Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sử Thi Về Ấn Ký

Chương 13: Lời chào tạm biệt của Louis, và công việc mới tuyệt vời...




Chương 13: Lời chào tạm biệt của Louis, và công việc mới tuyệt vời...

...Arc 1: Sự khởi đầu...

-------------------------------------

“...!!!ỌE!!!...”

“Nào nhóc.. Cứ bình tĩnh mà nôn ra hết đi”

“Hãy từ từ thôi, đừng cố gắng quá. Lần đầu nhìn thấy cảnh tượng đó, ai chả phản ứng như cậu chứ.”

“Vâ.. Vâng.” -Raidou hiện đang đứng ở kế bên một trong số những thuộc hạ của thương nhân Louis. Anh ta cũng đã giúp cho cậu từ nãy đến giờ.

Hiện tại thì cả hai đang đứng ở một gốc cây, cách xa với nơi có cái xác của con Goblin do Ruijerd đã mang về.

Cũng đã được một lúc rồi. Kể từ khi Ruijerd mang cái xác kia về.

Raidou đã nôn ra hết tất cả những gì mà mình đã ăn vào. Cậu đang cực kỳ mệt mỏi, và khuôn mặt thì lại trong khá xanh xao.

“Được rồi.. Ngài Louis đã bảo tôi, phải dẫn cậu trở về lại toa xe.”

“À. Vâng, làm phiền anh rồi.”

Trước khi rời đi. Louis đã ra lệnh cho thuộc hạ của mình, là phải dẫn Raidou trở về toa xe lúc sáng.. Bởi vì chỉ có chỗ đó, là cậu có thể ngủ được. Và cũng chỉ tại nơi đây, có mỗi một túp lều dành cho Louis mà thôi.

“Nếu cậu có cần gì, thì cứ kêu gọi chúng tôi nhé.”

“Vâng.” -Raidou bước vào bên trong toa xe ngựa. Cậu ngồi xuống một chỗ, và dựa đầu vào một góc ở đó.

“Được rồi. Chúc cậu ngủ ngon nhé!?.”

Người thuộc hạ của Louis rời đi. Chỉ còn lại mỗi một mình Raidou là ở trong toa xe ngựa đó.

“Haiz!?.” -Raidou thở dài. Cậu từ từ nằm gục xuống trên chỗ ngồi của toa xe.

Đôi mắt của cậu giờ đây đã nặng trĩu, vì bị sự mệt mỏi lấn át.

Raidou cứ như vậy mà nhắm mắt lại. Cậu đã ngủ th·iếp đi, và kết thúc một ngày mệt mỏi của mình.

Giờ đây, Raidou đã chìm vào giấc ngủ của chính mình.

...

“Anh hai!!. Đến đây với em nào!!?.”

Khi chìm vào giấc ngủ của mình. Thì Raidou lại mơ thấy được nó.

“Nhanh lên nào anh hai.”

Lại là cái cơn ác mộng này. Cậu đã bị nó t·ra t·ấn biết bao nhiêu lần rồi.

“Đừng có chạy lung tung như thế chứ Yuki!?.”

Nhưng mỗi lần mơ thấy nó. Thì cậu lại không thể phản kháng được.

“Em sẽ không sao đâu. Bởi vì hôm nay, đường xá vắng vẻ mà!?”

“Có lẽ, là mọi người ở đây đều bận rộn hết cả rồi!?.”

Raidou chẳng thể thay đổi được gì cả.

Mỗi lần cậu mơ thấy con bé. Điều là một diễn biến khác nhau.

“Này Yuki. Em đang nói cái gì vậy?”

“Đường xá hôm nay, rất nhiều người đấy”

“Vậy nên hãy cẩn thận vào. Không thì đụng trúng người khác bây giờ!?.”

Đôi lúc diễn biến là khác nhau.

Nhưng kết quả, thì vẫn không thay đổi gì cả.

“Này Yuki!!. Em làm sao thế?.”

Con bé lại đứng yên ở đó. Ở ngay trước mắt của Raidou.

“Anh hai.. Em đi trước nhé!?.”

Câu chẳng thể thay đổi được nó.

Cái cơn ác mộng này, lại bắt đầu xảy ra rồi.

“Hể?.. Em đang nói cái gì vậy Yuki?.”

Lại là cái nụ cười đó của con bé.

Cái nụ cười rạng rỡ đó. Cậu chẳng thể nào quên đi được nó.

“Tất nhiên là em sẽ trở về nhà rồi!?”

“Tạm biệt nhé anh hai!!?.”

Con bé lại nói như thế nữa rồi.

“Hể?. Này, chờ đã!?”

“Yuki!!. Dừng lại mau, đừng đi ra đó!!”

“Nguy hiểm lắm. Mau trở lại đi!!?.”

Cậu đã luôn nói như vậy với con bé.

Nhưng lần nào cũng không thể ngăn cản lại được.

“...!!!ẦM!!!...”

Diễn cảnh đó, lại xảy ra thêm một lần nữa.

Dù cho cậu đã cố gắng ngăn cản lại. Nhưng mọi thứ, đều vô tác dụng.

Màu đỏ cứ thế, mà nhuộm hết cả con đường.

Những miếng thịt tươi rơi rớt khắp nơi ở xung quanh cậu.

