Chương 7: Đặt chân đến ngôi làng đầu tiên.
...Arc 1: Sự khởi đầu...
-------------------------------------
Sau khi cô gái trẻ giới thiệu về tên của mình thì cả 3 lại tiếp tục bước đi, và chẳng mấy chốc cũng đã rời khỏi khu rừng kia.
Trước mắt của Raidou bây giờ là một khu đồng bằng tự nhiên và tuyệt đẹp, xung quanh là những ngọn cỏ thấp bé nhưng lại rất xanh tươi và đầy bát ngát.
Raidou đứng sững sờ và kinh ngạc trước khung cảnh này, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một nơi như vậy.
“Nơi này tuyệt thật.” -Raidou đã thốt lên lời khen ngợi khi bước đi trên khu đồng bằng, và những cơn gió nhẹ đang thoảng qua mang lại cho cậu một cảm giác yên bình đến lạ thường.
“Khu vực này tuyệt lắm phải không.. Đây là một phần tại vùng đất này đấy, thường thì sẽ có những khu đồng bằng như thế này tại một vài nơi.. Chúng đều rất tuyệt vời và tiện đường cho những thương nhân đi lại.”
Califa lên tiếng khen ngợi về khu đồng bằng này, khuôn mặt của cô ấy hiện đang rạng rỡ một nụ cười hiền hậu.
“Tuyệt thật đấy, giá như nơi tôi sống cũng giống như vậy thì tuyệt biết mấy.”
“Chỗ của cậu không có những nơi như thế này sao?.” -Califa thắc mắc và nhìn Raidou. Cô ấy đã hỏi về nơi mà cậu từng sinh sống.
Raidou liền gật đầu và trả lời: “Ừm.. Tại nơi tôi sinh sống rất ít những khu vực như thế này, đa phần đều là đường phố và nhà cửa mà thôi.”
Sau khi nghe Raidou nói hết, Califa đã mỉm cười và bảo: “Hóa ra các cậu đến từ phương xa, thế mà lại tôi cứ nghĩ là cả hai đến từ một ngôi làng nào đó gần đây.”
Sau khi nói xong Califa liền bước đi và bảo với Raidou rằng: “Được rồi.. Hãy để tôi dẫn đường cho hai cậu đến với ngôi làng của mình.”
“Làm phiền cô rồi” -Raidou mỉm cười và trả lời Califa, sau đó thì cả 3 lại tiếp tục bước đi.. Nhưng sau đó đã có một số chuyện khiến cho Raidou phải chú ý đến.
“Grah!?.” -Chàng trai tóc trắng hay được gọi là Ruijerd. Cậu ta hiện đang bước đi với đôi chân của mình và điều đó khiến cho Raidou cực kỳ ngạc nhiên.
Bởi vì trong Ruijerd cứ như thể là một đứa trẻ đang tập đi vậy.. Không biết là học hỏi hay bắt chước Califa và Raidou, nhưng hành động bước đi đấy cũng thật thú vị.
“Nhìn ra dáng con người hơn rồi đấy, cứ tiếp tục phát huy đi nhé.”
Raidou thốt lên lời khen dành cho Ruijerd. Nhưng đáp lại chỉ là khuôn mặt khó hiểu của Ruijerd.
“Này chúng ta đi thôi, trời sắp sửa tối rồi đấy!!.” -Khi này Califa đã lên tiếng kêu gọi cả hai. Cô ấy đã bỏ xa Raidou và Ruijerd một khoảng cách khá xa.
“Vâng, tôi đến liền đây!!.” -Raidou lên tiếng trả lời Califa, và ngay sau đó cậu đã bước đi.. Chỉ còn lại Ruijerd đang chập chờn từng bước một với đôi chân của mình.
“Này Califa, liệu có ổn không khi cô mang nhiều đồ như thế?.” -Sau khi Raidou bắt kịp với Califa thì cậu đã hỏi cô ấy về những thứ mang theo bên mình.
Những thứ đó, bao gồm bánh xe gỗ ở trong lòng của cô và giỏ đựng đồ được khoác bên tay phải.. Giỏ đựng đồ thì được làm từ vật liệu sợi thực vật, và nó hiện đang chứa đựng những dụng cụ của Califa.. Cuối cùng thì là cây rìu được đeo phía sau lưng của cô ấy, trong nó khá là nặng nề.
