Chương 20: Lão người lùn cáu gắt và nhiệm vụ đã được hoàn thành... Đêm của ngày định mệnh, cột sáng của sự chọn lọc.
...Arc 1: Sự khởi đầu...
-------------------------------------
“...!!BỊCH!!...”. -Chiếc thùng gỗ được đặt xuống dưới mặt đất.. Xung quanh, có rất nhiều thùng gỗ khác nhau, từ tròn cho đến vuông.
“Phù... Đây là thùng cuối cùng rồi.” -Raidou thở dài, và lau chùi mồ hôi. Cậu liền ngước nhìn lên bầu trời, có vẻ như đã chiều tối rồi.
Không thể tin được.. Các cậu đã làm việc hơn 5 tiếng rồi.
Nhiệm vụ này, thật sự quá tốn thời gian và sức lực rồi đi.. Cũng may, Ruijerd đã giúp đỡ cậu một ít, tuy chỉ là khiêng vác những thùng gỗ nhỏ... Nhưng thế, cũng tốt rồi.
“Gra...” -Sau khi khiêng vác hết đống thùng gỗ kia ra trước Lò rèn. Ruijerd đã nghỉ ngơi, bằng cách ngồi bệt xuống đất và dựa vào vách tường của Lò rèn.
“Nhiều v·ũ k·hí quá... Không biết đống này sẽ được sử dụng vào việc gì nhỉ?.”
Raidou đã ngắm nhìn những món v·ũ k·hí rất nhiều lần. Chúng đều được cất vào những thùng gỗ ở đây... Tò mò thật.
“Ôi trời!!... Các ngươi thật sự đã vận chuyển chúng ra đây sao!!?.”
Giọng nói của Batos phát ra. Ông ta đã trở về, với một số người ở phía sau.. Bọn họ chính là, những người vận chuyển đồ của thương nhân.
“Được rồi.. Đây là nhiệm vụ của các ngươi”
“Cầm lấy và biến đi!!.. Ta đã ký tên của mình vào rồi!!?.”
Batos hung hăng và tỏ thái độ với Raidou.
Trong khi đó.. Cậu đã giúp đỡ ông ta, vận chuyển đống thùng gỗ kia ra ngoài.
“...” -Raidou cũng không thể làm được gì.
Ông ta quá cơ bắp và khỏe mạnh, cậu không thể đặt mình vào nguy hiểm được.
“Grah?.”
“Đi thôi.. Ruijerd.” -Raidou đã bước đến chỗ của Ruijerd.. Cuối cùng thì, cả hai cậu đã rời đi khỏi Lò rèn của Batos.
“Chặc.. Ông ta bị làm sao thế.”
Raidou đã khá tức giận.. Cậu chẳng thể nào hiểu được, lão già Batos đó.
Ông ta vừa hung hăng vừa cáu kỉnh, nói trắng ra. Chẳng có điểm nào, là tốt đẹp cả.
“Graa!?.” -Ruijerd đã lên tiếng khi đang bị kéo đi.. Raidou thấy được, trong cậu ta khá là mệt mỏi... Có lẽ, cả hai cậu nên nghỉ ngơi một chút.
“Được rồi... Qua kia.” -Raidou đã kéo theo Ruijerd, đến một gốc cây.. Hiện tại thì các câu đang ở bên trong Khu rừng, gần với Thị trấn bù nhìn... Nơi đây, khá yên tĩnh.
Và dường như.. Khu rừng này, không hề có quái vật.
“Nào!!... Chúng ta chỉ cần mang những thứ này đến cho lão thương nhân, là đã kiếm được một chút tiền rồi!!?”
“Hahaha!!. Đúng thế, lão đó sẵn sàng trả cho chúng ta 1 Xu Bạc đấy!!?.”
Cứ tưởng mọi thứ sẽ thật yên tĩnh, nhưng Raidou đã nhầm lẫn rồi.. Tiếng nói chuyện lớn phát ra, từ những người khi nãy.. Bọn họ đang vận chuyển đống thùng gỗ kia, đến chỗ của Thương nhân.
“...” -Raidou lặng lẽ ngước nhìn bọn họ đi qua mình.. Thật đáng để ghen tị, bọn họ được trả đến tận 1 Xu Bạc. Nhiêu đó bằng với 100 Xu Đồng... Đủ để, lấp đầy cái bụng.
Nhưng mà... Liệu chuyện đó có phải là sự thật không, tất nhiên là không rồi.
“Đi thôi... Ruijerd!?.” -Raidou đã đứng dậy, với ý định sẽ trở về Công hội.. Dẫu sao, trời cũng chiều tối rồi.
“Grah..” -Ruijerd đã không phản đối.
Cứ thế.. Raidou và Ruijerd đã tiếp tục bước đi. Cả hai cậu cuốc bộ trên con đường mòn, để rời khỏi khu rừng.
“Đừng có đùa!!?.” -Khi cả hai vừa bước ra khỏi khu rừng, một giọng nói giận dữ đã phát ra... Theo sau đó, là những tiếng chửi rủa.
“Không phải ngươi đã bảo, sẽ đưa '1 Xu Bạc' cho từng người sao!?.”
“Phải đấy!!.. Xu Bạc của chúng ta đâu!!?.”
Sự hỗn loạn... Đó là những gì, mà Raidou đã thấy được.
Nhóm người vận chuyển khi nãy, hiện đang tập trung lại một chỗ.. Bọn họ đều trong rất giận dữ.
