Chương 402: Phá Tinh quân đoàn
Bên ngoài thức hải, thế giới thực tại.
Đâu đó trong vũ trụ bao la, cách hệ mặt trời nhân loại hàng tỷ năm ánh sáng, đang có một cuộc chiến đẫm máu.
Khắp thiên hà đều bị chìm trong biển lửa.
Những con tàu hình thoi, lục giác bay qua lại, bắn trả nhau bằng những tia lửa hừng hực nhiệt quang.
Cuộc chiến kéo dài chẳng được bao lâu, từ phương xa, cách thiên hà này vài chục năm ánh sáng đang có một chiếc phi thuyền khổng lồ nhanh chóng bay qua bên đây.
Nó lớn lắm, cỡ phải hai mặt trời gộp lại mới có thể đem ra so sánh được.
Tuy khổng lồ là vậy, nhưng tốc độ di chuyển của nó phải gọi là rất nhanh. Để mà tính tốc độ của nó, chỉ có dùng vận tốc ánh sáng mới có thể ước lượng được.
Chiếc phi thuyền khổng lồ nhanh chóng đi vào lằn ranh của dải ngân hà, phá lát hầu hết các tiểu hành tinh đang chặn đường nó.
Dù là những viên tinh thể cứng rắn nhất thiên hà này cũng bị chấn nát sau khi v·a c·hạm. Phải tới khi nó phá hủy toàn bộ vành đai ngân hà, diệt đi nửa già hành tinh con, chiếc phi thuyền này mới dừng lại.
Các chiến thuyền nhỏ bảo vệ thiên hà này cũng vì vậy mà khựng lại, sợ hãi nhìn con tàu đó phá nát quê hương..
Riêng chỉ có những chiếc con thoi đang t·ấn c·ông đám người là không mấy bận tâm, giống như bọn họ đã quá quen với việc này.
Không cần nói cũng biết, đám chiến thuyền hình thoi cùng con tàu khổng lồ này là một nhóm người.
Chiếc phi thuyền sau khi dừng, liền nhanh chóng mở ra các khoang xung quanh thân. Từ bên trong, bay ra hàng loạt các chiến thuyền cỡ nhỏ. Chúng ồ ạt như ong vỡ tổ bay về phía thiên hà.
Các chiến sĩ bảo vệ thiên hà thấy vậy, liền anh dũng lao lên liều c·hết. Nhưng tất cả đều vô dụng, số lượng đối phương không những đông, v·ũ k·hí cũng tiên tiến hơn bọn họ nhiều.
Cuộc chiến ban đầu còn có chút cân sức, nhưng sau khi có chiếc phi thuyền này góp mặt, toàn bộ chiến thuyền hình thoi đã chiếm được thế thượng phong, đè ép đám lục giác đến không thể phản công, chỉ có thể chịu trận chờ c·hết.
Đương lúc ngàn cân treo sợi tóc thì trong tiểu hành tinh bay ra một thân ảnh. Kẻ này không cần mặc đồ phi hành gia cũng có thể duy trì sinh mệnh trong vũ trụ, đủ thấy không phải hạng tầm thường.
Nhìn kỹ lại, đó là một chàng trai khoảng mười sáu. Thân thể mảnh mai, da tím lịm. Trên đầu có một cặp sừng nhọn quắt xuống, trông như một con dê.
Chỉ thấy đối phương sau khi xuất hiện, các chiến thuyền lục giác nhanh chóng rút về, nấp sau người nọ cố thủ.
Cùng lúc đó, trong khoang điều khiển của chiến thuyền khổng lồ đang có một người đứng nhìn thiếu niên kia thông qua màn ảnh.
Kẻ này thân cao tám thước, da dẻ xù xì, đen kịt. Quanh cổ có một tầng lông phiến màu trắng, nhưng đã bị ngả màu sang đen kịt, trông như là máu khô. Không biết đây là do máu y để lại, hay máu của kẻ thù vướng vào.
