Chương 14: Một ngày như bao ngày khác, tại nông trại của Martin.
...Arc 1: Sự khởi đầu...
-------------------------------------
“Này Ruijerd!!. Mau thức dậy đi!?”
“Trời sáng rồi đấy!!?.”
Ruijerd từ từ mở mắt ra. Trước mắt cậu, chính là Raidou.
“Haiz.. Cậu tính ngủ tới khi nào đây?.”
“Grah~.” -Ruijerd ngáp lên một tiếng.
Xung quanh hai người các cậu, chính là Chuồng ngựa khi trước. Và nơi đây, chính là Nông trại của ông Martin.
“Đây cầm lấy đi.. Hôm nay, chúng ta bắt buộc phải cuốc đất giúp Martin đấy!?.”
“Grah?.”
Raidou vừa nói, vừa đưa cho Ruijerd một cây cuốc.. Phần thân của nó được làm từ gỗ, và đầu cuốc thì được rèn từ sắt.
“Được rồi. Chúng ta đi thôi nào.”
“Grah~.”
Raidou bước đi rời khỏi đó. Theo sau chính là Ruijerd.. Cả hai bước đi, rời khỏi Chuồng ngựa.
“Haiz... May mắn cho cậu đấy Ruijerd. Bởi vì ban nãy, tôi đã cho lũ ngựa ăn rồi”
“Nên hôm nay. Cậu chỉ cần chăm chỉ cuốc đất là được rồi!?.”
Raidou vừa nói vừa bước đi.. Ở phía sau, Ruijerd cũng đã gật đầu lia lịa và đáp lại rằng: “Grah!!.. Grahh!?.”
“Haiz.. Cậu cứ nói vậy, thì ai mà hiểu được chứ?.”
Raidou phát ngán mà thở dài. Bởi vì Ruijerd cứ kêu 'Grah' nên cậu chẳng thể hiểu được gì cả.
“Mà thôi kệ.. Ích ra, thì cậu cũng hiểu được những lời của tôi.”
Raidou cho rằng. Ruijerd cũng đã hiểu được những gì mà mình nói.. Cậu cũng đã bỏ qua chuyện vừa rồi mà bước tiếp.
“Ông Martin!!. Bọn cháu đến rồi đây ạ!!?.”
Khi bước đến gần cánh đồng bắp. Raidou lập tức kêu lên, bởi vì cậu đã nhìn thấy ông Martin.
“Oh. Hai cháu cuối cùng cũng đến rồi”
“Ta đã chờ rất lâu đấy.. Cũng thật may, là hai cháu đến sớm.”
Martin đã đáp lại. Ông ta cũng mỉm cười với hai cậu.. Raidou bước đến gần với ông, cậu liền trả lời rằng: “Ahaha.. Thành thật xin lỗi, vì đã bắt ông phải chờ đợi chúng cháu ạ.”
“Không sao.. Không sao.. Ta cũng đã quen với việc này rồi mà.”
Martin mỉm cười mà nói, và rồi ông ấy quay người đi.
“Nào đi thôi. Ta sẽ dẫn các cháu, đến nơi làm việc của mình.”
“Vâng.. Làm phiền ông rồi ạ!?.”
Martin bước đi.. Cứ thế, Raidou và Ruijerd bước đi theo sau ông.
Cả ba người bọn họ bước đi qua cánh đồng bắp, và tiến thẳng đến một ngôi nhà nhỏ.. Đó chính là ngôi nhà của Martin.
Một ngôi nhà, được dựng nên từ những thanh gỗ.. Vách tường thì được làm từ 'Đất trộn với rơm'.. Mái nhà, thì được dựng lên từ những 'Ngói đất sét'... Trong ngôi nhà thật đơn sơ, nhưng cũng rất ấm cúng.
“Sao chúng ta lại đến đây thế ạ?”
“Cháu cứ tưởng, là sẽ cuốc đất ở ngoài cánh đồng chứ.”
Raidou cảm thấy ngơ ngác, khi đứng trước ngôi nhà đó. Nhưng Martin đã bảo với cậu rằng: “Không.. Không phải ở đây. Cháu cứ đi theo ta, rồi sẽ biết!?.”
“Vâng ạ.” -Raidou gật đầu và bước đi, theo chân Martin.
Và rồi.. Cậu đã được dẫn đến, phía sau nhà của ông ấy. Một bãi đất trống không có một cọng cỏ nào, đang ở ngay trước mắt Raidou.. Martin cũng đã lên tiếng, và nói rằng: “Ta đang tính, trồng trọt một vài thứ ở đây. Phiền các cháu, cuốc nơi này lên giúp ta nhé!?.”
“Vâng ạ.. Cứ để đó, cho bọn cháu.”
Martin cũng yên tâm mà rời đi. Chỉ còn lại Raidou và Ruijerd ở bãi đất trống này.
“Được.. Bắt tay vào làm thôi nào, Ruijerd!?.”
“Grah?.”
Raidou hào hứng mà nói. Nhưng còn Ruijerd, thì có vẻ không thích thú cho lắm.
“Ruijerd!?. Cậu đừng có nghĩ, trốn tránh công việc thêm một lần nữa”
“Nếu không tối nay, cậu sẽ phải nhịn đói đấy!?."
“Grahh!?.” -Raidou đã đe dọa Ruijerd, bằng việc bỏ đói cậu ta.
Và dường như, nó đã có tác dụng.
“Nếu không muốn bị bỏ đói. Thì chúng ta, hãy cố gắng lên nhé Ruijerd!?.”
“Gra.. Grah.” -Raidou đã mỉm cười với Ruijerd.
