Chương 407: Thắng điên
Tại một nơi nào đó trong hang động nằm sâu dưới lòng đất, đương có một thân ảnh nhỏ gầy gò lững thững đi lại trong màn đêm u tối.
Không biết rong ruổi bao lâu, phía trước mặt người này liền xuất hiện một lối rẽ nhỏ, cùng với đó là những tia sáng dịu nhẹ hắt vào đối diện vách hang.
“Đó... đó là ánh sáng? Dưới lòng đất thực sự có thế giới tồn tại!?”
Tên gầy gò vừa nhìn thấy ánh sáng liền đờ đẫn đứng đó, miệng há to ngỡ ngàng. Sau một hồi định thần, khuôn mặt hắn liền co rúm lại, nhăn nhó không rõ là đang vui hay tức giận, chỉ thấy hắn phá lên cười haha, hẳn là phấn khích.
Lâu ngày ẩn mình trong hắc ám khiến hắn có chút mẫn cảm với tia nắng bên ngoài, mặc dù tia sáng nơi này dịu nhẹ, không gắt gỏng như nắng giữa hè nhưng gã vẫn phải đưa tay lên che đi đôi mắt.
Chờ tới khi thích ứng, gã mới thả tay xuống đưa mắt nhìn về nơi xa.
Đập vào tầm mắt hắn lúc này là một không gian rộng lớn, trống rỗng, giống một thung lũng khổng lồ vậy, thi thoảng còn thấy vài dấu chấm nhỏ bay lơ lửng trên không.
Híp mắt lại, hắn thấy được đó là những con chim lớn mang hình thù kỳ dị đang bay lượn, giống như đang kiếm ăn.
Tại phương xa, phía chân trời tít tắp là một vách đá, nói là vách đá thì cũng không phải, bởi từ vị trí của hắn tới nhìn, nơi đó thực giống vách đá.
Vách đá đó rất rộng lớn, phải nói là bạt ngàn, xông thẳng tới tầng trời mây, nếu không phải vị trí hắn đang đứng là phương nằm ngang, hắn thực tin nơi đó là một bầu trời mang màu xanh diệp lục.
Lấy làm lạ, hắn liền bước tới cửa hang, đưa mắt nhìn xuống dưới.
Mẹ nó... bên dưới quả thực như vách vực vậy, sâu đến trăm ngàn mét... không, có khi còn sâu hơn, trăm ngàn mét chỉ là con số do hắn phán đoán nhất thời mà thôi, còn con số cụ thể thì hắn thực không rõ là bao nhiêu, bởi phía dưới đáy vực xa đến tít tắp, giống như từ đây nhìn về vách đá đối diện vậy.
Thung lũng này... thật sự quá lớn!
Điều làm hắn kinh ngạc nhất chưa phải là thung lũng lớn nhỏ mà là hoàn cảnh nơi này, nó khác xa so với bên đối diện.
Nếu nói bên đối diện sinh cơ bừng bừng thì bên này lại c·hết chóc, khắc nghiệt khó sinh sống.
Không giống như những gì hắn biết, vách vực này không hề có rong rêu hay các tảng đá thô dày gồ ghề như các vách đá ở thung lũng, những gì nơi này có chỉ toàn là mặt cát nhấp nhô.
Mà điều làm hắn kinh dị nhất phải nói tới những cát bụi này, chúng tuy thi thoảng bị gió thổi phiêu dật trên không trung là vậy nhưng lại không hề rơi xuống đáy vực. Tất cả sau khi bay lên, sẽ ngay lập tức hạ xuống bám lại vào vách đá, giống như nơi này có một lực hút kỳ lạ vậy.
Không... nói đúng hơn vách vực này giống mặt đất hơn, mặt đất được bao trùm bởi những đồi cát nóng bỏng, còn bên kia vách đá lại chính là bầu trời của phương thiên địa này!
Không lẽ....?
Hắn lò đầu ra, nhìn lên phía trên.
Nơi đó cũng như đáy vực, cùng đầu bên kia vách đá liên kết với nhau, ngó sang hai bên cũng vậy, tựa như là một khối cầu lớn rỗng tuếch.
Trung tâm là không trung, nơi đàn chim bay lượn. Rìa xung quanh chính là lớp đất đá của lõi trái đất, nơi cây cối cùng các sinh vật sống dưới đất sinh tồn.