Khắp cả khuôn mặt đều là vết xẹo, chằng chịt khắp má và trán. Khiến mỗi khi y cười hay nheo mặt, đều hiện ra một loại tà ác khó tả.
Chỉ thấy kẻ này nhìn vào màn hình lớn, chăm chú vào thân ảnh mảnh mai đang lơ lửng ngoài không gian kia.
Phải đâu đó khoảng năm đến sáu phút, sau khi đã xem chán cảnh người thiếu niên kia tàn sát đồng bạn, gã mới không nhanh không chậm mà lên tiếng.
“Brota!”
“Đại nhân!”
Từ phía sau gã, một tên ngoại tinh nhân lù lù bước ra.
Tên này cùng gã có chút tương đồng, đều có làn da đen kịt và lớp lông phiến màu trắng bao bọc quanh cổ. Chỉ khác là đối phương thấp bé hơn, không cao to lực lưỡng như gã.
“Ngươi ra ngoài tiêu diệt tên kia, khả năng cao đối phương chính là kẻ thần chủ đang tìm kiếm!”
“Đã rõ!”
Brota nhận lệnh, nhanh chóng rời khỏi con tàu mẹ.
Tên này không như người thiếu niên bên ngoài, trước khi rời khỏi con tàu mẹ, gã buộc phải khoác lên mình một bộ chiến y.
Chỉ mất có vài phút, hắn đã xuất hiện trước mặt chàng thiếu niên trẻ tuổi có làn da màu tím.
“Các ngươi là ai!? Sao dám phạm điều luật đa thiên hà, đánh chiếm chúng ta?”
Người thanh niên hầm hầm, khuôn mặt tức giận chất vấn.
Vì hiện tại đang ngoài không gian, mọi từ ngữ mà đối phương nói ra đều không thể truyền tới tai Brota. Nhưng bên tai Brota lại có thể nghe thấy tiếng rõ ràng, giống như có kẻ đang lẩm bẩm trong đầu hắn vậy.
“Tên nhóc nhà ngươi cũng biết truyền âm thuật, quả thực không thể coi thường a!”
“Hừ, bớt lảm nhảm. Các ngươi hôm nay dám phạm Ngân tinh, đừng hòng sống sót rời khỏi!”
Đoạn, chàng thiếu niên có làn da màu tím động thân, bay vọt về phía Brota.
“Thằng nhóc hỗn xược!” Brota cũng không vừa, hắn truyền âm quát tháo, đôi tay nắm thành quyền ứng đối người thiếu niên.
Oanh!
Tuy không phát ra t·iếng n·ổ, nhưng lực lượng mạnh mẽ do hai nắm đấm chạm nhau cũng đủ để Brota cảm nhận được.
Thật mạnh!
Brota lui về sau, thần tình ngưng trọng nhìn thiếu niên trước mặt.
‘Quả không hổ ranh đứa con của vũ trụ, sức mạnh thực không thể coi thường!’
Brota thầm nghĩ trong đầu, khuôn mặt tràn đầy cảnh giác nhìn người thiếu niên.
“Chịu c·hết đi!”
Thấy Brota lui về, người thiếu niên kia liền tiên hạ thủ vi cường, gầm lên, truyền âm quát tháo, tiện đà đưa tay đánh ra một quyền đầy uy lực, mang theo sức mạnh có thể chấn nát cả hành tinh giáng lên người Brota, không hề có nương tay ý tứ.
“Không ổn, uy lực của quyền này có thể sánh ngang thiên hà cấp! Nếu đón đỡ, ta chắc chắn sẽ c·hết!”
Brota chảy từng giọt mồ hôi lạnh, nhanh chóng lui về sau, ý đồ tránh thoát khỏi cú đấm này.
Nhưng kỳ lạ thay, không gian xung quanh như bị cô đặc lại, trói chặt hắn không thể nào thoát ra.
