Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sử Thi Về Ấn Ký

Chương 9: Điềm xấu của ngôi làng không tên.




Chương 9: Điềm xấu của ngôi làng không tên.

...Arc 1: Sự khởi đầu...

-------------------------------------

“Được rồi.. Tôi đi đây, nếu có chuyện gì xảy ra thì hai cậu cứ tìm tôi ở khu rừng hôm qua nhé.”

“Ừm.. Chúng tôi sẽ không sao đâu.”

Một lúc sau.. Sau khi thưởng thức con cá kia thì Califa đã bắt đầu lên đường tiến đến khu rừng hôm qua.. Lý do thì chính là công việc của cô ấy, làm ra những bánh xe gỗ sơ sài.

Khi rời đi Califa đã mang theo cây rìu cùng với giỏ đựng dụng cụ của mình, nhìn chúng trong khá là nặng nề.

Nhưng Califa thì lại không có vẻ gì là mệt mỏi cả. Dường như cô ấy đã quá quen thuộc với việc mang theo những thứ đó bên mình rồi.

“GRAH!!.” -Ngay sau khi Califa rời đi thì Ruijerd đã đột ngột chạy đến chỗ của Raidou với tất cả tứ chi của mình.

Ngay sau đó Ruijerd đã ngước nhìn khắp nơi xung quanh trên mặt đất, như thể là cậu ta đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Này?.. Gì đây, ngươi làm cái gì thế hả?!.”

Ruijerd đã chạy vòng quanh Raidou bằng tất cả tứ chi của mình. Cậu ta đã hít và ngửi rất nhiều tại chỗ của Raidou.

“Grah?!.”

“Cứ kêu như thế thì làm sao người ta hiểu được cơ chứ?.”

Raidou đã lùi lại và lên tiếng nói với Ruijerd. Đáp lại thì là những hành động khó hiểu đến từ Ruijerd.

“À.. Đừng.. Đừng bảo là đang tìm kiếm con cá khi nãy đấy nhé?!.”

“GRAH!!.” -Sau một lúc thì Raidou mới hiểu được Ruijerd hiện đang tìm kiếm con cá mà cậu ta đã đưa.. Khi Raidou lên tiếng hỏi về con cá thì Ruijerd đã kêu lên.

Vậy ra từ nãy đến giờ Ruijerd chỉ muốn Raidou giữ hộ mình con cá kia, chứ không phải là cho cậu luôn.

“Ha.. Haha..” -Đến nước này thì Raidou cũng thật sự bó tay với Ruijerd. Cậu ta thật sự quá khó hiểu rồi đi.

“Con cá kia ư.. Califa đã ăn nó mất rồi.”

“Grah?.” -Ruijerd có vẻ như không hiểu được những lời đó của Raidou.

Thấy được vẻ khó hiểu của Ruijerd thì Raidou liền chỉ tay đến nơi trại lửa nhỏ đã từng rực cháy.. Trại lửa nhỏ do Califa tạo ra giờ đã chỉ là đống tro tàn.

Nhưng đáng chú ý nhất chính là đống xương cá còn sót lại trên đất.

“Gra.. Grah!!.” -Phải mất một lúc thì Ruijerd mới hiểu được, con mồi của mình đã bị ăn sạch.. Cậu ta đã nhận ra được đống xương cá kia.

“Này.. Nếu đói bụng thì cầm lấy.” -Raidou đưa ra 1 ổ bánh mì cứng.. Ban nãy Califa đã đưa cho Raidou 2 ổ bánh mì, cũng thật may mắn vì cậu không ăn hết chúng.

Raidou đã xin lỗi bằng cách đưa cho Ruijerd ổ bánh mì cuối cùng.. Nhưng đáp lại Raidou thì là một cú hất tay mạnh và những tiếng gào thét.

“GRA!!.. GRAHHH!!!.” -Ruijerd đã hất tay của Raidou khiến cho ổ bánh mì văng xuống dưới đất, và sau đó thì là những tiếng gào thét khó hiểu.. Ruijerd đã ngã ra mặt đất và giẫy giụa liên tục.