Đó là một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng đối với Ruijerd. Thì trong nó thật đáng sợ.
Cứ thế.. Cả hai cậu, đã bắt tay vào công việc của mình.
Đó chính là, cuốc đất ở phía sau nhà của Martin.
Công việc tại Nông trại này, cũng rất khó khăn và cực nhọc. Nhưng ông chủ ở nơi đây, thì lại rất tốt bụng và dễ tính.
Ông ấy thường hay giúp đỡ cho Raidou và Ruijerd.
Bởi vì.. Cả hai người các cậu, đã gặp phải rất nhiều khó khăn, khi vừa mới vào làm ở nơi đây.
Nếu như tính từ lúc, Raidou tạm biệt với thương nhân Louis. Thì cũng đã được hơn mấy ngày rồi.
Raidou cũng đã dần dần quen với cách sống ở nơi đây rồi.
Cậu cũng đã bắt đầu nghi ngờ, nơi đây không phải là Trái Đất.
Bởi vì.. Ông Martin và Louis, đã kể cho cậu rất nhiều thứ. Từ những loại quái vật, cho đến lối sống ở nơi đây.
Chúng đều khác biệt, với nơi mà cậu từng sinh sống... Chính là Nhật Bản.
...
“Ha......... Ha......... Ôi trời!?.. Hình như, mình chưa quen với công việc này thì phải!!?.”
Sau một lúc cày cuốc.. Raidou đã nghỉ ngơi, bằng cách ngồi dựa vào vách tường.
Trời thì nắng, mà còn phải làm việc mệt nhọc nữa. Lần đầu trong cuộc đời, Raidou mới cảm nhận được, sự mệt mỏi của những người Nông dân.
“Này Ruijerd!!.. Cậu cũng vào đây nghỉ ngơi đi, không thì lại ngất xỉu giống như tôi đấy!!?.”
“...” -Raidou cứ mãi ngước nhìn lên bầu trời. Cho tới khi, cậu cảm thấy có một điều gì đó rất kỳ lạ.. Ruijerd đã không trả lời lại với cậu.
“Này Rui...” -Khi Raidou ngước mắt xuống để kiểm tra. Thì cậu, chẳng còn nhìn thấy Ruijerd đâu nữa.
“Ê.. Này!!. Cậu đâu rồi Ruijerd?”
“Đừng có đùa chứ?.. Mới rời mắt có một lúc, mà cậu ta đã biến mất tiêu rồi!?.”
Raidou chợt hoảng hốt, khi Ruijerd đã đột nhiên biến mất.. Cậu đứng dậy, và tìm kiếm ở xung quanh.
Và rồi.. Sau một lúc, cậu đã tìm thấy được Ruijerd.
“Grah?.”
Ruijerd hiện đang ngôi trước cửa nhà của Martin. Trên tay cậu ta, là một cốc nước.
“Mẹ kiếp!!. Cậu đừng chạy lung tung nữa, có được không!!?.”
“Grahhh!?.”
“Tại sao lúc nào, cậu cũng làm cho tôi lo lắng hết vậy hả!?.”
Raidou nổi giận mà hét lên. Ruijerd thì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao Raidou lại tức giận một cách vô cớ như vậy chứ.. Có lẽ, là bởi vì mệt mỏi mà sinh ra tức giận chăng.
“Nào.. Nào.. Hai cháu đừng có cãi nhau nữa”
“Dù sao, cũng là bạn bè của nhau kia mà!?.”
Giọng nói của Martin phát ra.
Ông ấy vừa bước ra, từ bên trong nhà của mình, trên tay thì đang giữ 2 cái cốc được làm từ gỗ.
“Đây!?. Cháu cầm lấy đi.”
Martin đã đưa cho Raidou một cái cốc. Ông ấy nở một nụ cười nhân hậu, và bảo rằng: “Đây là loại trà thảo mộc tốt nhất mà ta có được!?. Nó sẽ giúp ích cho cháu đấy, nên hãy uống từ từ thôi.”
“Vâng.. Thành thật cảm ơn ông ạ.”
Raidou cảm ơn ông ấy, và cầm lấy cốc trà. Cậu ngồi xuống ngay kế bên Ruijerd.
Mặc dù.. Ruijerd đang khó hiểu về cơn giận của Raidou. Nhưng rồi, cậu ta cũng chẳng bận tâm gì nữa.
“Có vẻ như. Các cháu đã vất vả rồi nhỉ”
“Nếu cảm thấy mệt, thì không cần phải làm tiếp đâu.. Ta sẽ tìm cách khác, để cuốc bãi đất trống đó lên!?.”
Martin ngồi xuống ngay gần đó. Ông ấy cũng chẳng bận tâm, về việc quần áo sẽ bị bẩn.. Dẫu sao, mảnh đất ở nơi đây cũng là của ông kia mà.
“Không sao đâu ạ. Bọn cháu sẽ hoàn thành công việc nhanh thôi.. Nên ông, không cần phải lo lắng đâu.”
“...” -Martin uống một ngụm trai vào. Ông ấy chợt mỉm cười, và bảo rằng: “Các cháu đúng là những đứa trẻ ngoan”
“Dù biết công việc này, rất vất vả. Nhưng các cháu vẫn cố gắng làm nó”
“Hiếm khi nào, nhìn thấy được tinh thần đó, ở những đứa trẻ của bây giờ.”
Martin vừa nói, vừa ngắm nhìn cánh đồng bắp của mình. Ông đã từng trải qua rất nhiều thứ rồi.. Nên ông mới nhận ra, những đứa trẻ của bây giờ, không còn giống như trước những ngày trước nữa.
