Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sử Thi Về Ấn Ký

Chương 11: Lời chia tay đầy hứa hẹn hay chỉ là sự hoang đường.




Chương 11: Lời chia tay đầy hứa hẹn hay chỉ là sự hoang đường.

...Arc 1: Sự khởi đầu...

-------------------------------------

Sau một lúc tính toán kỹ lưỡng, Louis đã lên tiếng bảo với Califa rằng:

“Hmm.. Tổng cộng là 17 chiếc bánh xe gỗ, nhưng có một vài cái. Đã không đủ tiêu chuẩn!?.”

“Biết sao được đây, tôi chỉ là người mới thôi mà.” -Califa cười gượng gạo với Louis.

Dường như. Cô ấy đã biết được, sẽ có một vài bánh xe gỗ không đạt đủ tiêu chuẩn.

“Hmm. Có đến khoảng 6 bánh gỗ là không đạt đủ tiêu chuẩn.. 11 chiếc còn lại, thì ta sẽ thu mua với giá mỗi cái là 2 Xu đồng.”

Califa đột nhiên nhăn nhó đi. Cô ấy cau mày và bảo rằng: “Hả?. Tôi nhớ khi trước, những cái đủ tiêu chuẩn. Đều có giá là 3 Xu đồng cơ mà!?.”

“Haiz.. Xin lỗi thưa quý cô, nhưng dạo gần đây việc buôn bán của chúng tôi không được tốt cho lắm.”

Louis trả lời với Califa bằng một giọng điệu buồn bã, nhưng cũng thật giả trân.

“Được rồi. Như này thì sao, chúng tôi cũng sẽ thu mua những bánh xe gỗ không đủ tiêu chuẩn.. Với giá mỗi cái là 1 Xu đồng, cô thấy thế nào.”

Louis đã ngỏ lời mua lại những chiếc bánh xe gỗ không đủ tiêu chuẩn. Dường như mọi thứ, đều đã được ông ta tính toán đến rồi.

Nhưng Califa cũng không thể từ chối được, bởi vì ông ta. Là nguồn cung cấp thực phẩm duy nhất của ngôi làng cô.

Nếu như không tính đến những đoàn thương buôn khác. Thì Louis, chính là người đã ghé qua ngôi làng nhiều nhất từ trước đến nay.. Cô không thể, làm cho ông ta giận dữ hay ghen tức được.

“Được rồi.. Mong ông, hãy đổi số tiền đó sang lương thực giúp tôi nhé.”

“Rất sẵn lòng thưa quý cô Califa!?.”

Khuôn mặt của Louis thể hiện ra sự vui mừng khi Califa đồng ý với cuộc trao đổi này. Ông ta lập tức ra lệnh cho thuộc hạ của mình rằng: “Nào.. Nào.. Các cậu, mau mang đến đây cho ta 2 thùng bánh mì đi.”

“Vâng thưa ngài Louis. Chúng tôi sẽ trở lại ngay thôi.” -Những người đàn ông cơ bắp kia đã rời đi. Bọn họ tiến đến phía một toa xe để lấy những món đồ trao đổi.

Louis cũng chỉ cần đứng ở đây và chờ đợi bọn họ là được. Nhưng Califa đã đột ngột lên tiếng hỏi ông ta rằng: “Này ông Louis!?.

“Hử?. Có chuyện gì ư, thưa quý cô Califa.”

“Tôi có thể nhờ ông một vài chuyện không?.”

Khuôn mặt của Califa đột nhiên buồn bã một cách lạ thường. Điều đó khiến cho Louis phải thốt lên rằng: “Được rồi. Thế chuyện đó là gì nào?.”

“Ùm.. Tôi biết là mình không đủ tư cách để nhờ vả ông. Nhưng làm ơn hãy giúp đỡ tôi, chỉ lần này thôi”

“...” -Sự thay đổi đột ngột của Califa. Đã làm cho Louis, bắt đầu cảm thấy thích thú.

“Được thôi. Cứ nói đi.. Miễn sao chuyện đó, nằm trong khả năng của ta là được.”

“Thế thì.. Xin ông, hãy giúp đỡ cho..

Califa đã nói thật nhỏ với Louis. Những lời mà cô nói, khiến cho ông ta lặng thinh đi.