Nếu nhìn kỹ hơn.. Raidou có thể thấy, một chiếc xe ngựa với toa xe chở hàng.. Những thùng gỗ lúc trước, đều được đặt ở trên toa xe ngựa đó... Xe ngựa của thương nhân ư.
Chắc hẳn là vậy... Bởi vì trên xe ngựa, có một người ăn mặc trong khá đẹp.
Đó là một người đàn ông khoảng chừng 30 Tuổi. Trang phục có họa tiết trong khá sặc sỡ, và màu mè... Khá giống với Louis.
“Chờ đã!!... Tôi chỉ bảo, đưa 1 Xu Bạc mà thôi... Các anh đã hiểu lầm hết rồi đấy!!?.”
Người thương nhân, đã cố gắng giải thích.
Nhưng mọi chuyện, lại càng tồi tệ hơn.
“Ta... Ta sẽ hét lên, và binh lính tuần tra sẽ bắt các ngươi.. Mau biến đi, lũ khốn!!?.”
Người thương nhân đã hét lên rõ to, với những kẻ vận chuyển.. Bọn chúng đã lập tức câm nín khi nghe đến Lính tuần tra.
Cuộc hỗn loạn.. Dường như đã kết thúc.
“Đi thôi.. Ruijerd.” -Raidou đã kéo theo Ruijerd rời đi. Trước khi hai cậu bị nhắm đến bởi những kẻ vận chuyển kia.
“Ọc... Ọc..”. -Trong khi đang bước trên con đường mòn, bụng của Ruijerd đã đột nhiên kêu lên.. Dường như, cậu ta đang đói bụng.
“Cậu.. Đói bụng?.”
“Gra..” -Ruijerd đã đáp lại.. Khuôn mặt của cậu ta, trong khá mệt mỏi.
Có lẽ... Raidou nên đi tìm chỗ bán thức ăn, trái cây hay bánh mì cứng, cái gì cũng được hết.
Bởi vì.. Cả hai cậu, hiện đang rất đói bụng.
...
Sau một lúc cuốc bộ... Cả hai cậu đã bước vào Thị trấn bù nhìn.
Bầu không khí ở nơi đây, dường như đã bớt náo nhiệt đi.. Đã không còn người người đông đúc bước trên đường phố nữa.
Dường như.. Người dân của thị trấn đã trở về nhà, sau một ngày làm việc.
Raidou bước đi, và ngước nhìn xung quanh.. Một vài người, đang ngồi nghỉ ngơi ở trước cửa nhà của họ.. Có người thì đang khâu vá quần áo của mình... Nói chung, thị trấn giờ đây đã ít người đi lại hơn lúc sáng.
“...” -Mặc cho sự thay đổi đó, Raidou vẫn bước đi.. Băng qua các con hẻm, bước xuống và lên những bậc thềm, đi qua những con phố... Cuối cùng thì trước mắt cậu, chính là bậc thềm dẫn lên Công hội mạo hiểm giả.
“Đi thôi.. Ruijerd.”
“Graa...” -Ruijerd bước theo chân Raidou. Cả hai đã đi lên bậc thềm, và tiền vào Công hội.
“Hể?.” -Raidou ngơ ngác và ngước nhìn xung quanh. Khung cảnh ở bên trong Công hội, vắng vẻ một cách lạ thường.
Cốc rượu và bát đĩa nằm lăn lóc khắp nơi trên bàn ghế.. Có vẻ như, nơi đây vừa có một bữa tiệc chăng... Thật yên tĩnh và bừa bộn.
“Ah!!... Raidou, Ruijerd!!?.”
Trong khi ngước nhìn xung quanh, một giọng nói bất ngờ đã phát ra.. Đó chính là Lilia.
Cô ấy hiện đang giữ một miếng vải nhỏ ở trên tay mình.. Có vẻ, nó được sử dụng để lau chùi bàn ghế.
“Có vẻ như hai cậu, là những người cuối cùng trong ngày hôm nay rồi.”
Lilia vừa nói vừa bước đến Quầy lễ tân. Cô ấy đã lấy ra cây bụt lông chim và hũ mực.
Raidou tiến đến trước Quầy lễ tân, cậu đưa cho Lilia tờ giấy nhiệm vụ.. Cô ấy đã ngay lập tức kiểm tra nó... Mọi thứ, không có gì bất thường.
“Được rồi... Nhiệm vụ không có gì bất thường cả, các cậu đã làm tốt lắm”
“Chờ chút.. Tôi sẽ lấy phần thưởng cho hai cậu ngay.”
Lilia lấy ra '20 Xu Đồng' và đặt lên Quầy.
“Đây là phần thưởng của hai cậu.. Nhưng”
“Công hội sẽ thu lại 10% từ phí mai mối nhiệm vụ, nên phần thưởng sẽ là 18 Xu Đồng... Của các cậu đây.”
Lilia đã lấy lại 2 Xu Đồng, đó chính là phí tiền mai mối nhiệm vụ... Vẫn là 10%.
“...” -Raidou cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.. Cậu cứ thế mà lấy phần thưởng của mình, và bỏ vào Hầu bao... 38 Xu Đồng, đó chính là số tiền hiện tại của cậu.
“...” -Sau khi tính toán số tiền của mình, Raidou đã ngước nhìn xung quanh.
Nơi đây... Thật sự trong khá bừa bộn, và Lilia cũng biết điều đó.
Raidou tự hỏi, lý do gì đã khiến cho nơi này trở thành như vậy.
“Chuyện này.. Là sao?.” -Raidou đã hỏi Lilia. Cô ấy hiện đang lau chùi bàn ghế ở xung quanh.