“Thưa ông Martin. Cho cháu hỏi một chuyện có được không ạ?.”
“Được chứ.. Cháu cứ việc nói đi.”
Raidou đang thắc mắc về một chuyện. Cậu đã suy nghĩ nó, từ mấy ngày trước rồi.
“Theo cháu thấy được, nông trại này rất rộng lớn”
“Nhưng tại sao, lại chỉ có một mình ông vậy ạ?.”
Raidou đã thắc mắc từ rất lâu rồi. Một Nông trại rộng lớn, nhưng lại chỉ có mỗi một mình ông Martin.. Thật kỳ lạ.
“Không phải chỉ có mỗi một mình ta đâu cháu à.. Mà là cả một thị trấn đấy!?.”
“Hể?.” -Raidou ngơ mặt ra. Nhưng rồi, ông Martin cũng đã giải thích rằng.
“Ta thường gửi các yêu cầu của mình lên thị trấn. Từ đó, sẽ có người đến và giúp đỡ ta trong công việc thường ngày”
“Không chỉ vậy.. Vào Lễ hội thu hoạch, cả thị trấn sẽ tụ tập ở đây và cùng nhau làm việc. Lễ hội trồng trọt cũng như thế”
“Lúc đấy.. Cả thị trấn cứ như là một gia đình vậy, không khí lúc nào cũng náo nhiệt cả.”
“...” -Raidou im lặng đi. Những lời nói đó của Martin, cũng đã giải quyết được thắc mắc của cậu.. Thật tuyệt vời, khi ông ấy lại xem cả 'Thị trấn bù nhìn' là gia đình của mình.
“À.. Lúc trước, từng có một vài người ở bên trong thị trấn đến đây”
“Cháu đã nghe bọn họ kể, về gia đình của ông.. Nhưng mà, bọn họ đã đi đâu rồi ạ?.”
“...” -Raidou vì quá tò mò, nên đã đột ngột hỏi về gia đình của Martin. Điều đó, cũng thật bất lịch sự.
“À.. Cháu xin lỗi, vì đã hỏi như thế ạ.”
Raidou lập tức xin lỗi. Cậu đã đi quá xa rồi chăng.
“Không.. Không sao cả!?.” -Martin lắc đầu mà nói. Ông ấy vẫn còn mỉm cười, mặc cho Raidou đã nhắc đến gia đình của mình.
“Cháu nói đúng.. Ta đã có hai người con rồi. Nhưng bọn nó, đều đã có hướng đi của riêng mình”
Martin lặng lẽ nhìn cánh đồng bắp của mình. Giọng điệu của ông ấy nhẹ nhàng đến mức khó tả, nó thật Êm dịu và cũng có chút buồn.
“Ta đã từng nghĩ, sẽ cho chúng nó tiếp quản Nông trại này”
“Nhưng.. Khi thấy được quyết tâm của chúng nó, thì ta đã từ bỏ ý định đó”
“Dù sao, ta cũng không thể cản trở ước mơ của chúng nó được.”
Những lời của Martin, có chút tiếc nuối và buồn.. Nhưng ông ấy vẫn mỉm cười, và bảo rằng: “Lá thư gần đây, chúng nó gửi cho ta”
“Có viết rằng.. Chúng nó, đã được nhận vào làm ở một Công hội lớn”
“Thật sự.. Ta đã rất bất ngờ, khi dọc được lá thư đó”
“Chúng nó, đã thật sự trưởng thành rồi.”
Martin tự hào mà nói. Ông ấy dường như đã vui trở lại.. Đã không còn nụ cười buồn kia nữa.
“Công hội ư?. Cháu đã từng nghe qua nó một lần rồi”
“Nhưng mà, nó rốt cuộc là gì thế ạ?.”
Đúng thật, thương nhân Louis đã từng nói về Công hội rồi. Nhưng ông ta vẫn chưa giải thích rõ ràng cho Raidou.. Nên thành ra, cậu chẳng biết gì về nó. Ngoài cách gọi.
“Các cháu, muốn làm mạo hiểm giả có phải không!?.”
Martin đã lên tiếng nói.. Dường như, ông ấy đã biết được lý do, vì sao Raidou lại đến Nông trại này.
“Hể?. À vâng, mọi chuyện là...
“Cháu không cần phải giấu giếm đâu. Louis đã kể hết mọi chuyện cho ta nghe rồi.”
Thì ra.. Ngay từ đầu, ông ấy đã biết hết rồi.
Đã đến nước này. Thì Raidou cũng chẳng muốn giấu giếm gì nữa.. Cậu lập tức nói rằng: “Vâng ạ.. Cháu chỉ muốn tìm một công việc, để trang trải cho cuộc sống của mình mà thôi.
“Ra là thế.. Cháu đúng là một đứa trẻ chăm chỉ.” -Martin đặt cốc trà của mình xuống đất. Ông ấy mỉm cười, và rồi bảo rằng: “Được rồi.. Ta sẽ kể cho cháu biết thêm về Hội quán và Công hội.”
“Vâng, làm phiền ông rồi ạ.” -Raidou vừa thưởng thức cốc trà, vừa lắng nghe Martin kể.. Những cơn gió nhẹ cũng đã bắt đầu thoảng qua nơi đây. Khung cảnh của cánh đồng bắp bây giờ, thật yên bình và dịu nhẹ.
“Chắc hẳn, cháu đã từng nghe đến Mạo hiểm giả rồi nhỉ..”
Raidou gật đầu trả lời: “Vâng ạ. Ông Louis đã từng kể cho cháu nghe rồi.”
