Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 20: Vân lão gia tử (1)




Chương 20: Vân lão gia tử (1)

Chương 20: Vân lão gia tử.

"Người cứu chúng ta là ai nhỉ?" Hồ Đại lảm nhảm, hắn tò mò. Lần này xuất môn, vạn sự bất lợi nhưng may mắn còn cái mạng.

Nhiệm vụ của hắn, hắn cũng không biết có hoàn thành hay không, vì một chút manh mối sót lại chứng minh cũng không có. Mọi thứ đều mất sạch, trả lại là một tịnh thổ, có lẽ tương lai sẽ là một nơi thánh địa tu luyện.

Hồ Đại cùng Trọng Lâm đã trở về lại trường học của Trọng Lâm. Hồ Đại liên tục lải nhải ai cứu hắn, võ lâm cao thủ đó là ai. Trọng Lâm nhức đầu.

Đến ngã ba trước trường. Trọng Lâm tách ra cùng Hồ Đại, hắn nhức đầu. Lúc đầu hắn ấn tượng Hồ Đại cũng là tuổi trẻ tài cao nhưng hơi xốc nổi, vì cứ thích thách đấu với cao thủ. Nhưng giờ, hắn phát hiện Hồ Đại còn là cái lắm mồm, lải nhải không dứt.

Trọng Lâm phát hiện có thể mình dị thường, hắn muốn tĩnh tâm tìm hiểu. Nhưng có cái máy phát bên cạnh, hắn không tài nào tập trung được. Hắn quyết định, đá cái đuôi đi.

"Im mồm đi, ngươi cút về môn phái, đừng lải nhải nữa." Trọng Lâm gắt gỏng với Hồ Đại. Cả quãng đường không được yên tĩnh, hắn chịu đủ rồi.

Bịch!

Một quyền rơi thẳng vào bụng của Trọng Lâm.

"Này, nói cho cẩn thận!" Hồ Đại lườm Trọng Lâm.

Trọng Lâm nóng máu lên, hắn đánh trả. Một quyền trả lại Hồ Đại.

Cả hai lao vào đánh nhau túi bụi. Chỉ là đến điểm thì dừng, không hề có sát chiêu. Nhưng càng đánh Trọng Lâm càng kinh ngạc.

Cơ thể tiến bộ? Nội khí gia tăng? Điều hắn kinh ngạc là linh khí, cơ thể hắn tự động vận dụng linh khí.

"Hỏa" Trọng Lâm thầm niệm trong đầu. Quyền của hắn bỗng nhiên bao phủ bởi một ngọn lửa. Lửa không lớn, chỉ vừa đủ bao phủ đầu nắm tay của hắn. Đánh mạnh lên người Hồ Đại, một ngọn lửa bắt lên người Hồ Đại. Hồ Đại kinh ngạc, sau đó chỉ phủi một cái lửa tắt.



Trình độ quá yếu, nhưng đủ để Hồ Đại kinh ngạc.

"Dị năng giả?" Hồ Đại biết rõ Trọng Lâm chỉ là Cổ Võ Giả, giờ đây lại gọi lửa đánh nhau? Đây là cái gì thao tác?

Trọng Lâm dừng lại không đánh nữa, chỉ nhìn nhìn ngọn lửa trên tay của mình. Mặc dù yếu, nhưng Trọng Lâm hiểu điều này nghĩa là gì.

"Không phải, nhưng cũng có thể là phải, tôi không chắc chắn lắm." Trọng Lâm lắc đầu từ chối.

"Biết linh khí không?" Trọng Lâm hỏi Hồ Đại.

Hồ Đại ngơ ngác lắc đầu. "Linh khí là cái gì a? Một loại võ kỹ hay là một loại năng lượng?"

Xem ra thế giới này thật sự không biết sự tồn tại của linh khí. Trọng Lâm cũng lười trả lời lại Hồ Đại. Chỉ im lặng suy nghĩ.

"Thôi đi về." Trọng Lâm đánh qua vấn đề khác. Hắn muốn về nhà suy nghĩ thêm về chuyện này.

Hồ Đại mặc dù rất tò mò Trọng Lâm sao lại biết nghịch lửa, nhưng mỗi võ giả có một ít bí mật riêng. Hắn cũng không cố gắng dò hỏi. Vì biết đâu Trọng Lâm vừa thức tỉnh dị năng, vừa là cổ võ già. Những người này không phải là hiếm, chẳng qua là không nhiều. Nhưng những người này, càng cường đại hơn dị năng hay cổ võ giả. Mọi người thường gọi những người đấy là Dị Võ Giả.

"Được thôi, tớ cũng cần về môn phái để giải trình nhiệm vụ. Hy vọng lần sau cậu không còn gà mờ thế này." Hồ Đại cười khà khà với ý vị không mấy thiện ý.

"Hy vọng không gặp lại. Bye." Trọng Lâm từ chối tiếp lời, hắn quay lưng bỏ đi. Hồ Đại cũng cười cười rời đi.

...