“À.. Đây, chỉ là một buổi tiệc khởi hành mà thôi”
“Các mạo hiểm giả thường ăn mừng trước khi rời đi làm nhiệm vụ ở phương xa”
“Khi các cậu rời đi.. Đã có một số Mạo hiểm giả cấp bậc cao đến đây”
“Bọn họ đã chiêu mộ rất nhiều người ở Công hội này, chỉ để làm một Nhiệm vụ Rank C.. Nhiệm vụ đó có phần thưởng rất hậu hĩnh, nên ai cũng tham gia hết.”
Lilia đã giải thích mọi chuyện.. Hóa ra là một buổi tiệc ăn mừng trước khi khởi hành. Làm nhiệm vụ... Cũng thú vị thật.
Nhưng rồi... Lilia đã thở dài.
“Haiz... Thật tệ, khi một số mạo hiểm giả đã rời đi.”
Lilia đã than thở... Cô ấy hiện đang lau chùi bàn ghế một mình, khuôn mặt thì thể hiện sự mệt mỏi... Dường như, đồng nghiệp của cô đã trở về nhà.
“Hử?.”
“Hãy để tôi.. Phụ cô!?.” -Raidou đã ngỏ lời giúp đỡ cho Lilia.. Cậu không thể, cứ đứng nhìn cô ấy làm việc một mình.
“Ọc... Ọc..!?”. -Biết giúp đỡ cho người khác là tốt. Nhưng trước tiên phải có sức cái đã.
Bụng của Raidou đã bất ngờ kêu lên.
Cậu đã rất ngại ngùng, khi đang đứng trước mặt Lilia.. Cứ thế, cô ấy bật cười lên.
“Ahaha.. Thành thật cảm ơn lòng tốt đó của cậu.. Nhưng tôi, có thể tự lo liệu được.”
“Vâng.” -Raidou đã cảm thấy rất ngại ngùng, và cả đói bụng nữa.
“Ọc... Ọc..”. -Bụng của Ruijerd đột nhiên kêu lên.
Cả hai cậu đã làm cho Lilia cảm thấy bất ngờ.. Cô ấy lại bật cười thêm một lần nữa.
“Hahaha!!... Chắc hẳn, hai cậu đang có ý định tìm kiếm một nơi bán thức ăn.. Có phải không?.”
Lilia đoán đúng rồi. Raidou đã có ý định, tìm kiếm một nơi bán thức ăn.. Bởi vì cả hai cậu, hiện đang rất đói bụng.
“Không cần phải tìm kiếm đâu!?”
“Công hội chúng tôi, cũng bán thức ăn đấy!?.”
Lilia đã bảo thế... Hóa ra công hội này, cũng bán cả thức ăn cho Mạo hiểm giả.
Raidou tròn mắt nhìn Lilia.. Cậu lập tức mừng rỡ, bởi vì không cần thiết phải tìm kiếm nữa... Thật tuyệt vời.
“Bao.. Bao nhiêu?.” -Raidou đã lấy Hầu bao của mình ra, cậu lập tức hỏi Lilia về chuyện giá cả.. Nhưng rồi, cô ấy đã từ chối.
“Không cần thiết đâu.. Thức ăn chỉ còn lại một ít thôi, vừa đủ cho hai người các cậu luôn đấy.”
Lilia đã từ chối tiền bạc.. Cô ấy bước vào bên trong một căn phòng khác, sau đó trở lại với 2 bát gỗ trên tay... Đó chính là thức ăn, của Raidou và Ruijerd.
“Của hai cậu đây. Cứ tự nhiên nhé.”
Raidou và Ruijerd, hiện đang ngồi trên ghế.. trước mắt, chính là bàn ăn và 2 bát gỗ với muỗng.
“Món này... Là?.” -Raidou vừa nói, vừa ngước nhìn vào bát gỗ.
“Đó là súp ngô, tôi thường nấu chúng vào dịp Lễ hội bù nhìn... Thôi c·hết!!.. Tôi quên mất, mấy ổ bánh mì.”
Lilia đã bảo món đó là súp ngô.. Cô ấy hiện đang chạy vào, căn phòng khi nãy.
Và rồi... Lilia đã bước ra, cùng với 2 ổ bánh mì trên tay mình. Cô ấy liền đưa chúng cho Raidou và Ruijerd.
“Hãy ăn chúng cùng với súp ngô. Tôi khẳng định sẽ rất ngon đấy.”
Lilia mỉm cười mà nói.. Cả hai cậu đã nhận ổ bánh mì từ cô ấy.
Raidou và Ruijerd, đã bắt đầu thưởng thức buổi ăn của mình.. Thời gian cứ thế, lại trôi qua.
“Grah!!.”
“Này... Văng qua tôi.”
“Haiz... Đưa đây.”
Buổi ăn, đã có một chút rắc rối.
Raidou lại phải đút cho Ruijerd ăn, cậu ta cứ làm mọi thứ rối tung lên. Nhưng cũng thật may, đã không có chuyện gì tồi tệ xảy ra.
“Phù...” -Sau khi đút cho Ruijerd ăn xong, Raidou đã thở phào nhẹ nhõm.
“Haha... Trong hai cậu giống như là anh em vậy.”
Lilia đã bảo thế, trong khi đang dọn dẹp bát đĩa.
Anh em ư... Cũng giống lắm đấy chứ.
“Để tôi... Giúp cô.” -Sau khi ăn xong, Raidou lại ngỏ lời giúp đỡ cho Lilia thêm một lần nữa... Lần này, cô ấy đã không từ chối cậu.
