Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Biết Võ

Chương 21: Vân lão gia tử (2)




Chương 21: Vân lão gia tử (2)

Chương 21: Vân lão gia tử (2)

Tại bờ biển phía đông Khánh Nam thành phố.

"Biến mất? Hoàn toàn biến mất?" Nam tử trẻ tuổi cởi trần nằm dài trên ghế tắm nắng nhíu mày hỏi.

"Vâng thưa cậu chủ. Một chút cũng không còn lại. Cả một khu vực, ma khí hoàn toàn biến mất." Lão quản gia cung kính đứng bên cạnh trả lời.

Thanh niên cởi trần nhíu mày. "Sao có thể? Dù cho Văn Dũng có bị g·iết thì ma khí vẫn vờn quanh khu vực trong một thời gian ngắn, sao có thể biến mất chứ? Thật kỳ quái."

"Chú Đào, chú đi điều tra xem, khu vực đấy là có chuyện gì xảy ra."

"Vâng cậu chủ, sơ bộ điều tra thì lúc đó có 3 người, Trần Hảo của Dương Kỳ Vũ, Hồ Đại của Bắc Cương Quyền Tông, và Trọng Lâm bạn học của Dương Thiến."

"Ồ, có cả Trọng Lâm sao? Tên này chỉ là người thường thôi mà. Thú vị! Haha! Thật thú vị."

Thanh niên cười cười, tay gõ gõ xuống bàn. Trầm tư một lúc, hắn ra lệnh cho lão quản gia. "Điều tra tư liệu cả ba cho ta, kể cả Trọng Lâm".

"Vâng!" Lão quản gia cung kính trả lời.

Thanh niên lại nhìn về phía biển, cười cười sau đó tiếp tục nằm xuống tắm nắng. Hắn tắm cả buổi rồi nhưng hình như vẫn không chán. Vẫn tiếp tục nằm ngắm nhìn mặt trời.



"Thật đẹp!"

Nam tử cảm thán, trong mắt hắn không có ánh mặt trời chói chang, mà chỉ có âm u ma khí.

....

"Thưa lão gia, Dương Kỳ Vũ xin được gặp mặt." Một nữ thư ký cung kính gõ cửa, nàng không dám làm phiền người đang ở trong phòng. Người trong phòng là cả một truyền kỳ của nhà họ Vân, hai bàn tay trắng, dựng nên cả một sự nghiệp đồ sộ. Có tin đồn rằng, người này hai giới hắc bạch ăn sạch. Nhưng tin đồn vẫn chỉ là tin đồn.

Bên ngoài, Vân lão là một người hoà ái dễ gần, lúc nào cùng mỉm cười, dù là đối với bất kỳ ai. Trong thương trường, Vân lão là một người làm ăn uy tín, nói một là một, nói hai là hai, chưa bao giờ lật lọng. Những kẻ lật lọng với lão, đều biến mất. Nhiều người đồn đại, dưới trướng Vân lão có cả một băng nhóm ngầm chuyên giúp lão giải quyết vật cản đường. Nhưng đến nay vẫn chưa ai tìm ra được chứng cứ. Nên vẫn mãi chỉ là đồn đại.

Trong căn phòng đơn sơ, chỉ có một chiếc ghế, một chiếc bàn, và một chiếc tủ phía sau. Trong tủ trưng bày đủ loại bằng khen, kinh doanh, thể thao, khen thưởng người tốt... Rất rất nhiều bằng khen, được trưng bày cẩn thận trong tủ. Vân Trọng Nguyên, dáng người cao lực lưỡng, không giống một lão tướng trong thường trường, mà lại giống như một võ sư lâu năm. Cơ bắp săn chắc, đầu trọc sáng bóng, vẻ ngoài không giống một ông lão 70, mà giống một võ sư trung niên hơn. Nếu không có chòm râu trắng dưới cằm, không ai nghĩ đây là một ông lão đã ngoài thất tuần.

Vân Trọng Nguyên đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, hai mắt khép hờ nghỉ ngơi. Chiếc ghế duy nhất, vì vào căn phòng này, không ai có tư cách ngồi nói chuyện với Vân Trọng Nguyên. Vân Trọng Nguyên từ từ mở mắt, nhìn về phía vệ sĩ đang đứng bên cạnh, lão gật đầu ra hiệu. Vệ sĩ từ từ bước đến cửa, mở cửa ra cho thư ký bước vào.