Mang theo một đống thứ như thế thì chắc chắn sẽ rất mệt mỏi, với lại cô ấy cũng đang phát ra những hơi thở khá dốc và mồ hôi thì đang chảy thành dòng ở bên trên khuôn mặt.
“Sẽ không sao đâu, tôi cũng đã quen với việc này rồi.. Cảm ơn cậu vì đã lo lắng cho tôi nhé.”
Califa đã bảo là mình không sao, nhưng thực chất cô ấy đã thấm mệt rồi. Raidou thì cũng không vì thế mà dừng lại việc ngỏ lời giúp đỡ.
“Không, cô giữ nhiều đồ thế chắc cũng mệt lắm rồi. Hãy để cho tôi trả ơn cô vì đã giúp đỡ thoát khỏi khu rừng kia.”
Nhìn thấy sự nhiệt tình đấy của Raidou thì Califa đã quyết định chia sẻ với cậu.. Bánh xe gỗ đã được chuyển qua lòng của Raidou, khi mang vác nó thì cậu mới biết được nó nặng đến cỡ nào.. Thật tuyệt vời khi Califa có thể chịu đựng được sức nặng của một vật như thế.
“Ah!!.. Này cậu ổn chữ?.” -Califa tỏ vẻ lo lắng cho Raidou khi nhìn thấy cậu lảo đảo một chút khi mang vác bánh xe gỗ.
Nhưng ngay sau đó Raidou đã giữ được thăng bằng và trấn an cô ấy rằng: “Không sao đâu tôi có thể mang vác nó mà, vừa rồi chỉ là bất ngờ quá thôi.”
“Thật sự là không sao chứ?.”
“Tất nhiên rồi, chỉ là tôi có hơi bất ngờ với cân nặng của thứ này.. Nhưng bây giờ mọi thứ đã ổn rồi.”
Raidou sử dụng đôi tay để giữ chặt chẽ bánh xe gỗ của Califa. Nhìn thấy Raidou như thế, Califa đã mỉm cười và lên tiếng nói lời cảm ơn: “Thành thật cảm ơn cậu Raidou, nếu không có sự giúp đỡ này thì chắc tôi đã kiệt sức từ nãy giờ rồi.”
Raidou khá tò mò không biết thứ này rốt cuộc là gì, vì thế nên cậu đã hỏi Califa về bánh xe gỗ.
“Mà này Califa cho tôi hỏi cái. Thứ này rốt cuộc là gì vậy, tại sao cô lại mang theo nó về làng chứ?.”
Raidou đã hỏi về cái bánh xe. Bởi vì từ trước đến giờ cậu chưa từng được nhìn thấy một bánh xe thô sơ như thế này.
“Ừm... Nó là một cái bánh xe, tuy là có hơi thô sơ nhưng nó thường được các thương nhân thu mua lại với cái giá tốt.”
“Hóa ra là vậy.” -Raidou không hề chê bai thành quả của Califa, thay vào đó cậu cảm thấy rất thán phục cô gái này.. Califa có thể tự mình làm ra bánh xe gỗ này, tuy nó có hơi thô sơ nhưng cũng thật đáng khâm phục.
...
Cứ như vậy, mọi thứ lại tiếp tục và cả 3 đã bước đi trên khu đồng bằng khá lâu.
Nhưng ngay sau đó Califa đã dừng bước và chỉ tay đến phía xa.
“Nhìn đi đó chính là làng của tôi đấy!!.”
Hướng mà Califa chỉ đến có một ngôi làng nhỏ nằm tại đấy.. Ngay gần ngôi làng thì có một con sông rộng lớn, nguồn nước có thể là từ khu rừng mà Raidou đã rời khỏi.
Nhưng thật kỳ lạ.. Ngôi làng không giống như tưởng tượng của Raidou lắm, những ngôi nhà ở đó đều được xây dựng từ gỗ hoặc là rơm.. Cấu trúc nhà hoàn toàn không giống như là ở nhật.
“Đó.. Đó là ngôi làng mà cô đã nói ư?.”