“Được rồi.. Nhờ cậu lau chùi bàn ghế giúp tôi nhé.. Đồ lau chùi đây.”
Lilia đưa cho Raidou miếng vải lau chùi. Cô ấy đã rời đi, để rửa sạch đống bát đĩa kia.
Về phần Ruijerd, thì câu ta đang lười biếng mà ngồi trên ghế, mặc cho Raidou một mình lau chùi... Ruijerd đã ngủ th·iếp đi.
...
Thời gian lại bắt đầu trôi qua thêm một lần nữa.. Raidou đã lau chùi xong xuôi những chiếc bàn ở Công hội. Chiếc vải lau chùi cũng đã bốc mùi của rượu và đồ ăn.
Raidou đã theo lời của Lilia, cậu mang chiếc vải lau chùi ra phía sau Công hội. Ở nơi đó, cậu đã nhìn thấy Lilia.. Cô ấy hiện đang ngồi trên 1 cái ghế nhỏ được làm từ gỗ, trước mắt cô là chậu nước lớn.
Chậu nước đó, được làm từ gỗ.. Hình như, nó được sử dụng để rửa sạch, bởi vì có rất nhiều bát đĩa ở bên trong chậu.
“Raidou!?.. Cậu đã lau chùi hết bàn ghế rồi sao?.”
Lilia đã hỏi Raidou khi cô ấy nhìn thấy cậu.
Raidou đã lập tức gật đầu, cậu đưa cho cô ấy miếng vải lau chùi, và nói: “Vâng.. Tôi, làm xong rồi.”
“Thế thì tuyệt quá... Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi trong ngày hôm nay nhé.”
Lilia lấy miếng vải lau chùi, và bắt đầu rửa sạch nó.. Sau khi rửa sạch, cô ấy mang nó đến một chỗ để phơi. Nơi đó có giá phơi được làm từ gỗ, 2 bên thân cấm xuống dưới mặt đất để giữ cố định lại. 1 thân cây dài, được đặt ở bên trên ngay giữa.. Nói chung đó là giá phơi đồ, nhưng không hiện đại như ở thế giới của Raidou.
“Raidou.. Cảm ơn cậu, thêm một lần nữa”
“Nếu không có cậu, chắc đến khuya khoắt tôi mới dọn dẹp xong mớ hỗn độn đó.”
“Không.. Có gì.. Giúp người, là chuyện.. Đương nhiên.” -Raidou đã trả lời Lilia bằng một nụ cười nhẹ.
“Haha... Cậu tốt bụng quá đấy, Raidou.”
Hiện tại.. Cả hai người đang ngồi nghỉ ngơi ở phía sau Công hội, nơi đây là một bãi đất trống.. Lilia đã bảo, nơi đây thường được sử dụng, để giặt giũ và rửa sạch bát đĩa.
Ban nãy.. Lilia đã sử dụng chất nhờn Slimes cùng với nước, để rửa sạch đống bát đĩa.. Nó không h·ôi t·hối như của Martin.. Cô ấy cũng đã giải thích rằng, chất nhờn Slimes nếu không thông qua xử lý, thì sẽ rất thối. Nhưng mà tác dụng vẫn như nhau, mặc dù mùi rất thối.
“Lilia... Tôi muốn hỏi.” -Khi đang ngắm nhìn bầu trời, Raidou đã chợt nhận ra.. Một chuyện cực kỳ quan trọng.
Nếu như trời tối, thì cậu và Ruijerd biết ngủ ở đâu đây.. Ngoài đường ư, không thể được... Quá nguy hiểm rồi đi.
“Cô.. Có biết.. Nơi nào, ngủ.. Qua đêm!?.”
Raidou đã cố gắng, nói hết những gì mà mình biết được.. Lilia cũng đã hiểu được.
“Tất nhiên là tôi biết.. Nếu cậu muốn tìm một nơi để qua đêm, thì xin hãy chờ chút”
“Tôi cần phải dọn dẹp mớ bát đĩa này, và báo cáo tình hình cho Chủ hội.. Sẽ nhanh chóng thôi.”
Lilia đã rời đi.. Cô ấy mang chậu nước kia, vào lại bên trong Công hội... Giờ đây, chỉ còn lại một mình Raidou mà thôi.
“...Yên tĩnh thật...”
Raidou đã cảm thấy được sự yên bình.
Xung quanh chẳng có tiếng động nào cả.
Giá như.. Sự yên bình này, cứ kéo dài mãi.
“Grahhh!!?.”
“Ah!?.” -Tiếc là, sự yên bình đó chẳng kéo dài được bao lâu.. Ruijerd lại phá hỏng nó, bằng cách hù dọa Raidou... Và nó, đã có tác dụng.
Raidou đã giật mình.. Tim của cậu như muốn nhảy ra ngoài, Ruijerd thật sự quá quậy phá rồi đi.
“Cậu!!.. Muốn g·iết. Tôi ư!!?.” -Raidou đã lùi lại, trước mắt chính là Ruijerd.
“Gra... Gra..” -Ruijerd đã cười lên một cách kỳ lạ.. Mặc cho Raidou đang cảm thấy khó chịu, trò đùa đó thật sự quá tuyệt vời.. Đối với Ruijerd.
“Cậu ta.. Bị làm sao thế?... Haiz.. Đúng là một tên khác người.” -Raidou đã suy nghĩ một chút. Cậu nhìn Ruijerd trong bất lực.
Có vẻ... 'Giận dữ' cũng chẳng có tác dụng gì, Ruijerd luôn quậy phá như thế kia mà.
