhiên hôm nay lại hung dữ như vậy, hắn hoàn toàn không rõ.

Chỉ mỗi việc hắn không trả lời câu hỏi thôi, mà điên đến mức này thì cũng thật không hợp lý!

“Đại nhân, có khi nào phu nhân đang bị trầm cảm hay không?”

Wolf bay ra khỏi cơ thể Thắng, tham lam hít khí trời xung quanh.

Từ khi biết đại nhân muốn phá hủy thế giới, lập lại trật tự mới, Wolf liền lười biếng, bỏ bê vũ trụ trong thức hải.

Dù sao hiện tại khắp cả thế giới đều chìm trong loạn lạc, việc duy trì trật tự cũng không có ý nghĩa, nhờ vậy mà trong khoảng thời gian này Wolf được rảnh tay, thường xuyên ra thế giới bên ngoài cùng Thắng tâm sự.

“Trầm cảm?” Thắng nhíu nhíu mày, nói. “Không thể nào, ta cho nàng ấy tu luyện thanh linh công pháp, tâm lý phải rất kiên định mới đúng!”

“Cái này ta cũng không rõ, nhưng ta nhớ có một sự việc như này...

Khi ta còn ngao du khắp vũ trụ, có tới qua một hành tinh.

Người dân nơi đây rất thiện lành, hiếu khách. Đặc biệt là nữ hoàng nơi đó, rất thương yêu các sinh vật trong hành tinh...

Nhưng sau đó...”

“Sau đó thì sao?” Thắng chen mồm vào hỏi, đôi mắt tò mò như đứa trẻ hóng chuyện hau háu nhìn Wolf.



“Sau đó người phụ nữ đó mang thai, tính cách cũng theo đó biến chuyển...”

“Đợt ta tại đó, vị nữ hoàng cao cả đã mang thai được 2 tháng. Mấy tháng đầu không sao, nhưng sang tháng thứ 4, thứ 5, tâm lý bắt đầu bất ổn.”

“Hmmm, thế thì không đúng... Ánh là tu luyện giả, còn người phụ nữ mà ngươi vừa kể là một người thường, sao giống nhau được!”

“Không, ngài nhầm. Người phụ nữ đó chính là một cao thủ cấp Giới Toạ.”

“Giới toạ cũng không làm chủ được bản thân sao?” Thắng nhíu mày.

“Bình thường những người phụ nữ trong hành tinh đó đều có thể làm chủ tâm tình, nhưng không hiểu sao vị nữ hoàng mạnh nhất lại sinh ra nhiễu loạn tâm...

Sau này, khi kỳ sinh nở đến, mọi người mới biết nguyên do...”

Wolf lấp lửng, không nói rõ ràng, khiến Thắng cuống quýt không thôi.

“Nguyên do gì?”

“Đó là một thần thai!”

“Thần thai!? Là cái quỷ gì?”

“Thần thai là một bào thai không giống bình thường, bên trong đó là một sinh mệnh siêu việt, vượt qua cả cha lẫn mẹ.

Khi mang thai sinh mệnh này, người mẹ sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp từ tâm trạng của đứa bé trong bụng...

Bình thường, thần thai rất ít khi xuất hiện. Trong sách cổ có ghi, thần thai là kết tinh của cả vũ trụ, hàng tỷ năm mới có một lần... Sau khi xuất sinh, kẻ này chắc chắn sẽ thống trị khắp vũ trụ.”

“Phét!” Thắng bĩu môi.

Bố tổ, con hắn giờ còn đang oe oe trong bụng, cái gì thần thai, cái gì thống nhất vũ trụ.... à, chẳng phải hắn vốn đã là vũ trụ sao? Sau này con hắn lớn, hắn sẽ dạy lại sáng tạo thế cho nó, việc nó trở thành kẻ thống trị vũ trụ cũng là lẽ thường tình. Lời Wolf nói, rõ ràng là thừa thãi.

“Ngài phải tin ta, phu nhân chắc chắn đang mang thần thai.



Nếu nó có tiên khí, khi sinh ra sẽ là thần nhân.

Còn nếu là ma khí, chắc chắn sẽ thành ma vương náo động càn khôn!

