Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sử Thi Về Ấn Ký

Chương 12: Cuộc trò chuyện giữa đêm lửa trại.




Chương 12: Cuộc trò chuyện giữa đêm lửa trại.

...Arc 1: Sự khởi đầu...

-------------------------------------

“Lộc.. Cộc..”.

Một vài giờ sau. Đoàn xe ngựa của ông Louis đã dừng lại.

“Thưa ngài Louis. Chúng ta đã đến nơi dừng chân rồi ạ!?.”

Một trong số những người thuộc hạ của Louis đã đến và thông báo cho ông.

Cánh cửa của toa xe đã được mở ra.

Nhưng lại chỉ có một mình Louis bước ra ngoài. Dường như, hai người Raidou và Ruijerd vẫn còn đang ngủ ở bên trong.

Bởi vì ông Louis đã bảo với thuộc hạ của mình rằng: “Hai cậu ta vẫn còn đang ngủ ở bên trong.. Chút nữa, ngươi gọi bọn chúng thức dậy giúp ta nhé!?.”

“Vâng thưa ngài.”

Louis rời đi khỏi toa xe ngựa.

Nơi mà đoàn thương buôn của ông Louis dừng lại. Là 1 bãi đất trống nằm tại một khu rừng đầy rộng lớn.. Kế bên bãi đất trống, cũng chính là con đường mòn mà đoàn thương buôn đang đi.

“Nước đây. Thưa ngài Louis.”

“Ùm... Tiện thể, ngươi lấy giúp ta cuốn sổ ở trong toa 2 luôn đi.”

“Vâng. Tôi sẽ mang nó đến cho ngài ngay ạ.”

Louis ngồi xuống 1 khúc củi lớn vừa mới được chặt. Trước mắt ông ta hiện tại, là một lửa trại vừa được thắp lên bởi các thuộc hạ của mình.

“Ngài Louis. Cuốn sổ đây ạ. Chúng tôi cũng đã mang theo bút lông chim và hủ mực đến rồi.”

“Được rồi. Các ngươi có thể rời đi.”

“Vâng. Chúng tôi xin phép.”

Thuộc hạ của Louis rời đi. Chỉ còn lại một mình ông giữa lửa trại đang rực cháy.

Cuốn sổ kia, chính là tài sản quý giá nhất của Louis. Bởi vì nó, viết lại những gì mà ông đã trải qua.. Từ những việc nhỏ, cho đến những chuyện lớn. Đều được ghi lại ở bên trong đó.

Louis dùng bút lông chim của mình để nhúng vào hủ mực kia. Ông bắt đầu viết lại những gì mà mình trải qua trong ngày hôm nay.

Từ việc trao đổi với Califa. Cho đến cuộc gặp gỡ với Raidou và Ruijerd.

Ông ta đều ghi lại tất cả mọi thứ, từng li từng tí một. Không sót bất cứ thứ gì cả.

Cứ như thế.. Louis đã quên đi thời gian ở xung quanh mình, và đắm chìm vào việc viết lại những chuyện đã xảy ra trong hôm nay.

...

Và rồi.. Bầu trời cũng đã sắp tối đi.

Thuộc hạ của Louis cũng đã bắt đầu đi đánh thức Raidou và Ruijerd dậy.

“Này 2 nhóc!?. Mau tỉnh dậy đi nào!?.”

“Ùm.. Có chuyện gì vậy?.”

“Grah~?.”

Cuối cùng thì, Raidou và Ruijerd cũng đã thức giấc. 2 người bọn họ đều ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.

Thuộc hạ của Louis liền nói với bọn họ rằng: “Trời sắp tối rồi đấy. Mau ra ngoài đi, đồ ăn cũng đã xong hết rồi.. Ngài Louis đang chờ đợi các ngươi đấy!?.”

Raidou đang cố gắng giữ cho mình sự tỉnh táo. Cậu vẫn còn khá ngơ ngác khi vừa mới thức dậy.

Nhưng rồi.. Raidou cũng đã trả lời lại rằng:

“Xin lỗi, tôi ra liền ngay đây.. Nào Ruijerd, đi thôi.”

“Grah!?.”

Raidou nắm lấy tay của Ruijerd và kéo đi theo mình. Cả 2 người các cậu, đều bước ra ngoài toa xe.

Cảnh tượng ở bên ngoài thật mới mẻ đối với Raidou. Cậu chợt tỉnh táo lại, và nhìn mọi thứ ở xung quanh.

