Chương 404: Tới Lạng Sơn
Trong đêm muộn u uất không có trăng sao, bên ngoài căn biệt thự đang có hai người đàn ông nhanh chóng rảo bước, bên cạnh kẹp một con gà trống màu vàng óng, đuôi rủ bảy màu.
Hai người họ vội vội vàng vàng như sợ có người phát hiện, bắt họ trở lại vậy.
Đứng trên ban công, Ánh thở dài nhìn vào màn đêm vô định, đôi mắt thi thoảng lại nhìn xuống mấy cái bóng đen đang dần xa biệt thự.
Cầm trên tay một tờ giấy, hơi nhìn thoáng qua, nàng lẩm bẩm.
“Thật là... đi thì cứ đi, có ai làm khó đâu mà phải trốn...”
Chung đụng với nhau cũng được hơn năm chứ đâu có ít. Nàng rất rõ tính của Thắng.
Tên này bình thường cả nể, luôn để nàng tự quyết mọi việc. Nhưng chỉ cần có việc liên quan đến an nguy đất nước, con người, tên đó sẽ gạt nàng sang một bên, tự ôm đồm vào.
Không phải vì gã không tin nàng, mà là vì sợ nàng gặp nguy hiểm.
Điển hình như ngày hôm nay, vì sợ Ánh theo mình sẽ gặp nguy hiểm nên hắn mới phải lén lút rời đi trong đêm.
Cái này Ánh biết rõ, nhưng nàng rất tôn trọng chồng mình nên mới ngoan ngoãn im lặng. Dù sao nàng cũng là một cao thủ cấp linh sở hữu thần thức mạnh không kém gì Với. Việc Thắng cùng Với lục đục rời đi trong đêm đã bị nàng nắm bắt được tất cả, chỉ là nàng biết, bản thân là một người vợ, nên tôn trọng vào mọi quyết định của chồng mình.
Ngày thường nàng có thể dở dở ương ương, nhưng những lúc thế này, nàng biết không nên quá phận.
...
Hai thầy trò nhà hắn rởi khỏi căn biệt thự, đi được tầm hai cây số thì thấy một chiếc xe con đậu bên lề đường.
Bên cạnh chiếc xe là một người đàn ông trung niên đang phì phèo điếu thuốc lá.
Khi thấy bóng dáng hai thầy trò, gã ta liền vứt xuống điếu thuốc, niềm nở chào hỏi.
“Anh Hùng, đã lâu không gặp.”
Thắng cũng mỉm cười, xã giao bắt tay gã, nói. “Anh Đức, thật ngại quá, lại làm phiền anh đêm nay rồi.”
“Hà hà, phiền gì chứ... thân làm dịch vụ, dù khách có gọi vào lúc nửa đêm tôi cũng phải đánh xe đi đón mà! Giờ khó khắn, kiếm được chút nào hay chút ấy chứ.”
Gã híp mắt cười, đưa tay tóm con gà trống trên tay Thắng mà quẳng vào cốp xe, mặc nó giãy dụa.
Vì đã được nhắc nhở từ trước, không được ra tay hay để phàm nhân biết mình là thần kê, đầu gà trống này phải ngụy trang thành một con gà thường mặc cho chủ nhân trói chân, treo lủng lẳng.
Giờ lão tài xế thấy Thắng cầm theo con gà sống bị treo giò, lại nghĩ đó là sản vật quê nhà muốn đem đi biếu người, nên gã đã chủ động, nhiệt tình vì thượng khách quẳng gà vào cốp sau.
Nhìn cốp xe ngày càng hạ xuống, thần kê rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm lão tài xế như muốn nói ‘hãy đem theo tôi vào xe’.
Nhưng thật đáng thương, lão ta chỉ nhìn nó nhiều thêm một chút rồi không thèm để tâm mà hạ cốp xe cái “rầm”. Khiến thần kê uất ức, gào thét trong tâm. “Ta muốn vào trong xe, ở đây nóng c·hết ta rồi!”
Ở nhà ăn sung mặc sướng, thi thoảng qua phòng các ái phi ‘đá’ vài cái, tối ngủ nhà kho có điều hoà. Cuộc sống như vậy đã quá quen với nó, giờ bị trói chân, nhốt trong cái cốp nóng bức, thật khiến nó uất nghẹn. Mà khốn nạn nhất không phải ở cái nóng, mà là ở cái mùi. Nó không biết ở đâu, nhưng xung quanh nó toàn mùi tất thối.
