Chương 5: Tiếng kêu gào vang vọng bên trong khu rừng đầy rộng lớn.
...Arc 1: Sự khởi đầu...
-------------------------------------
Bên trong khu rừng đầy rộng lớn, có một con sông trải dài từ vách núi phía xa cho đến tận nơi bìa rừng.. Tại nơi con sông chảy qua, có một chàng trai với mái tóc đen tuyền hiện đang ngồi trên bờ, đó chính là Raidou.
Quần áo của cậu ta đã bị ướt đi một nửa, và kế bên là một chàng trai có mái tóc dài màu trắng tinh khiết. Không rõ hắn ta là ai nhưng chắc chắn một điều, rằng đây chính là kẻ đã khiến cho con Griffin tức giận.
Raidou đã kéo chàng trai đó lên bờ, bởi vì cậu đã được dạy rằng không được để ai phải gặp nguy hiểm. Dù cho có là người lạ đi chăng nữa.
Sau khi kéo chàng trai đó lên bờ, Raidou đã mặc xác hắn và bước đi vào rừng. Cậu tìm kiếm một số cành cây bị khổ để bắt đầu sưởi ấm cho cơ thể của mình.
Trong túi quần của Raidou có một cái bật lửa, cậu thường sử dụng nó để phòng ngừa trong những trường hợp sài đến lò nướng nung.. Thật may mắn khi có nó, bởi vì Raidou đã có thể nhóm lửa một cách dễ dàng.
“Cũng may là mình có mang theo nó, nếu không thì sẽ c·hết mất... Mà... Rốt cuộc người này là ai, tại sao lại bị thả trôi trên sông chứ?.”
Raidou ngước nhìn chàng trai có mái tóc dài màu trắng tinh khiết, trong hắn ta thật sự khá là tàn tạ.. Trên người có những v·ết t·hương như thể bị cắt hoặc cào rách, nhưng Raidou đã băng bó chúng lại bằng chiếc áo của mình.
Ban đầu khi kéo hắn ta lên bờ, máu cứ liên tục chảy ra từ những v·ết t·hương đó. Thành ra Raidou đã băng bó chúng lại nếu không thì hắn ta sẽ c·hết vì mất máu quá nhiều.
“Haiz... Chỉ vì cứu hắn ta, mà áo của mình đã rách đi một nửa. Giờ phần bụng chả khác nào để phơi bày ra cả.” -Raidou thở dài và tự nhủ mọi thứ sẽ không sao cả, khi nào hắn ta tỉnh dậy thì cậu sẽ hỏi về lối đi rời khỏi khu rừng này.
“Phần áo của mình, không phải là vô dụng. Chỉ cần chờ đợi người này tỉnh dậy là được rồi.”
“...” -Raidou lặng im và ngồi trước trại lửa nhỏ vừa được làm nên từ những cành cây khô. Kế bên chính là chàng trai có mái tóc dài màu trắng tinh khiết.. Không khí ở xung quanh thật tĩnh lặng.
“Gừ!!.. Gừ!!..”. -Nhưng rồi sự tĩnh lặng đó đã bị phá hủy bởi một tiếng kêu như thể gầm gừ, nó phát ra từ chàng trai có mái tóc dài màu trắng tinh khiết.
“Hể?.” -Raidou lập tức quay qua và ngước nhìn chàng trai đó. Hắn ta đã tỉnh dậy nhưng có chút kỳ lạ.
Trong chàng trai tóc trắng cứ như là một con thú hoang vậy, sử dụng 4 tứ chi và mái tóc dài hiện đang dựng lên một số sợi.. Móng tay thì vừa dài vừa sắc nhọn và đặc biệt hơn, chính là hàm răng cá mập của hắn ta.. Trong chả khác nào một con thú đang đề phòng trước những nguy hiểm có thể xảy ra.
“Gừ!!.. Gừ!!..”
Raidou đã lùi bước khi nhìn thấy chàng trai có những hành động kỳ lạ như thể một con thú hoang.
“Này, rốt cuộc chuyện này là s...
“GRAHH!!!.” -Không kịp để cho Raidou nói hết lời chàng trai tóc trắng đã gào lên và lao thẳng đến cậu.
“Cái quái!!.”
“...!!BỊCH!!...” -Raidou đã không phản ứng kịp thời, thành ra cậu đã bị vồ lấy bởi chàng trai tóc trắng và ngã ngửa xuống mặt đất.