Raidou đã đứng quá xa, để có thể nghe được những lời đó.

Nhưng.. Lão Louis đã đột nhiên ngước nhìn cậu.

“Ta hiểu rồi. Cô không cần phải lo lắng đâu.. Việc này, quá dễ dàng đối với ta rồi.”

“Thế thì tôi yên tâm rồi. Nhờ ông giúp đỡ bọn họ nhé.”

“Ta chỉ giúp đỡ cô lần này thôi đấy. Sẽ không có lần sau đâu.”

“Vâng tôi hiểu mà.” -Cứ như thế cuộc trò chuyện bọn họ đã kết thúc. Những người đàn ông cơ bắp kia, cũng đã trở lại.

Bọn họ đã mang theo 2 thùng gỗ trong rất to lớn. Có lẽ nó được dùng, để đựng những ổ bánh mì.. Đó cũng là lương thực mà Califa đã trao đổi.

“Thưa quý cô Califa. Cô có cần chúng tôi, mang những thứ này đến nhà không?.”

“Tất nhiên rồi. Làm phiền các anh nhé.”

Califa mỉm cười rạng rỡ mà đồng ý.

Louis liền ra lệnh cho những thuộc hạ của mình: “Ta cần các ngươi khiêng vác chúng, đến nhà của quý cô Califa”

“Hãy mau chóng vào việc đi, chúng ta còn rất nhiều lịch trình để làm đấy!?.”

“Vâng thưa ngài Louis!!. Chúng tôi sẽ vào việc ngay đây ạ!!!.”

Những người đàn ông cơ bắp đã khiêng vác 2 thùng gỗ kia đi. Bọn họ đều có mục đích là tiến đến nhà của Califa.

“Ùm.. Ông Louis!?.” -Califa đột ngột lên tiếng. Khuôn mặt của cô ấy đang tỏ ra vẻ khó hiểu.

“Có chuyện gì ư?.” -Louis liền đáp lại.

“Hình như. Hai thùng lương thực đó, có hơi lớn thì phải!?.. Tôi nhớ rằng, kích cỡ của chúng đâu có lớn đến vậy.”

“...” -Louis đột ngột im lặng một cách kỳ lạ.

Những lời nói đó của cô, dường như đã khiến cho ông ta biểu hiện như vậy.

“Không đâu.. Có lẽ là cô nhầm lẫn rồi đấy. Chúng đâu có khác biệt gì mấy đâu!?.”

“Ùm.. Chắc là thế.”

Louis đã lên tiếng phản bác lại những lời đó của cô. Dường như, ông ta đang che đậy về một điều gì đó.

“Này Califa!?.” -Raidou cùng với Ruijerd đã tiến đến gần. Dường như bọn họ đã biết được cuộc trao đổi đã kết thúc.. Có lẽ những người đàn ông cơ bắp kia đã nói với họ chăng.

“Đã để cậu phải chờ lâu rồi Raidou.”

“Vậy cuộc trao đổi của cô thế nào rồi?.”

Raidou đã hỏi Califa. Cô ấy liền bước đi qua cậu, và bảo rằng: “Ùm. Mọi thứ đều rất suôn sẻ cả, cậu không cần phải lo lắng đâu.”

“Vậy ư.” -Raidou bước đi theo sau Califa.

Nhưng đột nhiên cô ấy lại dừng bước ở trước mặt cậu.

“Raidou!?.”

“Hể?. Có chuyện gì ư?.” -Raidou khó hiểu khi trong thấy Califa dừng lại.

Cô ấy liền quay người lại và nhìn cậu.

“Raidou à.. Cậu không cần phải đi theo tôi nữa đâu!?.”

“...” -Raidou c·hết lặng đi. Những lời đó của cô ấy, đã khiến cho cậu cảm thấy hơi sốc.

Khi nhìn thấy được khuôn mặt đó của Raidou. Califa đã lập tức giải thích với cậu rằng: “Cậu biết đấy. Làng của tôi đã bị phá hủy rồi.. Lương thực, thì chắc chắn sẽ rất khó kiếm được”

“Vậy nên. Tôi đã nhờ ông Louis giúp đỡ các cậu.”

“...” -Raidou bây giờ mới nhận ra được một điều. Là cậu, đang cần phải trở về nhà của mình.