Vậy ra nơi này chính là hạch tâm của trái đất, nơi mà ký sử Quỷ Ma tộc đã ghi? Cố hương của Diêm La Vương?
Người đàn ông gầy gò lẩm bẩm, híp mắt lại có vẻ như khá phấn khích.
Hắn tiện tay lấy từ trong người ra một quyển sách, để bên ngoài hang đá. Hắn muốn thử xem bề mặt thẳng đứng này có thực sự tồn tại lực hút hay không.
“Quả nhiên!”
Nhìn quyển sách an vị trên vách thẳng đứng, không hề có dấu hiệu rơi xuống đáy vực, hắn lại tiếp tục làm vài lần thí nghiệm, quẳng sách về phía trước, tới khi thấy sách rơi về lại bề mặt vách vực hắn mới dám nhảy khỏi hang đá.
Vừa rời khỏi hang, một loại lực hút cực trầm trọng kéo hắn lại, đưa hắn nằm sấp trên mặt đất.
Sau khi ổn định lại thân thể, hắn mới từ từ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Nơi mà hắn coi là vách đá vừa rồi hiện đã thành bầu trời mang một màu diệp lục.
“Vậy là bốn bề quanh đây đều có lực hút, bầu trời trong này chính là khoảng không ở giữa, còn đại địa chính là khối cầu đang bao trùm...”
“Nơi này chủ yếu là cát, không có cây cối... lại nóng bức, oi ả. Thực giống sa mạc.”
“Vậy ra địa giới là như thế này sao? Haha! Mo lang c·hết bầm, dám ẩn giấu đi một tay, nếu không phải ta dùng thuật khống hồn lên tên Thạnh kia thì ta cũng không biết bản thân bị ngươi tính kế!”
Đúng vậy, kẻ này không phải ai xa lạ, hắn chính là Thắng điên, một bản thể song song của Thắng tại thế giới này.
Còn tại hắn có mặt tại đây, biết rõ bản chất, bí mật của lão Mo Lang là gì thì phải kể lại mấy tháng trước.
Sau khi bị đám người lạ mặt phá hủy địa bàn, hắn liền theo chân Mo Lang chăm chỉ luyện tà môn.
Cũng nhờ tư chất thông minh lại thêm cơ thể đặc dị, hắn đã tiến vào luyện khí tứ trọng, tiến bộ thần tốc, vượt qua đại sư huynh là Thạnh.
Thường thì một tu sĩ rất khó khai mở thần thông, chỉ khi tu vi đạt tới trúc cơ đổ lên hoặc trí tuệ thấu đạo mới có thể khai thông ngũ giác, mở ra luc giác thức tỉnh thần thông.
Như đạo Phật không tu thân, nhưng lại tập trung vào trí tuệ. Chỉ những người sở hữu trí tuệ cao siêu, thấu hiểu vạn vật mới đốn ngộ pháp thế gian, thức tỉnh thần thông.
Chính Thắng cũng theo con đường này, đi vào tam thiền cảnh giới, nhờ vậy mà giác ngộ hai loại thần thông là thiên nhĩ thông và thiên nhãn thông.
Khác với Thắng, tên Thắng điên này lại lấy tư chất nhục thân mà thức tỉnh thần thông.
Loại thần thông này gọi là quỷ nhĩ thông, cùng thiên nhĩ thông một dạng, có thể nghe tiếng nói vạn vật.
Nhưng so về cấp độ cùng độ bao quát, quỷ nhĩ thông vẫn kém hơn thiên nhĩ thông một bậc. Bởi thiên nhĩ thông có thể nghe được tiếng nói của vạn vật, dù là tà niệm hay chánh niệm; còn quỷ nhĩ thông lại bị thu hẹp lại, chỉ nghe được những tiếng nói có mang ác niệm, khởi dục niệm của các sinh vật khác.
Gọi là tai quỷ không sai, chỉ nghe khát vọng dục lạc, ác niệm của các sinh vật kháv, lợi dụng nó mà ban cho chúng hư danh, sắc dục để phóng đại lòng tham, khiến chúng ngày càng trầm mê trong u mê, đần độn.
Thế mới nói tại sao trong lúc khốn cùng, người cứu rỗi kẻ khốn khổ chỉ có satan, thần phật lại chỉ đứng nhìn.
Bởi chỉ cần thoả mãn nhu cầu cấp thiết cho một sinh vật, nó sẽ u mê trong ngõ cụt đó.
