Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 419: tin tức




Chương 419: tin tức

Thiên nhãn thông vừa khai mở, Thắng liền thấy trong bệnh viện có một màn chiến đấu đặc sắc.

Đó là một con vượn đang đánh nhau với một đầu thi vương.

“Chậc, từ khi nào Uông Bí lại có vượn rồi?”

Hắn nghi hoặc tự hỏi, không hề có ý định nhúng tay, vẫn giữ nguyên thiên nhãn thông quan sát toàn bộ bệnh viện, muốn xem có ai sống sót hay không.

Nhưng đảo qua một lượt, chỉ có đầu kia thi vương cùng con vượn kỳ lạ đánh nhau, zombie hay nhân loại đều không có.

Hắn nhún vai, tính mặc kệ.

Dù sao bản thân cũng đang có việc, không có thời gian mà bận tâm tới mấy thứ ngoài lề như này.

Hả?

Thắng kinh ngạc đảo mắt trở lại chiến trường, nơi thi vương đang cùng con vượn kia vật lộn.

Kết quả như đã định, con vượn kia không phải là đối thủ của thi vương, nó bị đối phương đá bay vào vách tường.

Cái này không có gì đáng để hắn kinh ngạc, cái đáng kinh ngạc là con vượn kia thế mà biến mất, chỉ còn lại một người đàn ông độ ba mươi, đang bị thi vương nhấc bổng lên cao, hơi thở yếu ớt.

Linh quang chợt lóe, hắn liền ngộ ra điều gì.

“Thì ra là một kẻ thức tỉnh pháp tắc hoá thân...”

Tận thế, ngoài zombie cùng ác nhân được ban cho sức mạnh, một số nhân loại cũng được hưởng một loại đặc ân, đó là thức tỉnh pháp tắc.

Trong sách cổ, pháp tắc có ba ngàn loại, nhưng thực tế pháp tắc là vô hạn và đa dạng chủng loại, không bị bó buộc như trong đạo pháp đã nói.

Pháp tắc là phụ thuộc vào kiến giải, tư duy tự thân cũng như ý thức riêng của từng cá thể, và đặc biệt rất có tính chất duy truyền qua gen.

Có một số dòng họ lớn tồn tại từ thời cổ đại, khi tận thế giáng lâm, con cháu hậu thế có xác suất mười phần trăm thức tỉnh pháp tắc. Một số khác thức tỉnh là nhờ tự thân giác ngộ, tuy loại này khó khăn và tốn thời gian, nhưng bù lại nó chắc chắn đạt được.

Loại sức mạnh này không thể dùng từ ngữ bình thường tới giải thích, vì nó liên quan tới đại đạo.

Các nhà khoa học cũng đã đem một số người đi giải phẫu, ban đầu họ không tìm ra lời giải, nhưng sau một thời gian kết hợp với huyền học phương đông, cùng thuyết giác ngộ của phật giáo họ liền tuyên bố cho thế giới về loại sức mạnh này.

Đó là sức mạnh của tỉnh thức, của giác ngộ.

Và những người sở hữu loại sức mạnh này đều được thế giới biết đến với cái tên Dị Năng Giả hay Thức Tỉnh Giả.

Nhưng trong giới huyền thuật hay võ học cổ truyền, đám người này lại được gọi những kẻ đó là Thủ Đạo Giả, tức bàn tay của đạo pháp tự nhiên, kẻ nắm giữ một phần sức mạnh thiên đạo.

“Chậc... không ngờ lại gặp được một kẻ thức tỉnh pháp tắc ở đây... ai, nhìn tình hình hẳn là sắp c·hết a, phải ra tay cứu thôi.”

Hắn nhún vai, chân phải vừa bước liền đạp không mà lên, một đường chạy tới tầng hai bệnh viện.

Lúc này, thi vương đang chuẩn bị cắn vào cổ người đàn ông, nó liền cảm nhận được phía sau một hồi áp bách.

Rùng mình, nó không tiếp tục cắn con mồi mà đem tên nhân loại đang cầm trên tay quẳng về phía sau.

Như một con súc vật, người đàn ông bị nó ném đi không chút thương tiếc.

“À há...”

Thắng đưa tay đỡ lấy người đàn ông đã ngất lịm kia, đầu hơi ló qua nhìn thi vương, cười nói.