Cảnh tượng ở trước mắt Raidou.. Cơn ác mộng này, là để h·ành h·ạ cậu ư.

“Yu.. Yuki.”

-------------------------------------

“...!!!YUKI!!!...”

Raidou bật dậy khỏi giấc ngủ của mình.

Cậu thở hổn hển mà nhìn xung quanh mình. Vẫn là toa xe ngựa của Louis.

Nhưng ánh sáng của mặt trời thì lại đang chiếu gọi qua khung cửa sổ.

“Ha...... Ha...... Lại nữa sao.. Lại là cơn ác mộng đó ư?.”

Raidou ngồi gục vào một góc của toa xe. Cậu đang cố gắng để lấy lại sự bình tĩnh.

Mọi thứ thật tồi tệ. Kể từ khi Yuki q·ua đ·ời, thì cậu chẳng thể nào mà ngủ ngon giấc được.

“Ha...... Ha...... Có lẽ, mình nên rời khỏi toa xe thôi.”

Raidou đã quyết định rời khỏi toa xe ngựa của Louis. Cậu đã nghĩ rằng, mình sẽ cảm thấy tốt hơn nếu ra ngoài một lúc.

“Oh.. Cậu đã thức dậy rồi sao!?.”

Giọng nói của Louis bất ngờ phát ra.

Ông ta vừa mới bước ra, từ toa xe ở ngay gần đó. Trên tay thì đang giữ một cốc nước được làm từ gỗ.

“Nhìn cậu trong hơi xanh xao đấy”

“Đây.. Hãy cầm lấy đi!?.”

“Hể?. Cái này là?.”

Louis đột nhiên đưa cốc nước kia cho Raidou. Ông ta đã bảo với cậu rằng:

“Đây là một loại trà thảo mộc. Ta thường hay uống nó khi đang cảm thấy mệt mỏi”

“Có thể, nó sẽ giúp ích cho cậu đấy!?.”

“Ra vậy.. Thành thật cảm ơn ông, Louis-san.”

Raidou cầm lấy cốc nước. Cậu đã cảm thấy rất thoải mái, sau khi uống một ngụm nhỏ từ nó.

“Đừng thêm cái từ kia vào tên của ta. Nghe kỳ lạ lắm đấy nhóc à!?.”

“À.. Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Raidou đứng yên ngắm nhìn mọi người.

Cậu vừa thưởng thức cốc trà, vừa ngắm nghía xung quanh.

Thuộc hạ của Louis đang dọn dẹp túp lều của ông ta. Những chú ngựa cũng đã được chuẩn bị để lên đường.

Raidou cứ thế mà ngắm nhìn bọn họ. Cho đến khi một ý nghĩ xuất hiện bên trong đầu cậu.

“Ông Louis. Cho tôi hỏi cái!?.”

“Hửm?.. Nói đi, có chuyện gì sao?.”

Raidou ngước nhìn đến phía của Ruijerd, xác c·hết kia đã không còn ở đó nữa rồi.

“Cái thứ hôm qua, nó cũng là một loại quái vật ở nơi đây ư?.”

“...” -Louis im lặng trước câu hỏi đó từ cậu. Ông ta đã suy nghĩ một lúc, và rồi bảo rằng: “Phải.. Nó cũng là một loại quái vật cấp thấp giống như Slimes. Người ở nơi đây, thường gọi nó là Goblin.”

Raidou băn khoăn và khó hiểu. Cậu thắc mắc mà hỏi Louis: “Thứ đó, mà cũng là quái vật ư?.. Theo tôi thấy, trong nó cứ như là một đứa trẻ vậy.”

Raidou không thể tin được. Cái thứ nhìn như một đứa trẻ vào đêm hôm qua, lại là một con quái vật ư.

“Ờ.. Chuyện đó là bình thường ở nơi đây mà nhóc!?. Vốn dĩ hình hài của bọn chúng đã như vậy rồi.”



“Ra là thế.” -Raidou nhớ lại. Vào buổi tối hôm qua, cậu đã thấy được một điều kỳ lạ.

Màu da của con quái vật được gọi là Goblin kia. Nó thật kỳ lạ.

“Tại sao màu da của con Goblin đó. Lại là màu xanh thế ạ?.”

Câu hỏi của Raidou đã khiến cho Louis phải suy ngẫm thêm. Ông ta cũng đành chịu và bảo rằng: “Cái này thì ta chịu thua rồi nhóc. Chẳng có một cuốn sách nào, ghi chép lại chuyện đó cả.”

“Ra vậy.” -Raidou im lặng mà ngắm nhìn xung quanh.

Dường như.. Raidou trong khá hứng thú, với những loại quái vật đó.

Dẫu sao.. Đây cũng là lần đầu tiên, cậu biết đến chúng kia mà.

“Mà này nhóc.. Bạn của cậu, kỳ lạ thật đấy!?.”

“Eh?.”

“Xơi tái nguyên con Goblin như vậy, mà không gặp vấn đề gì.. Thật kỳ lạ.”

Louis đang nghi ngờ về hai người Raidou và Ruijerd. Liệu rằng bọn họ có phải là bạn bè của nhau không.