Raidou ngơ ngác mà hỏi Califa. Cô ấy lập tức gật đầu và mỉm cười đáp: “Đúng vậy, nó chính là nơi tôi sinh sống từ nhỏ cho đến bây giờ đấy.”
Raidou nhìn ngôi làng và cảm thấy có điều gì đó khác lạ, chúng không hề giống với những vùng quê tại nhật bản.
“Thế.. Tên của ngôi làng là gì?.” -Raidou tò mò hỏi Califa về tên của ngôi làng. Cậu cần phải xác nhận xem, nơi đây có phải là nhật bản hay không đã.
Đứng trước câu hỏi của Raidou, Califa đã ngập ngừng một lúc. Nhưng sau cùng cô ấy cũng đã lên tiếng: “Nói sao nhỉ.. Ngôi làng hiện tại đã không còn tên nữa rồi.”
“Hể?.. Tại sao lại vậy chứ?.” -Sau khi nghe được câu trả lời của Califa thì Raidou đã thắc mắc và lên tiếng hỏi về vấn đề của ngôi làng.
“Ngôi làng của chúng tôi thật sự rất nghèo.. Chính vì thế chúng tôi đã không cống nạp đầy đủ cho ngài bá tước ở vùng đất này, nên ngôi làng hiện đã bị gạch tên ra khỏi bản đồ rồi.”
Califa lên tiếng nói với một giọng hơi buồn bã. Nhưng ngay sau đó cô ấy đã lấy lại được nụ cười của mình và bảo rằng: “Nhưng mà sẽ không sao đâu!!. Làng của chúng tôi hiện đang được suy xét lại bởi ngài tử tước, vì vậy chỉ cần chống chọi đến mùa thu hoạch năm sau là được rồi!!.”
Califa đã điều khiển cảm xúc của mình khá tốt. Còn về phần Raidou, thì cậu rất tò mò về vấn đề ngôi làng bị gạch tên.
“Califa, chuyện ngôi làng bị gạch tên đáng sợ lắm sao?.” -Cuối cùng thì Raidou đã lên tiếng và hỏi Califa. Cô ấy cũng không giấu giếm gì cả mà lập tức lên tiếng bảo.
“Ừm.. Việc một ngôi làng bị gạch tên đi, cũng đồng nghĩa với c·ái c·hết đang chờ đợi với người dân tại nơi đó. Bởi vì bọn họ sẽ không thể giao dịch được với các ngôi làng khác nữa.. Cuối cùng thì ngôi làng đó sẽ bị xóa sổ khỏi những tấm bản đồ mới của sau này.”
Sau khi nghe được những gì mà Califa kể, Raidou đã không thắc mắc mà hỏi tiếp nữa.. Bởi vì khuôn mặt của Califa hiện đang rưng rưng nước mắt, sẽ thật tồi tệ nếu cô ấy khóc.
“Tuy không biết có chuyện gì, nhưng rất có thể việc ngôi làng bị gạch tên là một điều rất đáng sợ.” -Raidou suy nghĩ một chút về vấn đề bị gạch tên. Cậu ngước nhìn vào bánh xe gỗ trong lòng của mình và thắc mắc về nó.
“Mà này Califa.. Cô dự định sẽ sử dụng bánh xe gỗ này vào mục đích gì?.”
Raidou hỏi Califa về bánh xe gỗ mà mình hiện đang mang vác trong lòng. Cô ấy nhìn cậu và mỉm cười nói rằng: “Tôi thường làm ra những bánh xe gỗ như thế để trao đổi với các thương buôn. Đoàn thương buôn đôi lúc sẽ ghé qua ngôi làng của chúng tôi, từ đó có thể trao đổi những thứ mà mình cần.. Có thể những thứ đó là lương thực, nhưng nếu không có thì chúng tôi sẽ đổi lấy những thứ như dụng cụ hay Đồng Xu Aurora's.”
“Đồng Xu Aurora's?.” -Sau khi nghe những lời vừa rồi của Califa, thứ làm cho Raidou chú ý đến chính là Đồng Xu Aurora's.
“Đồng Xu Aurora's?.. Thứ đó là tiền tệ ở nơi đây ư?.” -Không hề ngần ngại Raidou đã hỏi Califa về thứ Xu Aurora's kia.