“GRAH!!.. GRAHHH!!!.”

“Này.. Dừng lại đi, nó chỉ là một con cá thôi mà.”

“GRAHHH!!!.” -Mặc cho Raidou có nói gì đi chăng nữa, thì tiếng gào thét cứ thế mà liên tục vang vọng khắp nơi tại đó.

Tiếng gào thét của Ruijerd càng ngày càng lớn hơn.. Đến nước này thì Raidou cũng không thể chịu đựng được nữa rồi.

“Haiz...” -Raidou thở dài và cúi xuống nhặt lấy ổ bánh mì dưới đất.. Ổ bánh mì hoàn toàn nguyên vẹn, mặc cho nó đã bị tác động mạnh bởi Ruijerd.

“GRAH!!.. GRAHH!!!.”

“Này!!.. Đừng có mà la làng nữa, ồn ào c·hết đi được!!!.”

“...!!BỤP!!...”. -Raidou đã sử dụng sự cứng nhắc của ổ bánh mì trên tay mình. Cậu đã ném nó thẳng vào khuôn mặt c·hết tiệt của Ruijerd.. Ổ bánh mì cứng đến nỗi khiến cho Ruijerd phải gào thét trong đau đớn.

“GRAHHH!!!.”

“Thật hết nói nổi.. Nếu cứ ở lại đây với tên này thì mình sẽ điên mất.”

Raidou không thể chịu đựng được tiếng gào thét của Ruijerd nữa, cậu đã bước đi rời khỏi đó.. Chỉ còn lại Ruijerd nằm dưới đất và ổ bánh mì cứng bên cạnh.

Nhưng dường như Ruijerd không muốn bị bỏ lại một mình, cậu ta đã ngồi dậy và ngậm lấy ổ bánh mì cứng kế bên.

...

Raidou hiện đang bước đi tiến đến ngôi làng của Califa, theo sau chính là Ruijerd.

“Tại sao tên này lại đi theo mình chứ.. Rõ ràng lúc trước còn t·ấn c·ông mình nữa cơ mà.”

Raidou hiện đang cảm thấy rất khó chịu khi thấy được Ruijerd theo sau mình.

Ruijerd thì đang sử dụng đôi chân để bước đi giống với Raidou.. Những bước đi chập chững như thể là một đứa trẻ vậy, và trên tay thì là ổ bánh mì cứng nhắc lúc trước.

Tuy là rất khó chịu với những hành động kỳ lạ của Ruijerd, nhưng Raidou cũng không để tâm nhiều đến.. Miễn sao Ruijerd không bất chợt t·ấn c·ông là được rồi.

Raidou đã ngước nhìn Ruijerd một lúc, nhưng ngay sau đó cậu đã tiếp tục bước đi.

Cả hai người các cậu cứ thế mà bước đi, cho đến khi đặt chân vào ngôi làng của Califa.



Khi người dân ở bên trong làng nhìn thấy được hai cậu thì bọn họ đã giữ khoảng cách và ngước ánh mắt đến.

Những ánh mắt đó đa số đều là sự tò mò và có chút hiếu kỳ.

Một vài đứa trẻ đã tò mò lại gần để nhìn rõ Raidou hơn, nhưng đa số đều chạy đi ngay sau đó khi thấy được ánh mắt của Ruijerd.

Người dân trong làng không hề có ý xâu, bọn họ chỉ đơn giản là đang đề phòng những người đến từ phương xa.

Mặc kệ những ánh mắt của người dân trong ngôi làng Raidou vẫn bước tiếp trên con đường mòn, cho đến khi rời khỏi đó.

Ngay từ đầu Raidou đã không có ý định chào hỏi người dân bên trong làng, bởi vì cậu chẳng quen biết một ai cả.

Ánh mắt của bọn họ Raidou cũng có thể hiểu được một phần nào đó, vì thế cậu đã quyết định tiến đến khu rừng để tìm kiếm Califa.

Về phần Ruijerd thì cậu ta rất tò mò về người dân bên trong ngôi làng.