“Ực.. Ực..” -Những lời đó của Louis, đã phải khiến cho Raidou suy ngẫm. Nhưng rồi cậu đã mặc kệ nó, và tiếp tục hưởng thức cốc trà trên tay mình.

“Ông Louis. Thành thật cảm ơn vì cốc trà này!?.”

“Hừm.. Được rồi, thế thì chuẩn bị đi. Chúng ta cũng sắp khởi hành rồi đấy.”

Louis lấy lại cốc nước trà. Ông ta rời đi khỏi đó với những câu hỏi vẫn chưa được giải đáp.

“Grah!?.”

“Này tên kia!!. Mau trả lại nó cho ta!!?.”

Trong khi Raidou đang suy nghĩ. Thì Ruijerd đã đột nhiên chạy đến chỗ của cậu.. Phía sau cậu ta, là một người trong số các thuộc hạ của thương nhân Louis.

Anh ta giận dữ chạy đến, và bảo với Raidou rằng: “Này nhóc!!. Mau bảo với bạn của cậu, trả lại cho ta cây roi quất ngựa đi!!?.”

“Hể.. Hả!!?.” -Raidou hoang mang nhìn vào Ruijerd. Cậu ta hiện đang ngậm một thứ gì đó ở trên miệng của mình.

Đó chính là một cây roi, được dùng để quất ngựa.

“Nào.. Nào Ruijerd, mau đưa nó đây!?.”

“Grah?.”

Ruijerd có vẻ như không hiểu được những gì mà Raidou đang nói. Cậu ta cứ thế mà bước lùi lại.

Raidou cũng chẳng để tâm đến suy nghĩ của Ruijerd. Cậu đã lập tức lao đến, và giật lại cây roi ngựa.

Vì quá bất ngờ trước những gì vừa xảy ra, nên Ruijerd đã không kịp thời phản ứng lại. Cây roi ngựa cũng vì thế mà đã bị giật mất đi.

“Xin lỗi anh.. Bạn của tôi, hơi quậy phá một chút.”

Raidou liền trao trả cây roi ngựa lại cho thuộc hạ của Louis. Anh ta có hơi tức giận, nhưng rồi cũng đã cho qua chuyện này mà rời đi.

“Haiz.. Mới sáng sớm mà đã như vậy rồi ư”

Raidou thở dài mà suy nghĩ. Và rồi, cậu đã ngước nhìn qua Ruijerd.

“Haiz.. Đừng có làm vẻ mặt ngơ ngác đó nữa. Chúng ta đi thôi.”

Raidou tiến lại gần và kéo Ruijerd đi theo mình. Cả 2 người đều bước vào toa xe ngựa, để chờ đợi thương nhân Louis.

...

Và rồi một lúc sau, ông ta cũng đã xuất hiện.

“Oh.. Hai cậu đã vào đây sẵn rồi sao.”

“À vâng.. Dù sao, thì chúng tôi cũng chẳng có việc gì để làm mà.”

“Hừm.” -Lão Louis đang ngắm nhìn hai người các cậu. Dường như ông ta đang suy nghĩ về một điều gì đó.

“Thưa ngài Louis!?.”

Nhưng rồi.. Những dòng suy nghĩ đó của ông, lại bị cắt ngang bởi một người thuộc hạ.

“Ngươi có chuyện gì sao?.”

“Vâng thưa ngài. Tôi muốn thông báo rằng, túp lều đã được gỡ bỏ và dọn dẹp.. Ngài có muốn lên đường ngay bây giờ không ạ!?.”

Louis nhìn người thuộc hạ của Louis. Ông ta liền phẩy tay ra hiệu, mà bảo: “Được rồi. Hãy khởi hành đi, đừng để cho tiến độ bị chậm trễ thêm nữa.”

“Vâng thưa ngài.”

Người thuộc hạ rời đi. Cánh cửa chính của toa xe ngựa cũng đã được khép lại.

Xe ngựa cũng đã bắt đầu khởi hành. Và chẳng mấy chốc, nó đã rời đi.

“Lộc... Cộc...”.

“Lộc... Cộc...”.

Tiếng xe ngựa cứ thế mà vang lên giữa con đường mòn, tại khu rừng này.

“Grahh!?.”

“Này Ruijerd. Cậu ngồi yên một chỗ có được không hả!?.. Đừng có loi nhoi nữa, làm ơn đấy.”

“Grah?.”

Khi xe ngựa khởi hành, thì Ruijerd đã rất hưng phấn. Dường như, cậu ta khá thích chiếc xe ngựa của thương nhân Louis.

“Này nhóc Raidou!?.”

“Vâng?.” -Trong khi Raidou đang ngăn cản Ruijerd lại. Thì Louis đã lên tiếng.

Ông ta tò mò mà hỏi rằng: “Tại sao bạn của cậu cứ kêu 'Grah Grah' thế?.. Bộ cậu ta có chuyện gì ư!?.”

“À.. Chuyện này.” -Những lời lẽ đột ngột đó từ Louis. Đã khiến cho Raidou phải suy xét lại.. Cậu đang không biết, phải nên trả lời ra sao với ông ta.

“Hay là mình, cứ nói dối đi nhỉ?.”

Raidou đã quyết định nói dối với Louis. Có lẽ, đó là cách tốt nhất mà cậu có thể làm được ở thời điểm hiện tại.