“GRAH!!!.” -Chàng trai tóc trắng lại gào lên thêm một lần nữa, hắn ta liền giơ cánh tay của mình lên.
Những móng tay sắc nhọn của hắn ta khiến cho Raidou phải rùng mình, cậu theo phản xạ mà lập tức giữ chặt cánh tay của hắn ta lại.. Sự hoang mang và sợ hãi đều đang hiện hữu trên khuôn mặt của Raidou.
“Này chờ đã!!.. Tôi là người đã cứu cậu đấy, tại sao lại t·ấn c·ông tôi cơ chứ!!.”
“GRAH!!.” -Chàng trai tóc trắng vẫn tiếp tục cố gắng để t·ấn c·ông Raidou.. Khi nhìn thấy Raidou phản kháng bằng cách giữ chặt 2 tay của mình lại, chàng trai tóc trắng đã há miệng ra và để lộ hàm răng cá mập đầy đáng sợ của mình.. Hắn ta đang có ý định sẽ cắn c·hết Raidou ngay tại chỗ.
“Ah.. Ahh!!?.” -Raidou hoảng sợ kêu lên khi nhìn thấy hàm răng cá mập kia, cậu lập tức tự vệ bằng cách buông tay phải ra và đấm thật mạnh vào khuôn mặt của chàng trai tóc trắng.
“...!!BỤP!!...”.
“...!!BỤP!!...”. -Không chỉ có khuôn mặt là bị đấm, Raidou còn mạnh bạo t·ấn c·ông thẳng vào những phần băng bó của hắn ta. Máu từ đó bắn ra, có vẻ v·ết t·hương đã bị hở do bị t·ấn c·ông quá mạnh.
“!!!GRAH!!!.” -Chàng trai có mái tóc trắng tinh khiết lập tức kêu gào lên, hắn ta ngã ra một bên và ôm lấy phần v·ết t·hương băng bó.
“Ha......... Ha........ Không nói một lời nào mà đã vồ lấy mình rồi, tên khốn này bị điên rồi ư!?.”
Raidou lấy lại hơi thở của mình, cậu tức giận nhìn vào chàng trai tóc trắng.
“Đừng có đùa!!.. Đó là thái độ với người đã cứu ngươi ư?.”
“Gừ Gừ!!.” -Có vẻ như là chàng trai tóc trắng không hiểu được Raidou đang nói gì. Hắn ta lại tiếp tục gầm gừ, mặc cho Raidou đã cố gắng giải thích.
“Gầm gừ cái gì chứ!!. Rõ ràng ta là người đã cứu ngươi thế mà lại t·ấn c·ông t..
“GRAHH!!!.” -Lại thêm một lần nữa, Raidou lại bị chặn miệng bằng tiếng gào của chàng trai tóc trắng.
“...!!BỊCH!!...”. -Hắn ta lại tiếp tục lao đến và vồ lấy Raidou thêm một lần nữa, nhưng mà lần này thì đã khác rồi.
“Đừng có mà đùa!!.” -Raidou tức giận kêu lên với hắn ta, và hành động sau đó của cậu đã khiến chàng trai tóc trắng phải kh·iếp sợ cả đời.
“...!!BỤP!!...”. -Raidou đã sút mạnh vào hạ bộ của chàng trai tóc trắng.
“Gừ!?... !!!GRAHHH!!!.” -Hắn ta gào thét lên và nghiêng ngả qua một bên, nằm trên mặt đất.
“Ha...... Ha...... Thằng khốn!!?.”
“....!!!BỤP!!!...”. -Raidou tức giận sút mạnh thêm một lần nữa vào hạ bộ của chàng trai tóc trắng, mặc dù hắn ta đã không còn khả năng chiến đấu.
“!!!GRAHHH!!!.”
“Thằng khốn!!?.. C·hết đi!!?.”
“BỤP!!!.. BỤP!!!..”.
“GRAH!!!... GRAHH!!...”
Âm thanh gào thét vang vọng khắp nơi bên trong khu rừng tại khu vực gần bờ sông.
...
Một lúc sau.. Khi âm thanh gào thét dừng lại cũng chính là lúc chàng trai tóc trắng ngất đi.
“Ha.......... Ha.......... Ngất.. Ngất rồi ư?.”
Raidou dừng lại hành động b·ạo l·ực của mình, cậu ngắm nhìn chàng trai tóc trắng và cảm thấy nếu cứ để như vậy thì không ổn tí nào.