Những túp lều được dựng lên từ những thanh gỗ cứng cáp, và bao phủ lên nó là 1 tấm vải rất to lớn.. Tấm vải lớn đó đã được cố định lại ở 6 góc cạnh, thành hình lục giác.

Và thứ được dùng để cố định lại nó. Là những cây cọc, được làm từ một loại gỗ rất bền.

Ở phía ngay gần túp lều, Raidou có thể nhìn thấy được. Một trại lửa, cùng với những khúc củi được đặt ở xung quanh để làm chỗ ngồi.

“Oh.. Cuối cùng thì 2 người các cậu cũng đã thức dậy rồi.”

Giọng của ông Louis phát ra. Ông ấy vừa mới đi ra từ toa xe ngựa khác ở gần đó.

“À.. Vâng cho tôi hỏi. Tại sao chúng ta lại dừng lại thế ạ?.”

“Hừm. Nếu như ta không dừng lại để nghỉ ngơi, thì lũ ngựa sẽ dễ bị kiệt sức lắm đấy nhóc.. Với lại, cũng phải cho chúng ăn nữa chứ!?.”

“À. Tôi hiểu rồi.” -Raidou ngước nhìn đến phía gần đó. Cậu thấy được, thuộc hạ của Louis đang chăm sóc những chú ngựa của ông ta.

“Này nhóc Raidou!!?.”

“Hể vâng?.”

“Cầm lấy đi!?.” -Louis tiến đến gần. Ông đưa tay ra và trao cho Raidou 1 thứ gì đó.

Raidou liền bất ngờ, khi trước mắt cậu bây giờ. Là 1 cây nỏ được làm từ gỗ, và rất tinh xảo. Dường như, nó đã được 1 thợ lành nghề tạo ra một cách rất tỉ mỉ.

“Thứ.. Thứ này là?.” -Raidou hoang mang mà nhìn cây nỏ trên tay của Louis.

Cậu vẫn không thể hiểu được, tại sao ông ta lại đưa nó cho mình chứ.

Thấy được vẻ hoang mang trên khuôn mặt của Raidou, Louis đã lập tức bảo rằng:

“Đây là món quà của ta”

“Cảm ơn nhóc, vì đã làm bạn với Califa.”

“Ùm.. Không cần phải như vậy đâu. Tôi không thể lấy n...

Raidou đã cố gắng từ chối. Nhưng Louis đã đưa cây nỏ cho cậu.

Ông ta đặt nó lên tay của Raidou, rồi bảo rằng: “Cứ giữ lấy đi.. Dù sao, ta cũng chẳng dùng đến nó nữa rồi”

“Nếu như cậu không thích món quà này. Thì hãy cứ xem như, đây là một vụ đặt cược đến từ ta đi”

“Còn nếu không thì cứ vứt đi.. Hãy làm những gì mà cậu muốn”

“Nó, bây giờ là của cậu rồi.”

“...” -Raidou hoang mang giữ cây nỏ trên tay mình. Cậu đang rất muốn hỏi thêm về chuyện này.. Nhưng Louis đã rời đi, ông ta tiến đến chỗ lửa trại và ngồi xuống những khúc củi kia.

“Cái này. Là nỏ thật ư?.” -Raidou ngắm nghía cây nỏ trên tay mình. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy được nó ở ngoài đời thực.. Thật tuyệt vời, Raidou đã nghĩ như vậy.

“GRAH!?.” -Ruijerd đột nhiên kêu lên. Cậu ta lập tức dùng 4 tứ chi của mình và chạy đi.

“Này Ruijerd. Cậu định chạy đi đâu thế hả?.”

Raidou thắc mắc mà kêu gọi cậu ta. Nhưng có vẻ, đã quá muộn rồi.

“Cái tên này.. Mà thôi kệ vậy, dù sao thì hắn ta cũng là người rừng cơ mà”

“Với lại. Mình và hắn ta, chẳng quen biết gì nhau cả.”

Raidou đứng thẫn thờ và nhìn hướng mà Ruijerd đã chạy. Cậu ta đã lao vào khu rừng rồi.

“Này Nhóc!!. Đừng có đứng yên ở đó nữa, mau lại đây!?.”

Louis đã kêu lên để gọi cho Raidou. Ông ta hiện đang ngồi ở đống lửa trại kia.



Raidou cũng đã nghe thấy được tiếng ông ta. Cậu đã bước đến và nói rằng: “Ông Louis, có chuyện gì ư?.”