“À vâng.. Thật ra thì, kể từ khi Ruijerd sinh ra. Đã có một số chuyện xảy ra, nên đầu óc của cậu ta.. Có một chút vấn đề.”

“...” -Louis im lặng đi trước những lời nói dối đó. Dường như ông ta đang nghi ngờ về Raidou.

“Haiz... Ta hiểu rồi.”

Khi Raidou đang lo lắng, lời nói dối của mình sẽ bị phát hiện. Thì Louis đã lên tiếng nói.

“Cũng không thể trách được. Dẫu sao cũng chẳng có một ai là hoàn hảo cả”

“Nhưng mà.. Cậu định để bạn của mình, cứ như thế quài hay sao?.”

“Hể?.” -Những lời đó của Louis. Dường như đã xua tan hết sự lo lắng đến từ Raidou.

Cậu cứ như thế, mà tiếp tục nói rằng: “À.. Về chuyện đó, thì tôi vẫn chưa tính đến”

“Trước khi tìm cách chữa trị cho cậu ta. Thì tôi phải, kiếm thật nhiều tiền trước cái đã.”

Miệng lưỡi nói là vậy.. Nhưng thực chất, Raidou chỉ đang muốn kiếm tiền để chăm lo cho cuộc sống của mình mà thôi

Còn về phần Ruijerd. Thì cứ mặc kệ cậu ta đi.. Raidou đã nghĩ như vậy.

“Thì ra là như vậy sao.. Cậu cũng trưởng thành hơn ta nghĩ đấy!?.”

Louis đã khen ngợi Raidou. Nhưng thực ra, ông ta đã nhận biết được hết tất cả rồi.

Lời nói dối không chớp mắt đó của Raidou.

Louis đã nhìn thấu hết cả rồi. Bởi vì, đối với một thương nhân, thì chuyện nói dối cũng như cơm bữa hằng ngày mà thôi.

Nhưng cũng không vì thế, mà Louis lại trách móc cậu. Bởi vì chuyện nói dối, là việc rất cần thiết trong cuộc sống này.

Và cứ thế.. Xe ngựa vẫn lăn bánh đi.

“Mà này ông Louis!?. Nơi mà chúng ta sắp đến, là đâu thế ạ?.”

Trên đường đi. Raidou đã tò mò mà hỏi thương nhân Louis.

Ông ta cũng không để cho cậu phải chờ đợi lâu và lập tức nói rằng: “Hm.. Để xem nào, hình như là 'Thị trấn bù nhìn' thì phải.”

“Thị trấn bù nhìn ư?. Nơi đó, ra sao thế ạ?.”

“Hmm.. Nơi đó, cũng chỉ là một thị trấn bình thường mà thôi.. Chắc thứ nổi bật nhất ở đấy, chính là Lễ hội bù nhìn.”

“Lễ hội bù nhìn?.” -Raidou ngơ ngác mà nhìn Louis. Đây là lần đầu tiên, cậu nghe đến một lễ hội như vậy.. Thật tò mò.

“Ờ.. Cái lễ hội bù nhìn đó, chính là nơi tụ tập của những kẻ yêu thích nghệ thuật”

“Haiz.. Nói chung là năm nào cũng diễn ra hết, và thể lệ cuộc thi. Chính là làm ra những con bù nhìn đẹp nhất!?.”

“Hể?.” -Raidou tỏ vẻ khó hiểu và ngơ ngác.

Lễ hội bú nhìn đó, nghe cũng có vẻ thú vị. Nhưng rốt cuộc thì, nó có ý nghĩa gì cơ chứ.

“Nếu ta nhớ không lầm.. Khoảng 1 năm trước, lễ hội bù nhìn đó. Được khá nhiều người tham gia”

“Phần thưởng thì cũng rất hấp dẫn đấy. Chắc là khoảng chừng 10 hoặc 20 Xu Bạc Aurora's.. Nhiêu đó thôi, cũng đủ để sống đến 1 năm, mà chẳng cần phải làm việc.”

Louis nói với một khuôn mặt ngao ngán. Dường như ông ta chẳng có hứng thú gì với lễ hội bù nhìn đó.

“Phải rồi Louis.. Ông có nói, sẽ giới thiệu cho tôi một công việc nhỉ.”

Raidou bất ngờ lên tiếng nói.. Cậu đang rất tò mò, không biết công việc đó rốt cuộc là gì.

“Cũng chỉ là một công việc bình thường mà thôi. Cậu không cần phải để tâm đâu.”

“Hể.. À vâng.” -Raidou ngơ ngác trước câu trả lời của Louis.. Dường như ông ta đang che đậy một điều gì đó thì phải.

“Mà.. Cứ đến nơi, thì cậu sẽ biết ngay thôi”



“Vì vậy đừng có suy nghĩ nhiều quá.. Cứ thư giãn đi nhóc à.”

Louis đang mỉm cười với Raidou. Những lời đó của ông ta, làm cho cậu cảm thấy hơi bất an.

Nhưng Raidou cũng chẳng thể làm được gì cả. Cậu đành chịu, và chờ đợi cho tới khi nào đến được với nơi đó.

“Lộc.. Cộc..”.

“Lộc.. Cộc..”.

