Chương 10: Chiếc lá cuối cùng, kèm theo lời tạm biệt của người dân ngôi làng.
...Arc 1: Sự khởi đầu...
-------------------------------------
“Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?.. Mùi này, mình sẽ nôn ra mất.”
Raidou ngước nhìn xung quanh ngôi làng của Califa.. Khắp nơi đều là những xác c·hết của người dân, mùi máu và thịt nồng nặc đến mức khó tả.
Cảnh tượng ở ngôi làng, khiến cho Raidou phải tái xanh mặt mày và buồn nôn kinh khủng.. Nhưng cậu vẫn cố gắng chịu đựng để tiến tới chỗ của Califa.
“Mình cũng đã từng nhìn qua nhiều thứ máu me rồi, nhưng mà cảnh tượng ở đây quá kinh khủng rồi đi.”
Raidou bịt miệng lại và quay đầu đi. Cậu chẳng muốn ngắm nhìn những xác c·hết kia quá lâu, bởi vì trong chúng thật đáng sợ và buồn nôn.
Nhưng Raidou đã cố gắng chịu đựng và bước đến gần Califa.. Cậu đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy được xác c·hết ở ngay trước mặt Califa.
“Đó.. Đó là cô bé hôm qua ư?.” -Raidou đã nhận ra được xác c·hết đó chính là cô bé hôm qua.
“Califa.. Cô ổn chứ?.” -Raidou tiến đến gần Califa và lên tiếng hỏi han với vẻ lo lắng.
Califa từ từ quay đầu lại.. Cô ấy nhìn cậu với một khuôn mặt đầy đau đớn, những giọt nước mắt thì đang dần rơi xuống dưới đất.
Dù cho đang rất đau khổ trước cảnh tượng ngôi làng của mình bị tàn phá, Califa vẫn cố gắng lên tiếng nói: “Tôi không sao.. Cậu không cần phải lo lắng đâu, cứ để tôi như thế này đi.”
“...” -Những lời đó của Califa đã khiến cho Raidou nhớ đến chính mình của ngày trước.. Cái ngày mà Yuki mất cậu cũng đã giống như thế, tuyệt vọng.
“...” -Raidou đành im lặng và đứng nhìn Califa ở phía sau. Trong cô ấy thật tội nghiệp và cậu cũng một phần hiểu được cảm giác đó.
Chứng kiến người thân ra đi một cách đột ngột, thật sự rất khó để kìm nén được cảm xúc.
Raidou cũng không biết nên làm gì.. Cậu không đủ can đảm để an ủi Califa, bởi vì chính bản thân cậu cũng không biết nên làm gì khi thấy Yuki ra đi.
“Raidou..” -Sau một lúc im lặng thì Califa đã lên tiếng.. Cô ấy đứng dậy khỏi đó và nhìn Raidou với 1 nụ cười đau buồn.
“Tôi có thể nhờ cậu một việc không?.”
“Tất.. Tất nhiên rồi, dù sao thì cô cũng là người đã cứu tôi kia mà.”
Califa đã lên tiếng nhờ đến sự giúp đỡ, và Raidou không hề chần chừ mà lập tức trả lời lại. Điều đó khiến cho Califa có chút vui trong lòng khi có người sẵn sàng giúp đỡ mình.
“Phía sau nhà của tôi có một cây xẻng. Cậu có thể mang nó đến cho tôi chứ?.”
“Ừm.. tôi sẽ đi lấy nó cho cô.” -Raidou lên tiếng đồng ý và Califa đã rất mừng.
“Thành thật cảm ơn cậu Raidou.”
Mặc dù không biết Califa cần xẻng để làm gì, nhưng Raidou vẫn muốn giúp đỡ cô.
Bởi vì trong Califa thật giống với cậu, sử dụng nụ cười để che giấu nổi buồn của mình khi ở trước mặt người khác.
“Ừm.. Vậy thì tôi đi lấy nó đây, cô hãy chờ chút nhé.”
Raidou đã quyết định đi lấy cây xẻng kia.
Nhưng khi đi được vài bước thì Raidou đã bất chợt dừng lại.. Bởi vì quá lo lắng cho Califa, nên cậu đã ngước lại nhìn xem cô ấy hiện đang làm gì.
Và rồi hành động của Califa đã khiến cho Raidou phải sửng sốt và kinh ngạc. Cô ấy hiện đang ôm lấy thân xác của cô bé Alia vào lòng mình.