Nơi này vốn dĩ đã không dành cho cậu rồi.



Raidou chỉ đang được Califa giúp đỡ. Bởi vì cậu đang gặp khó khăn.

Nhưng bây giờ.. Cô ấy cũng đang gặp khó khăn, và còn tồi tệ hơn cả cậu nữa.

Lương thực mà cô ấy hiện đang có. Nó chỉ có thể duy trì, được vài tuần mà thôi.

Nếu như nhà của cô, còn chứa thêm 2 miệng ăn nữa. Thì cô sẽ sớm cạn kiệt lương thực mà thôi.

“Xin lỗi nhé Raidou, Ruijerd!?. Có lẽ, chúng ta phải tạm biệt tại đây rồi.”

Califa mỉm cười nhẹ mà nhìn 2 người. Nụ cười đó của cô thật ấm áp. Nhưng nó, có chút đau buồn tại đó.

“Tôi hiểu rồi.” -Raidou không hề buồn bã như cô. Cậu đang mỉm cười.

Khoảng thời gian vừa qua, thật ngắn ngủi.

Nhưng.. Cậu vẫn quý trọng nó.

Dù cho Califa chỉ là một người xa lạ. Nhưng cô ấy vẫn là một người bạn của cậu.

“...” -Califa c·hết lặng đi. Cô ấy bất ngờ khi lời hồi đáp của Raidou quá ngắn ngủi.

Cũng phải thôi. Dẫu sao thì cô và cậu, cũng chỉ là những người xa lạ mà thôi.

Khoảng thời gian mà 2 người biết nhau. Cũng thật quá ngắn ngủi.

Điều đó đã chứng minh. Dù là bạn bè của nhau, nhưng 2 người có lẽ không thân thiết đến như vậy.

Califa trong hơi ủ rũ. Cô ấy im lặng và quay người đi, với ý định sẽ trở về nhà.

“Califa!?.”

Nhưng khi cô quay người đi. Thì giọng nói của Raidou lại tiếp tục phát ra.

“Nếu như lần sau chúng ta gặp lại nhau!!”

“Tôi sẽ kể cho cô, thật nhiều điều thú vị”

“À không.. Tôi sẽ dẫn cô đi khắp nơi trên thế giới này!?. Lúc đó, cô có thể làm được những gì mà mình thích!!?”

“Kể cả có là kiến thức, tôi cũng sẽ dạy cho cô.”

Raidou mỉm cười mà nói.. Những lời lẽ hứa hẹn đó của cậu. Thật hoang đường.

Nhưng chẳng hiểu tại sao, cậu lại muốn nói như vậy nữa. Chẳng lẽ cậu đã phát điên rồi ư.

Hoặc có thể.. Người phụ nữ trước ở mắt cậu, cô ấy trong thật tội nghiệp và đau khổ.

Nhưng.. Những lời mà Raidou vừa thốt ra.

Chúng đều là những lời thành thật từ tận đấy lòng của cậu.

“Tôi nói thật đấy!!”

“Vậy nên, cô hãy cứ sống tốt nhé!!.. Rồi chúng ta sẽ gặp lại mà thôi!!?.”

“...” -Califa ngỡ ngàng đứng nhìn Raidou.

Không lẽ cô đã hiểu lầm rồi ư.

“Đừng.. Đừng có lừa tôi đấy chứ!?”

“Nếu như cậu không quay trở lại. Thì tôi phải làm sao đây!!?.”

“Tôi không nói đùa đâu.. Bởi vì, cô là bạn của tôi kia mà.”

Raidou lập tức đáp lại với Califa. Dù cho có là người xa lạ. Nhưng 2 người vẫn bạn bè của nhau.

“...” -Califa cũng đã nhận ra được, 2 người ở trước mắt mình. Cũng giống như là những người ở trong ngôi làng vậy.. Cô đều yêu thương bọn họ, như thể là gia đình của mình vậy.

“Cảm ơn cậu Raidou. Tôi vui lắm!?.”

Califa mỉm cười mà nói. Nhưng khuôn mặt của cô, thì lại đang rưng rưng nước mắt.

Có lẽ.. Cô sẽ cố gắng để sống sót, và chờ đợi bọn họ trở lại nơi này.