“Nào.. Nào.. Cậu cứ ngồi xuống trước đi.”

“Vâng.”

Raidou ngồi xuống những khúc củi kia. Trước mắt của cậu, là một lửa trại đang rực cháy.

“Nhóc biết không!?.. Ta thật sự rất mừng, khi biết được Califa có những người bạn như cậu đây”

“Vậy nên.. Ta muốn cảnh báo cho cậu một vài chuyện!!?.”

Raidou chợt bất ngờ. Rốt cuộc thì Louis đang muốn nói gì với cậu.

“Cậu và bạn của mình. Hãy cẩn trọng hơn đi!?”

“Ý của ông là?.”

Louis đã tự chĩa tay lên mái tóc của mình. Ông ta bảo rằng: “Màu tóc của hai người các cậu. Chúng rất đặc biệt đấy!?.”

Louis bảo thêm: “Vì vậy, hãy cẩn thận vào. Những kẻ khác, có thể nhắm vào các cậu đấy.”

“Hể?.. Ý của ông là??.” -Raidou ngơ ngác mà nhìn Louis. Ông ta đã nhận ra được, là cậu đến từ một nơi khác.

“Cậu đến từ một nơi khác, có đúng không!?.”

“À. Vâng, đúng vậy.” -Raidou vừa gật đầu vừa trả lời.

“Nghe cho kỹ đây nhóc!?. Ở nơi đây, việc sở hữu một mái tóc màu trắng. Là cực kỳ hiếm gặp!!?”

“À không.. Phải nói là, màu tóc đó đã không còn tồn tại nữa rồi!?.”

Raidou đang lắng nghe Louis. Ông ta đã bắt đầu kể về chuyện chính.

“Bởi vì rất hiếm gặp.. Nên các cậu, rất dễ bị truy đuổi bởi bọn thợ săn nô lệ đấy!?.”

“Nô.. Nô lệ ư?.”

“Phải.. Bọn chúng luôn săn lùng, những thứ được cho là hiếm có”

“Không phải chỉ có mỗi thợ săn nô lệ đâu nhóc. Cậu cũng sẽ bị các linh mục truy bắt thôi!?.”

“Eh.. Tại sao bọn họ lại muốn truy bắt chúng tôi kia chứ?.” -Raidou hoảng hốt mà nói. Cậu chẳng thể hiểu được, tại sao bọn họ lại muốn truy bắt Ruijerd cơ chứ.

“Ta đã bảo rồi. Là màu tóc của 2 cậu đấy!?.”

“...” -Raidou đ·ã c·hết lặng đi.

“Màu.. Màu tóc ư.”

Dù cho Louis có nói cái gì đi nữa, thì Raidou vẫn không thể nào hiểu được.

“Thợ săn nô lệ?. Linh mục?.. Tất cả chỉ vì, màu tóc của mình và hắn ta ư!?.”

Cứ thế, Raidou thẫn thờ mà nhìn vào đống lửa trại. Cho tới khi Louis an ủi cậu rằng:

“Yên tâm đi. Miễn là cậu không đến những nơi như Nhà thờ là được rồi”

“Còn giờ thì, hãy thưởng thức bữa tối cùng với ta nhé nhóc!?.”

“Hể?.” -Raidou ngước qua nhìn Louis. Cậu thấy được thuộc hạ của ông ta đang tiến đến chỗ này.

Trên tay của người thuộc hạ đó. Là một cái bát được làm từ gỗ. Có vẻ như, nó được dùng để đựng thức ăn cho ngài thương nhân đây.

“Thức ăn cho bữa tối đây. Thưa ngài Louis”

“Tôi cũng sẽ đi lấy thêm nước uống cho ngài, xin hãy đợi ạ.”

Người thuộc hạ đưa cho Louis bát thức ăn. Ông ta cầm lấy và bảo rằng: “Này.. Sẵn tiện ngươi có thể lấy thêm một phần thức ăn, cho cậu nhóc này được không?.”

“Vâng thưa ngài!!.”

Cứ như thế. Người thuộc hạ rời đi, và rồi anh ta quay trở lại với trên tay. Là một bát thức ăn và 2 cốc nước.

“Chúng tôi đã làm theo lời ngài dặn. Thưa ngài Louis.. Thức ăn và đồ uống đây ạ.”

“Được.. Các ngươi có thể rời đi rồi.”

“Vâng.. Chúc ngài buổi tối ngon miệng ạ.”

