Bảy giờ tối.
Cố gia.
Đại sảnh Cố gia đông đúc người qua lại, nhưng có một chỗ tụ tập nhiều người nhất, ấy là chỗ Cố Yên Nhiên đang
dung.
"Từ khi Tiểu Nhiên còn nhỏ tôi đã biết con bé là đứa bé sáng sủa, không chịu thua kém rồi mà. Trong đại viện của chúng ta, mấy ai có thể sánh kịp đây?"
"Đúng đúng đúng, Tiểu Nhiên còn trẻ mà đã là sinh viên đại học danh giá, tiền đồ tương lai vô lượng. Tôi còn nghe nói, con bé được cao tầng thành phố để ý, mời chào vào làm việc trong viện nghiên cứu đấy!"
"Hầy, con bé đúng là không chịu thua kém, nhớ năm xưa mẹ con bé cũng không kém bao nhiêu, sau khi gia nhập quân doanh thì trở thành thành viên cốt cán của viện quân y, giờ đã là viện trưởng cao quý, quả nhiên ứng với câu
'Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh' mà!"
Cố Yên Nhiên bị vây ở giữa, nghe bọn họ người này tâng bốc một câu, người kia vuốt mông ngựa một cái, bên môi nở nụ cười thương mại, lễ phép đáp lại từng người một.
Lâm Hiểu Nhan vừa bước chân vào sảnh tiệc, nhìn thấy chính là bộ dáng cần thận, đoan trang, giọt nước không lọt này của Cố Yên Nhiên. Không hiểu sao, cô ấy cảm thấy đau lòng.
Khi ở nông thôn, dựa vào tiền, Cố Yên Nhiên trôi qua phi thường thoải mái. Muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, tuy lâu lâu phải động tay động chân lao động, nhưng vẫn hơn đứng đây đối phó với mấy chuyện cong cong quấn quấn này.
Sau khi Cố Yên Nhiên trở về thành phố, ban đầu vì thân phận cao, lại mang trên người cái danh bình hoa di động, bị không ít mấy lão cáo già để ý. Thường thì loại mặt hàng nào họ cũng đề cử được, từ tên công tử ăn chơi trác táng, đến người đã qua một, hai đời vợ, thậm chí cả người có con riêng hoặc năm nay đã gần bốn mươi tuổi, tuổi tác có thể làm cha Cố Yên Nhiên rồi, họ vẫn mặt dày giới thiệu.
Bọn họ cảm thấy, ngoài gia thế ra, Cố Yên Nhiên có ưu điểm gì khác đâu, vả lại cô từng là người xuống nông thôn, trên người mang mùi nông thôn quê mùa, có thể gả cho con trai của họ, đã là kết quả tốt nhất rồi.
Ai ngờ Cố Yên Nhiên một tiếng hót lên làm kinh người, trở thành tồn tại sáng mù mắt bọn họ. Từ đó, họ mới thôi đem mấy thứ dưa vẹo táo nứt đến trước mặt cô.
Nhưng phiền phức này vừa qua, phiền phức khác lại đến.
Giá trị bản thân Cố Yên Nhiên tăng lên, người ngấp nghé chỉ có nhiều hơn, không có ít đi.
"Tiều Nhiên, cháu có nhớ con trai thứ hai của cô, A Viễn không? Ngày còn nhỏ cháu và A Viễn thường xuyên chơi với nhau, từng có một đoạn tình cảm không tệ. Năm nay thằng bé mới hai tư, cũng sắp tốt nghiệp đại học, bằng không khi nào cháu đến nhà cô chơi, hai đứa cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm học tập?
"Tiều Nhiên, cháu có nhớ anh A Vũ của cháu không? Khi còn bé A Vũ còn đút cơm cho cháu đó! Lần trước gặp cháu ở cửa đại viện, hai đứa chỉ chào hỏi qua loa vài câu, vừa hay thằng bé cũng đang ở đây... A Vũ, đến chào em
Tiểu Nhiên đi."
"A Lục, không phải hôm trước con còn hỏi cha em Tiểu Nhiên trông như thế nào à? Ngại ngùng cái gì, mau qua đây!"
Lâm Hiểu Nhan trợn ngược mắt, chỉ hận không thể chen vô mắng bọn họ vô sỉ. Nhưng cô ấy dự định sau khi ra trường làm trong ngành giáo dục, vậy nên danh tiếng không thể quá kém được. Đành nhịn xuống, thân thiết tiến đến bên cạnh Cố Yên Nhiên, dùng bóng lưng mảnh khảnh ngăn cách Cố Yên Nhiên với mấy tên đàn ông đó....
"Tiều Nhiên! Chúc mừng cậu thành công tốt nghiệp!