“Cậu không biết đến nó sao?.” -Califa liền ngạc nhiên khi nghe thấy Raidou hỏi về Đồng xu Aurora's. Cô ấy cũng đã hỏi cậu thêm một lần nữa để chắc chắn về những gì mình vừa nghe được.
“Thật sự thì đây là lần đầu tiên tôi nghe đến loại tiền tệ đó.” -Raidou trả lời Califa. Sau đó thì cô ấy đã không thể giấu đi sự kinh ngạc của mình.
“Có vẻ như hai người các cậu đến từ một nơi rất xa nhỉ.. Nhưng không sao hết, tôi sẽ giải thích cho cả hai biết về loại tiền tệ ở nơi đây.”
Califa mỉm cười thân thiện và nói với Raidou. Ngay sau đó cô ấy đã bắt đầu việc giải thích về loại tiền tệ đấy: “Để xem nào.. Đồng Aurora's là loại tiền tệ ở vùng đất này, chúng tôi sử dụng chúng để trao đổi với nhau.. Thường thì Đồng Xu Aurora's sẽ chia ra 3 loại, đầu tiên là loại thấp nhất 'Xu Đồng' tiếp đến là 'Xu Bạc' và cuối cùng thì là 'Xu Vàng'”
“Nếu muốn có được 1 Xu Bạc thì chúng ta sẽ cần đến 100 Xu Đồng.. Xu Vàng cũng tương tự như thế, phải có 100 Xu Bạc thì chúng ta mới có thể quy đổi ra 1 Xu Vàng.”
Sau khi nghe xong Raidou đã hiểu được đôi chút, nhưng thứ mà cậu tò mò chính là cái tên của loại tiền tệ đấy.
“Tôi có hơi tò mò một chút, vì sao loại tiền tệ đấy lại được gọi là đồng Aurora's thế?.”
Raidou đã hỏi Califa về cái tên của loại tiền tệ đấy.. Đáp lại câu hỏi đó là một nụ cười rạng rỡ bên trên khuôn mặt của Califa.
“Về phần cái này tôi chỉ được nghe kể lại rằng cái tên đó bắt nguồn từ một truyền thuyết lâu đời mà mọi người hay kể lại với nhau. Nhưng mà nó khá là dài dòng nên để khi nào rảnh rỗi thì tôi sẽ kể cho cậu nghe, dù sao thì trời cũng sắp tối rồi kia mà.”
Califa đã quyết định sẽ kể về truyền thuyết liên quan đến Đồng Xu Aurora's. Nhưng mà cô ấy sẽ kể cho Raidou vào lúc rảnh rỗi.
“Chúng ta tiếp tục đi chứ, hãy để cho tôi dẫn các cậu vào làng của mình.”
“Ừm.. Làm phiền cô rồi.”
Từ nãy đến giờ Raidou và Califa đã đứng yên một nơi để trò chuyện, đó cũng chính là cơ hội để cho Ruijerd bắt kịp bọn họ với đôi chân của mình.. Nhưng ngay sau đó Raidou và Califa đã tiếp tục tiến đến ngôi làng, Ruijerd thì lại phải đuổi theo bằng những bước đi chập chững của mình.
Khi tiến đến ngôi làng, Raidou đã đặt chân đến một con đường mòn khá rộng. Con đường mòn đó trải dài từ phía xa đến tận ngôi làng của Califa.
Sau một lúc lâu bước đi trên con đường mòn Raidou cũng đã tiến đến ngôi làng không tên của Califa. Nơi đây có vẻ khá ít người đang sinh sống, cậu có thể nhìn thấy được một số người đang nhìn mình từ đằng xa. Đa phần đều là những ánh mắt tò mò về Raidou và Ruijerd.
“Xin lỗi cậu nhé, ngôi làng của chúng tôi khá là ít người sinh sống. Vì vậy mà bọn họ thường rất hay tò mò với những người đến từ phương xa, mong cậu hãy thông cảm cho bọn họ nhé.”
Raidou cảm thấy khá bình tĩnh khi bị ngắm nhìn như thế.. Bởi vì cậu luôn bị những người họ hàng của mình dòm ngó với ánh mắt ghét bỏ, nên chuyện này cũng có phần quen thuộc.
