Chương 100: Lần đầu học võ từ hệ thống.
Trọng Lâm phút chốc thất thần, làm cho Tầm Bảo Điểu bắt được cơ hội. Tầm Bảo Điểu dùng chiếc đầu to bằng cả thân thể Trọng Lâm nện hướng Trọng Lâm.
Trọng Lâm bay thẳng vào đống linh thạch nằm không nhúc nhích. Lúc này tâm trí của Trọng Lâm đã đặt trên người Tiểu Trí.
- "Tiểu Trí! Tiểu Trí! Là ngươi sao!"
Trọng Lâm mừng rỡ la lên.
- "Chủ nhân! Sao người thê thảm vậy! Hệ thống!"
Ting!
"Khí lực: 600/700 (80%)
Nội khí: 300/300
Tinh thần lực: 20/30
Âm dương khí: 20/100 (đang tiêu hao).
Điểm tiềm năng: 0
Đánh Giá: còn vài ngày nữa là tiêu.
Hệ thống võ học: ..."
Một tiếng quen thuộc và một bảng số quen thuộc lại hiện lên trước mặt Trọng Lâm.
Ha ha ha!
Trọng Lâm bỗng nhiên cười lên điên cuồng. Nụ cười tràn đầy sung sướng. Hắn còn chẳng quan tâm trước mặt đang là một con Tầm Bảo Điểu phẫn nộ.
- "Ngươi thật sự là trở lại rồi!" Trọng Lâm vui mừng
- "Chủ nhân cũng gần c·hết rồi!" Tiểu Trí máy móc đáp lại. "Nhưng vận khí chủ nhân vẫn thật sự kinh khủng. Tầm Bảo Điểu, giống này rất quý hiếm đó!"
Vừa nhắc đến Tầm Bảo Điểu, Trọng Lâm liền định thần lại. Trước mặt lại xuất hiện một cái đầu to kinh khủng húc tới.
Ầm Ầm!
Trọng Lâm lại bị nó húc văng. Bên ngoài thì vẫn không thương tổn gì, nhưng nội tạng bên trong lại chấn động. Trọng Lâm vẫn chưa đạt đến Luyện Tạng Cảnh, nội tạng của hắn vẫn rất yếu ớt.
- "C·hết tiệt, quên mất con chim này!" Trọng Lâm gầm lên.
Lưỡng Cực Quyền Pháp - Kim Mộc lại lưu động. Hai tay Trọng Lâm nhanh chóng đón đỡ đầu của Tầm Bảo Điểu đánh đến.
Kréc Kréc!
Tầm Bảo Điểu rít lên vài tiếng điên cuồng. Nó lại dùng sóng âm t·ấn c·ông Trọng Lâm. Đầu óc Trọng Lâm lại tiếp tục lâm vào choáng váng. Cái đầu khổng lồ của Tầm Bảo Điểu lại tiếp tục húc đến. Nó biết nội tạng Trọng Lâm không mạnh mẽ như bên ngoài, thế là nó liên tục húc để Trọng Lâm b·ị t·hương nội tạng, khi Trọng Lâm tỉnh táo, nó lại dùng sóng âm để t·ấn c·ông.
Chỉ trong vài lần giao đấu, con Tầm Bảo Điểu đã nghĩ ra chiến thuật t·ấn c·ông, làm Trọng Lâm lâm vào cảnh khốn đốn.
- "Tầm Bảo Điểu là loài chim cực kỳ quý hiếm. Năng lực phòng ngự lại cực kỳ kinh người, khuyết điểm của nó lại là khoảng t·ấn c·ông. Nó t·ấn c·ông rất yếu!" Tiểu Trí đưa ra bình luận. "Nhưng điểm mạnh và quý hiểm của loài này là khả năng tầm bảo. Nó có thể ngửi được mùi linh khí và tìm kiếm các tài vật có linh khí!"
Trọng Lâm không nghe hết được cả lời của Tiểu Trí. Hắn chỉ nghe Tiểu Trí phán định con chim này t·ấn c·ông rất yếu. Nhưng mà...
Ầm! Ầm!
Trọng Lâm lại b·ị đ·ánh văng, nội tạng lại muốn rời vị trí. Đến lúc này, nội tạng của Trọng Lâm thật sự đã b·ị t·hương.
- "Yếu cái rắm! Ta muốn nó đánh nổ nội tạng rồi đây!" Trọng Lâm gầm lên. Sau đó hắn quay chân chạy trốn. Đánh không được, tên này da dày thịt béo, thật sự đánh không được.
Kréc!
Tầm Bảo Điểu lại rít lên một tiếng. Trọng Lâm lại bị sóng âm công kích. Hắn lảo đảo, nhưng vẫn cố gắng chạy ra khỏi hang động. Nơi này quá kín, sóng âm khi công kích sẽ không bị loãng ra, mà liên tục vang vọng trong hang động. Đây xem như sân bãi của Tầm Bảo Điểu. Trọng Lâm muốn lập tức rút lui.
Ting!
- "Đã hoàn thành!" Tiểu Trí thốt lên.
- "Hoàn thành cái gì?" Trọng Lâm vừa chạy vừa hỏi.
- "Chủ nhân nhìn xem đi!"
Hệ thống võ học: Thái Cực Quyết, Tiên thiên khí công, bách bộ xuyên dương, bách hải.... Âm ba công.
Trước mặt Trọng Lâm hiện lên một bảng hệ thống, lúc này lại hiện ra một võ học mới là Âm Ba Công.
- "Âm Ba Công? Có cái rắm dùng!" Trọng Lâm tức giân. Hắn cứ tưởng là có cách gì giải quyết, hoá ra hệ thống học lóm kỹ năng của con chim đó, thế thì có thể làm gì chứ.
