Chương 3: Tích Tắc!?.
...Arc 1: Sự khởi đầu...
-------------------------------------
Đã 1 năm trôi qua kể từ vụ t·ai n·ạn của Yuki, hiện tại thì Raidou đang theo học một ngôi trường cấp 3.
Raidou cũng đã được 18 tuổi và cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn mặc dù không còn cô bé ở bên cạnh.
Ở bên trong lớp học của Raidou, có một người thầy cao tuổi hiện đang giảng dạy cho các học sinh của mình. Nhưng khi đang giảng dạy thì một tiếng ngái ngủ phát ra từ phía dưới lớp.
“Khò.. Khò..”. -Người thầy cao tuổi lập tức dừng lại việc giảng dạy, ông ấy bước xuống nơi mà tiếng ngái ngủ phát ra.
Tiếng ngái ngủ phát ra từ một chàng trai có mái tóc đen tuyền, đó không ai khác ngoài Raidou, cậu hiện đang ngủ gật ngay trên chiếc bàn gần với cửa sổ.
“Này.. Raidou.. Dậy đi.” -Một cậu bạn ngồi ở phía sau Raidou đã lập tức lên tiếng khi nhìn thấy người thấy lớn tuổi bước đến.
“Này.. Cái thằng này.. Dậy đi, thầy đang tới kia kìa!?.”
Đã quá muộn để cho cậu bạn kia giúp đỡ cho Raidou, người thầy cao tuổi đã bước đến nơi rồi.
“Hự!!.. Hự!!.. Raidou!!!.” -Người thầy cao tuổi lập tức lên tiếng với Raidou, nhưng đáp lại chỉ là những từ nói mơ đến từ cậu.
“!!!Raidou!!!”
“!!!Em dậy mau cho tôi!!!.”
“Không!!. Đừng mà Yuki!!!.” -Người thầy cao tuổi đã kêu lên thật to, và nó đã có hiệu quả khi làm cho Raidou giật mình tỉnh dậy.. Raidou đã hét lên rõ ràng và khi bình tĩnh lại cậu nhìn thấy những bạn học hiện đang dồn sự chú ý vào mình.
“Ha.. Hả?.” -Raidou ngơ ngác nhìn lại bọn họ và sau đó cậu đã chú ý đến người thầy cao tuổi ở kế bên mình, ông ấy trong có vẻ rất tức giận.
“Haha.. Em chào thầy, thầy xuống tận đây có chuyện gì không ạ?.”
“Haiz..” -Người thầy cao tuổi thở dài và nhìn Raidou, ông ấy lên tiếng nói với cậu rằng: “Raidou, em có biết đây là lần thứ bao nhiêu mình ngủ gật ở trong lớp rồi không!?.”
“Vâng.. Là lần thứ 7 rồi ạ.” -Raidou gãi đầu và không dám đối mặt với người thầy cao tuổi. Cậu đã phạm sai lầm rất nhiều kể từ cái ngày t·ai n·ạn của Yuki.
“Lần này thầy sẽ bỏ qua cho em, nhưng sẽ không có lần sau đâu.”
“Vâng.. Lần sau em sẽ không làm thế nữa đâu ạ.” -Raidou nhìn bóng lưng của người thầy cao tuổi, ông ấy đã trở lại bục giảng của mình.
Sau khi người thầy rời đi và trở lại bục giảng thì buổi học lại được tiếp tục. Còn về phần của Raidou, cậu đã lấy sách vở ra để học tập.. Nhưng có một vài suy nghĩ đã khiến cho Raidou phải dừng lại việc học của mình, cậu ngước ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ và tự hỏi.
“Cũng đã được một năm rồi.. Kể từ vụ t·ai n·ạn đấy.. Mình.. Đã cố gắng để quên đi chuyện đấy, nhưng mọi thứ có vẻ không hiệu quả cho lắm.. Mỗi lần đi ngủ mình cứ gặp phải những cơn ác mộng về cái ngày hôm đấy.”
Những dòng suy nghĩ của Raidou cứ thế mà tuôn ra, cậu nhìn vào tấm kính trên cửa sổ và nhớ đến cái hôm mà vụ t·ai n·ạn của Yuki trôi qua.. Cái hôm đó, cậu đã đến chỗ bác sĩ để tư vấn về những cơn ác mộng cứ liên tục tái diễn.
“Bác sĩ cũng đã giúp đỡ cho mình rất nhiều, nhưng giấc mơ đấy vẫn cứ tiếp tục xuất hiện. Bác sĩ đã sử dụng đến rất nhiều biện pháp để giúp đỡ mình, nhưng mọi thứ lại cứ tái hiện lại.. Những cơn ác mộng đấy, đều chân thật đến mức khó tin.”
“Này Raidou!?.” -Cậu bạn ở phía sau lại lên tiếng kêu Raidou thêm một lần nữa.
