Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 19 : Biến hoá




Chương 19 : Biến hoá

"Ha ha, ta đã trở lại." Trọng Lâm cười lên điên cuồng. Trước mặt hắn là Văn Dũng.

Trọng Lâm nắm chặt nắm đấm, từng luồng khí đen trắng vờn quanh nắm đấm của hắn. Sát khí trên người hắn như hoá thành thực chất. Đen kịt và hắc ám vờn quanh cơ thể.

"Đấu Thiên sức mạnh. Đấu Thiên, ta trở lại rồi. Ha ha ha" Trọng Lâm gầm lên, hắn hút từng ngụm từng ngụm linh khí vào cơ thể. Cảm giác linh khí vờn quanh trong cơ thể, cọ rửa từng tế bào. Cảm giác này thật sảng khoái.

"Đi c·hết đi." Trọng Lâm cười gằn nhìn Văn Dũng. Vung lên nắm đấm, điên cuồng đấm vào Văn Dũng.

"Đại gia tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi. Hu hu hu" Văn Dũng mặt mũi bầm dập, khóc lóc cầu xin.

"Ha ha, bổn đại gia g·iết ngươi!" Trọng Lâm gằn giọng nhìn Văn Dũng. Lúc này đột nhiên dị biến xuất hiện.

Trên trời cao xuất hiện từng luồng mây đen mang theo lôi kiếp. Mây đen kéo đến, sấm chớp vang lên ầm ầm.

"Hợp Đạo kiếp vân! Ta sắp bước vào Hợp Đạo" Trọng Lâm cười lên ha ha. Chân đạp lên đầu Văn Dũng, mắt nhìn kiếp vân, chiến ý hắn bùng lên. "Đến đây đi lôi kiếp!"

Kiếp vân dần dần hội tụ, tạo thành một gương mặt.

"Tên chơi thuốc, đi c·hết đi." Kiếp vân hoá thành mặt Dương Thiên. Lôi kiếp hoá thành bàn tay. Liên tiếp đập thẳng vào mặt Trọng Lâm đang ngửa lên trời.

"Tâm ma sao." Trọng Lâm bị tát choáng váng. Hắn nghĩ rằng tâm ma.

"Đi c·hết đi, tên biến thái!!!" Dương Thiến hét lên, tát thật mạnh vào mặt Trọng Lâm.

Trọng Lâm lăn xuống đất, hắn bừng tỉnh!

"Tiểu thư..." Trần Hảo im lặng nhìn Dương Thiến tát Trọng Lâm rớt xuống ghế.

Lúc này Trọng Lâm mơ màng tỉnh lại, hắn thấy mình đang trong xe, trước mặt là Dương Thiến đang tức giận nhìn hắn, ánh mắt ngấn nước.

"Tên biến thái!" Dương Thiến khóc nấc, tiếp tục tát Trọng Lâm.



Trọng Lâm mộng. "Sao ta lại ở đây! Đây là đâu?"

Trọng Lâm vội vàng mơ hồ nhớ lại, sau khi vận dụng linh khí, hắn đã ngất đi, vì cơ thể hoàn toàn không chịu đựng được linh khí nhập thể. Lần trước vận dụng khi tỉnh dậy là đau đớn, còn hiện tại, không có cảm giác đau đớn tí nào, mà còn rất thoải mái. Trọng Lâm ngơ ngác nhìn Hồ Đại cùng Trần Hảo đang ngồi ghế trước.

Trần Hảo im lặng tiếp tục lái xe, hắn không dám lên tiếng. Dương Thiến là cọp cái, Trọng Lâm là quái vật. Hai thứ này hắn không dám động. Trước khi ngất đi, hắn thấy Trọng Lâm tàn sát toàn bộ ra sao. Chỉ năm giây, Trọng Lâm g·iết không còn một mảnh. Trần Hảo sợ, hắn sợ Trọng Lâm. Trọng Lâm bây giờ trong mắt hắn, hoàn toàn là ẩn thế cao nhân bí ẩn, nào là kẻ chơi thuốc gì a!

