Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sử Thi Về Ấn Ký

Chương 33: Cuộc chạm trán với vị cung thủ Kyler, và sự chú ý đến từ đội trưởng Patrick.




Chương 33: Cuộc chạm trán với vị cung thủ Kyler, và sự chú ý đến từ đội trưởng Patrick.

...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...

-------------------------------------

Trên con đường mòn ở bên trong một khu rừng, cách rất xa với Thị trấn bù nhìn và Nông trại của Martin. Có hai hình bóng đang bước đi chậm chạp giữa những hàng cây xanh.

Hai hình bóng đó chính là Raidou và Ruijerd. Cả hai người các cậu đã rời đi khỏi nông trại và hiện đang tiến đến một ngôi làng ngay trên bản đồ.

Tấm bản đồ vừa dầy vừa rách rưới, Raidou hiện đang giữ nó trên tay mình. Cậu đã tìm thấy được tấm bản đồ này ở bên trong Nhà kho của Martin.. Tấm bản đồ trong khá cũ kỹ và liệu nó có chính xác không.

“Theo như Thời gian nói, nếu như đi theo con đường này thì sẽ đến một ngôi làng. Nhưng tại sao trên bản đồ lại không có ngôi làng nào cả?.. Hay là do nó cũ quá rồi chăng?.”

Raidou giữ tấm bản đồ và soi xét kỹ càng. Nhưng cậu vẫn không thể nhìn thấy được một ngôi làng ở trên tấm bản đồ, có lẽ nó thật sự quá cũ kỹ rồi chăng.

“Graa...” -Khi đang bước đi, Ruijerd đột nhiên dừng lại và có hành động sờ tay vào bụng của mình.

“Hủm?.. Cậu sao thế, Ruijerd?.”

Raidou cùng đã dừng lại khi thấy Ruijerd có hành động kỳ lạ. Cậu cũng đã lên tiếng hỏi và Ruijerd cố gắng lắp bắp trả lời.

“Th... Thức... Ă... Ăn!?.” -Ruijerd lắp bắp trả lời trong khi 2 tay sờ vào bụng của mình.

“Hể?... Khi nãy, cậu đã ăn.. 2 trái bắp ngô?.. Giờ vẫn còn đói ư?.”

Raidou tròn mắt nhìn Ruijerd. Là do sức ăn của Ruijerd tăng lên gấp đôi hay là do Raidou tưởng tượng.

Nhưng có suy nghĩ thì cũng không được gì, Raidou lấy chiếc túi vải khá lớn của mình ra. Cậu đã vác theo nó bằng tay phải, tay còn lại thì giữ tấm bản đồ kia.

“Để xem nào.” -Raidou mở chiếc túi vải ra, bên trong là bắp ngô và bánh mì từ nông trại của Martin. Một con dao găm được đút vào vỏ đựng da, và 1 chiếc túi nhỏ được sử dụng để đựng 3 Xu Bạc và 8 Xu Đồng Aurora's.

“Đây.. Ăn tạm đi, khi nào đến.. Ngôi làng, tôi sẽ mua chút.. Đồ ăn cho cậu.”

Raidou lấy ra một ổ bánh mì và đưa cho Ruijerd.

“Grah.” -Ruijerd ngay lập tức cầm lấy ổ bánh mì và ăn ngấu nghiến. Nhưng có gì đó kỳ lạ trên khuôn mặt Ruijerd, cậu ta đang cảm thấy khó chịu.

“Sao thế?.” -Raidou nhìn thấy khuôn mặt của Ruijerd thì tò mò hỏi: “Có chuyện gì ư?.”

“K... Khó... Ăn!?.” -Ruijerd lắp bắp trả lời Raidou. Thấy cậu ta nói như vậy Raidou từ từ tiến lại gần và dùng tay xé một mẩu bánh mì. Raidou thử ăn mẩu bánh mì đó và nó khá khô.

“Không sao đâu.. Hãy ăn đi.. Nó bình thường, chỉ hơi khô.”

Raidou bảo rằng ổ bánh mì không bị gì cả, nó chỉ hơi khô mà thôi. Nhưng từ trước đến giờ Ruijerd cực kỳ ghét bánh mì bị khô, đặc biệt là bánh mì cứng.