“Ra là thế.” -Martin đã hỏi Raidou về Mạo hiểm giả.. Và rồi, ông ấy đã bảo với cậu rằng: “Vậy cháu có biết, công việc của một Mạo hiểm giả là gì không!?.”
“Công việc của Mạo hiểm giả, là nhận nhiệm vụ từ Hội quán và Công hội, và rồi bọn họ bắt buộc phải hoàn thành nó, nếu không sẽ bị xử phạt.. Có phải không ạ?.”
Raidou đã nói hết những gì mà mình biết được. Những lời vừa rồi, cũng đều là do thương nhân Louis kể cho cậu biết được.
“Cháu nói đúng. Mạo hiểm giả thường sẽ nhận nhiệm vụ tại Hội quán hoặc Công hội.. Vì đó là chuyện đương nhiên”
“Nhưng mà.. Cháu có biết, ý nghĩa của công việc đó là gì không!?.”
“Hể?.” -Những lời vừa rồi của Martin, đã làm cho Raidou phải suy nghĩ thêm. Cậu chỉ biết rằng, Mạo hiểm giả sẽ nhận nhiệm vụ từ Hội quán và Công hội.. Nhưng ý nghĩa và lý do của việc đó, thì cậu vẫn chưa rõ lắm.
“Chắc là.. Để giúp đỡ mọi người, có phải không ạ?.”
Raidou đã trả lời. Cậu cho rằng, Mạo hiểm giả thường sẽ nhận nhiệm vụ từ những người khác.. Chắc hẳn, đó là một việc tốt chăng.
“Haha!!.. Cháu nói đúng rồi, nhưng chỉ một phần mà thôi!?.”
Martin đã bật cười trước câu trả lời của Raidou.
“Ý nghĩa thật sự, chính là tham vọng!?.”
“Tham.. Tham vọng?.” -Raidou ngơ ngác trước kết quả của Martin. Ông ấy đã cười lên khi thấy khuôn mặt ngơ ngác của cậu.
“Cháu nghe đây Raidou. Đối với một Mạo hiểm giả, thì ước mơ và tham vọng là trên hết.”
“Như vậy thì.. Tất cả Mạo hiểm giả, đều có tham vọng hết ư?.” -Raidou ngơ ngác mà nói.
Những lời đó của cậu, như thể muốn nói lên rằng. Tất cả Mạo hiểm giả, đều có tham vọng cao.
Nhưng.. Louis đã lập tức phản bác nó, ông ấy lắc đầu và nói rằng: “Không.. Cháu đã lầm rồi”
“Trên cuộc đời này, ai cũng đều có một tham vọng của riêng mình hết. Kể cả có là thường dân đi chăng nữa, thì bọn họ vẫn muốn vươn lên cao mà thôi”
“Mạo hiểm giả cũng giống như thế. Bọn họ cũng có tham vọng của riêng mình”
“Một vài người, thì muốn vươn lên để chạm tới Nhiệm vụ cấp bậc cao”
“Có người thì muốn kiếm thật nhiều tiền, để không phải sống khổ sở. Kể cả, có phải dùng đến mưu kế xảo quyệt.”
Martin ngước nhìn cánh đồng bắp của mình. Ông bảo rằng: “Như cháu thấy đấy. Có tham vọng, cũng không có nghĩa là xấu.. Miễn là nó, không đi ngước với đạo đức của con người.”
“...” -Raidou c·hết lặng đi. Những lời đó của Martin đã làm cậu phải suy ngẫm thêm nữa.
Cứ thế.. Thời gian lại trôi qua.
Martin đã rời khỏi đó, và Raidou cũng trở lại với công việc của mình.
“Gra~.” -Nhưng.. Thay vì làm việc, thì Ruijerd đã nghỉ ngơi ở bên trong nhà của Martin.. Cậu ta, đã lười biếng mà trốn việc.
Chỉ còn lại một mình Raidou là đang cuốc đất ở phía sau nhà của Martin.
“Ha......... Ha......... C·hết tiệt!?”
“Mình thì ngày nào cũng làm việc. Còn cậu ta, thì ngày nào cũng ngủ.. Có cần phải lười biếng đến mức đó không!?.”
Raidou vừa cuốc đất, vừa tức giận mà nghĩ đến Ruijerd.. Nhưng rồi, cậu cũng mặc kệ và tiếp tục với công việc của mình.
...
Và rồi.. Thời gian lại tiếp tục trôi qua, cho đến khi trời trở chiều.
“Dậy đi Ruijerd!?.”
“Gra~.”
“Đừng có ngủ nữa.. Mau tỉnh dậy đi, đồ ăn sắp nguội rồi đấy!!?.”
Raidou đang cố gắng để đánh thức Ruijerd thức dậy.. Dường như, công việc cuốc đất đã được hoàn thành.
Raidou cũng đã ướt đẫm mồ hôi khắp người. Cậu mệt mỏi mà nhìn Ruijerd.
“Grah?.”
“Grah cái gì chứ.. Còn ngủ nữa, là tôi ăn luôn phần của cậu đấy!?.”
Ruijerd đang cố gắng lấy lại sự tỉnh táo của mình.. Nơi mà cậu ta đã ngủ, chính là chỗ thưởng thức bữa ăn thường ngày của Martin.. Chỗ đó, có một chiếc bàn tròn và hai cái ghế được làm từ gỗ.
Raidou đã đặt một bát thức ăn và muỗng lên chiếc bàn tròn. Cậu nhìn Ruijerd một cách ngao ngán, và bảo rằng: “Mau ăn lẹ đi. Còn mỗi một mình cậu là chưa ăn gì đó!?.”
