Chương 416: Ác nhân
Cảm nhận những cơn gió rét lạnh buốt giá tới xương thổi qua, thi thoảng còn mang theo chút h·ôi t·hối khiến nội tâm hắn lúc này càng thêm hỏng bét.
Theo như hắn dự tính, bản thân bế quan cùng lắm chỉ rơi vào khoảng năm đến sáu tháng dài, mà tận thế thực sự hàng lâm, nuốt trọn toàn bộ Việt Nam là nửa năm sau đó.
Thời gian vẫn là vừa đủ để hắn khôi phục một chút sức mạnh, đủ tiền đề ngăn chặn tận thế hàng lâm.
Nhưng lúc này đây, sau khi phá tan bức tường vô hình kia, hắn mới thấy được vấn đề không hề đơn giản như chính mình nghĩ.
Trong lúc hắn rúc vào phòng sách bế quan, thực tế bên ngoài đã sảy ra một hồi thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Tận thế đã hoàn toàn hàng lâm!
Uông Bí nằm giáp ranh với Hải Phòng, lại có những tuyến đường lớn đi thẳng tới thủ đô. Quái vật muốn tới được đây, bắt buộc phải thông quan được hàng phòng thủ tại đó.
Nhưng nhìn tràng cảnh thê thảm xung quanh căn biệt thự, thủ đô hẳn là đã thất thủ, quái vật thành công phá vỡ phòng tuyến, sau đó đổ bộ về đây.
Quanh căn biệt thự khoảng trăm mét, nơi bức tường vô hình từng bao bọc đang có đống thây khô chất chồng lên nhau, chúng giải xung quanh căn biệt thự thành một bức tường xác h·ôi t·hối.
Không rõ chúng c·hết vì nguyên nhân gì, nhưng hẳn là cùng người dựng lên bức tường không gian có chút quan hệ.
Chỉ là... hắn vẫn không hiểu rõ, với số lượng xác c·hết chất nhiều như vậy, cùng trận pháp do bản thân hắn bố trí bị phá bỏ, động tĩnh phải lớn mới đúng.
Nhưng đây lại không, mọi thứ diễn ra như một giấc mộng.
Thắng âm thầm suy nghĩ, tự hỏi trong đầu.
Tại sao nơi này xảy ra chiến loạn như vậy mà bản thân lại không hề hay biết.
Không lẽ là do bức tường vô hình kia?
Nó ngăn cảm giác của ta đối với hoàn cảnh xung quanh?
Quả thực chỉ có lý do này mới giải thích được tại sao hắn không cảm nhận được sự biến đổi của toàn bộ nơi đây.
Vậy kẻ làm ra bức tường kia là địch hay đồng minh? Hắn không rõ, chỉ biết bản thân hẳn là nợ đối phương một lời cảm ơn.
Chỉ riêng những gì hắn thấy lúc này đây, cũng đủ biết nếu không có bức tường này ngăn chặn, sợ là hắn đ·ã c·hết trong tay đám zombie đang nằm la liệt ngoài kia rồi.
“Chủ nhân, mau nhìn phía trước!”
Wolf bất ngờ lớn tiếng, gọi tỉnh hắn khỏi những dòng suy nghĩ miên man.
“Có chuyện gì?”
Hắn nghi hoặc nhìn về phía Wolf vừa chỉ thì thấy nơi đó bụi cát đầy trời, cùng với đó là những âm thanh uỳnh uỳnh như có một đội quân đang nhanh chóng đi tới.
Hắn nhíu mày, đạp không mà lên.
Trôi nổi trên cao khoảng tám mét, kết hợp với thiên nhãn thông, hắn có thể nhìn thấy toàn bộ xung quanh hết thảy.
“Đó là... ác nhân!?”
Đôi lông mày hắn nhíu càng sâu, nội tâm cũng theo đó kinh hãi.
Cách hắn khoảng hai trăm mét, lấp ló sau những thân cây to lớn, sần sùi như đất đá, hắn thấy có một đội quân zombie, bên trong đó có một tên ác nhân đang dẫn đầu phóng qua bên đây.
Tên cầm đầu này thực lực vậy mà đã tiến vào cấp tông sơ kỳ, nhìn khí huyết đậm đặc như vậy hẳn là đã từng ăn rất nhiều người sống.
Đi bên cạnh nó có mười con zombie cao cấp, hai tốc độ hình cùng tám sức mạnh hình, tất cả đều ở cấp sư.
Tiếp phía sau lưng là trăm tên zombie cấp một, nhưng thực lực đều là cấp linh sơ kỳ đến cấp linh đỉnh phong.
Với đội hình này mà vất vào trong căn cứ nhân loại, khả năng cao toàn bộ sinh mạng trong đó sẽ bị diệt sát.
Lúc này, bên ngoài căn biệt thự, gần cổng trạm kiểm lâm.