“Con súc vật này giác quan cũng thực nhạy bén a!”

“Nhân loại...” Thi vương bập bẹ hai từ, lập tức sử dụng tinh thần lực công kích qua.

Sức mạnh thật sự của thi vương không phải là thể chất hay tốc độ, mà đó là tinh thần lực.

Tinh thần lực của nó hoá thành một bàn tay quỷ vô hình với sáu ngón thô gầy, để lộ năm vuốt dài sắc nhọn, bay nhanh về phía Thắng.

Với những kẻ có tinh thần lực yếu, khó mà nhìn ra được loại chiêu thức này, nhưng Thắng là kẻ từng tu luyện thần hồn lẫn thể xác đến quân chủ cấp, tinh thần lực vốn đã cô đặc, hiện tại tuy suy yếu, nhưng về chất lượng vẫn có thể cùng cấp tông đỉnh phong sánh ngang.

Chỉ là một con thi vương cấp hai, tinh thần lực cấp tông sơ kỳ, sao qua mắt được hắn?

Và đừng quên, công pháp của hắn là khắc tinh của các loại tinh thần công kích.

Phệ hồn pháp!

Tinh thần lực bốc lên như hơi nước, hội tụ trên đỉnh đầu Thắng một đầu bạo long, nó há mồm rống lớn, tiếng rống tràn đầy uy áp phủ lên người thi vương khiến nó run rẩy bần bật.

Lúc này, lợi trảo đã bay tới trước mặt, chỉ một khắc nữa là đánh lên người Thắng, nhưng ngay lúc đó, đầu bạo long trên đỉnh đầu hắn há ra, nuốt trọn toàn bộ lợi trảo vào trong bụng, tiêu hoá.

Nhìn thấy chiêu thức của mình nhanh chóng bị thôn phệ, thi vương biết bản thân không thể địch lại kẻ này, liền lập tức nhảy khỏi lầu hai với ý đồ chạy trốn.

Nó ban đầu chỉ là một đầu zombie cấp thấp ngu dốt, nhưng sau khi tiến hoá thành thi vương, trí tuệ liền phát triển vượt bậc. Đặc biệt là khi tiến vào cấp hai, nó càng thông minh hơn trước, cũng học được cách lấy nhu chế cương, ẩn mình để sinh tồn.

Nơi đây vốn là địa bàn của một tên ác nhân, cấp bậc tuy cùng nó ngang hàng, nhưng chiến lực lại hơn nó không phải một hai chỉ số.

Để có thể sống sót, nó đã ẩn nhẫn, sống như chó dưới quyền đối phương suốt mấy tháng qua, chờ đợi thời cơ để trốn thoát, mãi mới có dịp đối phương không có nhà, nó định nhân cơ hội này mà bỏ trốn, ai ngờ đâu xuất hiện mấy tên nhân loại.

Ban đầu định thu chút tay chân, thế quái nào lại chạy tới một tên còn mạnh hơn cả tên ác nhân khi trước, khiến nó lúc này chỉ muốn oán trời khóc than.

Nhìn thi vương dứt khoát nhảy xuống không chút do dự, Thắng lấy làm kỳ tự hỏi.

“Cao như vậy lại nhảy xuống, không s·ợ c·hết sao?”



Nói thừa, nó là zombie chứ đâu phải người, sao có thể c·hết vì bị ngã lầu!

Quả là thế, hắn ló đầu ra khỏi lan can, thấy thi vương dễ dàng tiếp đất, đang chuẩn bị lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.

“Chà, lại muốn chạy sao?”

Hắn chẹp miệng, nhấc tay ném về phía thi vương một quả phong cầu.

Cảm nhận sau lưng tiếng xé gió cùng cao áp lực lượng, thi vương hoảng sợ co cẳng chạy càng nhanh.

Nhưng đáng tiếc, nó đâu phải ác nhân. Trí tuệ tuy cao nhưng cơ thể sao mạnh bằng đối phương được, tốc độ cũng không thể theo kịp chứ đừng nói muốn mượn lực để đẩy bản thân đi xa như tên ác nhân kia.

Nên là chỉ trong nháy mắt, nó liền bị phong cầu xoắn thành thịt nát không ra hình thù.