Nhưng Ruijerd cũng không muốn để mất giấu Raidou, nên cậu ta đã chập chững mà bước đi theo sau.

...

Bước đi trên con đường mòn một lúc, sau đó thì Raidou đã đặt chân vào khu đồng bằng tự nhiên tuyệt đẹp, xung quanh cậu là những ngọn cỏ thấp bé nhưng lại rất xanh tươi và đầy bát ngát.

Raidou cùng với Ruijerd đã bước đi trên vùng đồng bằng này một lúc, và ngay sau đó thì cả hai cậu đã tiến tới khu rừng hôm qua.

Băng qua những hàng cây xanh và các tán lá xanh tươi, cuối cùng thì Raidou đã dừng bước.

Trước mắt Raidou và Ruijerd chính là con sông lúc trước, nơi mà Califa đã cứu sống cả hai cậu.. Con sông này hình như trải dài đến phía ngôi làng của Califa, hoặc có lẽ là có chung nguồn nước.

“Âm thanh này...” -Ngay khi nhìn thấy được con sông thì Raidou đã bị thu hút bởi một âm thanh phát ra ở gần đấy.

Sự tò mò là không thể tránh khỏi, Raidou đã bước qua những hàng cây để đến gần với ấm thanh kia.. Sau đó cậu đã nhìn thấy được một cô gái trẻ có mái tóc đuôi ngựa màu nâu và trên tay là chiếc rìu.

“Là cô sao Califa?.” -Raidou đã lên tiếng khi nhìn thấy cô gái trẻ.. Đó chính là Califa, cô ấy hiện đang chặt cây với chiếc rìu của mình.

“Ah!!.. Raidou, là cậu đấy ư!?.” -Califa đã rất bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của Raidou.. Cô ấy liền dừng lại công việc chặt cây của mình và hạ chiếc rìu xuống.

“Xin lỗi vì đã bất ngờ xuất hiện, nhưng mà cô đang làm gì ở đây thế Califa?.”

Raidou đã tò mò hỏi Califa về công việc mà cô ấy đang làm.

Ngay lập tức cô ấy đã trả lời lại cậu với những giọt mồ hôi trên khuôn mặt của mình: “Như cậu thấy đấy, tôi chỉ đang chặt hạ cái cây này.. Bởi vì đây là một phần trong công việc thường ngày của tôi.”

“Ra là thế..” -Raidou đã cảm thấy rất nể phục Califa. Tuy rằng trong cô ấy khá là mảnh mai nhưng vẫn có thể sử dụng chiếc rìu kia một cách bình thường.

“Được rồi, chúc cô thuận lợi với công việc của mình nhé.”

“Ừm.. Cảm ơn cậu nhé Raidou.” -Vì không muốn làm phiền Califa nên Raidou đã quyết định rời khỏi đó.

Khi Raidou rời khỏi đó. Califa đã lau đi những giọt mồ hôi bên trên khuôn mặt của mình, và cô ấy lại tiếp tục với công việc chặt cây kia.

Về phần Raidou thì cậu hiện đang bước đi qua những hàng cây xanh.. Cậu đã bước đi về hướng ngược lại để tiến đến con sông lúc trước, nhưng đã có chút điều kỳ lạ xảy ra.

“Chuyện gì thế này?.. Rõ ràng là hướng này kia mà?!.”

Raidou đã hoảng hốt khi đang bước đi. Bởi vì cậu đã không đến được con sông ban nãy, thay vào đó là một cái cây cổ thụ to lớn đến mức không tưởng.

“To.. To quá.. Là cây cổ thụ sao?.” -Raidou không thể giấu được sự kinh ngạc của mình.. Trước mắt cậu là một cây cổ thụ rất to, như thể nó đã nằm chễm chệ ở khu rừng này hơn chục năm rồi.

“Hể?.. Sao mình lại khóc cơ chứ, cảm giác này lạ quá.”

Raidou đã chảy nước mắt khi đứng trước cái cây cổ thụ kia, cậu đã cảm thấy được sự yên bình khi ở gần với nó.

“Có lẽ, mình nên nghỉ ngơi một chút.”

