Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 418: Thi Vương




Chương 418: Thi Vương

Nửa tiếng trước.

Tại một nơi nào đó trong khu dân cư phía đông, có vài thân ảnh lấp ló sau những bức tường đổ nát, tránh đi tầm mắt của lũ zombie.

Nhìn sơ qua có tổng năm người, tất cả đều là nam giới, không có một cái nữ nhân.

Hai người đi trước cầm đao, kẹp thêm một cái khiên được chế từ nắp xoong, chầm chậm đi trước.

Ba người phía sau thì cầm thương đề phòng.

Nói thương thì hơi phóng đại, bởi thứ mấy người này cầm đều là những dụng cụ thường thấy, chủ yếu là cán chổi cùng dao thái lan được gắn lại với nhau tạo thành một cây thương tạm bợ.

Nhìn trông rất có sức sát thương.

Lúc này, một tên thiếu niên độ khoảng hai lăm, hai sáu hơi rướn người lên phía trước, thì thầm vào tai một người đàn ông tầm ba mươi, ba hai, trông có vẻ như là lão đại của nhóm này.

“Anh Đạt, thật sự muốn đi nơi đó?”

“Tất nhiên, nếu không đi, chẳng biết bao giờ chúng ta mới có cơ hội, lần này là thời cơ tốt nhất rồi!” Đạt không thèm quay lại, đề cao cảnh giác nhìn về phía trước, rất sợ có biến cố sảy ra.

“Nhưng lũ quái vật này vẫn rất đông a!”

“Yên tâm đi, một hồi chúng sẽ rời đi.” Đạt khẳng định trả lời.

“Sao anh biết?” Tùng nghi hoặc.

“Mày không thấy con zombie biến dị kia đã rời đi rồi sao?”

“Nó đi thì mặc nó đi chứ, xung quanh vẫn còn đông quái vật như vậy, chúng ta vào sao được!”

Bộp --! !

Đạt vỗ vào trán Tùng một cái, tức giận nói.

“Ngu, con zombie biến dị đó là con đầu đàn, mày không thấy trước khi đi nó còn gào thét vang trời đấy sao? Chắc hẳn là muốn đi đánh nhau, nên kêu gọi đám đàn em đi cùng!”

“Nó khôn như vậy?” Tùng trợn mắt há mồm.

Đạt nhìn Tùng, cảm giác thằng nhóc này còn ngu hơn cả một đầu zombie nữa.

“Mày không nhớ mấy hôm trước có một đội ngũ thu thập vật tư bị nó chơi cho quay vòng sao? Rõ ràng có thể ngay lập tức g·iết c·hết con mồi, nhưng nó lại không làm vậy, sau một hồi chơi chán liền áp giải đám người đó đi. Mày biết bọn nó đưa họ đi đâu không?”

“Đi đâu?”

“Đi nuôi nhốt chứ đi đâu!” Đạt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói. “Một con zombie lại biết bắt lấy nhân loại đem về nuôi nhốt, đây con mẹ nó cái trí tuệ này còn kém nhân loại hay không?”

“Kinh khủng như vậy?” Tùng há hốc mồm.

“Hừ, thằng Mạnh cũng từng bị nó bắt đem về nuôi nhốt đấy.” Dừng một chút, hắn lại quay ra hỏi. “Thế có biết sau khi bị nó bắt sẽ ra sao không?”

Tùng thành thật lắc đầu.

“Hừm, nếu mày bị nó tóm được, nó sẽ bắt mày l·àm t·ình với hai chục con đàn bà, không phân già trẻ, miễn là giống cái nó đều bắt mày l·àm t·ình! Đến khi nào những người phụ nữ đó mang thai thì thôi!”

“Nghe sướng vậy.” Tùng trợn mắt, vô thức đưa tay đè xuống ống quần.

“Sướng cái mả mẹ mày!” Đạt đập vào đầu Tùng thêm một cái thật đau. “Nếu trong vòng hai tháng mày mà không để đứa nào thụ thai, nó sẽ cho đám zombie cận vệ cắn nuốt mày. Mà dù mày có làm đám đàn bà đó mang chửa, sau một thời gian ngắn nó vẫn sẽ thay đổi con đực mới... con đực cũ thì sao? Tất nhiên là bị làm gỏi rồi!”

Tùng nghe vậy rùng mình.

“Vậy chúng ta càng không nên vào trong kia tìm kiếm vật tư, chẳng may con quái vật đó trở lại, chúng ta sẽ c·hết chắc!”