“Tôi sẽ ở đây chờ đợi 2 người”

“Lần sau nếu gặp lại, hãy kể thật nhiều thứ cho tôi nghe đấy nhé.”

Cảnh tượng này. Raidou đã không thể rời mắt.. Nụ cười của Califa, đã khiến cho cậu không thể nào quên được nơi này.

Cậu đã thề với lòng mình rằng, sẽ trở lại này sớm thôi.

“Ùm. Tôi sẽ trở lại đây và đón cô”

“Tạm biệt nhé, Califa. Cảm ơn vì đã giúp đỡ chúng tôi trong thời gian vừa qua.”

Califa mỉm cười đầy nhẹ nhõm. Dường như mọi khúc mắc của cô, đã tan biến đi.

2 người bạn này. Cô sẽ không bao giờ quên được bọn họ.. Raidou và Ruijerd.

Cứ thế.. Califa đã bước đi, rời khỏi đó.

Bóng lưng của cô, càng ngày càng xa dần.

Cho đến khi 2 người Raidou và Ruijerd không còn nhìn thấy nữa.

“Hử.. Cô ấy, vừa mới khóc ư?”

“Không lẽ.. Mình đã làm hơi quá rồi chăng?.”

Tuy chỉ là một khoảnh khắc nhỏ.

Nhưng Raidou đã nhìn thấy được. Califa đã rơi lệ.

Nhưng cậu, cũng chẳng thể làm gì được.

“Tạm biệt cô. Califa.”

Raidou chỉ biết mỉm cười và lặng lẽ bước đi khỏi đó. Theo sau chính là Ruijerd.

Rồi cậu. Cũng sẽ trở lại nơi này mà thôi.

Raidou đã nghĩ như vậy.. Nhưng ai mà biết được, thời gian để cậu trở lại là bao lâu.

Có thể là vài tuần. Hoặc là vài tháng.

Nếu không thì 1 hay 2 năm nữa chăng.

Tuy là không biết, mình sẽ trở lại nơi này khi nào.. Nhưng cậu chắc chắn rằng.

Califa sẽ sống tốt, cho đến khi gặp lại cậu.

-------------------------------------

“Chỉ là tạm biệt thôi. Có cần phải lâu lắc vậy không.. 2 ngươi làm trễ tiến độ của ta rồi đấy!?.”



Khi 2 người Raidou và Ruijerd đi đến đoàn xe của Louis. Thì ông ta đã lập tức phàn nàn về các cậu.

“Ahaha.. Xin lỗi vì đã bắt ông phải chờ đợi.”

“Ngươi cứ gọi ta là Louis!?. Còn giờ thì, mau vào bên trong toa xe đi.”

Louis bước đến toa xe ngựa chính. Ông ta mở cửa và đi vào trong.

“2 ngươi còn đứng đó làm gì!!. Mau vào trong đây đi, không thì ta bỏ lại luôn đấy!?.”

“À. Vâng, chúng tôi đến liền đây.”

Raidou lên tiếng trả lời. Cậu liền nắm tay Ruijerd và kéo cậu ta đi theo mình.

“Grah?.”

Lúc bước vào bên trong toa xe ngựa chính. Raidou tỏ vẻ bất ngờ khi nhìn thấy được không gian ở bên trong.

“Cái này. Được gọi là toa xe ngựa ư?.”

Đây là lần đầu tiên Raidou nhìn thấy được xe ngựa. Và cũng là lần đầu cậu được trải nghiệm nó.

“Tuyệt thật.” -Raidou đã không kìm chế được mà thốt lên những lời khen ngợi.

“Dĩ nhiên là tuyệt rồi. Bởi vì đây, là xe ngựa dành cho những quý tộc cơ mà!?.”

Louis cười khẩy mà nói. Ông ta cũng nói thêm rằng: “Thường dân thì không được trải nghiệm nó được đâu. Nên các ngươi hãy tận hưởng đi.. Đây là phúc lợi mà ta dành riêng cho 2 ngươi đấy.”

“Quý tộc ư?. Không lẽ những người giàu ở nơi đây, đều đi xe ngựa kiểu này sao?.”

Raidou đứng yên một chỗ và nhòm ngó xung quanh không gian của toa xe ngựa.

“Này!?.. Ngươi định đứng ở đó cho tới khi nào đây?. Mau ngồi xuống đi, chúng ta sắp khởi hành rồi đấy!?.”