“Phải rồi.. Hai người các cậu đến từ phương xa nên chắc không có nơi để tá túc qua đêm nhỉ. Nếu không chê bai thì cả hai cậu có thể đến nhà của tôi để nghỉ ngơi.. Tuy là nó có hơi bừa bộn chút.”
Khi đã tiến vào ngôi làng, Califa đã ngỏ lời giúp đỡ cho Raidou và Ruijerd rằng cô ấy sẽ cho cả hai nghỉ ngơi tại nhà của mình.
Tất nhiên điều đó khiến cho Raidou rất vui mừng, bởi vì tại nơi đây chả có ai để cậu nhờ sự giúp đỡ. Thật may mắn khi cậu gặp được Califa.
“Nếu được như thế thì tuyệt quá rồi, thành thật cảm ơn cô vì sự giúp đỡ này Califa.”
Sự nhiệt tình của Raidou đã khiến cho Califa có chút ngại ngùng. Tuy nhiên cô ấy vẫn giữ nguyên quyết định đấy và dẫn bọn họ đến nhà của mình.
...
Trên đường đi có những người trong làng đã chào hỏi Califa rất nhiều, và trong số đấy có một cô bé khá nổi bật.
Trên tay của cô bé đấy là những loại cây khác nhau. Rất có thể đó là các loại thảo dược được hái, bởi vì cô bé đã tiết lộ chúng cho Califa biết.
“Xem này chị Califa, hôm nay em cùng với chị của mình đã tìm kiếm được rất nhiều thảo dược đấy ạ.. Chúng có thể sẽ giúp ích cho mọi người trong làng ta.”
Cô bé đấy trong khoảng chừng 14 Tuổi, cơ thể có chút gầy gò và trang phục thì rách rưới cùng với một ít bùn đất lấm lem trên đấy.
Sau khi cô bé khoe khoang về những loại thảo dược mà mình đã hái được, thì Califa đã mỉm cười nhẹ và lên tiếng khen ngợi.
“Em giỏi lắm Alia, biết giúp đỡ chị của mình như thế là tốt. Nhưng em cũng phải đưa cho chị mình kiểm tra thảo dược đấy nhé.”
Califa dùng một tay để xoa đầu cô bé tên Alia, tay còn lại thì đang giữ cái giỏ đựng dụng cụ của mình. Trong Califa và Alia cứ như thể là gia đình với nhau vậy.
Ngay sau khi xoa đầu của Alia xong, thì một người phụ nữ đã tiến đến và dẫn cô bé đi.. Có vẻ như đó chính là chị của cô bé.
“Tạm biệt chị Califa!!.” -Cô bé Alia cùng với chị mình đã chào tạm biệt Califa. Raidou đã chứng kiến được cuộc trò chuyện của Califa và Lilia, trong họ làm cậu nhớ đến những ngày tháng cùng với Yuki.
“Raidou, cậu không sao chứ?.” -Califa hiện đang nhìn vào mặt của Raidou. Cậu đã lơ đãng một lúc lâu, chỉ vì nhớ đến những ngày tháng cùng với Yuki.
“Ờ.. Xin lỗi, tôi có chút lơ đãng, nhưng mà cô bé vừa rồi là người trong làng ư?.”
Raidou đã lấy lại sự tỉnh táo của mình, và cậu cũng đã hỏi về cô bé Alia.
“Phải đấy.. Cô bé sinh ra tại ngôi làng này và tôi xem mọi người ở đây như là gia đình của mình vậy.”
Sau đó Califa và Raidou lại tiếp tục bước đi, theo sau đó chính là Ruijerd chàng trai có mái tóc dài màu trắng tinh khiết.
Nhà của Califa rõ ràng là không nằm trong địa phận của ngôi làng. Bởi vì Raidou và Ruijerd đã rời khỏi ngôi làng và tiến đến phía con sông gần đấy.
Theo chân Califa, cả hai đã nhìn thấy được một ngôi nhà nhỏ được xây dựng bằng gỗ. Nhìn nó thật sự trong khá đơn sơ và tồi tàn, nhưng rồi Califa đã lên tiếng.
