Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sử Thi Về Ấn Ký

Chương 15: Tiến đến Thị trấn bù nhìn, ánh mắt đáng sợ từ Kẻ mang đến thảm họa.




Chương 15: Tiến đến Thị trấn bù nhìn, ánh mắt đáng sợ từ Kẻ mang đến thảm họa.

...Arc 1: Sự khởi đầu...

-------------------------------------

“Grah~.” -Ruijerd thức dậy tại đống rơm ở nơi Chuồng ngựa.

“Này Ruijerd!?.” -Giọng nói của Raidou phát ra ở ngay gần đó.

“Cậu có biết, ngày mai là ngày gì không!?.”

Khuôn mặt của Raidou trong thật kỳ lạ đối với Ruijerd. Nó đang thể hiện sự vui mừng và một chút gì đó kỳ cục.. Điều đó, khiến cho Ruijerd cảm thấy hơi khó hiểu và dè chừng.

“Gra.. Grah?.”

“Không biết nhỉ.. Vậy thì, hãy để tôi nói cho cậu nghe!?.”

Raidou hiện đang đứng ở trước mắt Ruijerd. Cậu hiện đang cầm cây xẻng xúc phân ngựa, của nơi đây.

“Nghe kỹ đây!!... Ngày mai. Chính là ngày, mà chúng ta sẽ tạm biệt nơi này!!?.”

Raidou vui mừng mà nói.. Nếu những lời đó là sự thật, thì chắc hẳn 2 ngày vừa mới trôi qua ở nơi đây.

Nói trắng ra.. Từ chương trước cho đến hiện tại, thì đã 2 ngày trôi qua rồi.

“Cậu biết. Nó có ý nghĩa, như thế nào không Ruijerd.”

“Gra!?.” -Raidou quỳ xuống và nắm lấy tay Ruijerd. Cậu hiện đang rất mừng rỡ.

“Ngày mai.. Chúng ta, sẽ không còn dọn phân của bọn chúng nữa!!?.”

Những lời vừa rồi của Raidou. Chính xác là đang ám chỉ lũ ngựa ở nơi này.

“Nói thật với cậu. Tôi đang hào hứng đến mức, không thể kiểm soát được”

“Sau khi, đã xúc phân xong.. Chúng ta, sẽ đi tắm rửa, thêm một lần nữa!!?.”

“GRAHH!!?.” -Ruijerd đã hoảng hốt lên, những lời vừa rồi của Raidou. Đều là ngôn ngữ của lục địa này... Ruijerd có thể hiểu được chúng.

“Ah.. Hình như, tôi phản ứng hơi quá rồi thì phải... Xin lỗi cậu nhé.”

Raidou ngài ngại mà gãi đầu. Cậu cũng cười lên, để cho không khí bớt kỳ lạ lại một chút.. Dường như, Raidou đã hành động hơi thái quá rồi.

“Chà.. Cũng đã 2 ngày rồi, sao chúng ta không đi tắm nhỉ”

“Tôi không muốn ai đó, ngửi được mùi phân từ mình đâu.”

“Grah?.” -Ruijerd lại chẳng thể hiểu được gì nữa. Bởi vì, Raidou lại quen miệng mà sử dụng tiếng nhất rồi.

“À.. Xin lỗi, chắc hẳn, cậu không hiểu gì nhỉ?.”

Raidou lập tức sử dụng ngôn ngữ của Lục địa này. Cũng vì thế, Ruijerd đã hiểu được cậu nói gì.

“Được rồi.. Chúng, ta, sẽ đi, tắm!?”

“Để mai, lên đường.”

Raidou đã cố gắng sử dụng ngôn ngữ của Lục địa này. Nó khó khăn hơn cậu tưởng nhiều.

Nhưng ích ra.. Raidou cũng đã giao tiếp được với Ruijerd.

“Graa.” -Ruijerd gật đầu, và tỏ vẻ hiểu được những lời đó.

“Phù.. Cũng may, là có cuốn sách đó”

“Chứ không thì bây giờ, mình đã hóa điên lên rồi.”

Raidou thở phào nhẹ nhõm mà suy nghĩ. Cậu cảm thấy thật tốt, khi được tặng cho cuốn sách ngôn ngữ kia.. Louis thật sự, rất tuyệt vời.

“Được rồi.. Ta, đi thôi!!.”

“GRAH!!.” -Ruijerd đã kêu lên để đáp lại với Raidou.

Và rồi.. Cả hai người, đã quyết định đi tắm rửa.

Cũng thật may mắn cho Ruijerd, khi công việc xúc phân đã được hoàn thành bởi một mình Raidou.. Cậu ta, cũng chẳng cần làm việc nữa.

“Này các cháu!?.” -Khi vừa mới bước ra khỏi Chuồng ngựa, thì một giọng nói quen thuộc đã phát ra.. Đó chính là Martin, chủ nhân của Nông trại này.

“Chào buổi sáng thưa ông Martin”

“Bộ có chuyện gì sao ạ?.”

Raidou đã chào buổi sáng với Martin. Tâm trạng của cậu hiện tại, đang rất vui mừng và phấn khởi.

Nhìn thấy Raidou vui mừng như thế, Martin cũng vui lây.. Ông ấy mỉm cười lên, và bảo rằng: “Cháu mau xòe tay ra đi, Raidou.”