“Mẹ, thằng nhát cáy này... Nhìn đi, bọn chúng đang dần dần rút lui thây.” Đạt đưa tay ra chỉ.

Theo hướng mà Đạt mách, Tùng thấy đám zombie đang dần rời đi.

Cả toà bệnh viện lớn mới vừa đông nghìn nghịt lũ xác sống vậy mà giờ đây chỉ còn lác đác khoảng chục con, nhưng chúng cũng không nán lại quá lâu, chỉ thất thểu một chút rồi kéo nhau ra khỏi cổng viện, giống như bị một thứ gì đó kêu gọi vậy.

Chờ bọn chúng đi khuất, khoảng sân rộng lớn cũng đã vắng bóng không còn một con, Đạt mới lên tiếng.

“Đi.”

Đám người đang nấp sau bức tường đổ nát lập tức vọt ra, đôi mắt láo liên đề phòng cảnh giác.

Sau khi xác định xung quanh an toàn, Đạt mới dẫn theo mấy tên đồng bọn đi vào tòa bệnh viện trước mặt.

Bệnh viện Thụy Điển là bệnh viện đa khoa khu vực hạng 1 trực thuộc Ủy ban nhân dân tỉnh Quảng Ninh, có diện tích lên tới 26.000 mét vuông với nhiều khoa ngành cùng cơ sở vật chất phong phú, tiên tiến.

Chính vì trang thiết bị đầy đủ, nơi đây liền thành điểm thăm khám hàng đầu của nhiều người dân trong tỉnh lẫn các vùng lân cận.

Ngày thường, nơi này đông đảo dân qua lại, không bệnh nhân cũng là người dân đi thăm khám, tấp nập.

Nhưng giờ đây, nơi này lại lặng ngắt như tờ, không có lấy một bóng nhân loại.

Cảnh vật cũng chỉ còn cây cối cùng những xác c·hết chất đống, la liệt ngoài sân bệnh viện lẫn cả dọc hành lang, không đâu là không thấy xác người.

Đạt dẫn theo bốn người cầm sẵn v·ũ k·hí tự chế, đề phòng đi vào cổng viện.



Qua những cái xác, tới ngoài đại sảnh liền dừng lại, Đạt lo lắng, ráo rác nhìn vào bên trong.

Trong đại sảnh lúc này là một khoảng không u tối, không bóng đèn, chỉ có nền gạch đã thấm đẫm máu người cùng xác c·hết, đen kịt, chạy từ trong dãy cầu thang ra tới tận ngoài sân, tựa như một con ác quỷ đang há mồm, thè lưỡi chờ đợi con mồi đi vào chịu c·hết vậy.

Tùng sợ hãi, nuốt một ngụm nước bọt.

“Anh Đạt, bên trong liệu còn zombie không?”

“Hừ, sợ cái gì. Khả năng cao bọn quái vật đó đã rời đi, không có con nào lưu lại, mà nếu có lưu lại, cũng là zombie bình thường, không phải loại cao cấp, mấy loại đó anh mày chơi được.”

Đạt dơ tay lên, khoe chút cơ bắp trên cánh tay mình.

Lời hắn nói là thực, không phải bố láo.

Trước đây hắn là một gymer, sức lực vốn đã hơn hẳn người bình thường, sau tận thế buông xuống, hắn lại thành công thức tỉnh một loại dị năng, đó là hoá vượn.

Loại dị năng này vừa xuất hiện liền cường hoá sức mạnh cùng khả năng kháng lực (phòng thủ) của hắn lên một tầng cực cao, và sẽ còn tăng thêm nếu hắn hoá vượn hoàn toàn.

Nhưng vì yếu tố khó nhìn cộng với việc sợ bị người ta bài xích, sợ bị nhà nước bắt đem đi giải phẫu, nên hắn không dám sử dụng.

Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi, với cơ thể rắn rỏi, mạnh mẽ từ trước, lại được tăng phước từ loại dị năng này, dù không hoàn toàn hoá vượn thì sức mạnh của hắn cũng tương đương bán linh, kết hợp với kỹ thuật vật lộn, hắn hoàn toàn có thể chơi c·hết hai con zombie bình thường.

Đây chính là lý do vì sao hắn tự tin, dám đi vào cái chỗ c·hết tiệt này.

“Phải đấy, có anh Đạt tại thì sợ gì đám chó c·hết kia!” Một tên thiếu niên trong nhóm có khuôn mặt trẻ trung, độ khoảng hai mươi mười chín hăng hái vuốt mông ngựa.