“Đây chính là nhà của tôi.” -Califa tiến đến trước ngôi nhà đấy và vui vẻ giới thiệu về nó cho Raidou và Ruijerd biết đến.
Raidou đã rất bất ngờ về ngôi nhà của Califa, nó còn nhỏ hơn cả một ngôi nhà tại nơi cậu sinh sống. Có khi còn chẳng bằng một căn phòng lớn nữa kia mà.
Khi Califa mở cửa nhà của mình ra thì Raidou đã cực kỳ bất ngờ, bởi vì bên trong có rất nhiều bánh xe gỗ đang nằm rải rác khắp nơi. Xung quanh chả khác nào một mớ hỗn độn cả, những dụng cụ và đồ vật cần thiết thì lại nằm lăn lóc.. Gần ngay góc tường gỗ, Raidou nhìn thấy được một chiếc giường gỗ với một số thùng gỗ ở bên cạnh.. Những cái thùng gỗ đấy đều được phủ một miếng vải lớn ở bên trên, dường như bên trong đó là lương thực.
“Haha.. Xin lỗi nhé, nhà của tôi có hơi bừa bộn một chút.. Nếu như hai cậu không phiền thì có thể ngủ tạm ở trên chiếc giường này.”
Califa gãi đầu và có chút ngại ngùng khi bị người khác nhìn thấy được mớ hỗn độn bên trong nhà của mình.. Raidou thì ngước nhìn chiếc giường của cô ấy, nó còn không có nệm hoặc là chăn ấm, chỉ có duy nhất một tấm vài lớn được đặt bên trên đó.
“Không cần đâu, tôi ngủ ở dưới sàn nhà là được rồi.”
“Nhưng.. Nhưng mà nếu vậy th...
“Không sao đâu, cô cho tôi tá túc nhờ là đã quá tốt lắm rồi.”
Raidou đã khéo léo từ chối lời giúp đỡ của Califa. Cậu không thể cú như vậy mà c·ướp đi chỗ ngủ của cô ấy, ít ra được tá túc đã là quá đủ rồi.
“Grah!!.”
“Hể?...” -Tiếng kêu của chàng trai tóc trắng phát ra từ phía sau lưng Raidou. Ruijerd đây đã đuổi kịp Raidou và Califa với những bước đi chập chững của mình.
Nhưng Califa đã che mặt của mình lại trong sự ngại ngùng khi nhìn thấy Ruijerd, bởi vì cậu ta hiện đang trần như nhộng.
Califa đã tiến sâu vào bên trong nhà của mình. Cô ấy đã tránh xa khỏi tầm mắt của Raidou và Ruijerd.
“Đừng có nhìn chằm chằm ta như thế trong bộ dạng đó.”
“Grah?.”
Raidou đã giữ khoảng cách với Ruijerd vì lo ngại thêm một cuộc t·ấn c·ông khác đến từ cậu ta.. Nhưng ngay sau đó Califa đã xuất hiện với trên tay là 2 bộ quần áo khá cũ kỹ và có một vài chỗ khâu vá lại.
“Xin lỗi nhé.. Tôi chỉ có mỗi 2 bộ này là của con trai mà thôi, nó có hơi rách rưới một chút nhưng nếu hai cậu muốn thì có thể mặc vào...”
Califa đưa ra 2 bộ quần áo ra trước mắt Raidou và Ruijerd. Còn về phần cô thì đang cúi mặt nhìn xuống dưới mặt đất vì sự ngại ngùng khi đối diện với cả hai.
“Hể?...” -Raidou nhìn 2 bộ quần áo do Califa đưa ra. Giờ thì cậu mới nhận ra rằng lý do mà Califa ngại ngùng, chính là vì Ruijerd và chiếc áo bị rách của cậu.
Raidou thì áo rách lộ bụng và Ruijerd thì lại trần như nhộng, cả hai đều khiến cho Califa ngại ngùng khi đối diện với nhau.
Raidou đã đặt bánh xe gỗ của Califa xuống bên trong nhà của cô. Sau đó cậu đã nhận lấy 2 bộ quần áo kia và bước ra ngoài cùng với Ruijerd.. Về phần Califa thì đã trốn đi bên trong nhà để tránh xa tầm mắt của cả hai.