“Đâ.. Đây.. La.. Là?.” -Quên nói thêm. Dạo gần đây Ruijerd cũng đã bắt đầu biết nói.
Nhưng mà.. Ngôn ngữ cậu ta đang nói, là học được từ Cuốn sách do Louis tặng cho.
“Là cháo được làm từ ngô đó. Mau ăn nhanh đi, rồi còn đi tắm nữa.”
Raidou ngồi xuống cái ghế kế bên. Cậu chán nản và chờ đợi Ruijerd ăn xong.
Ruijerd bắt đầu cầm cây muỗng gỗ lên. Trong cậu ta thật tự tin. Nhưng khi múc cháo ăn, thì mọi thứ đã trở thành một t·hảm h·ọa.
“Grah!?.”
“Này!!. coi chừng đổ hết bây giờ!!?.”
Cách mà Ruijerd múc đồ ăn, còn thua xa cả một đứa trẻ.. Bởi vì, cháo đã văng ra đến thẳng phía của Raidou.
“Đưa đây!!.. Để cậu tự múc ăn, chắc là đến tối mất!!?.”
Raidou đã c·ướp lấy cây muỗng gỗ từ tay của Ruijerd. Cậu đã chẳng thể nào mà chịu nổi được nữa.
Vì vậy.. Raidou đã giúp đỡ Ruijerd trong việc ăn uống. Nơi trắng ra, là đút cháo cho cậu ta ăn.
“Được rồi. Há miệng ra đi.”
“Graa!!.”
Raidou gắng gượng đút cho Ruijerd từng muỗng thức ăn. Cậu vừa mệt mỏi, vừa bất lực trước người bạn của mình.
“Haiz.. Sao cứ như trông trẻ thế này.”
“Graa!!.”
Raidou thở dài. Trong khi đó thì Ruijerd lại đang chờ đợi muỗng cháo tiếp theo.
“May cho cậu là có tôi đấy!?. Nếu gặp người khác, có khi bọn họ đã chạy mất tiêu rồi. Nói gì đến chuyện đút thức ăn như thế này này!!?.”
Raidou lại tiếp tục đút cho Ruijerd ăn. Cậu cũng đã than thở rất nhiều.. Nhưng Ruijerd thì lại chẳng hiểu gì cả.
...
Cứ như vậy.. Thời gian lại tiếp tục trôi qua.
Sau khi đút cho Ruijerd ăn xong. Raidou đã đi dẹp bát thức ăn và muỗng gỗ.
“Grah~.”
“Này!!. Cậu đừng hòng mà ngủ thêm nữa!?.”
Sau khi dọn dẹp bát và muỗng. Raidou đã lên tiếng, để ngăn cản Ruijerd lại.
“Nghe này.. Chúng ta phải đi tắm, đã hơn 17 ngày rồi đấy!?”
“Và tôi.. không thể chịu đựng được cái mùi từ cậu nữa đâu!!?.”
“GRAH!!.” -Ruijerd đã tỏ ra bất ngờ. Không phải là bởi vì cậu ta hiểu được những lời đó.. Mà là do, Raidou đã hét vào mặt cậu ta.
“...” -Raidou tỏ vẻ bất lực. Nếu đã không giao tiếp được, thì chi bằng dùng đến vũ lực đi cho rồi.
“Grahh!!?.”
Và lập tức.. Raidou đã kéo Ruijerd đi, mặc cho cậu ta đã cố kháng cự. Nhưng đã quá muộn rồi.
Khi bước ra ngoài ngôi nhà.. Ruijerd cũng đã chịu thua, và để cho Raidou kéo mình đi.
Cả hai người các cậu bước đi, băng qua cánh đồng bắp.
Và rồi.. Điểm dừng chân, lại chính là ở phía sau Chuồng gia súc.
Tại sao ư.. Bởi vì, ở đây có một cái giếng để múc nước.
“Cậu ở yên đây nhé. Tôi sẽ đi múc nước để tắm rửa!?.”
“Grah!?.”
Tuy rằng.. Ruijerd không thể hiểu được ngôn ngữ mà Raidou đang sử dụng.
Nhưng.. Cậu ta vẫn có thể hiểu được, thông qua hành động và cử chỉ của Raidou.
Ruijerd ngồi xuống dưới mặt đất, và dựa vào vách tường gỗ của Chuồng ngựa.
Trong khi đó, Raidou đã đem đến một cái chậu nước to lớn. Nó cũng được làm từ gỗ, và đủ rộng để cho 1 người ngồi vào trong.
“Grah?.”
“Đừng có ngồi vào!!. Để cho tôi múc nước cái đã!!?.”
Raidou lên tiếng dặn dò.. Ruijerd thì trong khá tò mò, về cái chậu nước đó.
Raidou tiến đến chỗ cái giếng. Cũng thật may mắn, khi ở đó có sẵn vài cái xô nhỏ để đựng nước.. Dường như, Martin đã chúng ở đó để sẵn tiện cho việc giữ nước.
“Thì ra.. Đây là giếng nước ở nơi đây ư?”
“Trong cũng tuyệt thật.”
Đây là lần đầu tiên, Raidou nhìn thấy được một cái giếng như này.
Xung quanh cái giếng, được bao phủ bởi những khối đá nhỏ. Và được cố định lại bằng đất sét.
Ở hai bên giếng, có 2 thanh gỗ to lớn, được dùng để giữ một mái che.. Có thể gọi chúng, là 2 cây cột.
Về phần mái che, thì nó được làm từ những tấm ván gỗ rất chắc chắn.
