Chương 25: Kiếp trước, kiếp sau, quý trọng cái trước mắt (2).
"Con của ta đâu? Nói!" Trọng Cường một tay bắt trên đầu của Trọng Lâm.
Trọng Lâm lúc này dù đau nhức, nhưng hắn cũng hoảng hốt. Bị phát hiện?
Trọng Cường chỉ là suy đoán, đây là g·iả m·ạo. Hắn không chắc chắn, nhưng chỉ đành đánh bừa. Vì thật sự hắn phẫn nộ. Vân Linh bị tên này làm khóc, từ nhỏ dù Trọng Lâm ngang bướng, nhưng Trọng Lâm chưa bao giờ làm mẹ của hắn khóc. Lần này, Trọng Lâm thật sự thay đổi. Không giống con của hắn.
"Hừ!"
Gầm nhẹ một tiếng, Trọng Lâm xoay mình. Lúc này hắn không còn giữ lại, linh khí hoá hình, lửa vờn quanh thân. Một ngọn lửa nóng hừng hực bao khoả quanh thân và tay của hắn. Trọng Lâm tiếp tục t·ấn c·ông về phía Trọng Cường. Một quyền uy mãnh, từng đợt sóng lửa văng ra theo quyền của hắn.
"Thật sự là Dị Cổ Võ! Nhưng... trình độ của ngươi chỉ có nhiêu đấy thôi sao?" Trọng Cường cười lạnh, hắn không đỡ quyền của Trọng Lâm, mà tung quyền về phía Trọng Lâm.
Đi sau nhưng đến trước, một đấm nện thẳng vào ngực Trọng Lâm.
"Thổ!" Trọng Lâm thầm niệm. Trước ngược hắn hiện ra một tầng đất màu vàng, thay hắn cản quyền của Trọng Cường. Nhưng sức mạnh của Trọng Cường quá mạnh, tấm chắn không cầm cự được 2 giây, đã phá toái.
"Phong".
Một cơn gió nhẹ bao quanh thân của Trọng Lâm. Làm thân pháp của hắn trở nên linh hoạt hơn, hắn vội vã rút lui về phía sau. Không dám cứng chọi cứng với Trọng Cường. Thực lực của Trọng Cường viễn siêu hắn.
"Đa hệ Dị Võ Giả? Thật giỏi!" Trọng Cường khen Trọng Lâm. Nhưng ánh mắt hắn càng lúc càng lạnh lùng. Hắn dám chắc, đây không phải con của hắn. Con của hắn, dù là Dị Võ Giả, cũng không thể là đa hệ, vì hắn là Cổ Võ, bên nhà ngoại của hắn Dị Năng không phải là ngũ hành.
"Tung ra sức mạnh thật sự của ngươi đi, bằng không, ngươi phải c·hết tại đây!" Trọng Cường lạnh lùng nhìn Trọng Lâm. Lúc này trên người Trọng Cường dâng lên sát khí, hắn bắt đầu động sát tâm.
Trọng Lâm phát hiện ra cha hắn có dấu hiệu như hoá điên.
"Ma khí sao?" Trọng Lâm cảnh giác nhìn Trọng Cường. Trước đó còn bình thường, sao giờ lại hoá điên? Hắn không cảm nhận được tí ma khí nào hết.
Trọng Lâm vôi vã vận nội khí chữa thương cho mình. Chỉ mới vài chiêu, nhưng cơ thể Trọng Lâm đã liên tục b·ị t·hương. Thực lực Trọng Cường không phải thuộc tầng lớp như Văn Dũng. Văn Dũng gặp hắn có khả năng bị miểu sát. Dù lúc trước Trọng Cường chưa động sát tâm, cũng không cố ý gây sát thương cho Trọng Lâm. Nhưng cũng đủ để cơ thể Trọng Lâm chịu đủ đau đớn.
