Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 414: Bức tường vô hình.




Chương 414: Bức tường vô hình.

Cuối thu, những cơn gió nhè nhẹ man mát thổi qua các tán cây chỉ còn lác đác vài cộng lá, khiến chúng lắc lư, một số không trụ được mà gãy cuống, rơi khỏi cành.

Bên dưới mặt đất, một khoảng sân rộng không biết từ khi nào lá khô đã chất thành đống, chúng rải rác, la liệt.

Thi thoảng, những làn gió nhẹ lại thổi qua, mang theo chút giá, khiến vài con vật đang kiếm ăn bên dưới run rẩy.

Thật kỳ lạ, thường thì giữa đông sương giá mới đến. Nhưng giờ mới cuối thu, còn chưa sang đông mà tiết khí đã se lạnh.

Kẽo~ kẹt.

Thắng mở cánh cửa gỗ, bước ra ngoài hành lang, một luồng gió lạnh từ cuối cầu thang mang theo chút bụi bặm thổi tới, khiến mái tóc mấy tháng không cắt của hắn tung bay.

Hắn đưa tay lên, khẽ vuốt những sợi tóc mái đang lớt phớt trên mặt qua một bên.

“Kỳ lạ, mới có bốn tháng mà tóc đã dài thế này rồi sao? Chắc phải đi cắt bớt mới được!”

Hắn hơi nhún vai, đi về phía trước, cất tiếng gọi lớn.

“Vợ ơi!”

Âm thanh vang khắp cả dọc hành lang, nhưng lạ thay, không một ai trả lời.

Hắn lại lớn giọng gọi thêm vài câu, nhưng đáng tiếc, mọi thứ vẫn chìm trong im lặng.

Đôi lông mày sắc như kiếm nhíu lại, lộ ra thần sắc khó hiểu.

Thường khi nghe thấy tiếng hắn gọi, Ánh chắc chắn sẽ là người đầu tiên có mặt, vậy mà lúc này gọi tận mấy câu, người lại không thấy, đáp lại cũng không.

Không lẽ đã đi đâu?

Hắn thử thả ra thần thức, kiểm tra xung quanh trang viên biệt thự.

Hửm? Không có người!

Đôi mày kiếm của hắn nhíu sâu hơn, nội tâm cũng có chút bồn chồn.

Trước khi bế quan, hắn có dặn dò Ánh đang bầu bì thì không nên đi lại lung tung, tình hình dịnh bệnh đang diễn biến căng thẳng đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Giờ không thấy Ánh cùng Nguyệt, khiến hắn không khỏi lo lắng.

“Chờ đã!”

Thiên nhãn mở ra, nhìn xuống tầng dưới, nơi treo chiếc đồng hồ điện tử.

Chiếc đồng hồ này hắn không biết của hãng nào, đắt tiền hay không, bởi đây là đồ bài trí đã có từ trước khi hắn về đây ở, nhưng nhìn hoạ tiết cùng chức năng có thể báo cả giờ lẫn ngày tháng, hắn cũng đoán được cái này không hề ít tiền.

“Ngày 15/11?”

“Con mẹ nó, không ổn rồi!”

Một người phụ nữ có bầu mang thái hết chín tháng mười ngày sẽ sinh nở.

Ánh đã mang thai từ tháng hai, tính từ lúc đó tới giờ cũng đã được mười tháng, cũng là lúc con hắn nên trào đời.

Nhìn xung quanh vắng lặng, lại có chút bụi bặm, hắn đoán tám đến chín phần vợ hắn hẳn đã đẻ xong, giờ không thấy người chắc là đang ở viện hoặc tại nhà ngoại nhờ bố mẹ vợ chăm.

Trong lòng hắn lúc này vừa vui, vừa lo lắng lại xấu hổ.

Vui mừng vì bản thân đã được làm bố, lo lắng vì không biết có mẹ tròn con vuông không, hay lại như lời Wolf nói, một trong hai sẽ tử.

Phần còn lại chủ yếu là xấu hổ cùng tự trách, trách bản thân quá vô trách nhiệm khi vợ đang quằn quại trên bàn mổ hắn lại an nhàn ở đây.



Tuy hắn không muốn vậy, tất cả là do cải tạo thế giới bên trong thức hải, nhưng nội tâm hắn vẫn cảm thấy áy náy cùng tự trách.

Không kịp chờ đợi, hắn vội quay trở lại căn phòng, tìm chiếc smartphone.