Raidou cũng đã quen dần rồi.. Vậy nên, cứ mặc kệ Ruijerd thôi.
“Haiz... Hết nói nổi với cậu ta rồi.”
Raidou đã thở dài.. Cậu bước đi và rời khỏi đó, theo sau chính là Ruijerd.
Cả hai cậu.. Đã tiến đến trước Công hội, và bước vào bên trong.. Sự vắng vẻ, vẫn còn ở đây.. Bên trong công hội vẫn chẳng thấy người nào cả.
“Lại đây.. Ngồi.. Ruijerd!?.”
“Grah.” -Cả hai cậu đã tìm một chỗ ngồi, và chờ đợi Lilia.. Một lúc sau, cô ấy đã xuất hiện.
Lilia bước ra từ một căn phòng ở trên tầng, cô ấy ngước xuống và bất ngờ khi thấy Raidou và Ruijerd.
“Đã bắt hai cậu phải chờ đợi rồi.. Tôi vừa báo cáo tình hình cho Chủ hội, mọi thứ đều thuận lợi... Giờ thì, đi thôi chứ?.”
Lilia bước đến chỗ của Raidou và Ruijerd.
Cô ấy đã sẵn sàng dẫn hai cậu đến chỗ qua đêm. Không biết đó là nơi nào nhỉ, tò mò thật... Raidou đã nghĩ như vậy.
Cả ba rời khỏi Công hội, và không quên đống cửa chính lại... Tiếp theo, là bước xuống bậc thềm.
Rồi sau đó... Raidou và Ruijerd đã bước theo chân Lilia.
Băng qua những con hẻm nhỏ, cuối cùng là bước đi trên một con phố... Lilia đã dẫn hai cậu qua rất nhiều nơi mới mẻ, thật tuyệt vời... Cuối cùng thì, cũng đã đến nơi.
“Chúng ta đến nơi rồi...”
Một ngôi nhà lớn nằm gần trung tâm của Thị trấn bù nhìn.. Nó được xây dựng từ những khung gỗ chắc chắn, vách tường thì được lấp bởi Đất trộn với rơm.. Đặc biệt hơn, nó có tầng trên và một vài bí mật.
Thật ra thì.. 'Vách tường' không chỉ là Đất trộn với rơm, mà bên trong còn có cả những viên gạch được mang đi phơi khô.. Hay còn được gọi, là gạch không nung.
Tại sao người dân ở Thị trấn bù nhìn, lại lấp vách tường bằng đất trộn với rơm.
Tại vì.. Bọn họ nghĩ rằng, nó sẽ làm cho căn nhà chắc chắn hơn.. Thị trấn bù nhìn đã từng bị một vài cơn bão lướt qua, nên người dân đã rất sợ hãi và gia cố lại nhà cửa mình.
“Hể?..” -Cả ba người, hiện đang đứng trước ngôi nhà đó.. Raidou đã nhìn thấy một tấm bảng hiệu, có dòng chữ.
{Nhà trọ lúa mì đen.}
Một cái tên khá độc đáo.. Thị trấn bù nhìn này, nhìn đâu cũng thấy được tên của một loại lương thực.. Không thì là rơm.
“Này chủ quán!!. Cho ta thêm một cốc rượu đi!!?.”
“Bên này nữa, chủ quán ơi!!.”
“Tụi bây còn nhớ chuyện hôm qua chứ, cái tên Gideon đó.. Trong thật ngu ngốc.”
Bên trong nhà trọ, có rất nhiều tiếng người nói. Một buổi tiệc ư.. Bọn họ còn gọi thêm cả rượu nữa chứ... Náo nhiệt thật.
“Cậu đừng để ý đến những người đó, chỉ là nhậu nhẹt bình thường.. Một lát nữa là giải tán thôi.”
Lilia mỉm cười và chào tạm biệt cả hai. Cô ấy đã dẫn đến một nhà trọ, có tên.. Lúa mì đen.
“Hai cậu có thể, thuê phòng ở đây để qua đêm. Như thế nhé... Tạm biệt, hẹn gặp lại hai cậu vào hôm sau.”
Lilia rời đi.. Chỉ còn lại Raidou và Ruijerd, và cả hai đã quyết định bước vào Nhà trọ.
“Ôi thôi.. Ta lại thua rồi.”
“Khốn nạn!!.. Có biết là ta đặt cược bao nhiêu vào ngươi rồi không.”
“Hahahaha!!... Thua là thua, mau đưa tiền đi.”
Cả hai cậu, đã bước vào bên trong Nhà trọ. Nơi đây thật náo nhiệt và đông đúc.
Một số người đang uống rượu và trò chuyện với nhau về những chuyện trên trời dưới đất.. Bọn họ đa số là Mạo hiểm giả.
Một vài người thì đang đọ sức với nhau, bằng trò chơi vật tay.. Người bên ngoài, thì cá cược vào bọn họ... Một trò chơi mang lại ít tiền, cho những kẻ ngoài cuộc. Nhưng cũng thật náo nhiệt.
Raidou kéo theo Ruijerd bước qua bọn họ.
Một số người đã chú ý đến hai cậu.. Nhưng không lâu sau đó, bọn họ đã trở lại với buổi tiệc của mình.
“Ta có thể giúp gì cho hai người các cậu?.”
Khi bước đến quầy.. Cả hai cậu đã gặp được chủ nhân của Nhà trọ.
Chủ nhân của nơi đây, là một người đàn ông khoảng chừng 40.. Ông ta có một bộ râu khá um tùm, đầu thì bị hói. Làn da thì tối màu.. Quần áo trong hơi chặt... Đặc biệt hơn, ông ta trong khá béo với chiếc bụng bự của mình.