Còn phật, tiên, thần thánh lại khác, họ có trí tuệ, họ thấy được luân hồi ở đấy, thấy được quang minh. Muốn thoát khổ, thoát khốn cùng thì chỉ có tự lực từ chính trong trí tuệ, như vậy mới trở thành một bậc hiền triết, không vô minh.
Những vị thánh nhân này cũng muốn giúp các chúng sanh lắm chứ, nhưng họ không thể trực tiếp nhúng tay vào như quỷ ma. Đơn giản là vì họ sợ như vậy sẽ thoả mãn chúng sanh.
Thử tưởng tượng một đứa bé được nuông chiều từ bé sẽ ra sao? Tất nhiên là chúng sẽ yếu đuối, vô ơn!
Quỷ ma vì cầu ác niệm, tất nhiên sẽ không kiêng nể gì mà nhúng tay vào thế gian vạn vật, chỉ cần vì chúng cung cấp ác ý, từ ác ý đó tích tụ thành oán khí, oán khí sau đó sẽ hoá thành quỷ khí, quỷ khí đó sẽ nuôi thân quỷ. Một vòng tuần hoàn như vậy, chính là tiểu đạo luân hồi của bọn quỷ ma dựng lên nhằm thoát khỏi đại đạo luân hồi.
Nhưng đó là nhân quả riêng của đám Quỷ Ma tộc, Thắng điên hiện tại chỉ là một hậu thế trong phương thiên địa này, chưa rõ bản chất thật của Quỷ Ma luân hồi.
Mặc dù hiện tại hắn đã và đang trong vòng tuần hoàn đó, nhưng biết được thì sao chứ? Hắn vẫn sẽ vui vẻ mà trở thành một phần của ngoại đạo, bởi lẽ từ khi sinh ra, hắn đã là một con quỷ mang hình hài con người rồi.
Phản thầy, g·iết bạn, hại cha, hại mẹ... có gì mà hắn chưa từng làm qua? Những nhân này hắn gieo, vốn định đã đi hướng quỷ môn, dù biết bản thân chỉ là một vòng tuần hoàn tà ác, hắn chắc cũng hài lòng, bởi những kẻ điên như này, chỉ cần làm điều ác, mới có cảm giác được sống.
Đó chính là tâm ma, lòng tham của tên Thắng điên này!
Cũng vì lý do đó mới nói thân thể hắn thực có tố chất tu luyện quỷ ma môn.
(môn: cửa; Quỷ ma môn: cánh cửa quỷ ma, hay đạo ma quỷ)
Cũng nhờ loại thần thông đó, hắn nghe được tiếng lòng của Thạnh, tên đại sư huynh trông có vẻ hiền hoà, thực tế lại có tâm tà ác.
Nhờ vậy mà hắn biết rõ bản chất của Mo Lang cùng với đó là âm mưu phía sau hai người bọn họ.
Từ khi biết hắn có quỷ thể ngàn năm khó gặp, Mo Lang nảy sinh lòng tham muốn chiếm hữu.
Trong bí điển của Quỷ Ma tộc có một loại bí pháp, gọi là đoạt xác nh·iếp hồn.
Môn này bí pháp cực kỳ tà ác, nó đòi hỏi phải có tế phẩm để người thi pháp có thể lấy linh hồn bản thân xuất ra, đi vào thể xác tế phẩm nhằm c·ướp đoạt thân thể.
Thường loại này bí pháp chỉ dùng khi thọ mệnh sắp tận, chuyển giao linh hồn qua bên thân xác khác để tiếp tục sống.
Mo Lang trông vậy chứ hắn đã sống được hơn ba trăm tuổi, thân thể trung niên hiện tại cũng không phải thân thể của lão, đó thực chất là cái xác thứ ba mà lão dùng để phục sinh.
Nếu không có gì sảy ra, Thạnh chính là cái xác thứ tư mà lão đã chuẩn bị từ trước cho lần trọng sinh sắp tới.
Có thể Thạnh chưa biết điều này, hoặc biết rồi nhưng vẫn muốn vì Mo Lang hi sinh, cái này Thắng điên không rõ.
Nhưng có một điều hắn rất rõ ràng, đó là khi bản thân mang theo quỷ thể xuất hiện, lão già đó liền quyết định chọn chính mình làm vỏ bọc kế tiếp chứ không phải Thạnh, bởi với thể chất ngàn năm khó gặp, quỷ thể còn đáng giá hơn một tên tầm thường như Thạnh.