Xe ngựa cứ thế mà lăn đi.. Cho tới khi, nó được dừng lại.

“Thưa ngài Louis!!. Chúng ta đã đến nơi rồi ạ!!?.”

Một trong số những người thuộc hạ của Louis đã lên tiếng.. Anh ta cũng đã giúp cho bọn họ, bằng cách mở cửa toa xe ra.

“Mới đó mà đã đến nơi rồi sao?. Nhanh hơn dự kiến của ta đấy.”

Thương nhân Louis, chính là người đã bước ra ngoài đầu tiên. Tiếp theo đó, là Ruijerd và Raidou.

“Đây.. Đây là?.” -Cảnh tượng ở trước mắt Raidou. Thật mới lạ và thú vị.

Một nông trại rộng lớn, đang ở ngay trước mắt cậu. Và từ phía xa, chính là cánh đồng bắp đầy bát ngát của nó.

Thật sự thì, khung cảnh ở nơi đây trong rất đẹp.

“Thưa ngài Louis!!.. Tôi sẽ đi gọi chủ nhân của nơi này. Mong ngài hãy chờ đợi ở đây ạ.”

“Ùm.. Ngươi cứ đi đi. Đừng có gấp gáp quá là được.”

“Vâng thưa ngài.” -Người thuộc hạ của Louis rời đi. Anh ta đã tiến vào bên trong nông trại đó, để kêu gọi chủ nhân của nó.

Và rồi.. Một lúc sau, đã có người bước ra cùng với thuộc hạ của Louis.

Người đó là một ông lão, có khuôn mặt già nua và hiền hậu.

Ông ta đang từ từ bước đên, một cách khập khiễng.

Raidou có thể nhìn thấy được. Ông ta đang mặc một bộ quần áo, trong rất giống với cậu.

Trên đầu của ông ta. Thì là một chiếc mũ được làm từ rơm.

Dường như, ông ta chính là chủ nhân của nông trại này.

“Oh.. Là cậu đấy sao, thương nhân Louis?.”

Khi vừa mới bước đến. Ông ta đã nở một nụ cười hiền hậu với thương nhân Louis.

“Rất vui được gặp ông, thưa Martin.”

“Oh.. Ta cũng rất vui, vì đã gặp được cậu Louis.”

Cả hai người bọn họ chào hỏi nhau một cách vui vẻ. Như thể, là 2 bạn bè thân thiết của nhau.. Nhưng hôm nay, có vẻ khác với những lần gặp mặt trước đây.

Bởi vì hiện tại, Louis đang có một bất ngờ muốn thông báo cho ông ta.

“Ông Martin!?. Cho tôi hỏi một chuyện, có được không!!?.”

“Được.. Được.. Cậu cứ tự nhiên mà hỏi đi.”

Martin đã không hề ngần ngại hay mảy may nghi ngờ. Bởi vì ông ta cực kỳ quý trọng, Người thương nhân đang đứng ở trước mắt mình.

“Tôi chỉ muốn hỏi. Có phải lúc trước ông đã bảo rằng, muốn có thêm một vài người giúp đỡ trong công việc của mình nhỉ?.”

“Phải.. Phải.. Ta cần một hoặc hai người để giúp đỡ cho mình. Dẫu sao, ta cũng đã già rồi.”

Martin gật đầu và trả lời lại với Louis.

Ông ta dùng bàn tay ốm yếu của mình, để xoa dịu đi cơn đau ở sau lưng. Có lẽ năm nay, lão ta cũng đã trên 60 hoặc 70 tuổi rồi cũng nên.

“Thế thì.. Tôi có một bất ngờ cho ông đây, thưa Martin!?”

“Nhìn xem.. Hai chàng trai trẻ này, có đủ tiêu chuẩn để giúp đỡ cho ông không!!?.”

Louis lùi lại.. Ông liền đặt hai tay của mình lên vai của Raidou và Ruijerd.

Cả hai người bọn họ đều đã bất ngờ, trước hành động của thương nhân Louis.

“Rất.. Rất vui được gặp ông, cháu tên là Raidou ạ.”

Raidou liền cúi đầu trước Martin. Cậu đã chào hỏi với ông ta.. Nhưng, Ruijerd thì lại không.

“Grah!?.” -Ruijerd lập tức kêu lên, cậu ta lại bắt đầu cư xử như một con thú hoang.

Louis đã lập tức bỏ tay ra khỏi vai của Ruijerd.

“Đủ rồi Ruijerd!!.. Dừng lại đi, đừng có cư xử như thế chứ!!?.”

Raidou đã cố gắng để ngăn cản Ruijerd lại.

Cậu ta cũng có chút kháng cự, nhưng rồi cũng đã dừng lại hành động của mình.

“Này.. Này Louis!!. Cậu trai này bị làm sao thế hả!!?.”

Martin khó hiểu mà nhìn Louis. Khuôn mặt của lão ta bây giờ, trong có phần sợ hãi và băn khoăn.. Dường như, Martin đang sợ hãi trước những hành động đó của Ruijerd.

“Thành thật xin lỗi ông!!.. Bạn của tôi đã rất buồn, khi rời xa nhà của mình”

“Cậu ta chỉ hơi sốc trước những gì đang xảy ra mà thôi.”