"Tốt cho một tên Văn Dũng." Dương Kỳ Vũ đang nổi giận. Sau khi nghe Trần Hảo báo cáo lại chuyện Dương Thiến, Dương Kỳ Vũ nổi giận vứt thẳng chén trà xuống sàn. Dương Kỳ Vũ muốn bắt Văn Dũng để rút gân lột da, nhưng tiếc là giờ Văn Dũng chỉ còn bụi bặm, rút cái không khí.

Trần Hảo im lặng đứng kề bên, cần nói hắn đã nói, cần giải thích hắn cũng đã làm. Lúc này hắn trầm mặc, để Dương gia chủ quyết định. Chỉ là, hắn thật hy vọng Dương Kỳ Vũ tìm cách kéo Trọng Lâm đứng về Dương Gia.



Sau một lúc trút giận và trầm mặc, Dương Kỳ Vũ bỗng cười phá lên.

"Con bé kiêu kỳ kia còn chê thằng nhóc Lâm nghèo haha. Thật buồn cười, nó không biết nếu so gia thế, Trọng Lâm chỉ có hơn chứ không kém nó."

Thật vậy, Trọng Lâm là cháu trai của Vân Lão -Vân Trọng Nguyên. Người khác còn gọi hắn là Vân lão thái tuế. Vân lão dù già nhưng chí không già, dù đã trên 70, nhưng trong thương trường vẫn là một trong những người thét ra lửa. VẫnTronjg Nguyên có hai người con trai và một người con gái. Toàn bộ đều đã lập gia đình, nhưng độc đinh chỉ có mỗi Trọng Lâm là cháu trai, nên cả Trọng Nguyên rất coi trọng đứa cháu trai này. Chỉ là trước kia đứa cháu này có phần ngỗ ngược, làm trái ý cả nhà. Nhưng Vân lão không giận ngược lại còn bảo có chí khí. Bảo là giống hắn lúc còn trẻ nên càng yêu quý Trọng Lâm hơn.

"Vân lão là một cao thủ trong thương trường, giờ lại ra một đứa cháu cao thủ trong Cổ Võ, thật là gia môn vinh hạnh." Dương Kỳ Vũ thầm than, hắn cũng có con trai, nhưng con trai hắn bất thành khí. Chỉ biết ăn chơi lêu lỏng, quản lý việc công ty cũng không nên thân. Con gái thì kiêu ngoa đỏng đảnh.

Dương Kỳ Vũ thở dài. Hắn biết, toàn bộ chỉ là do hắn, từ khi vợ hắn q·ua đ·ời, hắn luôn ân hận là do chính hắn gây ra c·ái c·hết cho vợ, nên hắn dành mọi tình thương cho con cái xem như đền đáp cho vợ. Nhưng nào ngờ, tình thương thành dung túng, khiến con cái của hắn ngày càng giống hỗn thế ma vương. Cả trai lẫn gái. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn.

"Chuyện của Dương Thiến, ta sẽ xem xét, nếu Trọng Lâm thật như cậu nói, thì ta tiếc gì một chuyến kết duyên." Dương Kỳ Vũ nhìn Trần Hảo.

Trần Hảo đã kể và khuyên Dương Kỳ Vũ nên lôi kéo Trọng Lâm. Chỉ có một cái hắn im lặng không dám nói, đó là Trọng Lâm có khả năng là Thần cấp cao thủ. Chuyện này hắn hoàn toàn không dám nói, chỉ nói Trọng Lâm là cao thủ ẩn danh đô thị, có sư phụ cực kỳ đáng gờm.

Trần Hảo cũng sợ, hắn sợ hắn lỡ miệng nhiều chuyện, người ta đến nhà phất tay một cái, không có hủ tro để mà chôn. Hắn hồi tưởng lại cảnh tượng Trọng Lâm một phất tay toàn bộ thành bụi bặm bay đi. Hắn cảm thấy rét run. Một kẻ vào sinh ra tử nhiều lần, chưa hề sợ hãi trước c·ái c·hết, kể cả khi đối diện với Văn Dũng cực kỳ cường đại cũng không sợ, nhưng nhớ đến nụ cười tà ác của Trọng Lâm là chân hắn không kiềm chế được, run lẩy bẩy. Hắn thấy Thần Cấp trong truyền thuyết.

Dương Kỳ Vũ liếc nhìn Trần Hảo đột nhiên run rẩy, hắn nhíu mày hỏi "Sao thế?"

Trần Hảo biết mình thất thố vội cúi đầu. "Dương gia chủ, không sao, chỉ nhớ lại chuyện sáng nay, tôi lại cảm thấy tự trách bản thân thôi."

Dương Kỳ Vũ vỗ vỗ vai của Trần Hảo. "Tôi không trách cậu, tôi hiểu. Cảm ơn cậu đã liều mình bảo vệ con gái của tôi."

"Không có gì, tôi thật sự..." Trần Hảo nói không ra lời. Hắn không dám nói hắn sợ.

"Không sao, không sao. Chuẩn bị vài lễ vật, tôi muốn đến Vân gia một chuyến, cảm tạ cháu trai của Vân lão. Cậu chuẩn bị giúp tôi nhé."