Bộ combo tất thối kèm oi bức, lại thêm không gian nhỏ hẹp khiến nó xì cả khói đầu.
...
“Đường đêm ít xe cộ, anh có thể đi nhanh hơn chút không? Tôi sẽ trả thêm tiền!”
Thắng có chút nóng vội nhìn vào chiếc điện thoại.
Bây giờ là hai giờ sáng, từ đây đi tới Lạng Sơn cũng phải mất 3 tiếng đồng hồ, theo ước tính thì tầm 5 giờ sáng là tới.
Nhưng do hiện tại tình hình d·ịch b·ệnh đang diễn biến căng thẳng, những con đường dẫn tới thành phố gần biên giới Trung Quốc đều được lập chốt kiểm tra, chỉ những người có giấy phép mới được thông hành.
Thắng bây giờ đang là đi đêm, lén lút, không hề có giấy tờ. Nên mới vội vàng, muốn đến gần Lạng Sơn trước rạng sáng để dễ dàng thâm nhập.
Dù hiện tại các chốt trạm đã được lập sẵn quanh thành phố Lạng Sơn, nhưng bệnh dịch chưa bùng phát tại đây nên khả năng cao nơi này vẫn còn lỏng lẻo, chỉ cần nhanh chân, nhờ màn đêm u tối che đi thân thể là có thể đi qua các trạm canh phòng.
“ha, tưởng cái gì chứ phóng bạt mạng tôi làm được. Chỉ sợ hai người hoảng quá lần sau không dám ngồi xe tôi mà thôi.” Gã tài xế cười cười.
“Haha, vậy sao? Vậy thì phiền anh, cho chúng tôi thấy khả năng bạt mạng đấy xem nào!” Thắng híp mắt đáp trả.
“Được!” Gã tài xế gật đầu, đạp mạnh vào chân ga.
Chiếc xe đang bon bon, tà tà trong đêm tối bỗng rít lên một tiếng, lao vọt đi, để lại phía sau đầy khói bụi.
...
Lạng Sơn là trung tâm của một vùng đất biên giới, nằm trên con đường giao thông huyết mạch có từ rất lâu, nối liền từ vùng biên ải đến kinh thành Thăng Long.
Đây cũng là con đường giao lưu chính trị - kinh tế - văn hóa – xã hội giữa các triều đại phong kiến Việt Nam với các triều đại phong kiến Trung Quốc. Nơi đây cũng đã từng diễn ra nhiều trận đánh lịch sử để bảo vệ biên cương chống lại kẻ thù từ phương Bắc của nhiều thế hệ quân dân Việt Nam.
Ngoài bề dày lịch sử hào hùng, Lạng Sơn còn được biết đến bởi những danh lam thắng cảnh cùng khả năng phát triển kinh tế nhờ giao thương với Trung Quốc.
Có thể nói, nơi đây chính là một trong những thành phố quan trọng giúp cho đất nước phát triển không kém gì các tỉnh thành nổi tiếng khác.
Lúc này, tại vùng ngoại ô, cách thành phố Lạng Sơn khoảng ba, hai dặm đường có hai thân ảnh đang vội vã đi.
Hai kẻ này không phải ai khác, dĩ nhiên chính là Thắng và tên đại đệ tử, Đinh Công Với.
Sau khi lão tài xế taxi tên Đức chạy vào địa phận Lạng Sơn, Thắng đã chủ động ngỏ ý ngừng lại tại ngoại thành.
Vì hiện tại tình hình d·ịch b·ệnh đang căng thẳng, các điểm chốt đều làm khá căng. Nếu bọn họ như thường đi vào sẽ phải mất kha khá thời gian với đủ loại thủ tục rườm rà. Trong khi đó hắn chỉ muốn tới đây để quan sát tình hình, xem có mối nguy nào ẩn dấu tại đây hay không. Nên không dám quá khoa trương.
“Với, còn nhớ rõ đã gặp con lợn biến dị kia ở nơi nào không?” Thắng đi trước, đầu hơi ngoái lại phía sau mà hỏi.
“Sư phụ, con bắt được nó ở gần một ngọn núi có hình mặt quỷ... tên là cái gì... quỷ quỷ...”
“Quỷ môn quan?”
“Đúng, là quỷ môn quan!” Với gật đầu.
