Chương 406: ngăn chặn hung hiểm.
Nhìn vách đá đang ngày một rạn nứt, các lớp thạch nhũ phía trên cũng theo đó rơi lả tả, hốc đá ngày một to ra khiến Với có chút run sợ.
Lần trước bỏ chạy kịp, chỉ cảm nhận được khí thế cấp tông từ xa. Nay đứng gần ăn đủ, Với cảm thấy bản thân sẽ không có phần trăm sống sót nếu chiến đấu với đầu mãnh trư kia.
“Không biết vì lý do gì con lợn to xác kia không thể lập tức phá nát bức tường đá đó, nhưng có một điều ta dám chắc. Thổ địa nơi đây rất cứng rắn, chắc chắn giữ chân được nó vài phút đồng hồ...”
Thời thượng cổ, hay nói đúng hơn là thời tiền sử khi khủng long còn hoành hành trên trái đất. Các hung thú cấp sư trở nên đã có thể phá hủy một mảnh thổ địa, tuy chưa thể diệt thiên nhưng sức mạnh p·há h·oại không phải là yếu.
Với lớp đất đá này mà để cho một đầu hung thú cấp sư thời tiền sử oanh tạc, sợ là không trụ được bao lâu. Vậy mà giờ đây, một con hung thú cấp tông lại không thể phá vỡ một vách đá chưa đầy năm centimet. Đủ thấy sự khác biệt giữa thời tiền sử và hiện đại bây giờ.
Không rõ là do thế giới tấn cấp nên các vật vô tri như đất đá cũng mạnh lên theo hay là do cấp bậc tu vi tăng nhưng chất lượng lại suy giảm, hắn là không rõ. Nhưng có một điều hắn dám khẳng định, nếu con lợn kia muốn phá bỏ bức tường đá này cũng phải hao tổn rất nhiều công sức, không phải một phát xong ngay được!
Phải đâu đấy tầm năm phút, cơn chấn động bỗng dưng im bặt, các lớp thạch nhũ cũng không còn thi nhau rơi xuống. Tiếng rống giận của mãnh trư cũng biệt tăm, như tan vào hư không vô định.
“Không thấy có động tĩnh.... sư phụ, hay nó rời đi rồi?” Với hơi áp tai vào vách đá, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Cậu không dám thò đầu ra nhìn, bởi lo lắng ngoài đó vẫn còn mãnh trư.
Lớp đất đá ở đây rất đặc biệt, ngoài cứng rắn vô cùng ra chúng còn có khả năng ngăn chặn thần thức. Vậy nên Với mới phải màu mè áp tai vào thành tường đá phán đoán bên ngoài.
“Con này lửa giận trùng thiên, vừa rồi biểu hiện rõ ràng là không muốn bỏ qua chúng ta mấy tên khốn nạn này... a phi! Là con gà khốn nạn mới đúng!”
Thắng nhổ nước bọt, mắng vốn đầu thần kê đã bỏ chạy ra khỏi hang.
Thật là... gà làm người chịu...! mà cũng không hẳn, trong những tác nhân gây nên chuyện này hình như có cả tên nhóc đang đứng bên cạnh đây.
Khi không đi g·iết vợ người ta, giờ quay lại có khác nào trêu tức người? Đã thế lại còn thêm con gà khốn nạn kia, tự nhiên hứng lên đi xỉ vả đầu mãnh trư này, để nó điên điên, khùng khùng.
May mắn là vách đá cứng rắn, đủ ngăn cản mãnh trư lao vào.
Nhưng mà không khí yên lặng này thực sự khiến Thắng cảm thấy không ổn, giống như bình yên trước bão giông vậy, quá yên ắng.
“Sư phụ...”
“Ửm?” Hắn nghi hoặc quay đầu nhìn Với.
“Con cảm nhận được một chút pháp tắc chi lực... giống như có ai đó đang điều động... pháp tắc.” Với không dám chắc nói ra tự thân cảm giác.
“Cái gì?” Thắng nhíu mày, não động suy nghĩ.
Linh quang chợt lóe giống như nghĩ tới điều gì, nội tâm không kìm được mà run rẩy, vội vàng hướng Với hô lớn.