"Vâng, Dương gia chủ." Trần Hảo trịnh trọng đáp.



"Nói rồi, tôi xem cậu là anh em, gọi tôi là anh Vũ là được rồi." Dương Kỳ Vũ mỉm cười. Hắn thật sự xem Trần Hảo là anh em, chỉ là rất khó, vì hắn biết hai người hai thế giới, trong mắt Trần Hảo có lẽ người như hắn chỉ là phàm tục thấp hơn một bậc. Nên hắn luôn muốn cố gắng kéo gần quan hệ với Trần Hảo. Nhưng Trần Hảo chỉ luôn lạnh lùng và im lặng, lần nào hắn nói cũng như vậy.

"..."

Lại tiếp tục im lặng, Trần Hảo không đáp lời. Trần Hảo quay lưng ra ngoài, rời đi chuẩn bị lễ vật.

Dương Kỳ Vũ cười cười, hắn không thất vọng, vì đây không phải là lần đầu. Hắn là lão làng trong giới kinh doanh, biết người nào nên ép, người nào nên dùng chân tình đối đãi. Trần Hảo là loại thứ hai.

...

"Hệ thống, cho ta biết ai đã cứu ta?" Trọng Lâm dò hỏi hệ thống. Hắn muốn thử nghiệm năng lực mới của mình, nhưng lúc này hắn cũng tò mò là ai cứu hắn. Trần Hảo nói là sư phụ của hắn, nhưng hắn biết hắn làm gì có sư phụ a. Vậy nên chỉ có hệ thống.

"..."

Tiểu Trí im lặng.

"Ta muốn biết là ai." Đột nhiên Trọng Lâm nổi điên, hắn gầm thét trong đầu. Càng lúc hắn càng cảm thấy hệ thống đã dắt mũi hắn. Chuyện gì hắn cũng không biết, chỉ biết bị động nghe theo lời hệ thống. Hắn phẫn nộ.

"Tương lai, chủ nhân sẽ biết đó là ai. Hệ thống không bao giờ làm hại chủ nhân, đây là điều chắc chắn. Ngoài ra, chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng là 5 điểm tiềm năng và..." Tiểu Trí đánh trống lảng sang vấn đề khác, và cười một cách thần bí với Trọng Lâm. "Chủ nhân đột phá một cấp bậc, trở thành Luyện Thể Giả, trình độ gen cơ thể, tăng tiến một bậc, có thể sử dụng linh khí."

Hệ thống hại hắn sao? Có thể có, hệ thống luôn hút máu hắn, làm hắn b·ị đ·ánh gãy quá trình hấp thụ linh khí, làm mất khí huyết của hắn. Hệ thống có giúp hắn không? Cũng có hệ thống ban cho hắn năng lực, giúp cho hắn có được võ học chỉ cần hắn gặp được. Cho hắn tăng tiềm năng cơ thể. Hắn không biết hệ thống là phúc hay là hoạ. Hắn ghét cảm giác này, cảm giác có một thứ không nắm được trong tay. Nếu có thể vứt bỏ, hắn tình nguyện vứt bỏ hệ thống. Dù cho có giúp ích đi nữa, hắn cũng muốn vứt bỏ, hắn chỉ muốn giữ thứ hắn có khả năng khống chế mà thôi.

"Biến đi!!!" Trọng Lâm gầm lên, hắn không quan tâm. Hắn lại phẫn nộ. Từ lúc trọng sinh đến nay, Trọng Lâm cảm thấy cảm xúc của mình càng lúc càng mất khống chế. Hắn tin chắc mình không bị ma khí nhập thể. Nhưng hắn thật sự không khống chế được, vì có quá nhiều thứ hắn không biết, có nhiều thứ hắn không nắm trong tay và có quá nhiều thứ làm hắn ấm ức khó chịu.

Trọng sinh vui vẻ sao, nếu được hắn không cần trọng sinh. Nhưng hắn cũng không phải là kẻ không biết tiếc mạng. Được sống hắn sẽ quý trọng. Nhưng hắn khó chịu, hắn ghét cảm giác mọi thứ vượt tầm khống chế.

"Ta phải mạnh mẽ hơn, mọi thứ, phải nắm trong tay ta." Trọng Lâm cắn chặt răng, hắn chạy, hắn chạy thật nhanh trên đường. Cảm giác như muốn trốn tránh, cảm giác như muốn chạy trốn một thứ gì đó. Trọng Lâm gầm lên. Hắn phát tiết bực tức trong lòng. Cái gì linh khí, cái gì tiến giai hắn không quan tâm nữa. Hắn điên cuồng chạy dài trên phố.

Hắn không muốn lại một lần nữa bị người thường vây g·iết, đây là mục tiêu đầu tiên của hắn. Hệ thống, kẻ nào sau màn, hắn sẽ lôi ra. Trọng Lâm thề.

.....

p/s: tết giờ bận quá, không ra chương được. Mai sẽ bắt đầu ra chương đều đặn lại, mong các anh em thông cảm. Cảm ơn đã ủng hộ cuốn sách.