“Vậy đi, chúng ta mau tới đó!”
Nói rồi, Thắng liền dẫn theo Với đi vào đường rừng, tránh xa khỏi đường lớn.
...
Quỷ môn quan hay còn được gọi núi mặt quỷ, là một ngọn núi có tiếng của vùng đất Chi Lăng.
Nơi đây từ xa xưa đã có một vị trí trong yếu, là cửa ngõ chính ở phía bắc nước ta. Nhờ có địa hình hiểm trở mà cha ông ta đã chặn đứng được bao cuộc xâm lược của giặc phương bắc, nhờ vậy mà quỷ môn quan càng nổi danh, khiến giặc ngoại xâm nghe tên đã s·ợ c·hết đứng.
Thắng dẫn theo Với đi dọc con đường mòn, lối đi mà dân bản địa họ để lại. Tuy đường nhỏ, nhiều cây cỏ che chắn, nhưng vẫn không thể làm khó hai người bọn họ.
Chẳng mất bao lâu, hai người đã lên tới một đỉnh núi. Từ đây, họ có thể nhìn thấy phía đối diện là một núi đá lớn, có hình thù kỳ dị. Ngọn núi này có hai hốc lớn, khoét sâu vào trong như đôi mắt quỷ, bên dưới có hai hang nhỏ, nhìn qua như mũi con người. Tổng quan, đây chắc chắn là quỷ môn quan (núi mặt quỷ) mà người đời đồn đoán.
“Chính là nơi đó sao?” Thắng híp mắt lại nhìn.
Tuy hiện tại không thể sử dụng thiên nhãn thông, nhưng dù sao các giác quan của hắn cũng mạnh hơn thường nhân rất nhiều. Với đôi mắt đã được cường hoá, hắn có thể thấy thấp thoáng ngọn núi mặt quỷ dù trời còn nhá nhem.
“Phải, con bắt được thứ này ở trong hang đá đó!” Với gật đầu.
Thắng đang định cùng Với đi qua bên đó, dò xét tình hình thì phía sau bỗng vang lên tiếng của thần kê.
“Đại nhân, ta đói...”
Thần kê uể oải, lấy tay xoa xoa bụng.
Nói mới nhớ, bọn họ rời nhà là lúc một giờ sáng, xuyên suốt chặng đường cũng chưa nghỉ lần nào. Giờ xem lại đồng hồ, hắn thấy đã là bốn giờ sáng, mặt trời cũng đang dần kéo lên.
“Nghỉ chân dùng bữa, chờ trời sáng thêm một chút rồi qua bên đó cũng không muộn.”
Thắng tìm kiếm một chỗ bằng phẳng, lấy từ trong không gian ra một chút đồ ăn đã chuẩn bị từ trước, sắp xếp chuẩn bị cùng Với dùng bữa.
Thần kê đã có tiên đan nên hắn cũng chả phải bận bịu nấu nướng thêm cho cầu kỳ. Chỉ cần vất cho nó một túi đan dược là đủ nó cười cả ngày rồi.
Năm giờ sáng, mặt trời cũng treo đến lưng chừng, chiếu sáng một góc nhỏ vùng rừng núi.
Nhận thấy thời gian nghỉ ngơi đã đủ, Thắng liền gọi dậy thần kê cùng Với đi qua núi mặt quỷ.
Để tránh bị chú ý, bọn họ rời xa con đường có dân cư sinh sống. Chỉ men theo lối mòn mà mò mẫm đi.
Chẳng mất quá lâu bọn họ liền có mặt ngay dưới chân núi mặt quỷ.
“Thật kỳ quái...” Thắng nhíu mày lẩm bẩm.
“Sao vậy sư phụ?”
“Xung quanh đây không hề có nơi nào đậm đặc chất phóng xạ... chỉ là không khí hơi nhiễu loạn mà thôi, sao có thể sinh ra độc nhãn trư được!?”
Thắng nghi hoặc nói.
Độc nhãn trư chỉ xuất hiện ở những nơi bị n·hiễm n·ặng phóng xạ, trong khi đó nơi này không hề bị phóng xạ lan đến, người dân vẫn bình ổn sinh hoạt. Thật sự là khó hiểu.
“Con cũng không rõ, chỉ biết nó ẩn cư trong hang động phía trước. Nếu không phải trong lúc tình cờ, con thực không biết trong đó có độc nhãn trư.”