Hồ Đại thì ngơ ngác dơ ngón tay cái lên với Trọng Lâm. Ánh mắt muốn nói: "Hảo huynh đệ, ngươi trâu!"

Trong lúc b·ất t·ỉnh, Trọng Lâm nằm ghế sau cùng với Dương Thiến. Nghe Trần Hảo nói Trọng Lâm liều mạng cứu Dương Thiến ra sao, bảo Trọng Lâm một mình g·iết địch anh dũng thế nào. Dương Thiến nghe ngơ ngác, đây là tên chơi thuốc mà mình kỳ thị hay sao. Ánh mắt Dương Thiến cảm thấy hoảng loạn nhìn Trọng Lâm.

"Không lẽ hắn thích ta?" Dương Thiến nhìn Trọng Lâm với ánh mắt phức tạp. "Nhưng ta chỉ yêu thích Lý Dương."

"Nhưng hắn đã liều mạng cứu ta." Dương Thiến lắc đầu, không muốn suy nghĩ. "Hắn b·ị t·hương vì ta, mà ta cứ..." Dương Thiến tự trách mình. Cô nàng bỗng nhiên muốn buông xuống thành kiến với Trọng Lâm. "Nhưng thân thế của hắn, không phù hợp với Dương Gia."

Càng suy nghĩ, Dương Thiến càng hoảng loạn. Bỗng nhiên lúc này, một bàn tay chụp thẳng ngực của Dương Thiên. Sau đó cười lên ha ha, Dương Thiến như bị sét đánh, cô nàng ngẩn ra. Nhìn chằm chằm cánh tay của Trọng Lâm. Sau đó, một đấm thẳng mặt Dương Thiến.

Muôn ngàn vì sao đang bay trước mắt, một chút ấn tượng vừa xuất hiện, đã bị một đấm phá vỡ.

Dương Thiến "trìu mến" tặng Trọng Lâm liên hoàn tát.

Trọng Lâm tỉnh lại ngơ ngác, Dương Thiến thì tiếp tục tát.

"Con điên, tao liều mình cứu mày, mà mày làm trò gì vậy hả?" Trọng Lâm tức điên lên.

"Tên chơi thuốc, ngon thì g·iết ta luôn đi!!!" Dương Thiến ấm ức thét lên.

Trọng Lâm nhức đầu, hắn không muốn cãi tay đôi với Dương Thiến. Ngu ngốc mới cãi nhau với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ não phẳng.

Trọng Lâm nhìn Hồ Đại cùng Trần Hảo để tìm kiếm lời giải thích. Hắn nhập được đáp án là ánh mắt của Hồ Đại và sự im lặng của Trần Hảo.

Hồ Đại chỉ chỉ Trọng Lâm, sau đó tay làm hành động bóp bóp, rồi giơ ngón tay cái lên. Trọng Lâm lúc này nào còn không hiểu, hắn như sét đánh bên tai, ngơ ngác nhìn Dương Thiến.

Lại một tát đi qua, Dương Thiến khóc lên. Trọng Lâm thì im lặng. Trong đầu thầm nghĩ "Sư phụ, cảnh này phải thoát thế nào???" Hắn cũng muốn khóc.



Trần Hảo lắc đầu. Phá vỡ cảnh ngượng ngùng này. "Lâm thiếu gia, cậu không nhớ gì hết à?" Trần Hảo nghi ngờ nhìn Trọng Lâm.

Trọng Lâm lắc lắc đầu nhìn Trần Hảo. "Ta cũng ngất a! Vừa tính cứu tên này, thì ta ngất. Sau đó tỉnh lại thì nằm ở đây." Trọng Lâm chỉ chỉ Hồ Đại. Hồ Đại cũng gật đầu đồng ý. Vì lúc đó hắn tỉnh, hắn thấy Trọng Lâm ngất đi, sau đó hắn ngất theo.

Trần Hảo nghe vậy thì gật đầu. Hắn thấy Trọng Lâm không muốn nói, có lẽ là muốn giấu. Trần Hảo nghĩ nghĩ cũng không muốn nói ra.