Louis cầm lấy 2 cốc nước và bát thức ăn kia. Ông ta đưa cho Raidou một phần và bảo rằng: “Đây. Cầm lấy đi nhóc.”

“Hể?. Cái này cho tôi ư??.”

“Ùm.” -Louis gật đầu. Ông ta đã đưa cho Raidou bát thức ăn và 1 cốc nước.

“Cảm.. Cảm ơn ông Louis.”

Raidou cầm lấy chúng. Cậu có thể thấy được, bên trong bát thức ăn. Là một món súp, và nó vẫn còn nóng hổi.

Dường như bát thức ăn này, vừa mới được làm ra.

“Phải rồi.. Từ nãy đến giờ, ta chẳng nhìn thấy bạn của cậu đâu cả!?”

“Bộ có chuyện gì xảy ra, với cậu ta ư?.”

Louis đã hỏi Raidou về Ruijerd. Bởi vì từ nãy đến giờ, ông ta chẳng nhìn thấy cậu ta đâu cả.

Đứng trước câu hỏi đó. Raidou chỉ có thể trả lời suông cho qua chuyện rằng.

“À.. Không có chuyện gì xảy ra đâu. Cậu ta chỉ đi khám phá khu rừng một lát mà thôi.”

Louis cũng không mảy may nghi ngờ, ông ta đã bật cười khi nghe như thế.

“Hahaha!!. Bạn của cậu có tâm hồn phiêu lưu đấy”

“Nhưng cũng thật may mắn, là khu rừng này rất ít thú dữ”

“Kể cả quái vật cũng rất hiếm khi xuất hiện ở nơi đây.”

Louis cũng đã bắt đầu thưởng thức bữa ăn của mình. Nhưng Raidou thì lại đang tò mò, về những lời khi nãy của ông ta.

“Chờ đã!!. Quái vật mà ông nói đến, chính là cái thứ nhìn như thạch rau câu ư?.”

“Thạch?.. Ý nhóc, là cái món trá miệng đến từ lục địa lớn sao?.”

Louis dường như đã hiểu lầm. Raidou cũng đã giải thích lại cho ông ta rằng: “Ý tôi không phải là món ăn. Tôi chỉ đang ví dụ về cái thứ đó mà thôi”

“Nó trong nhớt nhát và dính dính như thế này nè.”

Raidou cố gắng để miêu tả lại hình dáng của cái thứ, mà lần đầu cậu chạm trán khi vừa đến nơi đây.

Và rồi Louis cũng đã nhận ra được. Cái thứ mà cậu đang miêu tả, nó cũng là một loại quái vật mà ông ta biết đến.

“Hm.. Theo như những gì mà cậu miêu tả đến”

“Thì ta nghĩ.. Cái thứ đó, chính là một con Slimes!?.”

Dường như Louis đã từng nhìn thấy qua nó rồi. Nhưng khuôn mặt của ông ta, thì lại đang tỏ ra vẻ khó hiểu.

“Slimes ư?. Thì ra, nó được gọi như vậy sao!?.”

“Đúng vậy đó nhóc. Nó cũng được tính là một loại quái vật đấy!?.”

“Kỳ lạ thật.” -Raidou đã thốt ra những lời đó. Louis thấy như vậy,cũng hơi tò mò.

Ông ta đã hỏi rằng: “Kỳ lạ sao. Ý của nhóc là gì chứ?.”

“À vâng.. Thú thật thì, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy được cái con Slimes đó đấy.”

“Gì cơ?. Nhóc nói thật sao!?.”

Louis dường như rất bất ngờ. Ông ta cũng đã hỏi lại Raidou thêm một lần nữa để cho chắc ăn.. Cậu cũng đã gật đầu, như thể muốn chứng minh đó đều là sự thật.

“Màu tóc thì ta không nói. Nhưng đến cả những chuyện này, mà cậu cũng không biết ư.”



“À thì.. Ở nơi mà tôi sống, không hề có những thứ đó. Nên là.”

Louis chẳng thể nào hiểu nổi. Đứa trẻ ở kế bên ông, cậu ta rốt cuộc là đến từ đâu chứ.

“Haiz.. Chắc tại vì cậu, đến từ một vùng đất khác nhỉ”

“Nên việc không biết đến lũ Slimes, là chuyện bình thường thôi.”

“Vâng, có vẻ là như vậy.” -Raidou vẫn chưa bắt đầu bữa tối của mình. Cậu vẫn còn đang giữ nguyên bát thức ăn ở trên tay.