Một thân ảnh gầy gò đi tới, nhún người nhảy lên nóc nhà, híp mắt, nhe răng đánh giá căn biệt thự đang lấp ló sau những hàng cây thô to đã bị biến dị.
Dưới ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống để lộ những thớ thịt sần sùi, cùng với đó là những tia máu đen kịt hằn lên rõ rệt, khuôn mặt nó co rúm, nhăn nheo.
Chỉ thấy nó hé răng, phát ra vài tiếng ken két thì thầm.
“Bảo... bảo vật...”
Nó vốn là một tên nông dân sống tại vùng ngoại ô Quảng Ninh, vì d·ịch b·ệnh bất ngờ ập đến, nó đã bị hoá thành quái vật.
Không như đám đồng bọn khác, khi nó bị dị biến, nó vậy mà phát hiện bản thân vẫn giữ lại được nhân tính cùng trí tuệ, chỉ khác trước là đối với thịt người có thêm một chút hứng thú cùng khao khát.
Ban đầu nó còn ghét bỏ cái khao khát này, nhưng sau khi nếm thử một miếng thịt người, cảm nhận sức mạnh ẩn ẩn tăng lên, nó liền buông thả, bỏ đi toàn bộ nhân tính, hoàn toàn trở thành ác nhân.
Cũng từ đấy, nó đối với nhân loại không còn coi trọng, trong mắt nó lúc này con người chỉ là đám gia súc không hơn không kém.
Nhưng đám gia súc này khả năng sinh tồn rất kém, vấn đề sinh sản cũng không phải dễ dàng, trong khi đó khu vực nó sống lại ít nhân khẩu, sau khi ăn hết người ở đó, nó liền kéo theo đám zombie cấp thấp tiến sâu vào Uông Bí Quảng Ninh.
Ở đây, nó phát hiện nhiều thứ hay ho.
Ngoài nhân loại vẫn còn ra, nơi này còn có bảo vật.
Từ khi tận thế hàng lâm, cũng là lúc đủ loại kỳ trân dị bảo xuất hiện.
Nó nghe đâu đó trong miệng một số tên nhân loại, loài người vừa phát hiện ra v·ũ k·hí thời thượng cổ, tất cả bọn chúng đều có sức sát thương rất cao, là tiền đề để lật đổ tân nhân loại bọn nó.
Ban đầu nó không tin, nhưng sau khi cùng một tên nhân loại giao đấu, đối phương cũng sở hữu loại v·ũ k·hí thượng cổ, nó liền tin rồi.
Mấy thứ đó công năng rất đặc dị, ngoài cứng rắn hơn bình thường ra, chúng còn sở hữu các loại năng lực khác thường.
Nhớ lại khi đó, nó cùng tên nhân loại kia đánh qua, đối phương liên tục sử dụng công năng của v·ũ k·hí thời thượng cổ, cái gì hào quang hào quang, rồi có một luồng sáng chói chiếu thẳng vào mắt làm nó bị mù tạm thời, cứ mỗi lần như vậy là nó lại bị đối phương cầm thương chọt một cái.
Cứ chói mắt là bị chọt, hết chọt lại đưa khiên lên chiếu làm mắt nó bị chói, lúc đó, nó bị đối phương chọt cho đến đần người.
Quyết tâm, nó phải tìm cho mình bằng được một loại v·ũ k·hí thượng cổ vừa tay.
Nhưng mà... tìm ở đâu?
Ngay lúc nó đắn đo, liền phát hiện trong cánh rừng gần chỗ nó di chuyển tới có một vùng không gian kỳ dị.
Nghĩ rằng đây có thể là hiện tượng của loại nào đó bảo vật, nó liền để đám zombie cấp thấp tràn qua dò xét.
Nhưng bức tường kia giống như có linh tính, lại kỵ đám quái vật hình người, mỗi lần có zombie đánh lên là xuất hiện một tia sét bật ra, thi thoảng lại có lửa cùng phong nhận, khiến đội quân của nó thiệt hại không ít.
Biết cái nơi này nguy hiểm, nhưng bảo bỏ đi thì tiếc, lại sợ nhân loại tìm ra rồi tiến vào nơi này lấy đi bảo vật bên trong rồi đối phó nó, đến lúc đó sợ là khóc cũng muộn.
Để phòng bất trắc, nó đã cho đám zombie cấp thấp vây khốn toàn bộ xung quanh, tiện để ý vùng không gian kỳ lạ này cho tới khi biết được bức tường kỳ lạ kia sụp đổ, nó liền ngay lập tức lao tới.
Bảo vật... không, có thể thứ gì đó từ thời thượng cổ, chỉ cần sở hữu được những thứ đó, ngày nó thống trị thế giới không còn xa.
Haha!
Nghĩ tới tương lai có thể thoả thích bắt nhốt cùng cắn nuốt nhân loại, nó liền phấn khích, không nhịn được mà nhỏ dãi.