Thắng tiếp tục dùng tới phệ hồn pháp thôn phệ linh hồn con zombie kia, sau khi làm xong hết thảy, hắn mới nhìn người đàn ông đang nằm bất động trên nền nhà mà rơi vào suy ngẫm.

Nên làm gì với tên đực rựa này đây?

....

A –! !

Đạt thở hổn hển, sợ hãi bật người dậy, đôi mắt hãi nhiên nhìn quanh, vô thức đưa tay lên sờ khắp cơ thể, hết đầu, cổ, rồi lại tới tay chân, không hề bỏ sót một chỗ nào.

Ta... c·hết chưa? Mới vừa rồi, là mơ sao?

Vừa rồi khi hắn ngất đi, trong cơn mơ màng, hắn thấy bản thân đã hoá zombie, đang điên cuồng lao vào cắn xé nhân loại, từ người già cho đến trẻ nhỏ.

Vì g·iết quá nhiều sinh mạng, nên bị vất vào một con sông máu, trong con sông này hắn thấy rất nhiều khuôn mặt, tất cả đều là n·ạn n·hân bị hắn cắn nuốt. Bọn họ vùng vẫy, đưa những bàn tay nhuốm máu bám víu chân hắn đòi mạng, quá sợ hãi, hắn đã vùng vằng thoát ra, đến khi vùng dậy, mở choàng hai mắt mới phát hiện mọi thứ không còn tồn tại.

Sau khi kiểm tra toàn bộ cơ thể, thấy bản thân không có vấn đề gì, quanh cổ cũng không có vết cắn của thi vương, vậy là xác định bản thân không bị zombie hoá, lúc này hắn mới nhẹ thở ra một hơi, đánh giá xung quanh.

“Đây là đâu? Còn thi vương đâu rồi?”

“Bị đ·ánh c·hết rồi!”

Thắng từ bên ngoài bước vào, tay cầm chai nước tính đưa cho người đàn ông trước mặt này thì thấy đối phương tràn đầy cảnh giác nhìn mình.

Hắn mỉm cười, nói.

“Yên tâm, tôi không phải zombie, cũng chẳng phải thi vương gì gì đó, nên sẽ không làm hại anh đâu.”

Đạt hồ nghi, không hề tin tưởng lời Thắng nói, vẫn kéo căng tinh thần, cảnh giác.

“Không phải zombie, cũng chẳng phải thi vương. Vậy ngươi cùng đám zombie biến dị tự xưng tân nhân loại kia là một bọn đi? Tuy các người có diện mạo giống nhân loại, nhưng về bản chất vẫn chỉ là đám cầm thú!”

Tận thế hàng lâm, nguy hiểm trùng trùng. Một nhân loại có thể thoải mái đi lại trong tận thế mà không xây xát, lấm lem, trái lại còn sạch sẽ như vậy, tám đến chín phần không phải con người.

Không là quỷ thì cũng là đám zombie biến dị tự xưng là tân nhân loại kia, bọn chúng rất thích giả danh, sau đó lợi dụng nhân loại mà chơi mấy trò lừa dối, cuối cùng đưa đối phương vào đường cùng.

Điển hình như tên tân nhân loại trước đó, lừa gạt, bắt người sống về nuôi nhốt vậy.

“Tân nhân loại? Ý anh là lũ rác rưởi ác nhân đó sao?”

Thắng buồn cười nhưng lại không cười thành tiếng, rất điềm nhiên cùng đối phương nói chuyện.

“Lũ quái vật đó quả thực có chút thú vui như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là đám súc vật có trí khôn. Anh lại đi đem tôi tưởng thành bọn chúng, thật khiến tôi buồn lòng a.”

Nói đoạn, tay phải hắn liền đưa ra, tay trái quẹt qua tạo một vết rách nhỏ, từ miệng v·ết t·hương đó chảy ra vài giọt máu tươi.

“Cậu thực sự là nhân loại?!!!”

Nhìn màu máu đỏ sắc, không hề có chút đen tạp, Đạt mới dám tin đối phương thực là nhân loại.

Thường thì máu zombie sẽ có màu đen tuyền, còn đám tân nhân loại sẽ là đỏ hắc, không hề giống nhân loại, đỏ tươi.

Mà máu của người thiếu niên trước mặt lại đỏ tươi, vậy chắc chắn không thể là đồng loại với đám quái vật kia rồi.