“Mau, mau gia cố bức tường đá bằng dẫn thổ phù!”
Thấy sư phụ cuống lên như vậy, Với tuy không rõ tại sao, nhưng cậu cũng đoán được một chút gì đó. Không nghĩ nhiều, Với lập tức lôi từ trong túi ra một sấp giấy hoàng chỉ có màu nâu sậm, quẳng về phía hốc hang có chút rạn nứt.
Vết nứt nhỏ bé do vừa rồi bị đầu mãnh trư kia v·a c·hạm sau khi được dẫn thổ phù dán lên liền như có siêu sinh mệnh, nhanh chóng phục hồi.
Nhìn bức tường lành lặn ngay trước mặt, Thắng mới cảm giác yên tâm một chút.
“Sư phụ, sao chưa thấy con lợn kia làm ra động tĩnh gì a?”
Chờ đợi nửa hồi vẫn chưa thấy mãnh trư công kích, Với có chút nghi hoặc quay qua hỏi sư phụ mình.
Thắng nhíu mày, theo lẽ thường kẻ địch kích hoạt pháp tắc là chuẩn bị thế công, đặc biệt như mãnh trư này, thời gian có chút lâu, hẳn là đánh một đòn bá đạo phá nát bức tường này mới đúng. Chính vì lẽ đó hắn mới sai Với dùng lượng lớn dẫn thổ phù gia cố phòng thủ.
Nhưng lúc này im lặng dị thường, khiến hắn bắt đầu sinh nghi.
Không lẽ con lợn này từ bỏ rồi? Vừa rồi thôi động pháp tắc chỉ là đang hù doạ hai người mình sao?
Đương lúc động não suy nghĩ thì một t·iếng n·ổ “ầm” phát tán ra, bức tường đá vừa được gia cố lập tức vỡ nát như mưa sa bay thẳng tới hai người họ.
“Sư phụ!”
Với làm ra phản ứng trước tiên, lợi dụng thân thể cứng như cương thiết nhanh chóng lao vọt tới trước người sư phụ, lấy thân chặn lại cơn mưa đá.
Sư phụ hắn hiện cùng phàm nhân không kém là bao, nếu dính phải trận này khối thạch va đập sợ là thương thế đầy mình. Có thể đối phương sẽ không vì những trận mưa đá này mà m·ất m·ạng, nhưng thân làm đồ đệ hắn lại không nghĩ nhiều như thế, nội tâm đơn giản chỉ muốn sư phụ mình an toàn.
Sau một hồi đất đá văng tứ tung, bụi cát cũng dần lắng xuống để lộ phía trước một hốc đá lớn.
Ban đầu nơi đó chỉ lớn tầm một mét, nhưng sau t·iếng n·ổ vừa rồi nơi đó đã rộng ra đến ba mét trở lên.
Thắng híp mắt nhìn lại, xuyên qua lớp bụi đang phiêu miểu thấy được một thân ảnh to lớn, đen đúa đứng chắn tại cửa hang.
Nó phì phò, sắc lạnh nhìn qua bên này.
Chạy!
Không có Tiểu Thử, thể nội sức mạnh cũng không thể dùng. Việc chạy thoát khỏi tầm mắt của một con hung thú cấp tông nghe chừng là viển vông. Tuy vậy, hắn vẫn muốn thử xem vận may bản thân thế nào.
Theo hắn học tập một đoạn thời gian, Với cũng là linh cơ nhất động, không cần sư phụ ra lệnh thì cậu cũng biết lựa chọn tiếp theo nên làm cái gì.
Tóm lấy tay sư phụ kéo mạnh sang một bên, tiện đà cúi xuống vừa hay thân thể đối phương áp vào lưng mình. Với dùng tấm lưng dài rộng nâng đỡ cơ thể Thắng, một đường lao vọt ra khỏi hang sâu.
Đầu mãnh trư thấy vậy liền rít lên một tiếng, điên cuồng đuổi theo sau.
Nó bước đi lảo đảo, liên tục va vào thành vách hang đá.
Hẳn là vừa rồi công phá bức tường kia khiến đầu não nó gặp phải choáng váng, không thể một đường chạy thẳng.