“À vâng.” -Raidou bước đến gần chỗ ngồi. Tại đó có lót thêm 1 tấm thảm lớn với những họa tiết kỳ lạ. Khi cậu ngồi xuống, thì nó thật sự rất êm ái.

“Grah!?.”

“Nào lại đây, Ruijerd!?.”

Ruijerd thì vẫn còn đứng ở bên ngoài.

Nhưng khi Raidou kêu lên. Thì cậu ta đã lập tức bước vào trong.

Cả hai người đều ngồi đối diện với lão thương nhân Louis. Không khí bên trong thật kỳ cục.

Louis cứ trừng mắt mà nhìn hai người. Như thể ông ta đang dò xét các cậu vậy.

“Này!?. Các ngươi thật sự là bạn của con bé Califa ư?.”

“Hể?.” -Raidou đã bất ngờ và ngơ ngác khi ông ta đột ngột hỏi như vậy. Nhưng cậu cũng đã đáp lại rằng: “Vâng. Chúng tôi đúng thật là bạn của cô ấy.”

“Thế sao.” -Louis lặng im đi. Ông ta ngước nhìn ra bên ngoài cửa sổ của toa xe ngựa này.

Dường như Louis đang suy nghĩ về một chuyện gì đó.

“Ùm.. Tại sao, ông lại hỏi chúng tôi như thế vây?.”

Raidou đã lên tiếng nói. Cậu đang thắc mắc và tò mò tại sao Louis lại hỏi như vậy.

Nhưng đáp lại. Chỉ là sự im lặng đến từ ông ta.

...

Việc đó cứ kéo dài, cho đến khi xe ngựa khởi hành.

“Ôi.. Cảm ơn các cậu, vì đã làm bạn với con bé nhé!?.”

Louis đột nhiên lên tiếng nói. Khuôn mặt ông ta cũng đã thay đổi.

Đã không còn cái vẻ khinh thường như lúc nãy nữa.

Louis đang mỉm cười. Một nụ cười nhẹ nhàng, như thể có một người rất hiền từ đang nhìn thẳng vào Raidou.

“Hể?.”

Raidou hơi ngơ ngác trước sự thay đổi đột ngột đó. Louis liền giải thích chuyện khi nãy rằng: “Nói sao nhỉ”

“Ta cứ nghĩ.. Hai cậu sẽ giống với những kẻ hay l·ừa đ·ảo thông qua cái thứ, được gọi là tình bạn kia”

“Nhưng có vẻ, ta đã nhầm lẫn rồi”

“Bởi vì chẳng có tên ngốc nào. Lại đi hứa hẹn những lời hoang đường như cậu cả, Raidou!?.”

Louis mỉm cười mà nói.

Ông ta đã bảo những lời khi nãy của cậu với Califa, đều là hoang đường.

“Chúng không hề hoang đường đâu. Chỉ là hơi phóng đại lên mà thôi.. Và tôi, vẫn sẽ trở lại nơi đây...”

Raidou đã thốt ra những lời đó. Cậu đã không hề nói suông. Những lời lúc trước đều là thật.

Nhưng có điều.. Raidou vẫn chưa biết được, là đến khi nào. Cậu nên trở về lại nơi đây... Có lẽ, sẽ rất lâu chăng.

“Ôi.. Chắc là con bé đã rất hạnh phúc, khi có được những người bạn như các cậu đây.”

Louis mỉm cười và nói. Ông ta đang rất vui mừng, bởi vì Califa đã tìm được những người bạn tốt rồi.

Cách nói chuyện của ông ta, đã khiến cho Raidou tò mò. Rốt cuộc là Califa có quan hệ gì với ông ta.

“Ùm.. Cho tôi hỏi. Ông có quan hệ gì với Califa ư?”

“Bởi vì theo tôi thấy. Cách mà ông nói chuyện, chả khác nào là đã quen nhau từ lâu rồi.”

Raidou không kìm nén gì cả. Cậu đã thẳng thắn mà hỏi Louis.. Ông ta cũng đã bật cười và trả lời rằng: “Hahaha!?. Tất nhiên là quen biết rồi. Bởi vì ta là cha đỡ đầu của con bé kia mà!!?”