Chủ nhân nhà trọ, hiện đang lau chùi một chiếc cốc gỗ ở trên tay.. Ông ta nhìn cả hai cậu, và chờ đợi câu trả lời.
“Chúng tôi.. Muốn thuê, phòng.. Qua đêm.”
“Oh... Hóa ra là người đến từ phương xa à.”
Khi nghe Raidou giao tiếp, chủ nhân của nhà trọ này đã rất bất ngờ.
“Nếu hai cậu muốn thuê phòng.. Thì '10 Xu Đồng' tương đương 1 Phòng qua đêm.”
Cái gì thế, 10 Xu Đồng ư. Như thế thì, 2 Phòng tương đương với 20 Xu Đồng.
“Cho tôi.. 1 phòng.” -Ban đầu. Raidou đã có ý định sẽ thuê 2 phòng, cho mình và Ruijerd. Nhưng khi nghe đến giá cả, thì Raidou đã từ bỏ.
Raidou móc ra '10 Xu Đồng' từ Hầu bao của mình. Cậu liền đặt lên quầy, và chủ nhân của nhà trọ này đã nhận lấy nó.
“Của hai cậu đây, cứ đến phòng có số như trên là được.”
Chủ nhân của nhà trọ này, đã lấy ra một tấm thẻ.. Nó được làm từ gỗ, có hình chữ nhật, vừa nhỏ vừa dày. Bên trên được khắc một dòng số.
{...6...}
Raidou kéo theo Ruijerd bước lên tầng trên. Hai cậu tiến đến một căn phòng.
Bên trên cánh cửa của căn phòng đó, có số 6 rất to đã được điêu khắc lên.. Chắc hẳn là phòng này rồi.
Khi mở cửa và bước vào bên trong, Raidou có thể thấy được. Đây là một căn phòng vừa phải, với chiếc giường được đặt ở chính giữa.. Kế bên chiếc giường là một cái bàn gỗ nhỏ, được làm từ gỗ.. Bên trên bàn, có hai cây nến được đặt lên một đế lót gỗ hình tròn.
Khi đóng cửa lại căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn ra, không còn nghe thấy một tiếng ồn nào nữa... Thật tuyệt vời.
“Grah~.”
“Hể?... Này!?.” -Trong lúc đóng cửa lại, Raidou đã sơ xuất.
Để rồi, cậu đã bị chiếm quyền sử dụng chiếc giường... Từ Ruijerd.
“Ôi trời.. Ngủ nhanh dữ!?.” -Raidou đã quá sơ xuất rồi đi.
Chiếc giường giờ đây đã thuộc về Ruijerd, cậu ta đã nằm lên và chiếm hết phần lớn diện tích của nó.
Ruijerd đã ngủ th·iếp đi, cậu ta lăn lóc qua lại và làm rơi chiếc chăn xuống dưới giường... Raidou nhặt nó lên.
“Haiz...” -Raidou đành phải ngủ dưới sàn thôi. Cậu đặt cây nỏ của mình lên bàn, và hầu bao cũng thế.. Chúng là tài sản duy nhất của Raidou... 1 Cây nỏ và 1 Mũi tên, 28 Xu Đồng bên trong Hầu bao. Đó là tất cả.
“Ít nhất, vẫn còn chiếc chăn để giữ ấm”
“Tuy rằng, nó hơi nhỏ.. Nhưng có còn hơn là không.”
Đôi mắt nặng trĩu dần dần khép lại, Raidou đã chìm vào giấc ngủ của mình.
Tại nơi đây, không có đồng hồ. Nên khái niệm về thời gian đối với Raidou.. Thật khó khăn... Khi cảm thấy mệt mỏi, cậu thường ngủ th·iếp đi.
Tại thế giới cũ.. Khi cảm thấy mệt mỏi, Raidou thường sẽ nhìn vào đồng hồ.. Nếu thời gian công việc vẫn còn, thì cậu sẽ tiếp tục làm cho đến khi hết ca... Mặc cho, cơ thể đã rất mệt mỏi.
“...” -Cứ thế... Sự yên tĩnh đã bao phủ lấy căn phòng, chỉ còn lại tiếng ngáy ngủ của Ruijerd.
-------------------------------------
Những tưởng mọi thứ, cứ thế sẽ yên bình trôi qua một ngày... Nhưng không.
Từ một nơi cách xa Thị trấn bù nhìn.
Trên một cánh đồng bắp đầy rộng lớn, có một hình bóng đang lặng lẽ bước đi.
Khuân mặt bị che khuất đi, bởi chiếc áo choàng phất phơ giữa những cơn gió ở cánh đồng bắp... Một kẻ bí ẩn.
Kẻ đó, đang bước đi chậm chạp với một vật kỳ lạ.. Vật đó được bao phủ, bởi những miếng vải rách rưới... Nó đang bị kéo đi, lê lết trên mặt đất.
Kẻ bí ẩn này.. Raidou đã từng gặp qua hắn ta rồi, ngay ở trên xe ngựa, lần đầu tiến đến Thị trấn bù nhìn... Hắn là kẻ đã khiến cho Raidou phải sợ hãi.
“...!!XẸT!!...”. -Những miếng vải rách rưới đang dần bị xé toạc, bởi việc kéo lê dưới mặt đất... Và rồi, vật đó đã lộ diện ra.
Một tấm kim loại lớn.. Không... trong nó giống như là, một chiếc chìa khóa khổng lồ.