“Mình.. Mình phải trói tên này lại, nếu không khi hắn tỉnh dậy thì lại phiền phức mất!?.”
Raidou cởi ra dây nịt của mình ra. Cậu bước tới gần chàng trai tóc trắng và sử dụng nó để trói tay của hắn ta ra phía sau.
“Phù.. Xong rồi.” -Raidou thở phào nhẹ nhõm sau khi trói 2 tay của chàng trai tóc trắng lại bằng dây nịt. Mối nguy hiểm đã bị ngăn chặn lại, và Raidou đã trở lại chỗ lửa trại nhỏ của mình.
Raidou ngồi xuống mặt đất và nhóm lửa thêm một lần nữa, cậu lại tiếp tục sưởi ấm cơ thể của mình để tránh khỏi cái lạnh vào ban đêm.
Bầu trời đang tối dần đi và những ngôi sao đang thu hút sự chú ý của Raidou.
“Nhiều thật.. Giá như nơi mình sinh sống cũng có nhiều như vậy thì tốt biết mấy, Yuki chắc chắn sẽ thích lắ...
Raidou dừng lại những lời nói của mình, cậu không thể nhắc đến Yuki thêm một lần nào nữa. Cảnh tượng của ngày hôm đấy vẫn còn ám ảnh cậu đến tận bây giờ.
“Kể từ khi đến khu rừng này, mình có cảm giác nơi đây không phải là nhật bản. Cái thứ như thạch rau câu và phun ra Axit, với những tiếng động lớn bên trong khu rừng”
“Nếu như đây không phải là nhật bản, thì liệu rằng mình có thể trở về không?.”
Raidou ngồi thẫn thờ nhìn những đốm lửa đang rực cháy, những dòng suy nghĩ của cậu cứ thế mà tiếp tục.. Cho đến khi cậu ngủ th·iếp đi.
-------------------------------------
Trong khi Raidou đang ngủ say, thì bên kia khu rừng tại một bãi đất trống trải giữa những hàng cây xanh. Có một nhóm gồm 4 người hiện đang cắm trại tại nơi đó.
Bọn họ gồm có 3 nam và 1 nữ.. Tất cả đều ngồi trên những khúc gỗ và trước mắt chính là lửa trại.
Trong số bọn họ có một người đàn ông trung niên với ngoại hình cao to vạm vỡ, kế bên là một cây rìu khá to. Có vẻ như người đàn ông này chính là đội trưởng của nhóm vì anh ta đã hơn 30 Tuổi rồi.
Bên phải người đàn ông chính là 3 người còn lại.. Hai chàng trai trẻ với mái tóc nâu cùng loại v·ũ k·hí là thanh kiếm vác theo bên hông, cả hai đều trong khoảng chừng 16-17 Tuổi.
Cuối cùng chính là người phụ nữ duy nhất của nhóm, một cô gái trẻ có ngoại hình nhỏ nhắn với mái tóc ngắn màu nâu đậm, cô ấy hiện đã 17 Tuổi và đang gục mặt vì ngại ngùng.
Bọn họ đều trong rất vui vẻ khi đang trò chuyện và tâm điểm chính là hai chàng trai trẻ của nhóm.. Hai chàng trai trẻ đó đều đang nói về người con gái duy nhất ở đây.
“Này đừng có gục đầu như thế chứ, nói chuyện với mọi người một tí đi.”
Cả hai chàng trai trẻ đều nhắm đến người phụ nữ của nhóm mình, có vẻ như bọn họ đang muốn cô ấy cùng trò chuyện với nhóm.
“Em không sao đâu, mọi người không cần phải lo cho em.. Vì vậy cứ tiếp tục trò chuyện đi ạ.”
Nhưng người phụ nữ lại không thể trò chuyện với bọn họ, bởi vì cô ấy hiện đang rất ngại ngùng.
“Nhìn xem kìa, cô gái trẻ trong nhóm của chúng ta đang ngại ngùng đó, nhìn cũng khá dễ thương đấy chứ!?.”
“Haha!!.. Hahaha!!.”
“Hahaha!!.” -Hai chàng trai trẻ đều đang trêu chọc người con gái một cách vui vẻ, bọn họ không hề có ác ý gì cả.
“Mọi người đừng có cười nữa mà, xin hãy dừng lại đi”
Người phụ nữ ngại ngùng mà nói, tất cả đều mỉm cười khi nhìn thấy được vẻ đó của cô.