Dựa vào lưng đệ tử mình, Thắng thi thoảng ngoái lại nhìn đầu mãnh trư.
Vừa rồi khi chưa phá cửa hang, con lợn này trông khá uy mãnh, khí tức bức người. Nhưng sau khi phá hủy thành công, nó liền đù đờ đi thấy rõ, các thớ cơ cũng từ thô to đang dần dần héo rút. Khí tức cũng không còn thô bạo như ban đầu.
Chẳng lẽ là do dùng quá nhiều pháp tắc nên bị phản vệ?
Thắng âm thầm phỏng đoán. Nhìn biểu hiện của đầu mãnh trư kia, hắn dám khẳng định quả thực là vậy. Nhưng hắn không dám để Với dừng lại, trái lại còn muốn tăng tốc rời đi.
Con lợn kia tuy đã bị choáng váng, lực chiến giảm, nhưng cũng không giảm bao nhiêu, hiện tại chắc cũng ngang với cấp sư mãnh thú. Đều là cấp bậc bọn họ không thể trêu chọc vào.
Chạy được một đoạn, bọn họ liền tới đoạn đường khúc khuỷu, thu hẹp, chỉ đủ một người đi. Với vì vác theo Thắng nên đi lại vẫn coi như dễ dàng, chỉ có mãnh trư là khó khăn. Mỗi lần đi qua là nó phải thôi động pháp tắc tới phá ra một con đường, sức lực cũng vì vậy ngày càng yếu, tốc độ theo đó chậm lại.
Thắng vì không phải liều mạng chạy nên chú ý được con mãnh trư kia hành động. Từ những gì quan sát, hắn liền đoán được đầu lợn rừng kia có pháp tắc loại tăng cường sức mạnh hay nhục thân loại hình.
Thường loại này pháp tắc bám trụ vào thể chất vật chủ, dùng nhiều hoặc quá độ sẽ dẫn tới gánh nặng cơ bắp, khiến cơ thể rơi vào trạng thái suy yếu trầm trọng.
Nhìn con lợn kia ngày càng mệt mỏi, cơ bắp rút đến chỉ còn lớp da hắn liền tin tưởng cái suy nghĩ này.
Thêm một đoạn đường nữa truy đuổi, đầu mãnh trư kia có vẻ như kiệt sức, nó không thèm đuổi tiếp hai người.
Đứng tại trong hang hẹp đen tối, nó rống lên những cơn giận dữ vang vọng khắp hang động. Tiếng rống rất lớn, truyền ra cả bên ngoài núi đá mặt quỷ, khiến dân chúng nơi đây tưởng rằng quỷ thần hiện thế trách phạt người dân, làm bọn họ sợ đến nhao nhao quỳ xuống tạ tội.
Trong hang.
Thấy đầu mãnh trư không tiếp tục theo đuôi, hai thầy trò mới dừng lại lấy sức.
“Sư phụ, con lợn kia không tiếp tục đuổi theo.”
Với nhìn chăm chú vào hang sâu, thấy không còn bóng dáng lợn rừng liền thở ra một ngụm trọc khí.
“Nó bị hao hết khí lực nên mới vậy, may mà thổ nhưỡng nơi đây đủ cứng rắn, nếu không chúng ta chỉ sợ đã trong bụng nó rồi!”
Thắng nghĩ mà sợ. May mắn con lợn này không bá đạo như bọn khủng long, nếu không quả thực hắn c·hết không có chỗ chôn.
Mà nghĩ lại không biết nên nói may mắn hay đen đủi.
Bình thường ra pháp tắc không phải con nào hung thú cũng giác ngộ được, chỉ có các sinh vật có tuệ năng mới có thể ngộ được chút da lông. Nhìn con lợn vừa rồi hẳn là đã ngộ tới chuẩn pháp tắc, không phải loại tầm thường. Nhưng với trí tuệ như vậy đáng lẽ ra nó phải nói được tiếng người mới đúng, đằng này lại không.
Hắn thực đen đủi khi gặp phải một con hung thú ngu ngốc đốn ngộ được pháp tắc.