“Mày ổn không đấy, sao cứ nhìn ra cửa sổ thế?. Tiết học đang tiếp tục đấy!?.”
Cậu bạn ở phía sau đã để ý đến Raidou và lập tức hỏi han. Raidou cũng nhỏ giọng và đáp lại rằng: “Không sao, chỉ là tao đang suy nghĩ một vài thứ mà thôi.”
“Oh.” -Cậu bạn đó thấy Raidou bảo thế cũng không suy nghĩ gì nữa. Raidou ngước nhìn vào những trang giấy của cuốn sách vở, cậu vẫn còn một số suy nghĩ của ngày hôm đó.
Lúc đó bác sĩ đã nói với cậu rằng: “Cậu không cần phải lo lắng quá nhiều. Chỉ là do cậu căng thẳng quá mà thôi.. Chỉ cần cậu nghỉ ngơi đầy đủ là được, đừng cố quá sức nhé.. Nếu như cơn ác mộng lại tiếp diễn thì cậu cứ đến đây.”
Người bác sĩ khi đó đã khuyên bảo và thử qua rất nhiều cách để giúp đỡ Raidou. Đến mức anh ta có nhiều quầng thâm trên mắt hơn cả cậu nữa. Có vẻ như vị bác sĩ đã chịu đựng quá nhiều rồi, thành ra Raidou không đến khám thêm một lần nào nữa.
“Mà thôi.. Suy nghĩ nhiều thì làm được gì chứ.” -Raidou lại tiếp tục việc học tập của mình, cậu cứ thế mà dẹp bỏ những dòng suy nghĩ của mình qua một bên.
Thời gian cứ thế lại trôi qua, và rồi một âm thanh quen thuộc đã phát ra trong khi cả lớp đang học tập.
“...!!!Ring!!!...”. -Đó chính là tiếng chuông ra về của lớp học.
“Được rồi hôm nay tới đây thôi, thầy sẽ gửi bài tập cho các em thông qua máy tính.”
Người thầy cao tuổi đã dặn dò những học sinh của mình, nhưng đối với Raidou thì khác. Người thầy cao tuổi bước xuống chỗ của Raidou và bảo: “Raidou.. Còn riêng em thì chút nữa lên gặp thầy để nhận bài tập. Em không có máy tính hoặc điện thoại có phải không!?.”
“Vâng ạ.” -Raidou hiểu được những lời mà người thầy cao tuổi đã nói, dù sao thì cậu cũng không có những thứ như là điện thoại thông minh hoặc máy tính.
Sau khi dặn dò Raidou thì người thầy cao tuổi đã rời đi.. Raidou cũng không chần chừ, cậu lập tức dọn dẹp sách vở và chuẩn bị rời đi.
“Này Raidou!!.” -Giọng nói của cậu bạn ở phía sau ban nãy phát ra, Raidou liền ngước nhìn đến và thấy được bạn bè của mình đang tụ tập ở đây.. Bọn họ có đến 4 người và đều là bạn bè của Raidou.
“Muốn đi chơi với tụi này không, cả nhóm hiện đang thiếu một người đấy!!.”
Raidou ngồi dậy với chiếc balo của mình, cậu nhìn lũ bạn và bảo rằng: “Xin lỗi nha.. Hôm nay tôi bận rồi, phải lên lấy bài tập của thầy và đi làm thêm nữa.. Để hôm khác rảnh thì tôi sẽ đi chung với các cậu.”
Raidou gãi đầu của mình và xin lỗi lũ bạn, bọn họ cũng không ép buộc cậu và chỉ bảo rằng: “Hứa rồi đó, để hôm khác tụi này rảnh sẽ lại rũ mày đi chung.”
Bọn họ bước đi rời khỏi đó, và chỉ còn lại một mình Raidou ở bên trong lớp học.
Raidou vác balo lên và rời đi khỏi lớp học của mình, nhưng có vẻ cậu đã quên mất một thứ gì đó rất quan trọng.
“Được rồi.. Giờ thì mình chỉ cần đi lấy bài tập từ chỗ của thầy thôi là đã có thể đi làm rồi.”
Raidou bước đi trên hành lang của ngôi trường, sau đó cậu đã đến được phòng làm việc của người thầy cao tuổi.
“Bài tập của em đây, lần sau đừng có ngủ gật bên trong lớp nữa đấy.” -Người thầy đưa cho Raidou bài tập về nhà, cậu nhận lấy và cất vào bên trong balo của mình.
Người thầy cao tuổi cũng đã không quên dặn dò Raidou về việc ngủ gật bên trong lớp học. Raidou cũng trả lời lại rằng: “Vâng.. Lần sau sẽ không có chuyện đó nữa đâu thưa thầy.”