Raidou đã quyết định tiến đến gần cái cây cổ thụ kia.. Xung quanh cái cây cổ thụ chẳng có một bóng cây nào khác ngoài nó, một bãi đất trống trải rất thích hợp để nghỉ ngơi một chút.

“Haiz.. Rốt cuộc thì mình đang ở đâu thế này, hình bóng cao lớn đó rốt cuộc là gì chứ?.. Với lại, Grey rốt cuộc là ai?.”

Trong khi ngồi nghỉ ngơi dưới cái cây cổ thụ kia, thì Raidou đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện đang xảy ra với mình.. Cậu tự hỏi hình bóng cao lêu nghêu cùng với những cái đồng hồ kia rốt cuộc là gì, và tại sao cậu lại ở nơi này.

Hàng loạt những dòng suy nghĩ cứ liên tục xuất hiện bên trong đầu Raidou, cứ thế thời gian lại tiếp tục trôi qua.

Raidou đã hoàn toàn chìm đắm vào những dòng suy nghĩ của mình.

-------------------------------------

Trong lúc Raidou đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, thì tại ngôi làng của Califa đã có hai kẻ lạ mặt ghé qua.

Hai kẻ lạ mặt đó đều mang theo v·ũ k·hí bên mình.. Một cây rìu to lớn và thanh đao cũng bự không kém cạnh gì.

2 món v·ũ k·hí to lớn đấy hiện đang được hai kẻ lạ mặt kia vác theo bên mình.

Hai kẻ lạ mặt đó chính là anh em Orc, Lankak và Loreb.. Bọn chúng đã tìm được một ngôi làng không tên của nhân loại.

“Anh Lankak.. Ngôi làng này cũng quá ít nhân loại rồi đi.”

“Ngươi đừng có than phiền nữa Loreb!!.. Mau làm những gì mà ngươi cần đi, ta không muốn phải chờ đợi thêm đâu!!.”

Loreb đã than phiền về vấn đề ngôi làng của Califa quá ít người, nhưng ngay sau đó thì Lankak đã thúc giục hắn ta với vẻ khó chịu.

“Vâng thưa anh Lankak!!.” -Loreb và Lankak đã tiến thẳng vào ngôi làng của Califa, việc mà bọn chúng sắp làm không gì khác ngoài hủy diệt mọi thứ.



Sau đó thì thưởng thức nhân loại tại ngôi làng này.

-------------------------------------

“...” -Raidou từ từ mở mắt ra, dường như cậu đã ngủ th·iếp đi khi cứ mãi chìm đắm trong những dòng suy nghĩ của mình.

“Cuối cùng thì cậu cũng đã dậy rồi, Raidou.”

“Califa?.” -Ngay khi vừa mới tỉnh dậy Raidou đã nghe được một giọng nói kế bên mình.. Califa hiện đang ngồi trên mặt đất ngay cạnh cậu.

“Tại sao cô lại ở đây?.”

“Hehe.. Tôi vừa mới làm xong công việc của mình, nên tiện thể ra đây để nghỉ ngơi thôi.. Còn cậu, tại sao lại ngủ ở đây thế?.”

Califa nhìn Raidou với nụ cười bên trên khuôn mặt. Quần áo của cô ấy hiện đang lấm lem kha khá bùn đất.

“À.. Chuyện đó.. Tôi chỉ đang tìm đường trở về con sông, nhưng không ngờ lại bị lạc đến đây.”

Raidou nhìn ra phía sau nơi có cây cổ thụ to lớn kia.. Cậu tiếp tục bảo rằng: “Tôi đã quyết định nghỉ ngơi ở đây một chút, nhưng ngay sau đó thì lại ngủ quên lúc nào không hay.”

“Ha.. Hóa ra là thế.” -Califa đã cười một chút khi nghe được những lời đó của Raidou.

“Có phải cậu cũng cảm thấy nó nhỉ.. Cái cảm giác yên bình khi ngồi dưới gốc cây cổ thụ này.”

Califa đã lên tiếng với nụ cười vui mừng bên trên khuôn mặt, những lời của cô ấy hoàn toàn chính xác.. Raidou đã cảm thấy rất yên bình khi ở gần cái cây cổ thụ.