Sau khi ôm lấy cô bé, Califa đã cố gắng bế thân xác bé nhỏ đó lên và bước đi. Dường như cô ấy đang cố gắng để mang thân xác của Alia đi đâu đó.
“Ca.. Califa.. Cô đang làm gì thế?!.”
Khi nhìn thấy được hành động của Califa thì Raidou đã lên tiếng hỏi.. Cậu hiện tại rất thắc mắc, rốt cuộc là cô ấy đang làm gì thế này.
Nhưng rồi.. Thắc mắc đó đã được Califa giải thích rằng: “Tôi sẽ tìm kiếm nơi để chôn cất cô bé.. Vậy nên, nhờ cậu lấy giúp tôi cây xẻng nhé.”
“...” -Raidou c·hết lặng đi trước những gì mag cô ấy vừa nói.
“Vậy ra. Đó là lý do mà cô ấy nhờ mình đi lấy cây xẻng ư.”
Raidou đứng nhìn Califa bế thân xác bé nhỏ kia. Hóa ra cô ấy nhờ cậu đi lấy cây xẻng, là để đào hố chôn cất thân xác của Alia.. Một thân xác bé nhỏ và không còn nguyên vẹn, vì phần đầu đã bị phá hủy.
“...” -Sau cùng thì Raidou đã quay đầu chạy đi.
Raidou băng qua những xác c·hết trên mặt đất và tiến đến ngôi nhà của Califa ở ngay con sông.. Cậu đã ra phía sau nhà theo lời của Califa, tại nơi đó có những bó củi và cành cây nhỏ được sắp xếp một cách kỹ càng.
“Cô ấy nói là để nó ở phía sau nhà.. Chắc hẳn chỉ ở đâu đây mà thôi.“
Raidou đã tìm kiếm xung quanh ở phía sau nhà của Califa.. Đúng thật như lời của Califa nói, cậu đã tìm được cây xẻng chỉ trong vòng vài phút.
“Giờ thì, chỉ cần quay lại ngôi làng thôi.”
Raidou mang theo cây xẻng trên tay mình. Cậu đã chạy thật nhanh để trở về với ngôi làng của Califa.
Trên con đường mòn của ngôi làng toàn là xác c·hết rải rác khắp nơi, điều này khiến cho Raidou cảm thấy phát kh·iếp và sợ hãi.
“Mình cần phải bắt kịp Califa, nơi này kinh khủng quá rồi đi...”
Khi đặt chân vào ngôi làng Raidou đã phát hiện ra, Califa hiện đang ở khá xa trên vùng đồng bằng.. Cậu không chần chừ mà chạy tiến đến phía cô ấy.
“Califa!!.” -Raidou lên tiếng khi sắp sửa bắt kịp Califa.
Califa hiện đang ôm xác c·hết của Alia trong lòng mình. Những giọt mồ hôi thì đang trải dài xuống từ khuôn mặt cô ấy.
“Cô không sao chứ Califa?.”
“Raidou.. Tôi không sao, chỉ là hơi mệt mà thôi.”
“Thế ư.. Phải rồi!.. Tôi mang cây xẻng đến cho cô rồi đây.”
Raidou giơ cây xẻng ra cho Califa xem. Cô ấy đã rất mừng khi nhìn thấy được nó.
“Tốt quá rồi.. Cảm ơn cậu nhé.”
Califa liền giữ chặt xác c·hết của Alia trong lòng. Cô ấy lại tiếp tục bước đi và không quên nói với Raidou rằng: “Được rồi.. Chúng ta đi thôi nào, Raidou.. Nơi chôn cất cũng không xa lắm đâu, cậu không cần phải lo lắng.”
“À.. Ừm..” -Califa bước đi, theo sau là Raidou.
Cả hai người đã rời xa với ngôi làng, để tiến thẳng đến phía khu rừng.
Theo chân Califa băng qua những hàng cây xanh, sau khi dừng bước thì Raidou đã tròn mắt kinh ngạc.
Trước mặt Raidou là cái cây cổ thụ to lớn lúc trước, nó đã nằm chễm chệ tại khu rừng này hơn hàng chục năm.. Nhưng hôm nay, nó lại đang dần trở nên c·hết mòn.
“Califa.. Chúng ta sẽ chôn cất ở đây ư?.”
“Phải.. Tôi sẽ chôn cất con bé ở dưới gốc cây này, bởi vì nơi đây chứa rất nhiều kỷ niệm của làng chúng tôi.