Hắn tính gọi cho Ánh để hỏi xem tình hình, nhưng chiếc điện thoại đã lâu không sạc vốn đã hết pin, hắn lại phải đợi thêm vài phút chờ điện thoại sạc vào rồi mới nhấc máy lên gọi.

Hử? Số máy hiện không liên lạc được!

Nhìn lại màn hình, hắn thấy cột sóng không còn một vạch, hoàn toàn mất sóng.

“Chuyện gì đây? Sao không còn sóng rồi?”

Không tin tà, hắn lại leo lên sân thượng, thử ở vị trí cao hơn xem có bắt được chút sóng nào không, nhưng có vẻ vô ích, cột sóng vẫn âm vạch.

Máy không có sóng thì xác định không thể tiếp tục dùng để gọi, hắn vội nhét vào trong túi quần, thả mình nhảy xuống sân thượng.

Sau khi ổn định lại được vũ trụ trong thức hải, các loại pháp tắc cơ bản trong cơ thể hắn đã có thể dùng.

Khi vừa nhảy khỏi tầng trên, quanh người hắn lập tức tụ thành một tầng gió mạnh, thổi ngược hắn lên làm giảm tốc độ rơi xuống, khiến quần áo cùng tóc phất phới như thần nhân hạ phàm.

Vừa hạ xuống sân trước, hắn liền nhíu lại hai hàng lông mày.

“Gì đây? Từ bao giờ quanh nhà ta có một tầng không gian chất chồng lên vậy?”

Trước mặt hắn lúc này là một khoảng không vặn vẹo, hư ảo bao quanh toàn bộ căn biệt thự, nó nhũng nhiễu như nước, lại có chút cô đặc như gương.

Vừa rồi leo lên tầng thượng, vì mải nhìn sóng điện thoại nên cũng không chú ý tới bức tường hư ảo này, phải tới lúc này đây, hắn mới thấy được cảnh tượng kỳ lạ này.

Ánh lúc này không có ở đây, lại bất thình lình xuất hiện một thứ không rõ ràng như không gian tường khiến hắn âm trầm đến cực điểm.

Loại thao tác này không thể là Ánh, vì từ trước tới nay hắn chưa từng dạy cho nàng loại chiêu thức nào như này, và đặc biệt, cô nàng cũng không có pháp tắc loại không gian, nên việc bỗng nhiên xuất hiện không gian phong cấm đối với hắn là một tin xấu.

“Chủ nhân, liệu có phải là do bọn Thiên Thể phát hiện ra nữ chủ nhân mang thần thai, đã đến trước khi ngài tỉnh mà bắt đi cả phu nhân lẫn thiếu chủ nhân chăng?”

Từ trong không trung, Wolf hiện ra thành thực thể.

Từ khi tạo hai thiên hà, pháp tắc sáng tạo của Thắng cũng tấn thăng, tiến vào đại pháp tắc, đã cách tối thượng không còn xa. Nhờ vậy mà hai thiên hà trong thức hải của hắn đã có chút tương tác với hiện thực, không quá bị bài xích, nên Wolf mới có thể trực tiếp hiện thân, không giống mọi lần xuất hiện theo kiểu hư ảo.

Đang lo lắng, nghe được lời nói của Wolf tâm Thắng liền lộp bộp một cái, nhưng bỗng nghĩ tới cái gì, hắn lại lắc đầu nói.

“Hẳn là không phải, nếu là đám người đó thì ta đ·ã c·hết trong quá trình cải tạo lại thiên hà rồi!”

“Cũng đúng... nếu thực là bọn chúng, nên đem ngài làm thịt rồi mới phải, đâu nhất thiết bày ra một đạo cấm chế nhốt ngài trong đây...” Wolf gật đầu, ra vẻ đồng tình.

Nếu thực là kẻ thù, không nhất thiết phải giữ lại cái mạng nhỏ của tân chủ nhân, rồi làm mấy trò con bò như phong tỏa không gian xung quanh làm gì, cứ đem ra chém g·iết là được.

Nếu là hắn, hắn sẽ thẳng tay chém đầu đối phương, chẳng có nghĩa lý gì để lại một mầm hoạ!

Vậy nên lời của chủ nhân nói không có sai, kẻ làm ra phong cấm này không hẳn là kẻ thù, cũng chưa chắc đã thiện lành gì.

Đem vợ chủ nhân bắt đi, đã coi như kẻ thù không chung một trời, nói theo ngôn ngữ nhân loại thì là “không đội trời chung” đi.