Nghe vậy, Tùng mới vô thức nhìn lên cánh tay thô ráp có phần lắm lông kia, nội tâm mới an ổn trở lại.

Hắn suýt thì quên, đại ca hắn là một tên rất mạnh, từng cứu bọn họ thoát khỏi lũ quái vật kinh dị kia a.

Có chỗ dựa dẫm, tâm cũng an hơn phần nào.

Tùng cùng ba người nữa chầm chậm theo sau đại ca, đôi mắt vẫn rất chăm chú đề phòng bốn phía.

Tuy có đại ca bên người, nhưng biết đâu được đen đủi có một con từ trong dãy hành lang sâu hun hút kia phi ra, cào bọn họ một cái thì sao? Tốt nhất vẫn là đề cao cảnh giác.

Bọn họ đi hết tầng một, tới gần căng tin, một thành viên trong nhóm tính vào lấy chút lương thực thì bị Đạt ngăn lại.

“Tạm thời đừng lấy, chúng ta ưu tiên thuốc men trước, đợi khi xong việc thì thu thập một chút cũng không muộn.”

“Ok đại ca.” Người thiếu niên gật đầu, vội vàng theo sau đại ca.

Năm người cứ vậy đi lên bậc thang.

Không gian u ám, lại thêm mùi h·ôi t·hối của những cái xác đang bị phân hủy, kèm chút ẩm mốc tanh hôi từ những vũng máu đã khô, khiến mấy người dù đã nhìn thấy bao cảnh máu me cũng phải nhăn nhó mặt mày vì cái thối cũng như cảnh tượng thê thảm này.

“Thái, Hoàng, Phong, ba đứa mày đi hướng bên đó, tìm kiếm phòng thuốc men, thu thập toàn bộ các loại kháng sinh vào balo. Còn Tùng, sẽ đi với tao.”

Tới tầng hai, Đạt liền phân phó, tách ra tìm kiếm vật tư.

Ba người kia dù sao cũng từng là dân xã hội, có chút nghề trong người, dù có gặp một zombie bình thường cũng có thể cùng nhau giải quyết, nếu nhiều hơn cũng có thể chạy, nên Đạt không lo lắng.

Chỉ có thằng Tùng là khiến hắn bận tâm.

*Nghề: ở đây ám chỉ dân có tí võ nghệ, biết đánh đấm.

Năm người tách ra, đi về hai hướng ngược lại.

Đạt cùng Tùng đi bên trái, còn ba người kia đi bên phải.

Tầng hai là khoa vi sinh, trước hắn từng làm bảo vệ ở đây nên biết đôi chút. Nhưng vì chỉ làm có vài tháng, nên không rõ phòng nào chứa thuốc kháng sinh, mới phải tách ra mà tìm.

Tận thế, thứ quan trọng nhất ngoài thức ăn, chính là thuốc kháng sinh.

Đói, có thể nhịn vài ngày, chỉ cần uống nước là sống được một tháng, nhưng riêng cơ thể mà b·ị t·hương nặng không có kháng sinh trợ giúp, khoảng cách gặp được thần c·hết cũng không phải là quá xa.

Hai người dò tìm một lúc, cuối cùng cũng thấy căn phòng có chứa thuốc kháng sinh. Cả hai hí hửng đi vào, bắt đầu thoải mái vơ vét.

“Anh Đạt, thật nhiều kháng sinh a. Nếu đem bán cho q·uân đ·ội, chúng ta chắc chắn sẽ đổi được một chút súng ống.”

Tùng phấn khích cho đống thuốc kháng sinh vào balo, mặc cho nó đã đầy, hắn vẫn cố nhồi nhét.

“Haha, lấy nhiều chút, anh mày phải đổi được một thanh ngụy thần binh mới được!”

Đạt cũng vui sướng không ngậm được mồm.

Đương lúc hai người phấn khởi không thôi thì cuối dãy hành lang bên tay phải, nơi ba tên đồng bạn đang do thám bỗng vang lên một tiếng hét lớn, sau đó im bặt.

“Là tiếng thằng Hoàng!” Tùng tái mặt lại, hoảng sợ nhìn đại ca.

Đạt cũng không khá hơn là bao, khắp khuôn mặt toát ra những giọt mồ hôi lạnh lẽo, đôi bàn tay vô thức nắm chặt cây thái đao.

Vừa rồi quan sát lũ zombie cộng với việc đi vào đây không gặp con nào, hắn cứ đinh ninh rằng bọn này đã đi hết, giờ nghe thấy tiếng thét, tám đến chín phần có một con biến dị hoặc nhiều hơn hai con, nên thằng Hoàng mới thất thố thét lên như vậy.