“...” -Raidou đã không hỏi gì thêm khi nhìn thấy vẻ u buồn của Califa.. Sau đó cậu đã xung phong đào hố chôn giúp cho Califa.
Nhưng thật kỳ lạ, Raidou tự hỏi khi đang đào đất: “Kỳ lạ thật, cảm giác này rốt cuộc là sao?.”
Raidou đã cảm thấy kỳ lạ.. Mỗi lần xúc đất cậu lại nhớ đến người em gái của mình.
“Cậu ổn chứ Raidou?.”
“À.. Không sao, chỉ là đất bay vào mắt tôi mà thôi.”
Raidou đã rơi nước mắt trong khi đang đào hố chôn. Nhưng cậu đã dụi mắt và bảo mình không sao khi Califa phát hiện.
Cứ thế mà thời gian trôi qua.. Sau cùng thì việc đào hố chôn cất cho Alia cũng đã được hoàn thành.
“Được rồi.. Nhiêu đó, chắc hẳn đã đủ để chôn cất rồi.”
Raidou dừng lại công việc đào đất khi thấy chiếc hố chôn đã đủ để chứa cơ thể bé nhỏ kia.
Khi đặt thân xác của Alia xuống dưới chiếc hố, Califa đã bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Khi thân xác bé nhỏ kia được đặt vào cái hố, cũng chính là lúc Raidou bắt đầu việc lấp đất.. Từng lớp đất dần được phủ lên cơ thể bé nhỏ kia.
“Thật kinh khủng.. Cổ của cô bé, là ai đã làm việc này cơ chứ?.”
Trong lúc lấp hố chôn Raidou đã không chú ý quá nhiều đến phần đầu của thân xác Alia.. Bởi vì nó quá kinh khủng và đáng sợ rồi đi.
Một lúc sau thì việc chôn cất cho cô bé Alia đã hoàn thành.
Raidou và Califa đã không lập tức rời đi, cả hai đều ngắm nhìn cái cây cổ thụ lần cuối trước khi nó mất.
“Nó.. Đang dần c·hết đi!?.”
“Hể?.” -Ban đầu thì chỉ có Califa để ý đến cái cây cổ thụ, nhưng bây giờ Raidou cũng đã thấy được.. Cái cây cổ thụ đang c·hết dần đi, những chiếc lá đã rụng rời xuống dưới mặt đất.
“Cái gì?.. Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?!.”
Raidou ngơ ngác trước cảnh tượng mà mình đang thấy.
Những chiếc lá từ cây cổ thụ đang rụng rời từng chút một, như thể đang ám chỉ đến ngôi làng của Califa.
“Chuyện này rốt cuộc là sao, này Califa?.”
“Con..” -Khi nhìn thấy cây cổ thụ c·hết dần đi thì Califa đã rơi nước mắt. Cô ấy đã không thể kìm nén được cảm xúc của mình thêm nữa.
“Con xin lỗi ông!!.” -Califa kêu lên và dùng tay che đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình.
“Tôi.. Tôi đã không thể gìn giữ được ngôi làng rồi.. Mọi thứ đã kết thúc rồi.”
“Califa.. Cô làm sao thế, có chuyện gì ư?.”
Raidou bắt đầu lo lắng khi nhìn thấy Califa hành động như vậy. Nhưng ngay sau đó cô ấy đã kể cho cậu rõ hơn về mọi chuyện.
“Tuy chuyện này rất kỳ lạ, nhưng ông của tôi đã bảo là.. Cái cây cổ thụ này chính là linh hồn của ngôi làng tôi.”
“Linh.. Lình hồn ư?.” -Raidou ngơ ngác khi nghe được Califa nói, nhưng đó không phải là tất cả.
“Đúng vậy.. Cây cổ thụ này chính là linh hồn của ngôi làng tôi, khi một người trong làng c·hết đi thì những chiếc lá sẽ rơi xuống.. Ông của tôi đã nói như thế”
“Ông ấy đã dặn dò tôi rất nhiều lần”
“Nhưng tôi thì lại không quan tâm đến những lời đó.”
Giọng nói của Califa bắt đầu nhỏ dần và đau buồn hơn bao giờ hết. Cô ấy đang cảm thấy hối hận với những việc mà mình đã làm từ trước đến này.
“Khi ông mất đi.. Tôi đã được giao trọng trách gìn giữ và bảo vệ làng, nhưng mọi thứ đã dần tệ đi”
“mọi người dần rời bỏ ngôi làng, cuối cùng thì nó đã bị gạch tên khỏi danh sách của ngài bá tước.. Chính tôi.. Đã hủy hoại ngôi làng của mình.”