“Hể?. Vâng ạ.” -Raidou làm theo lời của Martin, cậu đã xòe lòng bàn tay của mình ra.

“Haha.. Của cháu đây!?.” -Martin đặt một vài Đồng xu vào lòng bàn tay của Raidou.

Ông ấy đã mỉm cười nhân hâu, và bảo rằng: “Công việc dọn chuồng ngựa của các cháu, có thể dừng lại tại đây rồi!?.”

Những lời đó của Martin. Đã khiến cho Raidou phải ngỡ ngàng, khuôn mặt vui mừng cũng đã không còn nữa.

“Bọn.. Bọn cháu, đã làm gì sai rồi sao ạ?.”

Raidou lo lắng mà hỏi. Cậu lo sợ, Martin đã tức giận vì một điều gì đó.

“Không.. Cháu không làm sai gì cả.”

Martin lên tiếng nói. Ông ấy đã giải thích rằng: “Đây.. Là số tiền thưởng của ngày mai, các cháu không cần thiết phải làm việc nữa đâu.”

“Nhưng mà thưa ông. Nếu như vậy thì...”

Raidou lo lắng nói.. Cậu sợ rằng, nếu nhận lây số tiền này, thì sẽ rất thiệt thòi cho ông Martin.

Nhưng rồi.. Ông ấy đã bảo là: “Không sao đâu, cháu cứ giữ lấy đi”

“Dù sao, thì các cháu cũng đã giúp đỡ cho ta rất nhiều rồi.”

Martin cứ thế bước đi rời khỏi đó. Ông ấy cũng không quên dặn dò rằng: “Hãy làm những điều mà các cháu muốn. Đừng vì lão già này, mà ép buộc bản thân phải ở lại đây”

“Các cháu nên nhớ rằng, một Mạo hiểm giả luôn phải có tham vọng của riêng mình.. Đừng để cho ai, sắp đặt con đường của mình.”

Cứ như thế.. Martin đã rời đi, ông ấy đã nở một nụ cười vui mừng dành cho Raidou và Ruijerd.

“Rai.. Rai!?... Đi tắm!!?.” -Ruijerd kéo áo của Raidou. Cậu ta dường như, đang muốn đi tắm thật nhanh.. Thật kỳ lạ.

“Ùm.. Chúng ta, đi thôi, tôi sẽ chuẩn bị nước cho cậu.”

“GRAH!!.” -Cả hai người bước đi rời khỏi đó, và tiến đến phía sau Chuồng gia súc.

Vẫn là Raidou, đi lấy thâu nước từ Nhà kho. Nước được kéo lên từ giếng, cũng lại là Raidou làm.

Công việc của Ruijerd, chỉ là ngồi nghỉ ngơi và ngắm nghía xung quanh.

Nhưng không vì thế, mà Raidou lại tức giận. Cậu vẫn làm việc như bình thường.

Mặc cho.. Có cực nhọc đến đâu đi chăng nữa.

Dường như.. Mọi thứ, lại quá đột ngột nữa rồi.

“Ông ấy đưa cho mình '20 Xu Đồng' sao”

“Vậy có nghĩa là.. Mình đã đủ tiền, để đăng ký làm Mạo hiểm giả rồi.”

Raidou đang ngồi dựa vào vách tường, của Chuồng gia súc. Cậu đang suy ngẫm về một vài chuyện.

“Gra~!?.”

Trong khi đó.. Ruijerd đang tận hưởng thâu nước vừa mới được đổ đầy.. Nói trắng ra, thì cậu ta đang nghịch nước.

...

Cứ như thế.. Chuyện tắm rửa lại trôi qua, Raidou cũng đã đổ đi, thâu nước của Ruijerd.

Cậu cũng đã đổ đầy lại nó, và tắm rửa cho bản thân mình.

“Phù.. Có lẽ, mình nên chuẩn bị thôi.”

Raidou cũng đã tắm rửa xong. Cậu mặc lại bộ quần áo của mình, và đem cái thâu nước kia cất vào Nhà kho.

“Oh.. Là cháu ư, Raidou!?.”

Khi vừa mới bước đến Nhà kho, Raidou đã gặp lại được Martin. Dường như, ông ấy đang tìm kiếm một thứ gì đó.

“Vâng là cháu ạ.” -Raidou đặt thâu nước xuống ở bên trong Nhà kho.

Martin đứng ở gần đó và nhìn cậu. Ông ấy đột ngột lên tiếng nói rằng: “Raidou, cháu có cần thứ gì trước khi rời đi không?.”



Những lời đó của Martin làm cho Raidou tò mò. Nhưng rồi, cậu đã đáp lại rằng:

“Vâng.. Thật ra, cháu đã có những thứ cần thiết rồi”

“Nên ông không cần phải lo lắng cho cháu đâu ạ.”

Những lời đó của Raidou cũng không phải là sự thật. Cậu đã nói dối, bởi vì không muốn Martin phải giúp đỡ cho mình nữa.

Ông ấy.. Đã giúp đỡ cho Raidou và Ruijerd quá nhiều thứ rồi.

“Ra vậy.. Cháu nói thế, thì ta yên tâm rồi.”

Martin đã tìm được thứ mà mình cần. Ông ấy đã rời đi ngay sau đó.