“Được rồi, thế thì em có thể về nhà rồi.”
“Vâng ạ.. Em xin phép.” -Raidou cúi đầu chào người thầy và rời khỏi phòng làm việc. Cậu bước đi trên hành lang của trường học, và chẳng mấy chốc thì đã ra ngoài.
...
Raidou đã ra khỏi trường học, cậu hiện đang bước đi bên trên lề đường để trở về với nhà của mình. Đường phố hôm nay thật vắng vẻ, hoặc chỉ là do Raidou tưởng tượng mà thôi.
“Hôm nay chắc lại dùng đồ ăn nhanh từ chỗ làm thôi, mình bây giờ cũng chả có hứng thú để nấu ăn nữa.”
Raidou vừa tự nói chuyện một mình vừa bước đi, cậu lại quyết định sử dụng đồ ăn nhanh. Kể từ khi vụ t·ai n·ạn của Yuki xảy ra, Raidou đã không còn hứng thú với thứ gì nữa.. Cậu cứ luôn cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó ở bên trong mình.
Raidou bước đi dần dần nhanh hơn chỉ để tới chỗ làm thêm thật nhanh. Nhưng rồi khi đi qua một lối vào hẻm cụt nhỏ cậu đã nghe thấy âm thanh gì đó.
“Tích!!.. Tắc!!..”.
“Tích!!!... Tắc!!!...” .
Âm thanh mà Raidou đã nghe thấy, nó giống như tiếng kêu từ một cái đồng hồ quả lắc, và nó phát ra từ bên trong con hẻm cụt nhỏ.. Âm thanh đó không chỉ có một, mà Raidou còn nghe thấy rất nhiều.
Nhưng thật kỳ lạ, khi Raidou lùi bước về sau để ngước mắt nhìn vào con hẻm cụt nhỏ thì chẳng có gì ở bên trong đó cả.
“Hể?.. Lạ thật.. Rõ ràng là mình đã nghe thấy tiếng đồng hồ ở bên trong này kia mà.. Mà thôi kệ, phải tới chỗ làm trước cái đã.”
Raidou tiếp tục tiến tới chỗ làm, nhưng khi vừa bước được vài lần thì cậu đã dừng lại vì nhận ra có điều gì đó sai.
“Phải rồi.. Mình phải lấy chìa khóa tủ đồ ở chỗ làm ra trước đã... Hể.” -Raidou lục lọi balo của mình, cậu không hề tìm thấy được chìa khóa tủ đồ tại nơi làm việc.
“C·hết rồi.. Chìa khóa nhà cũng không thấy, chẳng lẽ mình để quên ở lớp học rồi?.”
Raidou lục lọi và tìm kiếm, sau đó thì cậu đã nhớ ra. Trước khi ngủ gật cậu đã tiện tay để chìa khóa vào tủ bàn, giờ có tìm kiếm trong balo cũng vô ích mà thôi.
“Haiz.. Làm gì mà ngày hôm nay mình xui xẻo thế này.”
Raidou kéo khóa balo lại và quyết định quay lại trường học thật nhanh, trước khi có người đóng cổng lại.
...
“Ha...... Ha......” -Một lúc sau, Raidou đã thấm mệt chỉ vì chạy đến ngôi trường, nhưng cũng thật may mắn cậu đã kịp thời ngăn cản ông bảo vệ.
“Ông ơi!!. Làm ơn chờ cháu một chút!!?.”
Raidou đã kêu lên khi sắp sửa tiến đến trường học, ông lão bảo vệ đã nhìn thấy Raidou và cũng đã dừng lại việc đóng cổng.. Raidou chạy bán sống bán c·hết đến phía cổng trường.
“Là cháu sao Raidou?.. Chuyện gì mà cháu lại gấp gáp như thế?.”
“Ha...... Ha......” -Raidou thở trong sự mệt mỏi của mình, sau đó cậu đã lấy lại hơi và bảo rằng: “Ông ơi.. Ông có thể cho cháu chút thời gian không ạ?.. Cháu đã để quên chìa khóa nhà ở trong lớp học rồi, nên hiện tại không thể về được ạ!?.”
Ông lão bảo vệ nhìn Raidou và bảo: “Được rồi.. Lần sau cháu hãy nhớ kỹ càng đấy, đừng có để quên thứ quan trọng như thế.”
“Vâng.. Cảm ơn ông ạ!?.” -Raidou đã được ông lão bảo vệ cho phép vào trong trường, cậu đã bước đi thật nhanh tiến đến lối vào và rồi là hành lang.. Sau đó Raidou đã tiến đến được lớp học và bắt đầu tìm kiếm chìa khóa nhà và chìa khóa tủ đồ.
“Mình nhớ là, nó chỉ ở đâu đây mà thôi.”
