Chương 27: Nhất Mộng, Nhất Kiếp.
"Nó không phải là con của chúng ta!" Trọng Cường gằn giọng với Vân Linh "Em tránh ra!"
Vân Linh nhất quyết che chắn trước người Trọng Lâm, nàng khóc, quyết tâm không rời đi.
Trọng Lâm nhìn thấy tất cả, hắn cảm giác thật ấm áp. Đây là gia đình hắn, mẹ hắn lo lắng cho hắn, cha hắn đang tức giận vì cũng nghĩ rằng hắn là kẻ g·iả m·ạo. Tình cảm, toàn bộ đều là thật, không phải hư ảo.
Trọng Lâm cảm giác một sự thiếu thốn đang được đền bù. Hắn im lặng cảm nhận tất cả.
"Đây là... gia đình?" Trọng Lâm thì thào. Hắn sợ hắn đang mơ.
Trời cao ban cho hắn một cơ hội để làm lại, hắn không biết quý trọng. Ban cho hắn một thứ hắn thiếu. Sức mạnh? Không, từ khi sống lại hắn đã mất hết tu vi. Hệ thống? Hắn không cần. Thứ hắn thiếu là tình cảm. Trời cao đã ban cho hắn một gia đình.
Nhưng khi hắn cảm nhận được, cũng là lúc hắn sắp ra đi. Trọng Lâm cố đứng dậy. Cảm giác đau nhức kịch liệt xông lên não, hắn lại ói ra một ngụm máu. Lần này không phải máu đen, mà là máu tươi. Nội tạng hắn đã bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng. Một quyền toàn lực của cao thủ cấp 7, không phải là chuyện đùa.
Đau nhức làm hắn tỉnh táo hơn.
"Ta không mơ" Trọng Lâm cuồng hỉ, hắn còn sống, nhưng chỉ treo mành chuông. Lúc nào cũng có thể ngỏm. Hắn thử vận nội khí. Nội khí không thông. Đi qua kinh mạch làm hắn càng đau đớn hơn.
"Còn sống là còn cơ hội." Ráng nhịn đau nhức, Trọng Lâm nhìn mẹ của hắn, khẽ gọi. "Mẹ..."
Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong tim hắn, lời gọi mẹ, hắn đã tha thiết gọi từ rất lâu. Nhưng chưa bao giờ có cơ hội. Nhiều lần chiến đấu, nhiều lần t·ruy s·át, cảm xúc hắn chai cứng. Hắn cũng quên đi điều tha thiết của hắn. Giờ đây, khi gọi một tiếng mẹ, bỗng nhiên hắn nhận ra, ta vẫn còn cảm xúc. Hắn vui sướng.
Vân Linh quay đầu lại, nhìn thấy Trọng Lâm đang ói máu nhìn mình. Nàng vội vã ngồi xuống, ôm chầm lấy Trọng Lâm.
"Đau...đau!" Trọng Lâm la lên, nhưng tay hắn thì ôm chầm lấy mẹ mình.
Cảm giác này! Thật sung sướng!
Trọng Lâm hưởng thụ cảm giác này, cảm giác được mẹ ôm vào lòng, cảm giác được quan tâm.
"Hỗn đản, ngươi dám ám toán Vân Linh." Trọng Cường thấy Trọng Lâm ôm lấy Vân Linh. Trọng Cường hoảng loạn, hắn sợ Trọng Lâm thừa cơ bắt lấy Vân Linh làm con tin.
"Cha...Con...con xin lỗi..." Trọng Lâm thì thào.
"Tiên Tông ám tử, ta không phải cha ngươi!" Trọng Cường gằn giọng.
"Con... ghét...võ... nên con..." Trọng Lâm lại phun máu, nội thương của hắn quá nghiêm trọng, nhưng hắn muốn giải thích, hắn không phải Tiên Tông gì đấy, hắn không biết. Hắn là Trọng Lâm, là con của Trọng Cường. Hắn muốn giải thích, bằng không, hắn treo thật. Nhưng chỉ nói được vài chữ lại phun máu, nói không nên lời.
Trọng Lâm cười khổ, lắc đầu. Trọng thương quá nghiêm trọng. Ta xuyên không bất hạnh, liên tục trọng thương với b·ất t·ỉnh. Thật thảm a!
Trọng Cường bỗng nhiên im lặng. Chuyện con hắn ghét võ, không ai biết, chỉ hắn biêt, và vợ hắn Vân Linh biết. Bạn bè của Trọng Lâm, Trọng Lâm cũng chưa bao giờ hé răng rằng hắn đã từng luyện võ, và hắn ghét học võ.
