Chương 415: Chấn kinh.
Để có thể phá bỏ toàn bộ rào chắn vô hình, hắn cần nhận biết được tổng có bao nhiêu lớp không gian đang được chồng chéo lên nhau rồi mới đưa ra phương án hợp lý được.
Tiến sát gần rào chắn, hắn đưa tay áp vào thành vách vô hình, một loại xúc cảm nửa thực nửa hư truyền tới, khiến hắn có chút xúc động muốn bóp một cái, nhưng mỗi lần co lại ngón tay, không gian lại đàn hồi, đẩy tay hắn trở về.
“Thật tà dị.” Hắn chăm chú vào bức tường vô hình, kinh ngạc lẩm bẩm.
Vừa rồi khi chạm vào vách tường không gian kia, hắn đã dùng thần thức liên kết với pháp tắc không gian của bản thân xâm nhập vào bức tường vô hình này bằng một tần số rung động nhỏ.
Không thấy thì thôi, nhưng thấy rồi Thắng mới hết sức kinh ngạc.
Hắn không ngờ không gian đang giam cầm bọn hắn lại chỉ có ba tầng lớn chất lên nhau, cùng với đó là các khối không gian nhỏ, bé bằng hạt bụi, trông không mấy đáng kể.
Nếu chỉ có vậy thì không thể làm khó Thắng được, cái làm hắn luống cuống tay chân chính là ở mỗi tầng lớn của các lớp không gian đều có một khoảng không, nhìn như một kẽ hở do người tạo ra sơ ý, nhưng thực ra nó lại là cố ý tạo thành.
Vừa rồi sau khi kiểm tra toàn bộ bức tường vô hình này, hắn đã điều động một chút không gian pháp tắc bóp vỡ một tầng lớn của bức tường, nhưng chính ngay lúc đó, những lỗ hổng tưởng chừng như lợi thế kia lại thành kỳ đà cản mũi.
Một góc của bức tường thứ nhất vừa vỡ, ngay lập tức một trong số các khối không gian bé nhỏ như hạt bụi tràn vào, sau đó phóng đại chèn vào lỗ hổng đã được bố cục từ trước, khiến nó liên kết với mảnh không gian khác, tạo thành bức tường kiên cố hơn.
Không chỉ có thế, các tầng không gian ngay sau nó cũng lập tức đổ dồn về đây, chèn lên khoảng không, nơi bức tường thứ hai đổ sụp mà thế vào.
Nhìn thấy cảnh này, Thắng liền liên tưởng tới con game xếp hình liền khối trên điện thoại trắng đen mà trước mình hay chơi, chỉ khác là các khối khi khít vào nhau, thay vì chúng tan biến thì ở đây chúng lại càng thêm cô đọng.
“Chủ nhân, làm sao đây? Thứ này có vẻ khó chơi?”
Wolf là một thực thể linh hồn, giờ lại liên kết với vũ trụ của Thắng, chủ nhân có cao cấp pháp tắc không gian thì y cũng được hưởng ké một phần, nên toàn bộ hình ảnh mà Thắng thấy, thì y cũng thấy.
“Hừ, nếu đổi là ta của mấy tháng trước thì khả năng còn bị vây khốn mấy tháng.” Thắng lạnh nhạt, không quá bận tâm mà đáp. “Nhưng sau khi hoàn thành tân vũ trụ, không gian pháp tắc cũng tăng lên một chút, chỉ còn cách đại pháp tắc không còn xa... Dùng để đối phó với loại pháp tắc nửa lạc, nửa mỡ này vẫn được!”
Ban đầu hắn còn tưởng thứ đang giam cầm bản thân là pháp tắc không gian, nhưng sau khi kiểm tra kỹ càng, hắn mới biết đây không phải là hoàn toàn không gian pháp tắc, nó chỉ là cùng không gian pháp tắc có chút tương đồng mà thôi.
Nếu nói pháp tắc không gian là đại đạo, thì pháp tắc đang nhốt hắn chính là tiểu đạo, chỉ là tiểu đạo này có chút tạp, vậy mà ẩn chứa trong đó chút ít pháp tắc thời gian.