“Đúng a, lũ súc vật đó sao có thể so được với tôi.” Thắng khinh khỉnh đáp, vất cho đối phương chai nước đang cầm trên tay, nói. “Nhìn môi anh khô khốc, hẳn là đang thiếu nước, uống chút cái này đi, vẫn còn mát đấy.”

Sau khi xác nhận đối phương thực là nhân loại, Đạt liền buông bỏ cảnh giác, tiếp nhận chai nước vào tay.

Thật lạnh.

Hắn kinh ngạc nhìn chai nước ngọt nằm trong tay.

Tận thế, những vật dụng liên quan đến điện tử đều bị hỏng, từ ti vi cho tới tủ lạnh, hay đơn giản như cây quạt điện, đều không rõ nguyên do mà hỏng hóc.

Phải mấy tháng sau, một tên giáo sư thức tỉnh dị năng mạch điện mới giải quyết được vấn đề này.

Nhưng thay vì cống hiến cho nhân loại, đối phương lại dùng cho mục đích cá nhân, kiếm tiền.

Thường thì với kẻ yếu hèn, có trang thiết bị điện tử hay không cũng chẳng quan trọng, miễn sao còn sống là tốt. Nhưng với những người ở tầng lớp trung lưu trở lên, có quyền, có sức mạnh lại cần những khoái hoạt này.

Việc Thắng đưa cho Đạt một chai nước lạnh, nhìn thì đơn giản nhưng thực chất đối với một người vật lộn trong tận thế như gã lại thụ sủng nhược kinh.

Phải biết, có đồ gia dụng như quạt điện, nồi cơm các thứ đã được coi là giàu có lắm rồi chứ đừng nói tới chuyện được dùng đồ lạnh, tủ lạnh ở trong tận thế được ví như thần binh, thứ đồ mà chỉ bọn giàu có mới sở hữu.

Nói tủ lạnh là thần binh thực không ngoa đâu!

Ở tận thế, việc cất giữ, bảo quản thực phẩm khó khăn cực kỳ, nếu không được đông lạnh, các loại thực phẩm kiếm được sẽ bị ôi thiu, hỏng hết, không thể sử dụng.



Nên việc ví tủ lạnh như một kiện thần binh cũng không phải là quá phóng đại, đặc biệt là với những tên nghèo như hắn.

“Cậu có tủ lạnh?”

“Tủ lạnh?”

Chai nước này là do Thắng lấy từ vòng không gian, bên trong có thiết lập một chút pháp tắc hệ băng nhằm ướp lạnh các loại trái cây cùng thức uống, nên khi Đạt hỏi, hắn có chút ngẩn người.

“A, coi là vậy đi.” Hắn gật đầu, không phản bác.

Chiếc vòng có một không gian trống, bên trong được dựng lên một tầng pháp tắc hệ băng, chức năng chủ yếu để làm lạnh, nói đây là tủ lạnh hẳn là cũng không sai biệt lắm.

“Nhìn trang phục của cậu rất sạch sẽ, lại thêm có thứ đồ này, hẳn là cao tầng của đám Hắc Dạ?” Đạt không vội uống, vẫn bình tĩnh đánh giá người thiếu niên trước mặt.

Trong tận thế, đâu đâu cũng có ám toán, nếu không chú ý một chút, khả năng cao sẽ c·hết lúc nào chẳng hay, hoặc tệ hơn sẽ thành thức ăn cho đám dị loại.

Nên là không nên tin bố con thằng nào hết!

“Hắc Dạ? Không quen biết.” Thắng lắc đầu.

Trong tiềm thức của hắn, thế lực này là một tổ chức khá mạnh, có thể cùng q·uân đ·ội sánh ngang.

Nhưng vì ký ức rời rạc, lại thêm nửa thực nửa hư, tựa như có một nguồn sức mạnh kỳ lạ tiềm ẩn, phong ấn, nên hắn mới không thể thấy rõ được cụ thể diễn biến cũng như các thế lực ở tương lai.

“Không phải người của Hắc Dạ? Vậy chẳng lẽ anh là người bên phía q·uân đ·ội?”

Khi biết đối phương không phải Hắc Dạ người, ngôn từ Đạt cũng biến đến nhẹ nhàng hơn, ban đầu còn xưng cậu tôi, sau đã anh tôi lịch sự.