Nên thành ra Ruijerd khá phân vân có ăn nó hay không. Nhưng cuối cùng thì cậu ta cũng phải ăn mà thôi, bởi vì cơn đói là không thể tránh khỏi.

“Được rồi. Chúng ta đi thôi.” -Raidou vác chiếc túi vải lên bằng tay phải, tay còn lại thì cậu vẫn giữ nguyên tấm bản đồ cũ kỹ kia. Sau đó cả hai lại tiếp tục bước đi bên trên con đường mòn tại một khu rừng.

Trên đường đi Ruijerd đã có một số hành động kỳ lạ, nhưng Raidou thì lại chẳng để tâm đến chuyện đó. Cả hai cứ thế đi qua những hàng cây, để rồi một âm thanh đã phát ra từ một bụi cây gần đó.

“Xào!!... Xạc!!...”.

Sau khi nghe thấy âm thanh xào xạc phát ra từ bụi cây ở phía trước Raidou đã dừng bước. Chiếc túi vải lập tức được đặt xuống dưới đất, Raidou mở nó ra và lấy con dao găm ở bên trong.

Rút con dao găm ra khỏi vỏ, Raidou giữ chặt nó trên tay và đề phòng thứ ở trong bụi cây kia. Rất có thể sẽ là một con thú hoang, hoặc nếu tồi tệ hơn thì là một con quái vật.

Cây nỏ của Raidou không thể sử dụng được nữa, bởi vì đã không còn mũi tên nào cả, nhưng cậu vẫn luôn đeo nó ở phía sau hông mình. Bây giờ chỉ có duy nhất con dao găm là thứ để cậu tự vệ trước những nguy hiểm.

“Xào!!.. Xạc!!..”. -Âm thanh từ trong bụi cây càng ngày càng rõ ràng, và chẳng mấy chốc một hình bóng đã xuất hiện. Đó không phải là động vật hoang dã, mà nó là thứ khiến cho Raidou phải rùng mình.

Một con quái vật có ngoại hình giống như trẻ em, làn da của nó là màu xanh lục. Khuôn mặt có phần đáng sợ giống như yêu tinh, chiếc mũi to lớn và đôi tai nhọn.

Raidou đã từng nhìn thấy qua nó rồi. Con quái vật này đã từng bị Ruijerd tha về. Chúng cực kỳ giống nhau, và Louis cũng đã từng giải thích về nó.. Goblin's một loại quái vật được cho là bình thường, nhưng đối với Raidou thì nó là thứ cực kỳ nguy hiểm.

“Ực!!...” -Raidou tự nuốt nước bọt của mình, cậu có hơi sợ sệt nhưng rồi cũng đã bình tĩnh trở lại. Con Goblin ở trước mặt cậu nó có một thanh kiếm ngắn được rèn từ sắt, và trên người chẳng còn gì khác. Quần áo thì không có, chỉ có duy nhất một miếng vải rách rưới che chở phần dưới.

Con Goblin này có v·ũ k·hí, và Raidou không thể lơ là trước nó được. Cậu giữ chặt con dao găm, tuy rằng nó đã bị rỉ sét nhưng vẫn có thể sử dụng để đâm vào kẻ thù.

“Lùi lại đi, Ruijerd!?.” -Raidou theo phản xạ tự nhiên kêu gọi Ruijerd lùi lại, con Goblin kia đã chú ý đến cả 2. Nó đã có ý định t·ấn c·ông b·ằng thanh kiếm ngắn kia. Nhưng từ bên trong những hàng cây, một mùi tên sắt nhọn đột nhiên bay đến.

“...!!PHỤP!!...”. -Mũi tên đó bay trúng con Goblin và ghim thẳng vào đầu của nó.

Máu chảy ra và con Goblin gục ngã xuống dưới mặt đất. Mũi tên đó bay ra từ bên trong những hàng cây, rốt cuộc là ai đã bắn nó.



“...” -Raidou tỏ vẻ ngạc nhiên trước cảnh tượng vừa rồi. Cậu lập tức nhìn thẳng vào nơi mà mũi tên bay đến, phía sau những hàng cây. Một bóng người từ từ bước ra.

Người đó giữ một cây cung dài trên tay mình, và có một chiếc túi đựng tên ở phía sau hông. Trên người là một bộ giáp dạng lưới, và 1 tấm giáp bảo vệ phần ngực.