Cái này thực giống khi đi học hay đi làm, hắn chỉ cần được nâng đỡ, dù có ngu dốt thế nào cũng được lên lớp, lên chức vụ cao. Xét ra, con lợn hẳn là có trong mình cái gọi là thiên mệnh chi tử đi.
Nhưng nghĩ lại cũng thầm may mắn, may mà con lợn đó ngộ là loại hình sức mạnh pháp tắc. Chứ nó mà đốn ngộ nguyên tố, cụ thể hơn là thổ hệ.... chậc chậc, sợ là ngày này năm sau hắn sẽ cùng Với lên bàn thờ, còn con hắn sẽ thành con hoang không cha, nghĩ thôi đã thấy sợ...
“Sư phụ, chúng ta mau chóng rời khỏi đây chứ?”
Với hướng sư phụ mình chưng cầu ý kiến, cậu thực không muốn tại đây thêm giây phút nào, bởi uy áp từ đầu lợn rừng kia khiến cậu thực sợ hãi.
“Không vội, hiện tại nó đã không thể tiếp tục truy đuổi, chúng ta ở lại thêm vài giờ cũng không sao.” Thắng lắc đầu, nói ra ý của mình. “Bên ngoài vẫn còn rất nhiều người đây, nếu để nó thoát ra ngoài sợ là có rất nhiều n·gười c·hết.”
“Nhân lúc nó đang trong yếu kỳ, chúng ta cho sập nơi này, đóng lại cửa hang, bố trí thêm pháp tắc mà nhốt nó lại!”
“Nếu không làm sớm, đợi nó phục hồi lại sức mạnh, ắt sẽ ra bên ngoài gây tai hoạ...”
“Nhưng đất đá nơi này rất cứng rắn, sao làm sập được đây...?” Với mặt mày buồn khổ nói.
Đối phương là hung thú cấp tông trung kỳ, mạnh đến như vậy mà còn khó khăn trong việc phá bức tường đá nơi đây, phải có pháp tắc mới hủy được ngăn cách. Phá xong còn bị choáng váng đầu óc, đủ thấy đất đá cứng đến đáng hận a, trong khi đó bọn họ chỉ dừng lại ở cấp linh, pháp tắc còn chưa lĩnh hội được cái gọi là chuẩn pháp tắc thì phá kiểu gì? Bằng niềm tin sao?
“Dùng cái này!”
Từ trong không gian Thắng lấy ra một núi hoả ấn phù.
“Cái này...” Với dở khóc dở cười, không hiểu ý của sư phụ.
Dẫn phù sức mạnh tương đương với chuẩn pháp tắc còn không ăn thua, trong khi đó ấn phù lại chỉ là như ngụy pháp tắc cấp thấp thuật. Thay vì lấy ra lượng lớn dẫn hoả phù, sư phụ lại lôi ra một chồng ấn hoả phù, sư phụ đây là đang đùa hắn sao?
Như nhìn ra được suy nghĩ của Với, Thắng chỉ cười cười nói. “Nhìn xem đây.”
Đặt trong đống hoả phù một can xăng, đổ dọc theo hành lang thông đạo chất đốt, chủ yếu là xăng và dầu, chất dễ cháy.
Đổ dải cách đống hoả phù tầm trăm mét gì đấy, hắn mới lấy ra que diêm quẹt vào hộp nhỏ để lấy lửa, búng vào rãnh dẫn xăng dầu.
Với: “...”
Sự phụ đây là đang đùa nghịch hay sao? Hoả phù chỉ cần kích hoạt linh lực là cháy rồi, đây người còn đem xăng dầu làm vật dẫn, dùng que diêm để gọi lửa, thật là khó hiểu mà!
Nhìn ngọn lửa nhỏ bùng lên, cháy thật nhanh vào hang sâu trong động. Với vẫn chưa hình dung ra được sư phụ đây là đang làm gì. Phải tới khi ngọn lửa được xăng dầu dẫn tới núi ấn phù trong hang, cu cậu mới biết sự đáng sợ của phù văn cùng dầu hoả kết hợp.
Khi lửa nhỏ vừa đốt đến ấn hoả phù thì một ngọn lửa lớn bùng lên, bao khỏa toàn bộ phù văn vào trong. Dưới sự thiêu đốt hừng hực, toàn bộ pháp tắc trong phù văn bị kích thích, cùng lúc thả ra bên ngoài, tạo ra một v·ụ n·ổ lớn.