“Giải quyết cái thứ này đã rồi tính sau!”

Thắng bước tới bức tường mờ ảo, đưa tay lên áp vào nó, toan dùng cường công phá vỡ không gian giam cầm này.

Thôi động pháp tắc hệ phong vào lòng bàn tay, chuẩn bị một kích toàn lực.

Trước đây, khi còn tu luyện theo Tạo Giới pháp, ngoại trừ sinh mệnh, thôn phệ cùng không gian pháp tắc là chuẩn cùng cao cấp ra, toàn bộ pháp tắc hắn có đều chỉ là ngụy cấp bậc, uy lực yếu ớt, phải kết hợp với nhiều yếu tố mới có thể tạo ra một chiêu thức nguyên tố có mức sát thương cao.

Nhưng sau khi tu luyện Tạo Thế pháp, sở hữu được cao cấp sáng tạo pháp tắc, toàn bộ năng lực nguyên tố như phong, hoả, lôi... đều tấn thăng thành chuẩn cấp bậc, nên uy lực là miễn bàn.



Đấy là còn chưa kể tới sáng tạo pháp tắc của hắn vừa mới tấn cấp lên đại pháp tắc, chỉ cần đợi một chút thời gian để đám sinh vật trong thức hải đốn ngộ hoàn toàn ngũ hành, đưa năm pháp tắc này đốn ngộ đến cao hơn, hắn liền có thể sở hữu ngũ hành cao cấp pháp tắc.

Khi đó đồng cấp, không, phải là từ cấp tông đổ xuống, hắn không sợ một ai cả.

Tu vi có thể mạnh, nhưng vẫn bị trói buộc bởi xác phàm, chỉ có pháp tắc càng mạnh, uy lực mới lớn.

Pháp tắc lực lượng siêu việt tu vi trong thân thể hắn, là chất biến, cho dù hắn có thể nhẹ nhàng trấn áp đồng cảnh giới nhưng ở chân chính pháp tắc tối thượng, hắn vẫn như cũ bé nhỏ, đây là cấp bậc pháp tắc khác biệt.

Cấp sư, tông cũng được, cấp quân chủ cũng tốt; tất cả chỉ là xác thân lực lượng, giống nước, mà pháp tắc lại giống ngưng tụ thể rắn, là thạch khối.

Nước dù có mạnh, cũng vô pháp phá nát hòn đá nhỏ. Hoạ chăng cũng chỉ làm cho nó bị xuôi dòng mà trôi đi, không thể nào mà hủy diệt nó.

Mà muốn thực hủy diệt, cần lâu ngày bài mòn.

Tích thủy phá thạch, cần tốn rất nhiều thời gian, cũng tương đương với pháp tắc đứng đấy bất động, không phản kháng, tùy ý kẻ mang tu vi tự thân công kích, cũng muốn khó khăn, trừ khi đối phương hao hết thần hồn không thể tiếp tục thôi động pháp tắc, nếu không khó mà đánh được vào người đối phương.

Như trên, nếu nói cảnh giới tu vi là một con sông lớn, khi vất một hòn đá nhỏ vào lòng sông đang chảy cũng có thể khiến nó động, nếu là hòn đá to lớn, có thể chấn động toàn bộ bề mặt con sông dẫn tới ảnh hưởng dòng chảy.

Người ta nói cảnh giới tu vi càng cao, khả năng trảm sát càng nhỏ, nhưng với pháp tắc, lại hoàn toàn trái ngược.

Ngươi dù có yếu, nhưng chỉ cần sở hữu pháp tắc cao cấp, hoặc kinh hơn là tối thượng, ngươi liền như một đứa bé biết dùng súng vậy, mặc kệ đối phương già đời bao nhiêu, kinh nghiệm chiến đấu thế nào, miễn thấy họng súng chỉ vào mặt là y như rằng vô thức rét run.

Vậy nên mới nói, một tên tu vi thấp mà sở hữu pháp tắc, giống như một đứa trẻ cầm lấy một khẩu súng trên tay. Dù nó là ngụy pháp tắc, chỉ như con dao nhỏ, nhưng cũng đủ làm cho đồng cấp khốn đốn.

Chuẩn pháp tắc thì càng mạnh mẽ hơn, như con dao đã được mài nhẵn sắc bén, việc có thể vượt cấp chém g·iết địch là chuyện có thể sảy ra, trừ khi kẻ sở hữu pháp tắc ngu dốt không biết sử dụng mới bị phản sát lại.