“Cũng không phải.” Thắng lắc đầu, nhưng khi nhớ tới ông ngoại bên nhà vợ, hắn vội sửa lời. “Tuy tôi không phải người trong q·uân đ·ội, nhưng nhà tôi có người làm việc trong đó.”

“Thì ra là vậy...” Đật gật gù, đã hiểu vì sao đối phương lại có bản lĩnh cùng những thứ đồ này.

Không biết các thế lực khác bên ngoài ra sao, nhưng riêng q·uân đ·ội, chỉ với sức mạnh vũ trang cũng đủ trấn áp các thế lực tự trị.

Đấy là còn chưa nói tới lực lượng q·uân đ·ội, ngoài binh sĩ tinh nhuệ ra, bọn họ còn có đông đảo thức tỉnh giả.

Không dám nói mạnh nhất thế giới, nhưng dám nói mạnh nhất Việt Nam bấy giờ.

Người thanh niên trước mặt có thể sạch sẽ như vậy, lại thêm sở hữu thứ đồ chỉ có cao tầng mới có cũng đủ hiểu trong q·uân đ·ội đối phương không phải hạng gà mờ.

Còn tại sao không dám nhận người trong q·uân đ·ội? Mà chỉ nói có người nhà trong đó?

Đây hẳn là do luật lệ nghiêm minh đi!

Đạt suy nghĩ, não bổ đủ các loại thuyết trong đầu, cuối cùng gật gù với những luận cứ trên.

Thắng lúc này không quản Đạt nghĩ gì, chỉ chờ đối phương uống xong chai nước liền vội vàng hỏi han.

“Quên chưa hỏi ông anh, không biết nên xưng hô thế nào?”

Đạt lúc này cũng đã uống xong chai nước, đưa tay gạt đi những giọt nước còn đọng trên môi mà cười.

“Tôi tên Đạt, Nguyễn Mạnh Đạt. Năm nay hai nhăm.”

“Anh hai lăm?” Thắng kinh ngạc, nhìn khuôn mặt của đối phương thật không dám tin.

Da mặt tên này đen sạm, chai lì như thể đã từng trải qua năm tháng, cộng với đó là bộ râu quai nón mọc quanh mặt, nhìn từ hướng nào cũng thấy già vãi đạn, không có chi tiết nào liên quan tới trai trẻ đôi mươi cả.

Nói gã ba lăm hắn cũng tin, chứ nói hai lăm... chậc, chậc, hắn cảm tưởng như đối phương đang ăn bớt tuổi vậy.

“Đúng, có vấn đề gì sao?”

“A, không...”

“Vậy anh năm nay bao nhiêu?”

“Tôi sao?” Thắng trầm ngâm một lúc, mới gãi đầu nói. “Hình như là hai bảy gì đấy.”

Hai sáu hay hai bảy, hắn không rõ, bởi từ sau khi tự nhốt mình vào phòng bế quan, bị người không biết phong ấn thời không gian thì dòng chảy thời gian bên trong căn biệt thự đã bị cô lập với dòng thời gian bên ngoài.

Trước lúc đó, mọi thứ vẫn còn bình ổn, đất nước chưa bị bao phủ bởi d·ịch b·ệnh zombie. Nhưng sau khi rời quan, mọi thứ lại diễn ra ngoài dự tính của hắn, đất nước vậy mà hoang tàn, nhân loại lác đác, cứ như thể tận thế đã hàng lâm được hơn một năm vậy.

Nói thực, giờ hỏi hắn bao nhiêu tuổi, hắn thật không biết. Có thể... hắn đã hơn hai bảy rồi cũng nên.

“Người anh em thật sự hai bảy? Tôi nhìn anh còn tưởng mới mười tám không ấy.”

Lần này lại đến Đạt kinh ngạc.

Đối phương đã hai bảy tuổi mà nét mặt cùng làn da đều căng tràn sức sống, mềm mại mịn màng, đôi mắt sáng rực như lũ nhóc mới mười tám đôi mươi, trông chẳng có điểm nào giống với một người đàn ông hai bảy.

“Ha... sinh hoạt tốt, không lo lắng nhiều nên trẻ.” Thắng cười nhẹ.