“Mà thôi.. Cứ ăn xong đi, rồi ta sẽ kể những thứ đó cho cậu nghe.”

“Vâng.”

Từ nãy đến giờ, Raidou cứ ngắm nghía bát thức ăn và đặt câu hỏi cho thương nhân Louis. Có lẽ, cậu nên bắt đầu thưởng thức nó thôi.

“Itadakimasu.”

“Hử?.” -Louis chợt khựng lại. Dường như, ông ta vừa mới nghe thấy một thứ gì đó phát ra từ miệng của Raidou.

“...” -Nhưng rồi Louis đã cho rằng, mình chỉ nghe lầm mà thôi.

Và cứ thế.. Cả hai người đều thưởng thức bữa ăn của mình.

...

“Phù.. Thấy sao hả nhóc, nó có ngon không?.”

Sau một lúc. Thì Louis cũng đã thưởng thức xong bữa ăn của mình. Ông ta đã nhìn vào Raidou đang ăn mà hỏi.

“Vâng.. Nó ngon lắm”

“Đây là lần đầu tiên, tôi ăn những món như thế này đấy.”

Raidou đã khen ngợi món súp đó.

Điều này dường như, đã khiến cho Louis vui thêm một phần. Ông ta lập tức bảo rằng: “Tất nhiên là phải ngon rồi chứ!!. Bởi vì nó, đã được nấu bởi các thuộc hạ của ta kia mà!!?.”

Raidou cứ thế mà thưởng thức hết bát súp đó. Mặc cho Louis cứ luyên thuyên ở kế bên mình.

“Ực.. Ực.. Phù.” -Sau khi ăn xong bát thức ăn. Raidou đã uống một vài ngụm nước, từ cái cốc gỗ do thuộc hạ của Louis mang đến khi nãy.

“Thành thật cảm ơn vì bữa ăn. Thưa ông Louis.”

“Ôi thôi.. Ta đây, xin từ chối lời cảm ơn đó từ cậu.”

“Hể?.” -Raidou đã bất ngờ và khó hiểu khi Louis nói như thế. Nhưng ông ta lập tức giải thích rằng.

“Nhìn đi!?.. Người mà cậu nên cảm ơn, chính là anh ta đấy!!?.”

Louis đang chĩa tay đến thuộc hạ của mình. Ông ta đã đúng, nếu như không có thuộc hạ của mình, thì làm sao có được món súp kia chứ.

“Cậu không cần phải cảm ơn chúng tôi đâu. Đây là chuyện đương nhiên cơ mà.”

Một trong số những thuộc hạ của Louis đã lên tiếng nói. Anh ta cũng đã tiến đến chỗ của 2 người, để dọn dẹp đi những bát thức ăn kia.

“Được rồi.. Chúng ta vào chuyện chính thôi nào nhóc.”

“Hể?. Chuyện chính ư?.”

“Đừng bảo là nhóc quên rồi đấy nhé.. Khi nãy ta có nói, là sẽ kể cho cậu biết thêm về lũ Slimes kia mà.”

“À.. Tôi quên mất, xin lỗi ông nhé.” -Raidou cười gượng gạo và nói.

Louis cũng đành chịu mà cho qua chuyện.

Ông ta nghiêm túc và nói rằng: “Nghe này nhóc.. Slimes hay còn được gọi là Ooze”

“Bọn chúng là một trong số những loại quái vật, được đánh giá. Bình thường nhất”

“Bình thường ư?. Cái thứ mà tôi đã gặp ý hả!?.” -Raidou hoang mang nói.

Rốt cuộc là sao chứ, cái thứ mà cậu tùng gặp ở bên trong khu rừng. Nó được xem là bình thường ư.

Thật vô lý.. Nó còn có thể phun ra Axit nữa cơ mà. Raidou đã nghĩ như vậy.

“Bình tĩnh lại đi nhóc à!?. Cái con Slimes mà cậu gặp qua, rất có thể nó đã bị biến đổi rồi.”

“Biến.. Biến đổi ư?.”

“Phải.” -Louis uống một ngụm nước từ cốc gỗ trên tay mình.. Và rồi, ông ta lại tiếp tục kể rằng: “Lũ Slimes đấy, tuy b·ị đ·ánh giá là bình thường. Nhưng bọn chúng, lại nguy hiểm đến khôn lường”

“Một con Slimes bình thường, cũng đã đủ để g·iết c·hết một đứa trẻ 10 tuổi rồi”

“Nhưng nếu chúng biến đổi, thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn.”