Những lời đó của Califa khiến cho Raidou cảm thấy thương cảm cho cô.
Chính cậu cũng hiểu được cảm giác này. Cảm giác người thân ra đi đột ngột trước mắt mình.
“Hể?.” -Raidou tròn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy 1 chiếc lá bay ngang qua mình.
Một cơn gió đã thoảng qua nơi này, kéo đó là những chiếc lá từ cây cổ thụ kia.
Sau cùng thì chỉ còn lại mỗi thân cây đang héo tàn đi theo thời gian, đã không còn một chiếc lá nào nữa cả.
“Không.. Không phải chứ.” -Đến nước này thì Califa đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa.
Những giọt nước mắt cứ liên tục rơi xuống dưới mặt đất, Califa đã khóc nức nở khi nhìn thấy được cảnh tượng của cây cổ thụ.
Thời gian vừa qua hẳn là rất khó khăn với Califa.
Dù cho có bị một vài người bên trong ngôi làng ghét bỏ, thì cô ấy vẫn thương yêu họ.
Bởi vì ngôi làng chính là gia đình duy nhất của cô.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.. Cô cũng đã không còn cơ hội để chuộc lại những sai lầm do chính mình gây ra.
Tất cả là tại cô nên ngôi làng mới bị gạch tên đi.. Là do cô không đủ tự tin để dẫn dắt mọi người.. Cũng tại khi đó cô còn quá trẻ để có thể trở thành trưởng làng.
Bây giờ cô đang cảm thấy hối hận với chính bản thân mình. Tại sao n·gười c·hết không phải là cô mà là bọn họ cơ chứ.
“Tôi... Tôi muốn trở lại như ban đầu”
“Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này chứ”
“Làm ơn, hãy nói đây chỉ là một giấc mơ mà thôi... Làm ơn đi mà”
Califa nức nở gào thét giữa khu rừng, tại nơi cây cổ thụ đang c·hết dần. Sự đau buồn là không thể phủ nhận được.
“Mọi người.. Đừng cứ thế mà bỏ tôi lại đây chứ.. Tại sao.. Tại sao mọi chuyện, lại như thế này.”
“Giá như.. Giá như đây chỉ là giấc mơ mà thôi.”
Dù cho Califa có khóc lóc đến cỡ nào, thì mọi thứ vẫn như thế.. Ngôi làng đã bị tàn phá và người dân không còn sống sót nữa.
“Giá như ư..” -Raidou đứng thẫn thờ nhìn Califa và cây cổ thụ.. Nếu thật sự là giấc mơ thì tuyệt biết mấy, nhưng đây là hiện thực và từ 'Giá như' không thể cứu vãn được gì cả.
Califa đã khóc rất nhiều, và chiếc lá cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Chiếc lá đó từ từ hạ xuống kế bên Califa, như thể đó là một sự an ủi nhỏ nhoi từ những người mà cô khóc thương cho.
Califa.. Cô ấy giống hệt như một đứa trẻ bị bỏ rơi bởi gia đình của mình vậy.
Một đứa trẻ lạc lõng và đơn độc khi phải gánh vác công việc giữ gìn ngôi làng của mình.
Mọi thứ thật đột ngột đối với cô, và cũng không khác Raidou là bao.
Có lẽ cả đời này, cô ấy sẽ không bao giờ quên được hình ảnh của những người mà mình coi như gia đình.
“...!!Mọi người ơi!!...”
“...!!!Đừng bỏ tôi lại đây mà!!!...”
...
Cứ thế từng giây từng phút trôi qua, Califa đã khóc rất nhiều.
Nhiều đến nỗi đôi chân đã mềm nhũn ra và không thể đứng vững, Califa gục ngã xuống mặt đất và đau đớn vì ngôi làng đã không còn nữa.
Cô đã rất đau buồn, nước mắt cứ rơi xuống cho đến khi chúng dừng lại.
“Raidou.. Xin lỗi vì đã bắt cậu, phải làm đến mức này.”
“Haha.. Không sao đâu, tôi ổn mà.”
Sau khi Califa dừng khóc thì Raidou đã an ủi cô ấy rất nhiều.. Cả hai sau cùng đã quyết định rời khỏi khu rừng để trở về ngôi làng.
Vì đôi chân của Califa đã mềm nhũn, nên Raidou bất đắc dĩ phải cõng cô ấy trên lưng.