Tuy tồn tại song song hai loại cấp cao pháp tắc là vậy, nhưng độ đa dạng cùng khả năng biến ảo lại không được như không gian và thời gian.
Nó không thể bóp méo không gian, cũng chẳng thể bóp méo thời gian, không thể khai phá không gian, càng không thể đẩy nhanh hay làm chậm thời gian, thứ pháp tắc đó có thể làm chỉ có một, đó là giam cầm không gian cùng thời gian.
Cái này thực chất cũng chỉ là suy đoán của Thắng, nhưng xác suất đúng cũng phải đến tám thành.
Nếu đối phương thực sự sở hữu hai loại pháp tắc không gian và thời gian, chắc chắn sẽ không thiết kế một loạt các tầng phong cấm như này, và điều làm hắn càng khẳng định đối phương chỉ có một loại pháp tắc đó là toàn bộ bức tường đang nhốt hắn đều cùng chung một quy tắc, không gian phong cấm.
Vậy suy ra, đối phương hẳn là có pháp tắc phong ấn hoặc giam cầm loại hình, trình độ thao túng cũng đạt đến mức lô hoả thuần thanh mới có thể trùng điệp xen kẽ như vậy.
Đúng là không sợ kẻ địch học ngàn chiêu, chỉ sợ kẻ địch luyện một chiêu ngàn lần... Nhưng đáng tiếc, ngươi gặp phải ta!
Hắn tự tin nhếch mép, thầm nghĩ trong lòng.
Người ta nói, tự tin cũng cần có bản sự, hắn cũng thế, phải có bản sự thì hắn mới dám phách lối như thế.
Và lúc này đây, hắn đang rất tự tin với thực lực của chính mình!
Đoàng!!!
Bất ngờ, một tia sét to bằng bắp đùi không biết từ đâu đánh thẳng vào đầu Thắng, khiến nụ cười đang nhếch một nửa của hắn bốc lên những tia khói đen ngòm.
“Mẹ, thế mà còn ẩn giấu một tay!!!”
Cảm nhận cơ thể chỉ bị t·ê l·iệt, hoàn toàn không b·ị t·hương thiếc gì, Thắng liền đứng bật dậy gầm lên tức giận, chỉ tay về phía bức tường vô hình mắng mỏ.
Hắn không ngờ đối phương còn có một tầng phong cấm nguyên tố trong bức tường phong cấm không gian, để vừa rồi sơ ý phá hủy mà dẫn động lôi điện trong đó bắn ra ngoài, vừa hay hắn lại gần với đoàn lôi điện đó, vô thức b·ị đ·ánh cho xì khói đầu.
Cũng may, cơ thể hắn đủ mạnh, đủ để kháng được các loại ngụy pháp tắc nguyên tố cơ bản.
“Chủ nhân, ngài không sao chứ?” Wolf lơ lửng bay tới, đôi mắt hồ nghi dò xét.
Vừa rồi tia điện đánh đến quá nhanh, khiến nó giật nảy cả mình, tưởng đâu có kẻ đích âm thầm ra tay đây, thì ra là chút trò vặt do kẻ đã nhốt bọn nó để lại.
“Ta không sao, chỉ là sơ sảy mà thôi.”
Thắng lồm cồm bò dậy, nội tâm đè xuống cơn tức giận.
Thật sự mất mặt, mới vừa rồi còn ba hoa bốc phét, đùng cái thành ba hoa b·ốc k·hói, tuy không thương tật, nhưng bị đả kích vẫn là có.
Lần này ra tay cẩn trọng hơn, khuôn mặt cũng treo lên một tầng nghiêm túc, không cợt nhả, tự tin thái quá như vừa rồi.
Để nhanh chóng loại bỏ cái thứ c·hết tiệt đang giam cầm bọn họ, hắn đã để Wolf tham gia phá trận, dù sao tên này cũng có cao cấp pháp tắc không gian, có thể giúp đỡ hắn bớt chút sức lực.
Hai người tách ra, chia nhau mỗi bên để tiện bề xử lý.
Vì bức tường này có cơ chế bồi đắp, chèn vào các lỗ hổng vừa bị phá, nên bọn họ không thể làm gì khác ngoài việc liên tục phá các tầng đổ sụp đó, từ từ mà phá ra ngoài.