Nội khí lưu thông trong từng cơ bắp, từng luồng nội khí di chuyển với tốc độ một lúc một nhanh. Vết thương trên người Trọng Lâm dần chuyển biến tốt hơn. Hắn phát hiện, hắn đã đột phá đến một ngàn kilogam lực tay, tức là đã đến mức Luyện Thể Trung Kỳ và đi xa một đoạn.
Trọng Lâm nhớ lại, trước lúc Trọng Cường phát điên, đã đánh Trọng Lâm mấy quyền, nhưng lúc đầu mạnh, sau yếu. Hoá ra lúc đấy Trọng Cường đã đả thông kinh mạch trong cơ thể Trọng Lâm, giúp hắn đột phá. Nhưng qua đó, Trọng Cường cũng phát hiện, Trọng Lâm khác biệt.
Cơ thể cường tráng hơn trước, lực phục hồi kinh khủng hơn người bình thường. Quan trọng nhất, hắn phát hiện thể chất của Trọng Lâm chỉ mới thay đổi trong vài ngày gần đây. Trọng Cường không biết rằng, Trọng Lâm vừa trùng sinh tại Địa Tinh đã vội vã dẫn linh khí nhập thể, làm cơ thể hắn thay đổi. Nhưng chính xác là chỉ vừa mới vài ngày gần đây mà thôi. Người khác không nhận ra, nhưng Trọng Cường chỉ vừa đưa nội khí vào người Trọng Lâm, giúp Trọng Lâm đả thông kinh mạch đã phát hiện ra chuyện này. Cũng vừa vặn là Trọng Lâm vừa mới về nhà. Trước giờ Trọng Lâm luôn ương bướng, nay bỗng nhiên nghe lời.. Giờ đây hắn quy chụp toàn bộ đưa ra kết luận đây là kẻ g·iả m·ạo, còn con hắn đã biến mất.
"Tiên Tông sao? Nếu là Tiên Tông, người đưa đến thế này chỉ là món ăn mà thôi." Trọng Cường thầm nghĩ, phán đoán thân phận của Trọng Lâm.
Không cho Trọng Lâm thời gian nghỉ ngơi, Trọng Cường tiếp tục lao đến, cước pháp tung ra. Trọng Lâm vội vàng né tránh, vừa né thì sơ hở xuất hiện, cánh tay của Trọng Cường như mãng xà, chớp lấy thời cơ cho Trọng Lâm một quyền. Chiến pháp của nhà họ Trọng luôn lấy chân làm mồi, tay mới là chủ lực t·ấn c·ông. Nên đòn t·ấn c·ông từ tay luôn luôn biến ảo khó lường.
Trọng Lâm liên tiếp bị ăn đòn. Dù linh khí vừa vận dụng lên, thì bị Trọng Cường đánh tan. Không cho hắn thời gian để lấy lại sức. TRọng Lâm chỉ có thể bị động chịu đòn.
Trọng Lâm lúc này bỗng nhiên có một cảm giác ấm ức. Từ trong đầu hắn, bỗng nhiên vang lên một tiếng nói "Cha, sao cha đánh con." Trọng Lâm ngơ ngác. Đây là tiếng nói từ trong đầu hắn, hắn không biết là từ đâu. Cảm giác ký ức của Trọng Lâm thân xác này ùa về, lúc nhỏ cha hắn cưng chiều hắn, nhưng đến lúc học võ, hắn luôn b·ị đ·ánh. Lần nào cũng vậy, hắn ấm ức, và đã từng gào lên. "Cha, sao cha đánh con, con đau quá."
Những lúc như vậy, mẹ hắn luôn là người chạy ra ngăn cản. Sau đó hai vợ chồng cãi vã, hắn thì lầm lũi bỏ đi. Dần dần hình thành nên khoảng cách của hai cha con. Dù hắn biết rằng, cha hắn rất thương hắn.
