Chương 28: Cuộc sống mới.
"Thiếu gia đã qua cơn nguy kịch, hiện tại chỉ là hôn mê sâu." Một vị bác sĩ đang chăm sóc cho Trọng Lâm. Cha và mẹ của hắn cũng đang ở tại nơi này.
Sau khi ngất đi, Trọng Cường đã vội vã đưa Trọng Lâm đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Vân. Triệu tập toàn bộ các bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho hắn.
Tâm trạng của Vân Linh lúc này rối bời. Khi nghe tin bác sĩ thông báo, mạch của Trọng Lâm đã ngừng đập. Vân Linh ngất đi.
Vừa lo lắng cho con, lại thấy vợ ngất đi. Trọng Cường càng phải cố gắng bình tĩnh. Hắn phải cam đoan cả hai bình an. Trọng Cường đưa Vân Linh ra ngoài nghỉ ngơi, sau đó lại vào nhìn con.
Kỳ tích phát sinh, mạch của Trọng Lâm bỗng nhiên đập trở lại, dù rằng rất yếu. Điều này chứng tỏ tim vẫn còn hoạt động, chưa ngừng hẳn, vẫn có khả năng cứu sống.
Hiện tại bác sĩ chuẩn đoán Trọng Lâm đã qua cơn nguy kịch. Nhưng ngoại thương thì cần phải chữa trị. Gãy xương ngực, gãy tay, nội tạng b·ị t·hương, lá lách xuất huyết, gan có dấu hiệu bị vỡ. Trọng Lâm lúc này như một cái bao rách từ trong ra ngoài. Hắn còn sống đã là kỳ tích.
"Không sao, chỉ cần vẫn còn sống." Trọng Cường đang tự an ủi chính mình.
Trong lòng Trọng Cường đã từng phân vân "Hắn liệu có phải là con của ta?". Nhưng khi Trọng Lâm ngất đi, trái tim hắn bỗng nhiên quặn đau, đây là cảm giác máu mủ ruột thịt muốn ra đi. Lúc đấy Trọng Cường chắc chắn đây là con của hắn. Đôi khi một cảm giác, một cảm xúc của máu mủ ruột thịt, nó còn thiêng liêng và chính xác hơn bất kỳ một bằng chứng hay chứng cứ nào.
Hắn hối hận vì đã đánh trọng thương Trọng Lâm, hối hận vì đã làm Vân Linh đau lòng.
Trọng Lâm thì hôn mê sâu, Vân Linh thì ngất đi. Trọng Cường rối bời. Đây là hai thứ quan trọng nhất đời hắn, quan trọng hơn sinh mạng của hắn. Giờ đây cả hai đều đang nằm trên giường bệnh.
Vừa nhìn phòng của con, sau đó quay sang nhìn phòng của vợ mình. Trọng Cường bỗng nhiên ngồi thụp xuống băng ghế sát tường. Cảm giác không còn một chút sức lực nào.
...
"Tại sao? Tại sao chứ?" Trọng Lâm gào thét. "Tại sao ai cũng phải hi sinh vì ta??? Liệu ta có đáng hay không?"
Tiểu Trí mất đi, hắn biết vì sao mất. Lúc não hải tan vỡ, hắn biết mình sống không nổi, nhưng lí trí không cho phép hắn từ bỏ. Khi Tiểu Trí biến mất, hắn cảm nhận được từng luồng sinh khí đang bao bọc cơ thể hắn, cảm giác thân thuộc, như một thứ từng thuộc về mình, nhưng đã mất đi. Cảm giác luồng sức mạnh vừa xa lạ, vừa thân quen. Hắn rất khó giải thích. Nhưng hắn biết, luồng sức mạnh đó bắt nguồn từ Tiểu Trí, từ hệ thống. Cả hai đã dồn hết toàn bộ năng lượng để cứu sống hắn.