Nếu chỉ có mình Thắng thì thực có chút khó nhai, nhưng may mắn, hắn còn có Wolf bên cạnh.
Hai người lao vào phá hủy tường vây không quản ngày đêm, chớp mắt đã qua một tuần dài.
Lúc này, toàn bộ không gian giam cầm đã bị triệt tiêu gần hết, chỉ còn lại một tầng đại phong cấm bao bọc bên ngoài cùng, chỉ cần phá hủy được nó là bọn họ có thể ra được khỏi đây.
“Còn một cái cuối cùng, c·hết tiệt thật, không biết tên nào bày ra cái phong cấm không gian này, làm ta mệt muốn c·hết!”
Dừng tay để nghỉ ngơi, Thắng mệt mỏi ngồi bệt xuống đất than vãn.
Mặc dù hắn sở hữu cao cấp pháp tắc, nhưng về bản chất vẫn chỉ là một tên cấp linh đỉnh phong, cùng lắm thì thân thể mạnh hơn phàm nhân mấy lần, chưa thể đạt tới cảnh giới không ăn không ngủ mà vẫn hừng hực khí thế giống tiên nhân được.
“Wolf, tạm thời nghỉ ngơi, mai chúng ta tiếp tục.”
“Ta cũng có ý đó, chủ nhân.”
Wolf gật đầu đồng tình, việc liên tục phá bỏ không gian phong cấm khiến nó cũng bị hao mòn đi không ít hồn lực, hiện tại đã mờ nhạt đến tình trạng có thể nhìn xuyên qua.
“Được rồi, ta đi kiếm cái gì ăn, ngươi tự tìm chỗ mà nghỉ ngơi đi!”
Vất lại Wolf lơ lửng bên ngoài sân, hắn đi vào nhà tìm kiếm chút đồ ăn để lót dạ, kìm hãm cơn đói đang ập tới.
Sau khi giải quyết xong cái bụng trống rỗng, hắn lại trở về phòng đánh một giấc đến sáng hôm sau.
Tám giờ sáng, những tia nắng cuối thu chiếu xuống, phủ lên người Thắng một tầng hơi ấm tinh mơ.
“Hôm nay phải bẻ gãy cái thứ c·hết tiệt này!” Hắn đan chéo tay vào nhau, bẻ khớp, tiếng răng rắc vang lên vui sướng tựa như tâm tình hắn lúc này.
“Wolf, không gian pháp tắc!”
“Rõ, chủ nhân!”
Cả hai cùng nhau thả ra không gian pháp tắc, hướng bức màn trong suốt đánh qua.
Một tuần trời liên tục phá bỏ phong cấm, giúp hai người bọn họ đối với pháp tắc không gian càng thêm thấu triệt, nắm bắt, thao tác cũng tựa như nước chảy mây trôi không chút động tác thừa.
Không gian giam cầm cũng chỉ còn lại một đạo, không đủ để làm khó hai người đồng tâm, chỉ mất vài tiếng, toàn bộ tường vây mờ ảo do không gian tạo thành đã bị triệt để phá bỏ.
Cấm chế vừa bị phá, hai người liền nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, chỉ là cảnh tượng lúc này có chút lạ lẫm, không giống với quang cảnh mà hắn từng biết của mấy tháng trước.
Không như mấy tháng trước, tràn ngập không khí xanh tươi, sức sống; mà thay vào đó là một khung cảnh đầy máu me, cô quạnh.
Ngoại trừ căn biệt cùng bán kính hai trăm mét đổ về ra, còn lại tất cả trang viên đều chìm trong một màu đỏ đen kiểu huyết khí bị đông lại.
“Chuyện quái gì thế này!?”
Thắng sững sờ, cảm nhận không khí lạnh lẽo kèm theo chút mốc meo tanh tưởi mà kinh sợ.
“Thế giới này gặp đại nạn rồi! Chủ nhân, ba tầng không gian vừa rồi nhốt chúng ta hẳn là dùng để bảo vệ ngài a!” Wolf như hiểu ra, vội bay tới gần Thắng lẩm bẩm.
Mới có vài tháng bế quan, sao tận thế đã hàng lâm rồi!?