“Oh.. Nó cũng sâu thật đấy!?.”
Raidou ngước nhìn xuống dưới cái giếng.
Cậu chẳng thể nhìn thấy được nước ở dưới đáy giếng. Bởi vì mọi thứ, đã bị cái mái che lại rồi.
“Chắc dùng cái này, để múc nước nhỉ?.”
Raidou ngước qua.. Cậu có thể nhìn thấy được, một cái 'xô nước' được thắt chặt bởi một Sợi dây thừng trong rất dài.
Sợi dây thừng đó, được nối với một thanh gỗ hình tròn. Nó được đặt dẫn qua 2 thanh cột gỗ kia.. Và chúng ta, có thể gọi nó là Ròng rọc.
“Cái xô nước này, hơi nặng thì phải?.”
Raidou cầm thử cái xô nước lên. Nó trong khá là nặng đối với cậu.. Nhưng mà, giờ không phải lúc để tìm hiểu.
Raidou phải bắt đầu lấy nước ngay. Nếu không trời sẽ tối mất.
“Được rồi. Cứ từ từ mà xoay Ròng rọc như thế này.. Chắc là sẽ ổn thôi.”
Raidou cứ thế mà xoay Ròng rọc để sợi dây thừng dài ra. Cái xô cũng vì thế, mà từ từ xuống dưới giếng..
Nhưng.. Sau khi cái xô múc được nước, thì việc kéo lên mới là một vấn đề.
“Ư!!.. Việc này, khó hơn mình tưởng nhiều!!?.”
Việc xoay Ròng rọc ngược lại để kéo xô nước lên, đã trở nên khó khăn.. Việc này, cần dùng đến sức lực khá nhiều.
Raidou cũng đã rất khó khăn, mới có thể kéo lên được một xô nước vừa.
“Ha...... Ha...... Mình sẽ c·hết mất.”
Raidou dường như đã muốn bỏ cuộc.
Nhưng mà. Mùi hôi từ cơ thể của Ruijerd, còn đáng sợ hơn chuyện này nữa.
“Mình.. Phải làm tiếp!!”
“Grah?.”
Raidou cật lực để kéo lên cho đủ nước. Trong khi đó, Ruijerd thì lại chẳng hiểu gì mà nhìn cậu.
“...!!!BỊCH!!!...”.
“Chúa ơi.. Đây là xô cuối cùng rồi.”
Raidou ngã quỵ xuống dưới mặt đất. Trước mắt cậu hiện tại, là một chậu nước đã đầy.. Không thể tin được, Raidou đã cố gắng đến mức này, chỉ vì muốn xóa sổ đi cái múi trên cơ thể của Ruijerd.
Raidou cũng đã từng nghĩ đến chuyện, cái mùi hôi trên cơ thể Ruijerd.. Có thể, là từ cái xác Goblin lúc trước.
“Ha......... Ha.........”
“Grah?.”
Raidou tiến đến chỗ của Ruijerd với một khuôn mặt hừng hực. Trong cậu thật đáng sợ.
“Tôi chuẩn bị nước rồi đấy. Mau đi tắm đi..”
“Gra.. Grah?.” -Raidou đã chĩa tay đến chỗ chậu nước. Nhưng Ruijerd thì lại chẳng hiểu gì.
“Đừng bảo, cậu không biết tắm rửa là gì nhé?.”
“Grah!?.” -Ruijerd vẫn chưa hiểu gì, cậu ta vẫn tỏ vẻ ngơ ngác trước mặt Raidou.
“Ha......... Ha......... C·hết tiệt!?. Cái tên này, còn chẳng biết đến tắm rửa là gì.”
Khuôn mặt của Raidou đang dần trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Ruijerd cũng cảm thấy được, có chuyện không lành sắp sửa xảy đến với mình.
“G.. Gra?.”
“Cởi quần áo ra mau!!. Đừng có bắt tôi phải ra tay!!?.”
“GRAHH!!!.”
Raidou bắt buộc phải dùng đến biện pháp mạnh với Ruijerd.
“...!!Tũm!!...”.
“GRA~!?.” -Một lúc sau, Ruijerd cuối cùng cũng đã ngồi vào chậu nước.
“Cầm lấy!?.” -Raidou bước đến và đưa cho Ruijerd một thứ gì đó.. Thứ đó là một nhánh cây nhỏ, và có 1 miếng giẻ được quấn quanh đầu của nó.
“Mau dùng nó để chà lưng đi!?.”
“Grah?.” -Hóa ra, thứ đó được dùng để chà lưng.. Nhưng Ruijerd thì lại chẳng hiểu gì.
Cách biệt ngôn ngữ thật sự là quá lớn rồi đi.
“Haiz... Bó tay với cậu luôn rồi.”
Raidou đành phải làm hết tất cả mọi thứ. Từ công việc cuốc đất ở nhà của ông Martin, cho đến chuyện giúp đỡ cho Ruijerd ăn uống và tắm rửa.
Mọi thứ cứ như vậy.. Mỗi ngày ở đây, đều là những trải nghiệm khác nhau.
Nhưng liệu.. Cuộc sống hiện tại của Raidou có tốt đẹp hơn không.
Tất nhiên là không rồi.. Việc thiếu đi những thiết bị và đồ dùng hiện đại, đã khiến cho cậu gặp phải rất nhiều khó khăn.. Một cây bút còn chẳng có, nói gì đến những thứ như Tv và Điện thoại.
Nơi đây.. Đúng thật là rất yên bình, nhưng cũng có phần nhàm chán, khi mọi thứ phải luôn dùng đến tay chân của mình.
“Grah~.”