Ký ức của Trọng Lâm tại Vẫn Tinh Động Thiên cũng xúc động, hắn cảm thấy, hắn thèm cảm giác này. Rất rất lâu rồi, khi còn nhỏ, khi theo sư phụ bôn ba khắp nơi, không phải cũng như vậy sao. Sư phụ đánh hắn, hắn đau nhức, hắn khóc lóc, la lên "Sư phụ, sao sư phụ đánh con." Hắn lúc đó cũng căm ghét giống như vậy. Nhưng đến một ngày sư phụ hắn mất đi. Hài cốt không còn, chỉ còn vài di dật. Hắn chôn cất di vật của sư phụ, lúc đó hắn cũng khóc thút thít. Hắn gầm lên. "Sư phụ, xin người, dậy đánh con đi, Lâm không học tốt quyền pháp sư phụ dạy, xin sư phụ dậy đánh con đi." Hắn khóc lóc quỳ trước mộ sư phụ, xin sư phụ hắn quay lại đánh hắn, nhưng bất thành. Sư phụ hắn đã rời đi thế giới này. Từ đó hắn lang thang khắp Vẫn Tinh Động Thiên một mình. Hắn thèm cảm giác sư phụ đánh hắn. Hắn thèm cảm giác có người quan tâm hắn. Thật sự cũng có rất nhiều người quan tâm hắn, hắn cũng biết nhưng không dám nhận. Vì người ta quan tâm cái mạng của hắn, muốn g·iết hắn.
Trọng Lâm lúc này bỗng nhiên chảy hai hàng nước mắt. Hắn im lặng.
Quyền pháp của hắn bỗng nhiên biến hoá, hai tay phân hai thái cực âm dương. Một tay hiện lên nước, một tay hiện lên lửa. Trọng Lâm cười haha.
Trọng Lâm không còn bị động phòng thủ, hắn lao lên t·ấn c·ông lại Trọng Cường, hắn không quan tâm lúc này Trọng Cường đang hiểu lầm hắn. Hắn không quan tâm. Hắn muốn được vui vẻ, cảm xúc hắn cầu mong, đã đến dù không đúng người, nhưng hắn muốn trân trọng. Vì đây là người thân của hắn trong kiếp này. Kiếp trước, hắn đ·ã c·hết.
Trọng Cường kinh ngạc nhìn Trọng Lâm. Khắp người bầm tím, chỗ thì máu me be bét. Nhưng cười lên một cách hạnh phúc. Trọng Cường không hiểu, cảm giác Trọng Lâm điên rồi. Trọng Cường vung cước phá thế tụ lực quyền của Trọng Lâm. Nhưng vừa vào thì thì cảm giác một nóng một lạnh vờn quanh chân của hắn, làm cản trở lại tốc độ của hắn.
Trọng Lâm cười cười. "Cha, cảm nhận Thái Cực Âm Dương Quyền của con. Mong cha chỉ điểm."
Tay hắn lúc nhanh lúc chậm, mượn lực chân của Trọng Cường mà lui ra, sau đó tựa thế dựa lực chân của Trọng Cường, mà kéo hắn về phía trước, áp sát người Trọng Lâm.
Trọng Cường mất đà lao tới trước, một đấm tung thẳng vào mặt của Trọng Lâm, nhưng vì lực không đủ nên Trọng Lâm đã khéo léo né tránh, sau một đấm mang theo ngọn lửa đánh thẳng vào ngực Trọng Cường. Vừa bị lực phản chấn theo quán tính của mình, vừa bị lực đấm của Trọng Lâm tác động. Trọng Cường cảm giác đau nhói nơi ngực, buộc hắn phải lui vể sau mấy bước.
"Tốt, tốt lắm!" Lần đầu tiên Trọng Cường bị bức phải lui về phía sau. Trọng Cường lạnh lùng cười gằn với Trọng Lâm. Hắn thật sự tức giận, con kiến dám lay cây. Hắn phán đoán thực lực Trọng Lâm là khoảng giữa Cổ Võ Giả cấp 2 đến cấp 3. Còn hắn, Cổ Võ Giả cao cấp cấp 7. Một tên cấp 2 đánh lùi cấp 7. Giới Cổ Võ mà biết thì cười đến rụng răng mất. Mặc dù hắn dùng chưa đến một phần trăm thực lực, nhưng cấp 2 và cấp 7 như hai lạch trời. Lúc đầu hắn là vì con hắn, nhưng lúc này hắn phẫn nộ. Hắn tin con hắn đ·ã c·hết hoặc b·ị b·ắt rồi, kẻ này là g·iả m·ạo.