"Sư phụ từng vì ta ngang bướng, liều mình cứu ta, sau đó mệnh vẫn." Trọng Lâm như điên cuồng. Lại một lần nữa, lại có người hi sinh vì hắn. Hắn ghét cảm giác này. "Giờ đây là Tiểu Trí. Vì ta không tin tưởng hệ thống, nên nó dùng mạng cứu ta sao?"
"Ha ha... ta không cần cách chứng minh này. Chỉ làm ta ghét thêm mà thôi."
"Hệ thống, đừng đùa giỡn nữa. Gọi Tiểu Trí ra đi!!!"
Sâu trong não hải, Trọng Lâm vẫn đang điên cuồng gào thét. Nhưng chỉ có hắn nghe thấy, chỉ có hắn nhìn thấy. Trả lời hắn là sự im lặng và bóng đêm tĩnh mịch. Không một chút ánh sáng.
Tiểu Trí biến mất, hệ thống lâm vào tình trạng ngủ đông để bảo vệ hắn.
"Ha ha, mất đi mới biết..." Trọng Lâm suy sụp.
Hai lần mất đi hai thứ, đều vì hắn. Sư phụ hắn mất vì hắn không nghe lời sư phụ, sư phụ hi sinh cho hắn, cũng cười và nói với hắn, sống tốt. Tiểu Trí vì muốn chứng minh không hại hắn, biến mất, toàn bộ năng lượng để lại cho hắn, cũng nỉ non với hắn, sống tốt.
"Tỉnh dậy, ta phải tỉnh dậy..."
Trọng Lâm cố gắng chạy khỏi bóng đêm này. Hắn cố gắng chạy, chạy mãi, chạy đến khi, hắn thấy một điểm sáng. Hắn đuổi theo điểm sáng đấy. Hắn nhìn thấy, sư phụ hắn cười với hắn.
"Đệ tử ngốc, sống sót."
Hắn chạy theo điểm sáng, một con chó ở nơi xa nhìn hắn.
"Chủ nhân, Tiểu Trí sẽ luôn dõi theo chủ nhân."
Sư phụ biến mất, Tiểu Trí biến mất. Hắn thấy chính hắn.
"Ngươi là ta, hay ta là ngươi?"
Một Trọng Lâm khác, tóc dài hơn, mặc phục sức cổ trang, áo giáp chiến tướng. Khắp người hắn là máu, ánh mặt lạnh lùng nhìn Trọng Lâm đang chạy tới.
Trọng Lâm chiến giáp bỗng lắc đầu cười.
"Ta là ngươi, hay ngươi là ta, đã không còn ý nghĩa. Cả hai ta đã là một. Ta hiện tại cũng không biết, là ta đang điều khiển thể xác của ngươi, hay ngươi đã sống trong ký ức của ta."
Trọng Lâm chiến giáp đi đến trước mặt Trọng Lâm. Hắn vỗ vỗ vai Trọng Lâm.
"Kiếp của ta, kiếp của ngươi, hai kiếp kinh lịch nhân sinh. Ta có ngươi không có, ngươi có, ta lại không có. Như hai thể âm dương. Ta truy cầu tự do, nhưng mong muốn có một mái ấm. Ngươi không có tự do vì cha ngươi, nhưng ngươi có một gia đình. Ta thì thiết huyết lạnh lùng, nhưng ngươi lại ấm áp giàu tình cảm."
Trọng Lâm áo giáp như tự thuật chính mình. Lúc này đã không còn nhìn Trọng Lâm nữa, Trọng Lâm chiến giáp đứng quay lưng lại với Trọng Lâm.
"Thái cực là gì, là âm và dương hai cực?. Âm dương khác biệt, nhưng trong âm có dương, trong dương có âm, cả hai hoà hợp mới là thái cực. Như ngươi như ta, cả hai khác biệt, nhưng trong cả hai luôn tồn tại điểm chung. Có lẽ ta và ngươi hoà làm một, mới là chân lý."
Trọng Lâm chiến giáp cười cười. Nụ cười rất gượng gạo, như kiểu đã quên cười như thế nào. Hắn cảm giác mình lúc này có lẽ rất khó coi, thế là ngừng không cười nữa. Lại lạnh lùng.