Louis nhìn vào đống lửa ở trước mắt mình. Ông ta dường như đang nhớ về một điều gì đó.

“Nếu như chúng ta không ngăn chặn những con Slimes biên đổi đó lại.. Thì mọi thứ, sẽ trở thành một t·hảm h·ọa”

“Đã từng có một vụ việc như thế xảy ra ở một thị trấn. Chỉ vì không ngăn chặn kịp thời, một con Slimes đã được biến đổi”

“Nó to lớn hơn, và khủng kh·iếp hơn những loại quái vật khác. Chỉ trong vòng một ngày, thị trấn đó đã bị phá hủy.”

Raidou nhìn Louis trong im lặng. Cậu chẳng thể ngờ được, những thứ đó lại nguy hiểm như vậy.

“Không lẽ.. Cái con Slimes mà tôi từng gặp, nó cũng giống như vậy ư?.”

Louis cũng đã cho là thế. Nhưng ông ta đã hỏi rằng: “Ta cũng không rõ lắm. Nhưng nếu thứ đó có tinh thể, thì chắc là không rồi.”

“Tinh thể?. Nó là cái gì thế?.”

“Ôi.. Nói sao đây nhỉ.” -Louis đang phân vân không biết nên giải thích ra sao.

“Tinh thể, chính là thứ định hình cho lũ quái vật.. Chúng sẽ c·hết đi, nếu chúng ta phá hủy nó”

“Thường thì những tinh thể đó, rất giống với một loại khoán sản hoặc đá quý”

“Xin lỗi nhóc nhé.. Ta không phải là mạo hiểm giả, nên chỉ biết có nhiêu đó mà thôi.”

“...” -Raidou c·hết lặng đi. Cậu chẳng thể hiểu được, những thứ đó là gì.

“Quái vật?. Slimes??. Tinh thể!?. Mạo hiểm giả!!?.. Cái gì thế này, mình chẳng hiểu cái gì cả... Rốt cuộc thì, nơi đây là chỗ quái nào thế!??”

“Hể!?.. Chờ đã!!” -Raidou đột ngột thốt lên. Dường như, cậu đã nhớ lại được gì đó.

“Nhớ ra rồi!?. Con Slimes mà tôi đã gặp qua, nó có một cục đá nằm ở ngay giữa trung tâm.. Liệu đó có phải là tinh thể không?.”

Louis khá bất ngờ trước những lời lẽ đột ngột đó từ Raidou. Ông ta liền suy nghĩ và bảo rằng: “Hm.. Có lẽ, đó chính là tinh thể của nó.”

Vừa nói xong những lời đó. Louis lập tức thở phào mà bảo rằng: “Phù.. Nếu có tinh thể, thì chúng ta chẳng cần phải lo lắng về nó rồi.”

“Thật ư?.”

“Ùm.. Lũ Slimes biến đổi, thường sẽ không còn tinh thể ở trong người nữa. Bởi vậy mà bọn chúng rất khó để bị g·iết c·hết.”

Louis nói thêm: “Con Slimes mà cậu chạm trán.. Rất có thể, nó chỉ đang trong giai đoạn biến đổi mà thôi.”

“Hể!?.” -Raidou tỏ vẻ lo lắng mà hỏi Louis:

“Liệu có ổn không?. Nếu chúng ta cứ để nó tiếp tục sống và phát triển!?.”

“...” -Louis im lặng đi, trước những lời đó của cậu. Ông ta chỉ vỏn vẹn trả lời rằng:

“Ta cũng không rõ lắm!?. Nhưng cứ để cho thời gian giải quyết nó đi, rồi cũng sẽ có người phát hiện ra mà thôi.”

“Nhưng mà..” -Raidou có vẻ vẫn còn đang lo lắng. Nhưng Louis đã bảo thêm là:

“Cứ mặc kệ nó đi nhóc.. Dù sao thì chúng ta cũng không phải là mạo hiểm giả”

“Cứ xem như, chưa thấy gì là được rồi.”



Những lời đó của Louis đã khiến cho Raidou an tâm hơn. Nhưng cậu vẫn còn một thắc mắc, rốt cuộc mạo hiểm giả là gì.

“Ông Louis.. Mạo hiểm giả, rốt cuộc là cái gì vậy?.”

Louis im lặng nhìn Raidou. Ông ta hơi bất ngờ một chút, bởi vì đến chuyện đó mà cậu cũng không biết đến.