Khí thế của Trọng Cường lúc này liên tục kéo lên. Một luồng khí huyết màu đỏ bao quanh người hắn. Sau đó trong cơ thể hắn vang lên từng tiếng sấm ầm ầm, đến cả người đối diện là Trọng Lâm cũng nghe thấy.
"Chơi lớn rồi, cao thủ Luyện Cốt Cảnh." Trọng Lâm cười khổ, cái này thì bồi luyện cái quái gì nữa. Dù sung sướng nhưng bồi luyện với tư cách dạy dỗ, còn bây giờ người ta muốn g·iết mình a.
"Cha cha, dừng dừng, Luyện Cốt Cảnh toàn lực, một quyền đủ c·hết con rồi." Trọng Lâm vội vàng hét lớn.
"Luyện Cốt Cảnh? Cái gì là Luyện Cốt Cảnh?" Trọng Cường càng lạnh lùng hơn, sát khí càng lúc càng cao. Đây không phải là con hắn.
Trọng Cường không quan tâm, hắn bước đế, khí thế bức người, hắn muốn g·iết tên trước mặt. Giả dạng con hắn, còn làm vợ hắn khóc. Hắn muốn g·iết tên này.
Trọng Lâm thấy tình thế bắt đầu không ổn. Hắn vội vã chạy trốn.
"Cha, dừng lại cha, là con." Trọng Lâm hét lên. Vừa hét vừa chạy.
Trọng Cường lúc này khác trước, không còn là đưa cước thăm dò rồi ra quyền nữa. Mà là từng quyền từng quyền nện thẳng đến Trọng Lâm. Trọng Lâm vội vã bỏ chạy.
Mỗi quyền nặng như núi, chỉ khí kình phát ra từng quyền đã đánh thủng sàn nhà. Không còn là sức người, mà như một cỗ máy đang đập phá. Chỗ nào Trọng Lâm dừng lại, là chỗ đó xuất hiện lỗ thủng.
Trọng Lâm vận dụng hết toàn bộ thân pháp, khí lực, nội lực để bỏ trốn. Đến cả linh khí bọc quanh người, nâng hắn bay lên, hắn cũng dùng nốt, chỉ vì một mục đích. Trốn!
"Ngự khí thuât? Tiên Tông???" Trọng Cường gầm lên, hắn hận nhất Tiên Tông. Trọng Lâm biết ngự khí thuật, đây là độc môn của Tiên Tông, hoặc chỉ có Thần Cấp mới biết ngự khí phi hành. Máu nóng dâng lên não. Trọng Cường gầm lên, đánh ra một quyền hết sức về phía Trọng Lâm.
"Cha, điên rồi! Sao cha lại đánh con." Chạy trốn liên tục, cũng khó tránh thoát, một đấm đi thẳng vào người Trọng Lâm, dù còn cách hắn mấy mét, nhưng khí kình đã đánh lên người hắn. Trọng Lâm né tránh trong gang tấc, nhưng vẫn đánh trúng người hắn. Hắn bay ngược ra sau. Máu tươi tuôn ra.
"Cha ơi! Sao cha đánh con! Đau...đau...quá." Máu tươi từ miệng Trọng Lâm tuôn ra, hắn không còn sức đứng dậy nữa. Nằm dưới đất thều thào. Cảm giác trước mắt muốn tối sầm lại. "Lại...c·hết sao..."
Trọng Lâm bỗng nhiên mỉm cười, thôi vậy, một kiếp lại một kiếp, do ta không quý trọng.