- "Chủ nhân, Tầm Bảo Điểu hệ thống phòng ngự rất lợi hại, từ bên trong lẫn bên ngoài, rất khó công kích vật lý với nó. Nhưng công kích tinh thần thì lại khác, nó rất yếu về khoảng này. Chỉ là con này lại khác biệt, nó có công kích sóng âm, đó là điều kỳ lạ. Có thể nó là một con Tầm Bảo Điểu biến dị. Chưa kể, ta quét hình của nó, phần đuôi của nó lại là đầu rắn, nhưng lại không có tinh thần. Loài Tầm Bảo Điểu hầu như không có con nào có đuôi như vậy cả, chỉ có đuôi phượng, đầu mào gà, tương tự như loài Phượng Hoàng. Con này lại hoàn toàn biến dị, nhưng có lẽ điểm yếu của Tầm Bảo Điểu là công kích tinh thần nó vẫn có!"
Tiểu Trí nhanh chóng đưa ra phán quyết. Nhưng nó vẫn lấy làm kỳ lạ, Tầm Bảo Điểu, theo hệ thống ghi lại, toàn bộ Địa Ngân Hà không vượt quá năm con, và thực lực bọn chúng, đều là Đấu Thiên Tinh Quái. Nhưng con Tầm Bảo Điểu này, chỉ là Luyện Thể hậu kỳ, xem như là con non. Nhưng con non của Tầm Bảo Điểu, đều ít nhất là Luyện Huyết Kỳ, đến trưởng thành là Luyện Tạng Kỳ.
- "Xem ra con này là loài biến dị! Đáng giá nghiên cứu!" Tiểu Trí thì thầm.
- "Vậy bây giờ ta phải học Âm Ba Công?" Trọng Lâm hỏi.
Lúc này Tầm Bảo Điểu đã đuổi đến sau lưng Trọng Lâm. Nó không cắn không mổ, chỉ dùng đầu liên tục húc lấy Trọng Lâm. Nhưng lúc này, chính bản thân nó cũng đang có ý muốn rút lui. "Tài bảo" này quá cứng, liên tục húc cũng làm đầu của nó ê ẩm, não cũng muốn bị húc văng ra ngoài rồi. Nó nản lòng thoái chí muốn rút lui.
"Hệ thống nhắc nhỏ: Âm Ba Công tu luyện cần năm mươi điểm khí huyết, phải chăng muốn học?"
Hệ thống vang lên nhắc nhở với Trọng Lâm. Không cần suy nghĩ, Trọng Lâm tin tưởng Tiểu Trí, hắn lập tức đồng ý. Một luồng ý chí kỳ lạ tràn vào đầu của Trọng Lâm.
Trọng Lâm bỗng chốc như lâm vào một ảo cảnh. Nơi này, hắn thấy rất nhiều giá sách, nhiều vô biên vô tận. Hắn chỉ là hạt cát giữa những đống sách ấy. Ánh mắt Trọng Lâm đảo quanh khắp nơi, hắn muốn lấy tay chạm đến những quyển sách ấy. Nhưng làm thế nào đi nữa, hắn vẫn không nhúc nhích được. Đứng im nhìn lấy rất nhiều sách.
Một quyển sách kỳ lạ bay đến bên người Trọng Lâm, từ người Trọng Lâm lại toát ra một luồng khí màu đỏ, kết nối với quyển sách đấy. Sau đấy, quyển sách hoá thành từ đoàn ánh sáng, từ từ thẩm thấu vào người của Trọng Lâm.
Phút chốc, Trọng Lâm đã biết Âm Ba Công phải dùng thế nào, cách vận hành kinh mạch, cách sử dụng tinh thần lực để t·ấn c·ông. Những khuyết điểm, ưu điểm... tất tần tật về Âm Ba Công, hắn đều biết.
Sau đó đầu Trọng Lâm đau như búa bổ, một lượng thông tin quá nhiều tràn vào đầu hắn, Trọng Lâm vô ý thức gào lên. Toàn bộ không gian bỗng chốc tối lại sau đó biến mất.
Bên ngoài chỉ mới vừa trôi qua tích tắc. Trọng Lâm hai mắt tràn đầy tơ máu, khoé mắt có hai hàng v·ết m·áu rỉ ra. Lúc này ánh mắt hắn đáng sợ như một huyết ma.
Hống!
Từ miệng Trọng Lâm phun ra một tiếng hống kỳ lạ, hướng về xung quanh lan tràn. Tiếng hống không xác định mục tiêu là ai, chỉ là Trọng Lâm cảm thấy cổ họng khó chịu, hắn phải hống lên một tiếng để giảm bớt khó chịu mà thôi.
Nhưng tiếng hống của hắn lại thành Âm Ba Công, càn quét xung quanh. Tầm Bảo Điểu đang húc đầu về phía hắn lại thành đối tượng bị công kích trực tiếp. Nó cũng không ngờ "tài bảo" biết dùng chiêu này. Một tiếng hống làm mắt của nó nổ đom đóm.
Kréc!
Tầm Bảo Điểu không chịu thua kém, lại kréc lên một tiếng, đối kháng cùng tiếng hống của Trọng Lâm.
Kinh mạch của Trọng Lâm lúc này lại lâm vào trong vô thức, linh khí lại bị ma khí áp chế. Ma khí tràn ra như vỡ đê, theo tiếng hống phát ra xung quanh, đánh thẳng vào Tầm Bảo Điểu.
Kréc!
Một tiếng thét lên hoảng sợ từ Tầm Bảo Điểu. Thứ nó ghét nhất lại tới. Tầm Bảo Điểu quay chân lập tức trốn. Nó muốn chạy ra khỏi hang động.