Sóng xung kích đánh ra, khiến mảng lớn đất đá rơi lả tả, đánh sập một đoạn hang động.
Thắng biết trước uy lực của loại này bố trí, nên ngay khi đốt lên, hắn liền kéo theo Với chạy xa một đoạn dài, dùng dẫn thổ phù gọi ra một tấm bia đá chặn lại sóng xung kích.
Vụ nổ qua đi, bụi đất dịu lại. Hai người mới trở lại nơi đặt ấn hoả phù vừa rồi.
Hiện nơi này đã không còn nguyên vẹn như trước, tất cả đã bị chắn bởi những tảng đá do phía trên hang sập xuống chặn lại, không thấy thông đạo lối vào.
Nhìn thấy tràng cảnh này, Với không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Thì ra phù văn còn có thể dùng được như vậy.
Không quản Với kinh ngạc, Thắng sau khi trở lại liền lấy ra mấy tấm dẫn thổ phù vất lên lớp đất đá ngổn ngang kia.
Lương theo đó, các khối đá nhỏ không đồng nhất lập tức tan ra, hoà quện vào nhau thành một khối cự thạch to lớn thô dày.
Kiểm tra độ rắn chắc, cảm thấy thực sự có thể ngăn chặn đầu mãnh trư kia ra khỏi đây hắn mới hài lòng cùng Với rời khỏi.
Trước khi ra bên ngoài, hắn còn cẩn thận bố trí một đại trận mê hoặc pháp không cho phàm nhân vào trong, tránh đám đần độn đó đi lấy thuổng cuốc đào ra nơi này.
Nhân loại là loài động vật rất khó nắm bắt, hàng ngàn năm không ai mò vào đây xem xét nên vẫn giữ được nội tình. Nhưng vừa rồi tiếng vang từ trong này lộ ra, lại thêm các loại đ·ộng đ·ất oanh tạc phát sinh, sợ là sẽ dẫn tới dân chúng hiếu kỳ.
Dân bản địa hắn không lo, hắn chỉ lo đám khoa học gia dửng mỡ tới đây tìm tòi, kiểm tra địa chất, đào móc tìm xem tung tích thần tiên ma quỷ thì đúng là toi.
Cái này không phải lo lắng thừa, từ trước tới nay có bao nhiêu địa danh đồn có tiên ma quỷ quái chả bị bọn khoa học gia tới đào móc nghiên cứu hay sao? Vậy nên để tránh hoạ, hắn vẫn là cẩn thận không thừa.
Xong hết thảy, hắn liền ra bên ngoài tìm tới thần kê, bắt nó lại giáo huấn một trận.
Lần này nguy hiểm suýt nữa m·ất m·ạng, bỏ qua cho con gà này thực không phải hắn cách sống.
Nhưng đấm rồi lại xoa, sau khi dạy bảo thần kê, hắn liền cho nó chút ngon ngọt, dụ dỗ ở lại đây sinh hoạt.
Tuy lối vào đã bị chặn, bên ngoài có trận pháp che chắn nhưng lại thiếu khuyết người trông nom.
Để Với ở lại thì không ổn, bởi hắn còn một số việc cần tên đại đệ tử này đi làm. Chỉ còn mỗi thần kê là rảnh rang. Vậy nên hắn đã cho thần kê ở lại đây với mục đích trông chừng nơi này, có gì bất thường thì ngay lập tức chạy về báo cáo.
Để đảm bảo, hắn đã vì thần kê bố trí một truyền tống môn cỡ nhỏ để nó có thể thường xuyên trở về cùng đám gà mái nói chuyện “yêu đương”.
Được cái thần kê đã sinh linh trí, có thể tự mình vận chuyển pháp môn nên Thắng đã dạy nó cách dùng truyền tống môn để dịch chuyển.
Khi ổn thoả nơi đây, hắn mới cùng Với tiềm ẩn vào màn đêm rời đi vùng đất này, trở lại Quảng Ninh.
Cứ vậy một chút rắc rối liền được tạm thời giải quyết.