"Vân lão, Dương Kỳ Vũ mang lễ vật đến, nói là muốn gặp Vân lão để cảm tạ. Tôi đã sắp xếp cho Dương Kỳ Vũ chờ ở phòng khách. Vân lão có muốn gặp hay không?"

Vân Trọng Nguyên lại nở nụ cười, sắc mặt bình thản, không ai có thể đọc được cảm xúc của lão dựa trên khuôn mặt. Vì dù giận hay vui lão cũng cười.

"Tên này, không có chuyện tốt không đăng tam bảo. Không có lợi thì hắn chắc chắn không dám đến gặp ta. Tốt thôi, ta đi gặp hắn." Vân lão đứng dậy cùng thư ký rời khỏi phòng.

Lúc này Dương Kỳ Vũ không hề sốt ruột ngồi chờ đợi. Tại gian phòng sang trọng và đầy đủ tiện nghi vượt quá cho một vị khách. Giống một nơi hưởng thụ hơn là một phòng đón khách.



"Vân lão thật biết hưởng thụ, khách của lão cũng phải cùng đẳng cấp với lão mới có thể dùng hết tiện nghi nơi này."

Dương Kỳ Vũ không phải không có khả năng mua sắm những thứ này. Nhưng vị trí một vật đặt tại một nơi khác nhau sẽ có giá trị khác nhau. Hắn dùng tại nhà thì đó là hắn có tiền, còn hắn nếu có thể dùng tại nơi này, thì chứng tỏ đó là địa vị của hắn. Ra đường hắn cũng có thể khoe khoang với người khác nếu hắn dùng được. Nhưng, không ai dám, đến đây chỉ có ngồi chờ, ai dám động đậy với đồ vật của Vân lão mà không được sự đồng ý? Đó là coi thường Vân lão! Muốn biến mất sao?

"Giám đốc Kỳ Vũ, thật hạnh ngộ nha!" Vân lão từ ngoài bước vào.

Vừa thấy Vân lão, Dương Kỳ Vũ vội vàng đứng dậy cúi chào, hắn cũng không quan tâm là Vân lão vừa gọi thẳng tên hắn. Tại nơi này, người có địa vị thích được gọi bằng họ hơn là gọi tên, chứng tỏ là người đứng đầu, dẫn dắt cả một gia tộc. Không thể gọi thẳng tên, đó là coi thường. Nhưng tại nơi này, người được Vân lão tôn trọng gọi họ, cả thành phố Khánh Nha đếm được trên đầu ngón tay.

"Rất vinh hạnh được gặp Vân lão." Dương Kỳ Vũ vội đưa tay ra bắt tay với Vân Trọng Nguyên. Vân Trọng Nguyên vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, cười cười bắt tay với Dương Kỳ Vũ, sau đó ra hiệu ngồi xuống.

"Nói đi, đến đây làm gì?" Vân Trọng Nguyên vào thẳng vấn đề. Lão không thích quanh co lòng vòng.

"Đầu tiên là đến tạ ơn Vân lão, Vân lão có một cháu trai thật xuất chúng. Đúng là rồng trong loài người." Dương Kỳ Vũ tâng bốc Trọng Lâm, vì hắn biết Vân lão rất yêu quý người cháu trai này.

Vân lão im lặng không nói gì, quay qua nhìn vệ sĩ. Vệ sĩ gật gật đầu hiểu ý.

Ầm!

Một cước đánh thẳng vào Dương Kỳ Vũ, Trần Hảo vội vàng đỡ đòn giúp Dương Kỳ Vũ. Người vệ sĩ của Vân lão tiếp tục t·ấn c·ông. Chỉ với ba quyền, đã đánh văng Trần Hảo ra ngoài. Sau đó lui về phía sau Vân lão, tiếp tục đứng im không nói chuyện.

"Cổ Vệ Trung Cấp, cấp 5." Trần Hảo mồ hôi đổ rịn ra trên trán. Hắn biết vừa rồi người vệ sĩ kia đã nương tay, không thì hắn c·hết chắc.