Sau khi tắm rửa xong cho Ruijerd. Thì Raidou đã dùng đến một miếng giẻ, để lau chùi cơ thể cho cậu ta.
Mọi thứ đều đã xong xuôi, sau khi mặc đồ cho Ruijerd.. Chỉ còn lại một mình Raidou là chưa tắm rửa.
Việc kéo nước lên từ Giếng, thật sự rất cực nhọc.
Nhưng.. Raidou lại chẳng thể nào làm khác được, bởi vì chậu nước khi nãy đã hoàn toàn bốc mùi rồi.
“...!!Tũm!!...”.
“Ha......... Ha......... Mệt c·hết mất.”
“Grah?.”
“Mau đi ra chỗ khác đi. Nếu không, cậu sẽ bị ướt đó..”
Raidou đã chuẩn bị xong nước, để cho mình tắm rửa. Nhưng trời thì cũng đã tối luôn rồi.. Cậu cũng đành phải tắm rửa thật nhanh, để còn đi nghỉ ngơi nữa.
“...” -Raidou im lặng và tận hưởng phút giây yên bình này của mình. Cậu đã có một ngày cực nhọc.. Nhưng khi nghĩ đến việc, được giúp đỡ cho Martin, thì cậu đã cảm thấy rất vui rồi.
Có lẽ.. Chuyện sinh sống ở đây, cũng không phải tệ lắm.
...
Và rồi.. Một lúc sau, Raidou cũng đã tắm rửa xong.
Cậu đã đổ chậu nước kia, và mang nó đi cất vào Nhà kho của Nông trại.
“Phù.. Cuối cùng thì cũng xong rồi. Giờ chỉ cần trở lại chuông ngựa thôi.”
Raidou bước đi rời khỏi Nhà Kho. Cậu đã tiến thẳng đến phía Chuồng ngựa.
Bởi vì nơi đó, chính chỗ ngủ nghỉ của Raidou và Ruijerd.
“Hử?.. Ông Martin!?.”
Raidou đã dừng bước lại. Bởi vì, cậu đã nhìn thấy được Martin.. Chủ nhân của Nông trại này.
“Oh.. Cháu đây rồi Raidou!?.”
Martin từ từ bước đến gần với Raidou. Ông ấy đã nắm lấy tay cậu.
Và rồi.. 10 đồng xu, đã được đặt vào lòng bàn tay của Raidou.
“Đây.. Đây là?.” -Raidou ngơ ngác nhìn nó. Cậu đã nhận ra được, nó là tiền lương của mình và Ruijerd trong ngày hôm nay.
Nhưng Raidou vẫn cứ hỏi, để chắc chắn thêm về số tiền này.
Martin mỉm cười. Ông ấy liền nói với cậu rằng: “Nó là tiền thưởng của các cháu đấy, hãy cầm lấy đi.”
Sau khi được Martin xác nhận, đó là tiền thưởng của mình, thì Raidou cũng đã yên tâm hơn.. Ông ấy cũng đã rời đi.
“Ta có một vài chuyện cần làm. Chúc các cháu ngủ ngon nhé.”
“Vâng ạ.” -Raidou chào tạm biệt Martin. Và cũng đã đến lúc, để cậu trở lại Chuồng ngựa.
“Graa!?.”
“Oh.. Cậu đã vào đây từ trước rồi ư?.”
Khi trở về Chuồng ngựa, Raidou đã gặp lại Ruijerd.. Cậu ta dường như, đang chờ đợi một thứ gì đó.
“Đọ.. Đọc!?.”
“Thôi đi, cho tôi xin.. Hôm nay đã đủ mệt lắm rồi.” -Raidou đã từ chối.
Ruijerd đang giữ cuốn sách ngôn ngữ ở trên tay. Cậu ta hào hứng bởi vì nghĩ rằng, Raidou sẽ tiếp tục dạy nó cho mình.
Nhưng hôm nay, có lẽ là không rồi.
Raidou đang lục lọi ở Một đống rơm.. Đó cũng là nơi, mà cậu cùng với Ruijerd ngủ nghỉ mỗi ngày.
“Đây rồi.” -Sau một hồi lục lọi, thì Raidou đã tìm kiếm được một thứ gì đó.
Thứ đó.. Là một chiếc túi nhỏ, được khâu nên từ một miếng vải bé... Nói trắng ra, đó chính là Hầu bao đựng tiền do Raidou làm ra.
Raidou dùng tay của mình, để kéo một sợi dây.. Từ đó, chiếc Hầu bao đã được mở ra.
Bên trong là những đồng tiền Aurora's mà cậu đã cất giữ bấy lâu nay.
“Để xem nào.. 2, 4, 6, 60, 100, 160”
“Nếu cộng thêm '10 Xu Đồng' trong ngày hôm nay, tổng cộng là '1 Xu bạc và 70 Xu Đồng'... Vậy có nghĩa là, chỉ còn lại 3 ngày nữa thôi!?.”
Raidou mừng rỡ khi cậu đã sắp hoàn thành ý định của mình. Chỉ còn lại 3 ngày nữa thôi... Cậu sắp sửa, phải chia tay với Nông trại này rồi.
“Gra~!?.”
“Gì đây.. Cậu lại định dùng, cái thứ nước mắt giả tạo đó nữa à!?.”
Raidou chợt khựng lại việc vui mừng của mình.
Bởi vì.. Ruijerd đang cố gắng nhõng nhẽo ở trước mặt cậu.
“Mu.. Muốn tôi đọc nó?.” -Raidou chợt đổi sang ngôn ngữ khác. Cậu đang sử dụng ngôn ngữ của Lục địa này, mặc dù không thành thạo nó cho lắm.