“Đi...”



Đạt nói khẽ, mau chóng đeo lên chiếc balo, đôi chân thoăn thoắt ra khỏi ngoài hành lang. Phía sau hắn, Tùng cũng vội vàng bám theo.

Đạt đi trước, lao vọt tới cuối hành lang cánh phải, muốn xem xem mấy tên kia thế nào.

Càng tới gần, nội tâm hắn lại càng sợ hãi, lo lắng. Trực giác hắn mách bảo, phía trước rất nguy hiểm.

Nhưng nơi đó có đàn em của hắn, không thể bỏ mặc chúng m·ất m·ạng tại đây được, nên đành cắn răng đi tới xem xét tình hình.

Nhìn cửa phòng khám mở toang, bên trong thì u ám, tĩnh lặng. Đạt không quản nhiều, bàn tay nắm chặt tấm khiên cùng thanh thái đao, dũng mãnh lao vọt vào bên trong.

Tùng đi sau thấy vậy, cũng theo đại ca tiến vào.

“Đó là....?”

Vừa vào bên trong, Tùng liền nhìn thấy hai cỗ t·hi t·hể bị rỗng ruột gan đang nằm dưới nền nhà, đối diện cách bọn họ không xa, có hai thân ảnh, một gầy gò ốm yếu, một to khỏe như vâm.

Nhưng tràng cảnh lại có chút kỳ lạ, tên gầy gò ốm yếu kia vậy mà tóm cổ tên to cao nhấc lên như thể đang tóm một con gà.

Nhìn trang phục người cao to kia, Tùng liền nhận ra đây chính là Hoàng, còn hai cái xác đang nằm dưới đất chính là Thái cùng Phong, còn kẻ gầy gò đang tóm cổ bạn mình, hắn không hề quen biết.

Tiến vào đây chỉ có năm người bọn họ, không lý nào có người thứ sáu. Trong khi đó bọn họ đã rình rập rất lâu, từ khi đám zombie rời đi thì chính mấy người mới là kẻ trước tiên đi vào.

Vậy... tên gầy gò đó rất có thể chính là zombie!

“Là... thi vương! !”

Đạt lạnh run, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn cậy bản thân có sức mạnh hơn người, nên ở đầu tận thế, khi mà người người trốn chui trốn nhủi thì hắn lại ra ngoài thu thập vật tư cùng tranh đấu với lũ zombie cấp thấp.

Cũng vì vậy mà tầm nhìn lẫn kiến thức sâu rộng hơn rất nhiều, tuy không nói hơn người, nhưng hơn hẳn Tùng là chắc chắn.

Nên vừa nhìn, hắn liền nhận ra đứng trước mặt mình là một con thi vương.

Chạy !!!

Hắn quay người, tóm lấy Tùng đang chôn chân kéo mạnh ra ngoài.

Thi vương thấy vậy liền gầm lên giận dữ, hai cái xác đang nằm bất động bỗng nhúc nhích, sống lại. Chúng gào thét, vùng dậy truy đuổi Đạt và Tùng.

Thấy thế, Đạt liền đá Tùng bay ra xa, nâng khiên đón đỡ hai con zombie đang lao tới, rống to.

“Chạy mau!”

“Anh Đạt...” Tùng sợ hãi nhìn đại ca.

“Mẹ nó, mau chạy a! Mày ở lại chỉ làm vướng chân tao thôi, đi mau!” Đạt tức giận quát lớn.

Nếu không phải tên nhóc này cùng em trai hắn có chút giống, hắn thực lười quản mạng sống của đối phương.

Nhìn đồng bạn đã hóa zombie đang điên cuồng công kích đại ca, lại thêm phía sau thi vương chầm chậm đi tới, Tùng quá sợ hãi, vội vàng bò dậy mà bỏ chạy.

Hắn cùng Đạt không thân, chỉ là gặp nhau trên đường chạy trốn d·ịch b·ệnh. Vì Đạt mạnh, nên hắn mới đi theo nhờ lương tựa, giờ mạng sống bị đe doạ, bảo hắn ở lại cùng c·hết là không có chuyện đó.

Bản chất con người vốn sống ích kỷ, người khác hi sinh vì mình thì được, nhưng mình không thể hi sinh vì người khác.

Đó là châm ngôn sống của hắn!