“Hể!?. Cha đỡ đầu ư?.” -Raidou bất ngờ mà nhìn Louis. Ông ta liền gật đầu như thể muốn chắc chắn thêm về những lời đó.

“Kỳ lạ thật!?. Nếu như ông thật sự là cha đỡ đầu của Califa. Thì tại sao lại không dẫn cô ấy đi theo chứ?.. Để cô ấy ở lại đó, không phải là quá nguy hiểm ư?.”

Khuôn mặt của Raidou đầy sự thắc mắc và tò mò. Điều đó, đã bắt đầu làm cho Louis phải hứng thú.

“Nhóc à. Câu hỏi đó của cậu, khá bất lịch sự đấy.”

“À. Cho tôi xin lỗi. Chỉ là tôi có hơi tò mò mà thôi.”

Raidou liền xin lỗi ông ta. Nhưng Louis lại mỉm cười và bảo rằng: “Ùm.. Ta có một số lý do, nên không thể mang theo con bé được”

“Mà cậu cũng thấy rồi đấy, ngôi làng đó rất quan trọng với con bé. Nó sẽ chịu không rời đi đâu.”

Louis vừa nói của nhìn ra cửa sổ. Xe ngựa cũng đã rời đi khỏi ngôi làng.

Raidou cũng có thể hiểu. Califa thật sự rất yêu thương ngôi làng đó.. Nhưng, nó đã bị phá hủy rồi kia mà.

“Tại sao cô ấy, lại quyết định ở lại chứ?”

“Rõ ràng là ngôi làng giờ đây đã không còn rồi kia mà.”



“...” -Louis im lặng trước những lời vừa rồi của Raidou.

“Là vì kĩ niệm với ngôi làng đấy nhóc!?”

“Califa.. Con bé rất dễ mềm lòng”

“Nên việc mang theo con bé ra khỏi ngôi làng. Thật sự quá nguy hiểm.”

Louis đã quá cẩn trọng rồi chăng. Dẫu sao thì ngôi làng vừa bị phá hủy bởi một thứ gì đó kia mà. Raidou đã nghĩ như thế.

“Nhưng ông không thấy ư?. Ngôi làng đã bị phá hủy rồi!?

“Chuyện để cô ấy ở lại đấy, cũng quá nguy hiểm rồi đi.. Còn vấn đề về lương thực nữa chứ.”

Sự lo lắng cho Califa là điều không thể phủ nhận được. Raidou đang cực kỳ cảm thấy bất an cho cô ấy. Nhưng Louis thì lại không, bởi vì ông ta có lý do để làm như vậy.

“Haiz.. Không cần phải lo lắng đâu nhóc”

“Đợi đến lúc thích hợp, thì ta sẽ mang con bé theo thôi”

“Việc bây giờ cần làm, chính là chờ đợi cho thời gian trôi qua.”

“Nhưng mà, còn lương thực thì...

“Cứ yên tâm đi.. Ta sẽ lại ghé qua ngôi làng mà thôi.” -Louis đã giải đáp những lo lắng của Raidou. Còn về phần lương thực, thì ông ta cũng nói thêm rằng: “Số lượng lương thực, mà ta vừa đưa cho con bé trong hôm nay.. Đã đủ, để cho nó sống được thêm vài tháng rồi.”

“...” -Raidou c·hết lặng đi trước những lời nói đó của Louis. Ông ta cũng không phải là người xấu như cậu đã nghĩ.

Có lẽ, ông ta có lý do để làm như vậy.

Còn đó là lý do gì. Thì cậu sẽ không thể nào biết được.

Raidou im lặng đi. Đoàn xe ngựa của Louis cứ thế mà lên đường.

Louis thì đang ngước nhìn ra cửa sổ.

Ông ta đang nhớ lại những kĩ niệm xưa cũ của chính mình. Ngôi làng này, cũng rất đáng quý đối với ông.

Dù nó, chỉ là 1 ngôi làng nghèo và không có tên ở trên bản đồ.. Nhưng nó, chứa rất nhiều kĩ niệm đối với ông ta.

“Này Louis. Khi con của tôi được sinh ra, thì anh hãy làm cha đỡ đầu cho nó nhé.”

“Eh?.. Lý do gì để tôi phải làm như vậy chứ!?.”

“Không phải quá rõ ràng rồi ư. Anh là linh mục duy nhất ở trong làng này cơ mà.”