Để đúc chắc căn cơ cũng như tạo tiền đề cho thân thể mới sau này, lão đã không tiếc tài nguyên bồi bổ cho Thắng.
Đáng tiếc, lão đánh giá thấp quỷ thể phát triển cũng như sự bá đạo của nó.
Quỷ thể sinh ra thần thông, nghe hiểu ác ý của đệ tử lão, từ đó biết được ý đồ hai người.
Dù sao lão cũng mạnh hơn Thắng điên, mặc cho nó có thể chất mạnh mẽ cũng không thể vượt cấp từ luyện khí tứ trọng đánh luyện khí thất trọng được. Chính vì vậy tên điên đó mới ẩn nhẫn, chờ thời cơ phản thầy.
Trong ba thầy trò, Thạnh là yếu nhất, cả về thần hồn lẫn thể chất.
Ngay khi đột phá, khai mở quỷ nhĩ thông, hắn liền tìm đến Thạnh, sử dụng thần thông để nghe tiếng lòng, biết được âm mưu hai thầy trò nhà lão hắn mới dùng tà pháp câu dẫn lòng tham, oán hận trỗi dậy làm cho tinh thần đối phương mất đi minh mẫn, lợi dụng lúc đó, hắn cấy vào trong tâm thức Thạnh một viên tâm ma mà chính quỷ thể đúc thành.
Theo phật giáo gọi là bồ đề tâm, do chính phật tử nghe được các bài pháp mà tự gieo vào. Còn đây là ma tâm, do chính Thắng điên giúp Thạnh cấy vào tiềm thức.
Ma tâm ngày một lớn, cảm giác oán trách, sân hận của Thạnh cũng lớn mạnh lên, bắt đầu bài xích sư phụ mình, độ trung thành cũng dần chuyển rời sang Thắng điên.
Mo Lang đâu hay biết cái này!
Thành thử ra khi bí điển m·ất t·ích, lão vẫn cho là Thắng điên nhân lúc lão không chú ý mà trộm mất, nhưng thực ra không phải, đó là do Thạnh âm thầm lấy đi, đem cho Thắng điên để lấy lòng.
Tâm ma trong Thạnh vốn là một bộ phận của quỷ thể, nên khi tâm ma lớn mạnh, Thạnh có khuynh hướng phụ thuộc, lấy lòng Thắng điên.
Cái này không phải là tâm ý của hắn, đó là tâm ý của tâm ma, nó muốn vì quỷ thể trung thành.
Đó chính là sức mạnh đáng sợ thứ hai của quỷ thể, gieo xuống tâm ma, thu lấy nô lệ.
Đây có thể hiểu là một loại thần thông khác của quỷ thể, chỉ là tác dụng rất hạn hẹp, không thể dùng cho mọi loại đối tượng nên không tính là chuẩn thần thông, coi là ngụy thần thông cũng còn tạm được.
Nhưng như vậy cũng đủ thấy nó đáng sợ rồi, thử nghĩ xem, lợi dụng quỷ thể, cấy vào tâm chúng sanh hàng vạn tâm ma, chẳng phải các chúng sanh đó sẽ theo ma đạo hay sao? Khi đó ma nhân, quỷ nhân ngập tràn trong thế giới, chánh kiến sẽ bị diệt đến không còn phật tâm hay thánh tâm, nhân loại sẽ đi hướng suy tàn.
Cũng may, loại này sức mạnh chỉ giới hạn ở những chúng sanh tham, sân, si, dục niệm. Còn những chúng sanh có chánh kiến, chánh tư duy lại không bị ảnh hưởng gì.
Sau khi tiếp nhận bí điển từ Thạnh, hắn mới biết được bí mật về địa giới, cùng truyền thừa của Quỷ Ma tộc.
Đúng vậy, chính là truyền thừa của Diêm Vương, người con cả của Quỷ tiên, Ma tiên.
Ban đầu hắn từng được Mo Lang cho xem qua bí điển, nhưng chỉ là các loại tài nguyên cùng lịch sử Quỷ Ma tộc. Phải tới khi quyển ký sử này rơi vào tay, hắn mới biết rõ về truyền thừa.
Theo trong bí điển có ghi, Diêm Vương sau khi tạ thế, đã được người con cả là Diêm La Vương đưa về quê hương mai táng, chôn tại trung tâm thánh điện.