“Mà.. Tôi mới là người phải xin lỗi cô đấy Califa.”
“Hả?.. Cậu đã làm gì sai đâu mà phải xin lỗi tôi chứ?!.”
“Có đấy..” -Raidou vừa cõng Califa trên lưng vừa lên tiếng bắt đầu một cuộc trò chuyện.
“Đáng lẽ khi nãy tôi phải làm gì đó mới phải.. Thế mà, tôi lại chỉ đứng im ở đó mà nhìn cô.”
Raidou hiện đang cảm thấy rất áy náy.
Đáng lẽ ra khi nãy Raidou phải an ủi hoặc làm gì đó để trấn an cô ấy mới phải.. Thế nhưng vì quá hoang mang nên cậu chỉ đứng ngơ ngác một chỗ và nhìn cô ấy cùng với cái cây cổ thụ.
“Cảm ơn... Cảm ơn cậu Raidou”
“Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi nhé, cậu thật tốt bụng.”
“Tôi mà tốt bụng sao...” -Raidou chợt cảm thấy vui khi nghe Califa nói như thế với mình.
Nhưng trong lúc Raidou đang vui, thì Califa đã đột ngột ghé sát mặt cậu và bảo rằng: “Thật mà.. Cậu rất là tốt bụng.. Nếu có cơ hội thì tôi sẽ lấy một người chồng giống như cậu vậy, Raidou.”
“...” -Raidou chợt im lặng trước những lời đó của Califa.. Cô ấy vừa ghé sát vào tai cậu để nói những lời đấy, và điều đó thật sự rất ngại ngùng.
Khuôn mặt của Raidou dần dần đỏ ửng lên. Cậu đang vừa ngại ngùng vừa khó xử trước những lời đó.
“Chờ.. Chờ đã, ý của cô là sao?”
“Một.. Một người chồng, giống tôi ư!?.”
“Hahaha!!. Nhìn cậu kìa, tôi chỉ đùa chút thôi mà.. Đừng tưởng là thật chứ.”
Califa đã cười khúc khích khi nhìn thấy vẻ ngại ngùng của Raidou.
Cậu ta thật sự là một người bạn rất tuyệt trong mắt của cô ấy.. Một người bạn đáng để cô tôn trọng, và dựa dẫm khi gặp khó khăn.
Nhưng liệu những lời vừa rồi có phải là một trò đùa, chắc chỉ có một mình cô ấy mới biết được mà thôi.
“Haiz.. Trò đùa gì mà ác dữ vậy, làm người ta hú hồn muốn c·hết..”
Raidou cứ thế mà tiếp tục bước đi với trên lưng là Califa. Cô ấy đã dựa vào vai của cậu với khuôn mặt cũng đỏ ửng lên.
Dường như cô ấy cũng cảm thấy ngại ngùng khi nói những lời vừa rồi.
“Hử?.. Này Califa!!.”
“Hả!!.. Có chuyện gì sao Raidou?!.”
Raidou đột nhiên lên tiếng khi cậu sắp sửa tới gần ngôi làng kia.. Cậu đã nhìn thấy một thứ gì đó đang ở phía lối vào của ngôi làng.
“Đó là gì vậy?.” -Raidou hỏi Califa về thứ đang ở phía lối vào của ngôi làng.
“Đó.. Đó là, đoàn xe thương buôn mà!!.”
“Thương buôn ư?.. Là những người mà cô hay trao đổi ý hả?.”
Raidou đã từng nghe Califa nói về đoàn thương buôn, nhưng họ không giống như những gì mà cậu tưởng tượng.
“Đúng vậy.. Nhưng kỳ lạ thật, bọn họ đột nhiên đến sớm hơn tôi tưởng.”
“Hể?.. Vậy là bọn họ đã đến nhanh hơn dự kiến của cô sao?.”
“Có thể là vậy... Phải rồi Raidou, cậu mau thả tôi xuống đi.. Chân của tôi cũng đã hết tê rồi.”
“Ừm.. Được thôi.” -Raidou thả Califa xuống khỏi lưng cậu. Khi cô ấy đặt chân xuống thì cũng chính là lúc cái lưng của Raidou cảm thấy ê ẩm đi.
“Có lẽ. Mình nên tập thể thao nhiều hơn nữa.. Ôi trời, cái lưng của mình.”
Raidou sờ vào cái lưng ê ẩm của mình, Califa cũng đã nhìn thấy vẻ mệt mỏi của cậu.