Ruijerd cũng đã hiểu được những gì mà Raidou đang nói. Cậu ta lập tức gật đầu lia lịa, xuống và lên.
“Mơ đi!?.”
“Gra~~.” -Ruijerd vẫn cứ tiếp tục nhõng nhẽo với Raidou.
“...” -Raidou đang có ý định nằm ngủ. Nhưng Ruijerd cứ nhõng nhẽo trước mặt cậu, trong cũng hơi khó chịu một chút.
Nên là.. Raidou đã nói rằng: “Nghe đây!!”
“Khuôn mặt và mái tóc của cậu. Trong rất thư sinh đấy!?”
“Nhưng mà.. Cái hàm răng sắt nhọn như con cá mập đó. Cùng với bộ móng tay như quỷ dữ kia!!?”
“Có nằm mơ, tôi cũng không thây đổi ý định đâu... Chúc ngủ ngon!?.”
“...” -Ruijerd đã câm nín đi.. Những lời vừa rồi của Raidou, cậu ta chẳng thể hiểu được chữ nào cả... Bởi vì đó, là tiếng nhật.
Raidou nắm xuống đống rơm, cậu từ từ nhắm mắt lại. Mọi thứ đã trở nên yên tĩnh khi Ruijerd im lặng đi.. Thật tuyệt vời.
“Giờ thì.. Mình đã có thể, yên tâm mà ngủ rồi..”
“GRAH!!.” -Khi Raidou nghĩ mọi thứ đã kết thúc rồi. Nhưng Ruijerd thì lại không.
Cậu ta cứ thế mà gào lên như một kẻ bị điên.. Ruijerd đàn ăn vạ Raidou ư.
“GRAAA!!.”
“GRAHHH!!?.”
Cậu ta bắt đầu nằm lăn lóc khắp nơi. Chuồng ngựa cũng vì thế, đã trở nên ồn ào hơn bao giờ hết.
“Đủ rồi!!. Đừng la hét nữa, tôi đọc là được chứ gì!!?.”
“Grah~.” -Ruijerd đột nhiên cười lên. Dường như cậu ta đã hiểu được, những gì mà Raidou vừa nói đến.
“Haiz.. Đưa nó đây.”
Ruijerd đưa cho Raidou cuốn sách ngôn ngữ do chính Louis tặng cho hai người.
Cứ như vậy.. Giấc ngủ của Raidou đã bị cản trở bởi Ruijerd.
Buổi học ngôn ngữ của Lục địa này cũng đã bắt đầu. Raidou ngồi trên đống rơm cùng với Ruijerd.. Cả hai người bọn họ lặng lẽ, mà học thêm về Lục địa này.
Buổi tối hôm đó.. Cũng đã kết thúc, khi Ruijerd ngủ th·iếp đi trong lúc học tập.
“Haiz.. Mong là ngày mai, mọi thứ sẽ yên ổn.”
Raidou nằm xuống đống rơm, cậu từ từ nhắm mắt lại.. Mọi thứ xảy ra trong hôm nay, đều như bao ngày khác.
Lại thêm một ngày nữa, đã kết thúc.
“Khò... Khò...”
...Kết Thúc...
Chuyện ngoài lề: Ruijerd có ngoại hình ra sao?.
Ngoại hình: Ruijerd là một chàng trai trẻ, có tính cách thất thường.. Cậu ta đôi lúc sẽ nảy sinh sự tò mò với những thứ ở xung quanh mình. Và từ đó, rắc rối sẽ bắt đầu xảy ra.
Chiều cao hiện tại của Ruijerd là 1m56. Trong cậu ta khá lùn, khi đứng kế bên Raidou.
Màu mắt của Ruijerd, là màu xanh dương.
Màu da thì là trung bình.. Thật kỳ lạ, làn da của cậu ta vẫn bình thường khi sống ở bên trong Khu rừng kia.. Bởi vì bên trên cơ thể của Ruijerd, chẳng có một vết sẹo nào cả.
Đặc điểm nổi bật: Mái tóc của Ruijerd rất dài và màu của nó, thì quá đặc biệt.
Đó là màu trắng tinh khiết.. Một màu hiếm có, khó ai mà sở hữu được nó.
Chỉ vì mái tóc đặc biệt đó của Ruijerd. Nên Raidou đã hiểu lầm cậu ta là phụ nữ, biết bao nhiêu lần rồi.
Đặc điểm đáng sợ nhất: Chính là Hàm răng cá mập, và Bộ móng tay sắc nhọn của Ruijerd.. Chúng cực kỳ nguy hiểm.
Trong lần chạm trán đầu tiên với Ruijerd. Nếu như lúc đó, Raidou bị cào bởi Bộ móng tay kia.. Thì chắc chắn, cậu sẽ c·hết.
Bởi vì.. Bộ móng tay đó của Ruijerd, chứa cực kỳ nhiều những Vi khuẩn nguy hiểm.
Và nếu bị cắn phải, bởi Hàm răng cá mập kia.. Thì bạn, sẽ bị Ruijerd ăn tươi nuốt sống theo nghĩa đen.
Đến đây là hết rồi. Tạm biệt nhé.. (^◡^)
À phải rồi.. Vẫn còn một chuyện, mà tôi chưa nói cho mọi người biết đến.. (°⌣°)
Ùm thì.. Ruijerd, cậu ta. Không có cái thứ đó, ở dưới quần... Nó hoàn toàn trống trơn.
Và điều đó, đã khiến cho Raidou hoang mang trong một thời gian dài.. ( ō_ō')