"Đi đi, sống phần ngươi, sống phần của ta. Đừng quan trọng là ngươi hay là ta. Cả hai lúc này đã không còn phân biệt nữa đâu. Cứ sống thật tốt, làm theo điều mình muốn."
Trọng Lâm chiến giáp đi đến bên người Trọng Lâm, một tay nắm lấy Trọng Lâm sau đó ném mạnh về phía ánh sáng rồi hắn cười thật to.
"Sống là phải phóng khoáng, đừng gò bó mình là ai, phải là người nào, mà hãy sống theo điều mình muốn, điều mình thích. Trọng Lâm Địa Tinh hay Trọng Lâm Vẫn Tinh, cả hai đều đ·ã c·hết rồi, giờ chỉ còn một Trọng Lâm mà thôi."
Trọng Lâm ngơ ngác, hắn không hiểu gì cả. Chỉ cảm thấy có lý. Có lẽ hắn là Trọng Lâm Địa Tinh, vô tình bị Trọng Lâm của Vẫn Tinh ảnh hưởng, hoặc cũng có thể hắn là Trọng Lâm Vẫn Tinh, đã đoạt xá Trọng Lâm Địa Tinh. Nhưng lúc này quan trọng hay không? Chỉ cần còn sống, là phải sống cho tốt.
Trọng Lâm bừng tỉnh dậy. Hắn thấy mình đang trong bệnh viện, bên ngoài lúc này đã tối đen.
Cha hắn đang đứng dựa vào cửa, nhưng ngủ th·iếp đi.
Hắn nhìn cha hắn, nở nhẹ một nụ cười.
"Đúng, quan tâm làm gì. Giờ ta cứ sống theo điều mình muốn, bảo vệ điều mình quan trọng. Và..."
Trọng Lâm bỗng nắm chặt tay. Một cơn đau kịch liệt xông lên não. Cơn đau khiến hắn cảm nhận được, hắn thật sự sống, hắn đã tỉnh chứ không còn là mơ.
"Ta sẽ trả thù cho sư phụ,và sẽ cứu ngươi, Tiểu Trí." Trọng Lâm lẩm bẩm thật nhỏ,
Trọng Lâm lại liếc nhìn cha hắn. Hắn muốn đi qua đỡ cha nằm xuống. Nhưng hắn chỉ có thể cười khổ. Ngồi còn không được thì đỡ ai. Thôi thì... ngủ đi, khoẻ rồi tính tiếp.
Trọng Lâm tiếp tục ngủ. Lúc này Trọng Cường mở nhẹ mắt nhìn hắn.
...
Tại một căn biệt thự ngoại ô thành phố.
"Thiếu gia, Trọng Lâm có khả năng là Cổ Võ Giả, trình độ chưa đánh giá được. Nhưng có khả năng, hắn miễn nhiễm với ma khí. Lý Dương bạn học của Trọng Lâm, đã từng tiếp xúc ma khí, hiện tại thì không có. Nhưng Lý Dương được vệ sĩ của Dương Gia đưa về nhà trước trận chiến. Vậy nên khả năng ma khí của Lý Dương được nhóm của Trọng Lâm thanh trừ. Hiện tại có hai khả năng, một là Lý Dương hoặc Trọng Lâm có khả năng miễn dịch với ma khí, khả năng thứ hai,có cao thủ đi theo."
Lão Đào đang đứng báo cáo cho thanh niên. Thanh niên lúc này đang quay lưng với lão Đào, hắn đang tập trung xem anime trên tivi.
"Chú Đào, sao không có khả năng là Hồ Đại hoặc Trần Hảo mang bảo vật?"
"Không có khả năng, vì Hồ Đại là xuống núi lịch luyện, không có khả năng mang bảo vật. Trần Hảo thì chỉ là Cổ Vệ tầng trung, càng không có khả năng mang bảo vật. Vì ai mà chẳng biết đám Cổ Vệ nghèo."