“Cũng phải...” Đạt gật đầu đồng tình.

Hai người cứ vậy ngồi tâm sự, thi thoảng Thắng lại nhả một hai câu, dò hỏi tình hình nơi này cũng như các sự kiện gần đây.

Đạt ban đầu còn hơi kiệm lời, nhưng sau một hồi tâm sự, hắn cũng thoải mái hơn.

Tình hình của thành phố cũng không phải bí mật gì to tát, với dân bản địa như hắn thì mọi thông tin đều được nắm trọn trong lòng bàn tay, từ tận thế cho tới hiện tại, mọi thông tin cơ bản hắn đều rõ ràng.

Hắn không phải là kẻ ngu, trong quá trình nói chuyện với đối phương, hắn nhận ra kẻ này hình như không biết tới tình trạng hiện giờ của thành phố.



Người đàn ông trước mặt này hẳn là người từ nơi khác, rất có thể là từ quân khu Hải Dương, đi vào thành phố này là để thăm dò nội tình.

Lý do vì sao q·uân đ·ội làm vậy, hẳn là muốn đem những nhân loại còn trong thành phố này thống nhất lại, rồi cùng nhau tiêu diệt zombie chăng.

Nhưng nếu làm vậy, Hắc Dạ đám người liệu có chịu dễ dàng để yên hay không?

Thật là nan giải a!

Đạt âm thầm lắc đầu, lo lắng tương lai sẽ có biến loạn lớn.

...

Sau một hồi hỏi han, thăm dò, cuối cùng Thắng cũng lấy được thông tin về Uông Bí trong suốt thời gian hắn bị phong bế.

Từ sau khi hắn tự nhốt mình trong phòng bế quan, d·ịch b·ệnh đã bùng phát ngay sau đó một tháng, tuyến phòng thủ ngăn chặn giữa quốc lộ Lào Cai thông xuống Hà Nội đã bị công phá.

Ban đầu với lực lượng vũ trang mà nhà nước sở hữu có thừa sức ngăn cản d·ịch b·ệnh, nhưng vì không biết từ đâu, thêm ra một bầy trùng độc, chúng cùng zombie hội tụ thành một bầy quái vật g·iết người thủy triều, đánh thẳng vào bức tường phòng tuyến.

Cả ba bức tường cứ vậy thất thủ, Lạc Hồng chiến sĩ c·hết gần hết, chỉ còn lác đác vài tên dẫn theo các cán bộ cấp cao rút lui.

Thấy bảo sau trận thủ thành thất bại đó, q·uân đ·ội ta đã rút về Hải Phòng cố thủ.

Nhưng cố thủ cũng chẳng được bao lâu, các binh sĩ ở Hải Phòng đã nhanh chóng b·ị đ·ánh bại, tiếp tục rút về Hải Dương cùng q·uân đ·ội tại đây hội họp.

Cũng may, sau khi đánh nát phòng tuyến ở Hải Phòng, đám côn trùng cùng lũ zombie đó đường ai lấy đi, chúng tách nhau ra hai hướng riêng biệt.

Zombie thì tiếp tục đánh xuống phía nam, cứ nơi có thành thị đông dân là ồ ạt tới. Còn côn trùng thì rút hết về phía tây bắc, trở lại trùng sào.

Các nhà khoa học trong nước đều không hiểu hành động này của lũ côn trùng, nhưng không quá thắc mắc, bởi nhờ vậy mà bọn họ dễ thở hơn nhiều.

Nói thì nói vậy, nhưng kết quả cũng không mấy khả quan.

Lực lượng lũ zombie giờ đây đã tăng lên rất nhiều, không phải ngàn con như trước, giờ số lượng chúng đã lên tới triệu con.

Nếu không phải q·uân đ·ội kịp thời di tản người dân, sợ là con số này chỉ là một phần ba của tổng số zombie.

Nhưng một triệu con zombie, chậc chậc... cũng thực là khoai.

Thử nghĩ xem, một triệu tên cấp linh, bán linh tụ vào với nhau, đi công kích, ai chịu được cái áp lực này đây?

Cũng may, khi mà nhân loại đang đứng trước bờ vực suy vong, dị năng giả liền xuất hiện.

“Dị năng giả? Là những người giống anh, có thể hoá vượn sao?” Thắng hào hứng nhìn Đạt.