Người này trong đã gần 30 Tuổi và có mái tóc ngắn màu nâu được cắt tỉa gọn gàng, thân hình thì rất cân đối. Người này chính là Kyler, cung thủ của đội hiệp sĩ Patrick.

“Gừ!!...” -Ruijerd gầm gừ lên khi nhìn thấy Kyler, như thể cậu ta đang đề phòng.

“Chà... Không thể ngờ được lại có người ở trong khu rừng này.”

Kyler bước đến gần và tiến đến chỗ của con Goblin. Anh ta nhặt thanh kiếm ngắn dưới mặt đất lên và cắt đứt phần tai phải của con Goblin.

“Xin lỗi nhé. Nhưng con Goblin này là con mồi của tôi, nếu hai người đây muốn thì tôi có thể chia sẻ một chút.”

Kyler thoải mái mà nói, anh ta như thể chẳng bận tâm đến việc Ruijerd đang gầm gừ mình.

“Là ai!!. Ngươi là ai!!?.” -Raidou giữ chặt con dao găm trên tay và lên tiếng hỏi người đàn ông tên Kyler.

Khi nhìn thấy sự đề phòng của Raidou thì Kyler đã cười khẩy một cái. Anh ta chỉ tay vào con Goblin và bảo rằng: “Bình tĩnh nào.. Con Goblin này đã t·ấn c·ông một người bạn của ta, vì thế các ngươi không cần phải đề phòng.”

Mặc cho Kyler đã giải thích nhưng Raidou vẫn đề phòng trường hợp bị t·ấn c·ông, Ruijerd cũng giống như thế vẫn còn đang gầm gừ.

Nhìn thấy cả 2 đề phòng mình như vậy, Kyler cũng không muốn ở trước mặt họ quá lâu. Anh ta liền rời khỏi đó với trên tay là thanh kiếm ngắn và cái tai của con Goblin.

“...” -Sau khi Kyler rời đi, Raidou và Ruijerd đã không còn đề phòng nữa.

“Con này, là Goblin?.. Trong kinh c·hết đi được.”

Raidou và Ruijerd đã tiến đến gần với xác c·hết của con Goblin kia. Mặc dù nó đ·ã c·hết nhưng Raidou có phần hơi kh·iếp sợ với nó.

“Chúng ta.. Rời khỏi đây thôi.” -Raidou lên tiếng với Ruijerd, cậu đã quyết định bước đi để rời khỏi đó.. Nhưng mà Ruijerd thì lại không làm vậy.

“Hử?.. Này Ruijerd, sao cậu im lặng th..

Raidou đã dừng lại và ngước nhìn Ruijerd, cậu tròn mắt kinh ngạc với cảnh tượng ở trước mặt mình. Miệng lưỡi của Ruijerd hiện đang dính rất nhiều máu, và trên tay của Ruijerd là một miếng có phần da màu xanh lục.

“Này.. Ruijerd.. Thứ đó chính là...”

Raidou run run và lên tiếng hỏi Ruijerd. Miếng thịt trên tay của Ruijerd, nó chính là bộ phận trên cơ thể của con Goblin kia.

“Này.. Ruijerd.. Dừng lại mau, đừng ăn nó”

“Tôi bảo đừng ăn!!... Nhả ra!!... Ruijerd!!.”

“Grahhh!!.” -Raidou hoảng hốt lại gần và ngăn cản Ruijerd để không cho cậu ta ăn thịt con Goblin kia.

“Kinh c·hết đi được!!.. Nhả ra mau!!.”

-------------------------------------

Trong khi đó, ở bên ngoài khu rừng.

Tại một bãi đất trống trải.. Có một nhóm hiệp sĩ hiện đang dựng trại và lều của mình. Một trong số bọn họ có vài người đã thảo áo giáp ra, có lẽ nhóm hiệp sĩ này đã dừng lại tại đây để nghỉ ngơi.. Bọn họ cũng chính là nhóm hiệp sĩ đã tiến vào thị trấn bù nhìn, và đội trưởng chính là Patrick.

Bên trong khu trại của nhóm hiệp sĩ, một số người đã tập hợp lại để bàn tán với nhau về chuyện xảy ra ở thị trấn bù nhìn.

“Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?. Các cậu không thấy kỳ lạ sao, chỉ trong một ngày thôi mà toàn bộ thị trấn đã la liệt xác c·hết rồi.”

“Chặc!!.. Im lặng đi.” -Bọn họ đều là những hiệp sĩ, và một trong số bọn họ có cả Keld, người lính đã tìm ra xác c·hết của Dorian.

Keld tỏ vẻ khó chịu khi nhắc đến thị trấn bù nhìn, trong anh ta như thể không hề muốn nhắc đến chuyện đó.

“Lý do gì mà tôi phải im lặng chứ?.”

Một người lính lên tiếng với Keld, và rồi anh ta cũng trả lời rằng: “Anh quên rồi sao?.. Đội trưởng có dặn dò là chuyện này nhất định không được để một ai bên ngoài biết được.”

“Haha!!.. Không sao cả, nơi này không phải chỉ có đoàn của chúng ta thôi sao!?.”

“Phải đấy Keld.. Đừng có nghiêm túc như vậy chứ, chỉ có đoàn của chúng ta mà thôi. Sẽ không ai tiết lộ chuyện đã xảy ra tại thị trấn bù nhìn đâu.”

Một số hiệp sĩ đã phản bác những gì mà Keld vừa nói, bọn họ mỉm cười và chắc chắn rằng sẽ không có ai nghe được chuyện của thị trấn bù nhìn. Đến nước này thì Keld chỉ biết thở dài, anh ngồi dậy và quyết định sẽ rời khỏi đó.

“Chặc!!.. Tùy các anh, tôi đây không muốn dính dáng đến chuyện gì nữa đâu.. Tạm biệt!?.”



Sau khi nói xong, Keld liền rời khỏi đó với khuôn mặt khó chịu của mình. Những người hiệp sĩ nhìn anh ta rời đi và bắt đầu bàn tán về thị trấn bù nhìn.

“Sigh!!.. Cậu ta bị làm sao vậy chứ?.”

“Mặc kệ cậu ta đi.. Có thể là do nhiệm vụ lần này đã quá sức đối với cậu ta rồi.. Chúng ta tiếp tục nói về nó thôi nhỉ.”

“Đúng rồi.. Chúng ta tiếp tục nói về thị trấn thôi nào.”

Những hiệp sĩ lại bắt đầu bàn tán về chuyện đã xảy ra với thị trấn bù nhìn, bọn họ cho rằng quái vật đã gây ra những chuyện đó. Người khác thì bảo là do một thế lực từ một nơi nào đó gây ra, nhưng tất cả đều không ăn khớp với những gì xảy ra với thị trấn.

“Hừm.. Các cậu đang tụ tập để bàn luận về chuyện gì đấy.”

Trong khi những hiệp sĩ đang bàn luận về thị trấn bù nhìn, một người đàn ông đã ngó nghiêng vào để hỏi bọn họ.. Người đàn ông đấy không ai khác ngoài Kyler, cung thủ của nhóm hiệp sĩ này.

“N.. Ngài Kyler?.” -Tất cả đều dừng lại cuộc bàn tán khi nghe thấy giọng nói của Kyler.

“Các cậu trong có vẻ thảnh thơi nhỉ.. Thay vì tụ tập ở đây để tám chuyện, tại sao các cậu không đi giúp những người khác dựng lều đi.”

Kyler nở một nụ cười niềm nở với những hiệp sĩ, bọn họ liền đổ mồ hôi nhiều khi thấy khuôn mặt của anh ta.

“Haha.. Chúng tôi sẽ đi giúp đỡ bọn họ liền ngay thưa ngài Kyler.”

“P.. Phải đấy, chúc một ngày tốt lành thưa ngài Kyler.”

Tất cả những hiệp sĩ đều hoảng hốt rời đi khỏi đó, bọn họ không còn tụ tập để bàn tán về chuyện ở thị trấn bù nhìn.

“Haiz.. Đúng là một lũ ngốc.” -Kyler thở dài khi nhìn thấy những hiệp sĩ vội vàng rời đi.

Cuối cùng thì Kyler lại quay về với công việc của mình, trên tay của anh là thanh kiếm ngắn và cái tai của con Goblin, cây cung thì đã được khoác lên vai để không bị vướng víu.. Kyler bước đi, tiến đến nơi có chiếc lều to nhất đã được dựng lên.