Có thể thấy, việc đốn ngộ pháp tắc cũng vô cùng quan trọng, không kém gì tu luyện cảnh giới tăng lên.

Đó cũng là lý do vì sao Thắng tích cực xây dựng vũ trụ, đại mở rộng quy mô là thế, chủ yếu chính là kiếm cho mình càng nhiều pháp tắc, vậy hắn sẽ có rất nhiều lá bài tẩy có thể đem ra dùng.

Chuẩn phong hệ pháp tắc vừa ra, không khí xung quanh lập tức phát ra từng tiếng rít gào, quần áo hắn cũng phần phật như đang hưởng ứng, thi thoảng có vài lớp vải bị cắt ra thành từng vết rách nhỏ.

Hẳn là mới sở hữu chuẩn pháp tắc chưa lâu, nên khả năng thao túng còn chưa thành thục.

Nhưng sau khoảng vài giây điều khiển, những tia phong nhận do chuẩn pháp tắc hệ phong gây ra đã ngay lập tức thu nhỏ lại, co rút về lòng bàn tay hắn, thành một khối cầu nhỏ xoay chuyển với tốc độ điên cuồng.

Rasengen dị bản do thuần túy pháp tắc hệ phong đã hình thành!

Thử nghiệm xem mức độ công phá của nó mạnh tới đâu!

Thắng đưa khối cầu khí màu xanh nhạt về phía trước, áp vào thành tường hư ảo.

Hắn buông ra khối cầu, vội nhảy ngược ra sau, tay trái dơ lên, gọi ra chuẩn pháp tắc hệ thổ, dựng lên hai bức tường đá cứng rắn chắn trước mặt.

Cùng lúc đó, khối cầu dính vào bề mặt bức tường vô hình trong khoảng không phẩy hai giây liền ngay lập tức phát bạo, quét bay toàn bộ cây cối cùng đất đá trong vòng trăm mét, đến căn biệt thự cũng bị những lưỡi dao sắc bén từ phong nhận chém thành từng vết dài, hằn lên bức tường xi măng, để lộ một vài thanh sắt.

Đến bức tường đá do Thắng tạo ra cũng b·ị c·hém thành hai mảnh, nhưng vì hắn tạo ra hai lớp tường đá, nên phong nhận chỉ chém được đến nửa bức cự thạch thứ hai liền dừng lại.

Cuồng phong đi qua, để lại nơi đó một hố sụt to lớn, sâu độ một mét.

“Đến chuẩn pháp tắc phong hệ cũng không thể phá hủy...? chủ nhân, có khi nào đây là cao cấp pháp tắc không gian?” Wolf trôi nổi bên cạnh hắn, miệng lầm bầm suy đoán.

“Có thể.” Hắn gật đầu, đáp.

“Vậy ngài mau dùng pháp tắc không gian, rời khỏi nơi này, tìm nữ chủ nhân.”

Wolf hối hả giục hắn.

Hơn ai hết, Wolf cực lo lắng cho nữ chủ nhân, không, nói đúng hơn là lo lắng tiểu chủ nhân.

Tiểu chủ nhân rất có khả năng chính là chuyển thế của một trong thập nhị đại đạo, mười hai người từng thống trị vũ trụ thời cổ xưa.



Trong truyền thuyết, vào thời kỳ sơ khai, khi các hành tinh, tinh vân không hoạt động theo đúng quỹ đạo, chúng vận chuyển hỗn loạn, dẫn tới các hành tinh va nhau, gây ra nhiều cuộc chiến.

Lúc bấy giờ sinh ra một vị thần, tự xưng là Đạo vực, dẫn dắt mười hai người được gọi thập nhị đại đạo dẹp tan các thế lực trong vũ trụ, thống nhất thành một mối hoàn chỉnh với các quy tắc vận hành khác nhau, tránh xung đột.

Sau vị Đạo vực kia ẩn mình, thập nhị đại đạo cũng theo đó biến mất.

Nhưng mỗi khi vũ trụ xảy ra biến loạn, xuất hiện một tôn ác ma, sẽ tự nhiên mà dưỡng dục ra một tân đạo vực, dựa theo ý chí vũ trụ mà thay nó tiêu diệt tên ác ma kia, bảo vệ vũ trụ.

Nhưng một mình Đạo vực không thể đấu lại tên ác ma kia, chính vì lẽ đó, thập nhị đại đạo mới được sinh ra, vì tân Đạo vực phò trợ.