Raidou lặng lẽ ngước nhìn bóng lưng của Martin. Ông ấy đã giúp đỡ cho cậu rất nhiều.. Nên cậu, không thể làm phiền ông ấy được nữa.

Cứ thế.. Raidou rời khỏi Nhà Kho. Cậu đã tiến đến Chuồng ngựa, và gặp được Ruijerd ở bên trong.

“Grah!!.” -Ruijerd hiện đang cầm cuốn sách ngôn ngữ ở trên tay mình.. Dường như cậu ta đã biết rằng, cả hai sắp sửa phải rời đi khỏi nơi này.

“Được rồi.. Cậu đã, sẵn sàng, chưa!?.”

“GRAH!!.”

Cả hai người các cậu đã mỉm cười, và bắt đầu chuẩn bị rời khỏi nơi đây.

Raidou đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện nhờ sự giúp đỡ từ Martin. Bởi vì hiện tại, Raidou đang cần một thứ gì đó để đựng đồ.. Có thể, là một chiếc túi chăng.

Nhưng Raidou cũng đã dẹp bỏ suy nghĩ đó, bởi vì cậu không thể mắc nợ ông ấy được nữa.. Mọi thứ của hiện tại, đều đã quá đủ rồi.

Hầu bao đựng tiền, thì Raidou đã đeo lên thắt lưng của mình.. Quần áo mà cậu đang mặc, chính là do Califa tặng cho.

Bộ quần áo, cũng chẳng có gì nổi bật cả, không họa tiết, cũng chẳng màu mè gì. Chỉ có duy nhất cái Thắt lưng là để cố định chúng lại.. Nếu không, sẽ bị tụt hết mất.

Thắt lưng cũng không có gì nổi bật, chỉ là một miếng da thuộc có chiều dài quấn quanh bụng của Raidou.

Để đánh giá quần áo của Raidou và Ruijerd, thì chỉ có một vài từ mà thôi.. Đó là 'Rách rưới' và 'Thường dân'.

“Nó đây rồi.” -Raidou bước đến gần một góc tường, của Chuồng ngựa.. Tại nơi đó, chính là 'Cây nỏ' mà Louis đã tăng cho cậu.

Raidou cầm lấy cây nỏ lên, cậu đã đặt nó ở đó quá lâu rồi.. Bây giờ, chính là lúc cần mang theo nó.

“Được rồi.. Đã chuẩn bị xong, ta đi thôi nào Ruijerd!!.”

“GRAH!!.”

Raidou bước đi, với trên tay là cây nỏ của mình. Về phần Ruijerd, thì cậu ta đang giữ cuốn sách ngôn ngữ kia... Và rồi, cả hai đã rời khỏi Chuồng gia súc đó.

“Này các cháu, chờ lão già này với!?.”

Khi cả hai người các cậu bước đến lối ra khỏi Nông trại, thì giọng nói của Martin đã đột nhiên phát ra phía sau... Ông ấy đang bước đến một cách khập khiễng, với trên tay là một giỏ đựng được làm từ tre.

“Ông Martin.. Có chuyện gì sao ạ?.”

Martin đưa chiếc giỏ đựng ra trước mắt của Raidou. Cậu có thể thấy được, một vài ổ bánh mì ở trong đó.. Nó chính là một giỏ đựng bánh mì.

“Các cháu, vẫn chưa ăn gì nhỉ?”

“Hãy cứ lấy một ích đi. Ta vừa mới làm chúng đấy!?.”

Martin đã ngỏ lời giúp đỡ cho Raidou và Ruijerd... Tuy rằng, rất muốn từ chối.

Nhưng hiện tại, Raidou và Ruijerd vẫn chưa có thứ gì để lót dạ.. Cả hai cậu, cũng không thể từ chối lòng tốt của ông ấy được.

“Thành thật cảm ơn ông ạ.. Chúng cháu xin phép.”

Raidou cầm lấy 2 ổ bánh mì từ chiếc giỏ. Cậu đưa cho Ruijerd 1 ổ, và cảm ơn ông Martin.

“Nếu các cháu cần gì, thì cứ việc đến Nông trại này.. Ta sẽ giúp đỡ các cháu, trong khả năng của mình.”

“Vâng ạ, thành thật cảm ơn ông.” -Raidou cúi đầu cảm ơn Martin.. Sau đó, cậu đã tạm biệt ông ấy và rời đi cùng với Ruijerd.

“Lên đường thượng lộ bình an nhé các cháu.”

“Vâng ạ.” -Cả hai người các cậu bước đi, rời khỏi Nông trại của ông Martin.

“Được rồi.. Tiến đến Thị trấn bù nhìn thôi nào, Ruijerd!?.”

“GRAHH!!.”

Cứ thế.. Cả hai người các cậu bước đi trên con đường mòn, dẫn đến Thị trấn bù nhìn ở phía xa.

Việc tiếp theo, chính là đăng ký để trở thành Mạo hiểm giả.

Hình bóng của hai cậu, cứ thế mà rời xa dần. Martin vẫn đứng đó, và lặng lẽ ngước nhìn.

“Hm.. Hai đứa trẻ, trong thật giống với chúng nó.”

Hình bóng của Raidou và Ruijerd, đã làm cho Martin nhớ đến những đứa con của mình.

Thật hoài niệm.. Martin lặng lẽ ngước nhìn lên bầu trời.