Hắn thực không ngờ, đồng bào mình vậy mà đốn ngộ được pháp tắc, còn tưởng chỉ có tên trước mặt này là đặc biệt.

Đạt đang say mê kể, bỗng nghe Thắng nói vậy liền rùng mình.

Bí mật của hắn, dị năng hoá vượn bị người nhìn thấy rồi? Đã thế lại còn người của nhà nước?

Bỏ mẹ rồi!

“Anh... anh Thắng, việc thằng em này có thể hoá vượn... anh giữ bí mật hộ em được không?”

“Sao vậy?”

“Chẳng phải anh nói anh có người nhà làm trong q·uân đ·ội sao, vậy anh hẳn phải biết rõ nếu đám khoa học đó biết em sở hữu loại dị năng này, chắc chắn sẽ phanh thây em.”

“Sao lại thế được? Chẳng phải dị năng giả đang ngày một xuất hiện nhiều hay sao, tin tức về loại sức mạnh này cũng đã được công bố, q·uân đ·ội sở hữu rất nhiều loại người này.”

Thắng nghi hoặc.

“Chẳng phải nhà nước đang tích cực xây dựng một chi q·uân đ·ội dị năng sao? Nếu cậu xin gia nhập chắc chắn sẽ được đãi ngộ rất tốt, làm gì có chuyện bị phanh thây được.”

Vừa rồi cùng đối phương tâm sự, sức mạnh dị năng rất được nhà nước coi trọng, sẵn sàng bỏ ra thật lớn tài nguyên để đào tạo nhóm người này.

Trong khi đó tên này cũng sở hữu khả năng hoá hình, nên tự tin ứng tuyển mới đúng, sao lại sợ phanh thây.

“Anh không biết sao?”

“Biết gì?”

Đạt thở ra một hơi, tiến sát lại gần Thắng thủ thỉ như sợ người ngoài nghề được. “Là...”

Dị năng có hai loại, một là nguyên tố, hai là thể chất.

Nguyên tố là những người có thể điều khiển gió, lửa, nước...

Thể chất là những người sở hữu khả năng tăng cường thị giác, tốc độ, sức mạnh... hoặc cao cấp hơn chính là hoá hình, hoá thành các loài động vật.

Ví dụ như Đạt, có thể hoá vượn. Đây cũng được xếp vào hàng ngũ thể chất.

Khi hai loại dị năng này xuất hiện, các nhà khoa cũng đã tóm vài người để nghiên cứu, nhưng chỉ có nguyên tố là các nhà khoa học không thể phân tích, tìm tòi ra, nên loại dị năng này được cho là sức mạnh thần thánh, cũng vì vậy mà chính quyền rất trọng dụng những người sở hữu loại dị năng này.

Trái ngược với nguyên tố, loại dị năng thể chất lại đơn giản hơn, nó nhanh chóng bị đám khoa học điên nắm bắt nguyên lý, từ đấy tìm tòi ra cách chiết xuất, cấy ghép lên người mà không cần phải đốn ngộ.

Ban đầu dị năng thể chất cùng dị năng nguyên tố là được đối xử như nhau, nhưng sau khi tìm ra được cách cấy ghép lên người, bọn khoa học gia đó liền làm thí nghiệm cấy chúng lên đám dị năng nguyên tố.

Dị năng nguyên tố tuy mạnh ở khoản điều khiển sức mạnh tự nhiên, song về thể chất, sức mạnh cận chiến lại nhược đến thê thảm.

Chỉ cần giải quyết được vấn đề này, các dị năng nguyên tố chắc chắn sẽ là đội quân chủ lực, một thanh lợi kiếm cho nhân loại phản công.

Sau nhiều lần nghiên cứu, cuối cùng đám khoa học gia đó cũng đã thành công cấy loại dị năng này lên đám người sở hữu nguyên tố mà không bị phản vệ, cũng kể từ đấy dị năng thể chất bị coi thành là tài nguyên tăng cường sức mạnh.

Đây chính là lý do vì sao Đạt luôn muốn che giấu sức mạnh dị năng của mình, hắn sợ một ngày sẽ thành vật trong lọ, bị người người xem thành thuốc dẫn, đem đi nuôi nhốt, chờ bị rút dị năng ra.