“Thật ra thì.. Cái cây cổ thụ này, là do chính ông tôi đã gieo trồng.. Nó chính là linh hồn của ngôi làng, ông tôi đã nói như vậy.”

Califa ngắm nhìn cái cây cổ thụ cùng với Raidou.. Cô ấy đã mỉm cười nhẹ khi đứng quan sát cái cây, và Raidou thì lại chảy nước mắt khi nhìn nó.

“Linh hồn của ngôi làng sao?.” -Raidou nhìn cái cây cổ thụ một lúc. Sau đó thì Califa đã ngỏ lời dẫn cậu quay lại với con sông kia.

“Nào ta đi thôi, tôi sẽ dẫn cậu quay lại con sông kia.”

“Ừm.. Làm phiền cô rồi.” -Raidou đã bước đi theo Califa.

Cả hai người đã rời khỏi nơi có cái cây cổ thụ to lớn kia.. Nhưng ngay khi bọn họ rời đi thì một vài chiếc lá đã rụng rời, như thể một điều chẳng lành đang diễn ra tại ngôi làng của Califa.

“Mà này Raidou, cậu rốt cuộc là đến từ phương nào thế.. Ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy cậu không phải là người ở vùng đất này rồi.”

Trên đường trở về với con sông, Califa đã lên tiếng bắt đầu một cuộc trò chuyện với Raidou.. Cô ấy hiện đang rất tò mò về nơi Raidou sinh sống.

“Ừm.. Tôi sinh sống tại Nhật Bản, một nơi nằm ở phía đông của Châu á và phía tây của Thái bình dương.”

Raidou cũng chẳng giấu giếm gì, cậu đã nói thẳng ra tất cả những gì mà mình biết được.. Sau khi nghe xong thì Califa đã lộ rõ vẻ mặt khó hiểu của mình.

“Lạ thật.. Tôi chưa từng nghe qua những cái tên đó, là một vương quốc mới ư?.”

“Hể?.. Vương quốc gì cơ??.” -Raidou đã ngơ ngác khi nghe Califa nói.

“Nơi cậu sinh sống chắc là rộng lớn lắm nhỉ, nếu như thế thì là vương quốc rồi con gì nữa.”

“Hể.. Ừm..” -Raidou cũng không phản đối những lời đó của Califa.. Cậu cũng không biết phải giải thích thế nào cho cô ấy biết.

Nhưng có vẻ ý nghĩa của 2 từ 'Vương quốc' và 'Đất nước' cũng kha khá nhau, nên Raidou đã nói suông cho qua chuyện.

“Hẳn là như vậy.. Nhưng mà ở nơi tôi sinh sống thường sẽ không gọi thế.”

“Hả?.. Vậy nơi đó không phải là một vương quốc sao?.”

“Không đâu.. Chỉ là cách gọi khác nhau mà thôi.” -Raidou vừa đi vừa suy nghĩ thêm về nơi này, vương quốc là một cách gọi cũng khá lâu đời rồi đi.

“Thú vị thật.. Nơi cậu sinh sống chắc hẳn tuyệt vời lắm nhỉ.”

“Ừm.. Đúng vậy.” -Raidou và Califa đã có một cuộc trò chuyện rất tuyệt vời, cho đến khi cả hai trở lại con sông.

“GRAH!!.” -Tiếng kêu của Ruijerd phát ra từ phía bên kia bờ của con sông. Cậu ta hiện đang ăn những con cá sống do mình bắt được.

“Raidou!!.. Bạn của cậu, đang ăn cá sống kia kìa!?.”

Califa đã hốt hoảng lên khi nhìn thấy Ruijerd ăn những con cá mà không cần nướng chín.

“À.. Ờ.. Không sao đâu cứ mặc kệ cậu ta đi.”

Trái ngược với vẻ hoảng hốt của Califa, Raidou hoàn toàn chẳng để tâm đến hành động ăn cá sống kia.

“Nhưng.. Nhưng mà, cậu ta sẽ b·ị đ·au bụng đấy.”