Hắn bỏ đi khỏi nhà, bạn bè đều nghĩ hắn là công tử đến tuổi quậy phá bướng bỉnh nên bỏ nhà đi. Không ai biết là hắn vì không muốn học võ mà bỏ đi.
Vân Linh vội vàng lau máu cho con trai. Nàng khóc nấc thành tiếng.
"Sao lại ra thế này chứ! Tại sao vậy chứ!" Vân Linh nghẹn ngào. "Hai cha con không nói chuyện được với nhau hay sao mà phải đánh nhau ra nông nỗi này!"
Vân Linh khắp người đầy máu của Trọng Lâm. Nàng đau đớn hơn cả Trọng Lâm. Nhìn con mình thở vào thì ít, thở ra toàn máu, nàng lo lắng.
"Con của em, dứt ruột đẻ ra, anh không xót, nhưng em xót!" Vân Linh thét lên với Trọng Cường "Anh muốn g·iết con thì g·iết luôn cả em đi! Đồ b·ạo l·ực!"
Trọng Cường ngơ ngẩn, từ ngày lấy Vân Linh về đến giờ, nàng chưa bao giờ la mắng hắn. Dù nhiều lần cãi vã, nhưng nàng cũng không nặng lời với hắn, chỉ nói hắn là nàng lo lắng cho con, và không muốn cho con tập võ nữa. Nhưng lần này, nàng thật sự nổi giận, nàng gào thét với hắn.
Trọng Lâm thấy vậy vội nắm lấy tay mẹ hắn. Đôi tay vô lực của hắn run run cầm lấy tay Vân Linh. Trọng Lâm nhìn Vân Linh nhẹ nở nụ cười. Sau đó lắc lắc đầu.
"Không... sao... đâu... mẹ, cha... cha... làm đúng!" Trọng Lâm cố gắng thều thào. "Do...do... con..."
"Cha... con... xin... lỗi!" Trọng Lâm nhìn Trọng Cường, hắn nở nụ cười hạnh phúc. Người này, đã bảo vệ hắn cả tuổi thơ, đến mức cố chấp khiến hắn không có bạn bè. Trọng Lâm Địa Tinh không hiểu, nhưng hắn hiểu. Vì cha yêu thương hắn mà thôi. Dù cha hắn làm vậy là đúng hay sai, thì vẫn là do yêu thương hắn.
"Con... thích... võ... Con hiểu... nỗi lòng... của... cha..." Vừa nói hắn câu Trọng Lâm nhắm mắt. Hắn không gượng được nữa. Tay hắn rời khỏi tay Vân Linh. Hơi thở của hắn chậm dần rồi tắt hẳn.
"Không!!!!" Vân Linh khóc thét lên. "Không! Trọng Lâm! Không!!!!"
"Anh g·iết con, anh đã g·iết con! Đồ b·ạo l·ực, đồ dã man! Anh g·iết tôi luôn đi! Giết tôi luôn đi!" Vân Linh như điên khùng gào thét với Trọng Cường.
"Giết được con sao không g·iết tôi luôn đi." Vân Linh đứng dậy đánh liên tục vào người Trọng Cường.
....
"Ting...Sinh mệnh lực kí chủ gặp nguy hiểm! Khẩn cấp!"
Một bảng hệ thống đã mở ra trước khi Trọng Lâm nhận cú đấm của Trọng Cường, nhưng lúc đó Trọng Lâm không quan tâm, và cũng quá nhanh, không kịp cho hắn suy nghĩ hay phản ứng.
"Lập tức mở...thôi rồi....đã chậm! Nhanh chóng mở chế độ khôi phục khẩn cấp."
Tiểu Trí liên tục ra lệnh cho hệ thống. Thật ra, Tiểu Trí là kẻ có khả năng điều khiển hệ thống, chứ không phải là người hỗ trợ của hệ thống như đã nói với Trọng Lâm. Mà người quyết định hành động của hệ thống là Tiểu Trí. Lệnh Trọng Lâm trước tiên, sau đó là lệnh của hệ thống. Nhưng Tiểu Trí thật ra là A.I của hệ thống. Chỉ là A.I này vượt qua mức thông thường, như một sinh vật sống thật sự.
"C·hết tiệt, c·hết tiệt. Trọng Lâm, tại sao không nghe ta chứ, tại sao không chịu mở hệ thống!" Tiểu Trí lúc này cũng gấp.
"Điểm khí huyết dự trự còn bao nhiêu!" Tiểu Trí hỏi hệ thống.
"Khí huyết dự trự: 5"
Thật sự thì Tiểu Trí hút lấy khí huyết của Trọng Lâm, ngoài để nâng cấp hệ thống, còn làm hệ thống dự trữ. Chỉ là Tiểu Trí không nói cho Trọng Lâm, sợ hắn quá ỷ lại vào hệ thống.