Trong phi thuyền, tên chỉ huy vừa ra lệnh cho Brota ra ngoài chiến đấu khi thấy cảnh này, lông mày gã liền nhếch lên, có chút ý vị mà nhìn người thiếu niên đang ra quyền.
“Vậy mà có không gian pháp tắc... Liệu tên này có thật là dị loại, kẻ được mệnh danh là vũ trụ con trai (con trai vũ trụ)?”
“Nếu quả thực là tên này, thần chủ hẳn sẽ rất vui vẻ đây!”
Tên chỉ huy nhếch mép cười, quay người rời đi khoang điều khiển, nhanh chóng đi hướng cánh cửa thông ra bên ngoài.
Không giống Brota, gã chẳng phải mặc đồ bảo hộ cũng có thể đi ra ngoài vũ trụ.
Lúc này, khoảng cách giữa người thiếu niên kia cùng Brota chỉ còn lại vài chục thước. Sức mạnh từ quyền pháp này cực kỳ kinh khủng, tuy còn chưa chạm tới thân thể hắn, nhưng sóng xung kích đã ép cho hắn chịu phải trọng thương. Nếu ăn trọn một quyền, hắn chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Xong!
Hắn nhắm mắt chờ c·hết, nội tâm không khỏi thất vọng về bản thân.
Đường đường là phó đội trưởng của binh đoàn Phá Tinh, cấp bậc chỉ sau đại đội trưởng Crack. Vậy mà c·hết trong tay một tên thiếu niên không có tên tuổi, thật làm hắn c·hết trong lỗi ô nhục.
“Vậy là đủ rồi! Ngươi có thể đi c·hết rồi!”
Không biết từ đâu, văng vẳng một tiếng nói trầm thấp, dội trong hư không vũ trụ. Khiến người thiếu niên đang huy quyền đánh về Brota bỗng khựng người lại, sợ hãi kêu lên thất thanh. “Đại năng thiên hà cấp!?”
Cùng lúc đó, trong hư không mờ mịt xuất hiện một bàn tay khổng lồ.
Bàn tay này rất quỷ dị, nó không hề có da thịt hay xương khớp, mà chỉ toàn những viên tinh thể... nói đúng hơn là các hành tinh con, quay theo quỹ đạo mà tạo thành một bàn tay khổng lồ.
Buông tay chờ c·hết Brota khi thấy cảnh này liền thất thanh vui sướng. “Đại nhân đang ra tay cứu ta...!”
Bàn tay lấy uy thế rất lớn, đánh thẳng về phía người thiếu niên kia.
Chỉ thấy người thiếu niên này gầm gừ, giải phóng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể ra ứng đối.
Mỗi lần tên thiếu niên đó thôi động sức mạnh là các tiểu hành tinh trong giải ngân hà như được cộng hưởng, hướng về tên thiếu niên tụ tập lại, mặc cho y sở dụng.
Nhờ có sự gia trì này, người thiếu niên đó đã cùng tên chỉ huy kia đánh ngang tay đôi.
Nhưng cũng chẳng được bao lâu, người thiếu niên này nhanh chóng kiệt sức, không còn đủ sức cùng tên chỉ huy kia tranh phong. Thành ra thua thảm.
Tên chỉ huy Crack tóm lấy cổ người thiếu niên có làn da tím, nhấc bổng lên không trung. Đôi mắt híp lại đánh giá.
Phía xa, các chiến thuyền hình lục giác, người của tên thiếu niên thấy vậy liền liều mình lao lên. Ý đồ muốn cứu đối phương, nhưng đáng tiếc, tên chỉ huy Crack quá mạnh, với chỉ một cái phất tay, toàn bộ chiến thuyền đều bị diệt cho tan tác.
“Không... không được làm hại họ...”
Bị bóp chặt cổ, tên thiếu niên đau đớn nhăn mặt, cố gắng dùng truyền âm thuật, truyền âm cho Crack.