Raidou lục lọi dưới họp bàn, và sau đó cậu đã thật sự tìm thấy được nó, 2 chiếc chìa khóa của mình.
“Ah.. Nó đây rồi, may mắn thật mình cứ tưởng là n...
“Tích!!.. Tắc!!..”. -Trong khi Raidou đang vui mừng vì đã tìm được 2 chìa khóa của mình thì một âm thanh đồng hồ kêu đã phát ra ngay trên bục giảng của giáo viên.
“...” -Một hình bóng đen cao lêu nghêu đang đứng ngay trên bục giảng của giáo viên, xung quanh nó có những chiếc đồng hồ lơ lửng trên không trung và bao bọc xung quanh.. Trong nó có phần giống với con người, nhưng tất cả đều chỉ là một màu đen và đồng hồ.
“C.. Cái quái gì thế?.” -Raidou bước lùi lại và có phần lo sợ với cái hình bóng cao lêu nghêu đó. Nhưng sự sợ hãi đó là đúng bởi vì nó đang tiến tới chỗ của Raidou, và những chiếc đồng hồ kia cứ liên tục kêu lên.
“Tích!!!... Tắc!!!...”.
“Tích!!.. Tắc!!..”.
Raidou chợt nhớ đến cái lúc đi qua con hẻm cụt, âm thanh đồng hồ khi đó cũng giống như bây giờ.. Có nghĩa là Raidou đã không hề tưởng tượng ra, và chẳng nhầm lẫn gì cả.
“Tích!!.. Tắc!!..” -Hình bóng kia nhẹ nhàng tiến đến gần với Raidou, sau đó một cánh tay đen tuyền đã xuất hiện kèm theo một thanh kiếm có hình thù kỳ lạ.
Raidou lùi bước về sau.. Vì không kiềm chế được sự hoảng loạn của mình cậu đã lập tức ném chiếc Balo đến phía thứ kia.
“AHHH!!!.” -Raidou hét lên và chạy ra khỏi lớp học.
Cậu không thể tưởng tượng nổi rốt cuộc đó là thứ gì, quái vật ư.
“Ha...... Ha......” -Raidou chạy bán sống bán c·hết đến lối đi có cầu thang, nhưng thật không may. Hình bóng cao lêu nghêu kia lại xuất hiện từ lối đi xuống cầu thang, nó bước ra và lại tiến đến chỗ của Raidou.
Lối đi cầu thang cũng đã bị chặn lại lúc này Raidou chỉ có thể chạy ngược lại hướng ở phía sau, nhưng khi cậu quay lại thì hình bóng cao lêu nghêu đó đã xuất hiện ngay trước mắt Raidou.
“...!!BỊCH!!...”. -Raidou ngã ngửa xuống dưới mặt đất trong sự sợ hãi của mình.
[RAIDOU!!.. Ngươi có biết ta đã phải chu du khắp nơi chỉ để tới được đây không!!?.]
Hình bóng cao lêu nghêu đó phát ra những lời có đôi chút khó hiểu và ù tai. Raidou thì đang cố gắng lê lết lùi lại phía sau, sự sợ hãi đã hoàn toàn xâm chiếm cậu.
[Raidou.. Khi ngươi tới bên kia, thì một cuộc sống mới sẽ chờ đợi ngươi.. Giờ thì, hãy chuẩn bị đi.]
Hình bóng cao lêu nghêu đó giơ cánh tay đang giữ chặt thanh kiếm lên, hành động này khiến cho Raidou hoảng sợ hơn bao giờ hết.. Raidou quay người lại và cố gắng lê lết để đứng dậy khỏi hành lang.
“...!!XẸT!!...”. -Hình bóng cao lêu nghêu đó vung thanh kiếm có hình thù kỳ lạ xuống giữa không trung, nó đã cắt và xé toạc cả không gian. Một khe hở lớn đã được tạo ra và nó có một lực hút mạnh đến mức kéo Raidou về lại phía sau.
Raidou đã không thể kháng cự, cậu chẳng thể làm được gì ngoài việc bất lực để cho khe hở đó hút vào.
Raidou bay thẳng vào khe hở, những lời cuối cùng mà cậu có thể nghe thấy, chính là lời nhắn nhủ của hình bóng cao lêu nghêu kia.
[Khi cậu đến đấy, hãy gửi lời chào đến Grey giúp ta.. Raidou.]
[Mong là cậu ta đến được Catia.. Nếu không thì, sẽ rắc rối đây.]
...
“Này Raidou!!. Cháu có ở đó không!!?.”
Sau khi Raidou rời đi, ông lão bảo vệ đã tiến đến và tìm kiếm cậu. Nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng và trống trải như chưa từng có gì xảy ra.
Hình bóng cao lêu nghêu đó đã biến mất hoàn toàn, chẳng còn lại dấu vết nào cả.
...Kết thúc...