"Chú thật nhanh nhạy, tuổi trẻ bây giờ ít có ai có thể phán đoán như chú." Người thanh niên cười cười, nhưng mắt vẫn nhìn xem tivi. "Chú phân tích cho cháu nghe xem khả năng thứ hai xem."
"Khả năng cao thủ đi theo là cực kỳ cao. Cao thủ này có khả năng tịnh hoá ma khí. Hoặc có khả năng hấp thụ ma khí. Bởi vì, cả một vùng không gian trở nên thanh không, không có bất kỳ một tia ma khí nào, chỉ có sinh mệnh chi khí. Đây là điều mà chỉ có trên cấp Thần mới làm được."
Người thanh niên bỗng nhiên quay lại nhìn lão Đào. Trước mặt lão Đào là một thanh niên có hình xăm ngọn lửa màu đen bao trùm nửa gương mặt. Trên trán là một tinh thể hình thoi khảm thẳng vào đầu. Trong tinh thể ấy phun ra hút vào từng tia khí tức màu đen. Đây cũng là thanh niên lúc trước nằm phơi nắng trên bãi biển.
"Thật sự có trên cấp Thần sao?"
Lão Đào vẫn cung kính cúi người trả lời với thanh niên. "Có, cổ tịch có ghi chép lại, thật sự có trên cấp Thần. Và cổ tịch cũng từng nói, hiện tại cũng không phân cấp như bây giờ, cấp Thần hiện tại chỉ là Luyện Tạng cảnh thời xa xưa."
Thanh niên ồ lên một tiếng. "Thú vị."
Sau đó thanh niên tự nhiên nghiêm mặt nhìn lão Đào "Có một điều cháu nhắc nhở chú, không chỉ một lần, mà rất nhiều lần rồi. Chú nên nhớ,của chúng ta mới là linh khí, còn thế giới này đã bị ma khí bao phủ, chúng ta mới là linh khí, không phải ma khí. Chú có thể nói đó là Dị năng hắc ám cũng được, nhưng không được phép nói đó là ma khí. Đó là khinh thường chủ nhân tối cao của chúng ta."
Lão Đào lúc này tự nhiên có cảm giác nghẹt thở, như có một bàn tay hắc ám đang bóp chặt cổ của hắn. Sau đó trên cơ thể hắn toát ra một ngọn lửa màu đen y hệt như ngọn lửa của Văn Dũng. Lão Đào hét lên đau đớn. Ngọn lửa dần lan tràn ra trên cánh tay của lão, sau đó đốt cháy hết một tay của lão Đào, thịt nhanh chóng bốc hơi, chỉ còn lại xương cốt.
Nhưng kỳ lạ là, tay hắn chỉ còn xương mà vẫn cử động được????
"Đây chỉ là trừng phạt nhỏ, hy vọng chú nhớ kỹ."
Thanh niên lạnh lùng nhìn lão Đào. Lão Đào lúc này không dám nói một lời. Hắn cố nhịn đau gật đầu nói vâng.
"Chú mang thử vài thứ đến cho Trọng Lâm và Lý Dương. Hm...." Thanh niên đang nói tự nhiên ngập ngừng.
"Bỏ qua Lý Dương đi, có thể thử nhưng không cần chú trọng, cháu cần chú chú ý đến Trọng Lâm và Hồ Đại. Nếu có thể, cháu thích hai tên trong này trong bộ sưu tập thí nghiệm. Còn nữa, nếu khả năng thứ hai, điều tra xem kẻ đó là ai. Bắt mang về đây cho ta."
"Vâng, thiếu gia."
"Được rồi, đi đi." Người thanh niên đuổi lão Đào đi.
Hắn ra lệnh rất hời hợt, không quan tâm phía sau Trọng Lâm cùng Hồ Đại có ai, vì hắn thật sự không quan tâm. Chỉ cần kẻ nào bị hắn để ý, thì kẻ đó khó thoát, dù cho phía sau cường đại đến mức nào đi chăng nữa. Kể cả Thần Cấp, hắn cũng không sợ.