“Muốn ta không làm hại họ? Tốt thôi, vậy ngươi thành thật nói cho ta... nếu câu trả lời hợp ý, ta sẽ thả ngươi và hành tinh của ngươi. Nếu không hợp, ta sẽ g·iết hết!” Crack thích thú nhìn người thiếu niên như sói đói đang nhìn con mồi.
“Đư... được...”
“Tốt, nói cho ta biết... phân thân Vũ Trụ đang nằm ở đâu?”
“Phân... phân thân cái gì? Ta nghe không hiểu...”
“Hừ, chính là người mà các ngươi cần phò trợ, đưa y lên nắm quyền cả vũ trụ...” Tên chỉ huy hơi nghiêng đầu, lạnh nhạt. “Ngươi đừng nói là ngươi không biết!?”
“Ta... ta thực không biết!” Tên thiếu niên quả quyết lắc đầu.
“Hừ, vậy sao? Để ta xem ngưoi giữ miệng được bao lâu!”
Nói xong, gã liền giơ tay ra, từ trên đầu ngón tay tích tụ lại một quả cầu năng lượng màu đỏ. Nó lớn dần theo từng phút, từng giây. Cho tới khi bằng một cái bát lớn mới từ từ tách ra, bay về phía hành tinh của tên thiếu niên.
Khối cầu này bay rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xâm nhập vào nội bộ tinh cầu.
Không một tiếng vang hay t·iếng n·ổ, chỉ có khung cảnh tráng lệ như pháo hoa, những đoá hoa lửa bắn văng tung tóe, đất đá, lục địa bay khỏi tinh cầu.
Một nửa hành tinh cứ vậy nát bấy, d·iệt c·hủng nửa già sinh mệnh.
“Không!!!” Người thiếu niên chừng lớn mắt, lộ ra những tia máu chằng chịt khắp con ngươi. Đau đớn mà nhìn quê hương bị phá hủy.
“Vừa rồi ta phá hủy, chỉ là khu vực ít sinh mệnh. Nếu lần này không nói ra, ta sẽ một kích tiêu diệt hết!”
“Ta... ta nói...”
Người thiếu niên đau khổ nhìn quê nhà, đầu hơi cúi xuống cam chịu.
“Tốt, nói cho ta... tên đó hiện đang ở đâu?”
“Ta thực không rõ người mà ngươi nói tới ở đâu... nhưng ta cảm nhận được, cách hành tinh của ta hàng tỷ năm ánh sáng, có một tinh cầu gọi là Lam Tinh. Chính nó thường xuyên kêu gọi ta.
Đặc biệt là gần đây, tần số cộng hưởng ngày càng lớn... có vẻ như người mà các ngưoi đang tìm đã bắt đầu trưởng thành rồi... Nếu ngươi không tới nhanh, kẻo sẽ c·hết dưới tay đối phương đấy...”
Người thiếu niên hít một hơi thật sâu, trầm trọng nói ra.
“Ồ, vậy sao? Rất cảm ơn thông tin của ngươi... đáng lý là ngươi được sống, nhưng tiếc thay, ta lại không hài lòng với câu trả lời này...”
Nghe vậy, người thiếu niên kia liền quýnh lên, chừng mắt vấn tội. “Ý.. ý ngươi là sao!?”
“Là... Brota, tiêu diệt thiên hà này!”
“Rõ, thưa đại nhân!”
Đoạn, Brota vác theo cái thân tàn bay về con tàu mẹ.
Bị tóm chặt cổ, tên thiếu niên da tím tức giận vùng vẫy, gào thét.
“Ngươi ngươi lừa ta!”
“Lừa? Ta đâu có lừa? Ta đã nói từ đầu rồi, nếu câu trả lời thỏa mãn ta. Các ngươi sẽ được thả, nhưng đáng tiếc, câu trả lời làm ta không hài lòng. Nên các ngươi đi c·hết đi thôi...”
“Ngươi...”
Còn chưa kịp nói thêm câu gì, người thanh niên này đã bị tên chỉ huy bẻ gãy cổ, vất xác vào hư không.