“Cô không cần phải lo lắng đâu, cậu ta là như thế đấy.” -Raidou thật sự hết nói nổi những hành động của Ruijerd.. Dù sao thì ngay từ đầu cậu ta cũng chẳng khác gì một con thú hoang, ăn thịt sống đã là gì chứ.

“Vậy sao.. Thôi c·hết, tôi phải đi làm công việc của mình rồi.”

“À.. Ừm.” -Raidou nhìn Califa rời đi.. Cô ấy cũng không đi đâu xa xôi cả, chỉ ở ngay gần đây mà thôi.

Raidou có thể thấy được tại chỗ mà Califa đến có 1 khúc gỗ và chiếc rìu, cùng với giỏ dựng dụng cụ của cô ấy.

Califa lại tiếp tục với công việc của mình, về phần Ruijerd thì cậu ta đã ngủ th·iếp đi ở bên kia bờ sông.

Raidou bây giờ chẳng biết mình nên làm gì nữa. Cậu tiến đến bờ sông và ngồi xuống ngắm nhìn khung cảnh ở xung quanh mình.. Cảm giác yên bình đã biến mất khi cậu rời xa cái cây cổ thụ kia, thay vào đó là sự lạc lõng đến mức khó tả.

“Mình.. Rốt cuộc là đang ở đâu chứ?.”



...

Raidou lại chìm vào những suy nghĩ của mình thêm một lần nữa.

Cứ thế thời gian lại tiếp tục trôi qua, cho đến khi có một giọng nói can thiệp vào những dòng suy nghĩ của Raidou.

“Cậu ổn chứ Raidou?.”

“Califa?.” -Raidou chợt bừng tỉnh lại khi nghe thấy giọng nói của Califa. Cô ấy hiện đang đứng ở ngay kế bên cậu.

“Cô đã hoàn thành công việc của mình rồi sao, Califa?.”

“Cậu nói gì thế?.. Tôi đã hoàn thành từ nãy giờ rồi kia mà.”

“Hể?..” -Raidou bất ngờ nhìn đến phía chỗ mà Califa đã làm việc.. Tại nơi đó có 1 chiếc bánh xe khá là thô sơ và những dụng cụ rải rác xung quanh.

Quả thật là Califa đã hoàn thành công việc của mình.

“Raidou.. Cậu muốn quay lại làng cùng với tôi chứ?”

“Cậu cùng với bạn của mình có thể ở lại nhà của tôi một thời gian. Tôi luôn chào đón những người đến từ phương xa như hai cậu đây.”

Califa mỉm cười rạng rỡ với Raidou. Cô ấy sẵn sàng cho cậu cùng với Ruijerd ở lại nhà mình một thời gian, thật tốt bụng làm sao.

“Nếu đã vậy, hãy để tôi giúp đỡ cô nhé Califa.”

“Ừm.. Tất nhiên rồi.” -Raidou đã ngỏ lời giúp đỡ cho Califa. Cậu sẽ mang vác chiếc bánh xe gỗ thô sơ kia giúp cho cô ấy.

Cả hai đã quyết định rời khỏi khu rừng và trở về với ngôi làng.. Khi bọn họ rời đi thì Ruijerd liền bước theo một cách chập chững, cậu ta đã tỉnh dậy từ ban nãy rồi.

“Mà này Califa.. Những bánh xe gỗ mà cô làm ra, chúng đều sẽ được bán cho những thương buôn sao?.”

Trên đường trở về Raidou đã trò chuyện một lúc với Califa. Cậu hiện đang vác theo chiếc bánh xe gỗ thô sơ ở trong lòng mình.

“Phải đấy.. Tôi sẽ bán tất cả cho những đoàn thương buôn ghé qua làng của mình”

“Bọn họ thường sẽ thu mua chúng để sử dụng trong những trường hợp tồi tệ.”