“Duy nhất cái gì chứ?.. Đừng có viện cớ như thế, không phải anh cũng từng là linh mục hay sao?... Với lại, tôi cũng chỉ mới là học viên thôi đấy!?.”

“Được rồi.. tôi nhờ cả vào anh đấy Louis!?.”

“Eh?. Này chờ đã, cậu có nghe tôi nói gì không đấy Ethan.”

“Xin lỗi nhé. Tôi phải trở về rồi, vợ của tôi đang chờ ở nhà.. Lần sau gặp lại nhờ cả vào anh đấy nhé Louis!!.”

“Haiz.. Thật hết nói nổi với cậu rồi Ethan.”

Những dòng ký ức cứ thế mà ùa về bên trong tâm trí của Louis. Ông ta đã có rất nhiều kĩ niệm đẹp tại ngôi làng của Califa.

Kể cả những kĩ niệm xấu. Về những tháng ngày đau buồn của ông.

“Nhờ cả vào anh Louis.”

“Này... Hai người thật sự nhất quyết, trở về lại cái nơi đó sao?.”

“Ờ. Chúng tôi cần phải trở về lại đó. Dẫu sao nơi đó, cũng là quê hương của chúng tôi kia mà.”

“Đừng có đùa tôi chứ!!. Vậy còn đứa bé thì sao đây hả!!?.”

“Nhờ cậy vào anh Louis.”

“...”

Louis khi đó đ·ã c·hết lặng đi. Ông đã không thể ngăn cản được người bạn của mình.

“Quê hương sao?. Vậy ngôi làng đó, là gì đối với 2 người cơ chứ!?.”

Louis thầm nghĩ trong đầu. Những gì mà ông đang làm cho Califa, chỉ là sự thương hại dành cho con bé mà thôi.

“Cậu cũng quyết định rời đi sao Louis!?.”

“Xin lỗi trưởng làng Manfred. Tôi buộc phải rời đi rồi, mong ngài hãy chăm sóc con bé giùm tôi.”

“Phù.. Được rồi, cậu cứ đi đi. Dù sao, thì ta cũng không cản lại được.”

Louis khi đó đã quyết định rời đi. Bởi vì chính bản thân ông vẫn còn trẻ.

Việc cứ ở lại ngôi làng này, cũng chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp cả.

“Louis. Chú định rời đi thật sao?.”

“Ùm. Ta sẽ rời đi.. Califa, cháu hãy ngoan ngoãn nghe lời trưởng làng đấy nhé.”

“Vâng ạ.”

Louis đã quyết định rời đi. Ông đã nhờ trưởng làng chăm sóc cô bé giúp mình.

Nhưng không phải vì ghét bỏ cô bé, mà ông lại rời đi như vậy.

“Khi nào tìm được cha mẹ của cháu, thì ta sẽ trở lại đây. Thế nên đừng có buồn nhé, Califa.”

Louis đã nói như thế khi ông rời đi.

Nhưng, những lời đó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.

Bởi vì cha mẹ của Califa. Đã không còn trên cõi đời này nữa.

“Haiz... Đến lúc thích hợp, thì ta sẽ kể cho con nghe về nó Califa.”

...

Cứ như vậy, Louis đã kết thúc những dòng ký ức đó. Ông lặng lẽ mà ngắm nhìn khung cảnh ở bên ngoài cửa sổ.

Raidou cùng với Ruijerd đã ngủ th·iếp đi.

Hai người các cậu đã quá mệt mỏi sau những chuyện vừa rồi. Có lẽ, việc nghỉ ngơi là điều tốt nhất của hiện tại.

Đoàn xe ngựa của Louis đã rời đi.

Băng qua khu đồng bằng đầy rộng lớn kia.

Và rồi, bọn họ đã tiến vào bên trong khu rừng kia. Đi qua những hàng cây xanh.

Louis đang ngắm nhìn khung cảnh tại nơi đây.

Những kĩ niệm đẹp. Những ký ức buồn.

Chúng đều đọng lại bên trong ông, và sẽ không bao giờ bị quên lãng. Cho đến khi ông rời khỏi thế giới này.

“Lại phải tạm biệt ngươi rồi, ngôi làng thân yêu của ta.”

...Kết Thúc...