Thánh điện ở đâu, Thắng điên không rõ, chỉ biết nó nằm tại địa giới, nơi Đạo tổ từng đi qua.
Đạo tổ là ai, hắn cũng mờ mịt không rõ ràng, nhưng đại khái hắn biết Diêm Vương lại là nhân vật gì.
Đó là người đứng đầu địa giới, có tu vi giới toạ tam giai.
Nếu hắn thu được truyền thừa... chậc chậc, vậy thì khoảng cách trở thành ma vương thống nhất toàn bộ thế giới không phải là điều viển vông.
Nhưng để có thể tiếp nhận truyền thừa, bắt buộc người đó phải là hậu nhân có huyết mạch của Quỷ Ma tộc, hoặc người thừa kế phải có quỷ thân.
Mo Lang tuy là hậu duệ Quỷ Ma tộc, nhưng vì đã trải qua quá trình hoán xác dẫn tới mất đi huyết mạch Quỷ Ma, thành thử ra bản thân giờ không còn huyết mạch Quỷ Ma tộc, nên khó mà tiếp nhận được truyền thừa.
Vậy tại sao lão ta không sử dụng cơ thể gốc, nhân lúc chưa già hoá xuống nhận truyền thừa? Như vậy chẳng phả cơ thể cũ sẽ mang thân bất diệt hay sao?
Cái này Thắng điên cũng đã từng nghi vấn qua, không rõ nguyên do vì sao đối phương lại bỏ qua cơ hội này. Phải tới khi hắn thu được sổ tay của Mo Lang vào tay, hắn mới biết được lý do vì sao.
Cuốn sổ tay của Mo Lang chủ yếu nói về kinh nghiệm luyện thuật, luyện bùa tâm đắc, thi thoảng có vài trang nói về các địa danh lão từng đi qua, ngoài ra bên trong có nhắc qua quá trình tìm kiếm đường xuống địa giới.
Địa giới tại trong bí điển tuy được nhắc tới rất nhiều, nhưng vị trí cụ thể cùng đường đi lại không hề nói được nói tới. Trong suốt ba trăm năm qua, lão ta luôn truy tìm những địa danh có nghi vấn thông địa giới, nhưng tất cả chỉ là công cốc, không thể truy tra ra được nơi nào.
Phải cho tới mấy năm gần đây, danh tiếng hang Sơn Đoòng vang dội, lão mới dẫn theo hắn, Thạnh cùng một tên trung niên, sống trăm năm Quỷ Ma đồng tộc tới đây để tìm quê hương đất tổ.
Tưởng là lần này thành công đoạt xác trọng sinh, lấy quỷ thể tiếp nhận truyền thừa thì đen đủi, tên đệ tử mới nhập môn này lại như con cáo, đi trước lão một bước.
Không những lấy mất bí điển, mà ngay cả sổ tay tâm đắc cả một đời của lão cũng đi tong.
“Thảo nào lão ta cấp thiết dạy bảo ta, rồi dẫn ta đi tìm địa giới... thì ra là vì truyền thừa của một cao thủ giới toạ...”
“Haha... ông trời quả thật là đang giúp ta! Mo Lang, sau khi ta thành công truyền thừa, ta sẽ trở lại g·iết ngươi, lấy thân ngươi luyện huyết cương thi, rút hồn luyện ngải âm binh!”
“À, còn cả đứa con gái cùng mấy tên mặc vest dám tới dẹp địa bàn của ta, ta sẽ g·iết hết!”
Nghĩ tới người phụ nữ lần đó, hắn lại híp mắt lại, hai con ngươi u ám hiển lộ chút ý dâm.
Thuần âm chi thể!
Nếu bắt được con ả đó về làm nô đỉnh, chơi chán rồi đem đi luyện chế quỷ dịch luyện thân, hắn dám chắc tu vi sẽ như cưỡi t·ên l·ửa mà tăng tiến.
Càng nghĩ, hắn càng điên cuồng, phấn khích. Hắn thực chờ mong có ngày đó, quay trở lại phục thù, bắt con ả đó phải phủ phục dưới chân.
Vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt hắn liền co rúm lại, để lộ những đường gân xanh nhạt trên trán, đôi mắt chằng chịt tơ máu trợn to trông mà đáng sợ.
Hắn nhếch mép cười lớn, phát ra từng tiếng khẳng khặc như điên, nước dãi từ hai bên mép dàn dụa rơi xuống đất...
Hắn... đang phấn khích tột độ!