Giờ thì tốt, Trọng Lâm không ỷ lại, còn vứt luôn hệ thống.
"5 điểm, quá ít." Tiểu Trí thật sự quá gấp. Nó liên tục đi tới đi lui trong não hải Trọng Lâm.
Não hải Trọng Lâm lúc này đang dần dần vỡ nát. Não hải là nơi chứa đựng tinh thần lực, lúc này sự sống của Trọng Lâm đang dần trôi qua, nên não hải bắt đầu phá toái.
"Cách gì đây...Cách gì đây...." Tiểu Trí quýnh lên. Bỗng nhiên nó nhớ ra.
"Đúng rồi, sinh mệnh chi khí. Trọng Lâm từng hấp thu rất nhiều sinh mệnh chi khí."
"Lập tức dùng 5 khí huyết, kích hoạt sinh mệnh chi khí còn sót lại."
5 điểm khí huyết, thật sự là quá ít. Hệ thống rót hết 5 điểm còn lại làm một luồng sinh khí cực kỳ nhỏ yếu, luồn lách trong cơ thể Trọng Lâm, tìm kiếm sinh mệnh chi khí còn sót lại trong cơ thể.
Nhưng mà, Trọng Lâm dùng hết rồi còn đâu, hắn thất thoát, rồi tập luyện hấp thụ, sau đó bị Trọng Cường đánh một trận, một chưởng trước khi Trọng Cường hoá điên, đã kích phát giúp đỡ Trọng Lâm gia tốc hấp thụ Sinh mệnh chi khí. Nên giờ đây, cơ thể Trọng Lâm không còn sinh mệnh chi khí.
...
"Ta phải sống! Ta phải sống!" Trọng Lâm trong tiềm thức cố gắng thúc dục chính mình. Hắn chỉ vừa mới nhận ra mục đích sống thì đ·ã c·hết. Hắn không cam tâm. Hắn muốn sống.
"Cha mẹ đang chờ ta! Phải sống."
Trọng Lâm liên tục gào thét trong đầu. Hắn ráng vận dụng toàn bộ tất cả những thứ hắn có thể.
"Cố lên Lâm, mày làm được, cố lên! Cha mẹ đang chờ mày, mày phải sống!"
Trọng Lâm lúc này như một người mù, xung quanh hắn là bóng tối, hắn khát khao muốn sống. Nhưng ý thức đang dần tắt đi.
Trước mắt hắn lúc này bỗng nhiên le lói một đốm sáng.
Hắn nhìn thấy... một con chó pug.
Tiểu Trí cũng đang nhìn hắn. Tiểu Trí cười khổ.
Sinh mệnh chí khí hết sạch. Khí huyết dự trữ, cũng hết. Chủ nhân quá hố. Hút không bao nhiêu, cho ra thì nhiều.
"Chủ nhân a chủ nhân, người sao không quan tâm hệ thống chứ, nếu quan tâm thì đâu đến mức này." Tiểu Trí lắc đầu nhìn Trọng Lâm.
Nó thật sự cảm nhận được ý chí của Trọng Lâm đã đi sâu vào trong não hải. Nó nhìn lên khoảng trời đang vỡ nát.
Tiểu Trí nhìn nhìn xung quanh.
"Ta đi ra không được 2 ngày a. Còn chưa nhìn thấy nhiều xung quanh."
Tiểu Trí thương cảm, hệ thống cho nó ra, không quá hai ngày. Giờ đây chủ nhân sắp c·hết.
"Hệ thống chưa bao giờ làm hại chủ nhân, xin...xin chủ nhân đừng bao giờ nghi ngờ hệ thống."
Tiểu Trí bỗng nhiên giọng nói trở nên nỉ non, thương cảm.
"Hệ thống đã hết năng lượng dự trữ, Tiểu Trí là một phần của hệ thống, là năng lượng của hệ thống ngưng tụ ra." Tiểu Trí nhìn "Trọng Lâm" nó nỉ non với Trọng Lâm. "Giờ Tiểu Trí phải quay về, hy vọng... chủ nhân sống tốt."
Nói xong Tiểu Trí quay lại nhìn vào bảng hệ thống. Nó ra lệnh.
"Phân giải hệ thống hỗ trợ chủ nhân, rút toàn bộ năng lượng về. Dùng toàn bộ năng lượng, kích phát sự sống cho chủ nhân. Bảo vệ cho chủ nhân!"
Tiểu Trí cứng rắn ra ra lệnh cho hệ thống. Sau đó nó quay đầu nhìn sang Trọng Lâm.
"Chủ nhân... tạm biệt..."
Giọng nói nỉ non của Tiểu Trí vang vọng lên, sau đó nó dần dần biến mất.