“Đây!!. Cầm lấy và tự mặc vào đi.” -Raidou đưa cho Ruijerd 1 bộ quần áo.. Nhưng khi nhìn thấy nó Ruijerd đã ngay lập tức vứt xuống dưới mặt đất.
“Này ngươi làm gì thế hả?.. Mau chóng mặc vào đi, ngươi định như thế mà gặp người ta ư?.”
“GRAH!!.”
“Mặc vào đi, cái tên này!!.”
“GRAHH!!.”
Raidou đã giằng co và vật lộn với Ruijerd chỉ để mặc quần áo cho cậu ta. Sau cùng thì Ruijerd và Raidou đã thay xong bộ quần áo do Califa đưa cho, mọi thứ có vẻ đều ổn áp cả rồi.
“Ha......... Ha......... Mệt c·hết đi được.”
“Woah!!.. Nhìn cả hai cậu trong hợp với bộ quần áo lắm đấy.” -Califa đã xuất hiện và mỉm cười khi nhìn thấy Raidou và Ruijerd. Cô ấy cũng đã khen ngợi cả hai khi thấy bộ quần áo kia.
“Cũng thậy may mắn là nó vừa với các cậu đấy.”
“À.. Ừm.” -Raidou cảm thấy có chút ngứa ngáy khi mặc bộ quần áo. Nhưng thứ nghiêm trọng hơn chính là cơn đói đến từ cậu.
“Ọc!!.. Ọc!!..” -Bụng của Raidou đã phát ra âm thanh khi đói, nhưng không chỉ có cậu là người duy nhất.. Ruijerd cũng đang cảm thấy đói bụng giống như Raidou vậy.
“Ọc!!.. Ọc!!.” -Nhưng không chỉ có Raidou và Ruijerd là có âm thanh phát ra từ bụng, một người ở đấy cũng gặp phải trường hợp tương tự như vậy.
“Ừm... Xin lỗi nhé, từ sáng đến giờ tôi chưa có thứ gì để vào bụng cả.” -Califa đỏ mặt vì ngại ngùng trước những gì vừa xảy ra. Ngay sau đó cô ấy đã lên tiếng và bước vào bên trong nhà của mình.
“Các cậu chờ tôi một chút nhé, sẽ nhanh thôi.”
Califa bước vào trong và tiến đến gần những cái thùng gỗ được đặt kế bên chiếc giường của mình.. Ngay sau đó cô ấy đã vén miếng vải lớn đang phủ trên một thùng gỗ lên, bên trong là những ổ bánh mì trong khá là khô khan.
Califa đã lấy ra 3 ổ bánh mì và đem đến chia sẻ cho Raidou và Ruijerd, mỗi người đều có 1 ổ.
Raidou nhìn ổ bánh mì trên tay và không mảy may suy nghĩ gì cả, cậu cùng với Ruijerd đã không thể nhịn đói được thêm nữa.. Ruijerd cũng đã nhận ra được thứ trên tay mình là đồ ăn.
“itadakimasu!!.”
“GRAH!!.”
“Này chờ đã, đừng có gấp gáp mà cắn n...
Califa đột ngột kêu lên và cố gắng ngăn cản Raidou và Ruijerd. Nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi.
Khi Raidou và Ruijerd há miệng ra và cắn vào ổ bánh mì trên tay mình, một âm thanh đau đớn đã phát ra từ bọn họ.
“...!!!GẶC!!!...”.
Âm thanh phát ra từ cái miệng của cả hai, sự đau đớn là không thể tránh khỏi. Bởi vì ổ bánh mì trên tay của cả hai quá cứng nhắc và khô khan.
“AGHH!!. CỨNG.. CỨNG QUÁ!!?.”
“GRAHHH!!!.”
Raidou dùng một tay ôm lấy miệng của mình lại, tay còn lại cậu vẫn giữ nguyên ổ bánh mì kia.. Về phần Ruijerd thì thảm hại hơn hẳn, cậu ta đã làm rơi ổ bánh mì và hiện tại đang giãy giụa trong đau đớn ngay trên mặt đất.
“Xin.. Xin lỗi vì đã không cảnh cáo sớm hơn cho hai cậu biết.”
...Kết thúc...