“Chúng nó.. Giờ ra sao rồi nhỉ?.”

Martin đã bắt đầu cảm thấy nhớ đến những người con của mình.

Nhưng rồi.. Ông ấy cũng đã rời đi, và trở về Nông trại của mình.

...

Một lúc sau.. Khi đang bước đi trên con đường mòn, thì Raidou đã dừng lại.

“Ha......... Ha......... Ruijerd, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”

“Gra?.”

Raidou ngước nhìn đến phía của Thị trấn bù nhìn.. Nó thật sự ở quá xa.

“Ha......... Ha......... Tôi cứ nghĩ, thị trấn đó sẽ ở gần lắm”

“Ai mà ngờ được, nó lại xa đến vậy chứ.”

Raidou bước qua bên lề của con đường mòn. Cậu ngồi xuống bãi cỏ, và than thở rằng: “Bánh mì của ông Martin, đúng thật là rất ngon.. Biết thế, mình đã xin thêm rồi.”

Raidou đã ăn hết bánh mì, do chính tay ông Martin làm ra.. Nhưng cậu đã cảm thấy hối hận, khi chỉ lấy mỗi 2 ổ bánh mì.

Trong khi đang ngồi ở bên lề của con đường mòn. Raidou đã lấy Hầu bao của mình ra, để kiểm tra nó.

“Để xem nào... '20 Xu Đồng' của hai ngày trước. Và '20 Xu Đồng' của ngày hôm nay”

“Tổng cộng là '2 Xu Bạc, và 10 Xu Đồng'.”

Raidou có chút bất ngờ.. Đáng lẽ phải là 200 Xu Đồng, nhưng Martin lại cho cậu thêm 10 Xu.

“Martin.. Ông ấy, đúng thật là một người tốt bụng.”

Raidou mỉm cười mừng rỡ. Kế bên chính là Ruijerd đang khó hiểu với cậu.

Hai cậu đều ngồi nghỉ ngơi, ở bên lề của con đường mòn.. Cho đến khi một âm thanh phát ra từ phía xa.

“Lộc... Cộc...”.

“Rui.. Rui...” -Ruijerd kéo áo của Raidou. Dường như, cậu ta đã nhìn thấy được một thứ gì đó.

“Đó là.. Xe ngựa ư?.” -Raidou ngước nhìn đến phía xa.. Cậu có thể thấy được, một chiếc xe ngựa đang tiến tới đây.

Chiếc xe ngựa đó, hoàn toàn khác với cái của Louis.. Phần bên trên, không thực sự được làm từ gỗ. Nó chỉ là một miếng vải lớn được bao phủ lên, để che nắng và mưa.

Khi xe ngựa đến gần với Raidou và Ruijerd.. Thì nó đã dừng lại.

Người đang lái chiếc xe ngựa đó. Là một ông chú râu ria khoảng chừng 30 hoặc 40.

Ông ta có Mái tóc màu nâu đậm.. Quần áo thì trông rất giống với Raidou. Nhưng nó, không rách rưới và khâu vá lại như của cậu.

“Này hai chàng trai trẻ!!. Đang muốn đến Thị trấn bù nhìn sao?.”

“Vâng.. Đúng vậy, chúng tôi đang đi đến đó.”

Người đàn ông đang lái xe ngựa, không muốn nhiều lời. Ông ta đưa 5 ngón tay ra và bảo rằng: “Chỉ với '5 Xu Đồng' cho mỗi người, ta sẽ chở các cậu đến đó!?.”

“5.. 5 Xu Đồng ư.” -Raidou suy nghĩ một lúc lâu. Và rồi, cậu đã đứng dậy khỏi mặt đất.

“5 Xu Đồng, có vẻ, hơi đắt.. Ông có thể, giảm xuống, còn 3 Xu không?.”

Raidou đã cố gắng giao tiếp, bằng ngôn ngữ của Lục địa này. Ban đầu, cậu đã cảm thấy rất lo lắng.. Nhưng rồi, ông ta cũng mỉm cười và bảo rằng: “Được thôi.. Hai cậu hãy lên xe đi, chúng ta sẽ khởi ngay bây giờ!?.”

Ông ta đã chấp nhận số tiền mà Raidou đã đưa ra.

“Tuyệt.” -Raidou mừng rỡ.. Cậu liền lấy ra '6 Xu Đồng' từ Hầu bao của mình.



“Của ông đây.” -Raidou đưa cho ông ta số tiền đó.. Sau đó, cậu cùng với Ruijerd đã tiến ra phía sau xe ngựa.

Khi bước ra phía sau, Raidou đã chợt khựng lại. Bởi vì trên xe ngựa, hiện đang có một người đang ngồi ở bên trong.

Người đó trùm kín cơ thể lại, bằng một chiếc áo choàng màu nâu. Kế bên, là một vật gì đó được quấn lại bởi những miếng vải rách rưới.. Vật đó trong rất lớn, và nó đã chiếm phần hết chỗ ngồi của người đó.

Raidou đã rất bất ngờ.. Bởi vì người đó, chẳng phát ra âm thanh hay một tiếng động nào cả... Trong thật bí ẩn và kỳ lạ.

Nhưng mà.. Đây không phải là lúc để tò mò, bởi vì cậu cần phải đến Thị trấn bù nhìn ngay bây giờ.