Raidou đã cố gắng biện minh, trước những hành động vừa rồi của Ruijerd.. Bằng một lời nói dối khác của cậu.

“Phải đấy!!.. Mong ông hãy thông cảm cho hai chàng trai trẻ này!!?”

“Dù sao.. Thì hai đứa nó, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện rồi. Nên việc hoảng loạn là điều đương nhiên!?.”

Louis cũng đã góp một phần, vào lời nói dối của Raidou.. Ông cũng chẳng muốn cả hai phải đi theo mình nữa.

Bởi vì.. Một thương nhân, sẽ phải luôn đối mặt với những nguy hiểm khôn lường. Hoặc có thể, là ông không muốn mang theo hai cậu ta.

“Cậu nói đúng!?. Rời xa nhà của mình, cũng không phải là một điều dễ dàng gì”

“Ta cũng phần nào hiểu được. Bởi vì ngày trước, ta cũng giống như vậy.”

Martin đã lên tiếng nói. Lão ta chẳng mảy may nghi ngờ, về những lời nói dối đó của Raidou.

“Chắc là hai người các cậu, phải khó khăn lắm mới đến được đây nhỉ”

“Được rồi, ta sẽ nhận 2 đứa trẻ này!?. Cảm ơn cậu nhé Louis.”

Cuối cùng thì Martin cũng đã nhận hai người các cậu. Việc này thật tuyệt vời đối với Raidou.. Nhưng cậu cũng cảm thấy có chút áy náy, bởi vì đã nói dối với lão ta.

“Thế thì tuyệt quá rồi.. Cảm ơn ông vì đã nhận 2 đứa trẻ nhé, thưa Martin.”

“Được rồi.. Được rồi.. Chúng ta vào chuyện chính thôi nhỉ Louis?.”

“Vâng thưa Martin.”

Cả hai người bọn họ cũng đã vào việc của mình.. Raidou liền kéo tay của Ruijerd, hai cậu bước đi ra một chỗ khác.

“Ôi.. Tôi không thể làm chậm trễ công việc của mình được nữa. Thưa Martin, không biết ngài đã chuẩn bị hết những thứ đó chưa?.”

“Hmm.. Ý của cậu, là bột ngô nhỉ?.”

“Phải, chính là nó. Không biết ông đã chuẩn bị đủ số lượng hay chưa?.”

Martin gật đầu với Louis. Lão ta trả lời rằng: “Tất nhiên là đủ rồi.. Cậu hãy kêu thuộc hạ của mình lấy chúng đi, ta để ở bên trong Nhà kho đấy.”

Louis lập tức ra lệnh cho thuộc hạ của mình.

“Được rồi.. Tất cả các ngươi, đều nghe thấy hết rồi nhỉ!!. Hãy mau chóng vào việc của mình đi!!?.”

“...!!Vâng thưa ngài!!...”

Tất cả những người thuộc hạ đều đồng thanh đáp lại với mệnh lệnh của Louis.

Bọn họ đã lập tức rời đi, và tiến vào bên trong nông trại. Theo sau đó, chính là lão già Martin.

“Phiền ông hãy dẫn chúng tôi đến Nhà kho. Thưa Martin!!.”

“Được.. Được.. Cứ để đó cho ta.”

Cứ như thế.. Bọn họ đã tiến vào bên trong nông trại. Nhưng vẫn có một vài người thuộc hạ thì ở lại, để bảo vệ cho thương nhân Louis.

Raidou thì hiện đang đứng ở gần đó cùng với Ruijerd. Cậu đang ngắm nhìn xung quanh nông trại, nơi này thật mới mẻ và tuyệt vời.

Bao phủ xung quanh nông trại, là Hàng rào được làm từ những thanh gỗ cứng cáp.

Ngay gần cánh đồng bắp, là một Cối xay gió khổng lồ. Bằng với một căn nhà tại nơi mà Raidou sinh sống.

Khung cảnh ở nơi đây, cũng thật yên bình.

Raidou cứ thế mà đứng tại hàng rào, và ngắm nhìn mọi thứ ở đây.

...

Một lúc sau.. Thuộc hạ của Louis cũng đã trở lại.

Bọn họ mang theo trên người những bao tải được làm từ vải đay.

Bên trong những bao tải đó, chắc chắn là bột ngô. Bởi vì bọn họ đã bảo rằng.

“Thưa ngài Louis. Đây là tất cả những gì mà chúng tôi đã lấy được”

“Tổng cộng là 11 bao bột ngô, và 6 bao bột yến mạch.”

Thuộc hạ của Louis đã đặt những bao tải đó xuống dưới mặt đất. Martin bước đến từ phía sau bọn họ, lão ta liền lên tiếng nói rằng: “Cậu xem, nhiêu đây đã đủ chưa?.”

“Ôi.. Thật tuyệt vời!?. Nó vượt ngoài sức mong đợi của tôi, thưa Martin.”

Louis đã nở một nụ cười mừng rỡ, khi ông nhìn thấy được những bao tải kia.

“Thế thì mừng quá rồi.. Ta cứ ngỡ, chúng sẽ không đủ với cậu”

“Nhưng giờ thì tốt rồi.”

Martin thở phào nhẹ nhõm, bởi vì chúng đã đủ số lượng để giao dịch.