Cô ấy đã mỉm cười và bảo: “Cậu đã vất vả rồi, cảm ơn vì đã giúp tôi nhé Raidou.”
“Ùm.. Không sao đâu, chúng ta là bạn bè cơ mà... Ay da!!?.”
Cứ thế Raidou và Califa tiếp tục bước đi, tiến đến ngôi làng.. Nhưng khi đến được nơi thì mọi chuyện có vẻ hơi bất ổn chút.
Một đoàn xe ngựa hiện đang ở phía trước lối vào của ngôi làng.. Một số toa xe ngựa được sử dụng để chứa hàng hóa và những vật trao đổi.
“GRAHH!!.” -Chuyện bất ổn chính là Ruijerd hiện đang bị bao vây và khống chế bởi rất nhiều người.
“MAU ĐÈ BẸP HẮN TA XUỐNG MAU!!.”
“AHHH!!.. TÔI BỊ HẮN CÀO TRÚNG RỒI!!.”
“TẤT CẢ LAO LÊN ĐI!!. ĐÈ BẸP HẮN TA!!.”
Cảnh tượng thật hỗn loạn, Ruijerd hiện đang vùng vẫy và cậu ta cứ liên tục t·ấn c·ông những người kia.. Nhưng ngay sau đó thì Ruijerd đã bị đè bẹp bởi bọn họ.
“...!!!BỊCH!!!...”.
“GRAHH!!.. GRAHHH!!.” -Những người kia đều là những gã đàn ông cơ bắp lực lưỡng, dù cho có khỏe đến đâu thì Ruijerd vẫn bị đè bẹp xuống mặt đất.
“Này!!.. Chờ đã, các người đang làm gì cậu ta thế hả!!.” -Raidou hoảng hốt chạy đến và hỏi những người đàn ông cơ bắp lực lưỡng kia.
“Hử?.. Thằng nhóc nào nữa đây?.”
“Này.. Có thể là đồng bọn của gã này đấy!?.”
“Nếu vậy thì cứ bắt hắn luôn là được rồi!!?.”
Những người đàn ông kia đã lên tiếng với nhau, bọn họ đều có ý định sẽ bắt luôn Raidou vì lý do là đồng bọn của Ruijerd.
“Này chờ đã!?. Tôi xin các anh, hãy thả bạn của tôi ra đi mà.”
“Oh.. Califa, là cô đó ư?.” -Trong khi Raidou sắp sửa bị nhắm đến thì Califa đã xuất hiện và giải nguy cho cậu.. Và không chỉ có Califa giải nguy cho, mà còn thêm một người nữa.
“Đủ rồi!!. Mau thả chàng trai đó ra đi!!.”
Một giọng nói đã phát ra từ phía những toa xe ngựa. Ngay sau đó thì đã có một người xuất hiện từ bên trong những toa xe kia.
Đó là một người đàn ông trưởng thành với một khuôn mặt già dặn khoảng chừng 40 Tuổi.. Mái tóc thì màu nâu nhạt được cắt tỉa gọn gàng, nhưng đã có một vài sợi bị bạc phơ vì tuổi tác.
Quần áo mà người đàn ông đang mặc thì không thể nào chê bai được, chúng đều được làm từ những sợi vải tốt nhất trên vùng này, không hề lấm lem bùn đất và cực kỳ sang trọng.
Người đàn ông này chính là một thương nhân và là chủ của những kẻ đang khống chế Ruijerd.
Ấn tượng đầu tiên của Raidou khi nhìn thấy người đàn ông, chính là sự bất ngờ khi thấy được bộ trang phục sang trọng và lịch lãm kia.
“Là ông ư, Louis!?” -Califa liền bất ngờ khi nhìn thấy người đàn ông kia.. Cô ấy cũng kêu lên cái tên của ông ta, dường như cả hai đã quen biết nhau từ trước rồi.
“Thật lấy làm tiếc thưa cô Califa.. Trong ngôi làng thật tồi tệ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cách nói chuyện của người đàn ông khiến cho Califa cảm thấy hơi gượng gạo, nhưng cô ấy cũng không quên trả lời lại: “Tôi.. Tôi cũng không biết nữa, khi tôi vừa trở về thì mọi thứ đã như vậy rồi.”
Califa đã run rẩy trong lúc nói chuyện, khuôn mặt thì tái nhợt một chút vì sợ hãi khi nhắc đến ngôi làng này.. Người đàn ông kia khi thấy phản ứng run rẩy của Califa thì lên tiếng chia buồn.