“Các cậu đã lên chưa!!.”

“Vâng. Chúng tôi đã lên rồi.” -Sau khi leo lên xe ngựa từ phía sau. Raidou đã lập tức đưa tay ra, và kéo Ruijerd lên xe.

Hai cậu đã ngồi xuống, ngay đối diện với người bí ẩn kia.. Ruijerd lại bắt đầu nảy sinh sự tò mò, với cái thứ được bao bọc bởi những miếng vải rách rưới.

“Grah!?.” -Sự tò mò là quá lớn, Ruijerd đã quyết định kiểm tra nó là gì.

“Dừng lại mau, Ruijerd!?.” -Raidou đã lập tức ngăn cản sự tò mò của Ruijerd lại. Cậu cũng đã không quên, xin lỗi người kia.

“Thành thật xin lỗi. Bạn của tôi, hơi hiếu động một chút.. Nên l...

“KHÔNG!!!.” -Trong khi đang xin lỗi, Raidou đã nghe thấy được một giọng nói kỳ dị.

Giọng nói kỳ dị đó, phát ra từ cái người bí ẩn kia.. Giọng điệu đó, thật khó nghe và rùng mình.

Và rồi.. Từ chiếc áo choàng kia, có những giọt nước bắt đầu rơi xuống.. Nó chính là nước bọt của người đó.

“KHÔNG sao!!. Trẻ CON, tò MÒ, là chuyện BÌNH THƯỜNG!!?.”

“...” -Raidou c·hết lặng đi. Cái người đang ngồi, ngay đối diện cậu.. Thật đáng sợ và rùng mình.

“Được rồi!!. Chúng ta bắt đầu khởi hành nhé!!?.”

Nhưng cũng thật may mắn. Bầu không khí rùng mình khi nãy, đã bị cắt ngang bởi người lái xe ngựa.

“Lộc.. Cộc..”.

“Lộc.. Cộc..”.

Cứ thế.. Raidou im lặng đi, cậu vẫn giữ chặt Ruijerd, mặc cho mọi thứ đã kết thúc.

Dường như.. Raidou đang Sợ hãi trước giọng nói vừa rồi, của người bì ẩn kia.

...

Nhưng rồi, một lúc sau. Sự sợ hãi đó đã tan biến đi.. Thây vào đó, là sự chóng mặt không hề nhẹ.

Chiếc xe ngựa cứ rung lắc liên hồi. Nó khác hoàn toàn với cái của Louis.. Bởi vì, nó chẳng có chỗ ngồi như xe ngựa kia.

Raidou và Ruijerd buộc phải ngồi bệt, trên chiếc xe ngựa này. Cộng thêm việc rung lắc từ nó.. Thật buồn nôn.

Đó là đối với Raidou và Ruijerd.. Còn những người khác, thì lại rất bình thường.

“Gra!!?.” -Ruijerd đột nhiên bịt miệng lại, dường như cậu ta.. Sắp sửa nôn tới nơi rồi.

“Ông chú!!. Mau, dừng xe lại, làm ơn!!?.”

Sau khi nhìn thấy được Ruijerd sắp sửa nôn ra, thì Raidou đã lập tức kêu lên bằng ngôn ngữ của Lục địa này.

“Hở.. Được thôi.” -Người đàn ông lái xe ngựa cũng đã nghe được giọng nói của Raidou.. Ông ta lập tức dừng xe lại, với một vẻ mặt ngơ ngác và đầy khó hiểu.

“Ruijerd!!. Xuống dưới, mau!!?.”

Raidou lập tức kéo Ruijerd xuống dưới xe ngựa.. Cả hai người, bước ra xa.

“...!!ỌE!!...” -Lập tức.. Ruijerd đã ngã gục xuống mặt đất, và nôn ra tại chỗ, trên con đường mòn.

Raidou đã che miệng đi, khi nhìn thấy được cảnh tượng đó.

“Eo ôi.. Kinh c·hết đi được.”

Sau khi nôn ra hết những gì mình đã ăn được.. Ruijerd đã trở nên chậm chạp đi, và không còn năng động như trước nữa.

Khi cả hai bước đi, trở lại xe ngựa. Người đàn ông kia đã bật cười lên.

“Hahahaha!!.. Thật hiếm khi nào thấy được người bị say xe ngựa đó!!?.”

Người lái xe ngựa cười như được mùa, khi nhìn thấy được Ruijerd nôn ra.

Và rồi.. Chiếc xe ngựa lại bắt đầu chạy đi.

“Lộc.. Cộc..”.

“Lộc.. Cộc..”.

“Xin lỗi, đã bắt, phải dừng lại!?.”

Trên đường đi.. Raidou đã trò chuyện một chút, với người đàn ông đang lái xe ngựa.

“Hahaha.. Không sao đâu, ta cũng đã quen với chuyện đó rồi.”

Dường như ông ta cũng là một người tốt.

Nhưng mà.. Ông ta cứ cười lên như thế, kiến cho Raidou cảm thấy hơi ngài ngại chút.

“Mà này.. Hai người các cậu, đến thị trấn bù nhìn để làm gì thế?.”

Người đàn ông đang lái xe ngựa đã hỏi Raidou. Cậu cũng không mảy may nghi ngờ, và nói rằng: “Chúng tôi, đến đó, đăng ký, Mạo hiểm giả.”