Với chỉ tay về phía ngọn núi mặt quỷ, nơi hai hốc mắt đen ngòm đang chừng chừng nhìn về đây như có linh tính.
Thắng xoa cằm, thầm nghĩ. ‘Không lẽ bên trong có gì đó mờ ám?’
“Đi, chúng ta tới đó xem sao!”
Hắn nhanh chân đi trước, Với cùng thần kê lẽo đẽo theo sau. Cả ba phi như bay tới bên chân núi mặt quỷ.
Ngước lên nhìn vách đá treo leo, hai hốc hang nằm song song nhau ngay lưng chừng núi, cao tầm sáu đến bảy mét. Người bình thường trèo lên mà không cẩn thận bị ngã xuống chắc sẽ thành cỗ t·hi t·hể, bởi ngoài độ cao nguy hiểm, bên dưới còn có nhiều thềm đá nhấp nhô, nhọn hoắt, rơi xuống chỉ có nát người.
“Với, cầm sợi dây này lên trước đi!”
Thắng đưa cho Với một sợi dây thừng. Đây là một loại dây chuyên dụng được hắn chuẩn bị sẵn từ trước. Vì biết bản thân hiện tại vô năng, nên hắn mới chuẩn bị chu toàn như vậy.
Theo sự chỉ đạo của sư phụ, Với cầm theo sợi dây thừng nhanh chóng trèo lên hốc hang.
Là một cao thủ cấp linh đỉnh phong, chỉ với một ngọn núi cao chưa đầy chục mét sao làm khó được Với. Nhờ vào cơ thể dẻo dai, mạnh mẽ, thằng nhóc chưa dùng tới ba mươi phút đã chui được vào hang động, nơi được coi là hốc mắt của quỷ.
“Sư phụ, mau lên!”
Với đứng cạnh cửa hang, nói vọng xuống dưới.
Thắng đứng bên dưới chờ đợi, nghe được tiếng đại đệ tử liền xạm mặt lại, khó chịu mà hét lớn.
“Tiên sư mày, không vất dây xuống thì ông lên kiểu gì!?”
Hắn tuy có một thân tu vi, nhưng tất cả chỉ là dĩ vang. Giờ đây hắn cùng thường nhân không sai biệt lắm, chỉ là khí lực hơn người mà thôi.
Với nghe được sư phụ giận liền ngây ngô cười cười, vất sợi dây thừng xuống dưới đất.
Nắm được sợi dây, Thắng bắt đầu thử độ rắn chắc cùng an toàn, khi cảm thấy ổn, hắn mới trèo lên trên.
Cơ thể của hắn nguyên bản đã là cấp quân chủ (có phải không các độc giả nhỉ? Lâu không mò lại, quên bố nó mất main là cấp quân chủ hay hoàng cấp) chỉ là sau này đi vào thời không, bị không gian và thời gian nhiễu loạn, lại thêm cả pháp tắc b·ị đ·ánh c·ướp khiến hắn giờ đây mới suy nhược.
May mắn tu luyện lại, chứng được một thân cấp linh thì lại tự lấy đá đập chân, làm cho nội thể loạn thất bát tao.
Nếu không phải vì y tưởng khai mở vũ trụ, khai thác thêm không gian trong thức hải thì có lẽ giờ đây hắn cũng không cần chật vật giống một tên phàm nhân như vậy.
Âu cũng là do thằng main ngu! Thực sự là ngu... ngu hết phần thiên hạ!
Chửi vậy cũng có lẽ đủ, giờ trở lại chính truyện.
Tuy hiện tại hắn yếu, nhưng tiền đề hắn đã từng là một cao thủ trong thế giới này, tuy bị truy đuổi như chó nhà có tang, nhưng không thể bác bỏ việc hắn có thể dễ dàng trèo lên hang đá với một sợi dây lủng lẳng, không đai an toàn.
(Tác: dài dòng cho độc giả cay a)
Sau một hồi nắm dây phi thân trèo lên hang đá, Thắng bình ổn thân thể đánh giá xung quanh.
“Nhìn từ bên ngoài thì thấy bình thường, vào trong mới biết, nơi đây cũng thật sự là rộng lớn a!”
Hắn cảm thán, đôi mắt láo liêng đảo quanh.
“Sư phụ, chúng ta đi.”