Bên trên vật đó, có những Ký tự trong rất khó hiểu.. Không giống với Ma đạo cụ.. Nó là một loại ngôn ngữ nào đó, hoàn toàn không được ghi chép lại... Một loại mật mã cổ xưa.
Kẻ bí ẩn đó, đang băng qua Cánh đồng bắp.. Hắn lê bước, và kéo theo vật kim loại kia.. Đôi bàn tay, trong thật ôm yếu và nhợt nhạt... Những cơn gió thì liên tục thoảng qua.
Dường như... Đã sắp sửa mưa rồi.
Gió càng ngày càng mạnh.. Chiếc áo choàng cứ liên tục phất phơ, để rồi.
Khuôn mặt đó, đã lộ diện.
Kẻ bí ẩn đó, chính là một lão già.. Khuôn mặt của ông ta, trong thật gầy gò và nhợt nhạt... Cứ như là một xác sống vậy.
Mái tóc thì đã rụng hết. Bộ râu thì già nua và bạc phơ.. Kẻ bí ẩn này, trong thật khủng kh·iếp.. Đôi mắt của ông ta không hề chớp, dù cho gió thổi rất mạnh... Đôi mắt đó có màu xanh lục, một màu sắc của sự huyền bí.
Sau một lúc bước đi.. Kẻ bí ẩn đã đến được một đỉnh đồi.. Nơi đây quá hoang vắng, và gió thật mạnh bạo.
Kẻ bí ẩn dùng sức lực của mình. Ông ta cắm vật Kim loại kia xuống dưới mặt đất, ngay trên đỉnh đồi... Và lùi bước về sau.
“Ha... Hahaha!!.” -Một nụ cười đáng sợ, xuất hiện bên trên khuôn mặt của kẻ bí ẩn. Nước bọt của ông ta, đang rơi xuống từ miệng... Một nụ cười quái dị.
“Cuối CÙNG thì, ngày NÀY cũng đến”
“Zora!!... TÔI sẽ chứng MINH cho ngài thấy”
“TÔI mới là KẺ xứng ĐÁNG, hơn BỌN chúng!!?.”
Vật kim loại kia đã bắt đầu rung chuyển.. Nó đã tách ra.
Dưới mặt đất cũng đã dần dần xuất hiện những đóm sáng nhỏ... Đó chính là Mana.
Mana đang tập hợp lại, ngay trên đầu của tấm kim loại kia.. Nó đang tạo hình, giống với phép thuật của Martha?... Không phải.
Nó đang tích tụ năng lượng, bằng Mana ở khắp mọi nơi.. Từ nông trại của Martin, cho đến khu rừng ở xa... Mọi Mana, đều bị vật kim loại kia hấp thụ hết.
Và rồi, năng lượng đã đủ.. Tấm kim loại kia bắt đầu rung chuyển mạnh hơn, phần đất ở xung quanh nó.. Đã bị làm cho nứt và trồi lên... Để rồi.
Một tia sáng đã xuất hiện từ tấm kim loại kia. Nó bắn thẳng lên bầu trời, và thổi bay những đám mây đen... Một cột sáng đã được hình thành, từ tia bắn vừa rồi.
Cột sáng đó cao đến tận bầu trời, xuyên qua cả mây... Không thể nhìn thấy, đỉnh của nó.
“Ha... HaHAhaHA!!!.” -Kẻ bí ẩn cười toát lên khi thấy cột sáng. Mục đích của hắn ta đã hoàn thành... Mọi thứ đều đã được sắp đặt... Đêm hôm nay, chính là ngày định mệnh của Thị trấn bù nhìn.
-------------------------------------
Trong ngày định mệnh này, đã có rất nhiều kẻ tham gia.
Từ bên trong khu rừng, có 2 hình bóng đã ngước nhìn đến Thị trấn bù nhìn.
“Anh Lankak!!.. Chính là cột sáng đó, rất giống với trong sách!!?.”
“Phải.. Ngươi nói đúng, Loreb.”
Hai gã quái vật Orc đã đến.. Lankak và Loreb... Bọn chúng đã nhìn thấy cột sáng từ phía xa.
Loreb.. Gã Orc mập mạp với thanh đao to lớn luôn vác theo, bộ giáp da bao thân hình của hắn.. Một Orc béo vạm vỡ.
Lankak.. Gã Orc vạm vỡ với những khối cơ bắp cuồn cuộn, cây rìu to lớn đến mức kinh khủng.. Bộ giáp da không thể che phủ cơ thể đó... Một cơ thể của chiến binh, đến từ chủng tộc Orc.
“Nó sắp bắt đầu rồi.. Đi thôi Loreb!!.”
“Vâng... Anh Lankak”
2 gã Orc bước đi, tiến đến Thị trấn bù nhìn.. Mục đích rốt cuộc là gì, thì không ai biết được.. Trừ gã Lankak.
“Chúng ta, phải đoạt lấy nó... Trước khi những kẻ khác đến.”
“Thứ đó.. Là gì, anh Lankak?.”
“Ngươi không cần biết.. Chỉ cần làm theo ta, ngươi sẽ có được mọi thứ!?.”
-------------------------------------
Tại thị trấn bù nhìn.. Cũng là nơi hỗn loạn nhất hiện tại.. Người dân thì hoang mang về cột sáng kia, tiếng ồn ào liên tục phát ra.
“Này, có chuyện gì thế!?.”
“Cột sáng phía đằng xa là gì thế!!.”
“Ai mà biết được chứ!!.”