“Chia buồn với cô, Califa.. Hãy cứ yên tâm, khi đến vương quốc Vassia thì ta sẽ báo cáo chuyện này đến tai ngài bá tước. Mọi thứ sẽ mau chóng bình phục mà thôi.”
Nhưng lời đó của ông ta thật kỳ lạ, rõ ràng ngôi làng của Califa đã bị gạch tên rồi kia mà. Thế nào mà bình phục được cơ chứ.
“Bình phục lại ư?.. Người đ·ã c·hết rồi, thì làm sao mà sống lại được cơ chứ.”
Raidou vừa suy nghĩ vừa cảm thấy khó hiểu với người đàn ông kia.. Ánh mắt của ông ta thật giống với những kẻ xấu, hoặc có thể là do cậu suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
“Phải rồi.. Hôm nay ta đến đây để thu mua những bánh xe gỗ. Không biết là cô đây có chuẩn bị đủ số lượng như đã hẹn không?.”
Người đàn ông Louis đã thay đổi giọng điệu của mình, bây giờ ông ấy đã ra dáng một thương nhân hơn lúc nãy rồi.
“GRAHHH!!.” -Nhưng rồi cuộc trò chuyện của Louis và Califa đã bị chen ngang bởi tiếng kêu của Ruijerd.
Ruijerd đã thật sự nổi điên rồi, cậu ta giẫy giụa liên tục khiến cho những người đàn ông cơ bắp lực lưỡng phải e sợ.
“Phải rồi.. Ông Louis, làm ơn hãy bảo với bọn họ dừng lại đi, người đó chính là bạn của tôi.”
“Hử?...” -Người đàn ông Louis đã tỏ vẻ bất ngờ khi nghe Califa bảo Ruijerd là bạn của mình.
“Được thôi.. Nhưng trước tiên phải làm cho bạn của cô bình tĩnh lại đã.”
“Hả?.. Chuyện này thì.” -Califa ngước nhìn qua Raidou như thế cô ấy đang cần sự giúp đỡ từ cậu.
“GRAHHH!!.” -Ruijerd ngày càng điên cuồng hơn đến nước này thì Raidou không thể đứng yên được nữa.
“Ruijerd!!.. Đủ rồi mau dừng lại đi!!.”
“GRAH?.” -Raidou đã lao đến và giữ chặt Ruijerd trước khi cậu ta thoát được.
“Nếu như không muốn bị ăn đá thì bình tĩnh lại đi!!.”
“Gra.. Grah..” -Ruijerd đã gào thét và giẫy giụa rất nhiều, nhưng khi có sự ngăn cản của Raidou thì cậu ta đã dừng lại.. Một phần là vì sợ hãi chuyện bị đá vào bộ hạ.
“Ơ kìa.. Sao hắn ta dừng lại rồi, nãy còn sung sức lắm kia mà.”
Raidou đã rất bất ngờ khi thấy Ruijerd dừng lại hành động giẫy giụa của mình. Những người đàn ông lực lưỡng kia cũng đã rất bất ngờ.
“Được rồi.. Thế thì tranh thủ trói hắn lại luôn đi!!.”
“Này các người, định làm cái quái gì thế hả?!.. Dừng lại mau, cậu ta đã bình tĩnh lại rồi kia mà.”
Raidou cố gắng ngăn cản đám người cơ bắp kia, nhưng với sức lực của cậu thì không thể.. Ngay lập tức Raidou đã bị đẩy ra một cách dễ dàng.
“Đừng có hấp tấp, rồi cũng sẽ đến lượt ngươi b·ị b·ắt lại thôi!!.”
Raidou bất lực nằm dưới mặt đất. Lưng của cậu đang rất đau đớn, bọn họ đẩy quá mạnh rồi đi.
“Được rồi.. Được rồi... Các cậu mau dừng lại đi, đó cũng là khách hàng của chúng ta đấy!?.”
“Ngài Louis!?.” -Người đàn ông Louis đã bước đến và vảy tay ra hiệu dựng lại.
“Vâng!!.. Chúng tôi đã hiểu rồi ạ.” -Sau đó từng người một trong số bọn họ đã đứng dậy theo lệnh của Louis.
“Grah.” -Raidou cuối cùng cũng đã được thả ra, cậu ta ngay lập tức chạy đến chỗ của Raidou một cách kỳ lạ.