Kyler bước vào bên trong chiếc lều to nhất, bên trong có một chiếc bàn và ghế và 1 người đang ngồi ở đó. Người đó chính là đội trưởng Patrick, ông ấy có một khuôn mặt già dặn trên 60 Tuổi cùng với bộ râu ngắn và mái tóc bạc phơ.

“Oh.. Kyler, cuối cùng thì cậu cũng đã trở về rồi.”

Đội trưởng Patrick lên tiếng khi nhìn thấy được Kyler bước vào bên trong lều. Trên bàn làm việc của ông ấy, có một số tờ giấy và bút lông chim được để kế bên hủ mực.

“Vậy.. Chuyện do thám khu rừng thế nào rồi, số lượng quái vật bên trong khu rừng là khoảng bao nhiêu?.”

Patrick đã hỏi Kyler. Hóa ra Kyler đã vào rừng để do thám, chứ không phải là để g·iết con Goblin. Chuyện mà Kyler kể cho Raidou nghe chỉ là do anh ta bịa chuyện, thật ra không có ai b·ị t·hương bởi con Goblin đó.

“Vâng thưa ngài Patrick. Nhiệm vụ do thám đã hoàn thành rồi ạ, khu rừng này không hề có những loại quái vật cấp cao, đa phần chỉ có lũ Goblin mà thôi.”

Kyler báo cáo lại mọi thứ mà mình đã do thám được, anh cũng đưa ra thanh kiếm ngắn và cái tai của con Goblin như khẳng định lời nói của mình.

“Lũ Goblin ở đây khá thông minh, chúng đều có v·ũ k·hí. Có thể là do chúng đã c·ướp b·óc bằng cách mai phục trên con đường mòn.”

Patrick cầm lấy thanh kiếm ngắn và tai của con Goblin để kiểm tra. Không nghi ngờ gì nữa, những lời của Kyler đều là sự thật.

“Nếu như gần đây không có quái vật cấp cao, thì rốt cuộc là thứ gì đã khiến cho một thị trấn bị phá hủy chứ.”

Patrick đau đầu ngồi suy nghĩ tại bàn làm việc của mình, Kyler thì cũng đã đưa ra một số giả thuyết về chuyện tại thị trấn bù nhìn.

“Rất có thể, chuyện này là do con Griffin trên đỉnh núi gây ra thưa ngài”

“Vài hôm xảy ra vụ việc này, đã có một số người chứng kiến nó bay qua vương quốc Vassia của chúng ta, và không biết có phải là trùng hợp hay không. Hướng đi mà con Griffin đó bay, là hướng đến thị trấn bù nhìn.. Tôi chỉ muốn nêu ra giả thuyết của mình thôi, vẫn còn nhiều điều mà chúng ta chưa điều tra về thị trấn bù nhìn.”

Patrick im lặng và nhìn thanh kiếm ngắn, sau đó ông ấy đặt nó lên bàn cùng với cái tai của con Goblin.

“Được rồi.. Cậu làm tốt lắm, giờ thì chúng ta chỉ cần trở về và báo cáo tình hình cho ngài tử tước là xong, và sẵn tiện kêu gọi một số binh lính cấp dưới đến thị trấn bù nhìn để dọn dẹp mớ xác c·hết rải rác khắp nơi.”

Patrick ngồi một chỗ và suy nghĩ về những gì xảy ra với thị trấn bù nhìn, ông ấy không biết phải báo cáo tình hình ra sao với ngài tử tước nữa.

“Phải rồi.. Nhắc đến con đường mòn thì tôi mới nhớ đến một chuyện, ban nãy trong khi đang do thám bên trong khu rừng tôi đã chạm trán với hai kẻ rất thú vị.”

Kyler đột ngột nhớ đến chuyện bên trong khu rừng, cái lúc mà anh gặp phải Raidou và Ruijerd.

“Hai kẻ thú vị sao?.. Hãy kể cho ta nghe xem, trong bọn chúng như thể nào.”

“Vâng thưa ngài.”

Patrick đã có chút tò mò về những gì mà Kyler vừa nói, ông ấy bắt đầu lắng tai nghe anh ta kể.