Đạt cầm khiên chặn trước mặt, miễn cưỡng ngăn cản tiến công của hai con zombie, khiến chúng không thể vượt qua truy đuổi Tùng.

C·hết tiệt!

Hắn dùng lực, đẩy mạnh hai con zombie ra xa, làm chúng lảo đảo lui lại. Thừa cơ, hắn dơ lên thanh thái đao đánh ra một góc 60 độ, toan chém bay đầu con zombie bên phải.

Nhưng khi thanh đao vừa cách cổ đầu zombie kia tầm một tấc, thi vương đã lao tới đạp Đạt bay ngược ra sau, thân thể va vào bức tường, mồm liên tục thổ huyết.

Nếu để ý kỹ, có thể thấy được các mảnh nội tạng cũng bị hoà vào trong máu tươi.

Thi vương tuy sức lực không bằng zombie sức mạnh hình, nhưng về bản chất nó vẫn là zombie cấp hai, mọi chỉ số đều hơn hẳn một tên bán linh như Đạt. Với chỉ một cước, đã khiến hắn suýt m·ất m·ạng.

Thi vương không vội g·iết Đạt, mà chỉ nhe răng cười cười nhìn hắn, sau đó gầm gừ như đang sai bảo cho hai con zombie kia.

Như đạt được chỉ lệnh, hai con zombie này lập tức đi qua người Đạt, hướng Tùng vừa chạy phóng đi.

Chỉ mấy phút sau, khi bọn chúng trở lại, trên tay đã xách theo một tên nhân loại thừa sống thiếu c·hết, chồng chất thương tật, chủ yếu là vết cào cấu cùng vết răng cắn của zombie để lại.

Với đống thương tật này, dù là siêu nhân loại cũng c·hết chứ đừng nói là Tùng, một con người bình thường.

Thi vương nhìn Đạt, ánh mắt nó nhiều hơn một tầng cợt nhả, thích ý. Nó đưa tay, bắt lấy Tùng đang thoi thóp, cắn xuống một bên má.

Đau đớn, nhưng không còn sức để phản kháng, Tùng chỉ có thể ư ử há miệng ra, máu từ vết rách tuôn ra, hoà quện với nước mắt cùng nước dãi.

Nó nhai ngấu nghiến, nuốt xuống bụng, lại tiếp một miếng nữa, cứ như vậy lặp đi lặp lại đến khi hai bên má của Tùng không còn một chút lớp thịt nào mới thôi.

Nằm dưới đất, Đạt trợn mắt mà nhìn hết thảy.

Hắn... muốn g·iết c·hết con quái vật này!

Grừ...



Hắn khẽ rên, cơ thể cũng theo đó bắt đầu biến dạng.

Chân tay như bị kích thích, chúng nhanh chóng to ra, những lớp lông vốn đã dày cùng rậm rạp nay lại càng thêm chi chít, dài thượt, hoàn toàn che phủ đi lớp da thịt của hắn.

Không chỉ mỗi chân tay, mà ngay cả cơ thể lẫn khuôn mặt hắn đều bị lông lá bao phủ.

Sau một hồi biến dị, hắn đã hoàn toàn trở thành một con quái vật với vẻ ngoài tinh tinh.

Hắn đứng dậy, đôi mắt đã không còn chút nhân tính, tất cả còn lại chỉ là sự hung hăng cùng tàn bạo.

Hắn nhìn thi vương, miệng há ra, để lộ hai chiếc nanh sắc nhọn mà gào thét.

Rống!!!

Oanh --! !

Hắn bật tốc, đạp mạnh để lấy lực phóng về phía thi vương.

Tốc độ rất nhanh.

Chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt con thi vương gầy gò.

Hắn xoay hông, bàn tay phải nắm lại thành quyền, cùng lúc đó chân phải tiếp nối đạp xuống đất, hông vừa xoay, toàn bộ lực đạo dồn vào nắm đấm hướng về phía thi vương đập tới.

Thi vương gầy gò, đứng trước nắm đấm vượn hoá của Đạt trông thực nhỏ bé, tựa như một con chó con gặp phải voi già, yếu ớt dị thường.

Nếu không có gì sảy ra, chắc chắn thi vương sẽ bị bạo thể trước nắm đấm đầy uy lực này.

Nhưng đáng tiếc, tất cả chỉ là hình tướng bên ngoài, còn bản chất lại không phải vậy.

Thi vương khinh thường, ném mạnh t·hi t·hể Tùng về phía Đạt.