Lần này hiện tượng nữ chủ nhân gặp phải, cùng một vị cố nhân tại trong quá khứ Wolf từng quen biết có chút tương tự, đều gặp chút vấn đề trong quá trình mang thai, nên nó đoán phải bảy mươi phần trăm đứa nhỏ trong bụng nữ chủ nhân chính là một trong những thần thai hắn từng gặp phải.

Còn thần thai này có thuộc trong thập nhị đại đạo hay không, hay là dị loại hắn lại không biết, chỉ biết chắc tiểu chủ nhân thật sự không tầm thường, hắn muốn nhanh nhìn xem để thực chứng.

“Được rồi...”

Thấy dùng chuẩn pháp tắc hệ phong không ăn thua, Thắng lập tức dùng tới con bài không gian.

Việc sử dụng trận pháp truyền tống vốn đã quen thuộc, lần này sử dụng pháp tắc không gian để xuyên qua cũng không có gì khó khăn, dù sao hắn cũng có kinh nghiệm sử dụng loại sức mạnh này trước khi bị mất toàn bộ sức mạnh mà.

Pháp tắc không gian vừa được thôi động, lập tức ngay trước mặt hắn xuất hiện một lốc xoáy bé chừng lòng bàn tay, nó xoay tròn, lan rộng dần ra, đến khi lớn bằng một người trưởng thành mới ngừng lại.

“Đi thôi.”

Thắng đi trước bước vào cánh cổng không gian, Wolf cũng lơ lửng theo sau đi vào.

Nhưng vừa bước được tới nửa chừng, hắn liền ngừng lại. Wolf bay phía sau thấy lạ, mới nghi hoặc hỏi dò.

“Đại nhân, sao dừng lại rồi?”

“Không đi được.”

“Không đi được? Sao lại vậy!?” Wolf kinh ngạc bật thốt.

“Ta cũng không rõ, có vẻ như thưa giam cầm chúng ta không phải loại pháp tắc bình thường...”

Hắn đưa tay chạm vào cánh cổng do bản thân vừa tạo, mặc dù có thể từ đây nhìn sang cảnh vật bên kia, nhưng khi bàn tay vừa đưa lên liền như chạm vào một tấm kính vô hình, không thể đi qua bên đó.

“Là điệp gia không gian phong cấm, chồng chất các tầng không gian bắt chéo nhau.”

“Dù người bị nhốt có sở hữu cao cấp không gian pháp tắc cũng phải mất một khoảng thời gian để phá bỏ từng tầng.”

Hắn xoa cằm, giải thích.

Là một tên sở hữu lượng lớn tri thức từ đại năng mang tầm vũ trụ, vừa nhìn thủ đoạn do đối phương bầy ra hắn liền nắm được bí mật trong đó.

“Vậy giờ phải làm sao? Ngài có giải quyết được nó không?”

“Hừm, nếu đổi lại là ta lúc trước, có thể dùng thôn phệ cắn nuốt từng tầng một, nhưng hiện tại ta lại không có pháp tắc như thế, nên việc phá bỏ cũng có chút vướng tay chân.”

“Càng đáng nói ở đây là kẻ dựng lên bức tường này tu vi không thấp, không gian pháp tắc đã đốn ngộ đến trình độ cao cấp hoặc hơn.”

“Còn chưa hết, thủ đoạn gia cố, chồng chất từng tầng không gian cũng thật hoàn hảo không có kẽ hở, khả năng cao độ thuần thục của đối phương đối với loại pháp tắc không gian này đã đạt tới trình độ lô hoả thuần thanh...”

“Bá đạo như vậy!?” Wolf trợn mắt kinh hô, không đợi Thắng nói hết, nó đã chêm vào. “Vậy kết cục ngài có phá bỏ được hay không?”

“Được, nhưng cần mất chút thời gian.”

“Vậy ngài mau phá a, còn đi tìm nữ chủ nhân cùng tiểu chủ nhân a!”

“Ta chưa vội, ngươi vội cái gì?”

Thắng buồn bực mắng Wolf một câu.

Hắn là cha đứa bé còn chưa vội đến mức cuống cuồng thì thôi, một tên đầy tớ như Wolf thì cuống quýt cái gì, nếu không phải hắn hết lòng tin Ánh, thì hắn thực nghi đứa con kia không phải của mình mà là của cái tên đang nhảy nhót này.