“Thì ra là như vậy sao.” -Người đàn ông đáp lại với một khuôn mặt tươi cười.

“Thật hiếm khi, có người từ nơi khác đến đây để trở thành Mạo hiểm giả.. Các cậu kỳ quặc thật đấy!!?.”

Những lời đó của ông ta. Liền khiến cho Raidou cảm thấy khó hiểu, cậu tò mò và cố gắng hỏi rằng: “Kỳ quặc, ý đó, là sao?.”

“Hahaha!!. Cậu là người, từ nơi khác đến có phải không. Nhìn cách nói chuyện là đủ biết rồi.”

Người đàn ông đã nhận ra được, Raidou đến từ nơi khác. Cách nói chuyện của cậu, cứ như là một đứa trẻ vậy, ông ta đã nghĩ như thế.

“Để ta nói cho cậu nghe. Nếu muốn đăng ký làm Mạo hiểm giả, thì bắt buộc phải đến Công hội”

“Tại thị trấn bù nhìn, cũng có một Công hội thuộc nhánh của ngài tử tước. Nếu cậu muốn đăng ký, thì hãy đến đó đi.”

Người đàn ông đã nói cho Raidou biết thêm về Mạo hiểm giả. Thật tuyệt vời khi cậu đã biết, nơi để đăng ký.

“Cảm ơn ông, vì đã, chỉ đường”

“Nhưng, cho tôi, hỏi.” -Raidou đã cảm ơn ông ta, nhưng cậu vẫn còn một số câu hỏi cần được giải đáp.

“Tại sao, lại gọi là, Thị trấn bù nhìn?.”

Raidou vẫn còn băn khoăn một vài chuyện, Thị trấn bù nhìn vẫn là thứ khiến cho cậu tò mò nhất.

“Hahahaha!!!. Thật tuyệt vời khi cậu hỏi về thị trấn thân yêu của ta!!?.”

Người đàn ông bật cười. Ông ta đã gọi Thị trấn bù nhìn là 'Thị trấn thân yêu'.. Vậy có nghĩa, ông ta đến từ nơi đó chăng.

“Để xem nào.. Thị trấn bù nhìn, cách gọi này cũng đã có từ rất lâu rồi. Nhưng thật ra, tên gọi ban đầu của nó là thị trấn cỏ khô!?”

Người lái xe ngựa, chợt mỉm cười. Ông ta nói thêm rằng: “Nhờ có ngài tử tước, nên nó mới được gọi là 'Thị trấn bù nhìn' như bây giờ”

“Ngài tử tước rất tuyệt vời.. Lễ hội bù nhìn, cũng chính là do ngài ấy tổ chức.”

Người đàn ông thốt lên những lời khen ngợi dành cho Tử tước. Dường như, người đó rất đặc biệt và quan trọng với Thị trấn bù nhìn... Nhưng mà, Lễ hội đó rốt cuộc là sao chứ.

“Lễ hội, bù nhìn, là sao?.”

Raidou vì tò mò, nên đã hỏi người lái xe ngựa về Lễ hội bù nhìn. Ông ta đã không ngần ngại mà trả lời, bằng một giọng điệu vui cười: “Hahahaha!!. Thì ra cậu có hứng thú với nó.. Vậy hãy để ta kể cho.”

Người đàn ông lái xe ngựa vui tươi, và kể rằng: “Đã từ rất lâu rồi. Lễ hội đó, là một phần không thể thiếu của Thị trấn bù nhìn”

“Hàng năm, Lễ hội sẽ được tổ chức một lần. Những du khách và những người Du mục đều có thể tham gia.. Mặc cho giàu hay nghèo, đều không phân biệt”

“Như cậu thấy, ngài tử tước chính là người tổ chức Lễ hội. Phần thưởng cũng là do ngài ấy trao tặng”

“Về phần lễ hội. Những người tham gia, buộc phải làm ra những con Bù nhìn của riêng mình. Nếu cái nào đẹp, thì sẽ được ngài tử tước công nhận và trao thưởng”

“Nói cho cậu biết. Phần thưởng rất là hậu hĩnh đấy!?”

“Hạng nhất thì sẽ được ngài tử tước trao tặng '30 Xu Bạc'. Còn hạng nhì thì sẽ là '15 Xu Bạc'.. Cuối cùng là hạng ba '5 Xu Bạc'”

“Hahahaha!!. Chỉ cần nghĩ đến số tiền đó thôi, là muốn thèm rớt nước bọt rồi.”

Người đàn ông đã kể hết những gì mà mình biết được. Vậy có nghĩa là, Lễ hội bù nhìn đó, là do Tử tước tạo nên.

“Tử tước, là gì?.”

Raidou khó hiểu mà hỏi. Chắc hẳn đó là Cấp bậc cao quý nào đó của bọn họ, Raidou đã nghĩ như vậy.



“Hahaha!!. Đến cả Tử tước mà cậu cũng không biết, đúng thật là thú vị.”

Người đàn ông lại bật cười như được mùa. Ông ta chẳng thể ngờ được, chàng trai Raidou này, lại không biết đến từ đó.