Nhóm của bọn họ đã có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ tại đêm lửa trại này, nhưng rồi mọi thứ đã kết thúc khi một giọng nói phát ra từ bên kia những hàng cây xanh.
“Nhìn xem chùng ta tìm thấy gì này Loreb!?.”
“Con người!!.. Thịt của bọn chúng rất ngon, em muốn ăn con bé kia.. Có được không anh Lankak!!?.”
Từ bên trong những hàng cây xanh, hai hình bóng to lớn xuất hiện với ngoại hình trong cực kỳ đáng sợ.
Hai hình bóng đó là Orc.. Một loại chủng tộc không tồn tại ở nơi đây, chúng đều có ngoại hình đáng sợ với nước da màu xanh lục cùng 2 cây răng nanh nhô ra từ miệng.
Cả hai Gã Orc đều mặc mộ bộ giáp da thú dày trên cơ thể, nhưng bọn chúng có v·ũ k·hí khác nhau hoàn toàn.
Trong số bọn chúng, có một Gã Orc to béo đang vác theo một thanh đao lớn được làm từ xương ở trên tay.. Hắn ta được gọi là Loreb.
Gã Orc còn lại có thân hình vạm vỡ với những khối cơ bắp cuồn cuộn, trên tay thì là một cây rìu to lớn được rèn từ kim loại đến từ quê hương của hắn.. Gã được gọi là Lankak, anh trai của Loreb.
“Sao.. Sao trong khu rừng này lại có quái vật to lớn chứ?.. Không phải theo báo cáo chỉ có bọn Goblin và lũ Slime thôi sao?.”
Hai chàng trai trẻ kia đã sợ hãi và đứng dậy rút v·ũ k·hí ra để chuẩn bị chiến đấu, người đàn ông vạm vỡ cũng đã vác cây rìu của mình lên.
“Chuẩn bị v·ũ k·hí lên đi chúng ta cần phải chiế...
Người đàn ông cũng là đội trưởng của nhóm, anh ta đã kêu lên để mọi người chuẩn bị.. Nhưng đã quá muộn rồi, khi người đàn ông đang nói chuyện thì Gã Orc Lankak đã phá hủy điều đó.
“...!!!ẦM!!!...”. -Lankak lao đến và vung cây rìu to lớn xuống, ngay lập tức cơ thể của người đàn ông đã bị đứt lìa ra làm đôi.
“Là một chiến binh.. Thì không được lơ là trong mọi tình huống, bọn nhân loại các ngươi luôn làm cho ta cảm thấy thất vọng.”
Gã Orc Lankak lên tiếng ngay sau khi g·iết c·hết người đàn ông. Chỉ với một cú vung, không những g·iết c·hết một người mà nó còn làm cho đất đá xung quanh bị phá hủy đi một vùng nhỏ.
Nhìn thấy người đàn ông bị g·iết c·hết một cách dễ dàng như vậy, hai chàng trai trẻ và người phụ nữ đã bắt đầu hoảng sợ.
“Kh.. Không!!. Tôi không muốn c·hết!!?.”
“Này chờ đã, cậu chạy đi đâu thế!!.” -Một trong hai chàng trai trẻ đã chạy đi để giữ gìn mạng sống của mình.
Lúc này Loreb đã bước ra và bảo với anh trai mình là Lankak: “Anh ơi.. Tên kia chạy mất rồi, chúng ta phải làm sao đây?.”
Khi nghe Loreb hỏi mình, thì Lankak đã lập tức đáp lại: “Cứ mặc kệ hắn ta đi, vẵn còn hai đứa kia kìa.. Nếu như mày muốn thì cứ việc ăn thịt hai tụi nó, ta không thích vị của bọn nhân tộc đâu.”
Sau khi Lankak bảo thế, Loreb đã mỉm cười một cách man rợ: “Nếu anh nói thế, thì em không chừa lại đâu!?.”
Loreb bước đến gần hai người còn lại, 1 nam và 1 nữ.. Đứng trong hoàn cảnh này chỉ có thể chạy trốn để giữ lấy mạng sống mà thôi, nhưng chàng trai trẻ kia đã không làm vậy.
“Mau chạy đi!!. Tôi sẽ câu giờ cho cô!!”.