Dương Kỳ Vũ biết mình đã sơ ý. Vừa đến đã vội tâng bốc Trọng Lâm, muốn vuốt mông ngựa, ai ngờ vuốt trúng râu hùm.

"Ngươi là cáo, ta cũng là cáo, hai con cáo gặp nhau, đừng xảo quyệt với nhau, dùng thẳng sức mạnh là được. Nếu ngươi đánh chủ ý lên cháu của ta, thì có thể nằm lại đây được rồi."

Vân lão không còn mỉm cười nữa, mà một cỗ phẫn nộ dâng lên, đôi mắt uy nghiêm nhìn thẳng vào Dương Kỳ Vũ. Cháu của lão là vẩy ngược của lão. Vân lão có thể để cháu mình tự do, muốn làm gì thì làm, gây chuyện cũng được, bị kẻ khác đánh cũng được. Vì đó là cách để cháu lão lớn khôn và có nhận thức của mình. Nhưng lão không thích bậc cha chú đánh chủ ý không tốt lên cháu lão, cùng thế hệ đấu thế nào cũng được, cháu lão thua là do hắn yếu, lão tiếp tục bồi dưỡng. Nhưng bậc trên mà xuất hiện, lão cho kẻ đó biến mất.

"Vân...Vân lão... Hiểu lầm, thật sự hiểu lầm." Dương Kỳ Vũ lắp bắp, cả Khánh Nha này, mấy ai dám nói không sợ Vân lão? Có lẽ có, nhưng hắn không phải trong số đó. Chủ nhân Dương gia thì sao chứ, trước mặt Vân lão vẫn như cháu trai thôi.

"Sự thật là Trọng Lâm... đã cứu con gái của cháu, nên lần này cháu đến đây để cảm tạ cháu trai của Vân lão, hoàn toàn không có ý khác". Dương Kỳ Vũ vội vàng trả lời, hắn sợ, sợ rằng Vẫn lão hiểu lầm hắn đánh chủ ý lên Trọng Lâm, sẽ bị Vân lão làm cho biến mất khỏi Khánh Nha.

Vân Trọng Nguyên nghe xong lại cười "Xem ra ta thật hiểu lầm, kể rõ ràng cho ta nghe xem sao." Vân lão cảm thấy hứng thú. Làm ông mà, ai cũng thích được người khác khen cháu mình, miễn là thật lòng.

Dương Kỳ Vũ vội vàng kể lại chuyện Dương Thiến b·ị b·ắt cóc, sau đó được Trọng Lâm cứu.

"Sự thật là như vậy, có Trần Hảo làm chứng. Vân lão cũng biết Trần Hảo là người Cổ Vệ. Sự việc hoàn toàn chắc chắn."

Dương Kỳ Vũ nhìn về phía Trần Hảo, Vân lão cũng nhìn sang Trần Hảo. Trần Hảo lúc nào cảm giác, hắn bị mãnh hổ chú ý. Ai nói Vân lão là cáo? Dù là trong giới kinh doanh, Vân lão cũng tự nhận mình là cáo mới có thành tựu hôm nay, nhưng kẻ nào cũng cảm thấy Vân lão là lão hổ chứ không phải cáo.

"Thưa Vân lão, sự việc hoàn toàn chính xác. Và..." Trần Hảo lúng túng không biết trả lời thế nào. Hắn sợ bại lộ Trọng Lâm, Trọng Lâm cho hắn thành bụi, đắc tội Vân lão, Vân lão cho hắn biến mất. Giờ hắn tự nhiên hối hận, có lẽ xúi dục Dương gia chủ lôi kéo Trọng Lâm là sai lầm của hắn.

"Nói" Vân lão không kiên nhẫn nghe hắn ấp úng.

"Trọng Lâm có sư phụ, và có thể là Cổ Võ Giả cao cấp hoặc...hoặc..." Trần Hảo ấp úng, hắn sợ a.

Vân lão mất kiêng nhẫn, lão ra hiệu cho vệ sĩ. Trần Hảo vừa thấy vệ sĩ bước lên vội vàng nói hết nào dám giấu diếm tiếp. "Sư phụ của Trọng Lâm có khả năng là Thần cấp cao thủ."