“Hai kẻ đó trong vẫn còn rất trẻ, có thể là khoảng chừng 18 Tuổi. Theo tôi thấy thì bọn chúng không hề có kinh nghiệm trong việc chiến đấu”



“Tôi đã thử thả một con Goblin chạy ra phía bọn chúng.. Thật ngạc nhiên, thay vì chạy trốn bọn chúng ở lại chỉ để tự vệ mà không t·ấn c·ông.. Một tên đã lấy ra một con dao găm trong khá rỉ sét, nhưng tên đó không hề t·ấn c·ông mà chỉ đứng yên một chỗ.. Đó đều là biểu hiện của những người lần đầu tiên chạm trán với quái vật.”

“Vậy kẻ còn lại thì sao?.” -Patrick hỏi về kẻ còn lại, chính là Ruijerd. Kyler cũng đã từ từ kể về Ruijerd cho ông ấy nghe.

“Hm.. Phải nói rằng, kẻ còn lại rất có tài năng. Hắn ta không hề tỏ vẻ sợ hãi hay run rẩy, và còn có ý định t·ấn c·ông cả tôi nữa”

“Tôi cảm thấy hắn ta rất thích hợp để làm một hiệp sĩ, sự dũng cảm là điều cần thiết”

“Và.. Hình như là tôi đã bị hắn ta phát hiện ngay từ đầu.. Anh mắt của hắn ta luôn nhìn đến hướng của tôi trong khi đang ẩn nấp.”

Sau khi nghe Kyler kể đến đây, đội trưởng Patrick đã có chút bất ngờ. Ông ấy dựa lưng vào ghế và bảo: “Cậu mà lại bị phát hiện trong khi đang ẩn nấp sao.. Thật tuyệt vời, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để chứng minh hắn ta đủ điều kiện để trở thành một hiệp sĩ.. Thế phần thú vị là gì nào, kể cho ta xem.”

Đội trưởng Patrick nhìn Kyler một cách khá mỉa mai, ông ấy đã có hơi hứng thú với Raidou và Ruijerd, nhưng chỉ có nhiêu đó thông tin là không thể chấp nhận được.

“Vâng.. Thứ mà tôi cảm thấy thú vị nhất về hai kẻ đó, chính là màu tóc của chúng!?.”

“Màu tóc sao?.” -Khi nghe thấy Kyler nhắc đến màu tóc thì nét mặt của Patrick đã thay đổi, ông ấy trong khá là nghiêm túc.

“Vâng.. Màu tóc của hai kẻ đó trong cực kỳ đặc biệt, và tôi khẳng định là ngài sẽ cảm thấy hứng thú khi nghe nó”

“Bởi vì.. Chúng rất có thể liên quan đến chuyện ở thị trấn bù nhìn.”

Không khí bên trong lều lúc này nghiêm túc hơn bao giờ hết, đội trưởng Patrick nhìn Kyler chờ đợi lời kể tiếp tục, và ông ấy đã tròn mắt kinh ngạc khi nghe đến màu tóc của Raidou và Ruijerd.

“Vậy.. Ý của cậu là, một trong hai kẻ đó sở hữu màu tóc của ả ta?.”

“Vâng.. Tôi chắc chắn rằng mình không hề nhìn lầm, hắn ta có màu tóc giống với cô ấy.. Màu đen tuyền!?.”

Đội trưởng Patrick im lặng và đặt tay lên trán của mình, ông ấy đã quá kinh ngạc sau khi biết được thông tin về Raidou và Ruijerd.

“Vậy.. Kẻ còn lại cũng là màu đen tuyền sao?.”

“Không.. Hắn ta còn đặc biệt hơn cả tên kia.. Bởi vì, mái tóc của hắn có màu trắng cực kỳ tinh khiết, và nó rất dài và khá mượt.”

“Oh.. Là phụ nữ sao?.”

“Không đâu, hắn ta là đực rựa 100%.. Tôi cũng đã có suy nghĩ giống như ngài, nhưng khi thấy hắn ta gầm gừ thì tôi đã nhận ra rồi.”

Kyler và đội trưởng Patrick không hề có một chút ấn tượng nào với Ruijerd thông qua lời kể.. Mà nếu có ấn tượng, thì chắc cũng chỉ là chuyện Kyler bị phát hiện bởi Ruijerd.