“Được rồi. Tôi sẽ tính toán, và đưa ra một số tiền hợp lý với những thứ này”



“Phiền ông hãy chờ đợi. Thưa Martin.”

Louis đã bắt đầu công việc của mình. Việc tính toán cũng là một phần rất quan trọng đối với những thương nhân.

...

Và rồi.. Cứ như thế, thời gian lại trôi qua.

Raidou cùng với Ruijerd đã phải chờ đợi rất lâu. Đến mức mà hai người các cậu phải ngồi chờ ở hàng rào.

“Này hai nhóc!?.”

“Hể?.” -Trong khi cả hai đang ngồi chờ đợi, thì Louis đã tiến đến.

Dường như cuộc giao dịch đã kết thúc, và cũng đã đến lúc.. Để nói lời tạm biệt.

“Đây.. Hãy cầm lấy đi!?.”

Louis đưa cho Raidou một cuốn sách trong khá tồi tàn.

“Cuốn sách này là sao ạ?.”

“Hmm.. Nói sao đây nhỉ!?.” -Louis đã suy nghĩ rất nhiều. Và rồi, ông ta nói rằng:

“Nó là sách ngôn ngữ của lục địa này đấy nhóc!?. Cứ giữ lấy đi”

“Cậu cũng cần phải khiến cho người khác hiểu được mình.. Chứ không phải là để bọn họ hiểu được cậu.”

Vẻ mặt hiện tại của Raidou trong khá ngỡ ngàng. Louis cũng đã thở dài và nói rằng:

“Haiz... Nói trắng ra, là ngôn ngữ của cậu khác biệt quá đấy”

“Nếu mà không học ngôn ngữ ở đây. Thì cậu sẽ không thể kiếm tiền được đâu!?.”

Louis đã nói thẳng ra với Raidou. Cậu bắt đầu cảm thấy khó hiểu, mà hỏi rằng:

“Hể?.. Nhưng ông vẫn hiểu đượ..

“Sai rồi nhóc!!?.”

Raidou đã cố gắng hỏi Louis. Tại sao ông ta lại hiểu được ngôn ngữ của cậu.

Nhưng Louis đã phản bác lại, và ông nói rằng: “Nghe đây nhóc!!. Lý do ta hiểu được ngôn ngữ của cậu, là vì chiếc nhẫn này!!?.”

Louis lấy ra một chiếc nhẫn. Nó được điêu khắc rất nhiều những ký tự kỳ lạ, ở bên trên.

“Thứ này được gọi là Ma đạo cụ. Ta đã thu mua nó ở bên kia Lục địa lớn”

“Về mặt công dụng.. Thì nó sẽ giúp cho những người ở gần, có thể thấu hiểu được ngôn ngữ của nhau.”

“Hể?” -Raidou ngơ ngác trước những gì mà Louis đang nói.

“Để cho cậu dễ hiểu hơn. Thì ta, sẽ tháo nó ra!?.”

Louis đã lập tức tháo chiếc nhẫn ra. Ông ta bắt đầu mở miệng nói.

“...!!!#### ###!!!...”

Nhưng mà.. Những lời mà ông ta đang thốt ra, Raidou chẳng thể nào hiểu được.

Louis thay thế cũng đã đủ. Ông ta đeo lại chiếc nhẫn, và bảo rằng: “Như cậu thấy đấy. Đó là công dụng của chiếc nhẫn này!?.”

“Hể?..” -Raidou ngơ ngác trước những gì đang xảy ra. Louis cũng đã nói thêm rằng.

“Không chỉ có mỗi một mình ta, là có chiếc nhẫn này. Califa và Martin cũng có nó!?”

“Một vài thuộc hạ của ta, cũng như vậy!!?.”

Louis đã giải thích hết tất cả những gì, mà mình cần phải nói. Ông cũng bảo với Raidou rằng: “Hãy học cho tốt vào!?”

“Bởi vì. Lần gặp mặt tiếp theo, ta muốn các cậu nói bằng ngôn ngữ ở nơi đây!!?.”

Louis mỉm cười. Và rồi ông ta đã rời đi khỏi đó.

Raidou ngắm nhìn những thứ mà ông Louis đã tặng cho mình. Từ cây nỏ, cho đến cuốn sách ngôn ngữ ở nơi đây.

Mọi thứ đều quý giá như nhau cả.

Tuy rằng.. Cây nỏ, chỉ có duy nhất một mũi tên. Và cuốn sách ngôn ngữ, trong cũng rất rách nát.

Nhưng từ trước đến này.. Raidou đều rất quý trọng những thứ, mà mình đã nhận được.

“...!!Thành thật cảm ơn, ông Louis!!...”

“...!!Hẹn lần sau gặp lại ạ!!...”

Raidou đã chào tạm biệt Louis. Cậu cũng đã không quên cảm ơn ông ta.

“Lộc.. Cộc..”.

Cứ như vậy.. Đoàn xe ngựa của Louis đã rời đi. Bọn họ đã tiến thẳng đến, Thị trấn bù nhìn ở phía xa.

“Vậy là, bọn họ rời đi rồi.”

Raidou cảm thấy có chút tiếc nuối.