Califa nhìn bánh xe gỗ trên tay Raidou. Cô ấy mỉm cười và nói thêm rằng: “Như cậu thấy đấy.. Công việc này thật sự rất khó, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục làm.. Bởi vì đây là cách kiếm Xu Aurora's nhanh nhất mà tôi biết được”

“Tôi muốn làng của mình được đặt tên lại thêm một lần nữa”

“Vì vậy.. Việc mà tôi cần làm lúc này, chính là kiếm đủ số tiền để cống nạp cho ngài bá tước.”

Hóa ra cô ấy chọn công việc cực nhọc này là vì người dân bên trong làng.

Lòng tốt của Califa khiến cho Raidou phải nể phục và kinh ngạc.

“Nhưng mà.. Đôi lúc thì công việc này cũng rất thú vị đấy, tuy rằng tôi vẫn còn rất non nớt”

“Không có gì là hoàn thành được chỉ trong một lần thử.. Con người chúng ta cũng giống như là những khúc gỗ vậy.. Phải trải qua những quá trình như là mài giũa bản thân, thì ta mới trở nên hoàn thiện được”

“Và tôi cũng sẽ cố gắng để mài giũa bản thân mình.”

Califa trong thật tự tin và tích cực.. Nụ cười rạng rỡ của cô khiến cho Raidou cũng phải vui lây.

“Mùi này là...” -Khi cả ba người tiến ra ngoài bìa rừng thì đã có một mùi hương cháy len lỏi vào mũi.

“Califa, cô ổn chứ?.” -Raidou đã lên tiếng kêu gọi Califa, cô ấy đã đứng sừng sững ra khi ngửi thấy mùi cháy kia.

“Cô ổn chứ?. Bộ có chuyện gì xảy ra ư?”

“Này Raidou, cậu có ngửi thấy mùi cỏ bị cháy không?.”

“Hể?.. Không, tôi chẳng ngửi thấy gì cả.”

Califa đã lên tiếng hỏi về mùi cháy kia, nhưng đáp lại là sự khó hiểu đến từ Raidou.. Dường như Raidou không thể ngửi thấy mùi cháy kia giống như Califa.

“Nào chúng ta đi tiếp thôi Califa.”

“Ừm..” -Khi ngửi thấy mùi cháy kia Califa đã rất lo lắng.. Nhưng Raidou đã ngay lập tức lên tiếng trấn an cô.

“Đừng lo lắng, có thể là do cô mệt quá mà thôi.”

“Cậu nói đúng...” -Dù cho được Raidou an ủi, Califa vẫn có chút lo lắng trong lòng.

Nhưng rồi sự lo lắng của cô ấy đã đúng.

Mùi cỏ và gỗ bị cháy tàn đi, những ngọn lửa đang dần dần tự dập tắt. Ngôi làng của Califa đã trở thành một mớ hoang tàn và đổ bể.

Những ngôi nhà ở xung quanh đã bị phá hủy và t·hiêu r·ụi.. Người dân bên trong làng cũng không được yên ổn, bọn họ hiện đang nằm sõng soài ở trước mắt Califa.

“Chuyện.. Chuyện gì thế này, đó là xác c·hết ư?.”

Raidou đã cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy người dân ở bên trong ngôi làng.

Cảnh tượng tại ngôi làng của Califa thật hỗn loạn và đáng sợ.. Xác c·hết của người dân trong làng hiện đang nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất, xung quanh thì là những bộ phận cơ thể bị đứt lìa ra.. Đa số xác c·hết đều không toàn thây với những bộ phận bị ăn mất hoặc đứt lìa.

Califa đã không thể giấu được khuôn mặt sợ hãi của mình. Cô ấy đã bước đi vào làng và băng qua những xác c·hết ở xung quanh mình.. Cho đến khi cô bắt gặp một xác c·hết nhỏ bé.

Một cơ thể còn nguyên vẹn, nhưng phần đầu thì lại không.. Bộ quần áo với thần hình nhỏ bé đó, Califa có thể nhận ra được xác c·hết này.

“A.. A.. Alia!?.” -Califa liền ngồi gục xuống dưới mặt đất.. Trước mắt cô chính là xác c·hết của Alia, đứa em mà cô ấy thương yêu nhất từ trước đến giờ.

...Kết thúc...