“Thành thật xin lỗi hai người các cậu.. Chúng tôi đã không nhận ra hai cậu đây là khách hàng của mình.. Để tạ lỗi, xin hãy trừng phạt chúng tôi thưa ngài Louis.”
Đám người đàn ông cơ bắp kia sau khi nhận ra được Raidou và Ruijerd là bạn của Califa thì bọn họ đã lập tức xin lỗi.. Nhưng rồi sau đó thì bọn họ đã trở lại với Louis để chuẩn bị cho h·ình p·hạt của mình.
“Thôi.. Thôi.. Trừng phạt cái gì cơ chứ, ta không có mấy cái sở thích bệnh hoạn như vậy đâu.”
Người đàn ông Louis phản đối việc trừng phạt bọn họ và quay đi tiến đến chỗ của Califa.
Chẳng mấy chốc Louis đã bắt đầu vào công việc của mình, đó chính là thương lượng về giá cả.
“Thưa cô Califa.. Đoàn xe của chúng tôi đã được cô giúp đỡ rất nhiều đấy, tất cả đều là nhờ vào những bánh xe gỗ mà cô đã trao đổi”
“Vì vậy hôm nay, tôi đến đây để tiếp tục thu mua chúng.. Và cũng thật vinh hạnh, khi chúng tôi là đoàn thương buôn đầu tiên đến đây.”
Những lời của Louis như thể đang khen ngợi về tài nghệ của Califa, nhưng điều đó khiến cho cô ấy chẳng vui vẻ là bao.. Cô ấy nhận biết được khả năng của mình ở đâu, và không thể sánh bằng những nghệ nhân điêu khắc khác.
“Nếu ông muốn chúng, thì tôi sẽ đi lấy từng cái đến đây.”
Califa đã né tránh mặt của Louis bằng cách đi lấy những bánh xe gỗ ở nhà mình, nhưng rồi Louis đã ngăn cản quyết định đó.
“Không được đâu thưa cô Califa.. Thời gian là vàng bạc cơ mà.. Với sức của cô khi mang chúng đến đây sẽ mất rất lâu đấy”
“Hay là cô dẫn theo những thuộc hạ của ta đi. Bọn họ rất tuyệt vời trong khoảng khiêng vác đấy.”
Louis chỉ tay đến phía những thuộc hạ của mình. Califa cũng không thể từ chối được, bởi vì bọn họ là đoàn thương buôn và sự nhanh gọn lẹ rất quan trọng.. Cô ấy cũng không muốn đình trệ công việc và tiến trình của bọn họ
“Được thôi, làm phiền các anh rồi.”
“KHÔNG CẦN PHẢI NGẠI ĐÂU THƯA CÔ CALIFA!!. ĐÓ ĐỀU LÀ CÔNG VIỆC CỦA CHÚNG TÔI KIA MÀ!!.”
Califa đã rất gượng gạo khi thấy những người đàn ông cơ bắp kia kêu đồng thanh lên. Nhưng rồi cô ấy cũng đã bước đi để dẫn đường cho bọn họ đến nhà của mình.
“Này Ruijerd.. Đừng có gây ra rắc rối nữa có được không!?.”
“Grah!?.” -Raidou đã trách mắng Ruijerd. Cậu ta cứ hở chút là xảy ra chuyện, lần trước thì là con quái vật đầu đại bàn thân sư tử.. Lần này thì là những gã đàn ông cơ bắp lực lưỡng.
Louis đứng tại nơi đoàn xe thương buôn của mình, ông ta cũng đã để ý đến hai người Raidou và Ruijerd.. Nhưng Louis vẫn chưa có ấn tượng gì về hai người, nên ông ta chẳng quan tâm gì đến hai cậu cả.
...
“Ngài Louis!!.. Xin lỗi đã bắt ngài phải chờ đợi lâu, đây là tất cả những bánh xe gỗ của quý cô Califa.”
Một lát sau thì những người đàn ông cơ bắp lực lưỡng kia đã trở lại với những chiếc bánh xe thô sơ.
Những người đàn ông cơ bắp lực lưỡng đã mang vác những bánh xe gỗ kia đến và đặt xuống trước mặt Louis.
“Đây là tất cả bánh xe mà tôi đã làm ra, phiền ông hãy kiểm tra qua chúng.”
Califa bước đến và nói với Louis. Ông ấy cũng đã lập tức bắt tay vào công việc của mình.
“Mọi thứ sẽ nhanh thôi. Cô cứ đứng ở đây chờ ta một lúc là được.”
“Vâng được thôi ạ..”
...Kết thúc...