“Để xem nào.. Cậu có thể coi đó như là một ngành nghề. Bởi vì có rất nhiều người muốn trở thành một mạo hiểm giả”

“Thường thì những mạo hiểm giả sẽ tập trung về một nơi được gọi là hội quán”

“Hội quán cũng là nơi ra vào, của các mạo hiểm giả”

“Còn đứng ở trên hội quán, thì chính là Công hội mạo hiểm giả. Trực thuộc tại những nơi như thị trấn bù nhìn.”

“Thế công việc của bọn họ là gì vậy?.”

Raidou đã không kìm được sự tò mò của bản thân mình. Cậu đang cực kỳ quan tâm đến những thứ ở nơi này. Chúng thật mới mẻ làm sao.

“Công việc của mạo hiểm giả à. Để xem nào”

“Nếu ta nhớ không lầm. Những mạo hiểm giả thường sẽ nhận các nhiệm vụ từ hội quán hoặc công hội”

“Bọn họ bắt buộc phải hoàn thành những nhiệm vụ mà mình đã chọn. Nếu không thì sẽ bị Hội quán hoặc Công hội xử phạt”

“Đa số các nhiệm vụ đó. Đều là yêu cầu từ người dân, hoặc là những thương buôn như bọn ta đây”

“Nhiệm vụ của những mạo hiểm giả. Cũng được phân chia cấp bậc rõ ràng”

“Từ thấp cho đến lớn. Cấp bậc nhiệm vụ càng cao, thì số tiền nhận được cũng rất nhiều”

“Phần thưởng từ nhiệm vụ có cấp bậc cao nhất, chắc là khoảng chừng 10 Hoặc 20 Xu Vàng Aurora's.”

Louis cũng đã kể hết tất cả mọi thứ mà ông biết được. Nhưng như vậy, vẫn chưa thỏa mãn được sự tò mò của Raidou.

“Số tiền đó. Có nhiều không?.”

Raidou đang tò mò. Sự phân chia tiền tệ ở nơi đây, thật sự rất thú vị. Cậu đã nghĩ như thế.

“Tất nhiên là rất nhiều rồi. Chỉ với 20 Xu Vàng thôi, cậu đã có thể làm những điều mình muốn!?”

“Ví dụ như. Mua một căn nhà rộng lớn tại vương quốc Vassia chẳng hạn”

“Còn không thì. Cậu có thể dùng số tiền đó, để kinh doanh như ta đây!?.”

“À ùm.” -Raidou không thể ngờ được. Số tiền đó, lại có thể làm được nhiều thứ đến như vậy.

“Mà quan trọng hơn, là chúng ta có thể hoàn thành được nhiệm vụ đó không kìa.”

“Hể?.. Ý của ông là?.”

“Haiz..” -Louis thở dài và bảo rằng: “Nghe kỹ đây nhóc.. Những nhiệm vụ bình thường, cũng đã rất nguy hiểm rồi. Huống chi là một nhiệm vụ cấp cao!?.”

“Thật ư?.”

“Phải.” -Louis uống cạn cốc nước của mình.

Ông ta nghiêm túc bảo: “Để ta lấy ví dụ nhé”

“Một con Slimes bình thường, sẽ được tính là nhiệm vụ cấp thấp.. Nhưng nếu nó được biến đổi, thì nhiệm vụ đó sẽ trở thành cấp cao”

“Cứ như vậy.. Nhiệm vụ càng nguy hiểm, thì phần thưởng sẽ càng lớn.”

“Ực.” -Raidou căng thẳng mà tự nuốt nước bọt của mình. Cậu cũng đã hỏi Louis rằng:

“Thế làm mạo hiểm giả có nguy hiểm không?.”

Lại một câu hỏi đến từ Raidou. Nhưng mà lần này, Louis đã không cần suy nghĩ. Ông ta lập tức đáp lại rằng: “Tất nhiên là có chứ.. Bởi vì ngành nghề nào cũng nguy hiểm như nhau mà thôi”

“Kể cả có là đức vua, hay là một thường dân”

“Thì bất cứ ngành nghề nào mà họ đang làm, cũng đều ẩn chứa nguy hiểm.”

Louis đặt cốc nước xuống mặt đất. Ông ta nói thêm rằng: “Và cả ta cũng vậy”

“Một thương nhân. Cũng luôn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.. Từ việc tính toán hàng hóa, cho dến chuyện chi tiền để thuê người hộ tống.. Bọn ta phải tính toán kỹ lưỡng, nếu không thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ đi.”