Mặc cho, khoảng thời gian ở với Louis là khá ít ỏi. Nhưng cậu, cũng đã cảm thấy rất vui.. Dẫu sao, thì ông ta cũng là một người rất tốt bụng.

Mặc dù ban đầu, cậu đã rất nghi ngờ Louis.. Nhưng mà, những hành động của ông ta đã thể hiện nên sự tốt bụng của mình.

“Này hai cậu nhóc!?.”

Giọng của Martin phát ra từ phía sau. Khi Raidou quay lại, thì lão đã nói rằng: “Đi thôi nào. Ta sẽ dẫn các cậu, tham quan nông trại của ta!?.”

“Dạ vâng.. Làm phiền ông rồi ạ.”

Martin đã ngỏ lời dẫn hai người các cậu đi tham quan và tìm hiểu về Nông trại của mình.

“Đi thôi nào, Ruijerd!?.”

“Grah?.”

Raidou cứ thế mà kéo theo Ruijerd. Cả hai người các cậu bước đi, theo sau chân ông lão Martin.

Cả hai cậu đã được dẫn đi rất nhiều nơi tại Nông trại này.

Từ 'Cánh đồng bắp ngô' đầy bát ngát, cho đến 'Cối xay gió' được dùng để xay bột.

Mọi thứ ở nơi đây thật tuyệt vời.

“Ta sẽ giải thích, về công việc của hai người các cậu.. Dọn dẹp chuồng gia súc, và cho chúng ăn!?”

“Đó chính là những công việc thường ngày của các cậu.. Còn những lúc cần sự giúp đỡ, thì ta sẽ kêu gọi các cậu”

“Về phần tiền bạc. Thì một ngày, ta sẽ trả cho mỗi đứa là 5 Xu Đồng Aurora's.”

“Thành thật cảm ơn ông. Chúng cháu đã hiểu sơ qua rồi ạ.”

“Tốt.. Tốt.. Hai đứa đúng là những đứa trẻ ngoan và hiểu biết.”

Raidou cảm thấy rất vui, vì đã được nhận vào làm việc ở nơi đây.

Chủ nhân của Nông trại, thì là một người tốt. Còn khung cảnh ở nơi này, thì không thể chê bai được.. Mọi thứ thật sự quá tuyệt vời.

Đó là cho tới khi, cậu đến được chuồng gia súc.

“Tới rồi.. Đây là nơi, mà các cậu sẽ làm việc và ngủ nghỉ!?.”

Trước mắt của Raidou, là một ngôi nhà to lớn được xây dựng bằng gỗ. Nó có hai cánh cửa chính rất to.

Khi Martin lại gần và mở nó ra. Một mùi hương khó chịu đã xuất hiện.

“Ư!?. Cái mùi này là!!?.”

Raidou đã lập tức bịt mũi lại, cậu có thể nhìn thấy. Bên trong ngôi nhà to lớn kia, chính là những con ngựa mà ông Martin đang nuôi.. Đây chính là chuồng gia súc mà lão ta đã nói.

Nhưng cái mùi ở bên trong.

“Ahahahaha!!. Xin lỗi cháu nhé.. Chuồng ngựa này, có một chút vấn đề cần được giải quyết.”

Cái vấn đề mà lão ta đang nói đến. Chính là phân của lũ ngựa kia.

“Ha, Ha.. Chúa ơi... Liệu mình có thể, làm được công việc này không?”

“Những thứ này. Thật kinh khủng!?.”

Raidou ngỡ ngàng, trước những gì mình đang thấy. Những thứ tốt đẹp mà cậu đã suy nghĩ đến.. Đã hoàn toàn tan biến.

“Được rồi.. Chúc các cậu, may mắn trong công việc!?.”

Martin đưa cho mỗi người, một cây xẻng.

Lão ta cũng đã giải thích cách làm việc cho cả hai. Và rồi, rời đi.

Raidou ngỡ ngàng nhìn mọi thứ. Cậu đã thật sự rất sốc, trước những gì đang xảy ra.

“Ha, ha.. Mình.. Sẽ c·hết mất thôi.”

“Grah?.”

...Kết thúc...

Chuyện ngoài lề: Ma đạo cụ là gì ư?.

Trong thế giới này, nó là những 'Vật phẩm' được tạo ra bởi 'Pháp sư' và 'Thuật sĩ'.

Những vật phẩm này, thường chứa đựng phép thuật ở bên trong. Bạn có thể dụng nó để tạo ra lửa, hoặc là những Nguyên tố khác.. Nhưng đa phần, chỉ sử dụng được một lần mà thôi.

Chiếc nhẫn của Louis chính là một 'Vật phẩm cao cấp' và ông ta đã thu mua rất nhiều để buôn bán tại lục địa này.

Đặc biệt hơn: Những Ma đạo cụ này, chỉ có tại Lục địa lớn mà thôi.

Nếu như các bạn thắc mắc.. Tại sao, Ma đạo cụ lại chỉ có ở Lục địa lớn.

Vậy thì tôi, sẽ nói luôn.

Đó là bởi vì, nơi mà Raidou đang đứng. Là một Lục địa cực kỳ Nhỏ bé và 'Nghèo nàn về phép thuật'.

Chỉ vậy thôi, tạm biệt nhé... (◠‿◠)