Chàng trai trẻ giữ chặt thanh kiếm và dũng cảm lao đến Gã Orc Loreb. Cậu ta giơ thanh kiếm lên trong sự run rẩy của mình, chỉ để hy vọng có thể câu giờ cho người phụ nữ chạy đi.
“C·hết đi đồ quái vật!!.”
“...!!!VỤT!!!...”. -Nhưng có vẻ chàng trai trẻ đã đặt cược mạng sống của mình trong vô ích, bởi vì ngay sau đó cậu ta đã bị g·iết c·hết một cách tàn bạo.
Chỉ với một cú vung từ thanh đao to lớn của Gã Orc Loreb, cơ thể của chàng trai trẻ đã bị cắt ra làm đôi. Thanh kiếm cũng đã bị phá hủy bởi đòn t·ấn c·ông đấy.
“Ta ghét nhất là những kẻ phá hỏng buổi ăn của ta... Nào!!... Giờ tới lượt ngươi đó, miếng mồi ngon cuối cùng!!!.”
Loreb nở rộ một nụ cười đầy man rợ bên trên khuôn mặt của hắn ta. Người phụ nữ đã lập tức ngã ngửa ra phía sau vì sợ hãi, đôi chân thì run rẩy không thể đứng dậy được nữa.
“Không đừng mà, làm ơn không!!”
“Không!!.. Đừng có đến đây!!!.”
Người phụ nữ đã kêu lên trong thảm thiết và tuyệt vọng.. Loreb thì vẫn tiếp tục công việc của mình, miếng mồi trước mắt của hắn ta là thứ cực kỳ tuyệt vời.. Thanh đao to lớn lập tức bị ném xuống dưới mặt đất.
Loreb không cần v·ũ k·hí, bởi vì miếng mồi ngon luôn luôn hấp dẫn khi còn tươi.
“Thịt!!.. Thịt!!!.. Ta thích thịt của lũ nhân loại!!!.”
“Không thả ra mau, đồ quái vật!!”
“AHHHH!!.” -Loreb đè bẹp người phụ nữ xuống mặt đất mặt cho cô ấy đã giãy giụa trong tuyệt vọng.
Loreb nắm lấy cánh tay trái của người phụ nữ và rồi sau đó.. Cánh tay đã bị bứt ra khỏi cơ thể của cô ấy, máu bắn ra khắp nơi xung quanh trên mặt đất.
Trong sự tuyệt vọng, cô ấy đã giãy giụa và kêu gào lên. Nhưng đáp lại chỉ là từng mảnh thịt bị xé toạc ra bởi Gã Orc Loreb.
“Ngon quá đi!!.. Này Lankak, anh có muốn ăn không để tôi còn chừa cho anh một miếng!!.”
Loreb đã kêu gọi Lankak trong khi tay vẫn còn đang xâu xé người phụ nữ, nhưng đáp lại chỉ là những lời lẽ đắng cay.
“Không... Ta đã bảo là không thích thịt của bọn nhân loại rồi mà.. Ngươi cứ ăn một mình đi, ta sẽ đi tìm tên đã bỏ chạy.”
Lankak rời đi khỏi nơi đó, hắn ta theo hướng mà chàng trai trẻ còn lại chạy thoát. Chỉ còn lại Loreb và người phụ nữ đang thoi thóp trong sự tuyệt vọng.
“Làm ơn!!”
“Ai.. Ai đó, cứu tôi với!!.”
Loreb lại tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình, hắn ta đã xâu xé và ngấu nghiến thịt của người phụ nữ tội nghiệp.
...
Và sau khi thưởng thức xong tất cả miếng mồi của mình, Gã Orc Loreb đã mừng rỡ khen ngợi rằng: “Phần đầu của bọn nhân loại lúc nào cũng thơm ngon hết, nhưng em vẫn thích tứ chi của bọn chúng hơn!!?.”
Loreb đang nói chuyện với anh trai của mình.. Lankak đã trở lại, và trên tay hắn ta chính là cái đầu của chàng trai trẻ đã trốn chạy.
“Ăn luôn đầu của tên này đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ!!.”
“Vâng!!.. Thưa anh Lankak.” -Loreb cầm lấy cái đầu của chàng trai trẻ đã trốn chạy, hắn ta cũng vác thanh đao to lớn của mình lên.
Sau đó cả hai Gã Orc đã rời khỏi khu trại của nhóm người, chỉ còn lại bóng hình của những khúc xương và máu thịt trên mặt đất.
...Kết Thúc...