Với không để ý tới thái độ sư phụ mình, nhanh chóng đi trước dẫn đường.
Thắng không tiếp tục nhìn, hắn thu hồi ánh mắt nhanh chóng theo sau Với.
Hai người một gà nối đuôi nhau đi vào hang sâu.
Hang nhìn từ ngoài trông khá tầm thường, nhưng nội bộ bên trong lại lớn đến kinh ngạc.
Độ rộng hai bên không rõ bao nhiêu, nhưng với khoảng cách xa đến trăm người có thể đứng cũng đủ thấy nó lớn tới mức nào. Phía trên đỉnh đầu là những khối thạch nhũ rủ xuống với muôn hình vạn trạng, trông thật lộng lẫy và xa hoa.
(thực tế hang động trong núi mặt quỷ không lớn tới mức vậy, chỉ là tác phóng đại!)
Nếu nơi này được trang hoàng thêm đèn điện phát sáng, sợ là có thể cùng cung điện của hoàng gia Anh phân cao thấp một hai.
“Chú mày bắt được con lợn biến dị kia ở đây?”
Đi theo chân Với được trăm mét, Thắng nghi hoặc hỏi Với.
Theo trí nhớ không hoàn chỉnh của mình, loài vật này thường hay sinh hoạt ở những nơi có nồng độ phóng xạ cao hoặc những nơi có uế khí. Nhưng trong hang động này từ khi hắn đi vào vẫn chưa thấy cái gọi là chất phóng xạ, uế khí cũng không có, vậy một nơi bình thường như này sao có thể sinh ra lợn biến dị được!? Đó là điều hắn thực sự khó hiểu.
“Vâng, đi thêm tầm trăm mét là có một khu rừng, con bắt được nó ở đấy.” Với gật đầu, đưa tay chỉ vào hang sâu, nơi không có lấy một tia sáng chiếu vào.
“Trong hang sâu không có mặt trời lại có khu rừng?” Thắng nhíu mày.
Không phải hắn không tin lời đệ tử mình nói, chỉ là ngọn núi này đã tồn tại đến hàng trăm, hàng ngàn năm. Vậy mà dân bản địa lại không biết tới trong này có khu rừng thì cũng thật khả nghi.
Lại nói, việc khu rừng mọc trong một không gian tăm tối quả thực là bất khả tư nghị. Nên nhớ, trước đây khi hắn mò xuống thế giới dưới lòng đất, nơi đó phải có ánh sáng thì cây cối mới phát triển, vậy mà theo lời Với kể, nơi đây không có ánh sáng mặt trời nhưng cây cối vẫn mọc xanh tươi, tin này thực khó mà tin nổi.
Mang theo sự khó hiểu tiến nhập vào hang sâu, Thắng bắt đầu cảm thấy nhàm chán khi xung quanh chỉ toàn là một cảnh đơn điệu. Đã đi được hai trăm mét, nhưng mọi thứ hắn thấy vẫn chỉ toàn là thạch nhũ, không có lấy một gốc cây. Phải tới khi bọn họ đi vào sâu hơn, các lớp thạch nhũ ngày càng thưa thớt, hắn mới thấy được vài sinh vật bé nhỏ có hình thù kỳ lạ.
“Đám sinh vật nơi này thật kỳ lạ...” Hắn nhíu mày quan sát. “Trong cơ thể bọn chúng hình như có quỷ khí...”.
“Cục cục, ngon ngon....”
Trong khi Thắng còn đang nghi hoặc thì thần kê đã nhảy vào đám sinh vật bé nhỏ kỳ lạ kia mà ăn lấy ăn để.
Thấy vậy, Thắng liền sợ mất mật, vội vàng tóm cổ con gà trống xách lên quở trách. “Bọn này toàn là độc vật, mày ăn linh tinh vào mà c·hết ra đấy thì ai bảo vệ tao? Ăn tạm cái này đi!”
Nói rồi, hắn liền quẳng cho nó vài viên hạ phẩm đan dược.
Để mà so sánh, đan dược so với lũ trùng trong động kia vẫn hơn một bậc, từ dư vị cho đến năng lượng trong đó, đều hơn lũ tạp nham kia. Thần kê tất nhiên không ngu mà từ chối, nhanh chóng tóm bao tiên đan cất vào bên hông.
Thấy vậy, Thắng mới thở phào một hơi, tiếp tục cùng Với đi sâu xuống lòng đất.