“Nghe đây. Đó là Tước vị của những quý tộc đấy.. Thông thường, bọn họ sẽ chia cấp bậc rõ ràng”

“Người đứng đầu cũng chính là Nhà vua Dermot. Ngài, hiện đang ngự trị tại vương quốc Vassia”

“Tước hiệu đầu tiên, chính là Công tước. Sau đó, là Hầu tước.. Cứ như thế mà đến 'Bá tước' 'Tử tước' cuối cùng là Nam tước”

“Thật tuyệt vời, khi Thị trấn được cai quản bởi một Quý tộc. Như ngài Tử tước.”

Người đàn ông kết thúc lời kể của mình, bằng một tiếng cười nhỏ nhẹ.

Raidou đã bất ngờ, khi biết đến những thứ đó. Quý tộc dường như là những người Cấp cao, giống như là 'Chính phủ' ở nơi mà cậu từng sinh sống.. Chính là Nhật Bản.

“Cậu đang thắc mắc, tại sao ta biết nhiều như vậy. Có phải không!?.”

“Hể?.” -Người đàn ông lái xe ngựa đột nhiên lên tiếng. Dường như, ông ta đã tự nghĩ rằng, Raidou đang tò mò và thắc mắc về mình.. Nhưng thực ra, cậu chỉ đang suy nghĩ về Lễ hội bù nhìn kia mà thôi.

Mà thôi.. Cứ mặc kệ, để cho ông ta nói đi vậy. Raidou đã nghĩ như thế.

“Như cậu thấy. Ta là một người đưa đón, công việc thường ngày chính là đi và về”

“Thường thì, ta sẽ di chuyển qua rất nhiều nơi. Ví dụ như, Vương quốc Vassia và Thị trấn Valerie”

“Những vị khách mà ta đưa đón. Đều cung cấp Thông tin cho ta, bằng những cuộc trò chuyện vui vẻ.. Đó là lý do, ta biết đến cấp bậc của Quý tộc”

“Hahahaha!!. Làm nghề này, cũng rất tuyệt đấy.”

Người đàn ông đã cười rất nhiều. Ông ta chẳng để tâm đến cái lỗ tai của Raidou và những người khác.. Nhức đầu thật đấy.

“Nếu cậu giống ta, thì sẽ được đi khắp nơi trên Lục địa này đấy..”

“...” -Raidou lặng im. Cậu không đáp lại một lời nào cả, cứ để cho ông ta luyên thuyên về mọi thứ là cách tốt nhất.

Đôi lúc, như vậy cũng tốt.. Dù sao cũng là con người kia mà. Nghe ông ta luyên thuyên như thế, cũng khá vui đấy chứ.

Raidou đã nghĩ như vậy đấy.. Và cậu, cũng đang rất vui tươi về mọi thứ.

“Cậu biết không. Còn 9 ngày nữa, là đến Lễ hội bù nhìn rồi đấy”

“Thị trấn, sẽ rất nào nhiệt cho mà xem.”

Trên đường đi. Người đàn ông lái xe ngựa, vẫn luyên thuyên về đủ thứ.. Nhưng có vài thứ, đã khiến cho Raidou quan tâm đến.

“Thường thì. Người cung cấp rơm, chính là chủ nông trại Martin.. Năm nay, ông ta cũng đã chuẩn bị rất nhiều ở trong Kho rồi”

“Nên là, chẳng phải lo gì cả.. Hahaha!!.”

Hóa ra là vậy.

Raidou đã nghĩ rằng, người cung cấp rơm, là một người khác.. Chứ không phải ông Martin.

Bởi vì.. Cậu chỉ thấy được, cánh đồng bắp mà thôi.. Có lẽ, ông ấy đã cất hết những đống rơm kia rồi chăng.

“Cậu cũng nên tham gia Lễ hội một lần đi!?”

“Bởi vì nó, sẽ rất tuyệt đấy.”

Người đàn ông đã khuyên Raidou nên tham gia Lễ hội bù nhìn. Cậu cũng mỉm cười, và đáp lại rằng: “Vâng, tôi sẽ, tham gia.”

“Hahahaha!!!. Thế thì tuyệt quá rồi còn gì bằng.”

Và rồi.. Cứ thế, thời gian trôi qua.

Xe ngựa vẫn tiếp tục chạy, lỗ tai của Raidou thì vẫn bị t·ra t·ấn bởi tiếng cười của người đàn ông.

“Lộc.. Cộc..”.

“Lộc.. Cộc..”.

Một lúc lâu sau. Xe ngựa cũng đã dừng lại.

“Chúng ta, đã đến nơi rồi!?.”

Người đàn ông lái xe ngựa đã lên tiếng. Ông ta đã bảo rằng, đã đến Thị trấn bù nhìn... Raidou cũng vì thế, mà ngước nhìn xem.

Cậu đã thấy nó. Thị trấn bù nhìn đang ở rất gần. Nó nằm ở bên một con sông nhỏ, và có cầu bắc qua đó.. Một cây cầu, được xây dựng từ những viên đá to lớn, trong nó rất chắc chắn và vững vàng.

“Xin lỗi, ta chỉ có thể đưa các cậu đến đây thôi. Nếu muốn đến Thị trấn bù nhìn, thì hãy băng qua cây cầu kia.”

Người lái xe ngựa đã nói như thế. Raidou cứ thế mà bước xuống xe ngựa. Theo sau là Ruijerd.

Dẫu sao.. Thì đây, cũng chỉ là chuyến xe ngựa bình thường với giá 5 Xu Đồng.