Hắn quay người, bay trở về phi thuyền. Để lại phía sau là cả một thiên hà khổng lồ đang bị oanh tạc, phá nát bởi những khẩu đại bác to lớn được gắn trên thân con tàu mẹ.
...
Trong khoang điều khiển.
“Cho ta xem tư liệu về một tinh cầu có tên Lam tinh.”
[Đã rõ, thưa thuyền trưởng...]
AI lạnh nhạt trả lời, sau đó trình chiếu ra trước mặt tên chỉ huy một bộ hình ảnh 3 chiều.
Đó là một thiên hà tầm trung, gồm các hành tinh con quay quanh lỗ đen vũ trụ.
AI không dừng lại, tiếp tục phóng to toàn bộ màn ảnh, cho đến khi tới hệ mặt trời, để lộ ra một viên tinh cầu màu xanh lam đang quay quanh thái dương.
“Đó là Lam Tinh sao?”
[Theo như tư liệu, đó chính là Lam Tinh. Một vùng đất khô cằn, nằm xa các đại Thiên Tinh.]
Thiên Tinh là các thiên hà to lớn, cao cấp. Bên trong có đầy đủ các loại sinh vật, sở hữu nền văn minh vượt xa các thiên hà tầm trung như giải ngân hà mà nhân loại đang sinh sống.
“Cái tên Lam Tinh nghe có chút quen thuộc... Sticky, ngươi còn tư liệu nào khác về tinh cầu này không?”
[Thưa ngài, Lam Tinh trước đây là một hành tinh lạc hậu nên ít được các thiên thể (cư dân vũ trụ) chú ý, và bị coi là vùng đất không có người muốn ở.
Sau này Thần Minh đại nhân đánh vào tiên vực, tiên giới thất thủ. Tiên chúng rời bỏ quê hương, trốn chạy tới đây. Khi đó, Thần Minh đại nhân đã sai xử một binh đoàn theo sau để t·ruy s·át...]
“Đuổi tới tận Lam Tinh?”
[Đúng vậy, đuổi tới tận Lam Tinh... Ban đầu, tổng bộ còn nhận được tin tức báo cáo từ các chiến binh. Sau khoảng vài triệu năm, tần số liên lạc cũng ngày một giảm, cho tới chục triệu năm gần đây, nhóm binh sĩ này hoàn toàn biệt tích.]
“Vậy là binh đoàn này có khả năng cao đã bị tiêu diệt...”
[Cũng có thể...]
“Chậc chậc chậc... thật có ý tứ...
Vậy là đứa con của vũ trụ lần này, có khả năng cao là hậu duệ của tiên nhân đám người...”
Tên chỉ huy xoa cằm, đôi mắt híp lại như đang suy tính cái gì.
“Brota!”
“Có tôi, thưa ngài.”
“Ngươi dẫn theo một chi đội ngũ, nhanh chóng tới Lam Tinh cầu thám thính. Tìm kiếm tung tích đứa con vũ trụ.
Nhớ, không được làm loạn. Chờ có lệnh của ta, ngươi mới được hành động...”
“Đã rõ!” Brota gật đầu, nhanh chóng rời đi khoang điều khiển.
Nhìn bóng lưng ngày một xa của tên thân tín, chỉ huy Crack âm thầm lẩm bẩm.
“Con tàu mẹ di chuyển cần mất một khoảng thời gian, nếu gia tốc, cần mười năm là đến nơi... sợ khi đó tên kia đã phát triển đến mức bá đạo...
Để Brota đi trước thám thính, nếu đối phương thực là kẻ đó... sai xử hắn diệt luôn tên đó cũng không muộn...
Nếu không phải con tàu này quá đắt tiền, ta thực muốn nhanh chóng tới tiểu hành tinh kia, xem xem hậu nhân của tiên nhân trong truyền thuyết mạnh tới cỡ nào.
Một chủng tộc có thể cùng Thần Minh đại nhân chiến đấu, chắc chắn không phải loại tầm thường!”