“Được rồi.. Ta sẽ ghi nhớ những gì mà cậu đã báo cáo, chuyện đến đây là kết thúc rồi hãy trở về lều của mình để nghỉ ngơi đi.”

“Vâng thưa ngài.” -Kyler quay người lại để rời đi khỏi lều, nhưng kho vừa bước thì Patrick đã đột ngột lên tiếng dặn dò anh ta.

“Kyler!!. Ta biết cậu đang nghĩ gì, đừng có mà tùy tiện đi tìm hai kẻ đó, và cũng đừng nghĩ đến ả ta nữa!!?.”

Kyler đã khựng lại sau khi nghe lời cảnh cáo của đội trưởng Patrick, dường như anh ta đã có ý định tìm kiếm Raidou và Ruijerd.

“Ngài cứ yên tâm, tôi đã không còn nhớ nhung gì đến ả ta rồi, và chẳng có lý do gì để tôi phải hành động như vậy.”

Kyler trả lời đội trưởng Patrick, và sau đó anh ta đã rời khỏi chiếc lều. Chỉ còn lại một mình Patrick với đống giấy tờ trên bàn làm việc tạm thời của mình.

“Haiz.. Cậu chẳng thay đổi gì cả, vẫn là thằng nhóc cứng đầu.. Nói dối một cách trắng trợn chỉ để qua mặt ta sao”

Patrick đã thở dài và suy nghĩ một mình, ông ấy đã để ý đến sự hiện diện của Raidou và Ruijerd.

Màu tóc đen tuyền của Raidou, khiến cho Patrick có chút đau đầu. Ông ấy lại tiếp tục suy nghĩ về chuyện của thị trấn bù nhìn. Sự chú ý và trùng hợp đều dồn vào Raidou và Ruijerd, 2 kẻ bước đi từ con đường mòn của thị trấn bù nhìn.

Chuyện này có vẻ sẽ phức tạp rồi đây.

“Đen tuyền sao... Có thể lắm chứ.”

...Kết thúc...

Chuyện ngoài lề: Màu tóc của Ruijerd và Raidou có hiếm không?.. Theo như ở thế giới này nó rất là hiếm thấy.. Để dễ hiểu hơn thì tôi sẽ giải thích cho các bạn biết.

Tại thế giới này màu tóc nâu là phổ biến nhất, nó hiện hữu ở khắp nơi trên những lục địa khác nhau. Theo sau đó là màu cam và vàng, cuối cùng là màu xanh.

Màu đen thì có thể cho là cực kỳ hiếm, bởi vì hiện tại trên lục địa mà Raidou đang đứng có đến hơn 6 người có mái tóc đen tuyền và nó không quá 20. Nhưng đa phần đều là tác động bên ngoài nên màu tóc mới đen tuyền như thế.. Raidou là một trong những trường hợp đặc biệt, khi sinh ra cậu đã có màu tóc đó rồi.. Với lại Raidou là người hiện đại kia mà.

Về phía Ruijerd thì, màu tóc của cậu ta đặc biệt đến mức chưa ai nghe qua bao giờ. Trừ một câu chuyện cổ tích dành cho người đời, hai người con của dải sáng Aurora's.. Đó cũng là lý do vì sao Patrick và Kyler không hề cảm thấy ấn tượng, bởi vì bọn họ đã nghe qua câu chuyện đó rồi.

Theo như Patrick thì ông ấy nghĩ rằng, có thể là do Kyler nhìn nhầm hoặc là một lão già nào đó có mái tóc bạc trắng. Nhưng vì ánh sáng mặt trời chiếu vào nên thành ra Kyler đã nhầm lẫn.

Còn theo Kyler thì anh ta chẳng ưa gì cái câu chuyện cổ tích đó. Anh ta chỉ cho rằng đó là câu chuyện dành cho trẻ em, và có thể Ruijerd chỉ bắt chước theo hình tượng nhân vật Auras.

Nói chung là cả hai không tin tưởng về màu tóc của Ruijerd, và trên lục địa này chẳng có ai có mái tóc màu trắng tinh khiết ngoài Ruijerd.

Đến đây có lẽ là kết thúc rồi, hẹn các bạn vào lần sau. (@-@).