“Bảo vật!”
Nó gầm lên, nhảy khỏi nóc nhà, lao vọt qua trạm kiểm lâm, chạy tới căn biệt thự.
Vừa tới nơi, nó liền nhìn thấy một tên nhân loại đang trôi nổi trên không trung, nội tâm lập tức chấn động.
“Bảo vật của ta!!!”
Nó tức giận rú một tiếng, mặc kệ bên cạnh là đồng loại, nó vẫn điên cuồng đánh bay để dọn đường lao vọt về phía trước.
Trong đầu nó lúc này chỉ toàn hận ý.
Nhân loại là sinh vật cấp thấp, yếu nhược, không thể mạnh như hổ, cũng chẳng thể thở dưới nước như cá và càng không thể bay như chim, nhưng tên trước mặt này lại có thể lơ lửng trên không trung mà không cần tới khí cụ giúp đỡ.
Theo như nó đoán, tám đến chín phần mười tên nhân loại này đã lấy được bảo vật trong bức tường vô hình kia, chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao bức tường đó tan biến cùng việc đối phương có thể lơ lửng trên không trung.
Nghĩ tới việc bảo vật nó mà mất công trông nom, chờ đợi suốt nửa năm, nay lại bị nhân loại lấy cắp, hận ý cứ vậy bùng lên, căm tức nhìn tên nhân loại trước mặt.
“Nhân loại... C·hết!!!”
Nó gầm lên, lấy thân thể đám zombie làm bề mặt tiếp xúc, đạp thật mạnh, bắn người lên cao, hướng tên nhân loại trên không đánh tới.
Như mũi tên rời khỏi cung tiễn, xé gió bắn thẳng tới địch nhân.
Lúc này, từ trên cao nhìn xuống, Thắng hít vào một hơi khí lạnh, vội vàng phất tay đánh ra một chưởng, đem tên ác nhân kia bắn bay ra xa, kinh hãi than. “Con mẹ nó, thật lạnh!”
Tên ác nhân này chỉ có tu vi cấp tông sơ kỳ, xét về độ nguy hiểm, còn chưa bằng một góc của độc nhãn trư mà hắn thấy trong hang động. Hơn nữa hiện tại hắn đã khác xưa, pháp tắc mà hắn sở hữu đang có thực nhiều, dùng để đối phó một kẻ không có pháp tắc như tên ác nhân này vẫn là thừa sức.
Hắn hít khí lạnh, kinh sợ mà thán chỉ đơn giản là do thời tiết chuyển mùa, quên chưa mặc áo ấm mà thôi.
Bịch --! !
Ác nhân bị một cỗ cự lực bắn bay ra xa, cả cơ thể giống như diều đứt dây bay vào đám zombie cấp thấp, khiến cả lũ hoảng sợ bỏ chạy.
Ác nhân dù sao cũng có một nửa nhân loại, cảm giác đau đớn vẫn hiện hữu khi b·ị đ·ánh, không như zombie, hoàn toàn mất đi tri giác.
Nó chịu đựng nỗi đau, lồm cồm bò dậy.
“Bảo vật...”
Trải qua cay đắng vừa rồi, sự khát vọng của nó đối với bảo vật càng thêm điên cuồng, muốn ngay lập tức g·iết tên nhân loại kia, thu bảo vật vào trong tay.
Thấy được từ trong mắt đối phương một cỗ tham lam, ham muốn, Thắng giật nảy cả mình. Đôi mắt này của tên ác nhân thực khiến hắn liên tưởng tới một người đàn ông, người này từng ve vãn hắn, muốn rủ hắn đi nhà nghỉ... Đúng, chính là cái loại cảm giác đáng sợ này!
Quá sợ hãi, Thắng dơ tay lên, tích tụ phong hệ pháp tắc vào lòng bàn tay, xong sau đó quẳng thẳng vào mặt tên ác nhân mới vừa bò dậy.
Ác nhân đang tính lao lên cương ngạnh đón đỡ, bỗng cảm giác được nguy cơ, vội vàng lách người qua một bên, khối cầu bay qua người nó, những tia phong nhận liên tục xoay tròn cắt vào lớp da sần sùi của ác nhân tạo thành các v·ết t·hương nhỏ, lộ ra tơ máu.
Ác nhân vừa hiểm hiểm tránh thoát, liền cảm nhận được phía sau lưng có một cơn gió cuồng bạo phần phật quét qua bốn phía.
Nó hơi đảo mắt nhìn, liền lập tức choáng váng.
Đám bầy tôi của nó, gồm hai tốc độ hình, tám sức mạnh hình thế mà c·hết trong khối cầu vừa rồi.
“Nhân... loại...” Nó kinh sợ nhìn Thắng, nội tâm cũng theo đó lộp bộp.