Nên ông ta, không đưa các cậu vào bên trong là chuyện hiển nhiên. Raidou cũng biết được chuyện đó, dù sao cuộc trò chuyện cũng đã vui lắm rồi. Nên cậu, cũng chẳng bận tâm hay tức giận gì cả.

“Cảm ơn, vì chuyến đi.”

“Hahahaha!!!. Lần sau nếu có duyên, thì sẽ gặp lại thôi.. Tạm biệt, chàng trai, chúc cậu đăng ký thành công nhé.”

“Lộc.. Cộc..”. -Cứ thế, xe ngựa đã rời đi.

Người đàn ông đó, không xấu tính như Raidou nghĩ.. Ông ta, rất dễ tính.

Nhưng mà.. Kẻ bí ẩn, đang ngồi trên xe ngựa. Hắn, chính là người làm cho Raidou sợ hãi nhất.

Và hắn ta.. Hiện đang ngước nhìn cậu, từ trong xe ngựa.

“...” -Raidou c·hết lặng đi.. Khuôn mặt của cậu, đang biểu lộ sự sợ hãi

Bởi vì.. Từ trong chiếc áo choàng kia, có một ánh mắt đang ngước nhìn các cậu.

Đôi mắt màu xanh lục, khuôn mặt thì nhợt nhạt như đ·ã c·hết.. Kẻ đó, đang ngắm nhìn hai cậu.

Điều đó, khiến cho Raidou bắt đầu cảm thấy ớn lạnh, đến tận xương tủy.

“Ha......... Ha......... Ánh mắt đó, là sao chứ!?.”

Raidou đã lập tức thở hổn hển. Cậu đang bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Ánh nhìn đó của người bí ẩn, khiến cho Raidou chẳng thể nào mà thở nổi.

Cậu ngã khuỵu xuống mặt đất, và cố gắng giữ bình tĩnh lại.. Ruijerd đã rất khó hiểu.

Mọi chuyện, lại quá đột ngột rồi chăng.

...Kết thúc...

Chuyện ngoài lề: Raidou có ngoại hình ra sao?.

Ngoại hình: Raidou là một chàng trai có vẻ ngoài thư sinh. Cậu không cơ bắp, cũng chẳng quá gầy.. Tất cả, đều trung bình.

Tính cách: Cậu có một tính cách rất tốt bụng, một phần là do Người bà quá cố của cậu đã dạy dỗ.. Nhưng sự tốt bụng đó, rất dễ bị lấn át bởi nỗi sợ hãi.

Cậu đã từng rất tươi tắn với mọi thứ, nhưng bây giờ thì đã ít đi.. Bởi vì, niềm hạnh phúc duy nhất của cậu, chính là cô em gái Yuki... Gia đình duy nhất của cậu.

Nhưng cô bé đã mất rồi.

Chiều cao hiện tại: Raidou cao 1m69, cậu trong khá cao khi đứng gần với Ruijerd.

Màu mắt: Raidou có một màu mắt khá bình thường, đối với tất cả mọi người ở Châu Á.. Đó chính là màu nâu.

Màu da: Raidou có một làn da khá hồng hào, điều đó khiến cho cậu hay bị gọi là kẻ mọt sách. Bạn bè của cậu, thường gọi như thế, nhưng thực chất bọn họ chỉ muốn kéo cậu đi chơi mà thôi.. Nói chung, màu da trắng hồng.

Đặc điểm nổi bật: Hiện tại mái tóc của Raidou là một trường hợp hiếm có.

Martin và Louis đã khẳng định rằng, màu tóc của Raidou rất hiếm có và khó gặp được. Điều đó khiến cho cậu, rất hoang mang.

Bởi vì màu tóc đó, rất bình thường tại Châu Á... Màu đen tuyền.

Đặc điểm đáng sợ nhất: Nụ cười của Raidou, nó chính là thứ đáng sợ nhất.

Cậu thường rất dễ biểu lộ cảm xúc của mình, thông qua cách mỉm cười.

Nhưng.. Nụ cười thường thấy từ cậu.

Là một nụ cười dịu dàng nhưng có chút u buồn.. Từ khi em gái cậu mất đi, nụ cười đó luôn xuất hiện.

Những người nhìn thấy nụ cười đó, đều cảm thấy thương cảm cho Raidou.

Nói chung.. Tình hình hiện tại của cậu, cực kỳ bất ổn. Như một quả bom nổ chậm vậy.

'Ruijerd' 'Califa Hoặc 'Martin và Louis'. Chỉ cần một trong bọn họ c·hết đi, thì Raidou sẽ trở nên tồi tệ hơn.

Cậu có thể, sẽ dằn vặt bản thân mình, đến khi c·hết đi.. Bởi vì bọn họ, đều là những người mà cậu yêu quý và mang ơn.

Raidou cực kỳ tôn trọng những người, đã giúp đỡ mình.

Phụ: Raidou không thích b·ạo l·ực, cậu rất yêu quý hòa bình.. Bà của cậu đã dạy bảo như vậy đấy.

Đôi lúc.. Raidou thích sự yên bình, từ cánh đồng bắp của ông Martin. Cậu thường ngắm nó, khi làm việc xong tại Chuồng gia súc.

Đến đây.. Là kết thúc rồi. (◡‿◡)