Lúc này Đạt đã hoàn toàn mất lý trí, ở trạng thái vượn hoá, hắn thấy xác bay tới trước mặt thành kẻ thù, liền không hề nghĩ ngợi oanh kích.

Xác Tùng vừa gặp nắm đấm của Đạt liền không chịu được mà nổ tan nát, chân tay tứ tung, nội tạng vãi cả xuống đất, đầu thì bắn vọt lên trần nhà, dính lịm, máu me vấy đỏ sàn nhà cùng bức tường cạnh đó.

Khặc khặc khặc...

Thi vương nếm vị tanh nơi khoé miệng, phấn khích cười.

Nó hơi nghiêng đầu, ra hiệu cho hai con zombie lao lên.

Như nhận được chỉ thị, hai con zombie nhanh chóng vọt tới, nhưng tất cả chỉ như bình gốm sứ, bị Đạt một đập vỡ tan.

“Con... con... mồi... bầy tôi.”

Thi vương liếm môi, nhìn con vượn trước mặt đầy vẻ thèm khát.

Nó... muốn biến con vượn kia thành zombie, hầu hạ nó.

Lúc này, Đạt trong trạng thái vượn hoá cũng đã lao tới, tiếp tục nâng quyền đánh vào đầu thi vương.

Lần này nó không thèm lui về như trước, trái lại còn tiến lên, dơ chân đạp một cước vào phần bụng lông lá hình vượn.

Oanh --! !

Đạt bị đá bay ngược ra sau, thân thể va đập vào vách tường, bức tường nhẵn thính bất thình lình nứt vỡ, hằn lên đó hình dáng loài vượn.

Hắn lồm cồm bò dậy, há mồm rống lớn, tiếp tục lao lên t·ấn c·ông.

Nhưng sự cách biệt về sức mạnh là quá lớn, mặc cho hắn lao lên bao nhiêu lần cũng đều bị thi vương đánh bay, thương thế cũng theo đó mà dày đặc.

Sau nhiều lần thất bại, sức lực hắn dần suy yếu, phải tới khi hắn hoàn toàn trở lại hình dáng con người mới thôi không công kích, bất lực nằm dưới mặt đất chờ c·hết.

Thi vương chầm chậm bước tới, xách Đạt lên, đôi mắt đầy hứng thú nhìn tên nhân loại trước mặt.

Từ khi nó sinh ra linh trí tới nay, đây là tên nhân loại mạnh nhất mà nó từng gặp. Tuy không đủ khả năng làm thương bản thân, nhưng chống đỡ được lâu đến mức này cũng đủ thấy đối phương không tầm thường.

Đạt nhũn người, không sức lực để phản kháng, chỉ có thể bất lực phó mặc cho thi vương thích làm sao thì làm.

Hắn mệt mỏi, đôi mắt mông lung nhìn thi vương, tức giận, phẫn uất, sợ hãi cùng bất lực liên tục hiện lên trong đôi con ngươi màu đen.

Hắn rất muốn làm ra phản kháng, nhưng vì sức lực đã kiệt, cơ thể thương tích nên chẳng thể làm gì khác.

Một cỗ mệt mỏi ập tới, đôi mắt đang mông lung lại càng thêm nặng trĩu như muốn díu lại vào nhau.

Trước khi hắn hoàn toàn nhắm mắt, ngất đi, hắn thấy rõ đôi răng nanh sắc nhọn cùng mùi h·ôi t·hối tanh tưởi của thi vương sát gần tới, cảm giác c·hết chóc bủa vây.

Ha... vật lộn một năm, cuối cùng cũng c·hết dưới miệng lưỡi lũ quái vật này...

Đạt thở ra một hơi cuối, cay đắng cười lần cuối cùng.

Ngay sau khi thi vương kề sát miệng vào cổ hắn, cái cảm giác lành lạnh cùng rờn rợn lan tràn cũng là lúc hắn thấy phía sau lưng đầu thi vương đó xuất hiện một bóng đen.

Bóng đen này rất vừa vặn, không lớn cũng chẳng nhỏ, tựa như một người đàn ông.

Nhưng vì quá kiệt sức, hắn không thể thấy rõ kẻ đó là ai, cũng không biết là zombie hay nhân loại, hắn chỉ có thể mang theo sự nghi hoặc này chìm vào bóng đen vô tận, cứ vậy ngất lịm đi.

*P/s: Lần đầu tiên để một chương 4k chữ, bình thường toàn cắt 2k chữ 1 chương, nhưng lần này sẽ không lấy số lượng nữa, tập chung vào nội dung cho từng chương nên số chữ sẽ không cố định.