Vậy nên ngài phải tin ta, kiểm tra lại thai nhi, nếu thực có ma khí, ngài cần ra tay ngăn cản, không tương lai thế giới sẽ gặp hoạ!”

“Vớ vẩn, ăn nói xàm ngôn!” Thắng tóm gáy Wolf lên, quẳng vào trong thức hải.

Mẹ nó, con hắn còn chưa ra đời đã buông tin thất thiệt, làm hắn xáo động tâm can.

Thần thai, sinh ra là thần nhân? Nghe thì bùi tai đấy, nhưng còn ma vương... có vẻ như là một tin xấu...

“Không được, không nên tin mấy lời nói vớ vẩn này của con chó đó được!” Hắn lắc đầu, loại bỏ hết những tạp niệm ra khỏi đầu.

Dù là vậy, nhưng lời nói của Wolf vẫn khiến hắn có chút bận tâm, trong lòng cũng sinh nghi hoặc. Hiện tại hắn thực muốn đi qua kiểm tra cái bụng của Ánh, xem xem đứa con chưa trào đời thực sự có tiên khí hay ma khí hay không. Nhưng vì hiện tại Ánh đang trong cơn điên, hắn thực không dám mò lại gần.

Dự tính nhờ Ánh liên lạc với đại đệ tử Đinh Công Với cũng theo đó bị lãng quên, hiện toàn bộ suy nghĩ của hắn chỉ có đứa con đang trong bụng nàng.

Mấy ngày sau đó, Thắng không còn bận tâm đến thế giới bên ngoài, thay vào đó, hắn lại đi rình mò, nhìn xem Ánh sinh hoạt.

Tuy nói hắn không tin lời Wolf, nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn là lo lắng những gì lời con chó đó kể.

Phải mất gần tháng trời, mọi lo âu mới được hắn hạ xuống, bởi ngoài hôm bắt gặp bộ mặt hung tợn của nàng ta ở dưới tầng hầm ra, thì không còn gì bất thường. Đến cái thai cũng không như lời Wolf kể, cái gì tiên khí, ma khí, hoàn toàn là không có.

Ban đầu có chút thất vọng vì cái thai không có tiên khí, như vậy con hắn không thể thành thần nhân. Nhưng suy đi tính lại, thà không có gì còn hơn là có ma khí.

“Cả nghĩ quá rồi... vớ vẩn thật, tự nhiên đi tin lời một con chó!” Hắn vỗ đầu, nhún vai rời đi, không còn âm thầm quan sát Ánh nữa.

Các thế giới trong thức hải của hắn còn đang loạn chiến lung tùng phèo cả lên, Wolf cũng bắt đầu tìm được hai tên có tố chất làm trung đạo của một thiên hà.

Trước đây, khi vũ trụ trong thức hải chỉ có một thiên hà, lấy Wolf làm người quản lý. Đạo được chia làm đại đạo và tiểu đạo, tức các thế giới là tiểu đạo, vũ trụ là đại đạo.

Nhưng nay vũ trụ phân hoá, kết cấu rộng hơn, nên đạo sẽ chia làm ba tầng; là tiểu đạo, trung đạo và đại đạo.

Tiểu đạo ở đây chính là các sinh mệnh quản lý tiểu thế giới, trung đạo quản lý thiên hà, và đại đạo quản lý toàn bộ vũ trụ.

Wolf ban đầu quản lý thiên hà, lúc đó thiên hà được coi là lớn nhất nên tính là đại đạo. Nay thiên hà phân ra làm hai, vì vậy vũ trụ cũng mở rộng hơn rất nhiều, thế nên cấp bậc cũng theo đó giảm từ đại đạo xuống trung đạo.

Wolf vẫn như ban đầu, giữ nguyên chức đại đạo. Còn cái ghế trung đạo, quản lý thiên hà sẽ truyền lại cho hai tên đệ tử của hắn.

Dưới trung đạo chính là tiểu đạo, dành cho các sinh mệnh cấp thấp hơn tới quản lý, chủ yếu là các hành tinh, thế giới trong thiên hà.

Vì là danh ngạch có hạn, phong thần chi chiến khắc nghiệt qua đến hàng ngàn năm. Phàm nhân, yêu quái hay tiên phật, đều c·hết như ngả rạ chỉ vì cái gọi phong thần vị.