"Tên lửa đen đó, là Văn Dũng, hắn từng là quản gia của nhà họ Dương." Trần Hảo bắt đầu kể lại. "Hắn muốn trả thù nhà họ Dương, nên bày ra vở kịch này."

"Chuyện lúc sau thì mọi người cũng biết." Trần Hảo vừa dứt lời.

"Vậy làm sao hắn lại có dị năng mà các người không biết, còn có cả ma khí là thế nào?" Trọng Lâm vội vàng hỏi. Lần này hắn thật sự ấm ức và tức giận. Bị người thường đuổi g·iết, bị lẫn vào âm mưu trả thù của nhà người ta. Còn là người nhà của con điên chơi với nhau. Hắn càng bực mình.

"Đúng, thật sự là không ai biết, và cũng không ngờ tới. Nhưng cũng may lần này có Lâm thiếu gia, nếu không..." Trần Hảo lắc đầu thở dài. Hắn nhớ lại lúc đó, nếu thật sự không nhờ Trọng Lâm, có lẽ c·hết cả đám.

"Cả...cảm...ơn..." Dương Thiến lí nhí nói nhỏ trong miệng.

Trọng Lâm quay sang nhìn Dương Thiến. Sau đó hắn tặng cho cô nàng một nụ cười khinh thường "Ngươi thiếu ta một mạng, đồ bình hoa."

Dương Thiến muốn nổi điên. Nhưng lại ngơ ngẩn, lại suy nghĩ "có lẽ hắn thích ta".Sau đó đỏ mặt rồi quay đi, len lén nhìn Trọng Lâm.

Trọng Lâm sửng sốt, sao con điên này không đáp lại nhỉ, thật khó hiểu. Hắn lắc đầu nhìn Trần Hảo. "Anh Hảo, anh thật giỏi a, đánh g·iết được cả Dị Năng Giả mạnh như vậy."

Trần Hảo cười khổ. "Không phải tôi, mà là Lâm thiếu gia..." Trần Hảo buộc miệng suýt nói ra bỗng nhiên dừng lại. Trọng Lâm thì nghi ngờ nhìn Trần Hảo. Ta làm gì a? Sao ta không biết?

"Là một người quen của Lâm thiếu gia xuất hiện. Hắn chỉ một chiêu diệt sát toàn bộ. Hắn cứu toàn bộ chúng ta, sau đó hắn bỏ đi." Trần Hảo vội vàng thay đổi cách nói, sau đó nhẹ liếc nhìn Trọng Lâm. Hắn thấy ánh mắt nghi ngờ của Trọng Lâm, bỗng nhiên lạnh gáy. Hắn sợ hắn tiết lộ bí mật, Trọng Lâm g·iết hắn.

"Người quen của ta?" Trọng Lâm nhíu mày. Mới đến nơi này chưa được ba ngày, nhiều chuyện xảy ra, ta quen biết ai a? Bỗng nhiên lúc này Trọng Lâm nhớ đến hệ thống.

"Hệ thống, là người của ngươi?" Trọng Lâm dò hỏi trong đầu.



Hệ thống im lặng, không phản hồi với hắn.

Hồ Đại đã nghe Trần Hảo kể. Cả ba người Hồ Đại, Trọng Lâm, Dương Thiến đều là được Trần Hảo vác bỏ lên xe. Hắn cũng nghe Trần Hảo bảo là có cao thủ cứu giúp. Hồ Đại cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ cảm thấy cao thủ này thật thân thiện, đã cứu mạng, còn chữa trị cho cả nhóm. Vì khi Hồ Đại tỉnh lại, hăn thấy khoan khoái trong người, khoẻ mạnh hơn bao giờ hết, và cơ thể không có bất kỳ một v·ết t·hương nào. Thế là hắn quy công cho cao thủ thần bí. Giờ nghe người thần bí là người quen của Trọng Lâm thì hắn không bất ngờ. Vì võ học của Trọng Lâm rất kỳ ảo khó lường, chắc chắn là sư phụ của Trọng Lâm. Chẳng qua Trọng Lâm giấu hắn mà thôi.