Louis ngước qua nhìn Raidou. Ông ta thắc mắc mà hỏi cậu rằng: “Mà.. Tại sao nhóc lại hỏi ta những chuyện đó?.. Bộ muốn làm mạo hiểm giả hay sao!?.”

“À. Vâng, có lẽ vậy.” -Raidou cũng đã ngồi ngẫm nghĩ một lúc lâu. Cậu đã suy nghĩ rằng, nếu như nơi đây không phải là nhật bản.. Thì cậu buộc phải làm gì đó, để sống sót trở về nhà.

Tìm kiếm thông tin về nơi đây, cũng là điều cần thiết. Nhưng trước khi làm điều đó, cậu phải kiếm tiền cái đã.. Bởi vì hiện tại, cậu chẳng có thứ gì ở trong người mình. Kể cả là thức ăn.

“Nếu cậu muốn trở thành một mạo hiểm giả, thì điều đầu tiên cần làm. Đó chính là làm thủ tục đăng ký!?.”

“Nếu ta nhớ không lầm. Phí đăng ký cho một người, là 1 Xu bạc thì phải.”

“1.. 1 Xu bạc ư?.” -Raidou ngơ ngác nói. Louis thấy vậy thì cũng tò mò hỏi rằng:

“Sao thế nhóc. Có chuyện gì ư?.”

“À.. Vâng. Tôi vừa mới đến nơi này, nên là chưa chuẩn bị gì cả”

“Nói trắng ra. Thì tôi chẳng có một Xu nào trong người cả!?.”

“...” -Louis ngơ ngác mà nhìn Raidou.

Ông ta có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cũng giữ được bình tĩnh và bảo rằng: “Hm.. Ta hiểu rồi, thì ra đó là lý do vì sao mà cậu muốn trở thành một mạo hiểm giả!?.”

Louis dường như đã hiểu ra. Raidou vì muốn kiếm tiền nên mới chọn làm một mạo hiểm giả.

“Nếu như cậu muốn kiếm tiền để đăng ký làm mạo hiểm giả. Thì ta có một công việc, đang cần người làm đây!?.”

“Thật ư!?. Thế công việc đó là gì vậy?.”

Raidou lập tức đáp khi nghe được những lời đó của Louis.

“Chuyện là thế này. Ta có quen biết một người bạn già.. Lão đó là chủ nhân của một nông trại lớn, nằm tại thị trấn bù nhìn”

“Nếu muốn. Ta sẽ giới thiệu công việc ở đó cho nhóc.”

“Cảm ơn ông Louis!!. Xin hãy giới thiệu nó cho tôi ạ!!?.”

Raidou đã lập tức trả lời. Mặc kệ cho công việc đó là gì đi nữa, cậu vẫn sẽ làm nó.

“Được rồi.. Khi nào đến nơi, thì ta sẽ giới thiệu cho cậu”

“Còn giờ thì.” -Louis đứng dậy khỏi đó. Dường như ông ta sắp sửa rời đi, để làm một việc gì đấy.

“CHÚA ƠI!!. CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY!!!?.”

Khi Louis đang định rời đi. Thì một tiếng hét rõ to, đã phát ra ở ngay gần đó.

Louis cùng với Raidou đã lập tức chạy đến.

“Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra!?.”

Louis kêu lên khi nhìn thấy được, những thuộc hạ của mình đang tụ tập ở phía trước. Ông ta cùng với Raidou tò mò mà bước lại gần.

“Cái.. Cái quái gì thế này!?.”

Louis lập tức bịt mũi của mình lại. Trước mắt ông ta, là một cảnh tượng rất đáng sợ.

Xác c·hết của một sinh vật nhỏ bé đang nằm ở ngay trước mắt ông. Và kế bên, chính là Ruijerd.

“Chúa ơi. Đó là một con Goblin!?.”

Louis loạng choạng mà nói, và rồi ông ta cũng đã rời đi. Bởi vì không thể chịu nổi được nữa.

Ruijerd hiện đang ăn sống một con Goblin.

Và cảnh tượng đó. Đã khiến cho Raidou phải kh·iếp sợ và buồn nôn.

Để rồi.. Khi không thể chịu nổi được nữa, thì Raidou đã nôn tại chỗ đó.

Mọi thứ, thật tồi tệ.

Có lẽ như đêm nay. Sẽ là một đêm khó quên đối với Raidou.

“...!!!ỌE!!!...”

...Kết thúc...