“Hinh như phía đằng đó, là cánh đồng bắp của Martin!?.. Chúng ta nên làm gì đây?.”
Tiếng ồn ào đã đánh thức mọi giấc ngủ, không còn ai có thể ngủ ngon được nữa.. Kể cả Raidou.
“Ông... Martin!?.” -Raidou đã nhìn thấy cột sáng, thông qua cửa sổ từ tầng trên.. Sự lo lắng là điều không thể phủ nhận.
Raidou đã quyết định rời đi, cậu mang theo cây nỏ của mình và Hầu bao.
“Này Ruijerd!!.. Tỉnh dậy đi!!?.”
Raidou đã cố gắng đánh thức Ruijerd, nhưng không thể rồi.. Ruijerd ngủ như c·hết ấy... Kể cả dùng đến b·ạo l·ực, Ruijerd vẫn không tỉnh dậy.
Vì thế... Raidou đã rời đi một mình, cậu chạy xuống tầng dưới và dặn dò Chủ nhân của nhà trọ.
“Khi bạn tôi... Thức dậy.. Hãy bảo, tôi đã đi đến... Nông trại Martin!!?.”
“Này, chờ đã.. Cậu không thể đi lung tung như thế được, hãy chờ đợi những Mạo hiểm giả thông b...
Khi dặn dò xong, Raidou đã chạy đi. Mặc cho chủ nhân của nhà trọ, đã khuyên ngăn cậu.
“Ha...... Ha...... Nơi đó, chính là phía cánh đồng bắp... Cột sáng đó, là phép thuật ư?”
“Martin... Martha.. Hai người, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì hết.”
Raidou sợ hãi... Cậu đã lo lắng, và bị lấn át thêm một lần nữa.
Lại thêm một hành động ngu ngốc. Cậu sẽ c·hết nếu đến Nông trại.
Bởi vì 'Lankak' 'Loreb' và những kẻ khác, sẽ không tha cho những kẻ yếu ớt.
Đây là... Một cuộc chọn lọc, để lựa chọn kẻ xứng đáng... Với nó.
...Kết thúc...
Chuyện ngoài lề: Chủng tộc Orc?.
Orc, hay còn được gọi với danh khác là Ork.. Một chủng tộc hùng mạnh.
Ngoại hình: Orc thường có rất nhiều cơ bắp, và chiều cao to lớn khoảng 1m8 đến 2m.. Chủng tộc này, thường sẽ coi sức mạnh là trên hết.. Nên những đứa trẻ Orc từ khi sinh ra, phải luyện tập rất khắc nghiệt... Có thể m·ất m·ạng bất cứ lúc nào.
Làn da của Orc thường là màu xanh, hoặc lục.. Có khi Xám nhạt và Da người nếu đó là Half-Orc = con lai.
Răng nanh của Orc thường sẽ phát triển mạnh khi trưởng thành. Việc đó thường giúp cho bọn họ, nhai nuốt dễ dàng hơn.
Răng nanh thường là 2 bên miệng, nhưng một số trường hợp là 4 nanh... Thật đáng sợ.
Nơi sinh sống của Orc?: Hiện tại Orc tồn tại ở khắp mọi nơi, trừ một lục địa.. Đó là lục địa mà Raidou hiện đang đứng.
Chủng tộc Orc sống theo một tập thể, thường thì sẽ là một bộ lạc. Nhưng có một số Orc thích sống đơn độc hơn là đoàn kết với nhau, giống như một chiến binh.
Nơi định cư của Orc thường sẽ là rừng núi.
Orc có đáng sợ?: Không đâu.. Trừ khi bạn x·âm p·hạm lãnh thổ của bọn họ.
Tuy nhiên.. Một số Orc có tư tưởng rất tiêu cực và man rợ, ví dụ như Lankak và Loreb... Hãy tránh xa chúng.
Đặc biệt: Red Orc. Một họ hàng khác với Orc bình thường, chúng hùng mạnh hơn.
Và đáng sợ hơn... Làn da thì như máu, có khi thì là Cam và đỏ.. Bọn chúng cao từ 2m đến 3m, một chiều cao khủng kh·iếp.
Red Orc thường sống đơn độc, chúng ghét bỏ bầy đàn.. Và là những chiến binh thực thụ.. Bởi vì, Red Orc thường sống ở những nơi khắc nghiệt.. Ví dụ 'Núi tuyết' 'Hoang mạc'.
Khi chạm trán với một Red Orc, tốt nhất bạn nên chịu trận.. Bởi vì chúng cực kỳ khỏe mạnh, phá hủy một tản là chuyện bình thường... Nhưng nếu may mắn, bạn sẽ được tha mạng, vì trong quá yếu đuối chăng.
Phụ: Orc thường bị gọi là những đứa con của quỷ.. Đa phần Elf thường gọi thế, chứ thật ra chẳng ai ngu ngốc mà làm vậy cả.
Những chủng tộc được cho là cùng họ hàng với Orc.. Và Red Orc.
Troll: Vâng... Một số tin rằng, Troll cùng họ hàng với Orc.
Goblin: Thật tàn ác khi ghép chủng tộc này với những chiến binh Orc.. Nhưng Elf vẫn làm thế.
Elf: Thật mỉa mai thây, khi mà chủng tộc ghét Orc nhất lại bị cho rằng là họ hàng với nhau... Nhân loại, và Dwarf đã làm thế.
Vẫn còn rất nhiều.. Nhưng hãy để chúng vào lần khác.
Còn giờ thì.
Đến đây là kết thúc rồi... Hẹn gặp các bạn vào lần sau. (•‿•)