"Thật mong có một ngày được gặp và giao thủ học hỏi với cao thủ ấy." Hồ Đại ánh mắt ước mơ và ngóng trông.

Chỉ có Trần Hảo là biết, toàn bộ là Trọng Lâm. Cao thủ đang trong xe, ngươi có ngon thì giao thủ đi, người ta thổi một hơi ngươi cũng c·hết chắc.

Hồ Đại thì mang theo nhiều hướng tới. Trọng Lâm thì nghi hoặc. Dương Thiến thì cảm xúc phức tạp. Trần Hảo thì cười khổ, cảm giác im lặng thật khó chịu, chưa kể còn phải ở chung xe với một cao thủ thần bí khó lường, như kiến bò trên chảo nóng.

Chiếc xe dần dần rời xa cánh rừng. Trọng Lâm thì được Trần Hảo kể lại về Văn Dũng và lời xin lỗi của nhà họ Dương với Trọng Lâm.

....

Chiếc xe dừng ở trường học. Trọng Lâm cùng Hồ Đại bước xuống xe, Trần Hảo thì lái xe đưa Dương Thiến trở về.

"Anh Hảo, liệu rằng Trọng Lâm có phù hợp với em không?"

Trên xe lúc này không còn ai, Dương Thiến lí nhí hỏi nhỏ Trần Hảo. Nghe xong, Trần Hảo muốn đ·âm x·e vào tường. "Tiểu bà cô, xin đừng."

Trần Hảo nhức đầu. Hắn không muốn nhà họ Dương động đến Trọng Lâm, nhưng hắn lại muốn suy tính cho Trọng Lâm dính lên nhà họ Dương. Hắn xoắn suýt, thật khó.

Với tư cách là cao thủ của nhà họ Dương, Trần Hảo biết, chỉ cần có Trọng Lâm, trong bóng tối, không có bất kỳ thế lực nào có thể động đến nhà họ Dương.

Nhưng người ta là cao thủ, có lẽ là Thần cấp cao thủ, ngươi hỏi cái gì cơ? Người ta có xứng với ngươi hay không? Mà tại sao không hỏi là ngươi có xứng với người ta hay không hả???

"Tiểu thư..." Trần Hảo im lặng, hắn muốn nói đầu óc ngươi vào nước hay bị khùng rồi, nhưng hắn nói không ra lời, lựa từ mà nói. "Nếu tiểu thư có thể làm Trọng Lâm say mê tiểu thư, hoặc chỉ cần một chút xíu tình cảm của Trọng Lâm, nhà họ Dương..." Trần Hảo cố suy nghĩ lời thật tốt để khuyên tiểu thư nhà mình.

"Nhà họ Dương có lẽ vĩnh viễn bất diệt trừ khi Trọng Lâm c·hết!"

Dương Thiến chấn động, không thể nào a. Nhà họ Dương là gia tộc ra sao, còn Trọng Lâm, trong ký ức của Dương Thiến vẫn là học sinh nghèo mà lại còn lêu lỏng ham chơi. Nàng để mắt hắn một tí đã là vinh hạnh cho hắn. Sao bây giờ lại như hắn để mắt nàng là mộ tổ b·ốc k·hói xanh thế này.

"Hắn...hắn chỉ là học sinh nghèo, sao lại..."

Trần Hảo nghe vậy lắc đầu, chắc chắn không xem tài liệu về Trọng Lâm rồi.

"Chuyện này, tôi sẽ báo cho gia chủ, còn tiểu thư, cứ nghĩ ngơi đi. Về nhà, có gì rồi nói sau." Trần Hảo không muốn nói nữa, người này, nói không vào.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh về nhà họ Dương. Dương Thiến trăm ngàn ngổn ngang cảm xúc tràn ngập trong lòng. Giờ đây, cô nàng cảm thấy Trọng Lâm quá thần bí.